Nhà họ Vương cũng nghe được tin đồn trên phố xá.
Nói hai người tình chàng ý thiếp, vốn dĩ đã nồng nàn, Bùi thế tử trở về từ biên quan hai người đã hẹn gặp ở quán trà, trùng hợp lúc này Bùi thế tử lại theo Vương tướng quân đến Tương Châu, càng lúc càng nói không rõ, truyền đến có mũi có mắt hẳn hoi.
Vân Nương vừa nghe nói chuyện này từ miệng Thanh Ngọc thì lập tức đến từ đường, chờ nhị phu nhân chạy tới, nàng đã đoan chính quỳ xuống sám hối ở đó, một bụng tức giận không có chỗ trút, nhị phu nhân chỉ có thể trừng Vương Nhung Thiên: “Người ta bảo con gái giống cha, đúng là không để cho người ta bớt lo chút nào.”
Vương Nhung Thiên:...
Cũng không biết người năm đó trèo tường nhà họ Vương ông là ai.
Tin tức vừa truyền ra, giống như một luồng gió, thổi đi rất nhanh, sau giờ Ngọ lão phu nhân đã gọi nhị phu nhân đến viện, vừa gặp là hỏi ngay: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhị phu nhân cũng muốn biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đức hạnh của con bé chết tiệt kia, hẳn là hai đứa nó không quen biết: “Chỉ là mấy tin đồn nhảm nhí vô căn cứ thôi, qua hai ngày là tốt rồi, mẫu thân không cần lo lắng.”
Lão phu nhân lại không cho rằng như vậy, tiếng gió kéo đến, tám phần nhà họ Hình cũng biết được.
Lúc trước Vân Nương còn nhỏ, Hình phu nhân vẫn còn nhắc đến chuyện này, cứ đẩy lùi từ năm này qua năm khác, gần hai năm không lên một tiếng, bây giờ thằng hai về nhà, được phong tướng quân, Hình gia lại có ý tứ kia, nhưng lời nói mỉa mai mấy ngày trước Hình phu nhân nói, lão phu nhân đều thu hết vào tai.
Con gái nhà họ Vương bà, từ trước đến nay không biết nói mạnh miệng, nếu không phải nhà họ Hình họ không có động tĩnh gì, sớm cưới xin trước thì sao để người ngoài đồn thổi những tin đồn nhảm nhí kia? Hình gia kia là bánh trái thơm ngon ghê gớm lắm sao, đến lượt bọn họ vênh mặt trời lên, nói người Vương gia bà không được dạy dỗ.
Cứ như vậy mà gả qua cho đám người đó, chắc chắn tam cô nương cũng không sống tốt.
“Con nghĩ như thế nào?” Trong lòng Vương lão phu nhân đã có ý định, trước tiên hỏi nhị phu nhân cái đã, dù sao năm đó chính nó cũng định ra mối hôn sự này, làm như thế nào cũng do nó quyết định.
Sự tình đã đến mức này, trong lòng hai nhà cũng tức giận, chỉ miễn cưỡng duy trì, tương lai người khó xử vẫn là tam cô nương, nhị phu nhân dứt khoát nói: “Ý của con dâu, nếu không được thì thôi, ngày khác con đi nói với Hình phu nhân …”
“Nói cái gì?” Lão phu nhân Vương cười lạnh một tiếng: “Bát tự cũng chưa xem, tính là đính hôn cái nỗi gì, càng chưa nói đến việc bội ước, Hình gia hắn giả vờ làm người câm mấy năm nay, bắt chúng ta mở miệng?”
Nơi đầu sóng ngọn gió này, nếu Hình gia muốn thật sự đến cầu hôn, bà còn phải xem trọng liếc mắt một cái.
Ngược lại phủ Quốc công bên kia, lão phu nhân Vương nói: “Nếu đã là lời đồn đại thì nên nghĩ cách đ è xuống đi, phủ Quốc công và Tiêu gia đã tính kết thân từ sớm, đừng để Vân Nương mang tiếng tham lam phú quý, huỷ nhân duyên của người khác.”
Nhị phu nhân gật đầu: “Con dâu hiểu rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bên này còn chưa đợi nhị phu nhân nghĩ ra cách, ngày mai tiểu Vương gia Triệu Viêm đột ngột đưa thiếp mời, nói ngày sau tổ chức một trận đá cầu ở Nam Giao, mời con cháu thế gia trong kinh thành đi thưởng thức.
Ba vị công tử Vương gia, bốn vị tiểu thư đều ở trong danh sách.
Hình côngtử cũng ở đây.
Biết Hình Phong muốn đi, Vân Nương hơi hơi không kìm nén được, sân của hai nhà Hình Vương chỉ cách một bức tường, ngày xưa nàng chỉ cần gõ hai tiếng ở bên này, đối diện sẽ đáp lại, nhưng đã nhiều ngày qua, nàng sắp gõ bể tường cũng không nghe thấy động tĩnh.
Chắc hắn để ý rồi.
Tận mắt nhìn thấy nàng lôi lôi kéo kéo với đàn ông bên cạnh, lại truyền ra lời đồn đại như vậy, là đàn ông thì sẽ để ý, Vân Nương muốn đi giải thích nhưng nhị phu nhân canh rất chặt, sống chết không cho nàng ra ngoài.
