Xét cho cùng, A Thác và anh Bạo đều không phải người hẹp hòi, một tuần sau khi vào học, A Thác nói anh Bạo mới mua mấy đĩa phim ca nhạc Ấn Độ vừa sôi động vừa buồn cười vậy là chúng tôi lại xách một túi đùi gà ghé đến.
Bộ phim rực rỡ sắc màu, khoa trương đến mức khiến người ta rùng mình, trừ việc trên mũi có dán thêm một lá cao, anh Bạo không nói năng gì nhiều, vẫn lạnh lùng kín đáo như mọi khi, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi còn viết một tấm thiệp an ủi cái mũi của anh ta, tiện thể cảm ơn ý tốt.
Tôi xin nhận tấm lòng.
Sau khi vào học, trong tiết trời lẽ ra mọi sự phải đâm chồi nảy lộc, thì chuyện nào chuyện nấy đều đi vào hồi kết một cách lạ thường.
Trạch Vu thi xong kỳ thi vào viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin của bốn trường Thanh Hoa, Giao Thông, Thành Công, Trung ương, bỗng chốc trở nên thoải mái, vì nếu không thi đỗ vào những trường trên, anh quyết định sẽ nghe theo đề nghị của bố mình, trước tiên đi lính rồi sau đó rời Đài Loan học thạc sĩ, hoặc học cho đến tiến sĩ rồi mới trở về, cũng coi như là Tái ông thất mã.
Nói tóm lại, đối với anh, những kỳ thi địa ngục đã kết thúc, chỉ còn đợi kết quả thắng hay thua mà thôi.
Vì vậy, anh lại tái xuất ở quán cà phê, tiếp tục hẹn ngầm với tôi qua những cốc cà phê Kenya, và hết mảnh giấy này đến mảnh giấy khác.
Cảm ơn em đã ở câu lạc bộ cùng anh đối đầu với kỳ thi vào viện nghiên cứu cực kỳ buồn chán, cảm ơn em đã lo lắng anh sẽ béo phì, không chùn bước trước việc nghĩa, đã bao lần ăn giúp anh nửa bát mì ăn liền. Sau đó, anh vẽ một con búp bê cầu nắng coi như dấu chấm câu.
Mảnh giấy này trở thành cái kẹp sách của tôi, khiến tôi mỗi ngày đều cười rực rỡ hệt như con búp bê cầu nắng trên đó vậy.
Điều khiến tôi vui nhất, không gì hơn việc Trạch Vu không có bạn gái mới.
Có lẽ chỉ là nghỉ ngơi tạm thời sau kỳ thi cuối, hoặc có lẽ đã chán lấy lòng người khác, hoặc giả chỉ là chưa đợi được người khiến anh phải dốc hết vốn liếng ra lần nữa. Cho dù thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Bách Giai từng nói, tình bạn mới là mảnh đất bền chắc nhất cho tình yêu, tuy rằng tôi với Trạch Vu có thể nói là vừa gặp đã yêu, tựa như một giấc mộng, nhưng, nếu Bách Giai nói đúng, tôi cũng không ngại gì bắt đầu từ việc trở thành bạn tốt của anh.
Giống như đại đa số những sinh viên sắp nhập ngũ của trường đại học Giao Thông, Trạch Vu bắt đầu chạy bộ trên con đường vòng quanh trường để rèn luyện thể lực, có lúc vào sáng sớm, có lúc tận mười giờ tối mới chạy. Thường thường, tôi cũng giả vờ vừa khéo chạy bộ ngang qua, cùng anh chạy đến lúc đầm đìa mồ hôi, sau đó cùng tới quán bán đồ ăn sáng ở cổng trường ăn uống.
Nếu viện nghiên cứu nào anh cũng đỗ hết, anh sẽ chọn viện của trường nào? Tôi cắn một miếng bánh rán. Bánh rán chấm tương đậu là một trong mười món ăn ngon nhất thế gian.
Làm gì có chuyện tốt đẹp thế, sao có thể viện nào cũng đỗ hết được? Trạch Vu ăn bánh trứng, cười cười.
Thế mới nói là nếu mà. Tôi đương nhiên mong anh sẽ tiếp tục học ở đại học Giao Thông.
