Thời gian nghỉ giải lao sau tiết thể dục, trên đường quay về lớp, mọi người vẫn sôi nổi thảo luận về chuyện xấu của A Thác.
Cái anh A Thác ấy đúng là vua nhịn nhục, nếu là tớ thì đã nổi điên lên rồi? Tôi nói, mua một lon trà ô long Khai Hỉ ở máy bán nước tự động, ực ực.
Có thể thấy rằng, trên đời này dù là chuyện tồi tệ đến mấy cũng có thể quen dần, sau khi quen rồi thì không còn cảm giác gì nữa!
Tiểu Thanh hoàn toàn không quan tâm chuyện này, mua một lon cà phê Plaza. Ừng ực.
Cậu ấy đã quen bẫng rằng mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cậu ấy đều đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi thậm chí phải xin phép nghỉ ở nhà.
Chuyện này làm sao mà quen được? Tôi hồi tưởng lại vẻ mặt đỏ ửng miễn cưỡng rặn ra nụ cười của A Thác, không khỏi có chút phẫn nộ: Nhất định là ấn tượng của anh ta với trường nữ Tân Trúc chúng ta đã xấu hết chỗ nói rồi, lần sau gặp được, tớ chắc chắn sẽ xin lỗi anh ta.
Cậu cũng khéo lo chuyện bao đồng thật. Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, nói như bà cụ non: Ba phút nữa là phải kiểm tra Cổ văn quan chỉ với Văn hóa cơ bản rồi đấy, tốt hơn hãy lo lắng về con đường đến với đại học Giao Thông của cậu trước đi.
Kết quả, ông trời dường như đã nghe thấy những lời sục sôi căm phẫn của tôi.
Bảy giờ tối, quán cà phê Đợi Một Người đã kín cả tám bàn khách, có người đọc sách, người xem tạp chí, người lại lấy sách ngoại văn ra gặm.
Tôi đeo tạp dề đồng phục màu trắng vào, nhân lúc lưu lượng khách chưa nhiều lắm, bèn học Albus cách lấy tỷ lệ thích hợp các loại hạt cà phê khác nhau, để phối chế, rang sấy ra cà phê trộn có mùi vị ổn định.
Ví dụ như cà phê Golden Beach chính là tổ hợp của hạt cà phê châu Mỹ Latin cao cấp với hạt cà phê Indonesia, sau đó lại dùng hạt cà phê ý đã rang sấy để dẫn ra cảm giác hơi ngòn ngọt; cà phê Verona thì là sự hòa trộn giữa 80% cà phê Yukon Blend thêm vào 20% hạt cà phê Ý đã rang sấy để tăng thêm cảm giác tầng lớp trong khâu vị.
Đương nhiên còn cả loại cà phê trộn đặc biệt do Albus tự mình nghiên cứu ra nữa,
cô cũng không hề giấu giếm mà dốc túi truyền thụ hết cho tôi.
Albus giỏi quá đi, sao lại biết trộn ra chứ cà phê thơm thế này được chứ.
Tôi hít hà loại cà phê trộn bằng bí quyết độc đáo của Albus, công thức bí mật này là tuyệt phẩm bao gồm năm loại hạt cà phê hỗn hợp rồi thêm vào một ít caramel.
Chẳng phải nhờ đám khách rỗi việc kia huấn luyện hay sao? Bọn họ cứ kêu gào gọi ra những cái tên quái dị tôi đây liền mạnh dạn pha ra mùi vị mới cho họ uống, coi như chuột bạch miễn phí, không ngờ có vài tác phẩm sáng tác tại chỗ ngửi thấy cũng không tồi.
Albus bỏ bánh xốp vào lò nướng, điều chỉnh thời gian.
Ra là thế! Tôi uống một ngụm cà phê pha bằng công thức bí mật của Albus.
Tuy còn lâu mới đạt được trình độ có thể bình phẩm về chất lượng, nhưng ít nhất tôi cũng nếm ra được món này uống ngon hay không, vị giác có tầng lớp rõ ràng.
Albus có tin, sở thích uống cà phê của mỗi người có liên quan đến việc anh ta là người như thế nào không? Tôi hỏi, trong lòng nhớ đến Trạch Vu chỉ uống cà phê Kenya.
