Anh toàn nói, anh quen với một cô gái rất chính nghĩa, rất dũng cảm, cô ấy tên là Tư Huỳnh, Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng, cô ấy chẳng những đã cứu anh, lại còn dạy anh lái mô tô, còn thường xuyên mời anh uống cà phê, đi xem phim với anh, lại còn đoán đúng cả tên món ăn của thím Kim Đao nữa, mùa hè năm nay vừa mới học bơi đã cứu được A Châu khỏi chết đuối mấy lần...
(1)
Tôi không xác định, đích đến mà tôi đang cuống cuồng kiếm tìm lúc này, có phải là tình yêu hay không.
Có điều, nước mắt của tôi đã cho tôi biết, đó là một đoạn ký ức cực kỳ quan trọng, một người cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Nếu giờ tôi không mau chóng ngồi lên chiếc SB của Trương Chaien thúc giục cậu ta vặn tay ga hết cỡ, tôi và cái nơi tên là Gam gì gì đó kia, sẽ xa cách không chỉ mấy đại dương và đại lục, mà còn cả hai năm tịch mịch trống trải đằng đẵng.
Đi thẳng à? Bao giờ thì rẽ? Trương Chaien căng thẳng nói, cậu ta chạy xe rõ chậm.
Nhìn cái bộ dạng hung hăng càn quấy của cậu ta hồi trước, hoàn toàn không thể nhận ra lá gan cậu ta lại bé đến vậy.
Rẽ vào cái ngõ kia rồi rẽ vào ngách thứ hai bên phải, thế là sắp tới nơi rồi!
Cậu đi nhanh lên chứ!
Tôi gần như muốn thò tay lên giúp cậu ta kéo ga.
Tiệm giặt là, cửa sắt khép hờ.
Nhưng tôi không thấy xe máy của A Thác, anh từng nói sẽ không bán xe máy mà gửi ở nhà bạn học gần sân bay.
Cũng có thể, A Thác chỉ đỗ xe ở chỗ nào xa hơn một chút? Hay là thay đổi kế hoạch, có người chở anh.
Đợi tôi một tẹo, đừng đi đâu đấy! Đừng có mà đi đâu đấy! Tôi rảo bước lách vào phía sau cánh cửa sắt, buông lại một câu: Bằng không đừng hòng tôi tha thứ cho cậu!
Tôi chạy lên gác, tiếng bước chân thình thịch thông báo cho mọi người biết là tôi đã lên.
Nhưng thím Kim Đao, chú Kim Đao, Thiết Đầu, vợ Thiết Đầu đều ngồi ngây ra bên chiếc bàn hình bầu dục, tôi phải gọi một tiếng họ mới định thần vẻ mặt ai nấy trông đều rất kinh ngạc.
Món ăn trên bàn đã sạch bách, không còn chút đồ thừa nào.
Song không thấy A Thác đâu.
Em gái, em đến muộn hai tiếng rồi! A Thác đã đi từ một tiếng trước. Nụ cười của Thiết Đầu không được tự nhiên cho lắm, tay đưa lên xoa xoa gáy. Trên trán anh ta vẫn còn dính một chút muội than.
Trước lúc đi nó đã quét sạch tất cả những thứ có thể ăn được trên bàn rồi, vì vậy nếu cháu muốn ăn... Thím Kim Đao áy náy nói.
Đáng ghét, sao A Thác không gọi điện cho cháu chứ! Sát giờ cháu có chút việc đột xuất mà. Tôi tức tối giậm chân.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn ngơ ngác nhìn nhau.
A Thác đã đến quán cà phê. Chú Kim Đao gãi đầu.
Gì cơ, giờ anh ấy vẫn ở quán cà phê ạ! Tôi cuống lên hỏi, quay người định chạy xuống nhà.
Ý chú là, A Thác nói trước khi tới đây, nó đã đến quán cà phê rồi, bây giờ tất nhiên nó không ở đó. Chú Kim Đao vội vàng chữa lời.
Hả? Tôi ngoảnh đầu lại.