Đại học Giao Thông sau đó là Thanh Hoa. Thầy cô hầu như đều quen biết hết, tìm giáo sư hướng dẫn tương đối dễ dàng, nếu đến trường khác mà chọn sai thầy với đề mục nghiên cứu, chắc sẽ phải sống cuộc đời nghiên cứu sinh khổ còn hơn chó đấy. Anh lắc lắc đầu. Bingo.
Ừm, chỗ quen thuộc dẫu sao cũng thích hợp để học hành hơn, không cần phải hao tâm làm quen với những thứ mới. Tôi mỉm cười.
Mặc dù như vậy cũng rất tốt, có điều trước nay anh đã ở Tân Trúc, giờ cũng học ở Tân Trúc luôn, liệu có hơi đáng tiếc không? Hồi trước điểm thi tốt nghiệp của anh có thể học đại học Đài Bắc, nhưng vì nhà anh ở ngay cạnh trường ấy, nên anh mới điền nguyện vọng vào đây. Lúc ăn bánh trứng, Trạch Vu không thích chấm tương, Dù sao chăng nữa, giờ đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi. Tôi cười hì hì.
Hả? Trạch Vu tò mò.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cái bánh rán thấm đẫm nước tương.
Có thể cùng anh chạy bộ, còng ăn sáng thế này, ở Tân Trúc có gì mà phải tiếc nuối đâu?
Đúng rồi, trên mạng bao giờ có kết quả thế? Tôi hỏi.
Đại học Thanh Hoa có kết quả sớm nhất, chính là thứ Bảy tuần này. Sau đó là đại học Giao Thông, thứ Hai. Đôi đũa đang gắp miếng bánh trứng của Trạch Vu run nhẹ một cái tượng trưng.
Em sẽ ngồi canh trước máy tính, ra sức cầu nguyện giúp tiền bối. Tôi cười cười.
Nếu được lên bảng vàng, nhất định sẽ mời em ăn cơm. Nhất định đấy. Trạch Vu cầm đũa chắp tay vái vào không trung một cái.
Nhất định phải thế rồi, mỗi lần ăn sáng xong đều thấy anh ra cửa hàng 7- Eleven mua nửa tá nước tiên thảo mật ong đi cúng Thổ địa, nhưng Thổ địa có học với anh đâu, em thì có, thế nên em muốn ăn một bữa thật thịnh soạn. Tôi cười gian xảo.
Nhắc đến chuyện này, các chuyện gia chuẩn bị thi vào viện nghiên cứu của đại học Giao Thông đều biết, muốn được để danh bảng vàng ở trường này, cố gắng học tập chỉ xếp thứ hai, nhưng miếu Thổ địa ở đối diện cổng trường thì không thể không đi cúng bái một lần.
Thổ địa của trường này rất thích uống nước tiên thảo mật ong, lại còn phải là loại hiệu Thái Sơn mới được, vì vậy tủ đồ uống trong cửa hàng 7-Eleven phía sau miếu lúc nào cũng chuẩn bị mấy lốc tiên thảo mật ong hiệu Thái Sơn, đồ cúng trên bàn thờ trong miếu cũng chất lên như quả núi nhỏ.
Mà Trạch Vu, người thanh niên trí thức đầy triển vọng thường xem các tạp chí quản lý kinh tế tài chính, bình luận chính trị, vì muốn giành được thứ hạng đầu, không chỉ ngày ngày trước kỳ thi đến cúng bái, mà thi xong rồi cũng ngày ngày hiếu kính, khiến cho công ty thực phẩm Thái Sơn và Thổ địa công công đều kiếm được một khoản bẫm.
Không ngờ lại còn ghen tị với cả Thổ địa, vụ này thì không phải ăn một bữa thịnh soạn là có thể giải quyết được rồi. Trạch Vu mỉm cười.
Tóm lại, hy vọng Thổ địa công công thực sự bị anh mua chuộc thành công trước đã! Tôi cười lên khanh khách.
Sáng sớm ngày thứ Bảy, tôi tắm rửa sạch sẽ, niệm mười lần Tâm kinh(3) rồi bật máy tính lên vào trang mạng của tổ giáo vụ nghiên cứu sinh trường Thanh Hoa, tìm kiếm ba chữ Dương Trạch Vu trong danh sách của viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin, đáng tiếc vẫn chỉ là dự bị.
