Quán rượu Lâm An.
Bùi An đang lật bài hát Liễu Dục Hành viết cho Vân Nương từ tay Triệu Viêm, nó có hai tập, tuy dùng từ còn mơ hồ nhưng không khó để nhận ra tâm tư của người viết nhạc.
Lướt nhìn một lượt, không nhìn xuống nữa, đưa cho Triệu Viêm bên cạnh: “Mấy năm nay Hình Phong cứ hèn nhát như thế?”
Biết hai người có hôn ước, còn dám kiêu ngạo khiêu khích như thế, vả lại còn là một kỹ nam.
“Cũng không trách được Hình công tử, sau khi Liễu Dục Hành gặp phụ hoàng ta mấy lần thì thân phận cũng nước lên thuyền lên, làm quan cũng có phải cho hắn phải phần mặt mũi, càng đừng nói người mới bước vào con đường làm quan như Hình Phong, trong thành Lâm An này, có mấy người có bản lĩnh như Bùi huynh.” Triệu Viêm biết thứ này làm hắn chướng mắt, cho nên xé nó ngay trước mặt hắn.
“Bản lĩnh và khí phách không liên quan nhiều đến nhau.” Nói hắn cũng không hiểu, Bùi An tiếp tục hỏi hắn: “Còn có gì khác không?”
“Đại công tử Tôn gia đã làm mấy chục bài thơ cho tam cô nương, ta sẽ tìm ra cho huynh, bản thân huynh coi đi.” Triệu Viêm lục lọi trong một đống đồ chất như núi, rút một xấp giấy đặt ở trước mặt y: “Còn có nhị công tử Tiền gia trồng một phòng hoa, tất cả là vì muốn tặng cho tam cô nương, ta không chuyển tới đây được, còn có những người vẽ tranh sau lưng, giấu quá chặt cho nên bổn vương cũng không tìm thấy mấy tờ…”
Thấy Bùi An ôm cánh tay, lưỡi chống má, hiếm khi trên mặt lộ vẻ hoài nghi cuộc đời, cuối cùng Triệu Viêm cũng tìm được chỗ để chế nhạo cho đã: “Bùi huynh, đây chính là cái giá phải trả để có được đệ nhất mỹ nhân Lâm An đấy.”
Tình địch ở khắp mọi nơi.
Bùi An không nói gì, quả thật cầm lấy những thơ ca đó nhìn dần dần, Triệu Viêm lại hơi hơi không nhìn nổi: “Bùi huynh, huynh đang làm việc vô ích đó.”
Bùi An ngẩng đầu.
Triệu Viêm bèn đẩy tất cả đống sách truyện trong tay mình tới trước mặt Bùi An.
“Ý là sao?” Bùi An không hiểu rõ lắm, đều là thư tình?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đây đều là những cuốn sách truyện tình yêu nổi nhất hai năm qua.” Triệu Viêm rút một quyển trong số đó, mở ra giải thích với y: “Nữ công chúa trong quyển này tên là Vân Nhi, viết là dung mạo tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương, nam chính lại là người bán đậu hủ…”
Bùi An nhướng mày.
Triệu Viêm lại rút ra một quyển khác: “Trong quyển này nữ chính tên là Tam Nương, cũng quốc sắc thiên hương, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nam chính lại là thợ rèn…”
Bùi An:...
Được, toàn bộ câu chuyện được bịa đặt này còn quá đáng hơn thư tình.
Bùi An không có tâm trạng nhìn thêm, ném tờ giấy trong tay đi, nhíu lông mày, quay đầu lại phân phó cho Đồng Nghĩa: “Mang bức thư cho Liễu Dục Hành, đại công tử Tôn gia, nhị công tử Tiền gia…” Quay đầu lại nhìn về phía Triệu Viêm: “Còn có tên người vẽ tranh.”
Triệu Viêm vội vàng nói: “Ngô Thích, Lý Đức…”
“Nhớ kỹ tên.” Bùi An lại quay đầu phân phó Đồng Nghĩa: “Còn có những quyển sách này, ai viết phải tra rõ ra, tới từng từng từng cửa đưa thư, tam cô nương là vị hôn thê của ta, càng phải chú ý một chút.”
Triệu Viêm:...
Bùi An làm thật kìa.
