Xe ngựa không dừng lại, cứ đi về phía trước đến bến đò, thuyền đã được chuẩn bị xong, lúc này Bùi An không có ý định đi đường thủy, sau khi vượt qua bờ bên kia thì chuẩn bị lên Lư Châu rồi tiếp tục đi quan đạo.
Thuyền của bến đò nằm ngổn ngang, rồng cá hỗn tạp, trước đó Đồng Nghĩa đã chuẩn bị mũ che cho Vân Nương.
Vừa lên thuyền, đã thấy mấy chiếc thuyền chở hàng ở bên kia đột ngột bị một đám thổ phỉ vây quanh.
Trận thế to lớn, ít nhất cũng có hơn trăm người.
Nếu không phải nhìn thấy đao trong tay bọn họ đặt lên cổ dân chúng, nhảy lên thuyền tranh đoạt đồ vật bên trong thì dáng vẻ nghênh ngang, trắng trợn đi từ đầu tới cuối, Vân Nương còn lầm tưởng là quan binh.
Trong chốc lát, mấy chiếc thuyền đã bị cướp sạch, chủ thuyền ngã ngồi trên mặt đất, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Vẻ mặt Đồng Nghĩa bình tĩnh, để cho người phía dưới mang một lá cờ màu đen in chữ Bùi màu vàng cắm ở mũi thuyền, thuyền chậm rãi chạy ra khỏi hẻm nhỏ, khi đi qua mấy chiếc thuyền thổ phỉ, thế mà lại bình yên vô sự.
Đợi đi xa, Đồng Nghĩa mới giải thích cho Vân Nương nghe: “Thiếu phu nhân không cần sợ, những kẻ này là thổ phỉ lưu lạc bên ngoài thành Kiến Khang, chúng không dám chọc vào chủ tử đâu.”
Nếu không phải chủ tử lên tiếng, sao đám người này có thể xuất hiện ở chỗ này hôm nay chứ.
Thanh Ngọc không khỏi hỏi một câu: “Quan phủ mặc kệ sao?”
Đồng Nghĩa cười: “Chủ tử canh giữ ở Kiến Khang hai năm, con đường này đã rất lâu không gặp nạn, chỉ là sống lâu quá người ta lại ảo giác thiên hạ này thái bình, Tri châu Kiến Khang trốn sau lưng hưởng thụ hai năm thái bình này, cũng đã đến lúc để cho hắn thấy rõ tình thế.”
Vân Nương nghe hiểu, sau khi cả nhà Tri châu chửi xong, nàng tưởng Bùi An bỏ gánh không làm nhưng nàng không nghĩ tới, thì ra đầu ngõ Kiến Khang lại loạn như vậy.
Thật ra càng đi ra ngoài càng thấy loạn, mấy năm nay các nơi xảy ra bao nhiêu dân oán, sao Hoàng Thượng không biết giặc phỉ tràn lan ngang ngược chứ.
Nhưng so với thổ phỉ, ông ta* càng sợ việc nuôi binh, kết quả là may áo cưới thay người khác, giết đến trên đầu mình, con binh mã lớn nhất Nam Quốc hiện tại chính là năm vạn thiết kỵ do tướng quân Giang ở Lâm An dẫn đầu, mặc dù không thể để người Bắc Quốc để vào mắt nhưng lấy ra trấn áp nghịch tặc thổ phỉ vẫn dư dả.
*Từ chương 42, mình đã đổi xưng hô hoàng thượng thành ông ta, huhu mình ghi vầy để tránh mọi người bảo xưng hô lộn xộn á. Còn nữa, mình là người duy nhất edit bộ này cho nên sẽ không có chuyện xưng hô không thống nhất đâu, vả lại mình có có bảng tên các thứ nữa. Trong từng hoàn cảnh, ngữ cảnh từng người sẽ xưng hô khác nhau, lúc vui xưng hô khác, lúc tức giận xưng hô khác. Còn nếu mình lỡ nhầm thì nhắc nhở mình biết với ạ! (Con người ai mà khum sai sót ạ!!)
Ngày thường Hoàng Thượng chỉ lo tuyết trước cửa, cho nên Lâm An là nơi thái bình nhất.
Có những nơi chỉ nhắm mắt làm ngơ, đợi khi loạn trở nên nghiêm trọng mới điều binh đến trấn áp, trấn áp xong thì có thể quản chúng được một thời gian rồi lại quay về đường cũ, không biết có bao nhiêu bang phái âm thầm thành lập trong mấy năm qua.
Minh Xuân đường là một trong số đó.
Đồng Nghĩa cũng không nói lời hù dọa các nàng nữa, hơn một canh giờ sau thuyền cập bờ bên kia, ba người không chậm trễ ngồi lên xe ngựa đến tiếp ứng, chạy về Lư Châu dọc theo quan đạo.