(3) Tức Bát nhã tâm kinh hay còn gọi là Bát nhã ba la mật đa tâm kinh.
Dự bị số hai mươi mốt, hẳn là vẫn còn nhiều hy vọng?
Tôi thầm ước lượng, lại mở thêm một cửa sổ mới, vào trang web của trường đại học Đài Bắc. Tôi lấy danh sách của đại học Thanh Hoa đới chiếu với danh sách thi đỗ bên viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin trường Đài Bắc, phát hiện có mười lăm cái tên trùng lặp.
Nếu bọn họ đều không giở trò, ngoan ngoãn học trường Đài Bắc, vậy thì Trạch Vu coi như là dự bị số sáu rồi. Tôi lẩm bẩm tự nói một mình: Lại nếu như có bảy người khác sẽ thi đỗ vào đại học Giao Thông, cũng học luôn trường Giao Thông, vậy thì Trạch Vu được nhận rồi.
Tuy rằng tôi cố chấp nghĩ như vậy, nhưng có thể tưởng tượng ra tâm trạng thấp thỏm không yên của anh, vì tối hôm thứ Sáu tôi không gặp cốc cà phê Kenya cô độc trong quán.
Vì vậy, khi kẻ không phải thi vào viện nghiên cứu là A Thác đến tìm tôi lúc sắp hết giờ làm, tôi còn mời anh một cốc cà phê Kenya.
Đây chính là loại cà phê mà Trạch Vu thích uống nhất đấy hả? Ừm, ngon đấy. A Thác phung phí của giời ngửa cổ uống cạn một hơi, giơ ngón tay cái.
Hy vọng thứ Hai tới đại học Giao Thông thông báo kết quả có thể trông thấy tên anh ấy. Tôi u uẩn thở dài, nhìn sang phía cái bàn tròn nhỏ, người đàn ông trung niên ưa chịu khổ và bà chủ đang nói nói cười cười.
Còn cả đại học Thành Công và đại học Trung Ương nữa mà. A Thác vỗ vai tôi, nhe răng ra cười.
Những chỗ ấy đều xa em quá. Tôi lắc đầu, Albus đi qua trước mặt cũng lắc đầu theo.
Cũng phải. A Thác gãi đầu.
Sau đó là mười phút im lặng, tôi rửa ấm Siphon, còn A Thác thì ngẩn người ra.
Anh hỏi người ta rồi, thực ra dự bị số hai mươi mốt của trường Thanh Hoa là rất có hy vọng được tuyển đấy. A Thác đột nhiên nói.
Cảm ơn! Tôi gật đầu, tôi cũng đã lên mạng hỏi thăm các nghiên cứu sinh.
Thế nên cần phải ăn mừng một bữa ra trò. A Thác cười, vẫn là thứ logic quái dị không đầu không đuôi xưa nay của anh.
Ở đâu ra kiểu đó chứ! Tôi gõ lên cái đầu ngốc nghếch của A Thác, có điều, vẫn phải bật cười.
Dạo gần đây anh thích mê cái máy ném bóng rổ. Em biết không? Chính là cái loại mà một phút ném được hơn năm mươi điểm thì được chơi thêm lần nữa ấy, thực sự là vui cực kỳ luôn. A Thác bắt đầu hưng phấn, tôi cũng hưng phấn theo anh một cách khó hiểu.
Hồi trước em chơi với Tiểu Thanh ở công ty bách hóa rồi, nhưng kém lắm, vì vậy nghĩ thứ gì khác để ăn mừng được không? Tôi nói, thầm nghĩ giờ vẫn chưa đến lúc có thể ăn mừng mà, A Thác hơi lây bệnh của Tiểu Tài rồi.
Tập luyện đến lúc không kém nữa thì sẽ vui thôi! Mới đầu anh cũng chơi kém đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường, nhưng nhà A Thương vừa khéo có một cái máy, thế nên anh dành ra hai buổi tối đã trở nên rất khủng bố rồi đấy! Kỷ lục một trận được chín mươi điểm. A Thác cười đến híp tịt cả mắt.
A Thương? Lại là bạn mới hả? Nhà anh ta sao lại có máy ném bóng rổ? Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc ra về rồi.
Để đưa em đi làm quen nhé! Siêu lợi hại luôn! A Thác hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.
