Cà Phê Đợi Một Người

Q.1 - Chương 56 - Chương 12.2

/63


Ngồi lên chiếc xe thể thao của Trạch Vu, tôi tò mò sờ chỗ này chỗ kia.

Số lần tôi tưởng tượng mình ngồi vào chiếc xe này đã nhiều đến mức dùng hết cả ngón chân ngón tay cũng không đếm hết.

Xin lỗi em, không gian hơi nhỏ. Muốn nghe nhạc thì tự mình bật nhé. Trạch Vu mỉm cười, khởi động xe.

Bọn mình... bọn mình đi đâu thế ạ? Có lâu lắm không? Tôi nói, chọn một album của Savage Garden.

Chốc nữa em có việc à? Anh đã đặt bữa tối ở nhà hàng, còn tưởng tối nay có thể cùng em... Trạch Vu xoay vô lăng, đạp chân ga.

Không, không có gì, chỉ là em không thể về nhà muộn quá. Tôi vội nói, cho dù thế nào, tối nay là buổi tối đáng để kỷ niệm nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.

Tự cái tên ngốc A Thác ấy muốn làm bao nhiêu việc, nên mới chỉ còn lại tối nay để ôn chuyện cũ, tự mình làm tự mình chịu thôi.

Tôi cầm điện thoại lên, lần lượt ấn lên các ký hiệu chú âm, định gửi tin nhắn cho A Thác đổi hẹn sang muộn hơn một chút.

Nếu em đã có hẹn với bạn, bọn mình có thể đổi sang lúc khác, anh nói thật đấy. Trạch Vu nở nụ cười, hôm nay anh cười đặc biệt rạng rỡ: Vì hôm nay anh đã hạnh phúc lắm rồi.

Không cần đâu, chỉ là thông báo một tiếng thôi. Tôi đỏ bừng mặt, đỏ đến nỗi sắp ngất xỉu.

Hôm nay anh thực sự rất vui, thực sự rất vui, rất vui...

Trạch Vu vẫn cười cười lặp đi lặp lại, giậm ga rất nhẹ nhàng.

Làm gì có chuyện vui thế, anh đã đặt bàn từ trước, có thể thấy anh rất chắc chắn, sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi đúng không? Tôi cố ý nói, chỉnh cho tiếng nhạc nhỏ đi.

Không phải anh nắm chắc, chỉ là anh buộc phải làm vậy, để không thể không thành công. Trạch Vu lắc đầu, hít sâu một hơi: Huống hồ nếu anh bị cô gái mà đời này mình muốn ở bên nhất từ chối, tự khao mình một bữa linh đình ở nhà hàng năm sao chắc cũng không coi là lãng phí nhỉ. Dẫu sao thì cũng tan nát cả trái tim rồi.

Tôi nhìn anh, vẻ mặt Trạch Vu không hề giống như đang đùa chút nào.

Tôi còn tưởng kỵ sĩ của mình chưa bao giờ bị từ chối khi đeo đuổi con gái, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bị từ chối.

Xe dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh khách sạn SKM, Trạch Vu lịch thiệp giúp tôi mở cửa xe, dịu dàng cầm tay tôi lên.

Bàn tay tôi nhất thời cứng đờ ra, cảm giác lúng túng còn nhiều hơn cả niềm vui cảm nhận khoảnh khắc ấy.

Thì ra tình yêu của tôi vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn ảo tưởng, trên thực tế, tôi căn bản chưa hề chuẩn bị.

Em mặc thế này không sao chứ? Tôi bắt đầu hơi căng thẳng, cúi đầu nhìn quần bò và đôi giày đá bóng của mình.

Không sao cả, anh là khách VIP cơ mà. Trạch Vu cười hì hì, dẫn tôi vào đại sảnh khách sạn.

Nhân viên phục vụ thân thiết dẫn đường, hai chúng tôi đi đến khu vực yến tiệc lộ thiên bốn mặt đều là các tòa nhà cao tầng với thang máy và những cây dừa cạn.

Gió đêm ấm áp, lay lay ngọn lửa đèn cồn vàng vọt trên giá nến, một nhạc công mặc áo đuôi tôm đứng giữa các bàn tiệc, kéo violon du dương.

Đảo mắt một vòng, cho dù khách ăn hay người phục vụ, cử chỉ của tất cả mọi người đều rất tao nhã, trông thì có vẻ thoải mái nhưng thực ra lại hết sức cẩn trọng, một người nước ngơài ngửi mùi của nút bần trên chai rượu vang đỏ, gật gật đầu, người phục vụ khom mình rót rượu.

Tôi tựa hồ lạc vào tiệc tối của giới quý tộc, không khỏi có cảm giác ngượng ngùng vì sự nhếch nhác của bản thân.

Đừng để ý mấy chuyện đấy, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, thế là đủ rồi.

Trạch Vu cười cười, anh nói vậy làm tôi yên tâm hơn nhiều. Anh mới đúng là người thực sự nhạy bén.

