Thực ra thím đã chán ngấy mùi khói dầu trong nhà hàng lớn rồi, chậc, mấy người không hiểu nỗi khổ của việc ngày ngày phải nấu ăn đâu, chẳng được hưởng thụ chút lạc thú nấu nướng nào, chỉ có sặc khói chết thôi. Con người ta già nhanh lắm, tuổi xuân quan trọng hơn hết thảy mà, đúng không? Thím Kim Đao chậm rãi gỡ xương cá rô phi, nói.
Quan trọng hơn nữa là, những kẻ trả tiền mời thím mày nấu ăn cứ tưởng trả tiền đã là đủ lắm rồi, không chịu cho thím mày tự đặt tên món ăn! Mẹ cha nó tại sao thím mày lại không được tự đặt tên cho con cái nhà mình? Đâu ra cái lý đấy! Vậy là thím liền nhảy luôn vào bếp của cái lão chết tiệt này này!
Hì hì, vì vậy chú chúng mày toàn nhường cho vợ thân yêu đặt tên món ăn, sau đó lần lượt học thuộc lòng từng cái tên một. Chú Kim Đao cười khùng khục.
Tôi cũng cười khanh khách, đúng là một câu chuyện thú vị.
Thím Kim Đao thích nấu các món ngon, nhưng lại sợ mùi dầu mùi khói, vì vậy mỗi tuần chỉ vào bếp một lần, những lúc khác nếu không phải mua bên ngoài mang về thì là chú Kim Đao tùy tiện nấu bát mì là xong. Tài nghệ nấu bếp của thím Kim Đao cũng chỉ được biết đến trong số ít các khách ăn kiêm khách giặt quần áo, ví dụ như Thiết Đầu.
Không phân biệt giàu nghèo, khách quen chỉ cần trả ba trăm đồng tiền nguyên liệu cơ bản là có thể tham gia vào bữa yến tiệc hào hoa tổ chức bí mật mỗi tuần một lần trên tầng hai của tiệm giặt là này.
Ngon quá là ngon, ngon đến mức cháu sắp chảy nước mắt ca ngợi rồi đây này.
Tôi giơ ngón cái lên, sau đó lại nhồm nhoàm thưởng thức.
Ngon thì ăn nhiều một chút! A Thác, gắp đồ ăn cho người ta đi.
Thím Kim Đao cầm thìa gõ lên đầu A Thác, A Thác vội gắp cho tôi một miếng sườn cừu.
Lần này không ngờ lại được thưởng thức món mới xưa nay chưa từng có, đúng là có lộc ăn thật.
Thiết Đầu để lộ ra hàm răng giắt thức ăn, nhoẻn cười hạnh phúc.
Ăn ăn uống uống, lại cộng thêm những câu chuyện lảm nhảm không đâu vào đâu, bữa tối thần kỳ này kéo dài tiếng rưỡi đồng hồ mới kết thúc, trong lúc nói chuyện, tôi biết được hai người con của thím Kim Đao đều đã đi học ở tỉnh ngoài từ hai năm trước, một người thì rèn luyện ở trường ẩm thực Cao Hùng, một người thì học ở đại học Đài Bắc, đều là những anh chàng khiến bố mẹ tương đối tự hào.
Tôi cũng biết tại sao A Thác lại biết đến chỗ này.
A Thác ấy à, cái thằng nhiệt tình lắm, bình thường lúc nào đến đây giặt quần áo cũng tranh luận với chú, chậc chậc, có một hôm nó mang áo len đến giặt, cái ti vi dưới nhà vừa khéo bị hỏng, thấy chú đang đập bậy đập bạ, A Thác liền hào hiệp nói thứ này cứ giao cho nó là được, quả nhiên hôm sau nó mang cái ti vi đã sửa xong quay lại, vậy là trở nên thân quen. Lúc nói về A Thác, chú Kim Đao lộ rõ vẻ tán thưởng.
A Thác, anh biết sửa đồ điện à? Tôi thuận miệng hỏi.
Không, đấy là anh Phách mở tiệm cho thuê truyện sửa đấy, cái gì anh ấy cũng biết sửa, siêu lợi hại luôn. A Thác nói, câu trả lời làm tôi thoáng ngẩn người.
A Thác mới gọi là lợi hại chứ, ai mà biết được ông chủ tiệm cho thuê truyện tranh lại biết sửa đồ điện. Thím Kim Đao gắp cho A Thác một miếng măng tươi.
Đúng thế, A Thác là lợi hại nhất, ai mà biết trên lầu hai của cửa tiệm giặt là lại có đồ ăn ngon thế này chứ.