Thấy hắn hành động như thế, bỗng nhiên Triệu Viêm cảm thấy hơi lo lắng cho tam cô nương.
Bùi An nói tiếp: “Có người nào chưa từ bỏ ý định, bảo hắn tới tìm ta.”
Triệu Viêm không khỏi thầm nghĩ, ai dám tìm huynh chứ, muốn chết à.
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, chớp mắt, những chú ve mùa hạ trên cây đa đã cất tiếng kêu không ngừng.
Tháng năm, đúng vào mùa hè, đại cô nương xuất giá.
Mấy ngày trước Vương gia đã bắt đầu bận rộn, ngày tân hôn lại càng rầm rộ ngất trời, mới sáng sớm đã rộn ràng hẳn, cách một căn phòng cũng có thể nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Qua một hồi sẽ có một tiếng pháo trúc vang lên, khi bọn nhỏ đang chơi đùa, người bên ngoài nghe náo nhiệt truyền vào trong phòng lại làm cho người trong phòng căng thẳng, vừa chờ mong vừa hồi hộp.
Nửa đêm hôm qua Vân Nương đã đến phòng của đại cô nương, cùng nhị cô nương và tứ cô nương thức cùng nàng ấy cả đêm, trời vừa tờ mờ sáng lại là một trận bận rộn, trang điểm, mặc áo cưới, chuẩn bị xong thì sắc trời đã sáng, bắt đầu không ngừng có người tiến vào xem cô dâu mới, chúc mừng…
Không biết từ lúc nào thời gian đã đến giữa trưa, mọi người bắt đầu vào viện để ăn bữa tiệc rượu đầu tiên.
Thấy đại cô nương ngồi trên giường cưới không lên tiếng, thức ăn cũng không ăn mấy miếng, Vân Nương lột một miếng kẹo đưa cho nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ tỷ căng thẳng sao?”
Đại cô nương nhét kẹo vào miệng, không trả lời, chỉ nói: “Đến lượt muội, muội sẽ hiểu.”
Đại cô nương vừa gả đi, cách ngày cưới của nàng cũng chỉ có hai tháng.
Vân Nương liếc mắt nhìn hai bàn tay đan chặt trên đầu gối đại cô nương, cười nói: “Chắc là căng thẳng lắm.”
Đại cô nương trừng nàng một cái, hít sâu một hơi, đang ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa, bỗng nhiên bên tai nghe một chuỗi tiếng pháo trúc truyền đến, nổ bùm bùm, vang lên rung rung cả lỗ tai người khác, không đợi đại cô nương thở đều một phen, hỉ bà xông vào ngay tức khắc, vui mừng nói: “Cô gia đến đón dâu.”
Cũng không biết bà tử nào bên cạnh cầm lấy khăn voan bên mép giường rồi trùm đầu lên đầu đại cô nương.
Vân Nương nhìn đại cô nương được hỉ bà vội vội vàng vàng nâng ra ngoài, cũng đi theo ra ngoài cửa, người cõng là đại công tử nhà họ Vương, Vân Nương chỉ đi một đoạn rồi bị đám người vây xem chặn mất đường đi, chỉ đành nhón chân ngẩng cổ nhìn xung quanh, mắt thấy người sắp ra khỏi cửa phủ, bỗng nhiên phía sau có người gọi nàng một tiếng: “Tam cô nương.”
Vân Nương vội vàng quay đầu, nhìn thấy Đồng Nghĩa, biểu cảm sửng sốt.
Bùi An cũng tới...
Hai nhà Bùi Vương đã hứa hôn, cũng coi như là một nửa con rể, đương nhiên phải đến chung vui.
Vân Nương đang định tìm người, Đồng Nghĩa đã đưa một giỏ đào trong tay tới trước mặt nàng: “Chủ tử nói thời tiết này không còn anh đào, nhưng còn quả đào.”
Từ khi hai người gặp nhau ở tháp miếu, sau khi quyết định hôn sự, đã qua hai tháng cả hai chưa từng gặp nhau, lần này lần đầu tới nhà đưa đồ cho nàng cũng hợp tình hợp lý, Vân Nương đưa tay nhận lấy: “Vậy làm phiền tiểu ca cảm ơn thế tử thay ta.”
