Lạc Tĩnh Ngữ giới thiệu sơ lược cho Chiêm Hỉ, kỹ thuật tạo hoa của cô gái kia thật ra thuộc thể loại khác, khá được ưa chuộng ở Châu Âu.
Anh suy nghĩ một lúc, đánh chữ: [Ballot]
Chiêm Hỉ: "?"
Cô gõ chữ: [Baroque?]
Lạc Tĩnh Ngữ vỗ trán, cười tự giễu, xấu hổ khua tay: [Em nói đúng.]
Chiêm Hỉ search thông tin trên mạng, thể loại hoa này mang nặng phong cách Baroque, tập trung vào hiệu quả khí chất xa hoa, kích thích thị giác mạnh mẽ, loại hoa đẹp nhất là Hoa Hồng các loại.
Nếu như ví theo tác phẩm hội hoa, thể loại của Lạc Tĩnh Ngữ là tranh thủy mặc truyền thống, còn cô gái đó là tranh sơn dầu phương Tây.
Chiêm Hỉ biết ngành nghệ thuật rất bao la, các thể loại đều có phân nhánh khác biệt nhau, dù tạo hoa giả ít người biết đến cũng như thế. Các thể loại này không phân biệt tốt xấu, chỉ là kỹ thuật và phong cách thể hiện khác nhau thôi.
Chiêm Hỉ hiểu suy nghĩ của Lạc Tĩnh Ngữ, hoa đẹp đẽ như thế nhưng anh lại không thích. Vì anh đã chọn theo học thể loại chi nhánh của Từ Khanh Ngôn, nhưng không hề có ý cạnh tranh với đối phương. Mọi người đều kiếm cơm bằng sức mình, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ cần làm tốt nhất có thể ở triển lãm là được.
Rời khỏi gian hàng, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ cùng nhau đi ăn.
Hôm nay bận rộn đến tối muộn, thân thể hai người ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, gương mặt say xẩm.
Lạc Tĩnh Ngữ rất băn khoăn, anh nhìn Chiêm Hỉ, lúc cô đi làm ở công ty luôn trang điểm tinh tế, lúc này đi theo anh lại biến thành một cô nàng lôi thôi, mặc áo thun thường và quần ống rộng. Vừa rồi lúc vác đồ cô còn bị mạt gỗ cứa vào, nhưng cô không hề rên rỉ, sau khi dán băng keo cá nhân liền tiếp tục làm.
Ngồi xuống quán cơm nhỏ bên đường, Lạc Tĩnh Ngữ kéo tay Chiêm Hỉ nhìn vết thương của cô. Vết thương khá sâu, lúc bị cứa vào đã chảy rất nhiều máu, anh ngẩng đầu nhìn cô. Chiêm Hỉ mỉm cười: "Không sao, chuyện nhỏ thôi, không còn đau nữa."
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ hồi lâu, dùng thủ ngữ nói: [Kết thúc triển lãm, anh muốn đưa tiền cho em.]
Chiêm Hỉ bối rối: "Hả?"
Bản thân Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy nói như thế rất quái dị, nhưng nếu không nói thì lòng lại không yên, anh khua tay manh hơn, nhưng ngữ khí lại yếu ớt: [Đưa tiền lương cho em.]
"Không cần đâu!" Chiêm Hỉ che miệng cười cong mắt, "Không cần thật đó, Tiểu Ngư! Thật ra lần này em được làm đã thấy rất vui, học được không ít, hai chúng ta đừng rạch ròi như thế. Chi phí mở triển lãm đều do anh chi, lần này số tiền chi quá lớn, em chỉ bỏ ra một ít thời gian thôi. Nếu đổi lại là anh giúp em, anh có muốn tiền lương hay không?"
Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không muốn.
Nhưng Chiêm Hỉ không chỉ đơn giản là giúp đỡ anh, cô đã xem chuyện này là chuyện của bản thân, nếu như không có cô, căn bản sẽ không thuận lợi như thế.
Anh thật sự rất khó xử, Chiêm Hỉ nắm lấy tay anh, cười nói: "Tiểu Ngư, đừng suy nghĩ lung tung như vậy. Trước tiên hãy kết thúc triển lãm thật tốt. Đây là cơ hội tốt để nhiều người có thể nhìn thấy anh, có thể sẽ là bước ngoặt cho sự nghiệp của anh đấy. Còn lương thì quên đi, vậy thì thế này, khi nào rảnh anh mời em đi chơi coi như cảm ơn, thế nào?"
