Triệu Viêm chui vào lỗ chó trong vương phủ để lén ra ngoài.
Biết Bùi An đại hôn, hắn không ngồi yên được khắc nào, đã gấp đến độ sắp chạy loạn luôn rồi, nhưng mà trông coi quá nghiêm, đợi đến khi hắn nghĩ biện pháp chui ra lại nghe nói Bùi An muốn rời khỏi Lâm An, lại vội vàng để gã sai vặt thu dọn đồ đạc cho hắn, ném quá tường ra ngoài, mà hắn tự biết một mình hắn không ra khỏi cửa thành, suốt đêm ôm tay nải đi đến Ngự Sử Đài, thừa dịp một thị vệ tiểu mà đánh ngất gã ta, thay trang đổi phục, lúc này mới đuổi theo đội ngũ của Bùi An.
Mặc dù ở vương phủ không được yêu thương nhưng ngày xưa hắn đi đâu cũng có xe ngựa đưa rước, bây giờ đi hơn nửa ngày đường, hai chân hắn đã run rẩy từ lâu, lại bị Bùi An túm lấy, cả người đều đứng không vững.
“Bùi huynh, còn nhớ rõ chúng ta đã từng hẹn nhau đi ngao du thiên hạ không, lần trước ngươi đi Kiến Khang ta không đi theo, lúc này nói gì cũng phải đi cùng nhau.” Triệu Viêm mặt dày nhìn khuôn mặt âm trầm của Bùi An, sợ Bùi An đuổi hắn về: “Nếu giờ ta mà trở về, nhất định phụ vương ta sẽ đánh gãy chân ta, nếu nghiêm trọng một chút, e là mạng khó giữ.”
Thuỵ An Vương, đường huynh(1) của đương kim hoàng thượng.
(1)Anh chị em chú bác ruột.
Sau khi đăng cơ hoàng thượng mới tìm được người, phong làm Thụy An Vương, ý là mở rộng huyết mạch nhà họ Triệu, sợ bị nghi ngờ nên cả nhà sống rất cẩn thận.
Không lui tới gia tộc có bất kỳ vết nhơ nào với triều đình, cũng không tiếp xúc với quyền thần trong triều đình.
Hai thứ này, trái phải gì Bùi An cũng có đủ, trong vương phủ ai nấy đều tránh hắn như tránh ôn thần(2), không ai giống như Triệu Viêm cứ nghĩ đủ cách bám lên hắn như thuốc bôi da chó, vì thế mới bị cấm túc.
(2)Vị thần gieo rắc bệnh dịch — Kẻ hung ác, gieo tai hoạ cho người.
Nếu lần này hắn trở, cũng có thể tự đoán được hậu quả, đúng là rất thê thảm.
“Ngươi đi hỏi điện hạ, có thu ngươi hay không.” Bùi An lười để ý tới hắn, xoay người đi về phía doanh trại phía trước, Vân Nương vội vàng đuổi theo.
Triệu Viêm nhếch miệng cười, hai cái răng nanh đều lộ ra hết: “Cảm ơn Bùi huynh, trượng nghĩa, phúc hậu!” Chỉ cần Bùi An không đuổi hắn đi, vậy không ai có thể đuổi được Triệu Viêm hắn.
“Tẩu tử, tẩu tử…” Triệu Viêm kéo hai cái chân run đuổi theo đến bên cạnh Vân Nương, đột nhiên lấy một xấp ngân phiếu trong ngực, nhét vào trong tay Vân Nương: “Lễ gặp mặt.”
Động tác của hắn quá nhanh, Vân Nương chỉ biết bắt lấy theo bản năng.
“Chúng ta quen biết như vậy, tặng vật gì đó bên ngoài thì quá khách sáo, đi ra ngoài thứ này là thứ thực dụng nhất, tẩu tử cứ để bên người, trên đường thấy thích gì thì mua nó, ba ngày sau chúng ta có thể đến Kiến Khang, nghe nói rượu hạnh hoa ở đó…”
Bùi An đi phía trước dừng lại, không nói lời nào, Triệu Viêm lập tức câm miệng thức thời nói: “Bùi huynh, ta đi gặp điện hạ trước.”
“Tẩu tử, đợi lát nữa gặp…”
Lúc ăn cơm, Vân Nương lại chú ý ở phía sau một chút, người trong xe chở tù cũng được thả ra, lúc này Vân Nương nhìn thấy trong đoàn người, chỉ duy nhất không thấy Hình Phong.