Điều làm tôi vui vẻ nhất trong quá trình ăn cơm là, bà chủ không hề vì đã nấu những món thịnh soạn kỳ công mà bắt buộc phải ăn món gì trước hay rượu vang phải uống vào lúc nào, tất cả đều mặc cho chúng tôi tự do ăn uống, thoải mái hết sức.
Cảm ơn mọi người, hôm nay cho cháu được mở rộng tầm mắt, thật vui quá đi mất. Tôi cười như đứa ngốc.
Đừng nói thế, sau này hoan nghênh cháu thường xuyên đến đây! Vợ chú mua nhiều thức ăn lắm. Chú Kim Đao cười đáp, để lộ chiếc răng vàng sáng lấp lóa.
Phải rồi, chốc nữa hai người định đi hẹn hò ở đâu đấy? Người trẻ tuổi bây giờ toàn đi thẳng vào nhà nghỉ luôn phải không? Thiết Đầu xoa bụng hỏi.
Hẹn hò? Bọn em có phải bạn trai bạn gái đâu mà! Tôi hơi lảo đảo, lại còn nhà nghỉ nhà nghiếc gì nữa, thứ đó còn cách thế giới của tôi xa lắm, xa lắm.
Hừ, Thiết Đầu đừng có nói bậy, nếu bạn gái của A Thác chạy mất thì từ rày mày đừng nghĩ đến chuyện tới đây ăn nữa! Thím Kim Đao cảnh cáo Thiết Đầu không được nói nhăng nói cuội.
Giờ mới tám giờ rưỡi, Tư Huỳnh, chốc nữa em có vội về nhà không? A Thác vội vàng nói lảng sang chủ đề khác.
Không ạ, anh có nghĩ ra việc gì làm không? Tôi thì sao cũng được, nói thực lòng, dây thần kinh của tôi không nhạy cảm cho lắm, chỉ nghĩ có vui hay không, chứ chẳng để tâm chuyện nam nữ mời nhau có thể đều ẩn chứa hàm nghĩa gì đó. Nhưng thực tình, cá tính ngốc nghếch không chịu nổi của A Thác cũng rất khó khiến tôi nghĩ ngợi gì nhiều.
Nào! Đến nhà anh đi! Anh hát karaoke cho cô chú nghe! Thiết Đầu có vẻ rất hưng phấn, vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của mình nói: Sau đó để bạn gái A Thác thưởng thức Thiết Đầu công của Thiếu Lâm tự mà anh khổ luyện từ nhiều năm nay, kinh khủng lắm đấy nhé!
Tôi giật nẩy mình, chẳng hề muốn thỉnh giáo môn Thiết Đầu karaoke chính tông Thiếu Lâm tự ấy, A Thác nhận ra thái độ của tôi, bèn đằng hắng một tiếng, đoạn nói: Tư Huỳnh, tẹo nữa chúng ta đi xem phim được không?
Được đấy. Tôi vội đồng ý, tuy rằng căn bản chẳng hề biết dạo gần đây đang chiếu những phim gì.
Vậy là A Thác trả ba trăm đồng, còng tôi vui vẻ chào từ biệt tiệm giặt là thần bí có đồ ăn cực ngon.
Đi xem phim gì bây giờ nhỉ? Rạp Quốc Tế hay rạp Kim Tượng? Hay là xem lạp Nhị Luân ở Tân Phục Trân? Tôi ngồi sau lưng A Thác, gió táp vào mặt.
Hôm nay hơi muộn rồi, để hôm khác chúng ta đi xem ở rạp, hôm nay anh dẫn em đến một nơi siêu hay. A Thác hào hứng nói, xe máy cứ thế phóng qua rạp chiếu phim Quốc Tế, chui vào một con ngõ nhỏ chất đầy thùng phi nước và thùng rác, sau đó là mấy quán pub biển hiệu lung lay như sắp rơi.
Tôi không khỏi sinh huyễn tưởng, giữa đêm trăng mờ gió lớn, trong con ngõ nhỏ tối tăm, lũ ma cà rồng khủng khiếp bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung nắp thùng rác chạy ra dọa người, còn A Thác lén la lén lút kia nói không chừng chính là người sói, lát nữa khi mặt trăng ló ra khỏi quầng mây đen, anh ta sẽ bắt đầu biến hình.
Đến nơi rồi. A Thác dừng xe trước một khu nhà cũ kỹ, tôi đưa mắt nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy con chó hoang đang giao phối, cứ rên ư ử.
