Chiêm Hỉ bị Lạc Tĩnh Ngữ ôm chặt lấy, cô không giãy dụa, cũng không kinh sợ, khẽ nói: "Sao anh phải chạy? Vì sao? Anh chạy đi, chạy nữa đi, cũng chạy mất rồi sao còn về làm gì? Anh..."
Đột nhiên cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ siết chặt cô mạnh hơn. Âm thanh Chiêm Hỉ dần biến mất, toàn thân chìm trong hơi thở ấm áp của chàng trai trẻ.
Cô dầm mưa, rất lạnh, cái ôm của anh vừa ấm áp vừa nóng bóng, đôi tay vuốt ve sống lưng của cô, dán thân thể cô vào lồng ngực của anh.
Anh hết cách, chỉ có thể dùng hành động để nói với cô điều anh suy nghĩ, câu xin lỗi của anh, sự bất lực và bàng hoàng của anh, còn có tình yêu hèn mọn đối với cô vĩnh viễn không thể nói ra.
Chiếc túi trong tay Chiêm Hỉ rơi xuống, cô vươn tay ôm chặt lấy anh.
Tựa như muốn xem thử ai mạnh hơn, cô ôm lấy anh điên cuồng, thậm chí tỏ vẻ không thích anh mặc quá dày khiến cô không thể ôm hết, muốn tháo bỏ áo khoác của anh ra, chỉ để đến gần anh hơn một chút.
Gương mặt cô vùi vào vai anh, cọ cọ vào như chút mèo nhỏ.
Rất ấm áp, rất hạnh phúc, là vòng tay của Tiểu Ngư mà cô nhớ lại rất nhiều lần. Cái ôm trong đêm sinh nhật tuyệt vọng đó, hơi thở của anh đã hằn sâu vào tâm trí cô.
Muốn được anh ôm, được anh vỗ về, được anh thương tiếc chứ không phải chỉ xoa đầu hoặc kéo tay áo. Cô muốn được gần bên anh, thật nhiều thật nhiều, muốn ở bên cạnh anh, mãi không rời đi...
Cô khiến Lạc Tĩnh Ngữ phát điên, nhịp tim anh tựa như đến cực hạn, đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nhưng dục vọng của con người là vô hạn, cái ôm ấm áp từng khát vọng kia lại chẳng thể khiến anh thỏa mãn. Anh chậm rãi buông cô ra, cúi đầu nhìn gương mặt cô gái, ôm lấy eo cô, khẽ vuốt ve gò má.
Thân thể bọn họ vẫn dính sát, cô hơi ngại ngùng nhưng không từ chối, lông mi tựa như cánh bướm nhỏ đập cánh, hơi nghiêng đầu, không dám nhìn anh.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đôi môi của cô, vốn dĩ nhạt đến không có huyết sắc đã trở nên hồng hào hơn. Lạc Tĩnh Ngữ luôn nhìn nó, khi cô đang nói chuyện, anh cần phải nhìn thật chăm chú, dần trở nên quen thuộc với hình thể của nó.
Khi mỉm cười sẽ cong cong, khi cười lớn sẽ lộ ra hàm răng trắng, mím môi ngại ngùng, miệng sẽ rất nhỏ khi chu môi... Cô rất tâm lý, khi nói chuyện với anh, tốc độ sẽ chậm hơn, thể hiện rõ chữ, anh rất thích nhìn cô nói chuyện! Không có chút áp lực nào, cũng không lo rằng cô sẽ mất kiên nhẫn.
Điều tiếc nuối là, anh không thể nghe được âm thanh của cô, cả một đời cũng không. Chiếc miệng nhỉ đáng yêu nhất định sẽ phát ra âm thanh rất êm tai, Cố Tâm Trì từng nói, tựa như chim đang hót!
Tay Lạc Tĩnh Ngữ chuyển từ gò má sang đôi môi của Chiêm Hỉ, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ đôi môi, thật mềm mại và đầy đặn, không biết nếu hôn sẽ có hương vị thế nào?
Anh sợ hãi bởi suy nghĩ của mình, thật xấu hổ.
Chiêm Hỉ tựa như thấy rõ nội tâm của anh, khi anh muốn buông tay khỏi gương mặt cô, cô lấy tay đè lên mu bàn tay anh.
Cô nghĩ hẳn mình đã say rồi, mọi người đều nói khi say sẽ làm loạn, cô không muốn làm loạn, chỉ muốn một chút tham luyến, cô muốn... Ăn cá.
Giây phút này, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, nhưng chuyện khác đều quên hết. Chiêm Hỉ nắm chặt bàn tay anh, khi ngón tay anh nhẹ miết đôi môi cô, Chiêm Hỉ nhẹ nhàng liếm một chút, lông mi khẽ chớp, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào ánh mắt trầm tĩnh của anh.
Tựa như lửa cháy lan đồng cỏ, tựa như nước xuyên khe suối;
Tựa như một cơn gió nhẹ không chút âm thanh lướt qua;
Tựa như những viên đường có thể biến thuốc đắng thành vị ngọt;
Tựa như... miếng mồi quyến rũ dưới cần câu.
Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng nổ tung.
Cảm giác đầu lưỡi thật nhẹ nhàng, còn không rõ ràng bằng Quà Tặng làm nũng.
Khiến cho trái tim anh dần mềm mại, yết hầu khô nóng khiến anh không thể thở được.
Anh hơi cúi người, nghiêng gò má, tựa như một con cá tự chui đầu vào lưới muốn cắn lấy miếng mồi nhử này, nhưng chưa kịp cắn lấy đã có tiếng mở cửa bỗng phát ra trên hành lang.
Dĩ nhiên Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, Chiêm Hỉ lại giật mình, cô vội vàng giãy dụa, quay sang đẩy ngực anh. Lạc Tĩnh Ngữ không biết lý do cô kháng cự, Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mấp máy môi: "Có người tới."
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ cũng căng thẳng, hai người lập tức tách ra, đối mặt nhau khẽ thở dốc, gương mặt đỏ bừng. Chiêm Hỉ nhìn thoáng qua, người mở cửa là ba Cố phòng 1501, anh ta đã thấy bọn họ, chậm rãi đi ra.
Chiêm Hỉ lập tức cúi đầu, còn lấy tay che mặt. Lạc Tĩnh Ngữ không xoay người lại, không quan tâm người đằng sau là ai, anh đều coi như không tồn tại.
Ba Cố ở nhà nghe tiếng động trong hành lang, có một tiếng phụ nữ kêu lớn, còn có vài âm thanh hỗn tạp, nên mượn cơ hội vứt rác ra xem.
Lại nhìn thấy được Tiểu Ngư và một cô gái ôm nhau! Thấy anh ta vừa ra, hai người đã tách ra thật nhanh.
Là cô gái Tiểu Chiêm tầng 8 sao? Hình như không giống lắm, cô gái này hơi lôi thôi, không giống Tiểu Chiêm dịu dàng thanh lịch.
Chà! Thật kích thích.
Tuổi trẻ thật tốt mà!
Ba Cố cầm điếu thuốc và bật lửa, tay còn lại mang theo mấy túi rác, vốn định chào hỏi Tiểu Ngư nhưng thấy tình cảnh này liền bỏ qua suy nghĩ đó. Anh ta ấn nút thang máy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đó, xem hai người như vô hình.
Anh ta còn không ngừng ca hát: "Cánh chim thanh xuân đã bay đi không trở về, cánh chim thanh xuân đã bay đi không trở về..."
Chiêm Hỉ: "..."
Chờ ba Cố xuống lầu, Chiêm Hỉ mới dám ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ.
Anh vẫn không nhúc nhích, không biết chuyện ở phía sau thế nào, Chiêm Hỉ nói: "Là ba của Cố Tâm Trì, anh ấy xuống lầu."
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra.
Lý trí trở về, tựa như một cơn mơ, Chiêm Hỉ dù muốn ăn cá cũng không dám tiếp tục, Lạc Tĩnh Ngữ cũng thế. Sau một khúc nhạc đệm, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Anh gẩy nhẹ vết bùn trên vạt áo của Chiêm Hỉ, không thể làm sạch, nói thủ ngữ với cô: [Em sao thế?]
Nói đến việc này, Chiêm Hỉ lại tức giận, trừng mắt nhìn anh: "Bởi vì em đuổi theo anh mới bị té."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Tội lỗi này thật lớn, anh dùng thủ ngữ nói: [Xin lỗi.]
Anh chạm đến áo khoác của Chiêm Hỉ, ươn ướt dính dính. Lạc Tĩnh Ngữ khẽ chạm vào tay áo cô, chỉ vào 1504, Chiêm Hỉ cũng nhìn về phía đó, cảnh giác hỏi: "Gì thế?"
Lạc Tĩnh Ngữ thở dài, lấy điện thoại đánh chữ: [Quần áo ướt, ở đây rất lạnh, em sẽ bị cảm, vào ngồi.]
Chiêm Hỉ ngượng ngùng: "Em có thể về nhà thay đồ, em chỉ muốn đến đánh anh một trận thôi."
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh không muốn để cô đi, cũng không phải nhất định phải cắn được mồi, chỉ là muốn ở cạnh cô nhiều hơn một chút, không muốn thả cô đi.
Một tuần rồi cô không để ý đến anh, anh sợ nếu cô đi rồi, sẽ lại không để ý tới anh nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ không đánh chữ, kéo lấy tay áo Chiêm Hỉ, chỉ vào nhà mình.
Chiêm Hỉ nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ lay lay cánh tay của cô, giống như lúc trước cô từng làm với anh. Chiêm Hỉ nhướng mày, lúc này cô mới phát hiện anh đã cắt tóc, còn bị mắc mưa ướt nhẹp, đôi mắt cũng ướt sung, lúc nhìn cô còn có tia cầu xin.
Sao cô có thể tức giận với anh đây, cô đã sớm mềm lòng rồi. Lạc Tĩnh Ngữ thấy vẻ mặt cô thả lỏng, anh can đảm kéo tay của cô về phía nhà. Chiêm Hỉ chậm chậm đi mấy bước rồi dừng lại, cô nhớ đến cô gái kia, thật khó chịu.