Trong lòng Vân Nương nghi ngờ, sau khi dùng xong cơm thấy Bùi An bị công chúa gọi tới mới hỏi Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc cũng đang muốn nói với nàng, ghé tai thấp giọng nói: “Chủ tử, Hình thiếu gia đi lên xe ngựa công chúa rồi.”
Vân Nương sửng sốt sau đó thở phào nhẹ nhõm, không chịu mệt không chịu đói là tốt rồi.
Đội ngũ nghỉ ngơi hồi phục hơn nửa canh giờ mới xuất phát, đường xá dài dằng dặc, hai người đã ngủ một giấc vào buổi sáng nên bây giờ không còn buồn ngủ.
Bùi An có sách đọc, Vân Nương không có.
Qua một hồi, Bùi An thấy đôi mắt của nàng một lát lại liếc ra bên ngoài, một lát lại liếc trên người hắn, nhìn thấy nàng rất buồn chán.
Lúc này vẫn còn ở trên quan đạo, ven đường toàn cỏ dại, đúng là buồn tẻ thật.
“Biết chữ không?” Vân Nương đang cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, nghe Bùi An chợt hỏi mình, nàng vội vàng gật đầu: “Biết.”
Bị nhốt năm năm, hơn phân nửa nàng đều dựa vào cầm kỳ thư họa sống qua ngày, nếu nói tài giỏi thì không dám nhưng thứ nào cũng biết một chút, đương nhiên cũng biết chữ.
Bùi An nâng cằm lên, chỉ một chồng sách bên cạnh nàng: “Tự nàng chọn đi.”
Vân Nương không quá hào hứng với việc đọc sách, nhưng cũng không ghét bỏ bao nhiêu, nếu biết cách đọc thì sẽ cảm thấy rất thú vị, nếu không biết thì cảm thấy rất tra tấn.
Lần tới xe sẽ dừng lại vào buổi tối, bây giờ còn sớm, Vân Nương không có việc gì để làm, đúng là rất nhàm chán thành thử cũng không khách sáo nữa, cởi giày vớ, ngồi trên giường mềm với Bùi An, nửa quỳ đi lựa chọn một chồng sách của hắn.
“Chu Dịch Chú Sơ”, “Chu Lễ Chú Sơ”, “Lễ Ký Chính Nghĩa”...
“Thái Bình Quảng Ký”, “Thái Bình Ngự Lãm”...
“Trung Dung”, “Đại Học”...
“...” Hình như không có thứ nàng muốn xem.
Bùi An thấy nàng lật nửa ngày cũng chưa chọn được cuốn sách nào vừa lòng, thuận miệng hỏi một câu: “Ngày thường nàng đọc sách gì?”
“Chủ yếu là đọc thơ.”
“Vậy à?” Bùi An nhìn nàng một cái, có lẽ là cảm thấy đường xá dài đằng đẵng, muốn trò chuyện với nàng: “Tập thơ nào?”
Đột nhiên bị hỏi, trong thời gian ngắn Vân Nương không nhớ ra tên, chỉ nhớ gì nói nấy: “Bảo Xoa Phân, Đào Diệp Độ, Yên Liễu An Nam Phổ…”
Đọc xong cảm thấy có phần không ổn, toàn là thơ ca chia ly, không thích hợp với hai người.
Không may mắn.
Vân Nương lại nói: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”(3) Cũng không ổn, đã thành thân cả, còn trông cậy vào quân tử hảo cầu nữa sao.
(3)Trích hai câu đầu của bài thơ “Quan Thư 1”.
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
Thấy nàng nghẹn nửa ngày, không đọc tiếp, Bùi An ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi mắt chậm rãi xoay chuyển trên sách, hiển nhiên là đang dùng sức suy nghĩ, khóe môi hắn vô thức nhếch lên.
Bị nhốt năm năm, cả ngày nàng chỉ biết tìm người nói chuyện phiếm sao.
Vừa thu mắt, Vân Nương thì thầm: “Quân nhược thanh lộ trần, thiếp nhược trọc thuỷ nê…”(4)
(4)Trích trong bài thơ “Thất Ai Thi” 七哀詩 • Bảy nỗi buồn than
Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:
Chàng bụi trên đường lớn,
Thiếp bùn đục đáy hồ.
Bùi An:...
Con ngươi Bùi An dừng lại sau đó ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy hai gò má nàng hơi đỏ ửng, ánh mắt trong veo như dòng nước mùa thu, không có ý nghĩ xấu xa nào ngược lại còn nhìn y đầy ngưỡng mộ: “Năm đó lang quân thi cử, có phải rất khó hay không?”
