Hiếm khi Bùi An tính sai một bước, Vân Nương vẫn đi đường thủy.
Chạy từ Giang Lăng tới Kiến Khang, Vân Nương chỉ mất nửa tháng, là nơi chiến hỏa không cháy tới được, Kiến Khang vẫn là vùng đất nào nhiệt giống hệt như lúc rời đi, đèn lồ ng hai bên đường được treo cao, người bán hàng rong trên đường la to mua bán, người trong quán trà như thuỷ triều, đâu đâu cũng là người, văn nhân mặc sĩ uống trà thi làm thơ, cảnh tượng phồn vinh, so với Tương Châu mà nàng nhìn thấy, quả là hai mảnh trời.
Quân đội người Bắc đã bước vào ranh giới Nam Quốc, cũng không biết sự thái bình này có thể duy trì đến khi nào.
Lần này đi, Vân Nương phải lộ thân phận của mình ra bên ngoài, lấy thân phận thiếu phu nhân nhà họ Bùi vào Lâm An, còn Chung Thanh và Trương Trị không thể tiến lên phía trước nữa.
Trước khi đến Kiến Khang, Vân Nương đã phân phó Chung Thanh đi tìm đầu người, dáng vẻ càng giống Trương Đại gia thì càng tốt.
Đến Kiến Khang, nàng nói với Trương Trị: “Trương đại gia không thể đi chung đường với ta, kính xin Trương đại gia cho ta một món tín vật của ông và hoàng hậu.”
Từ Giang Lăng tới đây, một đường ngựa không ngừng vó, đến khi lên thuyền, Vân Nương dặn dò từng việc một cho hai người, thấy lông mày nàng cũng không nhíu lại chút nào, sắp xếp chu toàn kỹ càng tỉ mỉ, trong lòng Chung Thanh và Trương Trị đều bội phục, Trương Trị giống như nhen nhóm hy vọng lại một lần nữa, gỡ một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ(1) trên ngón tay xuống, đưa cho Vân Nương: “Đáng tiếc thảo dân không giúp được gì, lần này trở về, phu nhân ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
(1)Nhẫn ngón cái trang trí (ban đầu là một chiếc nhẫn, thường được làm từ ngọc bích, được các cung thủ đeo vào thời cổ đại để bảo vệ ngón cái bên phải khi rút dây cung). Giống chiếc nhẫn vua đeo ở ngón cái á.
Vân Nương gật đầu: “Đợi ta trở lại Lâm An, thời cơ chín muồi, sẽ đưa tin cho ông và Chung Thanh, tìm thân phận đáng tin cậy cho ông rồi đưa vào trong thành.” Nói đến đây, đột nhiên nàng có vài phần đồng bệnh tương liên, dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Mong ông và phu nhân sớm ngày đoàn tụ.”
Đèn đuốc của Kiến Khang quá sáng, không khỏi làm cho nàng nhớ tới ngọn đèn đầu tiên hắn mua cho nàng, đèn Mã Kỵ, cũng gọi là đèn Kéo Quân. Nhớ tới buổi tối hôm đó hai người đi vào trong ngõ nhỏ, lo lắng cho nhau, chậm rãi tới gần tình yêu mông lung, còn có câu y nói với mình, không nên để nàng bảo vệ hắn, hắn là phu quân của nàng, về sau để hắn che chở nàng mới đúng.
Bùi An làm được, hắn đang bảo vệ nàng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mới thành thân khoảng ba tháng ngắn ngủi, mà dường như đã có hồi ức nhớ nhung cả đời không quên. Những hình ảnh bên nhau giống như hũ mật đường lan tràn trong ngực, tràn ra khóe môi, hình như khổ sở trước mắt cũng không gian nan như vậy, đợi qua lần khổ cực này, hai người nhất định sẽ nghênh đón tương lai sáng sủa, cả đời đều không rời không bỏ.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, Vân Nương đã thu dọn ổn thoả, xách đầu “Trương Trị” lên lưng ngựa.
Chung Thanh đưa nó ra khỏi đỉnh núi: “Ở Lâm An có cơ sở ngầm của Đường Minh Xuân ta, ngày sau phu nhân có bất kỳ điều gì c ần sai khiến có thể trực tiếp cầm lệnh bài, đi vào cơ sở ngầm ở hẻm vải phố Nam, chỉ cần đưa ra lệnh bài là được.”
Hắn không nói, Vân Nương lại quên Bùi An từng cho nàng một thẻ bài, nó buộc ở trên thắt lưng nàng.
Chung Thanh nhắc nhở: “Khối lệnh bài này của phu nhân có thể điều động tất cả mọi người của Đường Minh Xuân, kính xin giữ gìn cẩn thận.”
Vân Nương ngẩn người, vốn tưởng rằng đây chỉ là lệnh bài vào cửa của Đường Minh Xuân, không hề biết mình vẫn luôn buộc gia sản của Bùi An ở trên thắt lưng, dường như vận mệnh đã định sẵn, biết nàng phải về Lâm An một chuyến.
Không thể trì hoãn thêm nữa, Chung Thanh lui ra sau một bước ôm quyền: “Thuộc hạ ở Kiến Khang chờ đợi tin tức của phu nhân bất cứ lúc nào, phu nhân coi chừng vạn sự.”
“Được.” Vân Nương gật đầu, giữ chặt dây cương, mang theo Đồng Nghĩa và Thanh Ngọc nhanh chóng chạy về phía Lâm An.
Hoàng cung.
Mấy ngày gần đây mí mắt hoàng đế cứ giật giật đến hoảng hốt, từ khi Tiêu thế tử của Hầu phủ bị bắt về, trong lòng ông ta không yên bình một khắc nào.
Trương Trị đã chết từ lâu? Tin tức Giang Lăng truyền đến là giả.