Mười phút sau, tôi phóng con SB mạnh mẽ, đèo A Thác lao vào một cuộc phiêu lưu tình bạn mới.
Bộ phim rực rỡ sắc màu, khoa trương đến mức khiến người ta rùng mình, trừ việc trên mũi có dán thêm một lá cao, anh Bạo không nói năng gì nhiều, vẫn lạnh lùng kín đáo như mọi khi, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi còn viết một tấm thiệp an ủi cái mũi của anh ta, tiện thể cảm ơn ý tốt.
Tôi xin nhận tấm lòng.
Sau khi vào học, trong tiết trời lẽ ra mọi sự phải đâm chồi nảy lộc, thì chuyện nào chuyện nấy đều đi vào hồi kết một cách lạ thường.
Trạch Vu thi xong kỳ thi vào viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin của bốn trường Thanh Hoa, Giao Thông, Thành Công, Trung ương, bỗng chốc trở nên thoải mái, vì nếu không thi đỗ vào những trường trên, anh quyết định sẽ nghe theo đề nghị của bố mình, trước tiên đi lính rồi sau đó rời Đài Loan học thạc sĩ, hoặc học cho đến tiến sĩ rồi mới trở về, cũng coi như là Tái ông thất mã.
Nói tóm lại, đối với anh, những kỳ thi địa ngục đã kết thúc, chỉ còn đợi kết quả thắng hay thua mà thôi.
Vì vậy, anh lại tái xuất ở quán cà phê, tiếp tục hẹn ngầm với tôi qua những cốc cà phê Kenya, và hết mảnh giấy này đến mảnh giấy khác.
Cảm ơn em đã ở câu lạc bộ cùng anh đối đầu với kỳ thi vào viện nghiên cứu cực kỳ buồn chán, cảm ơn em đã lo lắng anh sẽ béo phì, không chùn bước trước việc nghĩa, đã bao lần ăn giúp anh nửa bát mì ăn liền. Sau đó, anh vẽ một con búp bê cầu nắng coi như dấu chấm câu.
Mảnh giấy này trở thành cái kẹp sách của tôi, khiến tôi mỗi ngày đều cười rực rỡ hệt như con búp bê cầu nắng trên đó vậy.
Điều khiến tôi vui nhất, không gì hơn việc Trạch Vu không có bạn gái mới.
Có lẽ chỉ là nghỉ ngơi tạm thời sau kỳ thi cuối, hoặc có lẽ đã chán lấy lòng người khác, hoặc giả chỉ là chưa đợi được người khiến anh phải dốc hết vốn liếng ra lần nữa. Cho dù thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Bách Giai từng nói, tình bạn mới là mảnh đất bền chắc nhất cho tình yêu, tuy rằng tôi với Trạch Vu có thể nói là vừa gặp đã yêu, tựa như một giấc mộng, nhưng, nếu Bách Giai nói đúng, tôi cũng không ngại gì bắt đầu từ việc trở thành bạn tốt của anh.
Giống như đại đa số những sinh viên sắp nhập ngũ của trường đại học Giao Thông, Trạch Vu bắt đầu chạy bộ trên con đường vòng quanh trường để rèn luyện thể lực, có lúc vào sáng sớm, có lúc tận mười giờ tối mới chạy. Thường thường, tôi cũng giả vờ vừa khéo chạy bộ ngang qua, cùng anh chạy đến lúc đầm đìa mồ hôi, sau đó cùng tới quán bán đồ ăn sáng ở cổng trường ăn uống.
Nếu viện nghiên cứu nào anh cũng đỗ hết, anh sẽ chọn viện của trường nào? Tôi cắn một miếng bánh rán. Bánh rán chấm tương đậu là một trong mười món ăn ngon nhất thế gian.
Làm gì có chuyện tốt đẹp thế, sao có thể viện nào cũng đỗ hết được? Trạch Vu ăn bánh trứng, cười cười.
Thế mới nói là nếu mà. Tôi đương nhiên mong anh sẽ tiếp tục học ở đại học Giao Thông.
Đại học Giao Thông sau đó là Thanh Hoa. Thầy cô hầu như đều quen biết hết, tìm giáo sư hướng dẫn tương đối dễ dàng, nếu đến trường khác mà chọn sai thầy với đề mục nghiên cứu, chắc sẽ phải sống cuộc đời nghiên cứu sinh khổ còn hơn chó đấy. Anh lắc lắc đầu. Bingo.
