Ngày cuối cùng của năm 2001 là thứ Hai.
Tôi cứ nghĩ mãi, không biết hôm ấy Trạch Vu có đến văn phòng câu lạc bộ ôm sách học hay không, nếu có, chúng tôi có thể cùng đếm ngược đón giao thừa, nếu không, tốt xấu gì cũng phải có kế hoạch cho đêm giao thừa đầu tiên sau khi lên đại học mới được.
Điện thoại rủ đi chơi của A Thác gọi đến vào tối ngày Chủ nhật, lúc đó tôi mới từ nhà quay lại ký túc xá, tay vẫn còn xách túi bánh mặt trời(2) mà mẹ mang từ nhà bà ngoại về cho, vừa đặt mũ bảo hiểm và khăn quàng lên bàn.
(2) Một loại điểm tâm phổ biến ở Đài Loan, có nguồn gốc từ thành phố Đài Trung, nhân tiêu chuẩn là đường mạch nha, thường được bán trong các hộp quà như một món đồ kỷ niệm dành cho du khách.
Chuông điện thoại phòng ký túc xá vang lên, Bách Giai nghe máy, rồi đưa cho tôi.
Em vừa về ký túc xá, chậc, có ăn bánh mặt trời không? Để giữ lại cho anh hai cái bánh xịn mẹ em mang từ Đài Trung về. Tôi hỏi, ngồi xổm xuống tháo giày, để ý thấy Bách Giai đang len lén nhìn mình.
Được, anh cực thích ăn món đó. Phải rồi, anh định hỏi em tối mai có rảnh không, cùng đón giao thừa. A Thác hỏi thẳng luôn.
Em... em vẫn chưa biết nữa, chẳng hiểu Trạch Vu có ở văn phòng câu lạc bộ đọc sách hay không, vả lại... Tôi nhìn Bách Giai, cậu ấy đang làm ra vẻ chăm chú lên mạng, nhưng đã nhập mật mã ba lần sai hết cả ba rồi.
Hay là em hỏi Trạch Vu thử xem, nếu anh ta không đến câu lạc bộ thì em đến chỗ anh với anh Bạo nhé. Anh Bạo nói giao thừa mà xem phim thảm họa là chuẩn nhất, với cả, bạn gái mới của anh Bạo cũng đến nữa đấy, có muốn làm quen với chị dâu không? Nghe nói chị dâu rất hiền thục thông minh, chẳng ăn nhập gì với anh Bạo cả, anh nghĩ chắc sẽ vui lắm đấy, xem phim xong bọn mình còn có thể đi tìm Thiết Đầu, dạo này Thiết Đẩu ngủ muộn lắm. A Thác nói không ngừng nghỉ, làm tôi ngứa ngáy trong lòng, thực chỉ muốn nhận lời anh ta luôn.
Nhưng nhìn bộ dạng bặm chặt môi dưới của Bách Giai, thực tình tôi có phần không nỡ.
Thôi, em muốn thử xem vận may thế nào, vả lại dạo này em phải thi ngôn ngữ C trên máy tính môn tin học cơ sở, mà em lại chẳng biết gì, nếu vừa khéo gặp được Trạch Vu đang ở câu lạc bộ, em còn có thể nhờ anh ấy chỉ dạy. Tôi nói, hy vọng A Thác đừng dụ dỗ tôi thêm nữa, vì tôi thực tình rất muốn xem mặt bạn gái mới của anh Bạo.
Ngôn ngữ C hả đơn giản lắm mà, nếu không ngại thì anh có thể dạy em cũng được. A Thác nói, tôi gần như trông thấy cả bộ dạng đang gãi đầu của anh ta.
Em muốn để Trạch Vu dạy cơ. Tôi nói như chém đinh chặt sắt.
Thế hả, được rồi, để anh hỏi anh Bạo xem bao giờ anh ấy lại dẫn bạn gái về nhà lần nữa, đến lúc ấy lại rủ em. A Thác cười cười giọng điệu hoàn toàn chẳng để tâm.