Cái này phải có bao nhiêu lá gan, cùng với bao nhiêu bản lĩnh mới có thể che giấu ông ta để âm thầm cài tai mắt, là mưu kế của Tri phủ Giang Lăng, hay là mưu kế của Bùi An, trong chốc lát ông ta không đoán được.
Ngay cả thế tử Tiêu chó cùng rứt giậu, một phen cắn bậy, nhưng hắn nói Bùi An đã biết chuyện năm đó từ sớm.
Nếu thật sự biết, hắn có thể nhẫn nhục thù hận nhiều năm như vậy sao? Còn có thể thay ông ta làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, để cho một Bùi gia oai hùng sạch sẽ dính máu tươi vô tội, gánh lấy ô danh sao?
Năm đó, chính vì ông ta không muốn Bùi gia được sạch sẽ, vừa vặn lại nhìn thấy văn chương của y: Trung quân trung quốc(2), quân chủ là thiên, không thể trái nghịch…
(2)Trung thành với vua, trung thành với nước.
Từng câu từng chữ đều viết nên nỗi lòng mình, cho nên ông ta chọn hắn làm Trạng Nguyên, người bên ngoài không cách nào làm ô uế Bùi gia, nhưng người nhà của nhà họ Bùi thì có thể, cho nên lúc này, khi hắn nói muốn tiến vào Viện Chính Phong làm Đôn Đốc Sử, ông ta còn cầu không được, mấy năm nay hắn là một thanh đao trong tay mình, ông ta chỉ chỗ nào hắn sẽ chém chỗ đó, không phân thiện ác, mặc kệ trung hay gian, cuối cùng thành danh huỷ hoại hoàn toàn, thành con chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Ông ta nghe được những lời đồn đại bên ngoài, cái mũ “gian thần” này rơi vào trên đầu nhà họ Bùi hắn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Dụng ý lần này của ông ta là muốn cho tất cả mọi người biết, vì quân chủ dốc sức, cũng đừng nghĩ một thân mình sạch sẽ.
Dù sao Tiêu gia bọn họ cũng là tù nhân, không chừng muốn làm cho mình và Bùi An trở mặt, để cho bọn họ cũng không được sống tốt, nhưng hoàng đế lại không thể không hoài nghi, lỡ như Bùi An thật sự sinh lòng phản nghịch, vậy thì không thể không đề phòng, ngày đó bèn sai người đưa Bùi lão phu nhân vào trong cung, kêu hoa mỹ là đến tĩnh dưỡng, thật ra là giam lỏng.
Hôm nay không cần lâm triều sớm, hoàng đế dậy muộn, Vương Ân hầu hạ ông ta rửa mặt xong, đang mặc quần áo cho ông ta thì nghe ông ta hỏi: “Bùi An hồi âm chưa?”
“Nô tài tạm thời chưa nhận được thư.” Vương Ân thấy ông ta lo lắng, trấn an nói: “Bệ hạ yên tâm, đại nhân Bùi rời bệ hạ có thể sống được chắc? Lần trước nô tài đi một chuyến, đám người trong triều đình cũng không người nào an phận, nếu không phải bệ hạ phái nô tài đi tới, chấn chỉnh một phen, có thể bình an đến Giang Lăng hay không cũng khó nói, huống hồ còn có Bùi lão phu nhân ở đây, hắn có thể làm chuyện gì chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn Bùi gia chỉ còn một hạt giống sao?”
Mặc dù lời này có phần khó nghe nhưng đạo lý là ở đây.
Hoàng đế thả lỏng sầu lo một chút: “Vậy trẫm chờ hắn trở về, xem hắn báo cáo công việc như thế nào.”
Vương Ân cười đáp một tiếng “Vâng”, vừa mới cài nút trên đai ngọc, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tương Châu và Giang Lăng phái khoái mã chạy về Lâm An, cuối cùng cũng chạy tới nơi.
Sứ giả Tương Châu quỳ gối ngoài điện, vội vàng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, nửa tháng trước, hai vạn đại quân của người Bắc tấn công Tương Châu, Tri châu Tương Châu Chu đại nhân thỉnh cầu bệ hạ chi viện…”
Sứ giả Giang Lăng bẩm báo tiếp theo: “Giang Lăng đã phái tất cả binh lực trợ giúp cho Tương Châu, Tri châu Khương đại nhân thỉnh cầu bệ hạ chi viện…”
Hai tiếng nói giống như sét đánh ngang trời, mí mắt giật giật mấy ngày, cuối cùng điềm báo cũng rơi xuống đầu, một lúc lâu sau hoàng đế cũng không phản ứng kịp.
Nghĩ không ra sao đang êm đẹp người Bắc lại tấn công, hoàng đế hoảng hốt sai sứ giả tiến vào để hỏi chi tiết kỹ càng.
Sứ giả bẩm báo đúng sự thật: “Một tháng trước,Minh Dương công chúa ở Bắc Quốc không chịu nổi nhục nhã, giết tam hoàng tử, người Bắc giận dữ, đánh vào Tương Châu.”
Hoàng đế chỉ cảm thấy khí huyết công tâm, đầu óc như muốn ngất xỉu một trận, lùi lại hai bước rồi được Vương Ân đỡ lấy, hoàn toàn không nghe nửa câu đầu mà chỉ nghe thấy một câu giết tam hoàng tử người Bắc, tức giận đến sắc mặt hết xanh rồi đỏ, liên tục mắng ba tiếng “nghịch tử” rồi đau đớn nói: “Nó muốn phản sao?”
Vương Ân vội vàng đỡ lấy ông ta: “Bệ hạ tức giận, long thể quan trọng…”
Hoàng thượng tức giận không nhẹ, một lúc lâu sau mới vươn một ngón tay, run rẩy nói: “Truyền, tất cả mọi người tiến cung.”
Mới đến buổi sáng, tin tức này đã truyền khắp Lâm An, cả triều đình lẫn lòng người hoảng sợ, đa số tiếng nói đều nói phải câu hoà, chỉ có một số ít quan viên giận dữ trách cứ: “Người đã đánh tới trước cửa, còn cầu hoà đến khi nào nữa?”