Ừm, chỗ quen thuộc dẫu sao cũng thích hợp để học hành hơn, không cần phải hao tâm làm quen với những thứ mới. Tôi mỉm cười.
Mặc dù như vậy cũng rất tốt, có điều trước nay anh đã ở Tân Trúc, giờ cũng học ở Tân Trúc luôn, liệu có hơi đáng tiếc không? Hồi trước điểm thi tốt nghiệp của anh có thể học đại học Đài Bắc, nhưng vì nhà anh ở ngay cạnh trường ấy, nên anh mới điền nguyện vọng vào đây. Lúc ăn bánh trứng, Trạch Vu không thích chấm tương, Dù sao chăng nữa, giờ đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi. Tôi cười hì hì.
Hả? Trạch Vu tò mò.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cái bánh rán thấm đẫm nước tương.
Có thể cùng anh chạy bộ, còng ăn sáng thế này, ở Tân Trúc có gì mà phải tiếc nuối đâu?
Đúng rồi, trên mạng bao giờ có kết quả thế? Tôi hỏi.
Đại học Thanh Hoa có kết quả sớm nhất, chính là thứ Bảy tuần này. Sau đó là đại học Giao Thông, thứ Hai. Đôi đũa đang gắp miếng bánh trứng của Trạch Vu run nhẹ một cái tượng trưng.
Em sẽ ngồi canh trước máy tính, ra sức cầu nguyện giúp tiền bối. Tôi cười cười.
Nếu được lên bảng vàng, nhất định sẽ mời em ăn cơm. Nhất định đấy. Trạch Vu cầm đũa chắp tay vái vào không trung một cái.
Nhất định phải thế rồi, mỗi lần ăn sáng xong đều thấy anh ra cửa hàng 7- Eleven mua nửa tá nước tiên thảo mật ong đi cúng Thổ địa, nhưng Thổ địa có học với anh đâu, em thì có, thế nên em muốn ăn một bữa thật thịnh soạn. Tôi cười gian xảo.
Nhắc đến chuyện này, các chuyện gia chuẩn bị thi vào viện nghiên cứu của đại học Giao Thông đều biết, muốn được để danh bảng vàng ở trường này, cố gắng học tập chỉ xếp thứ hai, nhưng miếu Thổ địa ở đối diện cổng trường thì không thể không đi cúng bái một lần.
Thổ địa của trường này rất thích uống nước tiên thảo mật ong, lại còn phải là loại hiệu Thái Sơn mới được, vì vậy tủ đồ uống trong cửa hàng 7-Eleven phía sau miếu lúc nào cũng chuẩn bị mấy lốc tiên thảo mật ong hiệu Thái Sơn, đồ cúng trên bàn thờ trong miếu cũng chất lên như quả núi nhỏ.
Mà Trạch Vu, người thanh niên trí thức đầy triển vọng thường xem các tạp chí quản lý kinh tế tài chính, bình luận chính trị, vì muốn giành được thứ hạng đầu, không chỉ ngày ngày trước kỳ thi đến cúng bái, mà thi xong rồi cũng ngày ngày hiếu kính, khiến cho công ty thực phẩm Thái Sơn và Thổ địa công công đều kiếm được một khoản bẫm.
Không ngờ lại còn ghen tị với cả Thổ địa, vụ này thì không phải ăn một bữa thịnh soạn là có thể giải quyết được rồi. Trạch Vu mỉm cười.
Tóm lại, hy vọng Thổ địa công công thực sự bị anh mua chuộc thành công trước đã! Tôi cười lên khanh khách.
Sáng sớm ngày thứ Bảy, tôi tắm rửa sạch sẽ, niệm mười lần Tâm kinh(3) rồi bật máy tính lên vào trang mạng của tổ giáo vụ nghiên cứu sinh trường Thanh Hoa, tìm kiếm ba chữ Dương Trạch Vu trong danh sách của viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin, đáng tiếc vẫn chỉ là dự bị.
(3) Tức Bát nhã tâm kinh hay còn gọi là Bát nhã ba la mật đa tâm kinh.