Tin chứ? Vẻ mặt Albus rất ngầu: Chỉ nghe bọn họ gọi bậy tên cà phê là biết trong đầu đám nhạt nhẽo ấy chứa thứ rác rưởi gì rồi. Ánh mắt cô liếc về phía Vua gọi lung tung ngồi ở góc bảy mươi lăm độ mé bên trái.
Vua gọi lung tung hôm nay gọi bậy một cốc cà phê Bệnh khủng bố thành thị, phát giác ra chúng tôi đang nhìn ông ta, liền đắc ý giơ cốc cà phê Albus pha bậy hướng về phía này đá lông nheo cười cười, muốn phóng điện giật chết Albus.
Em nói thật đấy, mấy người nhạt nhẽo lại thích gọi lung tung kia đương nhiên không tính. Tôi thì thào nói.
Albus làm ở đây lâu như vậy rồi, có quan sát được một số hiện tượng không, ví dụ như người hay gọi món có sô cô la vụn liệu có phải hơi trẻ con? Hay là người mùa đông vẫn gọi cà phê đá thì cá tính hơi cố chấp? Kiểu kiểu như thế ấy.
Sao tôi biết được! Tôi làm gì có thời gian nghiên cứu xem người uống cà phê mình pha có tính cách như thế nào? Albus vẫn rất ngầu như thế, lấy bánh xốp trong lò nướng ra, rắc bột bạc hà lên trên.
Tôi múc một viên kem đặt lên miếng bánh, sau đó dùng caramel vẽ một gương mặt cười màu vàng kim bên trên.
Tiếc quá, nếu Albus mà chịu quan sát, đảm bảo là có thể viết ra một cuốn sách bán chạy. Tôi cố ý nói, thực sự rất muốn nghe quan điểm của thiên tài cà phê Albus về vấn đề này.
Albus nghe xong chỉ nhíu mày, cầm bánh xốp đi tới bàn của một cặp tình nhân.
Nhóc à, em biết Albus là người thế nào không? Bà chủ đang ngồi trước mặt tôi tỉ mỉ làm nhà bánh gừng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chen miệng vào.
Rất ngầu, cực kỳ ngầu, là một cây hài mặt lạnh trời sinh, cá tính lương thiện ân cần nhưng ngoài miệng lại không bao giờ chịu thừa nhận. Tôi đáp luôn không nghĩ ngợi.
Nhưng em có biết Albus thích uống loại cà phê nào không? Bà chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tôi thần người ra.
Nghĩ kỹ lại, hình như tôi không có ấn tượng gì về loại cà phê Albus thích uống.
Hình như không đặc biệt thích loại cà phê nào thì phải. Tôi đoán. Tôi toàn ngẩn ngơ đãng trí, chưa để ý bao giờ.
Sai, Albus chưa bao giờ uống cà phê! Bà chủ lén lút cười như một tên trộm.
Mắt tôi trợn lên to tướng.
Albus bê mấy khay thức ăn đã dùng rồi trở lại, tôi vội đón lấy mang rửa.
Albus không uống cà phê à? Tôi gần như đần thối, ngơ ngẩn rửa đống khay thức ăn.
Dạ dày tôi không tốt, không thích uống mà cũng không được uống! Vẻ mặt Albus rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, giống như một tên trộm vừa trộm được mũ miện của quốc vương: Vì vậy tôi toàn thưởng thức cà phê bằng mũi, chỉ ngửi mà không uống.
Tôi tấm tắc khen, Albus chỉ cần dùng mũi đã có thể nắm bắt chuẩn xác mùi vị của cà phê, quả là trình độ đến mức lư hỏa thuần thanh, nếu đài truyền hình Nhật Bản mà tổ chức thi Vua ngửi cà phê trong show TV champion (3) , Albus nhất định phải đại diện cho Đài Loan đến tham gia.
(3) TV Champion là một chương trình tạp kỹ của đài TV Tokyo. Chương trình thách thức các ứng viên tham gia với các tài năng khác nhau, phải thực hiện một loạt các nhiệm vụ để được phong làm vua trong lĩnh vực tài năng của họ.
Vì vậy muốn nhận định một người qua cà phê, thực sự là không có bằng cớ gì hết, rất nhạt nhẽo! Albus chỉ vào mũi mình, hờ hững nói: Người là người, cà phê là cà phê, Kenya là Kenya!
Mặt tôi đỏ bừng lên, thì ra Albus sớm đã nhận ra tôi thích Trạch Vu.