Song phương tranh luận không dứt, qua một canh giờ, vẫn chậm chạp không quyết định được.
Nếu không chiến mà hàng, cùng lắm thì cho Bắc Quốc một Tương Châu, chính mình lại phái người đi nghị hòa, tặng chút châu báu là xong việc nhưng hôm nay song phương đã thấy binh khí, nếu muốn để người Bắc bớt giận sợ là không dễ dàng như vậy.
Vả lại nghịch tử kia, lại giết tam hoàng tử.
Hoàng đế vừa nghĩ tới đã nghiến răng nghiến lợi, nếu sớm biết như thế, lúc trước ông ta không nên để nàng đi Bắc Quốc, bệnh chết ở Nam Quốc cũng tốt hơn việc nàng tới Bắc Quốc gây chuyện.
Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng.
Nam Quốc có bao nhiêu binh mã, Bắc Quốc có bao nhiêu binh mã, chiến tranh xảy đến, không ngừng nghỉ, sợ rằng giang sơn này sắp kết thúc trong tay ông ta, không nghị hòa thì còn làm được gì nữa.
Trong dự liệu, rốt cuộc hoàng đế vẫn lựa chọn nghị hòa.
Chỉ là người nghị hòa còn chưa đi ra khỏi Lâm An, tin tức về nơi chiến hỏa đã ùn ùn kéo đến.
Minh Dương công chúa đã trở về Tương Châu, vận động dân chúng khởi nghĩa.
Quận vương Triệu Viêm của phủ Thụy An Vương đã phụng ý chỉ hoàng thượng phòng thủ thành trì. Tương Châu, Lâm An, hai nơi không binh không tướng, người chống lại chỉ có mình dân chúng.
“Ý chỉ của ai?” Hoàng đế không tin.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Ân dựa vào tin tức nghe được, vùi đầu cẩn thận bẩm báo: “Tiểu quận vương phủ Thụy An Vương, truyền chỉ của bệ hạ.”
Hôm nay ông ta mới nghe nói người Bắc tấn công vào, ý chỉ ở đâu ra chứ.
Giả truyền thánh chỉ, rất giỏi! Đây đúng là thứ không để ông ta vào mắt, khoé miệng hoàng đế không ngừng co giật, tay áo quét đồ vật trên bàn: “Một đám nghịch tử được việc thì ít, hỏng việc thì có thừa, đứa nào cũng có bản lĩnh!”
Thánh chỉ khai chiến truyền ra ngoài rồi, lại lấy cái gì đi nghị hòa đây.
Hoàng đế đặt mông ngã ngồi trên long ỷ, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng phải do quyết định của ông ta, ông ta chậm rãi bình tĩnh lại, trong mắt dần dần lộ một làn khói mù, tàn nhẫn nói: “Truyền chỉ, bắt phản tặc Triệu Nguyệt Linh, Triệu Viêm, tất cả người của phủ Thụy An Vương áp giải vào đại lao, lập tức phái người đi nghị hoà với người Bắc, cắt thành Tương Châu, Giang Lăng cho Bắc Quốc…”
Chiếu chỉ vừa ra, trong triều ai nấy cũng xôn xao.
Không ít thần tử chặn kín ngoài cửa, liều chết cầu kiến nhưng bệ hạ không gặp một người nào, sau khi đóng cửa lại rốt cuộc mới nhớ tới: “Bùi An đâu, chẳng phải hắn cũng ở Giang Lăng sao?”
Hành tung của Bùi An, sứ giả không một ai biết cả.
Bùi An ở Giang Lăng, không có khả năng không có động tĩnh, trong lòng hoàng đế đang buồn bực, đến sáng ngày hôm sau, cửa cung vừa mở ra, thái giám đã tiến lên bẩm báo: “Thiếu phu nhân Bùi gia cầu kiến.”
Thiếu phu nhân Bùi gia? Ông ta đã nghe nói lần này đi cùng với Bùi An tới Giang Lăng rồi mà.
Hoàng đế sửng sốt, lập tức nói: “Mau truyền vào!”
Khoái mã Vân Nương chạy suốt một ngày một đêm, trên đường không hề nghỉ ngơi, rạng sáng đã vào cửa thành, cả người sương gió, áo quần trên người cũng không thay, trực tiếp tiến vào cung.
Vừa vào cửa cung, Vân Nương đã mang viên ngọc ban chỉ Trương Trị đưa cho mình rồi giao cho Thanh Ngọc: “Đi tìm hoàng hậu, để nàng nhất định phải đến một chuyến.”
Thanh Ngọc gật đầu, muốn tìm một cái cớ để ra ngoài, ra ngoài từ lối rẽ rồi vội vàng đi đến cung của hoàng hậu.
Sống gần mười bảy năm, đây là lần thứ hai Vân Nương tiến cung, có lẽ lần đầu tiên không để lại ấn tượng tốt cho nên sau đó dần dần không thích nữa, không chớp mắt đi theo phía sau thái giám dẫn đường, hoàn toàn không hứng thú với từng viên gạch ngói nhỏ.
Vào trong kim điện, đi vào trong hai gian, ngửi thấy một mùi huân hương nồng nặc, thái giám trước mặt kịp thời dừng bước, Vân Nương cũng lập tức hiểu rõ, đặt hộp gỗ sang một bên rồi mới quỳ xuống hành lễ: “Thần phụ Vương Vân khấu kiến bệ hạ.”
Ngày xưa hoàng đế từng nghe khá nhiều lời đồn đại về nàng, đệ nhất mỹ nhân của Lâm An, thật ra còn chưa tận mắt nhìn thấy lần nào, hôm nay vừa thấy, váy áo trên người dính bùn đất, tóc tai hơi rối nhưng thân hình thướt tha uyển chuyển thật.