Bùi An:...
Chuyện đó thì có gì mà khó.
“Ta nghe nói, lang quân là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong gần một trăm năm qua.” Nàng giấu những lời này ở trong lòng, không khoe khoang với ai, sợ người bên ngoài cảm thấy nàng đắc ý, nhưng nói ở trước mặt chính chủ thì lại khác, là đang khen hắn mà, có thể làm tâm trạng Bùi An vui vẻ, nói tiếp: “Hơn nữa còn là quan viên tam phẩm trẻ tuổi nhất triều đình.”
Bùi An không biết nàng muốn nói gì, nhìn nàng, cho nên?
Vân Nương khẽ mỉm cười, khen ngợi nói: “Trước khi xuất giá, đại tỷ nhị tỷ đều nói ta may mắn.”
Bùi An không phủ nhận, đúng là thế thật, hắn đáp một tiếng: “Ừm.”
Vân Nương:...
Ngoại trừ bụng dạ nhỏ nhen, người này còn khoa trương chết đi được!
Xe ngựa lắc lư, cuối cùng Vân Nương vẫn ngủ thiếp đi.
Hoàng hôn xuyên qua tầng mây, ánh sáng hùng vĩ nhuộm đỏ chân trời, khi mở mắt ra Vân Nương lập tức nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, nằm sấp trên cửa sổ xe tham lam nhìn ngắm.
Đội ngũ đã đến trạm dịch, tốc độ đoàn xe dần dần chậm lại, xe còn chưa dừng lại, Bùi An đã vén rèm nhảy xuống.
Bùi An đi đến cửa sổ xe, nhìn Vân Nương còn đang ngửa mặt lên trời nhìn trời rồi nói: “Đợi lát nữa ta cầm thứ tốt lên.”
Vân Nương nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi An đi qua mình, vẻ mặt sửng sốt, hắn, đi xuống khi nào vậy.
Vân Nương vội vàng buông rèm xe xuống, cũng bắt đầu thu dọn, sau khi xe dừng lại Thanh Ngọc cũng chạy tới, ngoại trừ vật bên người mình ra, trong tay nàng ấy còn mang theo hai tay nải khác.
Một chiếc của Hình phu nhân, một chiếc của người nhà khâm phạm họ Phạm. Chút nữa, nàng phải mang tới cho họ.
Lúc Vân Nương lên lầu, công chúa đã chuẩn bị chỗ ngồi xong, gần như đám người không liên quan đều bị dọn đi sạch sẽ, người ở lại là nhóm người này.
Phòng của Bùi An và Vân Nương được bố trí ở bên cạnh công chúa, thứ nhất là dễ bàn chuyện, thứ hai Bùi An phải bảo đảm an toàn cho công chúa.
Bùi An không có ở đây, Đồng Nghĩa dẫn nàng vào phòng trước: “Chủ tử và điện hạ còn đang nghị sự, mượn chút nữa mới trở về, phu nhân mệt mỏi cả ngày đường rồi, lộ trình kế tiếp còn xa, người nghỉ ngơi một chút, có nhu cầu gì thì sai cô nương tới tìm nô tài.”
Vân Nương gật đầu.
Đợi Đồng Nghĩa vừa đi, Thanh Ngọc vội vàng đi hỏi thăm một vòng, nói hôm nay chỗ ở không đủ, khâm phạm bị đuổi tới chuồng ngựa bên cạnh. Sợ mấy người ở cùng một chỗ lại mưu đồ làm chuyện xấu nên các thị vệ chia nhau ra canh gác, một chuồng ngựa nhốt hai nhà.
Đại thiếu gia Lý gia và Chu gia nhốt chung một chỗ, Phạm Huyền và Lưu gia thì nhốt cùng một chỗ.
Vân Nương vòng qua viện trước, ngẩng đầu lập tức thấy Hình Phong với một thân sạch sẽ đứng ở cửa chuồng ngựa.
Vân Nương sửng sốt, đang muốn tiến lên chào hỏi bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền đến: “Vẫn là Hình đại nhân của chúng ta có tài đấy, có diện mạo đẹp đẽ, thời điểm quan trọng còn dựa vào thân thể để chiếm lợi cho mình, không giống như chúng ta, làm con súc sinh.”
Trong lòng Vân Nương nhảy dựng, nhìn về phía Hình Phong, Hình Phong cũng đúng lúc xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng hoàng hôn càng ngày càng yếu, nhìn nhau mông lung.
