Từ sau sự kiện ngắm xe hoa ở tiết Trùng Dương, mọi thứ bắt đầu long trời lở đất, hoàng đế giống như rơi từ Cửu Trùng Thiên xuống địa ngục, hết tin dữ này lại đến tin dữ khác.
Mà mỗi chuyện đều khiến ông ta như lửa đốt cháy mình.
Thân phận của hoàng hậu bị bại lộ, hoàng đế cưỡng đoạt dân phụ, trong một đêm nhà nhà đều biết, nhiều năm qua tốn hết nhân lực giết Trương Trị thì có ích gì, bận rộn vô ích, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả mà mọi người đều biết.
Thể diện hoàng đế, cũng coi như hoàn toàn quét rác.
Hoàng đế ngã xuống giường bệnh, Vương Ân trấn an nói: “Bệ hạ là vua của một nước, cái gì trong thiên hạ này mà không phải của bệ hạ, hoàng hậu nương nương và bệ hạ là phu thê tình thâm, muốn ở bên nhau là chuyện đương nhiên, những kẻ coi rẻ uy trời, ngỗ nghịch thánh ý, giết là được.”
Cũng không sai.
Hoàng đế phái người bắt toàn bộ những người lan truyền lời đồn, chém đầu tại chỗ, lấy đó chấn chỉnh uy trời, rốt cuộc mấy ngày sau đó cũng yên tai.
Dân đấu với trời, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Mấy ngày trước còn tôn thờ ông ta là minh quân, tán dương ông ta là thánh chủ Nam Quốc, chỉ mới chớp mắt, đã có thể sắp xếp thoá mạ ông ta, coi ông ta thành trò cười, đây là đạo lý trung thành với vua gì chứ.
Một đám dối trá, giống y chang như đám thần tử trong triều, chưa bao giờ thật sự trung thành với ông ta, nếu muốn bọn họ thần phục thì phải để cho bọn họ chịu đau, đau mới có thể nhớ lâu, mới hiểu được gì nên làm, gì không nên làm.
Nhưng chuyện phiền lòng đâu chỉ có mỗi chuyện này, mấy sứ giả Tri châu vừa tới, người nào người nấy đều mở miệng đòi người đòi lương thực.
Không phải nói Tương Châu được bảo vệ rồi sao.
Người Bắc đã bị đánh lui sao?
Bao nhiêu tin chiến thắng truyền về, vạn dân vui mừng, hai vạn binh mã của ông ta lại vừa tới, lúc này mới bao lâu đâu? Lại binh mã không đủ.
Chiến sự xảy đến, chính là một cái động không đáy, ông ta hiểu rõ điểm này hơn bất kỳ khác, cho nên mấy năm nay ông ta chỉ một mực ở chủ hòa, bình an không có chuyện gì với Bắc Quốc.
Cuộc sống tốt đẹp quá lại muốn xúi giục ông ta khai chiến, lúc trước Tương Châu khai chiến nên để cho người đi nghị hòa thì cũng không đến mức có tình trạng như bây giờ.
Có bao nhiêu bản lĩnh ôm bao nhiêu việc lớn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sao ông ta lại tin một hạng người nữ lưu có thể bảo vệ cửa thành? Còn đồng ý phái binh...
Ông ta hồ đồ rồi.
Hoàng đế hối hận không kịp, lại nghe thần tử phía dưới còn đang muốn ông ta xuất binh xuất lương, trong lòng càng bực bội thêm, giang sơn này là của ông ta, không cho phép bọn họ khoa tay múa chân.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hoàng đế không chỉ không tăng binh và lương thảo cho các châu mà còn lần nữa phái người đi cầu hoà với Bắc Quốc, cũng bắt Minh Dương và Bùi An dẫn đầu lãnh binh.
Người còn chưa ra ngoài thì mưa lớn đột ngột rơi xuống Lâm An, dân chúng trong thành ai nấy cũng sợ hãi.
Sông Lâm An đẫm máu và nước mắt.
Thần linh nổi giận, sẽ bị trời phạt.
Dân chúng vứt bỏ tất cả hương khói lúc trước cung phụng cho hoàng đế, khấn cầu thần linh tha thứ, nói mình bái nhầm người.
Hoàng đế nghe được tin này, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì hai vạn binh tướng của triều đình đi Tương Châu chi viện đã truyền tin về.
Tương Châu vốn dĩ không có Minh Dương, chỉ có Bùi An.
Không chỉ có hắn mà còn có lão thất phu Cố gia không chết, còn mang theo binh lính nuôi riêng ra chiến trường, tất cả “thánh chỉ” ở biên quan đều do cái tên ăn chơi trác táng phủ Thụy An Vương được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Tội khi quân.
Tự nuôi quân mã.
Giả truyền thánh chỉ.
Mỗi một chuyện đều ngỗ nghịch hoàng uy của ông ta, phản, phản rồi! Đám nghịch tặc to gan lớn mật này, coi hoàng đế như ông ta chết rồi sao.