“Thiếu phu nhân vất vả cả đường rồi.” Hoàng đế nói xong quay đầu phân phó Vương Ân: “Ban ngồi.”
“Tạ bệ hạ.” Vân Nương không đứng dậy, tiếp tục vùi đầu nói: “Thần phụ được phu quân gửi gắm, có việc quan trọng hồi bẩm hoàng thượng.”
Đợi mấy ngày như vậy, có thể xem như có tin tức của Bùi An y, ngay cả khi hoàng đế biết hơn một nửa Bùi An vẫn chưa hồi kinh nhưng vẫn hỏi: “Bùi đại nhân không trở về sao?”
“Bẩm bệ hạ, chiến sự xảy đến, phu quân bận tâm đ ến an nguy của công chúa và quận vương, tạm thời ở lại Tương Châu.”
Sắc mặt hoàng đế tối sầm, quả nhiên còn đang ở Tương Châu, hắn ở lại làm gì chứ, hai nghịch tử kia chết thì chết đi, vừa lúc đưa cho người Bắc coi như báo cáo công việc, không cần hắn đi bảo vệ.
Nghĩ là nghĩ như thế nhưng cũng biết hắn thân là thần tử, không thể mặc kệ công chúa sống chết, hoàng đế hít sâu một hơi, trong lòng càng buồn bực khó chịu hơn.
Vân Nương cầm lấy hộp gỗ bên cạnh, lại nói: “Biết bệ hạ lo lắng, phu quân cố ý để thần phụ về Lâm An trước, mang về thứ bệ hạ muốn.”
Hoàng đế ngẩn người, lúc nãy sốt ruột quá cũng không chú ý tới hộp gỗ trong tay nàng, quay đầu bảo Vương Ân.
Vương Ân tiến lên nhận lấy, khom lưng mở ra trước, bên trong đó có một cái đầu người, mặt đã thối rữa.
Từ Giang Lăng đến đây, đi suốt nửa tháng, khí hậu khắc nghiệt nên thối rữa như vậy cũng là chuyện bình thường, Vương Ân xoay người đưa hộp lên cho hoàng đế liếc mắt một cái.
Trương Trị?
Thật sự tìm hắn rồi?
Nhưng khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể đại khái nhìn ra hình dáng, có phải là Trương Trị hay không, thế tử Tiêu nói như vậy, hoàng đế thật sự có phần hoài nghi vì báo cáo kết quả công tác mà Bùi An lấy đại một cầu người cũng không phải không có khả năng.
Hoàng đế dời tầm mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Nương.
Lúc này Vân Nương lại ngẩng mặt lên, dịu dàng uyển chuyển, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt hoàng đế vừa rơi xuống, thất thần ngay tức khắc, đệ nhất mỹ nhân Lâm An, quả thật danh bất hư truyền...
Hoàng đế đang sửng sốt, thái giám ngoài cửa đi vào: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương tới.”
Từ khi biết người Bắc đánh chiếm Tương Châu, hoàng đế ở chỗ hoàng hậu nghỉ ngơi mấy đêm liền, suốt đêm vuốt v e vết bớt phượng hoàng trên gáy nàng, giống như sờ một lúc, khi mở mắt ra, ngày hôm sau sẽ nghe được tin binh lính người Bắc rút lui.
Nàng tới vừa đúng lúc, nhận ra người đó, hoàng thượng giơ tay: “Truyền.”
Một lúc sau Ôn thị đi vào, Vân Nương quỳ rạp trên mặt đất, không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, nàng ấy đứng cách nàng không xa, cung kính hành lễ: “Bệ hạ.”
Hoàng đế: “Miễn lễ.”
Hộp gỗ bị Vương Ân đặt trên mặt đất, Ôn thị vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đó, lập tức ngồi phịch xuống đất, sau đó sắc mặt tái nhợt, hồi lâu không nói nên lời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên mặt, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hai mắt đẫm lệ, cả người đều đáng thương mà ai oán hỏi: “Không phải bệ hạ đã hứa tới ta sao…”
Phu thê mấy năm, không nhận lầm người được.
Đúng là Trương Trị.
Hoàng đế liếc hoàng hậu một cái, nói cho có lệ: “Chuyện này nói sau, nàng đi về trước đi…”
Hoàng hậu cũng không rời đi, tiếp tục chất vấn: “Bệ hạ muốn bức chết thiếp sao?”
Hoàng đế lo lắng nàng ấy sẽ làm gì đó mà không màng bất cứ giá nào, vội vàng để Vương Ân kéo nàng ấy đi, quay đầu lại nhìn Vân Nương, vẻ nghi hoặc trên mặt tiêu tan: “Thiếu phu nhân mau đứng dậy đi.”
Lúc này Vân Nương mới đứng dậy.
Hoàng đế hỏi nàng thêm một số chuyện về Bùi An, Vân Nương trả lời từng câu một: “Nếu không phải thân thể thần phụ không tiện, chắc chắn đã tới sớm hơn hai ngày, không để bệ hạ lo lắng.”
“Thân thể không tiện?” Trên mặt hoàng đế có phần khó hiểu, lại nhìn nàng một cái, đúng là sắc mặt có phần tái nhợt.
Vân Nương rũ mắt xuống, thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụ đã mang thai hơn một tháng.”
Hoàng đế sửng sốt, sau khi hiểu ra thì tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Quả nhiên tên Tiêu thế tử này loạn quá cắn bậy rồi.
Cốt nhục của Bùi An đã bị đưa về Lâm An, hắn còn có thể làm gì chứ? Lần này hoàng đế hoàn toàn yên tâm với Bùi An: “Có thai là chuyện tốt, thiếu phu nhân có thể nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.” Nói xong, nói tiếp: “Vừa vặn Bùi lão phu nhân cũng ở trong cung, ngươi chờ một lát rồi hồi phủ, cùng nhau về phủ rồi đoàn tụ cho vui vẻ.”