Khi cách Kiến Khang một đoạn đường, không còn lo lắng bị người đuổi theo cho nên tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại, lúc lên đường núi không lâu, xe chợt dừng lại, Đồng Nghĩa quay đầu lại cách rèm xe nói với nàng: “Thiếu phu nhân, Vương phó tướng ở ngay phía trước.”
Vân Nương sửng sốt, vén rèm lên, vừa mới ló đầu ra đã nghe thấy một tiếng vó ngựa vang lên ở phía đối diện, một người cưỡi trên lưng ngựa chạy về phía này từ trong rừng rậm đất vàng, lúc cách nàng hai trượng thì siết chặt dây cương, lưu loát nhảy xuống đất, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh trời giống Vệ Minh, thân hình cường tráng, bước chân mạnh mẽ khỏe khoắn, đi ba bước thành hai bước, ánh mắt vừa chờ mong vừa hưng phấn. Hắn vén vạt áo lên, quỳ một gối quỳ xuống đất, nắm quyền đập về phía ngực mình, cao giọng hành lễ nói: “Thuộc hạ Vương Kinh xin chào tiểu thư.”
Vân Nương nhớ tới đêm qua Bùi An nói với nàng, hắn là thuộc hạ ngày xưa của phụ thân.
Hôm nay sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì không còn hoài nghi chút nào nữa, cho dù là thị vệ của Bùi An ở Ngự Sử Đài cũng kém phần quyết đoán trên người hắn.
Năm đó phụ thân trở về, chỉ một bộ quan tài và mấy chiếc quần áo thay giặt, ngoài ra không để lại gì cả.
Phụ thân chết dưới đao thương của kẻ địch, khi ấy nàng còn quá nhỏ, mẫu thân cũng không cho nàng nhìn hài cốt của phụ thân, thành thử ấn tượng của nàng đối với phụ thân dừng lại ở thời thơ ấu khi ông ôm mình cưỡi trên cổ ông, hoàn toàn không biết khi ông ở trên chiến trường hay thời gian ở trong quân doanh sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Hôm nay gặp cố nhân của ông, Vân Nương coi như là nhìn thấy quá khứ của ông, mờ mịt đi xuống khỏi xe ngựa rồi đi tới trước mặt Vương Kinh, chờ mong hỏi: “Vương thúc thúc đã từng gặp phụ thân của ta?”
Vương Kinh ngẩng đầu nhìn tia sáng lóe qua trong mắt nàng, vành mắt chợt đỏ lên, nói: “Thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ tốt tướng quân.”
Trên chiến trường đao thương không có mắt, toàn bộ sinh tử phải dựa vào bản thân không thể trách người ta: “Ngài mau đứng lên.”
Thấy nàng đưa tay đỡ, thế mà một tên đàn ông thô lỗ như Vương Kinh lại rơi vài giọt lệ trên mặt, mất tự nhiên dùng tay áo lau một cái, lại lấy một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng ố trong ống tay áo. Nhìn ra được bức họa kia được giữ gìn thật lâu, trên nếp gấp có vài vết hằn sâu, Vương Kinh cẩn thận mở ra đưa cho Vân Nương: “Năm đó tướng quân cho chúng ta xem bức họa này, lúc đó tiểu thư mới mười tuổi, hiện giờ đã lớn thành đại cô nương, đã lấy chồng rồi.”
Là sinh nhật mười tuổi của Vân Nương, khi ấy mẫu thân vẽ cho nàng, nói là muốn mang đi cho phụ thân, không ngờ ông vẫn còn giữ lại.
Vân Nương nhận lấy.
Vương Kinh gian nan nở nụ cười, tiếp tục nói: “Khi tướng quân còn sống coi bức chân dung này như cục vàng cục bạc, vẫn giấu ở dưới gối đầu, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh sẽ lấy ra liếc một cái, mấy con khỉ không có quy củ như chúng ta rất tò mò ngài ấy đang xem cái gì, cho nên vụng trộm nằm sấp ngoài cửa nhìn lén, sau khi bị ngài phát hiện thì hào phóng gọi chúng ta vào, nói cho chúng ta biết bức chân dung này là ái nữ của ngài, tên một chữ Vân, nhũ danh là Ninh Ninh, đến nay thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ, khi tướng quân nói đến tiểu thư, vẻ mặt tự hào đến chừng nào.”
Sau đó tướng quân và toàn quân bị diệt, hắn và mấy tướng sĩ không sợ chết quay trở về, rồi tìm được bức chân dung này nằm trong đống đổ nát của doanh địa.
“Trước khi tướng quân chết đã dặn dò thuộc hạ, nếu có một ngày nào đó có thể sống sót, phải thay ngài đến Lâm An thăm tiểu thư một lần, ngài ấy nói mình không phải là một phụ thân tốt, hy vọng tiểu thư không nên trách ngài ấy.”
