Không nghe thấy Phó Kiến Văn trả lời, Lục Tân Nam lại nói: "Có phải cậu lo lắng cho Tố Tâm hay không!"
"Chỉ là cảm thấy đây là chuyện của người lớn, không đến nỗi phải dùng một đứa trẻ con làm công cụ!" Dù sao Phó Thiên Tứ vẫn luôn coi trọng Phó Kiến Văn.
Lục Tân Nam đã trầm mặc một lát, cuối cùng cũng không có khuyên nữa, dù sao việc liên quan đến Tố Tâm, Lục Tân Nam cũng không muốn ép Phó Kiến Văn.
Tố Tâm cũng gác điện thoại lại, nở nụ cười với Phó Kiến Văn, nói: "May mà chỉ có bóng lưng của Đoàn Đoàn, chỉ cần không liên luỵ đến Đoàn Đoàn, không liên luỵ đến anh, em một chút đều không để ý, những năm này bị mọi người công kích cũng quen rồi, cuộc sống của mình, chính mình cảm thấy tốt là đủ rồi, người khác nói cái gì đều không quan trọng."
Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, không hé răng, một lát mới hỏi Tố Tâm: "Em có nghĩ muốn công khai chuyện kết hôn của chúng ta hay không!"
Tay phải của Tố Tâm đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng nắm chặt: "Vậy còn Đoàn Đoàn! Công khai rồi sau đó người khác hỏi Đoàn Đoàn thì nên giải thích thế nào! mặc dù những năm này em không có xuất hiện trong tầm mắt của công chúng nhiều, nhưng người ở bên cạnh đều biết, em không có sinh đứa trẻ, anh nghĩ xem công khai sau đó Đoàn Đoàn biết nhóc không phải con ruột của em thì làm thế nào..."
Tố Tâm cau mày không hề nói tiếp, bàn tay ở trên đầu gối nắm chặt thành quả đấm, nói tiếp: "Anh nghĩ xem Đoàn Đoàn sẽ cảm thấy thế nào! Lẽ nào chúng ta phải nói cho Đoàn Đoàn, mẹ ruột của Đoàn Đoàn đã không còn ở rồi sao!"
Phó Kiến Văn đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, trước khi làm mọi việc Tố Tâm đều cân nhắc vì Đoàn Đoàn, mặc dù Đoàn Đoàn không phải con ruột của Tố Tâm, Tố Tâm như vậy khiến cho trong lòng của Phó Kiến Văn không nói được tư vị.
"Vậy sẽ nói là, Đoàn Đoàn là do em sinh trước khi đi Iraq..."
Tố Tâm nhìn qua Phó Kiến Văn, trong ánh mắt đều là không rõ.
Lần này, Phó Kiến Văn xác thực muốn mượn chuyện này tạo ra sóng gió, chỉ... Là anh muốn hôn nhân của anh cùng Tố Tâm được vững vàng, cũng muốn quan hệ giữa Tố Tâm và Đoàn Đoàn được vững vàng chứ không phải liên quan đến Khải Đức.
"Nhưng mà chuyện này, có thể sẽ khiến cho em phải chịu oan ức!"
"Em không hiểu lắm..."
"Sẽ nói, chúng ta đã sớm ở cùng nhau, sau khi em sinh ra Đoàn Đoàn, bởi vì không quên được Hứa Khai, cho nên đi Iraq tìm người, vì vậy mà chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, sau đó anh mang đứa trẻ đến rồi chúng ta hợp lại, chỉ là như vậy em nhất định sẽ bị người khác lên án..."
Trong lòng bàn tay của Tố Tâm căng thẳng, trái tim không khỏi nhảy lên thình thịch.
"Đối với thân thế của Đoàn Đoàn, anh cũng lo lắng sợ lúc Đoàn Đoàn còn chưa vị thành niên đã bị người khác phát hiện, không nên để cho nhiều người biết về thân thế của Đoàn Đoàn, như vậy là ổn thỏa nhất, đợi đến khi Đoàn Đoàn trưởng thành, chúng ta nói chân tướng cho Đoàn Đoàn sau."
Tố Tâm còn chưa kịp trả lời, trên lầu Đoàn Đoàn cũng đã tỉnh lại, một bên dì Lý ôm Đoàn Đoàn xuống lầu, một bên xoa xoa đầu nhóc...
Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay của Tố Tâm, ra hiệu cho Tố Tâm suy nghĩ thật kỹ, rồi cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
"Chỉ là cảm thấy đây là chuyện của người lớn, không đến nỗi phải dùng một đứa trẻ con làm công cụ!" Dù sao Phó Thiên Tứ vẫn luôn coi trọng Phó Kiến Văn.
Lục Tân Nam đã trầm mặc một lát, cuối cùng cũng không có khuyên nữa, dù sao việc liên quan đến Tố Tâm, Lục Tân Nam cũng không muốn ép Phó Kiến Văn.
Tố Tâm cũng gác điện thoại lại, nở nụ cười với Phó Kiến Văn, nói: "May mà chỉ có bóng lưng của Đoàn Đoàn, chỉ cần không liên luỵ đến Đoàn Đoàn, không liên luỵ đến anh, em một chút đều không để ý, những năm này bị mọi người công kích cũng quen rồi, cuộc sống của mình, chính mình cảm thấy tốt là đủ rồi, người khác nói cái gì đều không quan trọng."
Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, không hé răng, một lát mới hỏi Tố Tâm: "Em có nghĩ muốn công khai chuyện kết hôn của chúng ta hay không!"
Tay phải của Tố Tâm đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng nắm chặt: "Vậy còn Đoàn Đoàn! Công khai rồi sau đó người khác hỏi Đoàn Đoàn thì nên giải thích thế nào! mặc dù những năm này em không có xuất hiện trong tầm mắt của công chúng nhiều, nhưng người ở bên cạnh đều biết, em không có sinh đứa trẻ, anh nghĩ xem công khai sau đó Đoàn Đoàn biết nhóc không phải con ruột của em thì làm thế nào..."
Tố Tâm cau mày không hề nói tiếp, bàn tay ở trên đầu gối nắm chặt thành quả đấm, nói tiếp: "Anh nghĩ xem Đoàn Đoàn sẽ cảm thấy thế nào! Lẽ nào chúng ta phải nói cho Đoàn Đoàn, mẹ ruột của Đoàn Đoàn đã không còn ở rồi sao!"
Phó Kiến Văn đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, trước khi làm mọi việc Tố Tâm đều cân nhắc vì Đoàn Đoàn, mặc dù Đoàn Đoàn không phải con ruột của Tố Tâm, Tố Tâm như vậy khiến cho trong lòng của Phó Kiến Văn không nói được tư vị.
"Vậy sẽ nói là, Đoàn Đoàn là do em sinh trước khi đi Iraq..."
Tố Tâm nhìn qua Phó Kiến Văn, trong ánh mắt đều là không rõ.
Lần này, Phó Kiến Văn xác thực muốn mượn chuyện này tạo ra sóng gió, chỉ... Là anh muốn hôn nhân của anh cùng Tố Tâm được vững vàng, cũng muốn quan hệ giữa Tố Tâm và Đoàn Đoàn được vững vàng chứ không phải liên quan đến Khải Đức.
"Nhưng mà chuyện này, có thể sẽ khiến cho em phải chịu oan ức!"
"Em không hiểu lắm..."
"Sẽ nói, chúng ta đã sớm ở cùng nhau, sau khi em sinh ra Đoàn Đoàn, bởi vì không quên được Hứa Khai, cho nên đi Iraq tìm người, vì vậy mà chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, sau đó anh mang đứa trẻ đến rồi chúng ta hợp lại, chỉ là như vậy em nhất định sẽ bị người khác lên án..."
Trong lòng bàn tay của Tố Tâm căng thẳng, trái tim không khỏi nhảy lên thình thịch.
"Đối với thân thế của Đoàn Đoàn, anh cũng lo lắng sợ lúc Đoàn Đoàn còn chưa vị thành niên đã bị người khác phát hiện, không nên để cho nhiều người biết về thân thế của Đoàn Đoàn, như vậy là ổn thỏa nhất, đợi đến khi Đoàn Đoàn trưởng thành, chúng ta nói chân tướng cho Đoàn Đoàn sau."
Tố Tâm còn chưa kịp trả lời, trên lầu Đoàn Đoàn cũng đã tỉnh lại, một bên dì Lý ôm Đoàn Đoàn xuống lầu, một bên xoa xoa đầu nhóc...
Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay của Tố Tâm, ra hiệu cho Tố Tâm suy nghĩ thật kỹ, rồi cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
/1500
|