Hoàng đế tức giận, đầu óc lại bắt đầu có dấu hiệu ngất xỉu, lập tức gọi người: “Người đâu!”
“Điều binh mã, bắt nghịch tặc Bùi An, Cố Chấn, Triệu Viêm, tất cả binh tướng tạo phản ở Tương Châu, toàn bộ ban chết, tru di cửu tộc…”
Binh mã canh giữ Tương Châu, không chỉ đơn giản như ba hai người.
Toàn bộ ban chết, lại tru di cửu tộc, chuyện này mà liên lụy đến, tương đương như việc tàn sát một thành Lâm An.
Thiên Lang xâm phạm lãnh thổ, là vua của một quốc gia, là quân chủ của hàng ngàn dân chúng, không chỉ không bảo vệ dân chúng, chống đỡ kẻ địch mà ngược lại còn muốn tàn sát những tướng sĩ bảo vệ quốc gia ở tiền tuyến, những người anh dũng giết địch, con dân của mình.
Đây không phải là hôn quân thì là thứ người gì.
Chẳng trách đá thần tự hủy, nước sông ngập tràn máu và nước mắt, tất cả đều là điềm báo cho thiên hạ, thiên tử không xứng.
Cho dù ngay cả các thần tử bình thường lục đục với nhau cũng bị khiếp sợ bởi hành vi này của hoàng đế, đồng loạt quỳ gối trên điện: “Hoàng thượng suy nghĩ kỹ ạ!”
Hoàng đế tức giận: “Phản rồi! Mỗi người các ngươi đều muốn phản trẫm sao?”
“Không thể để mất lòng dân, bệ hạ.”
“Thiên Lang đang ở ngoài cửa Nam Quốc ta, lúc này bệ hạ muốn chém giết trung lương Bùi gia, tàn sát tướng sĩ bảo vệ quốc gia ta, đây là muốn làm cho tất cả dân chúng Nam Quốc thất vọng buồn lòng…”
Bùi gia thì tính là trung lương gì?!
Hoàng đế không nghe lọt một câu, hiển nhiên đã điên rồi, giơ tay chỉ vào thần tử quỳ trên mặt đất cầu tình: “Ngươi, ngươi, còn có ngươi, đều kéo xuống hết cho trẫm, không muốn làm quan đúng không, trẫm thành toàn cho các ngươi…”
“Cho dù bệ hạ muốn thần chết, hôm nay thần cũng phải thức tỉnh bệ hạ, mỗi lời nói và hành động của bệ hạ ngày hôm nay đều ghi vào sử sách, một đời hôn quân, bêu danh thiên cổ, con cháu hổ thẹn…”
Hoàng đế tức giận đỏ mắt, cầm chén trà trên bàn, ném thẳng về phía người đó: “Được, muốn chết không đơn giản, ban chết ban chết, ban chết hết.”
Thần tử cười to một tiếng: “Dưới tổ lật không có trứng lành, Nam Quốc ta xong rồi! Vua một nước làm bạn với Thiên Lang, tàn dân chúng sát thần tử, một đời Tần các lão, hai đời Thượng thư Bộ Binh - Dư đại nhân, Thượng thư Bộ Hộ Dương đại nhân, cả nhà Thích Thái phó, bao nhiêu oan hồn chết thảm, sao thần linh không giận được! Chẳng lẽ bệ hạ muốn giết sạch toàn bộ bách quan cả triều ta…”
Thần tử bị kéo ra ngoài, giọng nói càng lúc càng xa nhưng những lời kia lại đánh thức tất cả mọi người, toàn bộ thần tử trong triều đình đồng loạt quỳ xuống: “Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!”
Hoàng đế chỉ cảm thấy sét đánh xuống đầu, mắng từng tiếng từng tiếng một: “Vớ vẩn, vớ vẩn…”
Cái chết của họ có liên quan gì đến ông ta đâu.
Đều là do hắn ta Bùi An làm! Hắn ta là “gian thần” của Nam Quốc, hắn ta mới là đầu sỏ gây tội.
Nhưng không còn ai nghe ông ta nữa, thế tử Bùi An của Bùi Quốc công đang ở Tương Châu giết địch, hắn ta là anh hùng Nam Quốc, mình là hôn quân.
Cực kỳ nực cười!!
Hoàng đế cực kỳ căm ghét đám thần tử mù mắt không rõ thị phi nhưng có chán ghét hận đến mức nào cũng không thể thật sự giết sạch bọn họ.
Giằng co một hồi, cuối cùng hoàng đế vô lực giơ tay lên: “Bãi triều.” Vương Ân đỡ cánh tay, nghiêng ngả lảo đảo trở về tẩm cung.
Nằm trên giường mềm, hoàng đế mới chậm rãi tỉnh táo lại, đợi hô hấp thông thuận mới cắn răng nói: “Bùi An, nhất định phải chết.”
Vương Ân khom lưng gật đầu: “Vâng, bệ hạ, nô tài sẽ cho người đi bắt hắn.”
Lúc này, Bùi An là anh hùng người người ngợi khen, tất cả mọi người đều kính ngưỡng hắn, ai sẽ tình nguyện đi giết hắn?