Em tin anh là người tốt. Tôi vỗ vai A Thác, khích lệ anh ta làm một người tốt, mặc dù chỗ này cũng đủ khủng khiếp lắm rồi.
Anh biết mà. A Thác ngơ ngác đáp, dừng xe máy lại, dẫn tôi đi tới một cầu thang lộ thiên, chúng tôi theo nhau bước lên.
Cầu thang gỉ hoen gỉ hoét, mỗi lần đặt chân xuống tôi đều cảm thấy nội lực của mình thật kinh người, sắp giẫm xuyên cả tấm sắt dưới chân tới nơi, thật đúng là bộ bộ kinh tâm.
Chúng ta đi đâu đây? Anh sống ở đây à? Tôi nhìn từ trên xuống, chậc, chắc đã lên tới tầng bốn rồi.
Chỗ này xịn như vậy, anh làm sao ở được chứ! A Thác nói, nhưng lại lấy trong ba lô ra một xâu chìa khóa, đút vào ổ khóa.
Không phải chỗ anh ta ở, nhưng anh ta lại cầm theo chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, A Thác lần mò trong bóng tối bật đèn lên.
Tôi tò mò nhìn ngó xung quanh.
Thoạt nhìn, căn phòng này chẳng khác gì phòng ở bình thường, đồ lặt vặt và các vật dụng thường nhật chất đống khắp nơi. Nhưng tôi để ý thấy ghế xô pha trong phòng khách rất to rất rộng, sờ tay vào, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng cảm thấy tương đối mềm mại dễ chịu, có điều không hẳn mềm nhũn ra, bên trong xô pha không biết đã chèn thêm thứ gì vào, có lẽ là cao su hay gì đó tương tự, rất đàn hồi.
Xô pha tốt đấy. Tôi tự nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ lên lớp bọc da thật bên ngoài.
Sau đó tôi phát hiện phòng khách này không có cái ti vi nào, bốn góc đặt bốn cây loa âm thanh lập thể, trông đến oách.
Ông anh tôi đôi lúc cũng mượn bạn bè ít tạp chí âm thanh hoặc tạp chí máy tính về nhà xem, thỉnh thoảng tôi cũng lật qua lật lại, nên vừa nhìn nhãn hiệu trên bốn cái loa cây đã lập tức nhận ra đây là hàng cao cấp nhất trong các loại hàng cao cấp.
Tôi ngẩng đầu lên, chỗ rìa tường còn lắp loa treo cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu thì là một cái máy chiếu.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là ngoài sàn nhà, các bức tường trong phòng đều ốp ván cách âm lót bông có thể hấp thu âm thanh, chủ nhân của nơi này nhất định là một chuyên gia, không thì cũng là một kẻ to mồm thường hay tổ chức đại nhạc hội Chaien ở nhà.
Muốn xem gì? Tuy rằng DVD ở đây không được mới như ngoài rạp, nhưng thực sự nhiều lắm lắm đấy, không thể xem hết được, nào, cùng chọn đĩa đi. A Thác đi tới một bức tường xếp đầy các loại DVD, VCD thậm chí là LD và cả băng video, chăm chú xem xét.
Tôi tức tốc bật dậy, hào hứng xong tới bên cạnh anh ta cùng chọn phim.
Điện ảnh Hollywood, phim nghệ thuật châu Âu, phim ca nhạc Đông Nam Á, phim kinh dị các nước, kịch Broadway, phim Trung Quốc, Hồng Kông, các loại phim tài liệu kỳ quái, thậm chí còn cả phim tình cảm Đan Mạch mà trẻ vị thành niên không nên xem nữa, chẳng thiếu thể loại gì, nhưng tôi phát hiện mặc dù phim nhiều vô số kể, song cách sắp xếp thì lung tung bừa bãi, chẳng theo logic gì hết, muốn tìm theo năm không được, theo chủng loại cũng không xong, nhất thời tôi cũng chẳng biết mình muốn xem cái gì nữa.
Chẳng biết muốn xem gì, anh chọn ra mấy cái để em quyết định vậy. Tôi nói, chỗ này đúng là một kho tàng khiến người ta chóng mặt hoa mắt!
Được thôi, một, Trai gọi(5), hai, Số phận an bài(6), ba, Ngọa hổ tàng long, bốn, Truy lùng U571 (7) . A Thác ngẩng đầu lên nhìn tôi.
(5) Deuce Bigalow.
(6) Final Destination, là loạt phim kinh dị khai thác chủ đề về số phận và sự tiên tri liên quan đến cái chết (chẳng hạn như cách để biết trước hậu quả và cách để điều khiển hoặc phòng tránh hậu quả đó).