Chạy từ Giang Lăng tới Kiến Khang, Vân Nương chỉ mất nửa tháng, là nơi chiến hỏa không cháy tới được, Kiến Khang vẫn là vùng đất nào nhiệt giống hệt như lúc rời đi, đèn lồ ng hai bên đường được treo cao, người bán hàng rong trên đường la to mua bán, người trong quán trà như thuỷ triều, đâu đâu cũng là người, văn nhân mặc sĩ uống trà thi làm thơ, cảnh tượng phồn vinh, so với Tương Châu mà nàng nhìn thấy, quả là hai mảnh trời.
Quân đội người Bắc đã bước vào ranh giới Nam Quốc, cũng không biết sự thái bình này có thể duy trì đến khi nào.
Lần này đi, Vân Nương phải lộ thân phận của mình ra bên ngoài, lấy thân phận thiếu phu nhân nhà họ Bùi vào Lâm An, còn Chung Thanh và Trương Trị không thể tiến lên phía trước nữa.
Trước khi đến Kiến Khang, Vân Nương đã phân phó Chung Thanh đi tìm đầu người, dáng vẻ càng giống Trương Đại gia thì càng tốt.
Đến Kiến Khang, nàng nói với Trương Trị: “Trương đại gia không thể đi chung đường với ta, kính xin Trương đại gia cho ta một món tín vật của ông và hoàng hậu.”
Từ Giang Lăng tới đây, một đường ngựa không ngừng vó, đến khi lên thuyền, Vân Nương dặn dò từng việc một cho hai người, thấy lông mày nàng cũng không nhíu lại chút nào, sắp xếp chu toàn kỹ càng tỉ mỉ, trong lòng Chung Thanh và Trương Trị đều bội phục, Trương Trị giống như nhen nhóm hy vọng lại một lần nữa, gỡ một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ(1) trên ngón tay xuống, đưa cho Vân Nương: “Đáng tiếc thảo dân không giúp được gì, lần này trở về, phu nhân ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
(1)Nhẫn ngón cái trang trí (ban đầu là một chiếc nhẫn, thường được làm từ ngọc bích, được các cung thủ đeo vào thời cổ đại để bảo vệ ngón cái bên phải khi rút dây cung). Giống chiếc nhẫn vua đeo ở ngón cái á.
Vân Nương gật đầu: “Đợi ta trở lại Lâm An, thời cơ chín muồi, sẽ đưa tin cho ông và Chung Thanh, tìm thân phận đáng tin cậy cho ông rồi đưa vào trong thành.” Nói đến đây, đột nhiên nàng có vài phần đồng bệnh tương liên, dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Mong ông và phu nhân sớm ngày đoàn tụ.”
Đèn đuốc của Kiến Khang quá sáng, không khỏi làm cho nàng nhớ tới ngọn đèn đầu tiên hắn mua cho nàng, đèn Mã Kỵ, cũng gọi là đèn Kéo Quân. Nhớ tới buổi tối hôm đó hai người đi vào trong ngõ nhỏ, lo lắng cho nhau, chậm rãi tới gần tình yêu mông lung, còn có câu y nói với mình, không nên để nàng bảo vệ hắn, hắn là phu quân của nàng, về sau để hắn che chở nàng mới đúng.
Bùi An làm được, hắn đang bảo vệ nàng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mới thành thân khoảng ba tháng ngắn ngủi, mà dường như đã có hồi ức nhớ nhung cả đời không quên. Những hình ảnh bên nhau giống như hũ mật đường lan tràn trong ngực, tràn ra khóe môi, hình như khổ sở trước mắt cũng không gian nan như vậy, đợi qua lần khổ cực này, hai người nhất định sẽ nghênh đón tương lai sáng sủa, cả đời đều không rời không bỏ.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng, Vân Nương đã thu dọn ổn thoả, xách đầu “Trương Trị” lên lưng ngựa.
Chung Thanh đưa nó ra khỏi đỉnh núi: “Ở Lâm An có cơ sở ngầm của Đường Minh Xuân ta, ngày sau phu nhân có bất kỳ điều gì c ần sai khiến có thể trực tiếp cầm lệnh bài, đi vào cơ sở ngầm ở hẻm vải phố Nam, chỉ cần đưa ra lệnh bài là được.”
Hắn không nói, Vân Nương lại quên Bùi An từng cho nàng một thẻ bài, nó buộc ở trên thắt lưng nàng.
Chung Thanh nhắc nhở: “Khối lệnh bài này của phu nhân có thể điều động tất cả mọi người của Đường Minh Xuân, kính xin giữ gìn cẩn thận.”
Vân Nương ngẩn người, vốn tưởng rằng đây chỉ là lệnh bài vào cửa của Đường Minh Xuân, không hề biết mình vẫn luôn buộc gia sản của Bùi An ở trên thắt lưng, dường như vận mệnh đã định sẵn, biết nàng phải về Lâm An một chuyến.
Không thể trì hoãn thêm nữa, Chung Thanh lui ra sau một bước ôm quyền: “Thuộc hạ ở Kiến Khang chờ đợi tin tức của phu nhân bất cứ lúc nào, phu nhân coi chừng vạn sự.”
“Được.” Vân Nương gật đầu, giữ chặt dây cương, mang theo Đồng Nghĩa và Thanh Ngọc nhanh chóng chạy về phía Lâm An.
Hoàng cung.
Mấy ngày gần đây mí mắt hoàng đế cứ giật giật đến hoảng hốt, từ khi Tiêu thế tử của Hầu phủ bị bắt về, trong lòng ông ta không yên bình một khắc nào.
Trương Trị đã chết từ lâu? Tin tức Giang Lăng truyền đến là giả.
Cái này phải có bao nhiêu lá gan, cùng với bao nhiêu bản lĩnh mới có thể che giấu ông ta để âm thầm cài tai mắt, là mưu kế của Tri phủ Giang Lăng, hay là mưu kế của Bùi An, trong chốc lát ông ta không đoán được.