Hoàng đế cười tự giễu, nghĩ không ra tại sao lại đi tới bước đường này, nhắm mắt lại, chậm rãi bắt đầu rà soát, rốt cuộc là sai ở đâu…
Đột nhiên trong đầu nghĩ đến một người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tiêu Hầu gia…” Hoàng đế mở mắt trong chớp mắt, hai mắt sáng ngời giống như thấy được hy vọng: “Đúng, Tiêu gia, mau mang Tiêu Hầu gia và Tiêu đại thiếu gia tới đây.”
Vương Ân lĩnh mệnh: “Vâng.”
Nhưng chờ Vương Ân sai người đi tới địa lao đón người, Tiêu Hầu gia và Tiêu đại thiếu gia đã tắt thở từ lâu, Vương Ân vội vàng trở về bẩm báo: “Nghe nói là đêm qua biết được Bùi An lập công, nhất thời sợ hãi, đầu đâm tường, chết cả rồi.”
Hoàng đế sửng sốt, vẻ mặt thất vọng.
Một đám đồ vô dụng, chết cũng chết hèn nhát như vậy.
Qua trận kích động lúc trước, hoàng đế bình tĩnh không ít, chậm rãi suy nghĩ rõ ràng.
“Lập tức phái người đến phủ Quốc công, bắt một già một trẻ kia vào cung.” Bùi An có uy phong, vậy thì Lâm An còn ở trong tay mình, ông ta cũng không tin, hắn ta có thể không để ý lão phu nhân và vợ con của mình.
Hắn ta muốn đánh giặc thì để cho hắn đánh đi, đánh thắng thì thiên hạ này vẫn của họ Triệu thôi.
Hắn ta muốn kéo mình xuống ngôi vị hoàng đế, tức là mưu phản, Bùi gia nhiều đời mang danh bất chính ngôn bất thuận, gánh trên lưng tội danh nghịch tặc, trở thành mục tiêu để người khác thảo phạt.
Vương Ân vội nói: “Chắc bệ hạ quên rồi, lần trước Bùi lão phu nhân đi theo Vương lão phu nhân đến chùa An Quốc lễ Phật, đêm đó một ngọn lửa thiêu huỷ đá thần, Bùi lão phu nhân cũng bị nhốt trong phòng, đợi người đi vào, đã biến thành một đống tro bụi từ lâu.”
Ngày thứ hai sự việc ở chùa An Quốc xảy ra, Vương lão phu nhân đã sai người đưa danh sách thương vong đến tay hoàng đế.
Bên trên có tên Bùi lão phu nhân.
Lúc ấy gặp thái tử mất tích, hoàng đế cũng không có tâm trạng nhìn, không khỏi nhíu mày một phen, chết thì chết đi: “Vậy thì mời thiếu phu nhân vào cung, nói trong cung có nhiều thái y, bắt mạch cho nàng ta.”
Lão già đã chết vậy thì còn có vợ con, bắt tạm cũng được.
Trời mưa, người bị nhốt trong phòng không ra được, các hạt san hô chọn xong lúc trước, tổng cộng có một trăm lẻ tám viên, hôm nay Vân Nương châm đèn ngồi trước bàn xâu từng viên từng viên thành một chuỗi.
Những hạt châu đỏ rực, xếp cạnh nhau giống như hạt đậu đỏ.
Nỗi khổ tương tư, mấy người sầu, ngày xưa không biết đó là cảm giác gì, bây giờ nếm trải rồi, nắm chặt lòng người, cứ rảnh rỗi, trong đầu trước mặt đều là người đó.
Có đôi khi người hoảng hốt, luôn cảm thấy vẫn còn ở phủ Giang Lăng, hắn đứng ở phía sau mình, nàng quay đầu lại muốn nói chuyện với hắn, nhưng mà trống rỗng, không thấy gì cả mới tỉnh táo lại, hoá ra đều là ảo giác của mình.
Tin tức Tương Châu đã truyền về, trời đất bên ngoài đã đảo lộn hoàn toàn, sáng nay thức dậy có không ít dân chúng đến trước cửa phủ Quốc công, người đưa trứng gà, người đưa thức ăn, quỳ gối trước cửa, cảm tạ Bùi gia đã bảo vệ bọn họ được bình an.
Vân Nương bảo Đồng Nghĩa ra cửa đáp lời, không nhận thức ăn chỉ nói những lời hay ý đẹp: “Nhận được tình yêu thương của các vị hương thân phụ lão, thiếu phu nhân nói, để cho mọi người không cần lo lắng, Bùi gia đời đời là anh hùng dũng mãnh thiện chiến, lúc trước Bùi Quốc công có thể mang theo mọi người an cư ở Lâm An, không bị chiến hỏa xâm phạm vậy thì bây giờ thế tử cũng giống như vậy, chỉ cần phủ Quốc công còn một ngày, Lâm An sẽ còn một ngày.”
Gì mà công cao chấn chủ(1), Vân Nương cũng không sợ.