Đi chơi sao... Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ, dường như điều này cũng rất tốt.
Cuối cùng anh cũng gật đầu giơ tay "OK" với Chiêm Hỉ, không còn vướng bận chuyện này nữa.
***
Hai ngày chuẩn bị đã kết thúc, sáng ngày 17 tháng 7, Lễ hội Sáng tạo Tiền Đường sôi động khai mạc tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm.
Triển lãm lần này đã bắt đầu lập dự án từ tháng 5, quy mô lớn, lan rộng khắp cả nước, phóng viên các đài truyền hình, từ các trang web đưa tin trực tuyến và báo chí các loại đã được cử đến để đưa tin. Lễ khai mạc ngoài trời, quảng trường rất hoành tráng, một số lãnh đạo tỉnh, thành phố cũng đến dự, còn mời cả dàn minh tinh đến biểu diễn, thu hút rất đông người hâm mộ và du khách.
Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ đã đến hội trường từ sáng sớm, cùng với tất cả các nhân viên triển lãm thực hiện những điều chỉnh cuối cùng cho gian hàng của họ.
Chiêm Hỉ đã lập ra nội dung hoạt động trong ba ngày, sẽ có lớp học trải nghiệm vào buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày. Đây là hoạt động có tính phí, mỗi lần sẽ có hai đến ba người, trong vòng hai tiếng, có thể hẹn trước, phí là 400 nhân dân tệ mỗi người.
Mẫu hoa của lớp trải nghiệm được hiển thị dưới dạng hình ảnh trên lịch trình của khóa học, còn cả giới thiệu cách làm hoa đơn, trang sức hoa nhỏ, khách hàng có thể mang đi sau khi học xong.
Mỗi buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ tiến hành một buổi trình diễn trực tiếp tạo hoa dập nóng từ đầu đến cuối, nội dung buổi triển lãm cũng đã được thông báo trước.
Anh cũng đặc biệt làm ra một số tác phẩm cho triển lãm lần này, tất cả đều liên quan đến chủ đề của gian hàng, giá cả được ghi rõ ràng, có thể mua trực tiếp.
Tất cả các khách tham gia lớp trải nghiệm và mua sản phẩm đều có thể tham gia rút thăm sau khi để lại thông tin liên hệ, giải thưởng lớn là một món đồ trang trí do chính tay thầy Lạc làm riêng mà khách hàng may mắn trúng thưởng yêu cầu.
Nếu những khách tham quan khác theo dõi hoặc chia sẻ các bài viết của triển lãm "Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui" ngay tại chỗ, hoặc chụp ảnh gian hàng và đăng lên vòng bạn bè, họ cũng có thể tham gia rút thăm hàng ngày, giải thưởng là mấy chiếc trâm cài áo nhỏ.
Hội trường chưa mở cửa, mọi thứ đã sẵn sàng, Chiêm Hỉ đi vào phòng vệ sinh.
Cô rửa mặt, trang điểm trực tiếp trong phòng vệ sinh, sau đó đi vào phòng làm việc để thay quần áo.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Chiêm Hỉ khá ngại ngùng, vội vàng đi về phía gian hàng. Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại nhìn thấy cô, anh chợt nở một nụ cười.
Chiêm Hỉ mặc một bộ Hán Phục màu hồng phấn thời nhà Tống, đầu ống có dây đan chéo dài và chân váy xếp ly, là phong cách mát mẻ của mùa hè, gần như đồng nhất theo màu. Chỉ có vài hình thêu nhỏ hình hoa sen trên đường viền cổ áo. Đây là tác phẩm Diêm Nhã Quyên tự tay thêu sau khi được sự cho phép của cửa hàng để phù hợp với chủ đề của gian hàng.
Cô để mái tóc dài xõa vai, trang điểm nhẹ nhàng, đôi chân mày vẽ đậm. Khi cô cười với Lạc Tĩnh Ngữ, hai má ửng hồng vì xấu hổ, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt không thể dời đi.