Lúc đại cô nương cầm thiệp mời tìm tới, Vân Nương giống như nhìn thấy cứu tinh. Dù mối hôn sự này có thành hay không, nàng cũng nên giải thích rõ ràng với Hình Phong, lời đồn đại kia là giả, giữa nàng và Bùi An trong sạch.
Thiệp mời do quản gia vương phủ tự mình đưa đến cho mọi người, ngay cả nhị phu nhân không muốn để cho nàng đi ra ngoài thì cũng không tiện từ chối ra mặt, đành phải nhiều lần dặn dò Vân Nương: “Quản mắt mình cho tốt, cũng quản lòng của mình, hoa nhà người khác lớn lên đẹp đến đâu cũng là nhà người khác, đừng nhớ thương, nhớ thương cũng không chiếm được, đừng để đến cuối cùng lại chà đạp thanh danh của mình.”
Vân Nương:...
Nhị phu nhân không thích góp vui, một nhà sáu đứa nhóc đều được đại phu nhân dẫn đi theo.
Đại tiểu thư, tứ tiểu thư và đại phu nhân ngồi trên xe ngựa phía trước, tiếp theo là đại công tử và tam công tử, đại nương tử và Vân Nương đi ở sau cùng.
Còn lại một công tử thì cưỡi ngựa, mới nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Người trong phủ đều biết tính tình nhất công tử bướng bỉnh, dù sao mấy năm nay đại phu nhân cũng không quản được hắn, thành thử cũng lười quản.
Xe ngựa ra khỏi thành, vừa lên đường ở vùng ngoại ô, bên tai rộn ràng hẳn, thỉnh thoảng còn có tiếng vó ngựa, nhìn tình hình này, chắc chắn hôm nay tiểu Vương gia sẽ mời tất cả cậu ấm thế gia trong kinh thành lẫn các tiểu cô nương đến.
Ngã một lần khôn một lần, từ Vương gia đến khi ngồi lên xe ngựa, dọc theo đường đi Vân Nương không quan tâm nhộn nhịp chừng nào, ngay cả rèm xe cũng không lộ một khe hở, ngược lại đại cô nương bên cạnh không thể cưỡng lại cứ vén rèm vài lần.
Đại cô nương đã hứa hôn, là đại công tử nhà họ Dư, tháng sau sẽ thành thân.
Hôm nay cũng đến.
Đại cô nương che che giấu giấu nhìn một lát, bỗng nhiên buông rèm xe xuống, sắc mặt đỏ lên ngay tức khắc, thân thể cũng ngồi thẳng tắp.
Vân Nương vừa thấy dáng vẻ này của nàng ấy là hiểu được ngay, tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: “Nhìn thấy tỷ phu sao?”
Đại tiểu thư còn chưa trả lời, đột nhiên một tiếng vó ngựa dừng ở bên cạnh xe ngựa, tiếp theo đó giọng nói đàn ông truyền vào: “Mấy ngày nay cây anh đào trong hậu viện chín đỏ, ta hái một ít, cho các cô nương nếm thử.”
Đại cô nương đỏ mặt, không đáp.
Vừa dứt lời, nha hoàn bên cạnh đại cô nương ở ngoài vén rèm lên, đưa một giỏ trúc chứa đầy anh đào vào trong.
Khi rèm vén lên, Vân Nương liếc sang theo bản năng, bên cạnh Dư đại công tử còn có một con ngựa, quá cao, nàng không thấy rõ là ai, chỉ nhìn thấy một đôi giày có thêu hoa văn tơ vàng tường vân.
Nàng vội vàng quay đầu, rèm cửa cũng rơi xuống, đại cô nương đưa giỏ trúc trong tay đến trước mặt nàng, Vân Nương cũng không khách sáo, cầm một trái lên nhưng vừa mới bỏ vào trong miệng đã nghe thấy bên ngoài đại công tử nhà họ Dư gọi một tiếng: “Bùi Huynh …”
Vân Nương:...
Đến địa điểm, xe ngựa dừng lại, Vân Nương và đại cô nương đi xuống đi theo phía sau đại phu nhân, ghi nhớ lời dặn dò của nhị phu nhân, cố gắng nhìn thẳng.
Thấy trong tay đại cô nương cầm một giỏ trúc anh đào, nhất cô nương và tứ cô nương đều vây quanh, lúc này Vân Nương mới nhân cơ hội quét một vòng, lén đi tìm xe ngựa nhà Hình gia.
Người thật sự quá nhiều, không thấy.
“Ồ, đại phu nhân tới rồi.” Phía trước có người muốn chào hỏi với đại phu nhân.
Vân Nương vội vàng thu tầm mắt lại.
Lúc này nhị phòng nhà họ Vương đã lập công ở biên quan, được phong làm tướng quân, địa vị xưa đâu bằng nay, không ít thế gia nhao nhao đến chào hỏi, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng liếc mắt về phía Vân Nương.
Ai cũng biết phòng hai nhà họ Vương chỉ có một cô con gái như vậy, vẻ bề ngoài nổi danh xinh đẹp, ngày thường không ít thế gia công tử đều nảy sinh tâm tư với nàng, thế nhưng nghe nói đã có hôn ước với nhà họ Hình, tuy không chính thức đính hôn nhưng dòng dõi nhà họ Vương cũng không cao, cũng không có thế gia chủ mẫu nào tình nguyện chỉ vì vẻ ngoài mà đắc tội với người khác, bị bàn tán là cướp nhân duyên của người khác.