Biết Bùi An đại hôn, hắn không ngồi yên được khắc nào, đã gấp đến độ sắp chạy loạn luôn rồi, nhưng mà trông coi quá nghiêm, đợi đến khi hắn nghĩ biện pháp chui ra lại nghe nói Bùi An muốn rời khỏi Lâm An, lại vội vàng để gã sai vặt thu dọn đồ đạc cho hắn, ném quá tường ra ngoài, mà hắn tự biết một mình hắn không ra khỏi cửa thành, suốt đêm ôm tay nải đi đến Ngự Sử Đài, thừa dịp một thị vệ tiểu mà đánh ngất gã ta, thay trang đổi phục, lúc này mới đuổi theo đội ngũ của Bùi An.
Mặc dù ở vương phủ không được yêu thương nhưng ngày xưa hắn đi đâu cũng có xe ngựa đưa rước, bây giờ đi hơn nửa ngày đường, hai chân hắn đã run rẩy từ lâu, lại bị Bùi An túm lấy, cả người đều đứng không vững.
“Bùi huynh, còn nhớ rõ chúng ta đã từng hẹn nhau đi ngao du thiên hạ không, lần trước ngươi đi Kiến Khang ta không đi theo, lúc này nói gì cũng phải đi cùng nhau.” Triệu Viêm mặt dày nhìn khuôn mặt âm trầm của Bùi An, sợ Bùi An đuổi hắn về: “Nếu giờ ta mà trở về, nhất định phụ vương ta sẽ đánh gãy chân ta, nếu nghiêm trọng một chút, e là mạng khó giữ.”
Thuỵ An Vương, đường huynh(1) của đương kim hoàng thượng.
(1)Anh chị em chú bác ruột.
Sau khi đăng cơ hoàng thượng mới tìm được người, phong làm Thụy An Vương, ý là mở rộng huyết mạch nhà họ Triệu, sợ bị nghi ngờ nên cả nhà sống rất cẩn thận.
Không lui tới gia tộc có bất kỳ vết nhơ nào với triều đình, cũng không tiếp xúc với quyền thần trong triều đình.
Hai thứ này, trái phải gì Bùi An cũng có đủ, trong vương phủ ai nấy đều tránh hắn như tránh ôn thần(2), không ai giống như Triệu Viêm cứ nghĩ đủ cách bám lên hắn như thuốc bôi da chó, vì thế mới bị cấm túc.
(2)Vị thần gieo rắc bệnh dịch — Kẻ hung ác, gieo tai hoạ cho người.
Nếu lần này hắn trở, cũng có thể tự đoán được hậu quả, đúng là rất thê thảm.
“Ngươi đi hỏi điện hạ, có thu ngươi hay không.” Bùi An lười để ý tới hắn, xoay người đi về phía doanh trại phía trước, Vân Nương vội vàng đuổi theo.
Triệu Viêm nhếch miệng cười, hai cái răng nanh đều lộ ra hết: “Cảm ơn Bùi huynh, trượng nghĩa, phúc hậu!” Chỉ cần Bùi An không đuổi hắn đi, vậy không ai có thể đuổi được Triệu Viêm hắn.
“Tẩu tử, tẩu tử…” Triệu Viêm kéo hai cái chân run đuổi theo đến bên cạnh Vân Nương, đột nhiên lấy một xấp ngân phiếu trong ngực, nhét vào trong tay Vân Nương: “Lễ gặp mặt.”
Động tác của hắn quá nhanh, Vân Nương chỉ biết bắt lấy theo bản năng.
“Chúng ta quen biết như vậy, tặng vật gì đó bên ngoài thì quá khách sáo, đi ra ngoài thứ này là thứ thực dụng nhất, tẩu tử cứ để bên người, trên đường thấy thích gì thì mua nó, ba ngày sau chúng ta có thể đến Kiến Khang, nghe nói rượu hạnh hoa ở đó…”
Bùi An đi phía trước dừng lại, không nói lời nào, Triệu Viêm lập tức câm miệng thức thời nói: “Bùi huynh, ta đi gặp điện hạ trước.”
“Tẩu tử, đợi lát nữa gặp…”
Lúc ăn cơm, Vân Nương lại chú ý ở phía sau một chút, người trong xe chở tù cũng được thả ra, lúc này Vân Nương nhìn thấy trong đoàn người, chỉ duy nhất không thấy Hình Phong.