Chiêm Hỉ chỉ mới mặc thử ở nhà cho anh xem, lúc này xấu hổ đến mức suýt chút nữa trốn sau lưng anh, nói nhỏ: "Ôi, lần đầu tiên em mặc thế này ra ngoài, xấu hổ quá, nhìn có đẹp không?"
Lạc Tĩnh Ngữ đánh giá từ trên xuống, dùng thủ ngữ nói: [Rất đẹp!]
Anh kéo Chiêm Hỉ ngồi xuống, cầm lấy lược và dây thun đã chuẩn bị trước, tỉ mỉ giúp cô chải tóc. Lần này Lạc Tĩnh Ngữ búi tóc phức tạp hơn Ngày Của Hoa, bàn tay anh rất khéo léo, sau khi tạo mẫu xong, anh cầm lấy trâm cài hình hoa sen cắm trên búi tóc của Chiêm Hỉ.
Hoa sen trên trâm cài được làm bằng hoa dập nóng, rất tinh xảo, là trng sức duy nhất trên người Chiêm Hỉ. Lạc Tĩnh Ngữ cuối cùng thả mái tóc dài của Chiêm Hỉ xuống, nhìn cô trong gương, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của cô.
"Thật đẹp!" Chiêm Hỉ lắc qua lắc lại trong gương, "Tiểu Ngư, anh giỏi quá, hay là chúng ta đừng làm hoa nữa mà đi studio tạo kiểu tóc, có lẽ cũng có cơm ăn."
Lạc Tĩnh Ngữ cười đến cong cả mắt.
Chiêm Hỉ đứng dậy, chỉnh trang lại váy của mình, cô hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: "Sắp bắt đầu rồi, Tiểu Ngư, anh chuẩn bị xong chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu với cô.
"Đừng căng thẳng, em sẽ ở bên anh. Chỉ cần làm hoa như anh thường làm là được." Thấy xung quanh không có người, Chiêm Hỉ ôm eo Lạc Tĩnh Ngữ, kiễng chân hôn lên môi anh.
Trên môi anh dính một chút son, anh lấy lưỡi liếm một cái, mùi thơm rất lạ.
"Mọi chuyện sẽ suôn sẻ." Chiêm Hỉ lại nói, "Hãy tự tin lên! Tiểu Ngư."
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu một lần nữa, quay lại nhìn hội trường rộng lớn, các gian hàng đã sẵn sàng mở cửa. Có vài nhân viên triển lãm và chủ quầy đi đi lại lại, một số vẫn đang thiết lập, một số thì nhàn rỗi và trò chuyện ...
Chiêm Hỉ nói với anh hội trường đang mở âm nhạc, đôi khi là vui vẻ, đôi khi là sôi động, còn có những chương trình phát sóng xen kẽ với thông tin về các hoạt động khác nhau. Lạc Tĩnh Ngữ không thể nghe thấy, Chiêm Hỉ càng cường điệu thêm.
Cô nói mình là tai và miệng của anh, nói rằng cô sẽ luôn ở đây.
Cô bảo anh đừng lo lắng, có cô ở đó, anh chỉ cần yên lặng đến lớp và tạo hoa là được.
Cô còn khoác lác nói hiện tại cô đã biết tất cả mọi chuyện, cô chính là Vương Ngữ Yên trong giới hoa giả! Lạc Tĩnh Ngữ không biết Vương Ngữ Yên là ai, còn đi search một chút, sau khi tìm ra liền cười cả ngày.
Nhìn thấy dáng vẻ Chiêm Hỉ lúc này tràn đầy tự tin, anh cảm thấy có lẽ cô thực sự là Vương Ngữ Yên, Thần Tiên tỷ tỷ, xinh đẹp nhất và đáng yêu nhất! Chính là tiểu tiên nữ của anh.
Rốt cuộc hội trường đã mở cửa, đợt du khách đầu tiên đã ùa vào.
Các gian hàng khác nhau của Lễ hội Sáng tạo đều có những nét đặc trưng riêng, hầu hết các gian hàng đều có các kế hoạch tương tác với khách hàng, điều này nhanh chóng thu hút du khách đến trải nghiệm thú vị.
Hoạt động trải nghiệm gian hàng trong Chợ Thủ Công vô cùng sôi động, dù hầu hết các mục đều thu phí nhưng nhiều gian hàng vẫn tấp nập khách tham quan.