Bây giờ không còn giống nữa, Vương Nhung Thiên được phong làm tướng quân, đó chính là ân sủng của bệ hạ, nếu có thể leo lên mối hôn sự này, tất nhiên có thể được thơm lây.
Không đợi người ta có tâm tư riêng, lời đồn giữa Bùi An và tam cô nương đã truyền ra ngoài.
Nhà họ Hình cũng thôi, còn nhà họ Bùi, phóng mắt nhìn trong thành Lâm An cũng không có gia tộc nào có thể so sánh được, nếu tam cô nương này thật sự thành hôn với nhà họ Hình, hoặc là bị thế gia bên cạnh nhặt được hời thì có lẽ trong lòng mọi người đều không phục, sau khi biết là nhà họ Bùi mới cân bằng.
Bàn về bề ngoài, hai người ai cũng không thiệt thòi, bàn về địa vị, tuy nhà họ Vương hơi kém nhà họ Bùi nhưng cũng coi như xứng đôi.
Tam cô nương này hoàn toàn không có cơ hội, nhưng trước mặt nhị phòng không có đứa con trai nào, nếu tương lai sinh thêm một đứa, hoặc là đến phòng một nhận con thừa tự.
Nhị phu nhân cũng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, vế sau càng có khả năng hơn, thành thử ai cũng tranh thủ làm quen với đại phu nhân, đại phu nhân vội vàng ứng phó, không rảnh bận tâm đ ến mấy đứa con cháu, đến vị trí chỗ ngồi thì nói với mấy người ở phía sau: “Đi chơi đi, đừng đi xa.”
Người lớn nói chuyện, đám nhỏ không tiện nghe, cũng không có hứng nghe, tất cả vây quanh đài quan sát xem đá cầu.
Đại công tử đã đến sân sớm, đã hoạt động với mấy công tử khác, đại công tử và tam công tử ngắm nhìn một trận náo nhiệt như vậy cũng bị nhất công tử kéo lên sân.
Trên đài quan sát toàn người là người, không chỉ nhà họ Vương mà còn có các cô nương thế gia khác, người càng lúc càng nhiều, tất cả đều chen chúc thành một đống để ngắm cảnh náo nhiệt.
Thấy người quá nhiều, đại cô nương lôi kéo Vân Nương lui về phía sau hai bước, quay đầu lại, ánh mắt va phải đại công tử Dư cách đó không xa, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói với Vân Nương: “Ta sẽ nhanh quay về.”
Vân Nương nhìn theo ánh mắt nàng ấy là hiểu ngay, vội vàng nói: “Thay muội cảm ơn anh đào của tỷ phu nhé, ngon quá.”
Đại cô nương không ngẩng đầu lên được, vỗ cánh tay nàng một cái, ăn miếng trả miếng: “Hình Phong không ở bên trong đâu, khỏi nhìn.”
Vân Nương:...
Từ lúc tiến vào Vân Nương đã một mực tìm Hình Phong, chưa gặp được, ngay cả phu nhân Hình cũng không nhìn thấy, đá cầu là do tiểu Vương gia tổ chức, Hình gia không thể một người cũng không đến.
Quả thật trong sân không có người, Vân Nương đang muốn đi tìm chỗ bên cạnh, bỗng nhiên có người chạm vào khuỷu tay, Vân Nương sửng sốt, quay đầu lại.
Là gã sai vặt của Hình Phong: “Tam tiểu thư…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng Vân Nương mừng rỡ, túm lấy ống tay áo của nhất cô nương trước mặt, chào hỏi nàng ấy một tiếng: “Đại tỷ tỷ, muội đi tịnh phòng một chuyến.”
Nhất cô nương đang xem rất hăng hái, cũng không quay đầu lại: “Được…”
Tuy sân đá cầu ở vùng ngoại ô, nhưng đình đài lầu các nên có cũng có, phía trước là sân chơi, phía sau là mấy dãy phòng cho khách, chuyên cho khách thay quần áo.
Gã sai vặt nhà họ Hình mang Vân Nương đi thẳng vào trong, đi đến phía dưới một gốc cây đa mới dừng chân lại, quay đầu lại nói với Vân Nương: “Chủ tử ở bên trong chờ tam tiểu thư…”
Có lẽ là nghe được tiếng động, Hình Phong đi ra khỏi phía sau gốc cây, một thân áo gấm xanh nước, mặc dù vẻ ngoài không đẹp đến nỗi kinh ngạc như của Bùi An nhưng cũng coi là anh tuấn sạch sẽ.
Hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, quen thuộc lẫn nhau, Vân Nương cũng không kiêng kỵ gì: “ Hình ca ca, ta tìm một vòng cũng không thấy huynh, sao huynh lại ở đây mà không đi đá cầu…”
Nàng nói xong, bèn xách làn váy đi tới trước mặt Hình Phong.
Hình Phong cười, ôn hoà nho nhã: “Đến trễ một chút.”
Vân Nương gật đầu: “Không sao mà, còn chưa bắt đầu đâu, lát nữa chúng ta cùng đi xem náo nhiệt, chỉ là đại ca của ta rất gấp gáp…”
“Vân Nương.” Hình Phong ngắt lời nàng.
Vân Nương đáp một tiếng: “Hả?”