Ngay cả thế tử Tiêu chó cùng rứt giậu, một phen cắn bậy, nhưng hắn nói Bùi An đã biết chuyện năm đó từ sớm.
Nếu thật sự biết, hắn có thể nhẫn nhục thù hận nhiều năm như vậy sao? Còn có thể thay ông ta làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, để cho một Bùi gia oai hùng sạch sẽ dính máu tươi vô tội, gánh lấy ô danh sao?
Năm đó, chính vì ông ta không muốn Bùi gia được sạch sẽ, vừa vặn lại nhìn thấy văn chương của y: Trung quân trung quốc(2), quân chủ là thiên, không thể trái nghịch…
(2)Trung thành với vua, trung thành với nước.
Từng câu từng chữ đều viết nên nỗi lòng mình, cho nên ông ta chọn hắn làm Trạng Nguyên, người bên ngoài không cách nào làm ô uế Bùi gia, nhưng người nhà của nhà họ Bùi thì có thể, cho nên lúc này, khi hắn nói muốn tiến vào Viện Chính Phong làm Đôn Đốc Sử, ông ta còn cầu không được, mấy năm nay hắn là một thanh đao trong tay mình, ông ta chỉ chỗ nào hắn sẽ chém chỗ đó, không phân thiện ác, mặc kệ trung hay gian, cuối cùng thành danh huỷ hoại hoàn toàn, thành con chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Ông ta nghe được những lời đồn đại bên ngoài, cái mũ “gian thần” này rơi vào trên đầu nhà họ Bùi hắn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Dụng ý lần này của ông ta là muốn cho tất cả mọi người biết, vì quân chủ dốc sức, cũng đừng nghĩ một thân mình sạch sẽ.
Dù sao Tiêu gia bọn họ cũng là tù nhân, không chừng muốn làm cho mình và Bùi An trở mặt, để cho bọn họ cũng không được sống tốt, nhưng hoàng đế lại không thể không hoài nghi, lỡ như Bùi An thật sự sinh lòng phản nghịch, vậy thì không thể không đề phòng, ngày đó bèn sai người đưa Bùi lão phu nhân vào trong cung, kêu hoa mỹ là đến tĩnh dưỡng, thật ra là giam lỏng.
Hôm nay không cần lâm triều sớm, hoàng đế dậy muộn, Vương Ân hầu hạ ông ta rửa mặt xong, đang mặc quần áo cho ông ta thì nghe ông ta hỏi: “Bùi An hồi âm chưa?”
“Nô tài tạm thời chưa nhận được thư.” Vương Ân thấy ông ta lo lắng, trấn an nói: “Bệ hạ yên tâm, đại nhân Bùi rời bệ hạ có thể sống được chắc? Lần trước nô tài đi một chuyến, đám người trong triều đình cũng không người nào an phận, nếu không phải bệ hạ phái nô tài đi tới, chấn chỉnh một phen, có thể bình an đến Giang Lăng hay không cũng khó nói, huống hồ còn có Bùi lão phu nhân ở đây, hắn có thể làm chuyện gì chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn Bùi gia chỉ còn một hạt giống sao?”
Mặc dù lời này có phần khó nghe nhưng đạo lý là ở đây.
Hoàng đế thả lỏng sầu lo một chút: “Vậy trẫm chờ hắn trở về, xem hắn báo cáo công việc như thế nào.”
Vương Ân cười đáp một tiếng “Vâng”, vừa mới cài nút trên đai ngọc, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tương Châu và Giang Lăng phái khoái mã chạy về Lâm An, cuối cùng cũng chạy tới nơi.
Sứ giả Tương Châu quỳ gối ngoài điện, vội vàng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, nửa tháng trước, hai vạn đại quân của người Bắc tấn công Tương Châu, Tri châu Tương Châu Chu đại nhân thỉnh cầu bệ hạ chi viện…”
Sứ giả Giang Lăng bẩm báo tiếp theo: “Giang Lăng đã phái tất cả binh lực trợ giúp cho Tương Châu, Tri châu Khương đại nhân thỉnh cầu bệ hạ chi viện…”
Hai tiếng nói giống như sét đánh ngang trời, mí mắt giật giật mấy ngày, cuối cùng điềm báo cũng rơi xuống đầu, một lúc lâu sau hoàng đế cũng không phản ứng kịp.
Nghĩ không ra sao đang êm đẹp người Bắc lại tấn công, hoàng đế hoảng hốt sai sứ giả tiến vào để hỏi chi tiết kỹ càng.
Sứ giả bẩm báo đúng sự thật: “Một tháng trước,Minh Dương công chúa ở Bắc Quốc không chịu nổi nhục nhã, giết tam hoàng tử, người Bắc giận dữ, đánh vào Tương Châu.”
Hoàng đế chỉ cảm thấy khí huyết công tâm, đầu óc như muốn ngất xỉu một trận, lùi lại hai bước rồi được Vương Ân đỡ lấy, hoàn toàn không nghe nửa câu đầu mà chỉ nghe thấy một câu giết tam hoàng tử người Bắc, tức giận đến sắc mặt hết xanh rồi đỏ, liên tục mắng ba tiếng “nghịch tử” rồi đau đớn nói: “Nó muốn phản sao?”
Vương Ân vội vàng đỡ lấy ông ta: “Bệ hạ tức giận, long thể quan trọng…”
Hoàng thượng tức giận không nhẹ, một lúc lâu sau mới vươn một ngón tay, run rẩy nói: “Truyền, tất cả mọi người tiến cung.”
Mới đến buổi sáng, tin tức này đã truyền khắp Lâm An, cả triều đình lẫn lòng người hoảng sợ, đa số tiếng nói đều nói phải câu hoà, chỉ có một số ít quan viên giận dữ trách cứ: “Người đã đánh tới trước cửa, còn cầu hoà đến khi nào nữa?”