(1)Có nghĩa là công đức quá lớn, khiến cho địa vị của quân chủ bị đe dọa và nghi ngờ.
Lâm An này vốn không phải là họ Triệu của ông ta, một con chó nhà có tang chạy trốn nửa đường, ông ta thì tính là chủ cái gì.
Điều nàng muốn làm là để cho dân chúng Lâm An biết, không có Bùi gia sẽ không bình an, Nam Quốc sẽ không bình an, trước đây vô ích tặng mấy chục năm công lao, may áo cưới cho người khác, chuyện hồ đồ như vậy chỉ xảy ra một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Lúc này dân chúng đều tới cửa, tất nhiên hoàng đế cũng biết tin tức.
Sợ là hận không thể nghiền Bùi An và phủ Quốc công thành tro bụi.
Ông ta sắp không nhịn được rồi, ông ta không làm gì được Bùi An thì có thể lấy nhược điểm trong tay, cũng chỉ có một mình mình, Vân Nương biết sắp có người trong cung tới, tranh thủ thời gian xâu chuỗi san hô lại.
Sau khi mặt trời lên cao, dường như bên ngoài có tiếng động.
Tính ra canh thời gian rất chuẩn, vòng tay vừa mới làm xong, Vân Nương đứng dậy, đeo hạt san hô đỏ rực trên tay, quấn vài vòng sau đó quay đầu lại gọi Đồng Nghĩa, đưa lệnh bài trong tay: “Thù của chủ tử ngươi có thể báo hay không, toàn bộ đều dựa vào lần này.”
Đồng Nghĩa nhận lấy, trước sau vẫn không yên lòng, cắn răng nói: “Lần này thiếu phu nhân đi sợ là lành ít dữ nhiều, nô tài thấy không bằng trực tiếp làm phản, cho dù Minh Xuân đường chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng hôm nay hôn quân mất lòng dân, nếu làm phản thì chưa chắc đã thua…”
Vân Nương lắc đầu, cách này chính là kết quả nàng và Bùi An cùng bàn bạc, tạo phản thì tạo phản, bằng bất cứ giá nào cũng không sợ, nhưng hôm nay, trước mắt đã có lối thoát tốt hơn.
“Bùi gia đời đời trung liệt, bây giờ khó lắm mới làm sáng tỏ được thanh danh, làm sao ta có thể tự hắt mực lên người mình, để cho người đời chỉ trích?”
Hôm nay dân chúng cảm thấy Bùi gia tốt, là bọn họ cần Bùi gia, còn ngày mai thì sao, tình thế vừa thay đổi, không chừng sẽ gió chiều nào theo chiều ấy, lấy khuyết điểm hôm nay để mắng phủ Quốc công một câu “Nghịch tặc”, trứng gà trong giỏ đó cũng ném vào cửa phủ.
Mấy ngày nay Vân Nương vì Bùi gia mà ngày đêm không ngủ được, Đồng Nghĩa đều nhìn thấy được chuyện này, hốc mắt đỏ lên: “Nô tài đã hứa với thiếu phu nhân, một tấc cũng không rời…”
“Trong cung còn có hoàng hậu nương nương, ngươi không cần lo lắng, chuyện bên ngoài quan trọng vạn lần, nhất định phải tìm đủ dầu hỏa trong thành, theo dõi bến đò chặt chẽ, chờ tin tức của ta."
Trong lúc nói chuyện, thái giám trong cung đã vào viện.
Vương Ân tự mình đi ra đón người, bước vào cửa chào hỏi với Vân Nương, tươi cười thân thiết nói: “Bệ hạ thông cảm Bùi đại nhân ở biên quan giết địch, trong nhà có thiếu phu nhân đang mang thai, không có người chăm sóc, cố ý để cho nô tài dẫn thiếu phu nhân vào cung, trong cung có nhiều thái y cũng dễ dàng chăm sóc.”
Vân Nương cười, ngồi xổm đáp lễ, sảng khoái đáp: “Thần phụ khấu tạ bệ hạ, vậy làm phiền rồi.”
Mấy ngày gần đây có mưa, bỗng nhiên thời tiết chuyển lạnh, khi Vân Nương đi ra, Liên Dĩnh khoác cho nàng một chiếc áo choàng màu phấn nhạt, tôn lên làn da trắng nõn trên mặt nàng, dung nhan còn đẹp hơn đào mận.
Đoàn người vừa mới đi ra ngoài, dân chúng lập tức ngẩng cổ lên, liếc mắt một cái là rơi vào người nàng.
Mấy năm trước, khi thi cốt Vương tướng quân được đưa về Lâm An, nàng đi đến cửa thành nghênh đón, vừa xuất hiện đã thấy kinh vi thiên nhân.(2)
(2)Cảm thấy kinh ngạc; cho rằng chỉ có thần mới có thể như vậy (dung mạo; tài năng)
1. Kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người con gái nào đó; (như chim sa cá lặn; hoa nhường nguyệt thẹn;…)
2. Kinh ngạc; thán phục khả năng; trình độ tay nghề của một người nào đó
Về sau ở quán trà cũng có người liếc mắt nhìn dung mạo của nàng, thanh danh đệ nhất mỹ nhân Lâm An càng được chứng thực.