Năm năm trước khi biết được tin phụ thân qua đời, Vân Nương càng mất mát và mờ mịt hơn, mẫu thân bảo nàng không cần đau lòng, nói phụ thân chỉ là đi con đường ông nên đi mà thôi, bà cũng không ch ảy nước mắt ở trước mặt người khác.
Bây giờ nhờ một bức họa này, còn có lời nói của Vương Kinh, giây phút này Vân Nương mới ý thức được, ông không chỉ là tướng quân Nam quốc, anh hùng bảo vệ đất nước mà còn là phụ thân của mình.
Nước mắt lăn lên mặt, Vân Nương nhìn bức chân dung mơ hồ.
Lần đầu tiên gặp nhau có quá nhiều lời muốn trò chuyện, cách trạm dịch còn phải mất mấy canh giờ, thấy sắc trời đã không còn sớm cho nên Vân Nương trở lại xe ngựa, Vương Kinh cưỡi ngựa đi bên cạnh nàng, kể mấy chuyện xảy ra trong mấy năm nay cho nàng nghe.
Năm đó sau khi đội quân cuối cùng do Vương tướng quân của Nam Quốc dẫn dắt bị diệt, hơn hai ngàn tướng sĩ được bí mật bảo vệ bắt đầu trốn đông trốn tây, cởi bỏ áo giáp mai danh ẩn tích, sợ bị bắt được nhược điểm liên lụy Vương gia nên mấy năm nay vẫn không dám liên lạc.
Mãi đến khi biết được phu nhân tướng quân qua đời, hắn mới phái người lẻn vào Lâm An tìm Vương lão phu nhân, Vương lão phu nhân lại nói cho bọn họ biết thời điểm còn chưa tới.
Lại mất thêm ba năm chờ đợi, hơn nửa tháng trước khi nhận được tin tức của Vương lão phu nhân, hắn ngồi không yên một khắc nào mà tức tốc tự mình chạy tới Lâm An, nhưng vẫn bỏ lỡ hôn yến của tiểu thư.
Trước khi ra đi, tướng quân có ba di nguyện.
Một là trở về thay ngài ấy đi thăm tiểu thư một lần.
Hai là hộ tống phu nhân và tiểu thư trở về Quả Châu một chuyến, thắp một nén hương cho lão gia Cố gia.
Ba là khi hắn còn sống, nếu may mắn nhìn thấy một vị anh hùng sinh ra ở Nam Quốc có thể cứu vớt quốc vận, nhất định phải đến trước mộ nói ngài biết.
Chuyện thứ nhất hắn coi như đã hoàn thành, kế tiếp là chuyện thứ hai, phu nhân đã đi rồi, hắn chỉ có thể dẫn một mình tiểu thư về Quả Châu.
Cuối cùng Vương Kinh cũng thấy được người, trong lòng mang vài phần xúi giục: “Tiểu thư, đường đi của cô gia lúc này khác với chúng ta, ý của thuộc hạ là tiểu thư đi Quả Châu trước, chờ cô gia bận rộn xong chuyện trong tay thì chúng ta lại đến hội họp cùng cô gia, có được không?”
Hắn đã truyền thư ra ngoài, nửa tháng sau người ngựa của hắn sẽ tập trung ở Giang Lăng, hoàn toàn có năng lực hộ tống tiểu thư đi Quả Châu.
Mấy ngày nay hắn bị Bùi An sai tới sai lui thì thôi, còn tên Phạm Huyền trong tay Bùi An nữa, hắn cũng chả muốn gặp lại nhưng mà nhìn tư thế của Bùi An, có khả năng hắn sẽ gặp được Tần các lão.
Nếu miệng hai người này mà đặt cùng một chỗ, hắn thà chết đi cho xong.
Vân Nương còn chưa trả lời, Đồng Nghĩa đã trả lời thay nàng: “Không thế được, Vương phó tướng cũng đừng quên, bây giờ thiếu phu nhân đã thành thân với chủ tử, muốn đi cũng phải đi theo chủ tử.”
Vương Kinh không để ý tới hắn, hỏi Vân Nương: “Thuộc hạ nghe tiểu thư.”
Đúng là đi Quả Châu tâm nguyện của Vân Nương nhưng Đồng Nghĩa nói đúng, không thấy Bùi An tới đây, trong lòng nàng không yên tâm được, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Kinh: “Nếu Vương thúc thúc có việc quan trọng trong người, có thể đi trước, ta chờ lang quân.”