Hình Phong nhìn nàng, rồi lại im lặng xuống, thật lâu sau cũng không nói lời nào, Vân Nương thấy vẻ mặt của y như thế, đoán chắc chắn y đang lăn tăn chuyện đó, vội vàng giải thích: “ Hình ca ca, ta và Bùi…”
Y nói một lần nữa: “Muội có thích ta không?”
Vân Nương sửng sốt, không chút suy nghĩ: “Thích chứ, có phải Hình ca ca nghe được lời đồn đại hay không, huynh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ngày đó ta với thế tử…”
“Ừm.” Hình Phong cười, không nghe nàng nói tiếp, đột nhiên nói: “Chúng ta bỏ trốn có được không?”
Vân Nương giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.
Hình Phong cũng không giải thích, con ngươi nhìn đôi mắt nàng thật sâu, tiếp tục nói: “Mặc dù ta chỉ có hai bàn tay trắng, lang bạt bấp bênh, muội cũng ở bên cạnh ta, thích ta sao?”
Vân Nương nghe không rõ y có ý gì: “Ca ca Hình làm sao vậy?”
“Muội chỉ cần trả lời ta, nếu là kết quả như vậy, muội còn thích ta không, còn tình nguyện đi theo ta không, cho dù hoàn cảnh như thế nào cũng luôn bên cạnh ta không rời không bỏ?”
Vấn đề này, quá đột ngột, cũng quá nặng nề.
Mặc dù Vương gia không phải là danh môn nhà giàu gì nhưng nàng cũng được coi là thiên kim đại tiểu thư, từ khi sinh ra đã được cha mẹ cưng chiều, không thiếu ăn thiếu mặc, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rời khỏi ngôi nhà này, sống một mình.
Nàng không biết.
Nàng ngẩng đầu khó xử nói: “Hình ca ca, chúng ta đã hứa hôn từ nhỏ, không cần bỏ trốn, chỉ cần huynh đến cầu hôn, tất nhiên cha mẹ ta sẽ đồng ý, nếu lần này bỏ trốn, cha mẹ lo lắng thì không nói, tương lai chúng ta có thể đi đâu, sẽ sống như thế nào?”
Hắn là Thám Hoa chỉ sau Bùi An, tương lai rạng rỡ, không đáng để buông bỏ tất cả đi bỏ trốn.
Vả lại hai người cũng không hoàn toàn đến mức phải bỏ trốn, nàng biết Hình phu nhân không thích nàng, nhất là sau khi lời đồn giữa mình với Bùi An truyền ra ngoài, chắc là ghét nàng nhiều hơn.
Nếu huynh ấy thật lòng muốn cưới mình, chỉ cần huynh ấy nói một câu, nàng lập tức đi tới trước mặt Hình phu nhân để xin lỗi, nhưng muốn nàng buông bỏ tất cả hiện tại, vứt bỏ cha mẹ mình đi theo huynh ấy, nàng không làm được.
Nhìn vẻ mặt của nàng, cuối cùng Hình Phong cũng tỉnh táo lại.
Làm sao hắn có thể thật sự nỡ để cho nàng đi theo mình sống cuộc sống khổ sở, nàng xinh đẹp như vậy, bỏ trốn thì như thế nào, hắn vẫn không bảo vệ được nàng như cũ.
Biểu cảm Hình Phong dần dần khôi phục vẻ ôn hoà lúc trước: “Ta nói giỡn, đừng coi là thật.”
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, cười với hắn: “Biết ngay Hình ca ca nói đùa mà, huynh luôn luôn cẩn trọng, sao có thể nghĩ đến việc bỏ trốn.”
Hình Phong nắm chặt khối ngọc bội trong tay, mím môi cười, không đáp.
Vân Nương không nhìn thấy sự khác lạ, kéo ống tay áo y một chút: “Đi thôi, chúng ta đi xem đá cầu…”
Hai người vừa đi, cửa phòng phía sau cũng từ từ mở ra.
Bùi An thay đổi một bộ quần áo đá cầu, đi ra, Đồng Nghĩa đi theo phía sau y: “Chủ tử, có muốn nói cho nhà họ Vương hay không…”
Tuy nói nghe người ta cạy góc tường không tốt lắm nhưng công tử Hình này, rốt cuộc có suy nghĩ gì mà muốn dụ dỗ cô nương nhà người ta bỏ trốn vậy trời, nếu bị phòng hai nhà họ Vương và nhị phu nhân biết, còn không được tức chết.
“Rảnh rỗi nhỉ?” Bùi An quay đầu lại liếc hắn một cái, Đồng Nghĩa không dám lên tiếng nữa.
Bùi An vừa tới địa điểm, Triệu Viêm bèn đi tới, đưa danh sách trong tay cho hắn: “Bùi huynh, sắp xếp thế nào?”
Đó là danh sách của hai đội tham gia.
Tam cô nương nhà họ Vương xếp hạnh ở bên trên, cùng đội với Bùi An.
Bùi An liếc nhìn Hình Phong - người vừa ngồi xuống đài quan sát để xem, đột nhiên nói: “Thêm Hình Phong vào.”
Không vì gì khác, chỉ vì mình và Vương Nhung Thiên từng cùng nhau giết địch trên chiến trường, hôm nay nên cho ông một khoảng thời gian vui vẻ.
Triệu Viêm sửng sốt một lúc, tròng mắt sắp rớt ra ngoài: “Không hổ là Bùi huynh, có phải chơi hơi lớn rồi không?”