“Nên ạ.” Đồng Nghĩa cười, trước tiên tự giới thiệu bản thân: “Tiểu nhân là Đồng Nghĩa, sống bên cạnh chủ tử từ nhỏ, tam cô nương gọi thế nào cũng được, lần này chủ tử này được nhị công tử mời đến viện, nói là muốn so tài tửu lượng với nhị công tử, chủ tử sợ lỡ giờ cho nên để tiểu nhân đưa giỏ đào này cho tam cô nương trước…”
Vân Nương:...
So tài tửu lượng, với nhị ca ca.
Con quỷ rượu ngâm trong bình rượu, huynh ấy làm thế này không phải làm khó người ta sao…
Biết đức hạnh của nhị công tử như thế nào, Vân Nương không yên tâm sợ xảy ra chuyện, đợi Đồng Nghĩa đi rồi, vội vàng tìm Thanh Ngọc.
Đầu tiên Thanh Ngọc nhìn thấy quả đào trong tay nàng: “Người nào tặng vậy, quả còn to nữa chứ.”
“Bùi công tử tới rồi, đang uống rượu ở trong viện nhị ca, em tới xem một chút…”
Thanh Ngọc không cần hỏi cũng biết quả đào kia tới từ đâu, vội vàng đi đến viện nhị công tử, trở về bèn nói: “Rất tốt, hai người ngồi chơi cờ, cũng không uống rượu gì…”
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôm qua thức cả đêm, thức thêm nửa ngày hôm nay, thật sự mệt đến nỗi hoảng hốt rồi, quay về viện ăn hai miếng cơm, rửa mặt xong thì nằm trên giường, tính toán đánh một giấc đến sáng ngày mai.
Đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị Thanh Ngọc lắc lắc tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, trong phòng đã thắp đèn.
“Chủ tử, người mau tỉnh lại đi, cô gia và nhị công tử uống rượu cả buổi chiều, lúc này nhị công tử say đến mức không biết trời trăng, sống chết lôi kéo cô gia muốn hắn qua đêm tại phủ, ai khuyên cũng không nghe…”
Vân Nương cả kinh, sao bây giờ vẫn còn ở trong phủ: “Mấy giờ rồi?”
“Đến giờ Hợi rồi.” Hôm nay đại cô nương xuất giá, có kha khá thân thích từ Giang Lăng đến, người lớn bận rộn vội vàng tiếp đón nên giao cô gia cho nhị công tử chiêu đãi, có chiêu đãi ổn thỏa hay không thì không biết, chỉ biết tự mình lao vào rượu trước.
Theo lý thuyết, tửu lượng của nhị công tử - người suốt ngày ngâm trong bình rượu luôn cao mới phải, trừ phi cô gia ngâm mình ở trong lu rượu.
Vân Nương:...
Không rảnh đoán già đoán non, Vân Nương vội vàng mặc áo quần vào, xách đèn lồ ng đi đến viện của nhị công tử, lúc đến nơi, đúng là như lời Thanh Ngọc nói, đang ôm cánh tay người ta: “Huynh Bùi…”
Giỏi thật, người ta là muội phu mà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đồng Nghĩa thấy Vân Nương đến, vội vàng chào hỏi một tiếng: “Tam cô nương.”
Nghe được âm thanh, Bùi An cũng quay đầu lại, mùa hè nóng bức, chiếc áo choàng độn bông được cởi bỏ, thay vào đó là một lớp lụa sa tanh mỏng manh, bên ngoài Vân Nương khoác thêm một lớp vải mỏng.
Dáng người mảnh mai duyên dáng, còn đẹp đẽ hơn lần trước hắn gặp.
Con ngươi Bùi An đi theo bước chân của nàng xoay nửa vòng, quay đầu lại đẩy nhị công tử đang bám lên cánh tay mình ra, vốn định tự mình đứng lên nhưng chân hơi tê tê không thể đứng lên được, Đồng Nghĩa vội vàng đỡ sau lưng một phen.
Vừa mới đứng vững, Vân Nương đã đến trước mặt, trước tiên sai người đỡ nhị công tử vào trong phòng sau đó quay đầu nhìn về phía Bùi An, ngọn đèn dầu dưới ban đêm được phủ một tầng mờ nhạt, không thấy rõ sắc mặt y đỏ hay trắng, trước tiên ngồi xổm thi lễ: “Bùi công tử.”