Vậy bye bye nhé, em phải đi tắm đây, sẽ nhớ để dành cho anh mấy cái bánh mặt trời, nếu Niệm Thành tham ăn không ăn vụng hết. Tôi cũng cười cười, lại thấy tiêng tiếc vì mình đã bỏ qua một hoạt động đón giao thừa chắc hẳn sẽ rất vui.
Bye bye, lại đây, chào tạm biệt chị Tư Huỳnh đi. Chẳng hiểu A Thác nói gì, sau đó, tôi nghe thấy một tiếng chó sủa tràn đầy sức sống. Thì ra là Cà Rốt.
Tôi dập máy điện thoại, ra vẻ tất cả đều rất bình thường, cầm chậu đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Bách Giai vừa gác máy điện thoại, giơ tay ra dấu chiến thắng với tôi, miệng cười rạng rỡ.
Cảm ơn cậu vừa nãy từ chối lời mời của A Thác, tớ biết cậu là tốt bụng nhất mà! Bách Giai vui như một đứa trẻ, lại nói: Tớ gọi điện cho A Thác rủ anh ấy cùng đón giao thừa, anh ấy đồng ý rồi, cậu thấy đi đâu đếm ngược đón giao thừa thì ổn? Chỗ nào mà A Thác sẽ thích ấy. Tôi lau mái tóc đang ướt lượt, bảo không biết, trong lòng lấy làm nghi hoặc không hiểu cớ gì A Thác không nói sẽ đưa Bách Giai đến nhà anh Bạo.
Cậu cảm thấy đêm khuya ra cầu treo Bảo Sơn cùng đếm ngược đón giao thừa có lãng mạn không? Có ăn điểm không? Bách Giai hỏi, giọng rất vui vẻ.
Hay là đi thẳng đến khách sạn thuê phòng đi. Niệm Thành nằm trên giường trên nói. Bách Giai trừng mắt lườm cậu ấy một cái.
Ở bộ lạc của mình, giao thừa là thời khắc then chốt để quyết một trận tử chiến với ác linh ở trong núi, đàn ông phải vũ trang từ đầu tới chân, phụ nữ thì chuẩn bị bùa chú để giam cầm những ác linh bị bắt trong lưới. Tư Đình nói không ngớt miệng, có lẽ tên của cậu ấy chính là để nhắc nhở cậu ấy nghĩ ngợi xem lúc nào thì nên ngừng lại.
Tư Huỳnh, cậu nói xem? Cậu tương đối hiểu A Thác mà. Bách Giai đi đi lại lại, cắn đầu ngón tay.
Tôi cầm máy sấy sấy tóc, ngọn tóc đã dài quá vai.
A Thác nhất định sẽ có kế hoạch sẵn rồi, cậu không phải lo lắng đâu. Tôi cười cười, không biết có nên nói ra suy nghĩ ban đầu của A Thác không, nhưng anh Bạo không quen Bách Giai, chưa chắc đã muốn cùng cậu ấy đón giao thừa.
Nếu không có kế hoạch, hì, vậy ở phòng anh ấy tiếp tục ghép tranh cũng không tệ, đằng nào thì cũng còn phải ghép thật lâu thật lâu nữa, lại còn có thể vừa làm vừa nghịch cái bụng con Cà Rốt. Bách Giai lẩm bẩm tự nói một mình.
Bách Giai, cậu mê anh A Thác ấy thật đấy à? Tuần này hình như hai người thường xuyên hẹn hò. Tư Đình không kìm được hỏi.
Ừm, tớ thích anh ấy lắm, may mà người chị em tốt Tư Huỳnh này đã nhường cho tớ. Bách Giai nhảy nhót tung tăng, khẽ hôn một cái lên má tôi.
Cho tôi xin đi!! Tôi cười khổ, lòng thầm cầu khẩn tối mai đừng phải một mình lùi lũi trong văn phòng câu lạc bộ.