Một người phục vụ mập ú cúi người đưa thực đơn.

Ưm, anh chọn món đi, anh quen hơn mà. Tôi nhìn thực đơn, không quen lắm với loại thực đơn nghiêm chỉnh như vậy.

Vậy thì giao cho anh nhé. Tuy nói vậy, nhưng Trạch Vu vẫn vừa gọi món vừa hỏi tôi có được không, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, cuối cùng phải dứt khoát đá vào chân anh dưới gầm bàn, anh mới chọn nhanh cho xong.

Anh chàng nhân viên phục vụ béo ú kia cầm thực đơn đi khỏi, tôi mới thở phào một tiếng.

Nói thật em vẫn chưa quen có người đứng bên cạnh đợi thực đơn, cứ như đang giám sát khẩu vị và sở thích của em ấy. Vì vậy khi ở quán cà phê, em toàn để thực đơn đấy, quay về quầy bar, đợi khách tự nghĩ xong rồi nói với mình. Tôi giải thích, đặc biệt là đằng sau mấy cái tên món ăn lại còn một tràng dài tiếng Anh và tiếng Pháp hay tiếng Ý gì đó, nói không chừng còn viết cả truyền thơ ngẩm thực gì đấy, kiểu như món này cần phải ăn kem với món này hoặc không thể ăn kem với món kia mà tôi không hiểu nổi, khiến tôi cứ đứng ngồi không yên.

Ừm, anh có thể hiểu được, đặc biệt là tay phục vụ vừa nãy cứ nhìn em chằm chằm ấy, anh cũng cảm thấy là lạ. Trạch Vu nói, nhìn người phục vụ mập ú đã đi xa.

Chắc tại em ăn mặc quá tùy tiện nhỉ? Tôi lè lè lưỡi, nhìn đôi giày đá bóng dưới chân.

Nếu em ngại, anh có thể lập tức chạy sang bách hóa Đại Á bên cạnh mua một cái quần bò thay vào, thật đấy. Trạch Vu nghiêm túc nói.

Đừng đừng đừng, em không muốn anh lại bắt đầu trái ý bản thân để hợp với người khác, em cũng thế, đỡ phải bị anh đá. Tôi cố ý trêu anh.

Không đâu, trước mặt em anh thấy thoải mái dễ chịu nhất đấy, em chính là người mà anh vẫn luôn chờ đợi, anh chưa bao giờ biết được hóa ra yêu một người lại có thể không áp lực, có thể đơn thuần như thế. Trạch Vu nói hết sức nghiêm chỉnh.

Có lẽ vì chúng ta bắt đầu là bạn, không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy. Tôi lại đỏ mặt.

Mặc dù dạo trước, khoảng cách giữa tôi và Trạch Vu đã trở nên rất gần, rất gần, song tôi vẫn cảm thấy thần tình yêu đến quá đột ngột, sợ rằng đây chỉ là một ảo giác đẹp đẽ.

Lúc này, người phục vụ béo kia lại quay lại, hai tay cầm một chai rượu vang.

Anh ta đứng cạnh bàn, vừa rót rượu cho chúng tôi, vừa nhìn tôi chằm chằm.

Tôi và Trạch Vu ngơ ngác nhìn nhau, đến khi anh ta đặt chai rượu xuống rời đi vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn chúng tôi.

Tay béo này đúng là quái dị thật, nếu anh ta còn làm vậy lần nữa, anh sẽ gọi quản lý của họ đến hỏi. Trạch Vu cũng không hiểu chuyện gì, ly rượu trên tay khẽ chạm vào ly của tôi.

Cảm ơn anh đã mời em ăn tối. Tôi nói, bẽn lẽn nhấp một ngụm rượu vang.

Đừng nói vậy. Trạch Vu nhìn đồng hồ, mỉm cười: Từ bốn mươi lăm phút trước, Lý Tư Huỳnh đã chính thức trở thành bạn gái của Dương Trạch Vu rồi, bạn trai mời bạn gái ăn cơm là chuyên thiên kinh địa nghĩa mà.

Tôi gật đầu, vẫn rất căng thẳng.

Nhưng càng nghĩ tôi lại càng thấy không ổn, tôi và Trạch Vu lẽ ra không nên vì thay đổi thân phận mà trở nên xa lạ mới đúng, vậy thì, rốt cuộc tôi đang căng thẳng chuyện gì?

Sao thế? Từ lúc vào đây đến giờ em đã xem đồng hồ mười bảy lần rồi. Bàn tay Trạch Vu đặt lên tay tôi bóp nhẹ.

Vậy sao ạ? Em đã xem đồng hồ mười bảy lần. Tôi kinh ngạc, lập tức xem đồng hồ lần thứ mười tám. Bảy giờ bảy phút.

Nếu... Tlạch Vu vừa mới cất tiếng.

Không, em... em đi toa let một chút là được. Tôi đứng dậy, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động.

/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status