Bùi An vẫn đứng ở đó không nhúc nhích: “Ăn đào chưa, chúng mọc trên cây đào ở hậu viện, chín khá muộn nhưng mùi vị vẫn ổn.”
Hắn nói nhiều như vậy, Vân Nương muốn nói không ăn thì có vẻ hơi có lỗi với tâm ý của hắn.
“Ăn rồi, rất ngọt, cảm ơn Bùi công tử …”
Bùi An luôn luôn giỏi giang việc thấu hiểu lòng người, nhìn ánh mắt né tránh của nàng, rõ ràng đang nói dối.
Bùi An cũng không hỏi nữa, cất bước đi về phía trước, ngược lại bước chân vững chắc bước xuống đất, giống như không hề say rượu, nhìn thoáng qua đèn lồ ng trong tay: “Tiễn ta một đoạn đường?”
Giờ này không còn sớm, bản thân mình còn chưa gả sang, nếu để hắn nghỉ ngơi trong phủ mình thì thật sự có phần không hợp quy tắc, Vân Nương gật đầu nghiêng người, chiếu sáng con đường dưới chân: “Công tử cẩn thận một chút.”
Hắn uống bao nhiêu, có say hay không, Đồng Nghĩa rõ ràng nhất, đang muốn đi tới đỡ thì Bùi An đã quay đầu lại nói với hắn và Thanh Ngọc trước: “Không cần đi theo, ta và tam cô nương nói mấy câu.”
Vợ chồng chưa cưới nói vài câu thân thiết cũng rất bình thường.
Nhưng đột nhiên nói như vậy, ngược lại làm cho người ta thấy hoang mang xáo trộn, Thanh Ngọc nhìn về phía Vân Nương, hình như nàng cũng không đoán ra nhưng vẫn nói: “Đi tìm thêm một ngọn đèn lại đây đi…”
Không có ai đi theo phía sau, hai người chậm rãi đi trên hành lang dài, nhị công tử thích trở về trong tối cho nên không hề có một ngọn đèn nào dưới hàng lang này, chỉ có vầng sáng từ đèn lồ ng của Vân Nương chiếu một khoảng nhỏ trước chân hai người, hai người đành phải tới gần.
Đôi mắt không nhìn rõ nhưng các giác quan lại vô cùng rõ rệt.
Đi được một lúc, hai khuỷu tay khẽ chạm vào nhau, tim Vân Nương đập thình thịch vội vàng tránh ra, sau đó bả vai lại chạm vào nhau, không ai nói lời nào, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, bước chân chậm rãi đi về phía trước, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, mỗi người đều hiểu rõ mối quan hệ này, cũng dần dần khuếch đại trong màn đêm yên tĩnh.
Lúc hai người lại chạm vào nhau lần nữa, Bùi An cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên, lòng bàn tay che mu bàn tay đang cầm đèn lồ ng của nàng
Nhiệt độ nóng như thiêu đốt truyền đến khiến thân thể Vân Nương cứng đờ, tay nàng cũng hơi hơi né ra, hắn không buông nàng cũng không nhúc nhích, một lát sau rốt cuộc cũng chuyển đèn lồ ng sang bàn tay bên ngoài, để năm ngón tay của y tách ngón tay của nàng ra sau đó nhẹ nhàng bọc chúng vào lòng bàn tay, rũ xuống giữa hai người.
Trái tim của nàng giống như chạy mười dặm, không ngừng đập lên, vệt hồng đã lan đến tận mang tai, Vân Nương không dám nhìn hắn, cầm đèn lồ ng tiếp tục đi về phía trước.
Dường như mọi thứ vẫn như cũ không hề thay đổi ngoại trừ bàn tay bị Bùi An nắm chặt, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Bùi An chưa từng chạm vào tay con gái, đây là lần đầu tiên cầm, mới biết được tay con gái thật sự tinh tế đến mức này, cảm nhận tay nàng hơi căng hơi đơ, hắn quay đầu lại nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi: “Có từng bị ai nắm tay chưa?”
Lời nói nhỏ nhẹ xuyên qua màn đêm mang theo một chút mùi rượu, như gió xuân trêu ngươi lướt qua bên tai nàng, Vân Nương sững người ở đó, cũng không biết bước chân như thế nào, muốn rút tay về: “Thế tử gia…”
Bùi An nắm năm ngón tay của nàng chặt hơn: “Ừm, làm sao vậy?”