Song phương tranh luận không dứt, qua một canh giờ, vẫn chậm chạp không quyết định được.
Nếu không chiến mà hàng, cùng lắm thì cho Bắc Quốc một Tương Châu, chính mình lại phái người đi nghị hòa, tặng chút châu báu là xong việc nhưng hôm nay song phương đã thấy binh khí, nếu muốn để người Bắc bớt giận sợ là không dễ dàng như vậy.
Vả lại nghịch tử kia, lại giết tam hoàng tử.
Hoàng đế vừa nghĩ tới đã nghiến răng nghiến lợi, nếu sớm biết như thế, lúc trước ông ta không nên để nàng đi Bắc Quốc, bệnh chết ở Nam Quốc cũng tốt hơn việc nàng tới Bắc Quốc gây chuyện.
Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng.
Nam Quốc có bao nhiêu binh mã, Bắc Quốc có bao nhiêu binh mã, chiến tranh xảy đến, không ngừng nghỉ, sợ rằng giang sơn này sắp kết thúc trong tay ông ta, không nghị hòa thì còn làm được gì nữa.
Trong dự liệu, rốt cuộc hoàng đế vẫn lựa chọn nghị hòa.
Chỉ là người nghị hòa còn chưa đi ra khỏi Lâm An, tin tức về nơi chiến hỏa đã ùn ùn kéo đến.
Minh Dương công chúa đã trở về Tương Châu, vận động dân chúng khởi nghĩa.
Quận vương Triệu Viêm của phủ Thụy An Vương đã phụng ý chỉ hoàng thượng phòng thủ thành trì. Tương Châu, Lâm An, hai nơi không binh không tướng, người chống lại chỉ có mình dân chúng.
“Ý chỉ của ai?” Hoàng đế không tin.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Ân dựa vào tin tức nghe được, vùi đầu cẩn thận bẩm báo: “Tiểu quận vương phủ Thụy An Vương, truyền chỉ của bệ hạ.”
Hôm nay ông ta mới nghe nói người Bắc tấn công vào, ý chỉ ở đâu ra chứ.
Giả truyền thánh chỉ, rất giỏi! Đây đúng là thứ không để ông ta vào mắt, khoé miệng hoàng đế không ngừng co giật, tay áo quét đồ vật trên bàn: “Một đám nghịch tử được việc thì ít, hỏng việc thì có thừa, đứa nào cũng có bản lĩnh!”
Thánh chỉ khai chiến truyền ra ngoài rồi, lại lấy cái gì đi nghị hòa đây.
Hoàng đế đặt mông ngã ngồi trên long ỷ, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng phải do quyết định của ông ta, ông ta chậm rãi bình tĩnh lại, trong mắt dần dần lộ một làn khói mù, tàn nhẫn nói: “Truyền chỉ, bắt phản tặc Triệu Nguyệt Linh, Triệu Viêm, tất cả người của phủ Thụy An Vương áp giải vào đại lao, lập tức phái người đi nghị hoà với người Bắc, cắt thành Tương Châu, Giang Lăng cho Bắc Quốc…”
Chiếu chỉ vừa ra, trong triều ai nấy cũng xôn xao.
Không ít thần tử chặn kín ngoài cửa, liều chết cầu kiến nhưng bệ hạ không gặp một người nào, sau khi đóng cửa lại rốt cuộc mới nhớ tới: “Bùi An đâu, chẳng phải hắn cũng ở Giang Lăng sao?”
Hành tung của Bùi An, sứ giả không một ai biết cả.
Bùi An ở Giang Lăng, không có khả năng không có động tĩnh, trong lòng hoàng đế đang buồn bực, đến sáng ngày hôm sau, cửa cung vừa mở ra, thái giám đã tiến lên bẩm báo: “Thiếu phu nhân Bùi gia cầu kiến.”
Thiếu phu nhân Bùi gia? Ông ta đã nghe nói lần này đi cùng với Bùi An tới Giang Lăng rồi mà.
Hoàng đế sửng sốt, lập tức nói: “Mau truyền vào!”
Khoái mã Vân Nương chạy suốt một ngày một đêm, trên đường không hề nghỉ ngơi, rạng sáng đã vào cửa thành, cả người sương gió, áo quần trên người cũng không thay, trực tiếp tiến vào cung.
Vừa vào cửa cung, Vân Nương đã mang viên ngọc ban chỉ Trương Trị đưa cho mình rồi giao cho Thanh Ngọc: “Đi tìm hoàng hậu, để nàng nhất định phải đến một chuyến.”
Thanh Ngọc gật đầu, muốn tìm một cái cớ để ra ngoài, ra ngoài từ lối rẽ rồi vội vàng đi đến cung của hoàng hậu.
Sống gần mười bảy năm, đây là lần thứ hai Vân Nương tiến cung, có lẽ lần đầu tiên không để lại ấn tượng tốt cho nên sau đó dần dần không thích nữa, không chớp mắt đi theo phía sau thái giám dẫn đường, hoàn toàn không hứng thú với từng viên gạch ngói nhỏ.
Vào trong kim điện, đi vào trong hai gian, ngửi thấy một mùi huân hương nồng nặc, thái giám trước mặt kịp thời dừng bước, Vân Nương cũng lập tức hiểu rõ, đặt hộp gỗ sang một bên rồi mới quỳ xuống hành lễ: “Thần phụ Vương Vân khấu kiến bệ hạ.”
Ngày xưa hoàng đế từng nghe khá nhiều lời đồn đại về nàng, đệ nhất mỹ nhân của Lâm An, thật ra còn chưa tận mắt nhìn thấy lần nào, hôm nay vừa thấy, váy áo trên người dính bùn đất, tóc tai hơi rối nhưng thân hình thướt tha uyển chuyển thật.