Nó vốn định đi đón cháu, nhưng thấy cháu không có đó liền hỏi nhân viên trong quán, người ta nói hôm nay rốt cuộc cháu cũng được ở bên chàng trai mình yêu, lại còn cùng nhau đi ăn tối nữa, vì vậy nó liền đi một mình tới đây, không gọi điện làm phiền cháu. Thím Kim Đao giải thích.
Chúng tôi vốn tưởng em với A Thác sẽ thành một đôi cơ đấy, đúng là nghĩ xa quá rồi. Chuyện này không trách em được Chị vợ Thiết Đầu thử an ủi tôi.
Đừng lo cho A Thác, tối nay nó cười như lên cơn thần kinh ấy, chưa bao giờ thấy nó vui như vậy. Thím Kim Đao cười cười.
Vui? Tôi không hiểu.
Thằng nhãi A Thác này vui tức là vui, không giả bộ được đâu Thiết Đầu vỗ vỗ lên đầu mình.
Giờ anh ấy đi đâu rồi? Ra sân bay hả? Tôi cuống hết cả lên.
Cậu ta không nói, nhưng vẫn còn sớm mà? Chắc là đi tìm bạn rồi? Không biết ai nói câu này, nói chung là tôi lao như bay xuống nhà, chui qua cửa sắt.
Trương Chaien đang nghịch cái mũ bảo hiểm trên tay, vẫn còn mặc bộ vest đen của khách sạn.
Chở tôi đến một chỗ khác! Tôi hét toáng, nhảy lên yên sau chiếc SB của Trương Chaien.
Lúc này thím Kim Đao và chú Kim Đao cũng chạy xuống, kéo cửa sắt, gọi tôi dừng lại.
Hình như nó bảo muốn đi xem phim. Thím Kim Đao vừa nói, vừa nghiêng đầu đánh giá Trương Chaien, đôi mắt càng lúc càng trợn to.
Đầu chú Kim Đao cũng lệch hẳn đi, Thiết Đầu ở phía sau ló ra cũng trố cả mắt.
Trời đất ơi, em vì cái thằng này mà không nói lời tạm biệt với A Thác ấy hả? Chị vợ Thiết Đầu cũng chạy xuống, ngẩn người ra.
Tôi không có thời gian giải thích nhiều, vỗ vỗ lên vai Trương Chaien, phóng đi.
(1)
Tôi không xác định, đích đến mà tôi đang cuống cuồng kiếm tìm lúc này, có phải là tình yêu hay không.
Có điều, nước mắt của tôi đã cho tôi biết, đó là một đoạn ký ức cực kỳ quan trọng, một người cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Nếu giờ tôi không mau chóng ngồi lên chiếc SB của Trương Chaien thúc giục cậu ta vặn tay ga hết cỡ, tôi và cái nơi tên là Gam gì gì đó kia, sẽ xa cách không chỉ mấy đại dương và đại lục, mà còn cả hai năm tịch mịch trống trải đằng đẵng.
Đi thẳng à? Bao giờ thì rẽ? Trương Chaien căng thẳng nói, cậu ta chạy xe rõ chậm.
Nhìn cái bộ dạng hung hăng càn quấy của cậu ta hồi trước, hoàn toàn không thể nhận ra lá gan cậu ta lại bé đến vậy.
Rẽ vào cái ngõ kia rồi rẽ vào ngách thứ hai bên phải, thế là sắp tới nơi rồi!
Cậu đi nhanh lên chứ!
Tôi gần như muốn thò tay lên giúp cậu ta kéo ga.
Tiệm giặt là, cửa sắt khép hờ.
Nhưng tôi không thấy xe máy của A Thác, anh từng nói sẽ không bán xe máy mà gửi ở nhà bạn học gần sân bay.
Cũng có thể, A Thác chỉ đỗ xe ở chỗ nào xa hơn một chút? Hay là thay đổi kế hoạch, có người chở anh.
Đợi tôi một tẹo, đừng đi đâu đấy! Đừng có mà đi đâu đấy! Tôi rảo bước lách vào phía sau cánh cửa sắt, buông lại một câu: Bằng không đừng hòng tôi tha thứ cho cậu!