Tính phí không phải là quan trọng về tiền bạc, mà hơn hết là kiểm soát lượng người trải nghiệm. Suy cho cùng, hầu hết các tác phẩm đều rất tốn thời gian, hoàn toàn làm bằng tay, không thể làm một vật nhỏ đơn giản trong một hoặc hai giờ đồng hồ.
Gian hàng của Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu lớp trải nghiệm đầu tiên vào lúc 10 giờ, lúc này không có ai đến đăng ký, nhưng đã nghênh đón hai người đầu tiên - chị Thiệu và chị Tiểu Chu.
Hai chị gái tìm rất lâu mới thấy được gian hàng này, nhìn từ xa đến ngỡ ngàng.
Quầy hàng nhỏ như thế, chỉ có một chiếc bàn trắng dài 1m5, rộng 2m với phong cách bài trí truyền thống.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên bàn, phía sau là một bức bình phong cổ, trên đó vẽ án hoa sen tinh tế, rất phù hợp với mùa hoa hiện tại.
Trên bàn bày dụng cụ và vật liệu làm hoa, tác phẩm trưng bày chỉ có một chậu hoa sen.
Các vật trang trí của gian hàng khác nhiều hơn, trải rộng khắp quầy, triển lãm lần này không có vách ngăn giữa mỗi gian hàng, chỉ có các cột trụ và mái che như mái hiên để ngăn cách. Lạc Tĩnh Ngữ lấy đóa hoa sen, ngó sen và lá sen cột vào trụ cố định, còn tạo mấy con chuồn chuồn phía trên, dựa trên ý nghĩa "Hoa sen mới nở rộ, chuồn chuồn đã sớm bay quanh"
Nhưng thứ nổi bật nhất lại là Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ mặc một chiếc váy cổ phong đứng duyên dáng bên gian hàng, đung đưa chiếc quạt màu xanh lá sen, khi nhìn thấy chị Thiệu và chị Tiểu Chu, cô lập tức dùng cây quạt che mặt lại.
Chị Thiệu vui mừng khôn xiết: "Wow! Hà Tiên Cô đến từ đâu thế? Ha ha ha ... Cũng đã mặc hết rồi! Còn mắc cỡ gì chứ?"
Chiêm Hỉ hạ quạt xuống, chỉ lộ ra hai đôi mắt to chớp chớp, ngọt ngào chào: "Chị Thiệu, chị Tiểu Chu, các chị đến rồi à?"
"Không tệ lắm, rất có sáng tạo! Tiểu Chiêm, trông em thật đẹp!" Chị Thiệu thốt lên, hỏi đến Lạc Tĩnh Ngữ, "Ý tưởng của ai vậy?"
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào Chiêm Hỉ, cô xấu hổ lấy quạt che mặt, nói một câu theo phương ngữ nước Ngô: "Chị Thiệu, bọn em chỉ là làm võ đường trong vỏ ốc* mà thôi, chị đừng cười em!"
(Ji: *Võ đường trong vỏ ốc: câu nói phổ biến được sử dụng trong phương ngữ Ngô, đề cập đến việc biến sự phức tạp ở nơi chật hẹp thành sự đơn giản một cách khôn ngoan - theo Baidu)
"Khen em còn không kịp ấy, làm sao có thể cười nhạo em chứ?" Chị Thiệu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, mỉm cười hỏi, "Tại sao Tiểu Ngư không mặc Hán Phục?"
Lạc Tĩnh Ngữ mặc quần áo bình thường, áo phông trắng với quần jean, mái tóc cắt hơi ngắn hơn, rất sạch sẽ và tươi mới. Lúc này, anh đang mỉm cười nhìn mọi người. Chiêm Hỉ giải thích: "Anh ấy phải làm việc ạ, nếu mặc Hán phục sợ rằng sẽ nóng."
Chị Tiểu Chu xem qua lịch trình của lớp trải nghiệm, khẽ hỏi Chiêm Hỉ: "Tiểu Ngư có thể dạy mọi người không? Có cần bọn chị giúp không?"