Trong lòng Vân Nương nghi ngờ, sau khi dùng xong cơm thấy Bùi An bị công chúa gọi tới mới hỏi Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc cũng đang muốn nói với nàng, ghé tai thấp giọng nói: “Chủ tử, Hình thiếu gia đi lên xe ngựa công chúa rồi.”
Vân Nương sửng sốt sau đó thở phào nhẹ nhõm, không chịu mệt không chịu đói là tốt rồi.
Đội ngũ nghỉ ngơi hồi phục hơn nửa canh giờ mới xuất phát, đường xá dài dằng dặc, hai người đã ngủ một giấc vào buổi sáng nên bây giờ không còn buồn ngủ.
Bùi An có sách đọc, Vân Nương không có.
Qua một hồi, Bùi An thấy đôi mắt của nàng một lát lại liếc ra bên ngoài, một lát lại liếc trên người hắn, nhìn thấy nàng rất buồn chán.
Lúc này vẫn còn ở trên quan đạo, ven đường toàn cỏ dại, đúng là buồn tẻ thật.
“Biết chữ không?” Vân Nương đang cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, nghe Bùi An chợt hỏi mình, nàng vội vàng gật đầu: “Biết.”
Bị nhốt năm năm, hơn phân nửa nàng đều dựa vào cầm kỳ thư họa sống qua ngày, nếu nói tài giỏi thì không dám nhưng thứ nào cũng biết một chút, đương nhiên cũng biết chữ.
Bùi An nâng cằm lên, chỉ một chồng sách bên cạnh nàng: “Tự nàng chọn đi.”
Vân Nương không quá hào hứng với việc đọc sách, nhưng cũng không ghét bỏ bao nhiêu, nếu biết cách đọc thì sẽ cảm thấy rất thú vị, nếu không biết thì cảm thấy rất tra tấn.
Lần tới xe sẽ dừng lại vào buổi tối, bây giờ còn sớm, Vân Nương không có việc gì để làm, đúng là rất nhàm chán thành thử cũng không khách sáo nữa, cởi giày vớ, ngồi trên giường mềm với Bùi An, nửa quỳ đi lựa chọn một chồng sách của hắn.
“Chu Dịch Chú Sơ”, “Chu Lễ Chú Sơ”, “Lễ Ký Chính Nghĩa”...
“Thái Bình Quảng Ký”, “Thái Bình Ngự Lãm”...
“Trung Dung”, “Đại Học”...
“...” Hình như không có thứ nàng muốn xem.
Bùi An thấy nàng lật nửa ngày cũng chưa chọn được cuốn sách nào vừa lòng, thuận miệng hỏi một câu: “Ngày thường nàng đọc sách gì?”
“Chủ yếu là đọc thơ.”
“Vậy à?” Bùi An nhìn nàng một cái, có lẽ là cảm thấy đường xá dài đằng đẵng, muốn trò chuyện với nàng: “Tập thơ nào?”
Đột nhiên bị hỏi, trong thời gian ngắn Vân Nương không nhớ ra tên, chỉ nhớ gì nói nấy: “Bảo Xoa Phân, Đào Diệp Độ, Yên Liễu An Nam Phổ…”
Đọc xong cảm thấy có phần không ổn, toàn là thơ ca chia ly, không thích hợp với hai người.
Không may mắn.
Vân Nương lại nói: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”(3) Cũng không ổn, đã thành thân cả, còn trông cậy vào quân tử hảo cầu nữa sao.
(3)Trích hai câu đầu của bài thơ “Quan Thư 1”.
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
Thấy nàng nghẹn nửa ngày, không đọc tiếp, Bùi An ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi mắt chậm rãi xoay chuyển trên sách, hiển nhiên là đang dùng sức suy nghĩ, khóe môi hắn vô thức nhếch lên.
Bị nhốt năm năm, cả ngày nàng chỉ biết tìm người nói chuyện phiếm sao.
Vừa thu mắt, Vân Nương thì thầm: “Quân nhược thanh lộ trần, thiếp nhược trọc thuỷ nê…”(4)
(4)Trích trong bài thơ “Thất Ai Thi” 七哀詩 • Bảy nỗi buồn than
Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:
Chàng bụi trên đường lớn,
Thiếp bùn đục đáy hồ.
Bùi An:...
Con ngươi Bùi An dừng lại sau đó ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy hai gò má nàng hơi đỏ ửng, ánh mắt trong veo như dòng nước mùa thu, không có ý nghĩ xấu xa nào ngược lại còn nhìn y đầy ngưỡng mộ: “Năm đó lang quân thi cử, có phải rất khó hay không?”