“Tiểu thư nói gì vậy, chuyện quan trọng nhất đời này của Vương Kinh ta là trung thành với tiểu thư, tiểu thư nếu muốn làm gì, chúng ta hơn hai ngàn binh lính dù có đầu rơi máu chảy, có chết cũng không chối từ! Ngày đó chúng ta trung thành tướng quân như thế nào, sau này sẽ trung thành với tiểu thư như thế ấy, tiểu thư muốn chờ cô gia, chúng ta cũng sẽ chờ.” Dáng vẻ Vương Kinh trung can nghĩa đảm(1), từng câu từng chữ xuất phát từ tận tụy, khẳng khái dõng dạc hùng hồn.
(1)Trung: hết lòng với người, với nước, Can: gan. Gan của người trung nghĩa. Nghĩa: cư xử theo lẽ phải, hợp đạo lý. Đảm: Can đảm
Vân Nương:...
Vừa rồi nàng chỉ lo kích động, bây giờ mới ý thức được một vấn đề, hai, hai ngàn người, về sau phải đi theo nàng hết sao...
Trong chốc lát không tiêu hóa được, Vân Nương cười lễ phép với Vương Kinh một chút, buông rèm quay đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Thanh Ngọc, không phải tổ mẫu nói phụ thân chỉ để lại một người cho nàng thôi sao.
Nàng phải làm gì đây?
Không đợi nàng nói thành lời, Thanh Ngọc nói trước thay nàng: “Tiểu thư, người cũng thành thủ lĩnh tạo phản.”
Hai ngàn nhà luôn á.
Một Kiến Khang, mới có bao nhiêu binh mã.
“Đúng là ông trời có mắt, bây giờ điều nô tỳ may mắn nhất là chủ tử có thể gả cho cô gia, hai người ở bên nhau quả là trai tài gái sắc, cấu kết với nhau làm việc xấu, trên đời này cũng không có cặp vợ chồng nào xứng đôi hơn hai người, ngay cả nhược điểm bản lĩnh cũng có thể nhất quán, tương lai ai cũng không kém ai, ai cũng không thể nói được ai.”
Vân Nương:...
Mặc dù lời này không xuôi tai mấy nhưng là sự thật.
Nàng không cách nào tưởng tượng được nếu mình thành thân với Hình Phong, hắn phục án(2) tu bổ cương kỷ luật pháp của triều đình, nàng đi qua nói cho hắn biết mình có một toán “phản quân” hai ngàn người, không biết Hình Phong sẽ phản ứng như thế nào.
(2)Cúi người trên bàn, ý chỉ sự chuyên tâm chăm chỉ đọc sách.
Hơn hai ngàn người, nếu bị phát hiện, Vương gia, phủ Quốc công, có thể bị Hoàng Thượng đuổi cùng giết tận không…
Xe ngựa đi nửa ngày, trong lòng Vân Nương rối rắm, hoàn toàn không để ý đến việc dọc theo đường đi đâu đâu cũng là du côn và thổ phỉ.
Trường đao trong tay Vương Kinh cũng lấy ra: “Tiểu thư không cần sợ, có Vương Kinh ta ở đây, không ai dám đả thương người.”
Mà Đồng Nghĩa lại treo lá cờ chữ “Bùi” màu đen kia trên xe ngựa, vẫn rất thần kỳ bình an vô sự.
Xe ngựa đi về phía trước, sắc trời tối đen mới vào một dịch trạm, một đêm trôi qua, sắc trời bắt đầu phiếm xanh cũng không thấy Bùi An đuổi theo.
Vân Nương không ngủ yên một chút nào, nhớ tới trước khi đi, hắn chỉ nói chậm nửa ngày thôi…
Thanh Ngọc xuống dưới lầu bưng đồ ăn sáng, Vân Nương đã mặc áo quần xong xuôi định đi hỏi Đồng Nghĩa một chút.
Vừa mới xuống lầu, trước mặt đã gặp phải một đám người đi vào, vừa mới chạm mắt, vẻ mặt mấy người đối phương lập tức trở thành trạng thái ngốc nghếch, người cầm đầu ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, nó rơi xuống mặt giày trong chớp mắt: “Mẹ kiếp, đây là tiên tử nhân gian từ đâu tới vậy.”
Suốt đường Vân Nương đều nhìn thấy dáng vẻ lời nói này, sắc mặt chợt biến đổi, đang muốn lui về phía sau thì lại có một người bước vào cửa.
Áo bào màu tím, tay cầm trường kiếm vỏ kiếm màu đen, dáng người đứng thẳng như cây tùng, ánh mắt giương lên nhẹ nhàng dừng ở trên người nàng, cũng không lên tiếng.
Người cầm đầu thấy hắn tiến vào, chạm vào hắn một chút rồi nhỏ giọng nói: “Khi còn sống, ta còn chưa từng thấy cô nương nào đẹp như vậy, so với vị tân phu nhân kia của ngươi thì như thế nào?”