Nếu Tiểu Ngư thật sự đã có bạn gái, vậy thì cái ôm vừa rồi cùng với cái hôn chưa được kia tính là gì?
Anh không phải tên xấu xa như thế...
Lạc Tĩnh Ngữ lo lắng nhìn cô, nói thủ ngữ: [Em sao thế?]
Chiêm Hỉ hỏi thẳng: "Lần trước, cô gái bên cạnh anh trong thang máy là ai?"
Lạc Tĩnh Ngữ ngạc nhiên, lông mày hơi nhíu lại bỗng giãn ra, khóe miệng nở nụ cười, lấy điện thoại đánh chữ: [Do chị ấy nên em không để ý tới anh sao?]
Này! Người này không trả lời câu hỏi của cô, còn dám hỏi lại!
Chiêm Hỉ trả lời giả lả, giận dỗi: "Gì mà em không để ý tới anh? Lúc trước em gửi WeChat, là anh không để ý đến em!"
Lạc Tĩnh Ngữ dùng một câu thủ ngữ nói: [Anh rất bận.]
"Hừ." Chiêm Hỉ nói, "Anh còn chưa nói rốt cuộc cô gái ấy là ai?"
Lạc Tĩnh Ngữ cười gõ chữ: [Chị của anh.]
Chiêm Hỉ: "..."
Ôi! Hết muốn sống rồi! Để cô nổ tung tại đây đi!
Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện chuyện cả tuần nay khiến mình buồn bực chỉ là một chuyện hoang đường, vui thật! Anh cười cong cả mắt, nhặt chìa khóa và dù che mưa trên mặt đất, rồi nhặt túi xách giúp Chiêm Hỉ, cùng dù và hộp quà. Anh lấy khuỷu tay đẩy lưng cô, Chiêm Hỉ mới cùng anh vào 1504 một cách không tình nguyện.
Lúc cửa mở, cô nhớ tới mình từng nói, sẽ không đến nhà anh nữa... Thật xấu hổ, sau này không nên tùy tiện lập lời thề.
Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài đưa dù không tắt điều hòa và đèn trong nhà, lúc này nhiệt độ phòng rất thoải mái. Sau khi Chiêm Hỉ vào nhà, thân mình lạnh lẽo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lạc Tĩnh Ngữ đóng cửa, chất đống đồ bên hiên, nhanh chóng giúp Chiêm Hỉ cởi áo khoác nặng trịch, chạm đến áo len trên người cô, may mà không ướt. Nhưng lúc nhìn thấy nửa người dưới của cô, anh hít sâu, lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm đến đầu gối của cô.
Chiêm Hỉ đang mặc quần màu đen ngắn, phía trong là tất chân, đã bị rách vài chỗ, nơi đầu gối phải là nghiêm trọng nhất, đã rách da chảy máu.
Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn cô, Chiêm Hỉ khịt khịt mũi: "Cũng do anh không tốt, anh không chạy thì sao em té được? Đau chết đi được."
Lạc Tĩnh Ngữ thật đau lòng, động tác nhanh hơn, tìm sữa rửa mặt cùng với thuốc thoa, thêm một chiếc khăn lông đưa cho Chiêm Hỉ, đẩy cô vào nhà vệ sinh. Anh khoa tay nói cô vào rửa mặt, cởi tất chân để rửa sạch vết thương trên đầu gối.
Nhìn ánh mắt gấp gáp của anh, Chiêm Hỉ không còn oán trách anh, cười nói: "Em biết rồi, vừa rồi chỉ gạt anh thôi, không đau thế đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ bất lực xoa đầu cô, rời khỏi nhà vệ sinh, giúp cô đóng cửa.
Chiêm Hỉ nhìn bản thân trong gương, thiếu chút nữa hồn đã văng khỏi người.
Cô lấy tay ôm đầu, thảm thiết la lên, không sợ Lạc Tĩnh Ngữ nghe được.
Vừa rồi, cô đã dùng bộ dạng này xuất hiện trước mặt Tiểu Ngư sao?
Sao anh có thể nhịn cười được thế? Sao có thể chịu được mà ôm cô vào lòng? Còn làm sao anh có thể hạ môi xuống trước gương mặt này chứ?
Cô lấy tự tin ở đâu để dùng gương mặt này để "quyến rũ" anh? Còn tự cho mình là lôi cuốn quyến rũ, bộ lọc kính của Tiểu Ngư tốt đến mức nào chứ!
Chiêm Hỉ không mang theo dầu tẩy trang, chỉ có thể rửa bằng sữa rửa mặt Lạc Tĩnh Ngữ đưa, khi cô thấy tên nhãn hiệu sản phẩm dưỡng da của anh, khẽ trầm mặc.
Nhãn hiệu Tiểu Ngư dùng xa hoa hơn cô nhiều, chẳng trách làn da của anh lại đẹp hơn cả cô, Hức hức... Đúng là Cá Cực Lớn, nếu về sau muốn tặng mỹ phẩm cho anh, cô không thể mua nổi rồi.
/83
|