Dự bị số hai mươi mốt, hẳn là vẫn còn nhiều hy vọng?
Tôi thầm ước lượng, lại mở thêm một cửa sổ mới, vào trang web của trường đại học Đài Bắc. Tôi lấy danh sách của đại học Thanh Hoa đới chiếu với danh sách thi đỗ bên viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin trường Đài Bắc, phát hiện có mười lăm cái tên trùng lặp.
Nếu bọn họ đều không giở trò, ngoan ngoãn học trường Đài Bắc, vậy thì Trạch Vu coi như là dự bị số sáu rồi. Tôi lẩm bẩm tự nói một mình: Lại nếu như có bảy người khác sẽ thi đỗ vào đại học Giao Thông, cũng học luôn trường Giao Thông, vậy thì Trạch Vu được nhận rồi.
Tuy rằng tôi cố chấp nghĩ như vậy, nhưng có thể tưởng tượng ra tâm trạng thấp thỏm không yên của anh, vì tối hôm thứ Sáu tôi không gặp cốc cà phê Kenya cô độc trong quán.
Vì vậy, khi kẻ không phải thi vào viện nghiên cứu là A Thác đến tìm tôi lúc sắp hết giờ làm, tôi còn mời anh một cốc cà phê Kenya.
Đây chính là loại cà phê mà Trạch Vu thích uống nhất đấy hả? Ừm, ngon đấy. A Thác phung phí của giời ngửa cổ uống cạn một hơi, giơ ngón tay cái.
Hy vọng thứ Hai tới đại học Giao Thông thông báo kết quả có thể trông thấy tên anh ấy. Tôi u uẩn thở dài, nhìn sang phía cái bàn tròn nhỏ, người đàn ông trung niên ưa chịu khổ và bà chủ đang nói nói cười cười.
Còn cả đại học Thành Công và đại học Trung Ương nữa mà. A Thác vỗ vai tôi, nhe răng ra cười.
Những chỗ ấy đều xa em quá. Tôi lắc đầu, Albus đi qua trước mặt cũng lắc đầu theo.
Cũng phải. A Thác gãi đầu.
Sau đó là mười phút im lặng, tôi rửa ấm Siphon, còn A Thác thì ngẩn người ra.
Anh hỏi người ta rồi, thực ra dự bị số hai mươi mốt của trường Thanh Hoa là rất có hy vọng được tuyển đấy. A Thác đột nhiên nói.
Cảm ơn! Tôi gật đầu, tôi cũng đã lên mạng hỏi thăm các nghiên cứu sinh.
Thế nên cần phải ăn mừng một bữa ra trò. A Thác cười, vẫn là thứ logic quái dị không đầu không đuôi xưa nay của anh.
Ở đâu ra kiểu đó chứ! Tôi gõ lên cái đầu ngốc nghếch của A Thác, có điều, vẫn phải bật cười.
Dạo gần đây anh thích mê cái máy ném bóng rổ. Em biết không? Chính là cái loại mà một phút ném được hơn năm mươi điểm thì được chơi thêm lần nữa ấy, thực sự là vui cực kỳ luôn. A Thác bắt đầu hưng phấn, tôi cũng hưng phấn theo anh một cách khó hiểu.
Hồi trước em chơi với Tiểu Thanh ở công ty bách hóa rồi, nhưng kém lắm, vì vậy nghĩ thứ gì khác để ăn mừng được không? Tôi nói, thầm nghĩ giờ vẫn chưa đến lúc có thể ăn mừng mà, A Thác hơi lây bệnh của Tiểu Tài rồi.
Tập luyện đến lúc không kém nữa thì sẽ vui thôi! Mới đầu anh cũng chơi kém đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường, nhưng nhà A Thương vừa khéo có một cái máy, thế nên anh dành ra hai buổi tối đã trở nên rất khủng bố rồi đấy! Kỷ lục một trận được chín mươi điểm. A Thác cười đến híp tịt cả mắt.
A Thương? Lại là bạn mới hả? Nhà anh ta sao lại có máy ném bóng rổ? Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc ra về rồi.
Để đưa em đi làm quen nhé! Siêu lợi hại luôn! A Thác hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.
Mười phút sau, tôi phóng con SB mạnh mẽ, đèo A Thác lao vào một cuộc phiêu lưu tình bạn mới.
/63
|