"Tạm thời không cần, em sẽ phối hợp với anh ấy, anh ấy sẽ dạy động tác, còn em sẽ giảng bài." Chiêm Hỉ nói, "Cảm ơn chị, mọi người có thể đi mua sắm một lát, nếu mệt thì đến đây ngồi, sau bức bình phong có nhiều vật dụng, còn có một ít ghế đẩu. Buổi trưa đến đây ăn cơm đi, buổi tối Tiểu Ngư và em sẽ mời mọi người ăn một bữa lớn!"
"Được rồi, coi như bọn chị cũng có căn cứ để nghỉ ngơi." Chị Tiểu Chu vui vẻ khi nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ đã bắt đầu chuẩn bị cho lớp trải nghiệm đầu tiên, chị chia sẻ kinh nghiệm với Chiêm Hỉ, "Nếu lâu quá không có ai, chị Thiệu và chị có thể làm khách mời trước cho bọn em. Đừng lo, chỉ cần ai đó bắt đầu trải nghiệm thì sẽ có rất nhiều người xem, nhìn đến liền thấy ngứa mắt muốn tự làm. Chỉ cần có vài người như thế sẽ có người đặt lịch hẹn, đa phần mọi người đều rảnh rỗi mà."
"Thật không ạ? Tốt quá." Chiêm Hỉ có chút lo lắng hỏi, "Chị Tiểu Chu, 400 tệ có đắt lắm không? Đó là giá do Tiểu Ngư định ra."
Chị Tiểu Chu lắc đầu: "Không đắt, giá thành vốn đấy. Bình thường chị mở lớp kỹ năng cũng phải 600 một lần, hoặc tối thiểu là 500."
Chiêm Hỉ gật đầu hiểu, cô nhìn sang Lạc Tĩnh Ngữ. Cô nghe Tiểu Ngư nói, các chị gái thường mở các lớp học kỹ năng, thậm chí là các lớp học trực tuyến, nhưng anh chưa từng dạy một lần nào. Với hoàn cảnh của anh, trước đây chưa từng nghĩ mình có thể dạy người khác, công việc của anh cũng thiếu hụt đi một nguồn thu nhập lớn.
Khách đến thăm lần lượt đến đây, chị Tiểu Chu và chị Thiệu đứng cạnh gian hàng xem Lạc Tĩnh Ngữ làm hoa, không hề ra tay giúp đỡ mà thỉnh thoảng khen ngợi hai người, làm những tên lừa đảo rất tận tâm. Chiêm Hỉ đứng đong đưa chào mời khách của mình, đứng ở một bên cười xinh đẹp, là một tiếp tân rất tận tình.
Có người thấy trang phục của cô, rồi nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đang yên lặng làm việc, liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Chiêm Hỉ cười nói: "Là hoa dập nóng thủ công, một lát nữa sẽ có lớp trải nghiệm có thể thử một chút đấy."
Ngày càng có nhiều người xem, có người xem nhanh rồi bỏ đi, cũng có người theo dõi từ lâu nhưng chưa có ai đăng ký trải nghiệm.
Lạc Tĩnh Ngữ gần như không ngẩng đầu nhìn lên, cảnh tượng như vậy đối với anh quá xa lạ, đây là lần đầu tiên làm hoa trước mặt nhiều người như vậy, anh có thể cảm thấy từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến anh không biết làm sao, hoàn toàn không dám đối mặt với khách hàng.
Niềm an ủi duy nhất là Chiêm Hỉ, anh biết thế nào để nhìn lén cô, Chiêm Hỉ đang giải thích gì đó, cô chỉ vào lịch học và giới thiệu. Lạc Tĩnh Ngữ an tâm hơn, tiếp tục cúi đầu làm việc trong tay.
Có người hỏi Chiêm Hỉ có thể chụp ảnh cô và đăng lên mạng xã hội không? Chiêm Hỉ nói có thể, nhưng phải chụp ảnh toàn bộ gian hàng, không được cá nhân.
Thậm chí có một phóng viên của một tờ báo địa phương đã chụp một vài bức ảnh của Chiêm Hỉ, cô ấy hào phóng giới thiệu gian hàng của mình với phóng viên, còn nói có thể viết bài trên tạp báo, nhờ phóng viên giúp họ quảng bá.
Đã gần 10 giờ, đúng lúc chị Thiệu và chị Tiểu Chu chuẩn bị cho đợt "trải nghiệm" đầu tiên, có ba cô gái trẻ bước vào gian hàng, tất cả đều chỉ khoảng hai mươi tuổi.
