"......"
Bùi Doãn Ca cảm giác không ổn quay đầu lại nhìn, bất động thanh sắc nói, "Anh ấy không phải......"
Lão thái thái không vui, "Cái gì không phải! Giống nhau như vậy, sao có thể không phải?"
Người đàn ông đuôi lông mày khẽ nhíu, ánh mắt nhìn Bùi Doãn Ca và đứa trẻ.
Đứa trẻ cúi đầu, không dám nói lời nào.
"Người trẻ tuổi, ngồi xuống bên cạnh vợ cháu đi."
Lão thái thái nhiệt tình hô.
"Vợ?"
Hoắc Thời Độ mí mắt mỏng khẽ động, rất có hứng thú hỏi lại, âm cuối câu đắc nhân tâm run run.
Bùi Doãn Ca nhìn về phía lão thái thái, cười khẽ, "Hiểu lầm."
Trường hợp này, bình thường các cô gái đều mặt đỏ bừng.
Nhưng cô gái trước mắt, lại tự thể nghiệm chứng minh -- chỉ cần ta còn có thể nói dối tiếp, sẽ không ai cảm thấy xấu hổ.
"Hiểu lầm cái gì nha!"
Lão thái thái trêu ghẹo cười nói, như là không nghĩ tới Bùi Doãn Ca còn sẽ thẹn thùng.
"Hắn thật không phải."
"Chẳng lẽ các cháu còn chưa có lãnh chứng?! Con cái đều lớn như vậy, còn không chạy nhanh??"
Lão thái thái bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước Bùi Doãn Ca nói chính là bạn trai .
Nghe được ngữ khí kinh người của lão thái thái, Bùi Doãn Ca nói không nên lời.
Lúc này.
"Người trẻ tuổi, sao cháu còn không ngồi xuống cạnh vợ con?"
Hoắc Thời Độ thu hồi tầm mắt, suy đoán ra là chuyện gì xảy ra, không chút để ý nhàn nhạt nói.
"Dạ."
Bùi Doãn Ca bị giọng nói trầm thấp này làm cho màng tai phát ngứa.
Theo sau, liền nhìn thấy Hoắc Thời Độ bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cô.
Bùi Doãn Ca: "......"
Hiện tại, có người thích giúp đỡ người khác vậy sao?
Lão thái thái lại giáo dục nói, "Người trẻ tuổi đây là cháu không đúng rồi, vợ cháu xinh đẹp như vậy, vạn nhất chạy cùng người khác, cháu phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông mặt mày đạm bạc, chứa nghiền ngẫm cùng lười nhác, "Chạy? Bắt về trước rồi lại nói."
Bùi Doãn Ca cả người một đốn: "?"
Lão thái thái ngẩn người, lại cảm thán nói, "Các cháu người trẻ tuổi cũng thật ngọt.
Ta biết các cháu là người trẻ tuổi, đều không thích ước thúc, nhưng đứa trẻ cũng phải có tên trong sổ hộ khẩu!"
"Sẽ suy xét."
Nghe được Hoắc Thời Độ nói như vậy, lão thái thái vừa lòng gật đầu.
"Tốt, ta đây liền không quấy rầy các cháu nữa.
Vừa rồi bạn nhỏ nói muốn cùng mommy về nhà, vậy các cháu về sớm chút đi."
Đứa trẻ vừa nghe, bỗng lạnh gáy.
Xong rồi, anh trai muốn thu thập nó.
Người đàn ông đáy mắt dường như không có việc gì nhìn quét qua đứa trẻ, lại ý vị không rõ cười nhẹ.
"Được."
Chờ lão thái thái rời đi, một nhà ba người không khí trầm mặc.
"Đều rất lợi hại"
Bên tai Bùi Doãn Ca vang lên giọng nói lười biếng của người đàn ông.
"Ô ô ô chị, em cùng chị về nhà đi."
Tiểu gia hỏa ôm lấy eo Bùi Doãn Ca, run bần bật.
"Tằng Húc."
Hoắc Thời Độ nói xong, trợ lý bên cạnh liền ăn ý tiến lên, đem đứa trẻ ôm đi.
"Mặc Mặc là em ôm đến."
Bùi Doãn Ca bồi thêm một câu, "Cho anh thêm phiền toái."
Cô gái trước mắt nhìn rất ngoan, đôi mắt xinh đẹp lại vô tội, trên thực tế chính là một tiểu gian tà.
Chỉ chốc lát sau.
Ánh mắt anh không hề tránh dừng lại ở trên người cô, lộ ra tính công kích.
Lại như cố tình thở dài rồi cười.
Văn nhã lại khinh thường liêu nhân, "Sao lại thế này, lại chiếm tiện nghi của anh trai?"
Tuy Bùi Doãn Ca, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cô vừa mới tới đây hai ngày, đi đâu cũng có thể gặp được người đàn ông này?
"Đối với anh trai nhất kiến chung tình?"
Người đàn ông bất cần đời, chế nhạo nói..
/1610
|