Mà mỗi chuyện đều khiến ông ta như lửa đốt cháy mình.
Thân phận của hoàng hậu bị bại lộ, hoàng đế cưỡng đoạt dân phụ, trong một đêm nhà nhà đều biết, nhiều năm qua tốn hết nhân lực giết Trương Trị thì có ích gì, bận rộn vô ích, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả mà mọi người đều biết.
Thể diện hoàng đế, cũng coi như hoàn toàn quét rác.
Hoàng đế ngã xuống giường bệnh, Vương Ân trấn an nói: “Bệ hạ là vua của một nước, cái gì trong thiên hạ này mà không phải của bệ hạ, hoàng hậu nương nương và bệ hạ là phu thê tình thâm, muốn ở bên nhau là chuyện đương nhiên, những kẻ coi rẻ uy trời, ngỗ nghịch thánh ý, giết là được.”
Cũng không sai.
Hoàng đế phái người bắt toàn bộ những người lan truyền lời đồn, chém đầu tại chỗ, lấy đó chấn chỉnh uy trời, rốt cuộc mấy ngày sau đó cũng yên tai.
Dân đấu với trời, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Mấy ngày trước còn tôn thờ ông ta là minh quân, tán dương ông ta là thánh chủ Nam Quốc, chỉ mới chớp mắt, đã có thể sắp xếp thoá mạ ông ta, coi ông ta thành trò cười, đây là đạo lý trung thành với vua gì chứ.
Một đám dối trá, giống y chang như đám thần tử trong triều, chưa bao giờ thật sự trung thành với ông ta, nếu muốn bọn họ thần phục thì phải để cho bọn họ chịu đau, đau mới có thể nhớ lâu, mới hiểu được gì nên làm, gì không nên làm.
Nhưng chuyện phiền lòng đâu chỉ có mỗi chuyện này, mấy sứ giả Tri châu vừa tới, người nào người nấy đều mở miệng đòi người đòi lương thực.
Không phải nói Tương Châu được bảo vệ rồi sao.
Người Bắc đã bị đánh lui sao?
Bao nhiêu tin chiến thắng truyền về, vạn dân vui mừng, hai vạn binh mã của ông ta lại vừa tới, lúc này mới bao lâu đâu? Lại binh mã không đủ.
Chiến sự xảy đến, chính là một cái động không đáy, ông ta hiểu rõ điểm này hơn bất kỳ khác, cho nên mấy năm nay ông ta chỉ một mực ở chủ hòa, bình an không có chuyện gì với Bắc Quốc.
Cuộc sống tốt đẹp quá lại muốn xúi giục ông ta khai chiến, lúc trước Tương Châu khai chiến nên để cho người đi nghị hòa thì cũng không đến mức có tình trạng như bây giờ.
Có bao nhiêu bản lĩnh ôm bao nhiêu việc lớn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sao ông ta lại tin một hạng người nữ lưu có thể bảo vệ cửa thành? Còn đồng ý phái binh...
Ông ta hồ đồ rồi.
Hoàng đế hối hận không kịp, lại nghe thần tử phía dưới còn đang muốn ông ta xuất binh xuất lương, trong lòng càng bực bội thêm, giang sơn này là của ông ta, không cho phép bọn họ khoa tay múa chân.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hoàng đế không chỉ không tăng binh và lương thảo cho các châu mà còn lần nữa phái người đi cầu hoà với Bắc Quốc, cũng bắt Minh Dương và Bùi An dẫn đầu lãnh binh.
Người còn chưa ra ngoài thì mưa lớn đột ngột rơi xuống Lâm An, dân chúng trong thành ai nấy cũng sợ hãi.
Sông Lâm An đẫm máu và nước mắt.
Thần linh nổi giận, sẽ bị trời phạt.
Dân chúng vứt bỏ tất cả hương khói lúc trước cung phụng cho hoàng đế, khấn cầu thần linh tha thứ, nói mình bái nhầm người.
Hoàng đế nghe được tin này, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì hai vạn binh tướng của triều đình đi Tương Châu chi viện đã truyền tin về.
Tương Châu vốn dĩ không có Minh Dương, chỉ có Bùi An.
Không chỉ có hắn mà còn có lão thất phu Cố gia không chết, còn mang theo binh lính nuôi riêng ra chiến trường, tất cả “thánh chỉ” ở biên quan đều do cái tên ăn chơi trác táng phủ Thụy An Vương được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Tội khi quân.
Tự nuôi quân mã.
Giả truyền thánh chỉ.
Mỗi một chuyện đều ngỗ nghịch hoàng uy của ông ta, phản, phản rồi! Đám nghịch tặc to gan lớn mật này, coi hoàng đế như ông ta chết rồi sao.
Hoàng đế tức giận, đầu óc lại bắt đầu có dấu hiệu ngất xỉu, lập tức gọi người: “Người đâu!”
