Editor: Tư Di
Đoan Tĩnh lén lút duỗi tay ra, bởi vì là lần đầu, nội tâm hơi có chút khẩn trương, tay còn hơi run.
Tuyên Ngưng lập lức đè tay lại.
Lẽ nào hắn muốn chủ động?
Đoan Tĩnh khẩn trương hơn: Ngươi tới cũng được.
Tuyên Ngưng nói: Hiện tại không phải lúc.
Hắn đè thấp giọng nói, khiến Đoan Tĩnh không kìm được nhỏ giọng theo: Vậy khi nào mới phải lúc?
Tuyên Ngưng nhíu mày: Nói sau.
Nói sau? Đoan Tĩnh không tự chủ đề cao giọng nói: Loại chuyện này sao có thể nói sau?
Tuyên Ngưng cảnh giác nhìn sai nha, thấy bọn họ không chú ý đến chỗ này, mới nhẹ giọng nói: Chuyện như vậy phải bàn bạc kỹ hơn.
Ngươi lấy ta gả không phải là người tình ta nguyện sao? Tại sao còn phải bàn bạc kỹ hơn?
Chẳng lẽ bời vì nàng gả thay, cho nên mới phải nhận kiểm tra đánh giá?
Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy rất có lý.
Giống như nàng muốn thử công năng của Tuyên Ngưng một lần xem có đầy đủ hết hay không, chắc Tuyên Ngưng cũng muốn xem nhân phẩm của nàng có đảm bảo hay không.
Vậy muốn bàn bạc thế nào? Đoan Tĩnh suy nghĩ một chút, rút bàn tay mình dưới bàn tay hắn ra, đặt lên mu bàn tay của hắn lần nữa: Ta nghĩ tới nghĩ lui trực tiếp nhất vẫn là thử một lần.
Tuyên Ngưng cảm thấy thê tử này có thể là kẻ địch phái tới. Loại chuyện chạy trốn này có thể thử một lần? Chạy không thoát, trực tiếp nói lý lẽ cầu cạnh cũng không được.
Hắn bắt lấy tay nàng lần nữa: Phải có kế hoạch chu toàn.
Khóe miệng Đoan Tĩnh giật giật: Chẳng lẽ ngươi chưa từng có kế hoạch? Người lập gia đình, thâm chí ngay cả kế hoạch động phòng cũng không có, thảo nào phụ thân nàng và kế mẫu muốn gả nàng tới, quả nhiên không quá đáng tin.
Tuyên Ngưng nói: Còn chưa quyết định có thực hiện hay không, không nhất thời nóng vội.
Tại sao không làm? Đoan Tĩnh nóng nảy: Ngươi, ta, ngươi… ngươi như vậy là lừa hôn!
………… Tuyên Ngưng nheo mắt lại: Người lừa hôn không phải là ngươi sao? Kế thay mận đổi đào khá lắm.
Đoan Tĩnh hít thở không thông: Vậy ngươi cũng không bị tổn thất quá lớn mà.
Tuyên Ngưng nhìn nàng từ trên xuống dưới: Ngươi chắc chắn không phải tổn thất quá lớn?
Đoan Tĩnh hồi tưởng dáng vẻ của Đoan Nhã, so với chính mình…….……
Mắt nàng ấy lớn hơn nàng một ít, mũi cao hơn nàng một chút, miệng nhỏ hơn nàng một chút, da nhẵn nhụi hơn nàng rất nhiều…….
Chỉ từ dung mạo mà nói, Tuyên Ngưng thật sự rất thiệt.
Nhưng nhìn tổng thể.
Đoan Tĩnh trực tiếp nhảy qua điều kiện gây bất lợi cho chính mình, nói trọng điểm: Ta khỏe hơn nàng ấy, chạy trốn nhanh hơn nàng ấy.
Nói tới nói lui là muốn chạy trốn.
Sắc mặt Tuyên Ngưng sa sầm xuống: Vậy thì thế nào? Ta lấy thê tử là vì lo liệu việc nhà, chủ trì việc bếp núc, chạy trốn quá nhanh, không phải ta còn phải đề phòng nàng chạy trốn sao, đặc biệt thuê người coi?
Đoan Tĩnh nổi giận, mãi sau mới yếu ớt nói: Nếu ngươi phối hợp, ta cũng không cần chạy trốn.
Tuyên Ngưng rút tay về, nghiêng người qua một bên, đưa lưng về phía Đoan Tính.