(7) Một bộ phim chiến tranh, nói về các chiến sĩ hải quân Mỹ lên một con tàu ngầm của Đức để đánh cắp bộ giải mã Enigma của nó.
Nghe nói Số phận an bài xem sợ lắm, anh đã xem chưa? Tôi hỏi.
Chưa, vậy xem phim này đi! A Thác rút DVD ra, bỏ vào dàn máy cao cấp kê ở góc tường.
Màn chiếu dạng treo chầm chậm buông xuống, A Thác cẩn thận điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho tối bớt.
Lúc này, tôi ngồi phịch xuống xô pha, vui vẻ kêu lên: Phòng nghe nhìn này xịn quá đi mất! Tiếc mỗi cái là thiếu đồ uống!
A Thác vỗ vỗ lên đầu, như thể bảng mạch điện tử bên trong bị đặt lệch: Cũng phải, quên béng mất, để anh đi xem trong tủ lạnh có gì uống không nhé. Nói đoạn, anh ta liền sang phòng bếp bên cạnh mở tủ lạnh, máy chiếu đang chiếu đoạn giới thiệu đầu phim.
A Thác, chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy? Của bạn anh à? Tôi cầm lon coca A Thác đưa cho.
Đúng rồi, anh ấy là đại ca trong giang hồ, ở một mình rất buồn, vì vậy thi thoảng anh đến đây xem phim với anh ấy, mặc dù trông anh ấy rất hung tợn, nhưng nhắc đến phim ảnh thì lại là nhà phê bình kiêm fan hâm mộ xứng đáng điểm mười đấy. A Thác bật lon coca trên tay, nói như thể một lẽ đương nhiên.
Nói bậy, nói thật đi chứ. Tôi kiên nhẫn truy vấn.
Thật đấy mà, anh đã bao giờ gạt em đâu. A Thác nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi.
Đại ca xã hội đen sống ở đây? Anh có chìa khóa nhà anh ta? Tôi há hốc miệng.
Anh ấy có biệt hiệu là Bạo Tẩu Tử Thần, nghe đồn rất nổi danh ở hai đường Nam Bắc, thời trẻ cũng từng lên bảng xếp hạng tội phạm truy nã rồi, có điều bản thân anh ấy cảm thấy chuyện đó chẳng hay ho gì, là người rất khiêm tốn, anh ấy mới thi đại học còn khó lên bảng hơn, anh ấy thi hai lần đều chẳng được cái quái gì; nghĩ lại thì lăn lộn tạo danh tiếng trong chốn hắc đạo đơn giản hơn nhiều, chém vài người là có thể nức tiếng rất lâu, chỉ hiềm không thích hợp để lôi ra chém gió. A Thác vừa xem phim, vừa nói: Anh ấy bảo, anh cứ gọi anh ấy là anh Bạo được rồi, chìa khóa cũng đưa cho anh luôn, vả lại anh ấy cảm thấy xem phim một mình chán chết, vì vậy mỗi lần có phim mới đều hỏi anh có muốn xem chung không?
Anh Bạo... nghe chừng là người rất đáng sợ? Tôi sắp ngất xỉu đến nơi, nói không chừng dưới gầm xô pha này lại có một cái xác được gói ghém cẩn thận cũng nên.
Không đâu, anh ấy có phải chém giết suốt ngày đâu mà. Với lại những lúc không chém giết thì sao chứ? Người như anh ấy là cô đơn nhất đấy! A Thác cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế xô pha: Vì vậy càng mua các thiết bị cao cấp, anh ấy càng nhận ra không có người cùng hưởng thụ thực tình quá cô độc, dù gì xã hội bây giờ, mọi người đều cần bạn bè mà.
Tôi đang định thôi không căn vặn nữa thì cửa phòng lách cách mở ra.
Một người để tóc húi cua, mặc âu phục màu đen, đeo kính đen đứng sau cánh cửa, miệng phì phèo thuốc lá, lặng lẽ nhìn chúng tôi, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như mắt chim ưng cao ngạo mà cô độc, vết sẹo ngang mũi ghi lại một thời tuổi trẻ cường bạo và ngỗ nghịch.
Lông tóc toàn thân tôi dựng đứng, da gà nổi khắp cánh tay.
Bạn gái cậu à? Người đàn ông thuận tay búng đầu mẩu thuốc lá xuống cầu thang, đóng cửa lại.
Không ạ, bạn mới quen, cô ấy tốt lắm. A Thác chỉ vào tôi, rồi lại chỉ người đàn ông kia, nói: Cô ấy tên Tư Huỳnh, còn đây chính là anh Bạo mà anh vừa kể.