Bùi An không để ý tới hắn, trực tiếp bước đến bên cạnh Vân Nương, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng: “Sao không ngủ thêm một lát?”
Chung Thanh:...
Thuyền của bến đò nằm ngổn ngang, rồng cá hỗn tạp, trước đó Đồng Nghĩa đã chuẩn bị mũ che cho Vân Nương.
Vừa lên thuyền, đã thấy mấy chiếc thuyền chở hàng ở bên kia đột ngột bị một đám thổ phỉ vây quanh.
Trận thế to lớn, ít nhất cũng có hơn trăm người.
Nếu không phải nhìn thấy đao trong tay bọn họ đặt lên cổ dân chúng, nhảy lên thuyền tranh đoạt đồ vật bên trong thì dáng vẻ nghênh ngang, trắng trợn đi từ đầu tới cuối, Vân Nương còn lầm tưởng là quan binh.
Trong chốc lát, mấy chiếc thuyền đã bị cướp sạch, chủ thuyền ngã ngồi trên mặt đất, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Vẻ mặt Đồng Nghĩa bình tĩnh, để cho người phía dưới mang một lá cờ màu đen in chữ Bùi màu vàng cắm ở mũi thuyền, thuyền chậm rãi chạy ra khỏi hẻm nhỏ, khi đi qua mấy chiếc thuyền thổ phỉ, thế mà lại bình yên vô sự.
Đợi đi xa, Đồng Nghĩa mới giải thích cho Vân Nương nghe: “Thiếu phu nhân không cần sợ, những kẻ này là thổ phỉ lưu lạc bên ngoài thành Kiến Khang, chúng không dám chọc vào chủ tử đâu.”
Nếu không phải chủ tử lên tiếng, sao đám người này có thể xuất hiện ở chỗ này hôm nay chứ.
Thanh Ngọc không khỏi hỏi một câu: “Quan phủ mặc kệ sao?”
Đồng Nghĩa cười: “Chủ tử canh giữ ở Kiến Khang hai năm, con đường này đã rất lâu không gặp nạn, chỉ là sống lâu quá người ta lại ảo giác thiên hạ này thái bình, Tri châu Kiến Khang trốn sau lưng hưởng thụ hai năm thái bình này, cũng đã đến lúc để cho hắn thấy rõ tình thế.”
Vân Nương nghe hiểu, sau khi cả nhà Tri châu chửi xong, nàng tưởng Bùi An bỏ gánh không làm nhưng nàng không nghĩ tới, thì ra đầu ngõ Kiến Khang lại loạn như vậy.
Thật ra càng đi ra ngoài càng thấy loạn, mấy năm nay các nơi xảy ra bao nhiêu dân oán, sao Hoàng Thượng không biết giặc phỉ tràn lan ngang ngược chứ.
Nhưng so với thổ phỉ, ông ta* càng sợ việc nuôi binh, kết quả là may áo cưới thay người khác, giết đến trên đầu mình, con binh mã lớn nhất Nam Quốc hiện tại chính là năm vạn thiết kỵ do tướng quân Giang ở Lâm An dẫn đầu, mặc dù không thể để người Bắc Quốc để vào mắt nhưng lấy ra trấn áp nghịch tặc thổ phỉ vẫn dư dả.
*Từ chương 42, mình đã đổi xưng hô hoàng thượng thành ông ta, huhu mình ghi vầy để tránh mọi người bảo xưng hô lộn xộn á. Còn nữa, mình là người duy nhất edit bộ này cho nên sẽ không có chuyện xưng hô không thống nhất đâu, vả lại mình có có bảng tên các thứ nữa. Trong từng hoàn cảnh, ngữ cảnh từng người sẽ xưng hô khác nhau, lúc vui xưng hô khác, lúc tức giận xưng hô khác. Còn nếu mình lỡ nhầm thì nhắc nhở mình biết với ạ! (Con người ai mà khum sai sót ạ!!)
Ngày thường Hoàng Thượng chỉ lo tuyết trước cửa, cho nên Lâm An là nơi thái bình nhất.
Có những nơi chỉ nhắm mắt làm ngơ, đợi khi loạn trở nên nghiêm trọng mới điều binh đến trấn áp, trấn áp xong thì có thể quản chúng được một thời gian rồi lại quay về đường cũ, không biết có bao nhiêu bang phái âm thầm thành lập trong mấy năm qua.
Minh Xuân đường là một trong số đó.
Đồng Nghĩa cũng không nói lời hù dọa các nàng nữa, hơn một canh giờ sau thuyền cập bờ bên kia, ba người không chậm trễ ngồi lên xe ngựa đến tiếp ứng, chạy về Lư Châu dọc theo quan đạo.