Đoan Tĩnh buồn bực nhổ cỏ.
Xem ra tối nay không thu được đáp án.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Liêu Huy đã thúc giục mọi người lên đường.
Từ nơi này đến Lĩnh Tây, cách xa mấy ngàn dặm, Hoàng đế hạ lệnh đến đó trong vòng hai tháng ddlqd-tưdi, không đi cả ngày lẫn đêm là không thể. Vì vậy, dù dung túng cho đa số nữ quyến đều đã lộ vẻ mặt mệt mỏi, hắn cũng chỉ có thể kiên quyết hạ quyết tâm, làm như không thấy.
Vốn Đoan Tĩnh muốn cõng lão phu nhân, phát hiện công công đã vượt lên trước một bước đoạt mất.
Các nam đinh khác đều đi đỡ nữ quyết của mình.
Tuyên Ngưng đi tới, Đoan Tĩnh định xua tay để hắn đi giúp người khác, chỉ thấy hắn chuyển bước chân, đỡ Uyển thị.
Tay Đoan Tĩnh dừng lại giữa không trung, chỉ có thể lúng túng sờ sờ tóc mình.
Uyên thị nhìn thấy tất cả mọi chuyện, vỗ nhẹ vào tay của Tuyên Ngưng: Phụ thân con dạy con đối xử với thê tử như vậy sao?
Lỗ tai Tuyên Thống lóe sáng, trong nháy mắt quay đầu lại trừng mắt với Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng hiểu rõ ghen tuông của phụ thân mình nhất, giải thích: Nương nói đến thê tử con không phải là thê tử của phụ thân.
Tuyên Thông lập tức quay đầu, không muốn liếc hắn thêm lần nào nữa.
Tuyên Ngưng: . . . . . .
Uyển thị nói: Cũng thừa nhận là thê tử của con rồi, sao không chăm sóc nhiều một chút?
Tuyên Ngưng giận tái mặt: Nàng có chỗ nào đó không đúng.
Uyển thị xuất thân trong gia đình lớn, lại gả cho Tiết độ sứ, giác ngộ chính trị cực cao, lập tức phản ứng kịp: Con cảm thấy nàng là mật thám phái tới?
Tuyên Ngưng nói: Tối hôm qua,
Đoan Tĩnh lén lút duỗi tay ra, bởi vì là lần đầu, nội tâm hơi có chút khẩn trương, tay còn hơi run.
Tuyên Ngưng lập lức đè tay lại.
Lẽ nào hắn muốn chủ động?
Đoan Tĩnh khẩn trương hơn: Ngươi tới cũng được.
Tuyên Ngưng nói: Hiện tại không phải lúc.
Hắn đè thấp giọng nói, khiến Đoan Tĩnh không kìm được nhỏ giọng theo: Vậy khi nào mới phải lúc?
Tuyên Ngưng nhíu mày: Nói sau.
Nói sau? Đoan Tĩnh không tự chủ đề cao giọng nói: Loại chuyện này sao có thể nói sau?
Tuyên Ngưng cảnh giác nhìn sai nha, thấy bọn họ không chú ý đến chỗ này, mới nhẹ giọng nói: Chuyện như vậy phải bàn bạc kỹ hơn.
Ngươi lấy ta gả không phải là người tình ta nguyện sao? Tại sao còn phải bàn bạc kỹ hơn?
Chẳng lẽ bời vì nàng gả thay, cho nên mới phải nhận kiểm tra đánh giá?
Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy rất có lý.
Giống như nàng muốn thử công năng của Tuyên Ngưng một lần xem có đầy đủ hết hay không, chắc Tuyên Ngưng cũng muốn xem nhân phẩm của nàng có đảm bảo hay không.
Vậy muốn bàn bạc thế nào? Đoan Tĩnh suy nghĩ một chút, rút bàn tay mình dưới bàn tay hắn ra, đặt lên mu bàn tay của hắn lần nữa: Ta nghĩ tới nghĩ lui trực tiếp nhất vẫn là thử một lần.
Tuyên Ngưng cảm thấy thê tử này có thể là kẻ địch phái tới. Loại chuyện chạy trốn này có thể thử một lần? Chạy không thoát, trực tiếp nói lý lẽ cầu cạnh cũng không được.
Hắn bắt lấy tay nàng lần nữa: Phải có kế hoạch chu toàn.
