Hắn trước kia không quản chuyện của Ca Nhi, vẫn luôn cho rằng Ca Nhi và Tần Hữu Kiều ở Tần gia chi phí là giống nhau, lại không nghĩ rằng bọn họ đối với Ca Nhi thờ ơ, để Ca Nhi nhận loại đãi ngộ này
"Tôi cũng không có đồ vật gì nhiều, dọn hai lần là được."
Bùi Doãn Ca nói xong, Tần Lãng lập tức tiến lên, không rên một tiếng giúp Bùi Doãn Ca dọn vật nặng.
Thấy thế.
Bùi Doãn Ca nhíu mày, cảm giác được Tần Lãng không thích hợp.
Nhưng cô cũng không nói thêm cái gì, chỉ tự mình dọn dẹp đồ dùng cần thiết.
Phòng ngủ lầu hai.
Tần Hữu Kiều mới vừa bôi thuốc xong, tâm tình không tốt, "Gọi mẹ Hoàng lên đây đi."
"Đại tiểu thư, mẹ Hoàng bà ấy! ! "
Người hầu biểu tình khϊếp đảm, "Bà ấy bị tam thiếu đuổi đi rồi."
Nghe vậy, Tần Hữu Kiều thanh âm cất cao!
"Cô nói cái gì? Tại sao lại như vậy??!"
"Bởi vì mẹ Hoàng làm trò trước mặt tam thiếu, nói nhị tiểu thư là kẻ điên."
Người hầu cúi đầu, sợ Tần Hữu Kiều sẽ giận chó đánh mèo lên mình.
Quả nhiên.
Tần Hữu Kiều nghe được lời này, sắc mặt nhanh chóng đen xuống.
Nhưng phẫn nộ nhiều, khủng hoảng càng nhiều hơn.
Anh ba vì sao đột nhiên để ý Bùi Doãn Ca?
Thậm chí vì Bùi Doãn Ca, sa thải mẹ Hoàng.
Đây không phải rõ ràng đánh vào mặt cô ta hay sao?!
"Đại tiểu thư, nói không chừng tam thiếu gia là bởi vì lão gia, cho nên mới đối tốt với nhị tiểu thư.Lão gia năm nay bệnh cũ chuyển biến xấu, tam thiếu gia không thể lại giống lúc trước, vì ngài lại cùng lão gia cãi nhau."
Lời này làm sắc mặt Tần Hữu Kiều dần dần chuyển biến tốt hơn.
Thiếu chút nữa đã quên còn có chuyện này.
"Ông nội trước nay chỉ nhìn huyết thống, đối với ông ấy tốt thế nào cũng vô dụng"
Tần Hữu Kiều không cam lòng nói.
Cô ta nhìn qua là đại tiểu thư Tần gia, được ba anh trai sủng, nhưng trên thực tế, ông nội chưa bao giờ cho cô ta tham gia các buổi gặp gỡ họ hàng.
Đáy mắt người hầu xẹt qua một tia quỷ dị, tiến lên cong eo nói.
"Cho nên, đại tiểu thư ngài phải gây ấn tượng tốt với lão gia trong tiệc mừng thọ diễm áp hoa thơm cỏ lạ! Nhị tiểu thư có bao nhiêu bản lĩnh, ngài cũng biết mà."
Nghe được lời này, Tần Hữu Kiều tức khắc hai mắt sáng ngời, gợi lên khóe miệng.
Đúng vậy.
Cô ta thiếu chút nữa đã quên, Bùi Doãn Ca chính là phế vật.
Tùy tiện tìm cho cô chút phiền phức, cô cũng không ứng phó được.
Nhưng mà, hôm nay thái độ của anh ba, thật sự làm cô ta bất an! !
Tần Hữu Kiều lập tức đánh mất tâm tư đó.
Sẽ không, Bùi Doãn Ca ở Tần gia, vẫn luôn là tránh mặt các anh.
Sao có thể cùng cô ta tranh sủng?
Không lâu.
Sau khi dọn xong.
Bùi Doãn Ca quét mắt nhìn căn phòng sáng ngời rộng lớn, nhìn về phía Tần Lãng đang thở dốc, ngữ khí xa cách, "Cảm ơn."
"Ca Nhi, em có đói bụng không? Nếu không!!"
"Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi."
Bùi Doãn Ca môi đỏ khẽ câu, đáy mắt lại không có gì ý cười.
Sau một lúc lâu, Tần Lãng cứng đờ gật đầu, "Được, vậy em nghỉ ngơi trước đi."
Rời khỏi lầu ba, người hầu vừa vặn tới hỏi.
"Tam thiếu gia, bữa tối hôm nay ngài muốn ăn cái gì?"
"Dựa theo thứ Ca Nhi thích mà làm."
Tần Lãng thuận miệng nói.
Người hầu vừa nghe, trố mắt nửa ngày, tức khắc xấu hổ.
"Nhị tiểu thư hình như không có thích gì! ! "
Bọn họ chưa từng hỏi qua Bùi Doãn Ca thích ăn cái gì, dù sao Bùi Doãn Ca ở Tần gia căn bản không được sủng ái.
Ai sẽ nịnh bợ một tiểu thư không có địa vị?
Cho tới nay, đều là dựa theo khẩu vị của đại tiểu thư mà làm.
Mà Tần Lãng vừa nghe, bỗng chốc sắc mặt đen xuống.
Nhớ tới những thứ lung tung trong phòng ngủ của Bùi Doãn Ca.
Hắn cười lạnh, "Là Ca Nhi không thích ăn, hay là các người căn bản không coi em ấy là tiểu thư Tần gia?"
Tức khắc, người hầu luống cuống!.
/1610
|