Khi cách Kiến Khang một đoạn đường, không còn lo lắng bị người đuổi theo cho nên tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại, lúc lên đường núi không lâu, xe chợt dừng lại, Đồng Nghĩa quay đầu lại cách rèm xe nói với nàng: “Thiếu phu nhân, Vương phó tướng ở ngay phía trước.”
Vân Nương sửng sốt, vén rèm lên, vừa mới ló đầu ra đã nghe thấy một tiếng vó ngựa vang lên ở phía đối diện, một người cưỡi trên lưng ngựa chạy về phía này từ trong rừng rậm đất vàng, lúc cách nàng hai trượng thì siết chặt dây cương, lưu loát nhảy xuống đất, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh trời giống Vệ Minh, thân hình cường tráng, bước chân mạnh mẽ khỏe khoắn, đi ba bước thành hai bước, ánh mắt vừa chờ mong vừa hưng phấn. Hắn vén vạt áo lên, quỳ một gối quỳ xuống đất, nắm quyền đập về phía ngực mình, cao giọng hành lễ nói: “Thuộc hạ Vương Kinh xin chào tiểu thư.”
Vân Nương nhớ tới đêm qua Bùi An nói với nàng, hắn là thuộc hạ ngày xưa của phụ thân.
Hôm nay sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì không còn hoài nghi chút nào nữa, cho dù là thị vệ của Bùi An ở Ngự Sử Đài cũng kém phần quyết đoán trên người hắn.
Năm đó phụ thân trở về, chỉ một bộ quan tài và mấy chiếc quần áo thay giặt, ngoài ra không để lại gì cả.
Phụ thân chết dưới đao thương của kẻ địch, khi ấy nàng còn quá nhỏ, mẫu thân cũng không cho nàng nhìn hài cốt của phụ thân, thành thử ấn tượng của nàng đối với phụ thân dừng lại ở thời thơ ấu khi ông ôm mình cưỡi trên cổ ông, hoàn toàn không biết khi ông ở trên chiến trường hay thời gian ở trong quân doanh sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Hôm nay gặp cố nhân của ông, Vân Nương coi như là nhìn thấy quá khứ của ông, mờ mịt đi xuống khỏi xe ngựa rồi đi tới trước mặt Vương Kinh, chờ mong hỏi: “Vương thúc thúc đã từng gặp phụ thân của ta?”
Vương Kinh ngẩng đầu nhìn tia sáng lóe qua trong mắt nàng, vành mắt chợt đỏ lên, nói: “Thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ tốt tướng quân.”
Trên chiến trường đao thương không có mắt, toàn bộ sinh tử phải dựa vào bản thân không thể trách người ta: “Ngài mau đứng lên.”
Thấy nàng đưa tay đỡ, thế mà một tên đàn ông thô lỗ như Vương Kinh lại rơi vài giọt lệ trên mặt, mất tự nhiên dùng tay áo lau một cái, lại lấy một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng ố trong ống tay áo. Nhìn ra được bức họa kia được giữ gìn thật lâu, trên nếp gấp có vài vết hằn sâu, Vương Kinh cẩn thận mở ra đưa cho Vân Nương: “Năm đó tướng quân cho chúng ta xem bức họa này, lúc đó tiểu thư mới mười tuổi, hiện giờ đã lớn thành đại cô nương, đã lấy chồng rồi.”
Là sinh nhật mười tuổi của Vân Nương, khi ấy mẫu thân vẽ cho nàng, nói là muốn mang đi cho phụ thân, không ngờ ông vẫn còn giữ lại.
Vân Nương nhận lấy.
Vương Kinh gian nan nở nụ cười, tiếp tục nói: “Khi tướng quân còn sống coi bức chân dung này như cục vàng cục bạc, vẫn giấu ở dưới gối đầu, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh sẽ lấy ra liếc một cái, mấy con khỉ không có quy củ như chúng ta rất tò mò ngài ấy đang xem cái gì, cho nên vụng trộm nằm sấp ngoài cửa nhìn lén, sau khi bị ngài phát hiện thì hào phóng gọi chúng ta vào, nói cho chúng ta biết bức chân dung này là ái nữ của ngài, tên một chữ Vân, nhũ danh là Ninh Ninh, đến nay thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ, khi tướng quân nói đến tiểu thư, vẻ mặt tự hào đến chừng nào.”
Sau đó tướng quân và toàn quân bị diệt, hắn và mấy tướng sĩ không sợ chết quay trở về, rồi tìm được bức chân dung này nằm trong đống đổ nát của doanh địa.
“Trước khi tướng quân chết đã dặn dò thuộc hạ, nếu có một ngày nào đó có thể sống sót, phải thay ngài đến Lâm An thăm tiểu thư một lần, ngài ấy nói mình không phải là một phụ thân tốt, hy vọng tiểu thư không nên trách ngài ấy.”