Tôi vội vàng ngồi nghiêm ngắn, lễ phép nhoẻn miệng cười bẽn lẽn: Em chào anh Bạo!
Quan trọng hơn nữa là, những kẻ trả tiền mời thím mày nấu ăn cứ tưởng trả tiền đã là đủ lắm rồi, không chịu cho thím mày tự đặt tên món ăn! Mẹ cha nó tại sao thím mày lại không được tự đặt tên cho con cái nhà mình? Đâu ra cái lý đấy! Vậy là thím liền nhảy luôn vào bếp của cái lão chết tiệt này này!
Hì hì, vì vậy chú chúng mày toàn nhường cho vợ thân yêu đặt tên món ăn, sau đó lần lượt học thuộc lòng từng cái tên một. Chú Kim Đao cười khùng khục.
Tôi cũng cười khanh khách, đúng là một câu chuyện thú vị.
Thím Kim Đao thích nấu các món ngon, nhưng lại sợ mùi dầu mùi khói, vì vậy mỗi tuần chỉ vào bếp một lần, những lúc khác nếu không phải mua bên ngoài mang về thì là chú Kim Đao tùy tiện nấu bát mì là xong. Tài nghệ nấu bếp của thím Kim Đao cũng chỉ được biết đến trong số ít các khách ăn kiêm khách giặt quần áo, ví dụ như Thiết Đầu.
Không phân biệt giàu nghèo, khách quen chỉ cần trả ba trăm đồng tiền nguyên liệu cơ bản là có thể tham gia vào bữa yến tiệc hào hoa tổ chức bí mật mỗi tuần một lần trên tầng hai của tiệm giặt là này.
Ngon quá là ngon, ngon đến mức cháu sắp chảy nước mắt ca ngợi rồi đây này.
Tôi giơ ngón cái lên, sau đó lại nhồm nhoàm thưởng thức.
Ngon thì ăn nhiều một chút! A Thác, gắp đồ ăn cho người ta đi.
Thím Kim Đao cầm thìa gõ lên đầu A Thác, A Thác vội gắp cho tôi một miếng sườn cừu.
Lần này không ngờ lại được thưởng thức món mới xưa nay chưa từng có, đúng là có lộc ăn thật.
Thiết Đầu để lộ ra hàm răng giắt thức ăn, nhoẻn cười hạnh phúc.
Ăn ăn uống uống, lại cộng thêm những câu chuyện lảm nhảm không đâu vào đâu, bữa tối thần kỳ này kéo dài tiếng rưỡi đồng hồ mới kết thúc, trong lúc nói chuyện, tôi biết được hai người con của thím Kim Đao đều đã đi học ở tỉnh ngoài từ hai năm trước, một người thì rèn luyện ở trường ẩm thực Cao Hùng, một người thì học ở đại học Đài Bắc, đều là những anh chàng khiến bố mẹ tương đối tự hào.
Tôi cũng biết tại sao A Thác lại biết đến chỗ này.
A Thác ấy à, cái thằng nhiệt tình lắm, bình thường lúc nào đến đây giặt quần áo cũng tranh luận với chú, chậc chậc, có một hôm nó mang áo len đến giặt, cái ti vi dưới nhà vừa khéo bị hỏng, thấy chú đang đập bậy đập bạ, A Thác liền hào hiệp nói thứ này cứ giao cho nó là được, quả nhiên hôm sau nó mang cái ti vi đã sửa xong quay lại, vậy là trở nên thân quen. Lúc nói về A Thác, chú Kim Đao lộ rõ vẻ tán thưởng.
A Thác, anh biết sửa đồ điện à? Tôi thuận miệng hỏi.
Không, đấy là anh Phách mở tiệm cho thuê truyện sửa đấy, cái gì anh ấy cũng biết sửa, siêu lợi hại luôn. A Thác nói, câu trả lời làm tôi thoáng ngẩn người.
A Thác mới gọi là lợi hại chứ, ai mà biết được ông chủ tiệm cho thuê truyện tranh lại biết sửa đồ điện. Thím Kim Đao gắp cho A Thác một miếng măng tươi.
Đúng thế, A Thác là lợi hại nhất, ai mà biết trên lầu hai của cửa tiệm giặt là lại có đồ ăn ngon thế này chứ.
Điều làm tôi vui vẻ nhất trong quá trình ăn cơm là, bà chủ không hề vì đã nấu những món thịnh soạn kỳ công mà bắt buộc phải ăn món gì trước hay rượu vang phải uống vào lúc nào, tất cả đều mặc cho chúng tôi tự do ăn uống, thoải mái hết sức.