Tôi chạy lên gác, tiếng bước chân thình thịch thông báo cho mọi người biết là tôi đã lên.
Nhưng thím Kim Đao, chú Kim Đao, Thiết Đầu, vợ Thiết Đầu đều ngồi ngây ra bên chiếc bàn hình bầu dục, tôi phải gọi một tiếng họ mới định thần vẻ mặt ai nấy trông đều rất kinh ngạc.
Món ăn trên bàn đã sạch bách, không còn chút đồ thừa nào.
Song không thấy A Thác đâu.
Em gái, em đến muộn hai tiếng rồi! A Thác đã đi từ một tiếng trước. Nụ cười của Thiết Đầu không được tự nhiên cho lắm, tay đưa lên xoa xoa gáy. Trên trán anh ta vẫn còn dính một chút muội than.
Trước lúc đi nó đã quét sạch tất cả những thứ có thể ăn được trên bàn rồi, vì vậy nếu cháu muốn ăn... Thím Kim Đao áy náy nói.
Đáng ghét, sao A Thác không gọi điện cho cháu chứ! Sát giờ cháu có chút việc đột xuất mà. Tôi tức tối giậm chân.
Bốn người ngồi quanh bàn ăn ngơ ngác nhìn nhau.
A Thác đã đến quán cà phê. Chú Kim Đao gãi đầu.
Gì cơ, giờ anh ấy vẫn ở quán cà phê ạ! Tôi cuống lên hỏi, quay người định chạy xuống nhà.
Ý chú là, A Thác nói trước khi tới đây, nó đã đến quán cà phê rồi, bây giờ tất nhiên nó không ở đó. Chú Kim Đao vội vàng chữa lời.
Hả? Tôi ngoảnh đầu lại.
Nó vốn định đi đón cháu, nhưng thấy cháu không có đó liền hỏi nhân viên trong quán, người ta nói hôm nay rốt cuộc cháu cũng được ở bên chàng trai mình yêu, lại còn cùng nhau đi ăn tối nữa, vì vậy nó liền đi một mình tới đây, không gọi điện làm phiền cháu. Thím Kim Đao giải thích.
Chúng tôi vốn tưởng em với A Thác sẽ thành một đôi cơ đấy, đúng là nghĩ xa quá rồi. Chuyện này không trách em được Chị vợ Thiết Đầu thử an ủi tôi.
Đừng lo cho A Thác, tối nay nó cười như lên cơn thần kinh ấy, chưa bao giờ thấy nó vui như vậy. Thím Kim Đao cười cười.
Vui? Tôi không hiểu.
Thằng nhãi A Thác này vui tức là vui, không giả bộ được đâu Thiết Đầu vỗ vỗ lên đầu mình.
Giờ anh ấy đi đâu rồi? Ra sân bay hả? Tôi cuống hết cả lên.
Cậu ta không nói, nhưng vẫn còn sớm mà? Chắc là đi tìm bạn rồi? Không biết ai nói câu này, nói chung là tôi lao như bay xuống nhà, chui qua cửa sắt.
Trương Chaien đang nghịch cái mũ bảo hiểm trên tay, vẫn còn mặc bộ vest đen của khách sạn.
Chở tôi đến một chỗ khác! Tôi hét toáng, nhảy lên yên sau chiếc SB của Trương Chaien.
Lúc này thím Kim Đao và chú Kim Đao cũng chạy xuống, kéo cửa sắt, gọi tôi dừng lại.
Hình như nó bảo muốn đi xem phim. Thím Kim Đao vừa nói, vừa nghiêng đầu đánh giá Trương Chaien, đôi mắt càng lúc càng trợn to.
Đầu chú Kim Đao cũng lệch hẳn đi, Thiết Đầu ở phía sau ló ra cũng trố cả mắt.
Trời đất ơi, em vì cái thằng này mà không nói lời tạm biệt với A Thác ấy hả? Chị vợ Thiết Đầu cũng chạy xuống, ngẩn người ra.
Tôi không có thời gian giải thích nhiều, vỗ vỗ lên vai Trương Chaien, phóng đi.
/63
|