Năm năm trước khi biết được tin phụ thân qua đời, Vân Nương càng mất mát và mờ mịt hơn, mẫu thân bảo nàng không cần đau lòng, nói phụ thân chỉ là đi con đường ông nên đi mà thôi, bà cũng không ch ảy nước mắt ở trước mặt người khác.
Bây giờ nhờ một bức họa này, còn có lời nói của Vương Kinh, giây phút này Vân Nương mới ý thức được, ông không chỉ là tướng quân Nam quốc, anh hùng bảo vệ đất nước mà còn là phụ thân của mình.
Nước mắt lăn lên mặt, Vân Nương nhìn bức chân dung mơ hồ.
Lần đầu tiên gặp nhau có quá nhiều lời muốn trò chuyện, cách trạm dịch còn phải mất mấy canh giờ, thấy sắc trời đã không còn sớm cho nên Vân Nương trở lại xe ngựa, Vương Kinh cưỡi ngựa đi bên cạnh nàng, kể mấy chuyện xảy ra trong mấy năm nay cho nàng nghe.
Năm đó sau khi đội quân cuối cùng do Vương tướng quân của Nam Quốc dẫn dắt bị diệt, hơn hai ngàn tướng sĩ được bí mật bảo vệ bắt đầu trốn đông trốn tây, cởi bỏ áo giáp mai danh ẩn tích, sợ bị bắt được nhược điểm liên lụy Vương gia nên mấy năm nay vẫn không dám liên lạc.
Mãi đến khi biết được phu nhân tướng quân qua đời, hắn mới phái người lẻn vào Lâm An tìm Vương lão phu nhân, Vương lão phu nhân lại nói cho bọn họ biết thời điểm còn chưa tới.
Lại mất thêm ba năm chờ đợi, hơn nửa tháng trước khi nhận được tin tức của Vương lão phu nhân, hắn ngồi không yên một khắc nào mà tức tốc tự mình chạy tới Lâm An, nhưng vẫn bỏ lỡ hôn yến của tiểu thư.
Trước khi ra đi, tướng quân có ba di nguyện.
Một là trở về thay ngài ấy đi thăm tiểu thư một lần.
Hai là hộ tống phu nhân và tiểu thư trở về Quả Châu một chuyến, thắp một nén hương cho lão gia Cố gia.
Ba là khi hắn còn sống, nếu may mắn nhìn thấy một vị anh hùng sinh ra ở Nam Quốc có thể cứu vớt quốc vận, nhất định phải đến trước mộ nói ngài biết.
Chuyện thứ nhất hắn coi như đã hoàn thành, kế tiếp là chuyện thứ hai, phu nhân đã đi rồi, hắn chỉ có thể dẫn một mình tiểu thư về Quả Châu.
Cuối cùng Vương Kinh cũng thấy được người, trong lòng mang vài phần xúi giục: “Tiểu thư, đường đi của cô gia lúc này khác với chúng ta, ý của thuộc hạ là tiểu thư đi Quả Châu trước, chờ cô gia bận rộn xong chuyện trong tay thì chúng ta lại đến hội họp cùng cô gia, có được không?”
Hắn đã truyền thư ra ngoài, nửa tháng sau người ngựa của hắn sẽ tập trung ở Giang Lăng, hoàn toàn có năng lực hộ tống tiểu thư đi Quả Châu.
Mấy ngày nay hắn bị Bùi An sai tới sai lui thì thôi, còn tên Phạm Huyền trong tay Bùi An nữa, hắn cũng chả muốn gặp lại nhưng mà nhìn tư thế của Bùi An, có khả năng hắn sẽ gặp được Tần các lão.
Nếu miệng hai người này mà đặt cùng một chỗ, hắn thà chết đi cho xong.
Vân Nương còn chưa trả lời, Đồng Nghĩa đã trả lời thay nàng: “Không thế được, Vương phó tướng cũng đừng quên, bây giờ thiếu phu nhân đã thành thân với chủ tử, muốn đi cũng phải đi theo chủ tử.”
Vương Kinh không để ý tới hắn, hỏi Vân Nương: “Thuộc hạ nghe tiểu thư.”
Đúng là đi Quả Châu tâm nguyện của Vân Nương nhưng Đồng Nghĩa nói đúng, không thấy Bùi An tới đây, trong lòng nàng không yên tâm được, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Kinh: “Nếu Vương thúc thúc có việc quan trọng trong người, có thể đi trước, ta chờ lang quân.”
“Tiểu thư nói gì vậy, chuyện quan trọng nhất đời này của Vương Kinh ta là trung thành với tiểu thư, tiểu thư nếu muốn làm gì, chúng ta hơn hai ngàn binh lính dù có đầu rơi máu chảy, có chết cũng không chối từ! Ngày đó chúng ta trung thành tướng quân như thế nào, sau này sẽ trung thành với tiểu thư như thế ấy, tiểu thư muốn chờ cô gia, chúng ta cũng sẽ chờ.” Dáng vẻ Vương Kinh trung can nghĩa đảm(1), từng câu từng chữ xuất phát từ tận tụy, khẳng khái dõng dạc hùng hồn.