“Điều binh mã, bắt nghịch tặc Bùi An, Cố Chấn, Triệu Viêm, tất cả binh tướng tạo phản ở Tương Châu, toàn bộ ban chết, tru di cửu tộc…”
Binh mã canh giữ Tương Châu, không chỉ đơn giản như ba hai người.
Toàn bộ ban chết, lại tru di cửu tộc, chuyện này mà liên lụy đến, tương đương như việc tàn sát một thành Lâm An.
Thiên Lang xâm phạm lãnh thổ, là vua của một quốc gia, là quân chủ của hàng ngàn dân chúng, không chỉ không bảo vệ dân chúng, chống đỡ kẻ địch mà ngược lại còn muốn tàn sát những tướng sĩ bảo vệ quốc gia ở tiền tuyến, những người anh dũng giết địch, con dân của mình.
Đây không phải là hôn quân thì là thứ người gì.
Chẳng trách đá thần tự hủy, nước sông ngập tràn máu và nước mắt, tất cả đều là điềm báo cho thiên hạ, thiên tử không xứng.
Cho dù ngay cả các thần tử bình thường lục đục với nhau cũng bị khiếp sợ bởi hành vi này của hoàng đế, đồng loạt quỳ gối trên điện: “Hoàng thượng suy nghĩ kỹ ạ!”
Hoàng đế tức giận: “Phản rồi! Mỗi người các ngươi đều muốn phản trẫm sao?”
“Không thể để mất lòng dân, bệ hạ.”
“Thiên Lang đang ở ngoài cửa Nam Quốc ta, lúc này bệ hạ muốn chém giết trung lương Bùi gia, tàn sát tướng sĩ bảo vệ quốc gia ta, đây là muốn làm cho tất cả dân chúng Nam Quốc thất vọng buồn lòng…”
Bùi gia thì tính là trung lương gì?!
Hoàng đế không nghe lọt một câu, hiển nhiên đã điên rồi, giơ tay chỉ vào thần tử quỳ trên mặt đất cầu tình: “Ngươi, ngươi, còn có ngươi, đều kéo xuống hết cho trẫm, không muốn làm quan đúng không, trẫm thành toàn cho các ngươi…”
“Cho dù bệ hạ muốn thần chết, hôm nay thần cũng phải thức tỉnh bệ hạ, mỗi lời nói và hành động của bệ hạ ngày hôm nay đều ghi vào sử sách, một đời hôn quân, bêu danh thiên cổ, con cháu hổ thẹn…”
Hoàng đế tức giận đỏ mắt, cầm chén trà trên bàn, ném thẳng về phía người đó: “Được, muốn chết không đơn giản, ban chết ban chết, ban chết hết.”
Thần tử cười to một tiếng: “Dưới tổ lật không có trứng lành, Nam Quốc ta xong rồi! Vua một nước làm bạn với Thiên Lang, tàn dân chúng sát thần tử, một đời Tần các lão, hai đời Thượng thư Bộ Binh - Dư đại nhân, Thượng thư Bộ Hộ Dương đại nhân, cả nhà Thích Thái phó, bao nhiêu oan hồn chết thảm, sao thần linh không giận được! Chẳng lẽ bệ hạ muốn giết sạch toàn bộ bách quan cả triều ta…”
Thần tử bị kéo ra ngoài, giọng nói càng lúc càng xa nhưng những lời kia lại đánh thức tất cả mọi người, toàn bộ thần tử trong triều đình đồng loạt quỳ xuống: “Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!”
Hoàng đế chỉ cảm thấy sét đánh xuống đầu, mắng từng tiếng từng tiếng một: “Vớ vẩn, vớ vẩn…”
Cái chết của họ có liên quan gì đến ông ta đâu.
Đều là do hắn ta Bùi An làm! Hắn ta là “gian thần” của Nam Quốc, hắn ta mới là đầu sỏ gây tội.
Nhưng không còn ai nghe ông ta nữa, thế tử Bùi An của Bùi Quốc công đang ở Tương Châu giết địch, hắn ta là anh hùng Nam Quốc, mình là hôn quân.
Cực kỳ nực cười!!
Hoàng đế cực kỳ căm ghét đám thần tử mù mắt không rõ thị phi nhưng có chán ghét hận đến mức nào cũng không thể thật sự giết sạch bọn họ.
Giằng co một hồi, cuối cùng hoàng đế vô lực giơ tay lên: “Bãi triều.” Vương Ân đỡ cánh tay, nghiêng ngả lảo đảo trở về tẩm cung.
Nằm trên giường mềm, hoàng đế mới chậm rãi tỉnh táo lại, đợi hô hấp thông thuận mới cắn răng nói: “Bùi An, nhất định phải chết.”
Vương Ân khom lưng gật đầu: “Vâng, bệ hạ, nô tài sẽ cho người đi bắt hắn.”
Lúc này, Bùi An là anh hùng người người ngợi khen, tất cả mọi người đều kính ngưỡng hắn, ai sẽ tình nguyện đi giết hắn?