"Số 67... Này, đây rồi! Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui, tớ tìm được rồi!" Một cô gái có khuôn mặt như hoa hướng dương vui vẻ nói với Chiêm Hỉ, "Xin chào, chúng em là bạn của Vỏ Tôm, xem qua vòng bạn bè của anh ấy, có thể trải nghiệm tự làm hoa không ạ?"
Chiêm Hỉ chỉ vào lịch học và giới thiệu: "Được, nhưng chúng tôi có tính phí nhé."
Ba cô gái xem bảng giá, thảo luận một lúc rồi nói: "Hơi đắt quá, chị gái có thể giảm giá cho tụi em không? Cả ba chúng em đều rất muốn làm."
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ một chút, "Chủ tiệm" không ngẩng đầu mà đang tập trung pha màu, thành ra "Bà chủ" là cô liền tự chủ trương, hào phóng nói: "Được ạ, mọi người đều là bạn của Bì Hà, vậy thì giảm 30% để mở hàng, cảm ơn đã ủng hộ!"
Ba cô gái ngồi xuống phía bàn đối diện, cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ cũng chịu ngẩng cái đầu quý giá của mình lên, sau khi các cô gái thấy anh liền có chút thẹn thùng. Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ còn thẹn thùng hơn, vành tai nhanh chóng đỏ ửng.
Cô gái có gương mặt trái xoan gan lớn hơn, nói với Lạc Tĩnh Ngữ: "Thầy Lạc, anh còn soái hơn trong ảnh đấy!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Lúc này Chiêm Hỉ mới lên tiếng: "Ba vị, tôi muốn giải thích một chút, thầy Lạc bị khiếm thính. Lớp này anh ấy sẽ dạy, còn tôi sẽ là người giảng. Mọi người có vấn đề gì có thể hỏi tôi, tôi có thể giúp mọi người phiên dịch lại bằng thủ ngữ cho thầy Lạc."
Các cô gái sững người lại, nhưng đã lỡ ngồi cũng không nên bỏ đi, ánh mắt nhìn Lạc Tĩnh Ngữ cũng không còn kích động và ngượng ngùng nữa, chỉ còn chút thương hại đồng cảm.
Dù sao cũng là lần đầu ở gần một người câm điếc như thế, các cô không biết giao tiếp có gặp vấn đề gì hay không, có chút chùn bước.
Lạc Tĩnh Ngữ thấy bất an của các cô gái, nhẹ mỉm cười, quơ tay nói bằng thủ ngữ.
Chiêm Hỉ nói: "Thầy Lạc nói, xin các cô đừng lo, anh ấy chỉ là không thể nghe nhưng có thể đọc được khẩu hình môi của mọi người. Còn về nội dung thì yên tâm đi! Có tôi ở đây, đảm bảo có thể dạy cho các cô thật tốt, Vỏ Tôm còn học được đấy!"
Nghĩ đến Vỏ Tôm cũng có thể làm được, ba cô gái tạm thời yên tâm hơn.
Lớp đầu tiên là làm hoa Cẩm Tú Cầu, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ đưa vật liệu cho bọn họ, lớp trải nghiệm bắt đầu.
Chị Thiệu và chị Tiểu Chu quan sát một lúc, cuối cùng biết được cách Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ hợp tác trong lớp học.
Dần dần có người đến xem lớp học trải nghiệm, chị Thiệu và chị Tiểu Chu rất hài lòng, gương mặt luôn mỉm cười, có cảm giác như em trai cưng của bọn họ cuối cùng đã trưởng thành. Thấy không có vấn đề gì, bọn họ liền ra hiệu với Chiêm Hỉ, kéo tay nhau cùng đến nơi khác đi dạo.
Đến trưa, ba cô gái đã làm xong Cẩm Tú Cầu, mọi người đều có cảm giác thành tựu, tranh thủ chụp ảnh với thầy Lạc và chị Tiểu Chiêm, đăng tác phẩm của mình lên vòng bạn bè trước khi mãn nguyện rời đi.
Trước quầy không có ai, vì vậy Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng kéo Chiêm Hỉ ngồi xuống và đưa cho cô một chai nước. Anh thật đau lòng, Hoan Hoan đứng đó nói chuyện không ngừng cả một buổi sáng, chắc hẳn lúc này cô vừa mệt vừa khát.