“Thiếu phu nhân vất vả cả đường rồi.” Hoàng đế nói xong quay đầu phân phó Vương Ân: “Ban ngồi.”
“Tạ bệ hạ.” Vân Nương không đứng dậy, tiếp tục vùi đầu nói: “Thần phụ được phu quân gửi gắm, có việc quan trọng hồi bẩm hoàng thượng.”
Đợi mấy ngày như vậy, có thể xem như có tin tức của Bùi An y, ngay cả khi hoàng đế biết hơn một nửa Bùi An vẫn chưa hồi kinh nhưng vẫn hỏi: “Bùi đại nhân không trở về sao?”
“Bẩm bệ hạ, chiến sự xảy đến, phu quân bận tâm đ ến an nguy của công chúa và quận vương, tạm thời ở lại Tương Châu.”
Sắc mặt hoàng đế tối sầm, quả nhiên còn đang ở Tương Châu, hắn ở lại làm gì chứ, hai nghịch tử kia chết thì chết đi, vừa lúc đưa cho người Bắc coi như báo cáo công việc, không cần hắn đi bảo vệ.
Nghĩ là nghĩ như thế nhưng cũng biết hắn thân là thần tử, không thể mặc kệ công chúa sống chết, hoàng đế hít sâu một hơi, trong lòng càng buồn bực khó chịu hơn.
Vân Nương cầm lấy hộp gỗ bên cạnh, lại nói: “Biết bệ hạ lo lắng, phu quân cố ý để thần phụ về Lâm An trước, mang về thứ bệ hạ muốn.”
Hoàng đế ngẩn người, lúc nãy sốt ruột quá cũng không chú ý tới hộp gỗ trong tay nàng, quay đầu bảo Vương Ân.
Vương Ân tiến lên nhận lấy, khom lưng mở ra trước, bên trong đó có một cái đầu người, mặt đã thối rữa.
Từ Giang Lăng đến đây, đi suốt nửa tháng, khí hậu khắc nghiệt nên thối rữa như vậy cũng là chuyện bình thường, Vương Ân xoay người đưa hộp lên cho hoàng đế liếc mắt một cái.
Trương Trị?
Thật sự tìm hắn rồi?
Nhưng khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể đại khái nhìn ra hình dáng, có phải là Trương Trị hay không, thế tử Tiêu nói như vậy, hoàng đế thật sự có phần hoài nghi vì báo cáo kết quả công tác mà Bùi An lấy đại một cầu người cũng không phải không có khả năng.
Hoàng đế dời tầm mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Nương.
Lúc này Vân Nương lại ngẩng mặt lên, dịu dàng uyển chuyển, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt hoàng đế vừa rơi xuống, thất thần ngay tức khắc, đệ nhất mỹ nhân Lâm An, quả thật danh bất hư truyền...
Hoàng đế đang sửng sốt, thái giám ngoài cửa đi vào: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương tới.”
Từ khi biết người Bắc đánh chiếm Tương Châu, hoàng đế ở chỗ hoàng hậu nghỉ ngơi mấy đêm liền, suốt đêm vuốt v e vết bớt phượng hoàng trên gáy nàng, giống như sờ một lúc, khi mở mắt ra, ngày hôm sau sẽ nghe được tin binh lính người Bắc rút lui.
Nàng tới vừa đúng lúc, nhận ra người đó, hoàng thượng giơ tay: “Truyền.”
Một lúc sau Ôn thị đi vào, Vân Nương quỳ rạp trên mặt đất, không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, nàng ấy đứng cách nàng không xa, cung kính hành lễ: “Bệ hạ.”
Hoàng đế: “Miễn lễ.”
Hộp gỗ bị Vương Ân đặt trên mặt đất, Ôn thị vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đó, lập tức ngồi phịch xuống đất, sau đó sắc mặt tái nhợt, hồi lâu không nói nên lời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên mặt, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hai mắt đẫm lệ, cả người đều đáng thương mà ai oán hỏi: “Không phải bệ hạ đã hứa tới ta sao…”
Phu thê mấy năm, không nhận lầm người được.
Đúng là Trương Trị.
Hoàng đế liếc hoàng hậu một cái, nói cho có lệ: “Chuyện này nói sau, nàng đi về trước đi…”
Hoàng hậu cũng không rời đi, tiếp tục chất vấn: “Bệ hạ muốn bức chết thiếp sao?”
Hoàng đế lo lắng nàng ấy sẽ làm gì đó mà không màng bất cứ giá nào, vội vàng để Vương Ân kéo nàng ấy đi, quay đầu lại nhìn Vân Nương, vẻ nghi hoặc trên mặt tiêu tan: “Thiếu phu nhân mau đứng dậy đi.”
Lúc này Vân Nương mới đứng dậy.
Hoàng đế hỏi nàng thêm một số chuyện về Bùi An, Vân Nương trả lời từng câu một: “Nếu không phải thân thể thần phụ không tiện, chắc chắn đã tới sớm hơn hai ngày, không để bệ hạ lo lắng.”
“Thân thể không tiện?” Trên mặt hoàng đế có phần khó hiểu, lại nhìn nàng một cái, đúng là sắc mặt có phần tái nhợt.
Vân Nương rũ mắt xuống, thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụ đã mang thai hơn một tháng.”
Hoàng đế sửng sốt, sau khi hiểu ra thì tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Quả nhiên tên Tiêu thế tử này loạn quá cắn bậy rồi.
Cốt nhục của Bùi An đã bị đưa về Lâm An, hắn còn có thể làm gì chứ? Lần này hoàng đế hoàn toàn yên tâm với Bùi An: “Có thai là chuyện tốt, thiếu phu nhân có thể nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.” Nói xong, nói tiếp: “Vừa vặn Bùi lão phu nhân cũng ở trong cung, ngươi chờ một lát rồi hồi phủ, cùng nhau về phủ rồi đoàn tụ cho vui vẻ.”
/151
|