(1)Trung: hết lòng với người, với nước, Can: gan. Gan của người trung nghĩa. Nghĩa: cư xử theo lẽ phải, hợp đạo lý. Đảm: Can đảm
Vân Nương:...
Vừa rồi nàng chỉ lo kích động, bây giờ mới ý thức được một vấn đề, hai, hai ngàn người, về sau phải đi theo nàng hết sao...
Trong chốc lát không tiêu hóa được, Vân Nương cười lễ phép với Vương Kinh một chút, buông rèm quay đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Thanh Ngọc, không phải tổ mẫu nói phụ thân chỉ để lại một người cho nàng thôi sao.
Nàng phải làm gì đây?
Không đợi nàng nói thành lời, Thanh Ngọc nói trước thay nàng: “Tiểu thư, người cũng thành thủ lĩnh tạo phản.”
Hai ngàn nhà luôn á.
Một Kiến Khang, mới có bao nhiêu binh mã.
“Đúng là ông trời có mắt, bây giờ điều nô tỳ may mắn nhất là chủ tử có thể gả cho cô gia, hai người ở bên nhau quả là trai tài gái sắc, cấu kết với nhau làm việc xấu, trên đời này cũng không có cặp vợ chồng nào xứng đôi hơn hai người, ngay cả nhược điểm bản lĩnh cũng có thể nhất quán, tương lai ai cũng không kém ai, ai cũng không thể nói được ai.”
Vân Nương:...
Mặc dù lời này không xuôi tai mấy nhưng là sự thật.
Nàng không cách nào tưởng tượng được nếu mình thành thân với Hình Phong, hắn phục án(2) tu bổ cương kỷ luật pháp của triều đình, nàng đi qua nói cho hắn biết mình có một toán “phản quân” hai ngàn người, không biết Hình Phong sẽ phản ứng như thế nào.
(2)Cúi người trên bàn, ý chỉ sự chuyên tâm chăm chỉ đọc sách.
Hơn hai ngàn người, nếu bị phát hiện, Vương gia, phủ Quốc công, có thể bị Hoàng Thượng đuổi cùng giết tận không…
Xe ngựa đi nửa ngày, trong lòng Vân Nương rối rắm, hoàn toàn không để ý đến việc dọc theo đường đi đâu đâu cũng là du côn và thổ phỉ.
Trường đao trong tay Vương Kinh cũng lấy ra: “Tiểu thư không cần sợ, có Vương Kinh ta ở đây, không ai dám đả thương người.”
Mà Đồng Nghĩa lại treo lá cờ chữ “Bùi” màu đen kia trên xe ngựa, vẫn rất thần kỳ bình an vô sự.
Xe ngựa đi về phía trước, sắc trời tối đen mới vào một dịch trạm, một đêm trôi qua, sắc trời bắt đầu phiếm xanh cũng không thấy Bùi An đuổi theo.
Vân Nương không ngủ yên một chút nào, nhớ tới trước khi đi, hắn chỉ nói chậm nửa ngày thôi…
Thanh Ngọc xuống dưới lầu bưng đồ ăn sáng, Vân Nương đã mặc áo quần xong xuôi định đi hỏi Đồng Nghĩa một chút.
Vừa mới xuống lầu, trước mặt đã gặp phải một đám người đi vào, vừa mới chạm mắt, vẻ mặt mấy người đối phương lập tức trở thành trạng thái ngốc nghếch, người cầm đầu ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, nó rơi xuống mặt giày trong chớp mắt: “Mẹ kiếp, đây là tiên tử nhân gian từ đâu tới vậy.”
Suốt đường Vân Nương đều nhìn thấy dáng vẻ lời nói này, sắc mặt chợt biến đổi, đang muốn lui về phía sau thì lại có một người bước vào cửa.
Áo bào màu tím, tay cầm trường kiếm vỏ kiếm màu đen, dáng người đứng thẳng như cây tùng, ánh mắt giương lên nhẹ nhàng dừng ở trên người nàng, cũng không lên tiếng.
Người cầm đầu thấy hắn tiến vào, chạm vào hắn một chút rồi nhỏ giọng nói: “Khi còn sống, ta còn chưa từng thấy cô nương nào đẹp như vậy, so với vị tân phu nhân kia của ngươi thì như thế nào?”
Bùi An không để ý tới hắn, trực tiếp bước đến bên cạnh Vân Nương, đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng: “Sao không ngủ thêm một lát?”
Chung Thanh:...
/151
|