Cảm ơn mọi người, hôm nay cho cháu được mở rộng tầm mắt, thật vui quá đi mất. Tôi cười như đứa ngốc.
Đừng nói thế, sau này hoan nghênh cháu thường xuyên đến đây! Vợ chú mua nhiều thức ăn lắm. Chú Kim Đao cười đáp, để lộ chiếc răng vàng sáng lấp lóa.
Phải rồi, chốc nữa hai người định đi hẹn hò ở đâu đấy? Người trẻ tuổi bây giờ toàn đi thẳng vào nhà nghỉ luôn phải không? Thiết Đầu xoa bụng hỏi.
Hẹn hò? Bọn em có phải bạn trai bạn gái đâu mà! Tôi hơi lảo đảo, lại còn nhà nghỉ nhà nghiếc gì nữa, thứ đó còn cách thế giới của tôi xa lắm, xa lắm.
Hừ, Thiết Đầu đừng có nói bậy, nếu bạn gái của A Thác chạy mất thì từ rày mày đừng nghĩ đến chuyện tới đây ăn nữa! Thím Kim Đao cảnh cáo Thiết Đầu không được nói nhăng nói cuội.
Giờ mới tám giờ rưỡi, Tư Huỳnh, chốc nữa em có vội về nhà không? A Thác vội vàng nói lảng sang chủ đề khác.
Không ạ, anh có nghĩ ra việc gì làm không? Tôi thì sao cũng được, nói thực lòng, dây thần kinh của tôi không nhạy cảm cho lắm, chỉ nghĩ có vui hay không, chứ chẳng để tâm chuyện nam nữ mời nhau có thể đều ẩn chứa hàm nghĩa gì đó. Nhưng thực tình, cá tính ngốc nghếch không chịu nổi của A Thác cũng rất khó khiến tôi nghĩ ngợi gì nhiều.
Nào! Đến nhà anh đi! Anh hát karaoke cho cô chú nghe! Thiết Đầu có vẻ rất hưng phấn, vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của mình nói: Sau đó để bạn gái A Thác thưởng thức Thiết Đầu công của Thiếu Lâm tự mà anh khổ luyện từ nhiều năm nay, kinh khủng lắm đấy nhé!
Tôi giật nẩy mình, chẳng hề muốn thỉnh giáo môn Thiết Đầu karaoke chính tông Thiếu Lâm tự ấy, A Thác nhận ra thái độ của tôi, bèn đằng hắng một tiếng, đoạn nói: Tư Huỳnh, tẹo nữa chúng ta đi xem phim được không?
Được đấy. Tôi vội đồng ý, tuy rằng căn bản chẳng hề biết dạo gần đây đang chiếu những phim gì.
Vậy là A Thác trả ba trăm đồng, còng tôi vui vẻ chào từ biệt tiệm giặt là thần bí có đồ ăn cực ngon.
Đi xem phim gì bây giờ nhỉ? Rạp Quốc Tế hay rạp Kim Tượng? Hay là xem lạp Nhị Luân ở Tân Phục Trân? Tôi ngồi sau lưng A Thác, gió táp vào mặt.
Hôm nay hơi muộn rồi, để hôm khác chúng ta đi xem ở rạp, hôm nay anh dẫn em đến một nơi siêu hay. A Thác hào hứng nói, xe máy cứ thế phóng qua rạp chiếu phim Quốc Tế, chui vào một con ngõ nhỏ chất đầy thùng phi nước và thùng rác, sau đó là mấy quán pub biển hiệu lung lay như sắp rơi.
Tôi không khỏi sinh huyễn tưởng, giữa đêm trăng mờ gió lớn, trong con ngõ nhỏ tối tăm, lũ ma cà rồng khủng khiếp bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung nắp thùng rác chạy ra dọa người, còn A Thác lén la lén lút kia nói không chừng chính là người sói, lát nữa khi mặt trăng ló ra khỏi quầng mây đen, anh ta sẽ bắt đầu biến hình.
Đến nơi rồi. A Thác dừng xe trước một khu nhà cũ kỹ, tôi đưa mắt nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy con chó hoang đang giao phối, cứ rên ư ử.
Em tin anh là người tốt. Tôi vỗ vai A Thác, khích lệ anh ta làm một người tốt, mặc dù chỗ này cũng đủ khủng khiếp lắm rồi.
Anh biết mà. A Thác ngơ ngác đáp, dừng xe máy lại, dẫn tôi đi tới một cầu thang lộ thiên, chúng tôi theo nhau bước lên.