Bùi An đang lật bài hát Liễu Dục Hành viết cho Vân Nương từ tay Triệu Viêm, nó có hai tập, tuy dùng từ còn mơ hồ nhưng không khó để nhận ra tâm tư của người viết nhạc.
Lướt nhìn một lượt, không nhìn xuống nữa, đưa cho Triệu Viêm bên cạnh: “Mấy năm nay Hình Phong cứ hèn nhát như thế?”
Biết hai người có hôn ước, còn dám kiêu ngạo khiêu khích như thế, vả lại còn là một kỹ nam.
“Cũng không trách được Hình công tử, sau khi Liễu Dục Hành gặp phụ hoàng ta mấy lần thì thân phận cũng nước lên thuyền lên, làm quan cũng có phải cho hắn phải phần mặt mũi, càng đừng nói người mới bước vào con đường làm quan như Hình Phong, trong thành Lâm An này, có mấy người có bản lĩnh như Bùi huynh.” Triệu Viêm biết thứ này làm hắn chướng mắt, cho nên xé nó ngay trước mặt hắn.
“Bản lĩnh và khí phách không liên quan nhiều đến nhau.” Nói hắn cũng không hiểu, Bùi An tiếp tục hỏi hắn: “Còn có gì khác không?”
“Đại công tử Tôn gia đã làm mấy chục bài thơ cho tam cô nương, ta sẽ tìm ra cho huynh, bản thân huynh coi đi.” Triệu Viêm lục lọi trong một đống đồ chất như núi, rút một xấp giấy đặt ở trước mặt y: “Còn có nhị công tử Tiền gia trồng một phòng hoa, tất cả là vì muốn tặng cho tam cô nương, ta không chuyển tới đây được, còn có những người vẽ tranh sau lưng, giấu quá chặt cho nên bổn vương cũng không tìm thấy mấy tờ…”
Thấy Bùi An ôm cánh tay, lưỡi chống má, hiếm khi trên mặt lộ vẻ hoài nghi cuộc đời, cuối cùng Triệu Viêm cũng tìm được chỗ để chế nhạo cho đã: “Bùi huynh, đây chính là cái giá phải trả để có được đệ nhất mỹ nhân Lâm An đấy.”
Tình địch ở khắp mọi nơi.
Bùi An không nói gì, quả thật cầm lấy những thơ ca đó nhìn dần dần, Triệu Viêm lại hơi hơi không nhìn nổi: “Bùi huynh, huynh đang làm việc vô ích đó.”
Bùi An ngẩng đầu.
Triệu Viêm bèn đẩy tất cả đống sách truyện trong tay mình tới trước mặt Bùi An.
“Ý là sao?” Bùi An không hiểu rõ lắm, đều là thư tình?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đây đều là những cuốn sách truyện tình yêu nổi nhất hai năm qua.” Triệu Viêm rút một quyển trong số đó, mở ra giải thích với y: “Nữ công chúa trong quyển này tên là Vân Nhi, viết là dung mạo tuyệt sắc, quốc sắc thiên hương, nam chính lại là người bán đậu hủ…”
Bùi An nhướng mày.
Triệu Viêm lại rút ra một quyển khác: “Trong quyển này nữ chính tên là Tam Nương, cũng quốc sắc thiên hương, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nam chính lại là thợ rèn…”
Bùi An:...
Được, toàn bộ câu chuyện được bịa đặt này còn quá đáng hơn thư tình.
Bùi An không có tâm trạng nhìn thêm, ném tờ giấy trong tay đi, nhíu lông mày, quay đầu lại phân phó cho Đồng Nghĩa: “Mang bức thư cho Liễu Dục Hành, đại công tử Tôn gia, nhị công tử Tiền gia…” Quay đầu lại nhìn về phía Triệu Viêm: “Còn có tên người vẽ tranh.”
Triệu Viêm vội vàng nói: “Ngô Thích, Lý Đức…”
“Nhớ kỹ tên.” Bùi An lại quay đầu phân phó Đồng Nghĩa: “Còn có những quyển sách này, ai viết phải tra rõ ra, tới từng từng từng cửa đưa thư, tam cô nương là vị hôn thê của ta, càng phải chú ý một chút.”
Triệu Viêm:...
Bùi An làm thật kìa.
Thấy hắn hành động như thế, bỗng nhiên Triệu Viêm cảm thấy hơi lo lắng cho tam cô nương.