Nói hai người tình chàng ý thiếp, vốn dĩ đã nồng nàn, Bùi thế tử trở về từ biên quan hai người đã hẹn gặp ở quán trà, trùng hợp lúc này Bùi thế tử lại theo Vương tướng quân đến Tương Châu, càng lúc càng nói không rõ, truyền đến có mũi có mắt hẳn hoi.
Vân Nương vừa nghe nói chuyện này từ miệng Thanh Ngọc thì lập tức đến từ đường, chờ nhị phu nhân chạy tới, nàng đã đoan chính quỳ xuống sám hối ở đó, một bụng tức giận không có chỗ trút, nhị phu nhân chỉ có thể trừng Vương Nhung Thiên: “Người ta bảo con gái giống cha, đúng là không để cho người ta bớt lo chút nào.”
Vương Nhung Thiên:...
Cũng không biết người năm đó trèo tường nhà họ Vương ông là ai.
Tin tức vừa truyền ra, giống như một luồng gió, thổi đi rất nhanh, sau giờ Ngọ lão phu nhân đã gọi nhị phu nhân đến viện, vừa gặp là hỏi ngay: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhị phu nhân cũng muốn biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đức hạnh của con bé chết tiệt kia, hẳn là hai đứa nó không quen biết: “Chỉ là mấy tin đồn nhảm nhí vô căn cứ thôi, qua hai ngày là tốt rồi, mẫu thân không cần lo lắng.”
Lão phu nhân lại không cho rằng như vậy, tiếng gió kéo đến, tám phần nhà họ Hình cũng biết được.
Lúc trước Vân Nương còn nhỏ, Hình phu nhân vẫn còn nhắc đến chuyện này, cứ đẩy lùi từ năm này qua năm khác, gần hai năm không lên một tiếng, bây giờ thằng hai về nhà, được phong tướng quân, Hình gia lại có ý tứ kia, nhưng lời nói mỉa mai mấy ngày trước Hình phu nhân nói, lão phu nhân đều thu hết vào tai.
Con gái nhà họ Vương bà, từ trước đến nay không biết nói mạnh miệng, nếu không phải nhà họ Hình họ không có động tĩnh gì, sớm cưới xin trước thì sao để người ngoài đồn thổi những tin đồn nhảm nhí kia? Hình gia kia là bánh trái thơm ngon ghê gớm lắm sao, đến lượt bọn họ vênh mặt trời lên, nói người Vương gia bà không được dạy dỗ.
Cứ như vậy mà gả qua cho đám người đó, chắc chắn tam cô nương cũng không sống tốt.
“Con nghĩ như thế nào?” Trong lòng Vương lão phu nhân đã có ý định, trước tiên hỏi nhị phu nhân cái đã, dù sao năm đó chính nó cũng định ra mối hôn sự này, làm như thế nào cũng do nó quyết định.
Sự tình đã đến mức này, trong lòng hai nhà cũng tức giận, chỉ miễn cưỡng duy trì, tương lai người khó xử vẫn là tam cô nương, nhị phu nhân dứt khoát nói: “Ý của con dâu, nếu không được thì thôi, ngày khác con đi nói với Hình phu nhân …”
“Nói cái gì?” Lão phu nhân Vương cười lạnh một tiếng: “Bát tự cũng chưa xem, tính là đính hôn cái nỗi gì, càng chưa nói đến việc bội ước, Hình gia hắn giả vờ làm người câm mấy năm nay, bắt chúng ta mở miệng?”
Nơi đầu sóng ngọn gió này, nếu Hình gia muốn thật sự đến cầu hôn, bà còn phải xem trọng liếc mắt một cái.
Ngược lại phủ Quốc công bên kia, lão phu nhân Vương nói: “Nếu đã là lời đồn đại thì nên nghĩ cách đ è xuống đi, phủ Quốc công và Tiêu gia đã tính kết thân từ sớm, đừng để Vân Nương mang tiếng tham lam phú quý, huỷ nhân duyên của người khác.”
Nhị phu nhân gật đầu: “Con dâu hiểu rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bên này còn chưa đợi nhị phu nhân nghĩ ra cách, ngày mai tiểu Vương gia Triệu Viêm đột ngột đưa thiếp mời, nói ngày sau tổ chức một trận đá cầu ở Nam Giao, mời con cháu thế gia trong kinh thành đi thưởng thức.
Ba vị công tử Vương gia, bốn vị tiểu thư đều ở trong danh sách.
Hình côngtử cũng ở đây.
Biết Hình Phong muốn đi, Vân Nương hơi hơi không kìm nén được, sân của hai nhà Hình Vương chỉ cách một bức tường, ngày xưa nàng chỉ cần gõ hai tiếng ở bên này, đối diện sẽ đáp lại, nhưng đã nhiều ngày qua, nàng sắp gõ bể tường cũng không nghe thấy động tĩnh.
Chắc hắn để ý rồi.
Tận mắt nhìn thấy nàng lôi lôi kéo kéo với đàn ông bên cạnh, lại truyền ra lời đồn đại như vậy, là đàn ông thì sẽ để ý, Vân Nương muốn đi giải thích nhưng nhị phu nhân canh rất chặt, sống chết không cho nàng ra ngoài.