Cầu thang gỉ hoen gỉ hoét, mỗi lần đặt chân xuống tôi đều cảm thấy nội lực của mình thật kinh người, sắp giẫm xuyên cả tấm sắt dưới chân tới nơi, thật đúng là bộ bộ kinh tâm.
Chúng ta đi đâu đây? Anh sống ở đây à? Tôi nhìn từ trên xuống, chậc, chắc đã lên tới tầng bốn rồi.
Chỗ này xịn như vậy, anh làm sao ở được chứ! A Thác nói, nhưng lại lấy trong ba lô ra một xâu chìa khóa, đút vào ổ khóa.
Không phải chỗ anh ta ở, nhưng anh ta lại cầm theo chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, A Thác lần mò trong bóng tối bật đèn lên.
Tôi tò mò nhìn ngó xung quanh.
Thoạt nhìn, căn phòng này chẳng khác gì phòng ở bình thường, đồ lặt vặt và các vật dụng thường nhật chất đống khắp nơi. Nhưng tôi để ý thấy ghế xô pha trong phòng khách rất to rất rộng, sờ tay vào, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng cảm thấy tương đối mềm mại dễ chịu, có điều không hẳn mềm nhũn ra, bên trong xô pha không biết đã chèn thêm thứ gì vào, có lẽ là cao su hay gì đó tương tự, rất đàn hồi.
Xô pha tốt đấy. Tôi tự nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ lên lớp bọc da thật bên ngoài.
Sau đó tôi phát hiện phòng khách này không có cái ti vi nào, bốn góc đặt bốn cây loa âm thanh lập thể, trông đến oách.
Ông anh tôi đôi lúc cũng mượn bạn bè ít tạp chí âm thanh hoặc tạp chí máy tính về nhà xem, thỉnh thoảng tôi cũng lật qua lật lại, nên vừa nhìn nhãn hiệu trên bốn cái loa cây đã lập tức nhận ra đây là hàng cao cấp nhất trong các loại hàng cao cấp.
Tôi ngẩng đầu lên, chỗ rìa tường còn lắp loa treo cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu thì là một cái máy chiếu.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là ngoài sàn nhà, các bức tường trong phòng đều ốp ván cách âm lót bông có thể hấp thu âm thanh, chủ nhân của nơi này nhất định là một chuyên gia, không thì cũng là một kẻ to mồm thường hay tổ chức đại nhạc hội Chaien ở nhà.
Muốn xem gì? Tuy rằng DVD ở đây không được mới như ngoài rạp, nhưng thực sự nhiều lắm lắm đấy, không thể xem hết được, nào, cùng chọn đĩa đi. A Thác đi tới một bức tường xếp đầy các loại DVD, VCD thậm chí là LD và cả băng video, chăm chú xem xét.
Tôi tức tốc bật dậy, hào hứng xong tới bên cạnh anh ta cùng chọn phim.
Điện ảnh Hollywood, phim nghệ thuật châu Âu, phim ca nhạc Đông Nam Á, phim kinh dị các nước, kịch Broadway, phim Trung Quốc, Hồng Kông, các loại phim tài liệu kỳ quái, thậm chí còn cả phim tình cảm Đan Mạch mà trẻ vị thành niên không nên xem nữa, chẳng thiếu thể loại gì, nhưng tôi phát hiện mặc dù phim nhiều vô số kể, song cách sắp xếp thì lung tung bừa bãi, chẳng theo logic gì hết, muốn tìm theo năm không được, theo chủng loại cũng không xong, nhất thời tôi cũng chẳng biết mình muốn xem cái gì nữa.
Chẳng biết muốn xem gì, anh chọn ra mấy cái để em quyết định vậy. Tôi nói, chỗ này đúng là một kho tàng khiến người ta chóng mặt hoa mắt!
Được thôi, một, Trai gọi(5), hai, Số phận an bài(6), ba, Ngọa hổ tàng long, bốn, Truy lùng U571 (7) . A Thác ngẩng đầu lên nhìn tôi.
(5) Deuce Bigalow.
(6) Final Destination, là loạt phim kinh dị khai thác chủ đề về số phận và sự tiên tri liên quan đến cái chết (chẳng hạn như cách để biết trước hậu quả và cách để điều khiển hoặc phòng tránh hậu quả đó).
(7) Một bộ phim chiến tranh, nói về các chiến sĩ hải quân Mỹ lên một con tàu ngầm của Đức để đánh cắp bộ giải mã Enigma của nó.