Nhìn cà phê rất dễ, nhưng nhìn người thì không đơn giản đâu.
Cái anh A Thác ấy đúng là vua nhịn nhục, nếu là tớ thì đã nổi điên lên rồi? Tôi nói, mua một lon trà ô long Khai Hỉ ở máy bán nước tự động, ực ực.
Có thể thấy rằng, trên đời này dù là chuyện tồi tệ đến mấy cũng có thể quen dần, sau khi quen rồi thì không còn cảm giác gì nữa!
Tiểu Thanh hoàn toàn không quan tâm chuyện này, mua một lon cà phê Plaza. Ừng ực.
Cậu ấy đã quen bẫng rằng mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cậu ấy đều đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi thậm chí phải xin phép nghỉ ở nhà.
Chuyện này làm sao mà quen được? Tôi hồi tưởng lại vẻ mặt đỏ ửng miễn cưỡng rặn ra nụ cười của A Thác, không khỏi có chút phẫn nộ: Nhất định là ấn tượng của anh ta với trường nữ Tân Trúc chúng ta đã xấu hết chỗ nói rồi, lần sau gặp được, tớ chắc chắn sẽ xin lỗi anh ta.
Cậu cũng khéo lo chuyện bao đồng thật. Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, nói như bà cụ non: Ba phút nữa là phải kiểm tra Cổ văn quan chỉ với Văn hóa cơ bản rồi đấy, tốt hơn hãy lo lắng về con đường đến với đại học Giao Thông của cậu trước đi.
Kết quả, ông trời dường như đã nghe thấy những lời sục sôi căm phẫn của tôi.
Bảy giờ tối, quán cà phê Đợi Một Người đã kín cả tám bàn khách, có người đọc sách, người xem tạp chí, người lại lấy sách ngoại văn ra gặm.
Tôi đeo tạp dề đồng phục màu trắng vào, nhân lúc lưu lượng khách chưa nhiều lắm, bèn học Albus cách lấy tỷ lệ thích hợp các loại hạt cà phê khác nhau, để phối chế, rang sấy ra cà phê trộn có mùi vị ổn định.
Ví dụ như cà phê Golden Beach chính là tổ hợp của hạt cà phê châu Mỹ Latin cao cấp với hạt cà phê Indonesia, sau đó lại dùng hạt cà phê ý đã rang sấy để dẫn ra cảm giác hơi ngòn ngọt; cà phê Verona thì là sự hòa trộn giữa 80% cà phê Yukon Blend thêm vào 20% hạt cà phê Ý đã rang sấy để tăng thêm cảm giác tầng lớp trong khâu vị.
Đương nhiên còn cả loại cà phê trộn đặc biệt do Albus tự mình nghiên cứu ra nữa,
cô cũng không hề giấu giếm mà dốc túi truyền thụ hết cho tôi.
Albus giỏi quá đi, sao lại biết trộn ra chứ cà phê thơm thế này được chứ.
Tôi hít hà loại cà phê trộn bằng bí quyết độc đáo của Albus, công thức bí mật này là tuyệt phẩm bao gồm năm loại hạt cà phê hỗn hợp rồi thêm vào một ít caramel.
Chẳng phải nhờ đám khách rỗi việc kia huấn luyện hay sao? Bọn họ cứ kêu gào gọi ra những cái tên quái dị tôi đây liền mạnh dạn pha ra mùi vị mới cho họ uống, coi như chuột bạch miễn phí, không ngờ có vài tác phẩm sáng tác tại chỗ ngửi thấy cũng không tồi.
Albus bỏ bánh xốp vào lò nướng, điều chỉnh thời gian.
Ra là thế! Tôi uống một ngụm cà phê pha bằng công thức bí mật của Albus.
Tuy còn lâu mới đạt được trình độ có thể bình phẩm về chất lượng, nhưng ít nhất tôi cũng nếm ra được món này uống ngon hay không, vị giác có tầng lớp rõ ràng.
Albus có tin, sở thích uống cà phê của mỗi người có liên quan đến việc anh ta là người như thế nào không? Tôi hỏi, trong lòng nhớ đến Trạch Vu chỉ uống cà phê Kenya.
Tin chứ? Vẻ mặt Albus rất ngầu: Chỉ nghe bọn họ gọi bậy tên cà phê là biết trong đầu đám nhạt nhẽo ấy chứa thứ rác rưởi gì rồi. Ánh mắt cô liếc về phía Vua gọi lung tung ngồi ở góc bảy mươi lăm độ mé bên trái.