Trên chóp mũi cô đổ đầy mồ hôi, Lạc Tĩnh Ngữ lấy khăn giấy lau nhẹ, kiềm không được xoa mặt cô.
Chiêm Hỉ vội uống từng ngụm nước, cổ họng thật sảng khoái, khi giảng bài cô phải nói rất to, nếu không khách sẽ không nghe rõ. Sau hai tiếng giảng bài, cổ họng khô nóng, nghĩ thầm sau khi kết thúc phải mua kẹo ngậm thông họng, nếu không mấy ngày nữa sẽ không ăn nổi mất.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Tĩnh Ngữ, cô không lên tiếng, trực tiếp ra hiệu cho anh: [Em không mệt, buổi trưa em có thể nghỉ một chút.]
Chị Thiệu và chị Tiểu Chu trở lại thăm sau khi đi một vòng, hai người làm một cái thìa gỗ, thảo luận xem buổi chiều đi chơi bên thêu thùa, còn thuận tiện mua hai ly trà sữa cho hai người Lạc Tĩnh Ngữ.
Giờ ăn trưa, trong phòng triển lãm ít người hơn rất nhiều, Chiêm Hỉ thực sự mời họ dùng cơm hộp tại gian hàng, hai cô chị em không nề hà, vừa ăn vừa nói chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ.
"Tiểu Ngư, em đã qua kia xem chưa? Có một gian hàng khác cũng làm ngành dập nóng. Gian hàng cực kỳ lớn!", Chị Thiệu nói.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, cách một ngày trước khi mở triển lãm, anh và Chiêm Hỉ lại đến xem gian hàng đó lần nữa, quả nhiên là một vương quốc Hoa Hồng kỳ ảo, có rất nhiều cô gái chụp ảnh bên đó.
Chị Tiểu Chu nói: "Chị mới đến nói chuyện một chút. Cô gái đó họ Quan, khi du học ở Nga, cô ấy học tạo hoa dập nóng. Bây giờ cô ấy đã trở về Trung Quốc, thường làm phụ kiện theo phong cách Lolita",
Chiêm Hỉ ngồi ở một bên lặng lẽ nghe mọi người trò chuyện, có một số điều mà Lạc Tĩnh Ngữ có hạn chế không thể nói với cô, vì thế lúc này có thể cô đã nhận được rất nhiều tin tức từ mấy chị gái.
"Trong nghề xem môn đạo, người ngoài xem náo nhiệt." chị Tiểu Chu nói với Chiêm Hỉ, "Tiểu Chiêm, đừng nhìn những bông hoa đặc biệt lộng lẫy, thật ra đối với bọn chị cũng như vậy. Người bình thường sẽ cảm thấy khác khi nhìn thấy, đầu tiên chắc hẳn là, Wow! Thật đẹp quá! Thật lộng lẫy! Những bông hồng vừa xanh lam, xanh lục, đen, tím có đủ!"
Giọng điệu của cô rất khoa trương chọc Chiêm Hỉ cười không ngừng.
"Thể loại đó phổ biến hơn ở châu Âu, nhưng ở Trung Quốc thì không. Phong cách của cô ấy cũng không phù hợp để kết hợp với Hán Phục. Nhiều mẫu căn bản là không thể thực hiện được, bên Nga cũng không thịnh hành những thứ này." Chị Thiệu nói thêm, "Tiểu Chiêm, chị nói em biết, đừng vì thế mà tự dọa mình, vì... "
Cô chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ, "Hoa mà cô gái đó có thể làm, Tiểu Ngư nhà em đều biết. Nhưng Tiểu Ngư của em còn có thể làm ra rất nhiều, rất nhiều loại hoa mà cô gái đó không biết làm đấy!"
Chiêm Hỉ quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, người này ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm hộp cơm mở ra xem, anh không nhìn thấy những gì Chị Thiệu nói.
Nhìn thấy Chiêm Hỉ đang nhìn mình, anh nở một nụ cười ngây thơ với đôi mắt sáng ngời, Lạc Tĩnh Ngữ còn đem quả trứng luộc trong hộp cơm của mình vào hộp cơm của Chiêm Hỉ.
/83
|