Lúc đại cô nương cầm thiệp mời tìm tới, Vân Nương giống như nhìn thấy cứu tinh. Dù mối hôn sự này có thành hay không, nàng cũng nên giải thích rõ ràng với Hình Phong, lời đồn đại kia là giả, giữa nàng và Bùi An trong sạch.
Thiệp mời do quản gia vương phủ tự mình đưa đến cho mọi người, ngay cả nhị phu nhân không muốn để cho nàng đi ra ngoài thì cũng không tiện từ chối ra mặt, đành phải nhiều lần dặn dò Vân Nương: “Quản mắt mình cho tốt, cũng quản lòng của mình, hoa nhà người khác lớn lên đẹp đến đâu cũng là nhà người khác, đừng nhớ thương, nhớ thương cũng không chiếm được, đừng để đến cuối cùng lại chà đạp thanh danh của mình.”
Vân Nương:...
Nhị phu nhân không thích góp vui, một nhà sáu đứa nhóc đều được đại phu nhân dẫn đi theo.
Đại tiểu thư, tứ tiểu thư và đại phu nhân ngồi trên xe ngựa phía trước, tiếp theo là đại công tử và tam công tử, đại nương tử và Vân Nương đi ở sau cùng.
Còn lại một công tử thì cưỡi ngựa, mới nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Người trong phủ đều biết tính tình nhất công tử bướng bỉnh, dù sao mấy năm nay đại phu nhân cũng không quản được hắn, thành thử cũng lười quản.
Xe ngựa ra khỏi thành, vừa lên đường ở vùng ngoại ô, bên tai rộn ràng hẳn, thỉnh thoảng còn có tiếng vó ngựa, nhìn tình hình này, chắc chắn hôm nay tiểu Vương gia sẽ mời tất cả cậu ấm thế gia trong kinh thành lẫn các tiểu cô nương đến.
Ngã một lần khôn một lần, từ Vương gia đến khi ngồi lên xe ngựa, dọc theo đường đi Vân Nương không quan tâm nhộn nhịp chừng nào, ngay cả rèm xe cũng không lộ một khe hở, ngược lại đại cô nương bên cạnh không thể cưỡng lại cứ vén rèm vài lần.
Đại cô nương đã hứa hôn, là đại công tử nhà họ Dư, tháng sau sẽ thành thân.
Hôm nay cũng đến.
Đại cô nương che che giấu giấu nhìn một lát, bỗng nhiên buông rèm xe xuống, sắc mặt đỏ lên ngay tức khắc, thân thể cũng ngồi thẳng tắp.
Vân Nương vừa thấy dáng vẻ này của nàng ấy là hiểu được ngay, tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: “Nhìn thấy tỷ phu sao?”
Đại tiểu thư còn chưa trả lời, đột nhiên một tiếng vó ngựa dừng ở bên cạnh xe ngựa, tiếp theo đó giọng nói đàn ông truyền vào: “Mấy ngày nay cây anh đào trong hậu viện chín đỏ, ta hái một ít, cho các cô nương nếm thử.”
Đại cô nương đỏ mặt, không đáp.
Vừa dứt lời, nha hoàn bên cạnh đại cô nương ở ngoài vén rèm lên, đưa một giỏ trúc chứa đầy anh đào vào trong.
Khi rèm vén lên, Vân Nương liếc sang theo bản năng, bên cạnh Dư đại công tử còn có một con ngựa, quá cao, nàng không thấy rõ là ai, chỉ nhìn thấy một đôi giày có thêu hoa văn tơ vàng tường vân.
Nàng vội vàng quay đầu, rèm cửa cũng rơi xuống, đại cô nương đưa giỏ trúc trong tay đến trước mặt nàng, Vân Nương cũng không khách sáo, cầm một trái lên nhưng vừa mới bỏ vào trong miệng đã nghe thấy bên ngoài đại công tử nhà họ Dư gọi một tiếng: “Bùi Huynh …”
Vân Nương:...
Đến địa điểm, xe ngựa dừng lại, Vân Nương và đại cô nương đi xuống đi theo phía sau đại phu nhân, ghi nhớ lời dặn dò của nhị phu nhân, cố gắng nhìn thẳng.
Thấy trong tay đại cô nương cầm một giỏ trúc anh đào, nhất cô nương và tứ cô nương đều vây quanh, lúc này Vân Nương mới nhân cơ hội quét một vòng, lén đi tìm xe ngựa nhà Hình gia.
Người thật sự quá nhiều, không thấy.
“Ồ, đại phu nhân tới rồi.” Phía trước có người muốn chào hỏi với đại phu nhân.
Vân Nương vội vàng thu tầm mắt lại.
Lúc này nhị phòng nhà họ Vương đã lập công ở biên quan, được phong làm tướng quân, địa vị xưa đâu bằng nay, không ít thế gia nhao nhao đến chào hỏi, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng liếc mắt về phía Vân Nương.
Ai cũng biết phòng hai nhà họ Vương chỉ có một cô con gái như vậy, vẻ bề ngoài nổi danh xinh đẹp, ngày thường không ít thế gia công tử đều nảy sinh tâm tư với nàng, thế nhưng nghe nói đã có hôn ước với nhà họ Hình, tuy không chính thức đính hôn nhưng dòng dõi nhà họ Vương cũng không cao, cũng không có thế gia chủ mẫu nào tình nguyện chỉ vì vẻ ngoài mà đắc tội với người khác, bị bàn tán là cướp nhân duyên của người khác.