Bùi An nói tiếp: “Có người nào chưa từ bỏ ý định, bảo hắn tới tìm ta.”
Triệu Viêm không khỏi thầm nghĩ, ai dám tìm huynh chứ, muốn chết à.
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, chớp mắt, những chú ve mùa hạ trên cây đa đã cất tiếng kêu không ngừng.
Tháng năm, đúng vào mùa hè, đại cô nương xuất giá.
Mấy ngày trước Vương gia đã bắt đầu bận rộn, ngày tân hôn lại càng rầm rộ ngất trời, mới sáng sớm đã rộn ràng hẳn, cách một căn phòng cũng có thể nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Qua một hồi sẽ có một tiếng pháo trúc vang lên, khi bọn nhỏ đang chơi đùa, người bên ngoài nghe náo nhiệt truyền vào trong phòng lại làm cho người trong phòng căng thẳng, vừa chờ mong vừa hồi hộp.
Nửa đêm hôm qua Vân Nương đã đến phòng của đại cô nương, cùng nhị cô nương và tứ cô nương thức cùng nàng ấy cả đêm, trời vừa tờ mờ sáng lại là một trận bận rộn, trang điểm, mặc áo cưới, chuẩn bị xong thì sắc trời đã sáng, bắt đầu không ngừng có người tiến vào xem cô dâu mới, chúc mừng…
Không biết từ lúc nào thời gian đã đến giữa trưa, mọi người bắt đầu vào viện để ăn bữa tiệc rượu đầu tiên.
Thấy đại cô nương ngồi trên giường cưới không lên tiếng, thức ăn cũng không ăn mấy miếng, Vân Nương lột một miếng kẹo đưa cho nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ tỷ căng thẳng sao?”
Đại cô nương nhét kẹo vào miệng, không trả lời, chỉ nói: “Đến lượt muội, muội sẽ hiểu.”
Đại cô nương vừa gả đi, cách ngày cưới của nàng cũng chỉ có hai tháng.
Vân Nương liếc mắt nhìn hai bàn tay đan chặt trên đầu gối đại cô nương, cười nói: “Chắc là căng thẳng lắm.”
Đại cô nương trừng nàng một cái, hít sâu một hơi, đang ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa, bỗng nhiên bên tai nghe một chuỗi tiếng pháo trúc truyền đến, nổ bùm bùm, vang lên rung rung cả lỗ tai người khác, không đợi đại cô nương thở đều một phen, hỉ bà xông vào ngay tức khắc, vui mừng nói: “Cô gia đến đón dâu.”
Cũng không biết bà tử nào bên cạnh cầm lấy khăn voan bên mép giường rồi trùm đầu lên đầu đại cô nương.
Vân Nương nhìn đại cô nương được hỉ bà vội vội vàng vàng nâng ra ngoài, cũng đi theo ra ngoài cửa, người cõng là đại công tử nhà họ Vương, Vân Nương chỉ đi một đoạn rồi bị đám người vây xem chặn mất đường đi, chỉ đành nhón chân ngẩng cổ nhìn xung quanh, mắt thấy người sắp ra khỏi cửa phủ, bỗng nhiên phía sau có người gọi nàng một tiếng: “Tam cô nương.”
Vân Nương vội vàng quay đầu, nhìn thấy Đồng Nghĩa, biểu cảm sửng sốt.
Bùi An cũng tới...
Hai nhà Bùi Vương đã hứa hôn, cũng coi như là một nửa con rể, đương nhiên phải đến chung vui.
Vân Nương đang định tìm người, Đồng Nghĩa đã đưa một giỏ đào trong tay tới trước mặt nàng: “Chủ tử nói thời tiết này không còn anh đào, nhưng còn quả đào.”
Từ khi hai người gặp nhau ở tháp miếu, sau khi quyết định hôn sự, đã qua hai tháng cả hai chưa từng gặp nhau, lần này lần đầu tới nhà đưa đồ cho nàng cũng hợp tình hợp lý, Vân Nương đưa tay nhận lấy: “Vậy làm phiền tiểu ca cảm ơn thế tử thay ta.”