Hoàng đế cười tự giễu, nghĩ không ra tại sao lại đi tới bước đường này, nhắm mắt lại, chậm rãi bắt đầu rà soát, rốt cuộc là sai ở đâu…
Đột nhiên trong đầu nghĩ đến một người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tiêu Hầu gia…” Hoàng đế mở mắt trong chớp mắt, hai mắt sáng ngời giống như thấy được hy vọng: “Đúng, Tiêu gia, mau mang Tiêu Hầu gia và Tiêu đại thiếu gia tới đây.”
Vương Ân lĩnh mệnh: “Vâng.”
Nhưng chờ Vương Ân sai người đi tới địa lao đón người, Tiêu Hầu gia và Tiêu đại thiếu gia đã tắt thở từ lâu, Vương Ân vội vàng trở về bẩm báo: “Nghe nói là đêm qua biết được Bùi An lập công, nhất thời sợ hãi, đầu đâm tường, chết cả rồi.”
Hoàng đế sửng sốt, vẻ mặt thất vọng.
Một đám đồ vô dụng, chết cũng chết hèn nhát như vậy.
Qua trận kích động lúc trước, hoàng đế bình tĩnh không ít, chậm rãi suy nghĩ rõ ràng.
“Lập tức phái người đến phủ Quốc công, bắt một già một trẻ kia vào cung.” Bùi An có uy phong, vậy thì Lâm An còn ở trong tay mình, ông ta cũng không tin, hắn ta có thể không để ý lão phu nhân và vợ con của mình.
Hắn ta muốn đánh giặc thì để cho hắn đánh đi, đánh thắng thì thiên hạ này vẫn của họ Triệu thôi.
Hắn ta muốn kéo mình xuống ngôi vị hoàng đế, tức là mưu phản, Bùi gia nhiều đời mang danh bất chính ngôn bất thuận, gánh trên lưng tội danh nghịch tặc, trở thành mục tiêu để người khác thảo phạt.
Vương Ân vội nói: “Chắc bệ hạ quên rồi, lần trước Bùi lão phu nhân đi theo Vương lão phu nhân đến chùa An Quốc lễ Phật, đêm đó một ngọn lửa thiêu huỷ đá thần, Bùi lão phu nhân cũng bị nhốt trong phòng, đợi người đi vào, đã biến thành một đống tro bụi từ lâu.”
Ngày thứ hai sự việc ở chùa An Quốc xảy ra, Vương lão phu nhân đã sai người đưa danh sách thương vong đến tay hoàng đế.
Bên trên có tên Bùi lão phu nhân.
Lúc ấy gặp thái tử mất tích, hoàng đế cũng không có tâm trạng nhìn, không khỏi nhíu mày một phen, chết thì chết đi: “Vậy thì mời thiếu phu nhân vào cung, nói trong cung có nhiều thái y, bắt mạch cho nàng ta.”
Lão già đã chết vậy thì còn có vợ con, bắt tạm cũng được.
Trời mưa, người bị nhốt trong phòng không ra được, các hạt san hô chọn xong lúc trước, tổng cộng có một trăm lẻ tám viên, hôm nay Vân Nương châm đèn ngồi trước bàn xâu từng viên từng viên thành một chuỗi.
Những hạt châu đỏ rực, xếp cạnh nhau giống như hạt đậu đỏ.
Nỗi khổ tương tư, mấy người sầu, ngày xưa không biết đó là cảm giác gì, bây giờ nếm trải rồi, nắm chặt lòng người, cứ rảnh rỗi, trong đầu trước mặt đều là người đó.
Có đôi khi người hoảng hốt, luôn cảm thấy vẫn còn ở phủ Giang Lăng, hắn đứng ở phía sau mình, nàng quay đầu lại muốn nói chuyện với hắn, nhưng mà trống rỗng, không thấy gì cả mới tỉnh táo lại, hoá ra đều là ảo giác của mình.
Tin tức Tương Châu đã truyền về, trời đất bên ngoài đã đảo lộn hoàn toàn, sáng nay thức dậy có không ít dân chúng đến trước cửa phủ Quốc công, người đưa trứng gà, người đưa thức ăn, quỳ gối trước cửa, cảm tạ Bùi gia đã bảo vệ bọn họ được bình an.
Vân Nương bảo Đồng Nghĩa ra cửa đáp lời, không nhận thức ăn chỉ nói những lời hay ý đẹp: “Nhận được tình yêu thương của các vị hương thân phụ lão, thiếu phu nhân nói, để cho mọi người không cần lo lắng, Bùi gia đời đời là anh hùng dũng mãnh thiện chiến, lúc trước Bùi Quốc công có thể mang theo mọi người an cư ở Lâm An, không bị chiến hỏa xâm phạm vậy thì bây giờ thế tử cũng giống như vậy, chỉ cần phủ Quốc công còn một ngày, Lâm An sẽ còn một ngày.”
Gì mà công cao chấn chủ(1), Vân Nương cũng không sợ.
(1)Có nghĩa là công đức quá lớn, khiến cho địa vị của quân chủ bị đe dọa và nghi ngờ.