Tôi cứ nghĩ mãi, không biết hôm ấy Trạch Vu có đến văn phòng câu lạc bộ ôm sách học hay không, nếu có, chúng tôi có thể cùng đếm ngược đón giao thừa, nếu không, tốt xấu gì cũng phải có kế hoạch cho đêm giao thừa đầu tiên sau khi lên đại học mới được.
Điện thoại rủ đi chơi của A Thác gọi đến vào tối ngày Chủ nhật, lúc đó tôi mới từ nhà quay lại ký túc xá, tay vẫn còn xách túi bánh mặt trời(2) mà mẹ mang từ nhà bà ngoại về cho, vừa đặt mũ bảo hiểm và khăn quàng lên bàn.
(2) Một loại điểm tâm phổ biến ở Đài Loan, có nguồn gốc từ thành phố Đài Trung, nhân tiêu chuẩn là đường mạch nha, thường được bán trong các hộp quà như một món đồ kỷ niệm dành cho du khách.
Chuông điện thoại phòng ký túc xá vang lên, Bách Giai nghe máy, rồi đưa cho tôi.
Em vừa về ký túc xá, chậc, có ăn bánh mặt trời không? Để giữ lại cho anh hai cái bánh xịn mẹ em mang từ Đài Trung về. Tôi hỏi, ngồi xổm xuống tháo giày, để ý thấy Bách Giai đang len lén nhìn mình.
Được, anh cực thích ăn món đó. Phải rồi, anh định hỏi em tối mai có rảnh không, cùng đón giao thừa. A Thác hỏi thẳng luôn.
Em... em vẫn chưa biết nữa, chẳng hiểu Trạch Vu có ở văn phòng câu lạc bộ đọc sách hay không, vả lại... Tôi nhìn Bách Giai, cậu ấy đang làm ra vẻ chăm chú lên mạng, nhưng đã nhập mật mã ba lần sai hết cả ba rồi.
Hay là em hỏi Trạch Vu thử xem, nếu anh ta không đến câu lạc bộ thì em đến chỗ anh với anh Bạo nhé. Anh Bạo nói giao thừa mà xem phim thảm họa là chuẩn nhất, với cả, bạn gái mới của anh Bạo cũng đến nữa đấy, có muốn làm quen với chị dâu không? Nghe nói chị dâu rất hiền thục thông minh, chẳng ăn nhập gì với anh Bạo cả, anh nghĩ chắc sẽ vui lắm đấy, xem phim xong bọn mình còn có thể đi tìm Thiết Đầu, dạo này Thiết Đẩu ngủ muộn lắm. A Thác nói không ngừng nghỉ, làm tôi ngứa ngáy trong lòng, thực chỉ muốn nhận lời anh ta luôn.
Nhưng nhìn bộ dạng bặm chặt môi dưới của Bách Giai, thực tình tôi có phần không nỡ.
Thôi, em muốn thử xem vận may thế nào, vả lại dạo này em phải thi ngôn ngữ C trên máy tính môn tin học cơ sở, mà em lại chẳng biết gì, nếu vừa khéo gặp được Trạch Vu đang ở câu lạc bộ, em còn có thể nhờ anh ấy chỉ dạy. Tôi nói, hy vọng A Thác đừng dụ dỗ tôi thêm nữa, vì tôi thực tình rất muốn xem mặt bạn gái mới của anh Bạo.
Ngôn ngữ C hả đơn giản lắm mà, nếu không ngại thì anh có thể dạy em cũng được. A Thác nói, tôi gần như trông thấy cả bộ dạng đang gãi đầu của anh ta.
Em muốn để Trạch Vu dạy cơ. Tôi nói như chém đinh chặt sắt.
Thế hả, được rồi, để anh hỏi anh Bạo xem bao giờ anh ấy lại dẫn bạn gái về nhà lần nữa, đến lúc ấy lại rủ em. A Thác cười cười giọng điệu hoàn toàn chẳng để tâm.