“Nên ạ.” Đồng Nghĩa cười, trước tiên tự giới thiệu bản thân: “Tiểu nhân là Đồng Nghĩa, sống bên cạnh chủ tử từ nhỏ, tam cô nương gọi thế nào cũng được, lần này chủ tử này được nhị công tử mời đến viện, nói là muốn so tài tửu lượng với nhị công tử, chủ tử sợ lỡ giờ cho nên để tiểu nhân đưa giỏ đào này cho tam cô nương trước…”
Vân Nương:...
So tài tửu lượng, với nhị ca ca.
Con quỷ rượu ngâm trong bình rượu, huynh ấy làm thế này không phải làm khó người ta sao…
Biết đức hạnh của nhị công tử như thế nào, Vân Nương không yên tâm sợ xảy ra chuyện, đợi Đồng Nghĩa đi rồi, vội vàng tìm Thanh Ngọc.
Đầu tiên Thanh Ngọc nhìn thấy quả đào trong tay nàng: “Người nào tặng vậy, quả còn to nữa chứ.”
“Bùi công tử tới rồi, đang uống rượu ở trong viện nhị ca, em tới xem một chút…”
Thanh Ngọc không cần hỏi cũng biết quả đào kia tới từ đâu, vội vàng đi đến viện nhị công tử, trở về bèn nói: “Rất tốt, hai người ngồi chơi cờ, cũng không uống rượu gì…”
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôm qua thức cả đêm, thức thêm nửa ngày hôm nay, thật sự mệt đến nỗi hoảng hốt rồi, quay về viện ăn hai miếng cơm, rửa mặt xong thì nằm trên giường, tính toán đánh một giấc đến sáng ngày mai.
Đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị Thanh Ngọc lắc lắc tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn, trong phòng đã thắp đèn.
“Chủ tử, người mau tỉnh lại đi, cô gia và nhị công tử uống rượu cả buổi chiều, lúc này nhị công tử say đến mức không biết trời trăng, sống chết lôi kéo cô gia muốn hắn qua đêm tại phủ, ai khuyên cũng không nghe…”
Vân Nương cả kinh, sao bây giờ vẫn còn ở trong phủ: “Mấy giờ rồi?”
“Đến giờ Hợi rồi.” Hôm nay đại cô nương xuất giá, có kha khá thân thích từ Giang Lăng đến, người lớn bận rộn vội vàng tiếp đón nên giao cô gia cho nhị công tử chiêu đãi, có chiêu đãi ổn thỏa hay không thì không biết, chỉ biết tự mình lao vào rượu trước.
Theo lý thuyết, tửu lượng của nhị công tử - người suốt ngày ngâm trong bình rượu luôn cao mới phải, trừ phi cô gia ngâm mình ở trong lu rượu.
Vân Nương:...
Không rảnh đoán già đoán non, Vân Nương vội vàng mặc áo quần vào, xách đèn lồ ng đi đến viện của nhị công tử, lúc đến nơi, đúng là như lời Thanh Ngọc nói, đang ôm cánh tay người ta: “Huynh Bùi…”
Giỏi thật, người ta là muội phu mà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đồng Nghĩa thấy Vân Nương đến, vội vàng chào hỏi một tiếng: “Tam cô nương.”
Nghe được âm thanh, Bùi An cũng quay đầu lại, mùa hè nóng bức, chiếc áo choàng độn bông được cởi bỏ, thay vào đó là một lớp lụa sa tanh mỏng manh, bên ngoài Vân Nương khoác thêm một lớp vải mỏng.
Dáng người mảnh mai duyên dáng, còn đẹp đẽ hơn lần trước hắn gặp.
Con ngươi Bùi An đi theo bước chân của nàng xoay nửa vòng, quay đầu lại đẩy nhị công tử đang bám lên cánh tay mình ra, vốn định tự mình đứng lên nhưng chân hơi tê tê không thể đứng lên được, Đồng Nghĩa vội vàng đỡ sau lưng một phen.
Vừa mới đứng vững, Vân Nương đã đến trước mặt, trước tiên sai người đỡ nhị công tử vào trong phòng sau đó quay đầu nhìn về phía Bùi An, ngọn đèn dầu dưới ban đêm được phủ một tầng mờ nhạt, không thấy rõ sắc mặt y đỏ hay trắng, trước tiên ngồi xổm thi lễ: “Bùi công tử.”