Bây giờ không còn giống nữa, Vương Nhung Thiên được phong làm tướng quân, đó chính là ân sủng của bệ hạ, nếu có thể leo lên mối hôn sự này, tất nhiên có thể được thơm lây.
Không đợi người ta có tâm tư riêng, lời đồn giữa Bùi An và tam cô nương đã truyền ra ngoài.
Nhà họ Hình cũng thôi, còn nhà họ Bùi, phóng mắt nhìn trong thành Lâm An cũng không có gia tộc nào có thể so sánh được, nếu tam cô nương này thật sự thành hôn với nhà họ Hình, hoặc là bị thế gia bên cạnh nhặt được hời thì có lẽ trong lòng mọi người đều không phục, sau khi biết là nhà họ Bùi mới cân bằng.
Bàn về bề ngoài, hai người ai cũng không thiệt thòi, bàn về địa vị, tuy nhà họ Vương hơi kém nhà họ Bùi nhưng cũng coi như xứng đôi.
Tam cô nương này hoàn toàn không có cơ hội, nhưng trước mặt nhị phòng không có đứa con trai nào, nếu tương lai sinh thêm một đứa, hoặc là đến phòng một nhận con thừa tự.
Nhị phu nhân cũng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, vế sau càng có khả năng hơn, thành thử ai cũng tranh thủ làm quen với đại phu nhân, đại phu nhân vội vàng ứng phó, không rảnh bận tâm đ ến mấy đứa con cháu, đến vị trí chỗ ngồi thì nói với mấy người ở phía sau: “Đi chơi đi, đừng đi xa.”
Người lớn nói chuyện, đám nhỏ không tiện nghe, cũng không có hứng nghe, tất cả vây quanh đài quan sát xem đá cầu.
Đại công tử đã đến sân sớm, đã hoạt động với mấy công tử khác, đại công tử và tam công tử ngắm nhìn một trận náo nhiệt như vậy cũng bị nhất công tử kéo lên sân.
Trên đài quan sát toàn người là người, không chỉ nhà họ Vương mà còn có các cô nương thế gia khác, người càng lúc càng nhiều, tất cả đều chen chúc thành một đống để ngắm cảnh náo nhiệt.
Thấy người quá nhiều, đại cô nương lôi kéo Vân Nương lui về phía sau hai bước, quay đầu lại, ánh mắt va phải đại công tử Dư cách đó không xa, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng nói với Vân Nương: “Ta sẽ nhanh quay về.”
Vân Nương nhìn theo ánh mắt nàng ấy là hiểu ngay, vội vàng nói: “Thay muội cảm ơn anh đào của tỷ phu nhé, ngon quá.”
Đại cô nương không ngẩng đầu lên được, vỗ cánh tay nàng một cái, ăn miếng trả miếng: “Hình Phong không ở bên trong đâu, khỏi nhìn.”
Vân Nương:...
Từ lúc tiến vào Vân Nương đã một mực tìm Hình Phong, chưa gặp được, ngay cả phu nhân Hình cũng không nhìn thấy, đá cầu là do tiểu Vương gia tổ chức, Hình gia không thể một người cũng không đến.
Quả thật trong sân không có người, Vân Nương đang muốn đi tìm chỗ bên cạnh, bỗng nhiên có người chạm vào khuỷu tay, Vân Nương sửng sốt, quay đầu lại.
Là gã sai vặt của Hình Phong: “Tam tiểu thư…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng Vân Nương mừng rỡ, túm lấy ống tay áo của nhất cô nương trước mặt, chào hỏi nàng ấy một tiếng: “Đại tỷ tỷ, muội đi tịnh phòng một chuyến.”
Nhất cô nương đang xem rất hăng hái, cũng không quay đầu lại: “Được…”
Tuy sân đá cầu ở vùng ngoại ô, nhưng đình đài lầu các nên có cũng có, phía trước là sân chơi, phía sau là mấy dãy phòng cho khách, chuyên cho khách thay quần áo.
Gã sai vặt nhà họ Hình mang Vân Nương đi thẳng vào trong, đi đến phía dưới một gốc cây đa mới dừng chân lại, quay đầu lại nói với Vân Nương: “Chủ tử ở bên trong chờ tam tiểu thư…”
Có lẽ là nghe được tiếng động, Hình Phong đi ra khỏi phía sau gốc cây, một thân áo gấm xanh nước, mặc dù vẻ ngoài không đẹp đến nỗi kinh ngạc như của Bùi An nhưng cũng coi là anh tuấn sạch sẽ.
Hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, quen thuộc lẫn nhau, Vân Nương cũng không kiêng kỵ gì: “ Hình ca ca, ta tìm một vòng cũng không thấy huynh, sao huynh lại ở đây mà không đi đá cầu…”
Nàng nói xong, bèn xách làn váy đi tới trước mặt Hình Phong.
Hình Phong cười, ôn hoà nho nhã: “Đến trễ một chút.”
Vân Nương gật đầu: “Không sao mà, còn chưa bắt đầu đâu, lát nữa chúng ta cùng đi xem náo nhiệt, chỉ là đại ca của ta rất gấp gáp…”
“Vân Nương.” Hình Phong ngắt lời nàng.
Vân Nương đáp một tiếng: “Hả?”