Vua gọi lung tung hôm nay gọi bậy một cốc cà phê Bệnh khủng bố thành thị, phát giác ra chúng tôi đang nhìn ông ta, liền đắc ý giơ cốc cà phê Albus pha bậy hướng về phía này đá lông nheo cười cười, muốn phóng điện giật chết Albus.
Em nói thật đấy, mấy người nhạt nhẽo lại thích gọi lung tung kia đương nhiên không tính. Tôi thì thào nói.
Albus làm ở đây lâu như vậy rồi, có quan sát được một số hiện tượng không, ví dụ như người hay gọi món có sô cô la vụn liệu có phải hơi trẻ con? Hay là người mùa đông vẫn gọi cà phê đá thì cá tính hơi cố chấp? Kiểu kiểu như thế ấy.
Sao tôi biết được! Tôi làm gì có thời gian nghiên cứu xem người uống cà phê mình pha có tính cách như thế nào? Albus vẫn rất ngầu như thế, lấy bánh xốp trong lò nướng ra, rắc bột bạc hà lên trên.
Tôi múc một viên kem đặt lên miếng bánh, sau đó dùng caramel vẽ một gương mặt cười màu vàng kim bên trên.
Tiếc quá, nếu Albus mà chịu quan sát, đảm bảo là có thể viết ra một cuốn sách bán chạy. Tôi cố ý nói, thực sự rất muốn nghe quan điểm của thiên tài cà phê Albus về vấn đề này.
Albus nghe xong chỉ nhíu mày, cầm bánh xốp đi tới bàn của một cặp tình nhân.
Nhóc à, em biết Albus là người thế nào không? Bà chủ đang ngồi trước mặt tôi tỉ mỉ làm nhà bánh gừng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chen miệng vào.
Rất ngầu, cực kỳ ngầu, là một cây hài mặt lạnh trời sinh, cá tính lương thiện ân cần nhưng ngoài miệng lại không bao giờ chịu thừa nhận. Tôi đáp luôn không nghĩ ngợi.
Nhưng em có biết Albus thích uống loại cà phê nào không? Bà chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tôi thần người ra.
Nghĩ kỹ lại, hình như tôi không có ấn tượng gì về loại cà phê Albus thích uống.
Hình như không đặc biệt thích loại cà phê nào thì phải. Tôi đoán. Tôi toàn ngẩn ngơ đãng trí, chưa để ý bao giờ.
Sai, Albus chưa bao giờ uống cà phê! Bà chủ lén lút cười như một tên trộm.
Mắt tôi trợn lên to tướng.
Albus bê mấy khay thức ăn đã dùng rồi trở lại, tôi vội đón lấy mang rửa.
Albus không uống cà phê à? Tôi gần như đần thối, ngơ ngẩn rửa đống khay thức ăn.
Dạ dày tôi không tốt, không thích uống mà cũng không được uống! Vẻ mặt Albus rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, giống như một tên trộm vừa trộm được mũ miện của quốc vương: Vì vậy tôi toàn thưởng thức cà phê bằng mũi, chỉ ngửi mà không uống.
Tôi tấm tắc khen, Albus chỉ cần dùng mũi đã có thể nắm bắt chuẩn xác mùi vị của cà phê, quả là trình độ đến mức lư hỏa thuần thanh, nếu đài truyền hình Nhật Bản mà tổ chức thi Vua ngửi cà phê trong show TV champion (3) , Albus nhất định phải đại diện cho Đài Loan đến tham gia.
(3) TV Champion là một chương trình tạp kỹ của đài TV Tokyo. Chương trình thách thức các ứng viên tham gia với các tài năng khác nhau, phải thực hiện một loạt các nhiệm vụ để được phong làm vua trong lĩnh vực tài năng của họ.
Vì vậy muốn nhận định một người qua cà phê, thực sự là không có bằng cớ gì hết, rất nhạt nhẽo! Albus chỉ vào mũi mình, hờ hững nói: Người là người, cà phê là cà phê, Kenya là Kenya!
Mặt tôi đỏ bừng lên, thì ra Albus sớm đã nhận ra tôi thích Trạch Vu.
Nhìn cà phê rất dễ, nhưng nhìn người thì không đơn giản đâu.
/63
|