Nghe nói Số phận an bài xem sợ lắm, anh đã xem chưa? Tôi hỏi.
Chưa, vậy xem phim này đi! A Thác rút DVD ra, bỏ vào dàn máy cao cấp kê ở góc tường.
Màn chiếu dạng treo chầm chậm buông xuống, A Thác cẩn thận điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho tối bớt.
Lúc này, tôi ngồi phịch xuống xô pha, vui vẻ kêu lên: Phòng nghe nhìn này xịn quá đi mất! Tiếc mỗi cái là thiếu đồ uống!
A Thác vỗ vỗ lên đầu, như thể bảng mạch điện tử bên trong bị đặt lệch: Cũng phải, quên béng mất, để anh đi xem trong tủ lạnh có gì uống không nhé. Nói đoạn, anh ta liền sang phòng bếp bên cạnh mở tủ lạnh, máy chiếu đang chiếu đoạn giới thiệu đầu phim.
A Thác, chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy? Của bạn anh à? Tôi cầm lon coca A Thác đưa cho.
Đúng rồi, anh ấy là đại ca trong giang hồ, ở một mình rất buồn, vì vậy thi thoảng anh đến đây xem phim với anh ấy, mặc dù trông anh ấy rất hung tợn, nhưng nhắc đến phim ảnh thì lại là nhà phê bình kiêm fan hâm mộ xứng đáng điểm mười đấy. A Thác bật lon coca trên tay, nói như thể một lẽ đương nhiên.
Nói bậy, nói thật đi chứ. Tôi kiên nhẫn truy vấn.
Thật đấy mà, anh đã bao giờ gạt em đâu. A Thác nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi.
Đại ca xã hội đen sống ở đây? Anh có chìa khóa nhà anh ta? Tôi há hốc miệng.
Anh ấy có biệt hiệu là Bạo Tẩu Tử Thần, nghe đồn rất nổi danh ở hai đường Nam Bắc, thời trẻ cũng từng lên bảng xếp hạng tội phạm truy nã rồi, có điều bản thân anh ấy cảm thấy chuyện đó chẳng hay ho gì, là người rất khiêm tốn, anh ấy mới thi đại học còn khó lên bảng hơn, anh ấy thi hai lần đều chẳng được cái quái gì; nghĩ lại thì lăn lộn tạo danh tiếng trong chốn hắc đạo đơn giản hơn nhiều, chém vài người là có thể nức tiếng rất lâu, chỉ hiềm không thích hợp để lôi ra chém gió. A Thác vừa xem phim, vừa nói: Anh ấy bảo, anh cứ gọi anh ấy là anh Bạo được rồi, chìa khóa cũng đưa cho anh luôn, vả lại anh ấy cảm thấy xem phim một mình chán chết, vì vậy mỗi lần có phim mới đều hỏi anh có muốn xem chung không?
Anh Bạo... nghe chừng là người rất đáng sợ? Tôi sắp ngất xỉu đến nơi, nói không chừng dưới gầm xô pha này lại có một cái xác được gói ghém cẩn thận cũng nên.
Không đâu, anh ấy có phải chém giết suốt ngày đâu mà. Với lại những lúc không chém giết thì sao chứ? Người như anh ấy là cô đơn nhất đấy! A Thác cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế xô pha: Vì vậy càng mua các thiết bị cao cấp, anh ấy càng nhận ra không có người cùng hưởng thụ thực tình quá cô độc, dù gì xã hội bây giờ, mọi người đều cần bạn bè mà.
Tôi đang định thôi không căn vặn nữa thì cửa phòng lách cách mở ra.
Một người để tóc húi cua, mặc âu phục màu đen, đeo kính đen đứng sau cánh cửa, miệng phì phèo thuốc lá, lặng lẽ nhìn chúng tôi, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như mắt chim ưng cao ngạo mà cô độc, vết sẹo ngang mũi ghi lại một thời tuổi trẻ cường bạo và ngỗ nghịch.
Lông tóc toàn thân tôi dựng đứng, da gà nổi khắp cánh tay.
Bạn gái cậu à? Người đàn ông thuận tay búng đầu mẩu thuốc lá xuống cầu thang, đóng cửa lại.
Không ạ, bạn mới quen, cô ấy tốt lắm. A Thác chỉ vào tôi, rồi lại chỉ người đàn ông kia, nói: Cô ấy tên Tư Huỳnh, còn đây chính là anh Bạo mà anh vừa kể.
Tôi vội vàng ngồi nghiêm ngắn, lễ phép nhoẻn miệng cười bẽn lẽn: Em chào anh Bạo!
/63
|