Hình Phong nhìn nàng, rồi lại im lặng xuống, thật lâu sau cũng không nói lời nào, Vân Nương thấy vẻ mặt của y như thế, đoán chắc chắn y đang lăn tăn chuyện đó, vội vàng giải thích: “ Hình ca ca, ta và Bùi…”
Y nói một lần nữa: “Muội có thích ta không?”
Vân Nương sửng sốt, không chút suy nghĩ: “Thích chứ, có phải Hình ca ca nghe được lời đồn đại hay không, huynh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ngày đó ta với thế tử…”
“Ừm.” Hình Phong cười, không nghe nàng nói tiếp, đột nhiên nói: “Chúng ta bỏ trốn có được không?”
Vân Nương giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.
Hình Phong cũng không giải thích, con ngươi nhìn đôi mắt nàng thật sâu, tiếp tục nói: “Mặc dù ta chỉ có hai bàn tay trắng, lang bạt bấp bênh, muội cũng ở bên cạnh ta, thích ta sao?”
Vân Nương nghe không rõ y có ý gì: “Ca ca Hình làm sao vậy?”
“Muội chỉ cần trả lời ta, nếu là kết quả như vậy, muội còn thích ta không, còn tình nguyện đi theo ta không, cho dù hoàn cảnh như thế nào cũng luôn bên cạnh ta không rời không bỏ?”
Vấn đề này, quá đột ngột, cũng quá nặng nề.
Mặc dù Vương gia không phải là danh môn nhà giàu gì nhưng nàng cũng được coi là thiên kim đại tiểu thư, từ khi sinh ra đã được cha mẹ cưng chiều, không thiếu ăn thiếu mặc, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rời khỏi ngôi nhà này, sống một mình.
Nàng không biết.
Nàng ngẩng đầu khó xử nói: “Hình ca ca, chúng ta đã hứa hôn từ nhỏ, không cần bỏ trốn, chỉ cần huynh đến cầu hôn, tất nhiên cha mẹ ta sẽ đồng ý, nếu lần này bỏ trốn, cha mẹ lo lắng thì không nói, tương lai chúng ta có thể đi đâu, sẽ sống như thế nào?”
Hắn là Thám Hoa chỉ sau Bùi An, tương lai rạng rỡ, không đáng để buông bỏ tất cả đi bỏ trốn.
Vả lại hai người cũng không hoàn toàn đến mức phải bỏ trốn, nàng biết Hình phu nhân không thích nàng, nhất là sau khi lời đồn giữa mình với Bùi An truyền ra ngoài, chắc là ghét nàng nhiều hơn.
Nếu huynh ấy thật lòng muốn cưới mình, chỉ cần huynh ấy nói một câu, nàng lập tức đi tới trước mặt Hình phu nhân để xin lỗi, nhưng muốn nàng buông bỏ tất cả hiện tại, vứt bỏ cha mẹ mình đi theo huynh ấy, nàng không làm được.
Nhìn vẻ mặt của nàng, cuối cùng Hình Phong cũng tỉnh táo lại.
Làm sao hắn có thể thật sự nỡ để cho nàng đi theo mình sống cuộc sống khổ sở, nàng xinh đẹp như vậy, bỏ trốn thì như thế nào, hắn vẫn không bảo vệ được nàng như cũ.
Biểu cảm Hình Phong dần dần khôi phục vẻ ôn hoà lúc trước: “Ta nói giỡn, đừng coi là thật.”
Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, cười với hắn: “Biết ngay Hình ca ca nói đùa mà, huynh luôn luôn cẩn trọng, sao có thể nghĩ đến việc bỏ trốn.”
Hình Phong nắm chặt khối ngọc bội trong tay, mím môi cười, không đáp.
Vân Nương không nhìn thấy sự khác lạ, kéo ống tay áo y một chút: “Đi thôi, chúng ta đi xem đá cầu…”
Hai người vừa đi, cửa phòng phía sau cũng từ từ mở ra.
Bùi An thay đổi một bộ quần áo đá cầu, đi ra, Đồng Nghĩa đi theo phía sau y: “Chủ tử, có muốn nói cho nhà họ Vương hay không…”
Tuy nói nghe người ta cạy góc tường không tốt lắm nhưng công tử Hình này, rốt cuộc có suy nghĩ gì mà muốn dụ dỗ cô nương nhà người ta bỏ trốn vậy trời, nếu bị phòng hai nhà họ Vương và nhị phu nhân biết, còn không được tức chết.
“Rảnh rỗi nhỉ?” Bùi An quay đầu lại liếc hắn một cái, Đồng Nghĩa không dám lên tiếng nữa.
Bùi An vừa tới địa điểm, Triệu Viêm bèn đi tới, đưa danh sách trong tay cho hắn: “Bùi huynh, sắp xếp thế nào?”
Đó là danh sách của hai đội tham gia.
Tam cô nương nhà họ Vương xếp hạnh ở bên trên, cùng đội với Bùi An.
Bùi An liếc nhìn Hình Phong - người vừa ngồi xuống đài quan sát để xem, đột nhiên nói: “Thêm Hình Phong vào.”
Không vì gì khác, chỉ vì mình và Vương Nhung Thiên từng cùng nhau giết địch trên chiến trường, hôm nay nên cho ông một khoảng thời gian vui vẻ.
Triệu Viêm sửng sốt một lúc, tròng mắt sắp rớt ra ngoài: “Không hổ là Bùi huynh, có phải chơi hơi lớn rồi không?”
/151
|