Bùi An:...
Chuyện đó thì có gì mà khó.
“Ta nghe nói, lang quân là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trong gần một trăm năm qua.” Nàng giấu những lời này ở trong lòng, không khoe khoang với ai, sợ người bên ngoài cảm thấy nàng đắc ý, nhưng nói ở trước mặt chính chủ thì lại khác, là đang khen hắn mà, có thể làm tâm trạng Bùi An vui vẻ, nói tiếp: “Hơn nữa còn là quan viên tam phẩm trẻ tuổi nhất triều đình.”
Bùi An không biết nàng muốn nói gì, nhìn nàng, cho nên?
Vân Nương khẽ mỉm cười, khen ngợi nói: “Trước khi xuất giá, đại tỷ nhị tỷ đều nói ta may mắn.”
Bùi An không phủ nhận, đúng là thế thật, hắn đáp một tiếng: “Ừm.”
Vân Nương:...
Ngoại trừ bụng dạ nhỏ nhen, người này còn khoa trương chết đi được!
Xe ngựa lắc lư, cuối cùng Vân Nương vẫn ngủ thiếp đi.
Hoàng hôn xuyên qua tầng mây, ánh sáng hùng vĩ nhuộm đỏ chân trời, khi mở mắt ra Vân Nương lập tức nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, nằm sấp trên cửa sổ xe tham lam nhìn ngắm.
Đội ngũ đã đến trạm dịch, tốc độ đoàn xe dần dần chậm lại, xe còn chưa dừng lại, Bùi An đã vén rèm nhảy xuống.
Bùi An đi đến cửa sổ xe, nhìn Vân Nương còn đang ngửa mặt lên trời nhìn trời rồi nói: “Đợi lát nữa ta cầm thứ tốt lên.”
Vân Nương nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi An đi qua mình, vẻ mặt sửng sốt, hắn, đi xuống khi nào vậy.
Vân Nương vội vàng buông rèm xe xuống, cũng bắt đầu thu dọn, sau khi xe dừng lại Thanh Ngọc cũng chạy tới, ngoại trừ vật bên người mình ra, trong tay nàng ấy còn mang theo hai tay nải khác.
Một chiếc của Hình phu nhân, một chiếc của người nhà khâm phạm họ Phạm. Chút nữa, nàng phải mang tới cho họ.
Lúc Vân Nương lên lầu, công chúa đã chuẩn bị chỗ ngồi xong, gần như đám người không liên quan đều bị dọn đi sạch sẽ, người ở lại là nhóm người này.
Phòng của Bùi An và Vân Nương được bố trí ở bên cạnh công chúa, thứ nhất là dễ bàn chuyện, thứ hai Bùi An phải bảo đảm an toàn cho công chúa.
Bùi An không có ở đây, Đồng Nghĩa dẫn nàng vào phòng trước: “Chủ tử và điện hạ còn đang nghị sự, mượn chút nữa mới trở về, phu nhân mệt mỏi cả ngày đường rồi, lộ trình kế tiếp còn xa, người nghỉ ngơi một chút, có nhu cầu gì thì sai cô nương tới tìm nô tài.”
Vân Nương gật đầu.
Đợi Đồng Nghĩa vừa đi, Thanh Ngọc vội vàng đi hỏi thăm một vòng, nói hôm nay chỗ ở không đủ, khâm phạm bị đuổi tới chuồng ngựa bên cạnh. Sợ mấy người ở cùng một chỗ lại mưu đồ làm chuyện xấu nên các thị vệ chia nhau ra canh gác, một chuồng ngựa nhốt hai nhà.
Đại thiếu gia Lý gia và Chu gia nhốt chung một chỗ, Phạm Huyền và Lưu gia thì nhốt cùng một chỗ.
Vân Nương vòng qua viện trước, ngẩng đầu lập tức thấy Hình Phong với một thân sạch sẽ đứng ở cửa chuồng ngựa.
Vân Nương sửng sốt, đang muốn tiến lên chào hỏi bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền đến: “Vẫn là Hình đại nhân của chúng ta có tài đấy, có diện mạo đẹp đẽ, thời điểm quan trọng còn dựa vào thân thể để chiếm lợi cho mình, không giống như chúng ta, làm con súc sinh.”
Trong lòng Vân Nương nhảy dựng, nhìn về phía Hình Phong, Hình Phong cũng đúng lúc xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng hoàng hôn càng ngày càng yếu, nhìn nhau mông lung.
/151
|