Khóe miệng Đoan Tĩnh giật giật: Chẳng lẽ ngươi chưa từng có kế hoạch? Người lập gia đình, thâm chí ngay cả kế hoạch động phòng cũng không có, thảo nào phụ thân nàng và kế mẫu muốn gả nàng tới, quả nhiên không quá đáng tin.
Tuyên Ngưng nói: Còn chưa quyết định có thực hiện hay không, không nhất thời nóng vội.
Tại sao không làm? Đoan Tĩnh nóng nảy: Ngươi, ta, ngươi… ngươi như vậy là lừa hôn!
………… Tuyên Ngưng nheo mắt lại: Người lừa hôn không phải là ngươi sao? Kế thay mận đổi đào khá lắm.
Đoan Tĩnh hít thở không thông: Vậy ngươi cũng không bị tổn thất quá lớn mà.
Tuyên Ngưng nhìn nàng từ trên xuống dưới: Ngươi chắc chắn không phải tổn thất quá lớn?
Đoan Tĩnh hồi tưởng dáng vẻ của Đoan Nhã, so với chính mình…….……
Mắt nàng ấy lớn hơn nàng một ít, mũi cao hơn nàng một chút, miệng nhỏ hơn nàng một chút, da nhẵn nhụi hơn nàng rất nhiều…….
Chỉ từ dung mạo mà nói, Tuyên Ngưng thật sự rất thiệt.
Nhưng nhìn tổng thể.
Đoan Tĩnh trực tiếp nhảy qua điều kiện gây bất lợi cho chính mình, nói trọng điểm: Ta khỏe hơn nàng ấy, chạy trốn nhanh hơn nàng ấy.
Nói tới nói lui là muốn chạy trốn.
Sắc mặt Tuyên Ngưng sa sầm xuống: Vậy thì thế nào? Ta lấy thê tử là vì lo liệu việc nhà, chủ trì việc bếp núc, chạy trốn quá nhanh, không phải ta còn phải đề phòng nàng chạy trốn sao, đặc biệt thuê người coi?
Đoan Tĩnh nổi giận, mãi sau mới yếu ớt nói: Nếu ngươi phối hợp, ta cũng không cần chạy trốn.
Tuyên Ngưng rút tay về, nghiêng người qua một bên, đưa lưng về phía Đoan Tính.
Đoan Tĩnh buồn bực nhổ cỏ.
Xem ra tối nay không thu được đáp án.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Liêu Huy đã thúc giục mọi người lên đường.
Từ nơi này đến Lĩnh Tây, cách xa mấy ngàn dặm, Hoàng đế hạ lệnh đến đó trong vòng hai tháng ddlqd-tưdi, không đi cả ngày lẫn đêm là không thể. Vì vậy, dù dung túng cho đa số nữ quyến đều đã lộ vẻ mặt mệt mỏi, hắn cũng chỉ có thể kiên quyết hạ quyết tâm, làm như không thấy.
Vốn Đoan Tĩnh muốn cõng lão phu nhân, phát hiện công công đã vượt lên trước một bước đoạt mất.
Các nam đinh khác đều đi đỡ nữ quyết của mình.
Tuyên Ngưng đi tới, Đoan Tĩnh định xua tay để hắn đi giúp người khác, chỉ thấy hắn chuyển bước chân, đỡ Uyển thị.
Tay Đoan Tĩnh dừng lại giữa không trung, chỉ có thể lúng túng sờ sờ tóc mình.
Uyên thị nhìn thấy tất cả mọi chuyện, vỗ nhẹ vào tay của Tuyên Ngưng: Phụ thân con dạy con đối xử với thê tử như vậy sao?
Lỗ tai Tuyên Thống lóe sáng, trong nháy mắt quay đầu lại trừng mắt với Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng hiểu rõ ghen tuông của phụ thân mình nhất, giải thích: Nương nói đến thê tử con không phải là thê tử của phụ thân.
Tuyên Thông lập tức quay đầu, không muốn liếc hắn thêm lần nào nữa.
Tuyên Ngưng: . . . . . .
Uyển thị nói: Cũng thừa nhận là thê tử của con rồi, sao không chăm sóc nhiều một chút?
Tuyên Ngưng giận tái mặt: Nàng có chỗ nào đó không đúng.
Uyển thị xuất thân trong gia đình lớn, lại gả cho Tiết độ sứ, giác ngộ chính trị cực cao, lập tức phản ứng kịp: Con cảm thấy nàng là mật thám phái tới?
Tuyên Ngưng nói: Tối hôm qua,
/40
|