Lâm An này vốn không phải là họ Triệu của ông ta, một con chó nhà có tang chạy trốn nửa đường, ông ta thì tính là chủ cái gì.
Điều nàng muốn làm là để cho dân chúng Lâm An biết, không có Bùi gia sẽ không bình an, Nam Quốc sẽ không bình an, trước đây vô ích tặng mấy chục năm công lao, may áo cưới cho người khác, chuyện hồ đồ như vậy chỉ xảy ra một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Lúc này dân chúng đều tới cửa, tất nhiên hoàng đế cũng biết tin tức.
Sợ là hận không thể nghiền Bùi An và phủ Quốc công thành tro bụi.
Ông ta sắp không nhịn được rồi, ông ta không làm gì được Bùi An thì có thể lấy nhược điểm trong tay, cũng chỉ có một mình mình, Vân Nương biết sắp có người trong cung tới, tranh thủ thời gian xâu chuỗi san hô lại.
Sau khi mặt trời lên cao, dường như bên ngoài có tiếng động.
Tính ra canh thời gian rất chuẩn, vòng tay vừa mới làm xong, Vân Nương đứng dậy, đeo hạt san hô đỏ rực trên tay, quấn vài vòng sau đó quay đầu lại gọi Đồng Nghĩa, đưa lệnh bài trong tay: “Thù của chủ tử ngươi có thể báo hay không, toàn bộ đều dựa vào lần này.”
Đồng Nghĩa nhận lấy, trước sau vẫn không yên lòng, cắn răng nói: “Lần này thiếu phu nhân đi sợ là lành ít dữ nhiều, nô tài thấy không bằng trực tiếp làm phản, cho dù Minh Xuân đường chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng hôm nay hôn quân mất lòng dân, nếu làm phản thì chưa chắc đã thua…”
Vân Nương lắc đầu, cách này chính là kết quả nàng và Bùi An cùng bàn bạc, tạo phản thì tạo phản, bằng bất cứ giá nào cũng không sợ, nhưng hôm nay, trước mắt đã có lối thoát tốt hơn.
“Bùi gia đời đời trung liệt, bây giờ khó lắm mới làm sáng tỏ được thanh danh, làm sao ta có thể tự hắt mực lên người mình, để cho người đời chỉ trích?”
Hôm nay dân chúng cảm thấy Bùi gia tốt, là bọn họ cần Bùi gia, còn ngày mai thì sao, tình thế vừa thay đổi, không chừng sẽ gió chiều nào theo chiều ấy, lấy khuyết điểm hôm nay để mắng phủ Quốc công một câu “Nghịch tặc”, trứng gà trong giỏ đó cũng ném vào cửa phủ.
Mấy ngày nay Vân Nương vì Bùi gia mà ngày đêm không ngủ được, Đồng Nghĩa đều nhìn thấy được chuyện này, hốc mắt đỏ lên: “Nô tài đã hứa với thiếu phu nhân, một tấc cũng không rời…”
“Trong cung còn có hoàng hậu nương nương, ngươi không cần lo lắng, chuyện bên ngoài quan trọng vạn lần, nhất định phải tìm đủ dầu hỏa trong thành, theo dõi bến đò chặt chẽ, chờ tin tức của ta."
Trong lúc nói chuyện, thái giám trong cung đã vào viện.
Vương Ân tự mình đi ra đón người, bước vào cửa chào hỏi với Vân Nương, tươi cười thân thiết nói: “Bệ hạ thông cảm Bùi đại nhân ở biên quan giết địch, trong nhà có thiếu phu nhân đang mang thai, không có người chăm sóc, cố ý để cho nô tài dẫn thiếu phu nhân vào cung, trong cung có nhiều thái y cũng dễ dàng chăm sóc.”
Vân Nương cười, ngồi xổm đáp lễ, sảng khoái đáp: “Thần phụ khấu tạ bệ hạ, vậy làm phiền rồi.”
Mấy ngày gần đây có mưa, bỗng nhiên thời tiết chuyển lạnh, khi Vân Nương đi ra, Liên Dĩnh khoác cho nàng một chiếc áo choàng màu phấn nhạt, tôn lên làn da trắng nõn trên mặt nàng, dung nhan còn đẹp hơn đào mận.
Đoàn người vừa mới đi ra ngoài, dân chúng lập tức ngẩng cổ lên, liếc mắt một cái là rơi vào người nàng.
Mấy năm trước, khi thi cốt Vương tướng quân được đưa về Lâm An, nàng đi đến cửa thành nghênh đón, vừa xuất hiện đã thấy kinh vi thiên nhân.(2)
(2)Cảm thấy kinh ngạc; cho rằng chỉ có thần mới có thể như vậy (dung mạo; tài năng)
1. Kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người con gái nào đó; (như chim sa cá lặn; hoa nhường nguyệt thẹn;…)
2. Kinh ngạc; thán phục khả năng; trình độ tay nghề của một người nào đó
Về sau ở quán trà cũng có người liếc mắt nhìn dung mạo của nàng, thanh danh đệ nhất mỹ nhân Lâm An càng được chứng thực.
/151
|