Bùi An vẫn đứng ở đó không nhúc nhích: “Ăn đào chưa, chúng mọc trên cây đào ở hậu viện, chín khá muộn nhưng mùi vị vẫn ổn.”
Hắn nói nhiều như vậy, Vân Nương muốn nói không ăn thì có vẻ hơi có lỗi với tâm ý của hắn.
“Ăn rồi, rất ngọt, cảm ơn Bùi công tử …”
Bùi An luôn luôn giỏi giang việc thấu hiểu lòng người, nhìn ánh mắt né tránh của nàng, rõ ràng đang nói dối.
Bùi An cũng không hỏi nữa, cất bước đi về phía trước, ngược lại bước chân vững chắc bước xuống đất, giống như không hề say rượu, nhìn thoáng qua đèn lồ ng trong tay: “Tiễn ta một đoạn đường?”
Giờ này không còn sớm, bản thân mình còn chưa gả sang, nếu để hắn nghỉ ngơi trong phủ mình thì thật sự có phần không hợp quy tắc, Vân Nương gật đầu nghiêng người, chiếu sáng con đường dưới chân: “Công tử cẩn thận một chút.”
Hắn uống bao nhiêu, có say hay không, Đồng Nghĩa rõ ràng nhất, đang muốn đi tới đỡ thì Bùi An đã quay đầu lại nói với hắn và Thanh Ngọc trước: “Không cần đi theo, ta và tam cô nương nói mấy câu.”
Vợ chồng chưa cưới nói vài câu thân thiết cũng rất bình thường.
Nhưng đột nhiên nói như vậy, ngược lại làm cho người ta thấy hoang mang xáo trộn, Thanh Ngọc nhìn về phía Vân Nương, hình như nàng cũng không đoán ra nhưng vẫn nói: “Đi tìm thêm một ngọn đèn lại đây đi…”
Không có ai đi theo phía sau, hai người chậm rãi đi trên hành lang dài, nhị công tử thích trở về trong tối cho nên không hề có một ngọn đèn nào dưới hàng lang này, chỉ có vầng sáng từ đèn lồ ng của Vân Nương chiếu một khoảng nhỏ trước chân hai người, hai người đành phải tới gần.
Đôi mắt không nhìn rõ nhưng các giác quan lại vô cùng rõ rệt.
Đi được một lúc, hai khuỷu tay khẽ chạm vào nhau, tim Vân Nương đập thình thịch vội vàng tránh ra, sau đó bả vai lại chạm vào nhau, không ai nói lời nào, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, bước chân chậm rãi đi về phía trước, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, mỗi người đều hiểu rõ mối quan hệ này, cũng dần dần khuếch đại trong màn đêm yên tĩnh.
Lúc hai người lại chạm vào nhau lần nữa, Bùi An cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên, lòng bàn tay che mu bàn tay đang cầm đèn lồ ng của nàng
Nhiệt độ nóng như thiêu đốt truyền đến khiến thân thể Vân Nương cứng đờ, tay nàng cũng hơi hơi né ra, hắn không buông nàng cũng không nhúc nhích, một lát sau rốt cuộc cũng chuyển đèn lồ ng sang bàn tay bên ngoài, để năm ngón tay của y tách ngón tay của nàng ra sau đó nhẹ nhàng bọc chúng vào lòng bàn tay, rũ xuống giữa hai người.
Trái tim của nàng giống như chạy mười dặm, không ngừng đập lên, vệt hồng đã lan đến tận mang tai, Vân Nương không dám nhìn hắn, cầm đèn lồ ng tiếp tục đi về phía trước.
Dường như mọi thứ vẫn như cũ không hề thay đổi ngoại trừ bàn tay bị Bùi An nắm chặt, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Bùi An chưa từng chạm vào tay con gái, đây là lần đầu tiên cầm, mới biết được tay con gái thật sự tinh tế đến mức này, cảm nhận tay nàng hơi căng hơi đơ, hắn quay đầu lại nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi: “Có từng bị ai nắm tay chưa?”
Lời nói nhỏ nhẹ xuyên qua màn đêm mang theo một chút mùi rượu, như gió xuân trêu ngươi lướt qua bên tai nàng, Vân Nương sững người ở đó, cũng không biết bước chân như thế nào, muốn rút tay về: “Thế tử gia…”
Bùi An nắm năm ngón tay của nàng chặt hơn: “Ừm, làm sao vậy?”
/151
|