MỞ ĐẦU MỐI TÌNH RAU DIẾP ĐẮNG
Editor: Misali
Muốn biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu không?
Chính là phút giây này.
Ngay lúc này, đối diện cô cách một quầy hàng có một người đàn ông khiến cô vừa gặp đã yêu rồi.
Đồng Niên cúi đầu, ngón tay gõ lộp độp trên bàn phím, rõ ràng muốn tạo mật mã mới, nhưng, trong đầu lại cứ nhớ lại, một giây trước, cô tự nhủ thời điểm hai chữ "bao đêm", rốt cuộc mình đã từng cười với anh chưa? Là khóe miệng nhếch lên? Hay là kiểu ngây ngô đơn thuần?
Không dễ dàng gì để hoàn thành việc tạo mật mã mới, cô xé một tờ giấy, ghi lại tài khoản và mật mã.
"Ừm... Mỗi đêm bắt đầu từ mười một giờ, sáu giờ kết thúc. Ở đây bình thường bảy giờ đóng cửa, ở lại đến bảy giờ cũng không thành vấn đề." Cô đặt tờ giấy lên bàn, nói với giọng điệu ngọt ngào và dễ nghe nhất, giả bộ tỏ vẻ dịu dàng quan tâm, còn kèm theo ánh mắt chớp chớp, nói với anh, "À, ở đây," Cô chỉ vào hộc tủ sau lưng, "Còn có mỳ ăn liền và đồ uống, nếu như anh đói bụng, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đun nước nóng cho anh ăn mỳ."
Người đàn ông bị cô phóng điện, dường như không để ý nghe cô nói, tùy tiện gật đầu, cầm lấy tờ giấy trên quầy.
Ánh mắt từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn một cô gái xa lạ....
Tuyệt đối là một người con trai tốt!
Vốn bị cậu bạn thân tri kỉ bức bách, giúp cậu ta trông quán điện tử một tiếng, không ngờ cứ như vậy tự biên tự diễn rơi vào lưới tình. Khi người đó đi vào, chọn một vị trí trong góc khuất gần cửa sổ, cô đã quyết định, tối nay sẽ có ý tốt, nói dối để không về nhà, ở đây cả đêm trông quán điện tử miễn phí cho người bạn thân.
Đến khi cậu bạn thân kia mang hai hộp đồ ăn trở về, nhìn thấy Đồng Niên nấp ở sau quầy, lén mở hộp mì ra xoa xoa, tiện tay cầm mấy túi hạt điều cay, khi đang lấy chân gà tiêu, vẻ mặt như đang sa vào tình yêu nồng cháy khiến anh ta vô cùng khiếp sợ.
"Này, làm gì đấy?" Cậu bạn thân nghĩ rằng cô chuẩn bị thừa dịp anh ta không có ở đây ăn vụng, nghĩ trong đầu, từ phía sau, đưa tay ra, vỗ vỗ vai cô, "Ăn vụng, cũng đừng ăn vụng linh tinh như vậy, trong ngăn tủ còn có Ferrero."
"Thật hả?" Đồng Niên hơi luống cuống chân tay, bỏ hết mấy thứ vừa đặt vào, chùi sạch sẽ cái khay, không ngẩng đầu lên ra lệnh cho cậu ta, "Nhanh, mang ra đây đi."
Cậu ta không hiểu.
Cậu ta ngoan ngoãn đến nơi cất giấu, chuẩn bị mang một hộp Ferrero ra, nghĩ rằng Đồng Niên có thể cho mình vài miếng, không ngờ cô trực tiếp mở ra, đặt vào khay.
Sau đó bưng "phần ăn thịnh soạn" đêm khuya, chạy đến một góc quán điện tử...
Khẩn trương.
Thật khẩn trương.
Rõ ràng đi giày đế bằng, lại cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, càng sợ nước mỳ ăn liền đổ ra, nên càng khó bê. Sớm biết... thì cậu ta đã chuẩn bị mì UFO rồi...
Nước canh chuẩn bị đổ ra lần thứ hai, rốt cuộc cô cũng đứng đằng sau lưng anh, ánh mắt có phần bối rối, xung quanh đều quay cuồng, rồi miễn cưỡng trấn tĩnh lại: "À... Chào anh."
Trời, sao giọng điệu lại thô lỗ như vậy?
Nói cái gì thế, thân là ca kỹ với giọng nói tuyệt vời cơ đấy...
Anh không có phản ứng gì.
Tai nghe vẫn giắt chỗ cũ, anh đeo chiếc tai nghe màu đen của mình. Hình tượng này, một người đẹp trai, nhất định đeo tai nghe cũng thấy đẹp, đây tuyệt đối là hình mẫu lý tưởng của cô từ bé đến giờ. Quả thật người đàn ông này, từ khi vào quán điện tử, mọi cử động, giơ tay nhấc chân, đều như phóng điện vào cô.
Trên màn hình máy tính hiện lên một khung cửa sổ trò chơi phóng lớn, đang chơi trò chơi sao? Nhưng rõ ràng anh không dùng bàn phím. Đồng Niên đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chọc chọc vào vai anh.
Phát hiện có người đằng sau, anh rốt cuộc cũng quay đầu lại.
Cô nhẹ nhàng đưa cái khay ra trước mặt anh: "Cái này... là phần ăn khuya tại quán."
"Hả?" Biểu hiện đầu tiên của anh là bất ngờ, sau đó, cũng nhanh chóng đoán được tình hình, "Bao nhiêu tiền?"
Thì ra là bán đồ ăn.
Bây giờ quán điện tử đã lưu hành bán đồ ăn rồi sao? Chỉ là, 10 đồng tiền cả đêm, quả thực cũng kiếm được quá ít.
Anh nghĩ như vậy, có phần uể oải, lấy ra một xấp tiền nhân dân tệ trong túi áo khoác treo trên ghế.
"À? Không cần đâu ---"
"30" Chợt, có một người đi đến từ sau lưng, tay khoác lên vai cô, cười hì hì nói. "Giá vốn là bốn mươi, nhưng phần ăn này 30 thôi."
Mặt Đồng Niên lập tức đỏ bừng lên, không ngừng nháy mắt ra hiệu với cậu bạn thân.
Cậu ta giả vờ không nhìn thấy.
Hai người cứ nháy mắt qua lại với nhau, người kia nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng "tình nhân nhỏ vì giá tiền nổi lên tranh chấp". Anh "Hả?" một tiếng, để tờ 50 lên bàn, "Vậy làm phiền hai người, giúp tôi lấy thêm một lon Sprite, cảm ơn."
Sau đó, đối thoại đã kết thúc như vậy.
Cô còn chưa bắt đầu toàn bộ chiêu bài của mình, bây giờ đã hoàn toàn chấm dứt...
Tác giả có lời muốn nói: đơn giản, ngọt ngào, trong sáng, không hề có chút áp lực nào.
Thật ra thì truyện này cảm hứng đến từ quá khứ, ngày hôm qua tôi đã đọc lại Rất nhớ rất nhớ anh...
/50
|