Vậy bye bye nhé, em phải đi tắm đây, sẽ nhớ để dành cho anh mấy cái bánh mặt trời, nếu Niệm Thành tham ăn không ăn vụng hết. Tôi cũng cười cười, lại thấy tiêng tiếc vì mình đã bỏ qua một hoạt động đón giao thừa chắc hẳn sẽ rất vui.
Bye bye, lại đây, chào tạm biệt chị Tư Huỳnh đi. Chẳng hiểu A Thác nói gì, sau đó, tôi nghe thấy một tiếng chó sủa tràn đầy sức sống. Thì ra là Cà Rốt.
Tôi dập máy điện thoại, ra vẻ tất cả đều rất bình thường, cầm chậu đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, Bách Giai vừa gác máy điện thoại, giơ tay ra dấu chiến thắng với tôi, miệng cười rạng rỡ.
Cảm ơn cậu vừa nãy từ chối lời mời của A Thác, tớ biết cậu là tốt bụng nhất mà! Bách Giai vui như một đứa trẻ, lại nói: Tớ gọi điện cho A Thác rủ anh ấy cùng đón giao thừa, anh ấy đồng ý rồi, cậu thấy đi đâu đếm ngược đón giao thừa thì ổn? Chỗ nào mà A Thác sẽ thích ấy. Tôi lau mái tóc đang ướt lượt, bảo không biết, trong lòng lấy làm nghi hoặc không hiểu cớ gì A Thác không nói sẽ đưa Bách Giai đến nhà anh Bạo.
Cậu cảm thấy đêm khuya ra cầu treo Bảo Sơn cùng đếm ngược đón giao thừa có lãng mạn không? Có ăn điểm không? Bách Giai hỏi, giọng rất vui vẻ.
Hay là đi thẳng đến khách sạn thuê phòng đi. Niệm Thành nằm trên giường trên nói. Bách Giai trừng mắt lườm cậu ấy một cái.
Ở bộ lạc của mình, giao thừa là thời khắc then chốt để quyết một trận tử chiến với ác linh ở trong núi, đàn ông phải vũ trang từ đầu tới chân, phụ nữ thì chuẩn bị bùa chú để giam cầm những ác linh bị bắt trong lưới. Tư Đình nói không ngớt miệng, có lẽ tên của cậu ấy chính là để nhắc nhở cậu ấy nghĩ ngợi xem lúc nào thì nên ngừng lại.
Tư Huỳnh, cậu nói xem? Cậu tương đối hiểu A Thác mà. Bách Giai đi đi lại lại, cắn đầu ngón tay.
Tôi cầm máy sấy sấy tóc, ngọn tóc đã dài quá vai.
A Thác nhất định sẽ có kế hoạch sẵn rồi, cậu không phải lo lắng đâu. Tôi cười cười, không biết có nên nói ra suy nghĩ ban đầu của A Thác không, nhưng anh Bạo không quen Bách Giai, chưa chắc đã muốn cùng cậu ấy đón giao thừa.
Nếu không có kế hoạch, hì, vậy ở phòng anh ấy tiếp tục ghép tranh cũng không tệ, đằng nào thì cũng còn phải ghép thật lâu thật lâu nữa, lại còn có thể vừa làm vừa nghịch cái bụng con Cà Rốt. Bách Giai lẩm bẩm tự nói một mình.
Bách Giai, cậu mê anh A Thác ấy thật đấy à? Tuần này hình như hai người thường xuyên hẹn hò. Tư Đình không kìm được hỏi.
Ừm, tớ thích anh ấy lắm, may mà người chị em tốt Tư Huỳnh này đã nhường cho tớ. Bách Giai nhảy nhót tung tăng, khẽ hôn một cái lên má tôi.
Cho tôi xin đi!! Tôi cười khổ, lòng thầm cầu khẩn tối mai đừng phải một mình lùi lũi trong văn phòng câu lạc bộ.
/63
|