Ở trong mắt mẹ của Phó Thiên Tứ, Phó Thiên Tứ sáng tác bài hát cùng ban nhạc, vốn là càn rỡ hồ đồ!
Hơn nữa mẹ của Phó Thiên Tứ cũng không có cảm thấy Phó Thiên Tứ sáng tác ca khúc tốt bao nhiêu, cũng không cảm thấy ở phương diện này Phó Thiên Tứ có thiên phú!
Sở dĩ bà ta đồng ý, là muốn Phó Thiên Tứ thấy khó khăn, liền sẽ ngoan ngoãn lại, sẽ không lại chạm vào cây đàn ghi-ta, thứ mà Phó Thanh Tuyền không thích.
Bởi vì đang ở tuổi vị thành niên, ngay cả mỗi lần đến tham gia thi đấu cũng cần phải cần có người giám hộ đến ký tên, lúc mẹ của của Phó Thiên Tứ ở bệnh viện đã không chịu nổi lời cầu xin của Phó Thiên Tứ, cuối cùng đã tiến hành thoả thuận với Phó Thiên Tứ, tới ký tên.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Phó Thiên Tứ không chỉ thông qua vòng sơ tuyển, mà ở vòng đấu loại thứ nhất, lại nhận được lời khen ngợi không ngớt của giám khảo như vậy!
Tố Tâm nhớ tới vừa nãy Phó Kiến Văn nói anh phải đi tới Phó gia một chuyến, lại nhìn thấy mặt mũi Phó Thiên Tứ có vết thương... Tố Tâm có thể mơ hồ đoán được, đại khái là nhà của Phó Thiên Tứ phản đối Phó Thiên Tứ tham gia thi đấu.
Ngày đó lúc Phó Thiên Tứ tranh tài, Tố Tâm được Bạch Hiểu Niên kéo tới, cũng đã được nghe qua giọng hát của Phó Thiên Tứ, khách quan mà nói, ở phương diện này, xác thực Phó Thiên Tứ có thiên phú.
Nghe Phó Thiên Tứ nói như vậy, Phó Kiến Văn gật đầu: "Vậy ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi nghỉ ngơi..."
Kỳ thực Phó Thiên Tứ có một bụng lời nói muốn nói cùng Phó Kiến Văn về chuyện liên quan đến tập đoàn Khải Đức!
Nhưng, Tố Tâm ở nơi này, Phó Thiên Tứ cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu ăn cơm trong chén.
Tố Tâm làm món ăn kỳ thực không có cách nào so sánh với đầu bếp nổi tiếng của khách sạn 5 sao, nhưng lại đặc biệt có mùi vị cơm nhà, khiến cho người ta ăn đặc biệt thoải mái.
Bữa cơm kia đã gần ăn xong...
"Kingg konggg -- "
Chuông cửa vừa vang, Tố Tâm vô cùng kinh ngạc, đã ở cái giờ này rồi, sẽ có người nào đến!
Hỏng rồi! Vừa nãy giận hờn cho nên Phó Thiên Tứ đã quên huỷ đơn đặt hàng rồi, sẽ không phải là giao hàng đưa đến chứ! Hôm nay làm sao đưa nhanh như vậy!
Hơn nữa mẹ của Phó Thiên Tứ cũng không có cảm thấy Phó Thiên Tứ sáng tác ca khúc tốt bao nhiêu, cũng không cảm thấy ở phương diện này Phó Thiên Tứ có thiên phú!
Sở dĩ bà ta đồng ý, là muốn Phó Thiên Tứ thấy khó khăn, liền sẽ ngoan ngoãn lại, sẽ không lại chạm vào cây đàn ghi-ta, thứ mà Phó Thanh Tuyền không thích.
Bởi vì đang ở tuổi vị thành niên, ngay cả mỗi lần đến tham gia thi đấu cũng cần phải cần có người giám hộ đến ký tên, lúc mẹ của của Phó Thiên Tứ ở bệnh viện đã không chịu nổi lời cầu xin của Phó Thiên Tứ, cuối cùng đã tiến hành thoả thuận với Phó Thiên Tứ, tới ký tên.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Phó Thiên Tứ không chỉ thông qua vòng sơ tuyển, mà ở vòng đấu loại thứ nhất, lại nhận được lời khen ngợi không ngớt của giám khảo như vậy!
Tố Tâm nhớ tới vừa nãy Phó Kiến Văn nói anh phải đi tới Phó gia một chuyến, lại nhìn thấy mặt mũi Phó Thiên Tứ có vết thương... Tố Tâm có thể mơ hồ đoán được, đại khái là nhà của Phó Thiên Tứ phản đối Phó Thiên Tứ tham gia thi đấu.
Ngày đó lúc Phó Thiên Tứ tranh tài, Tố Tâm được Bạch Hiểu Niên kéo tới, cũng đã được nghe qua giọng hát của Phó Thiên Tứ, khách quan mà nói, ở phương diện này, xác thực Phó Thiên Tứ có thiên phú.
Nghe Phó Thiên Tứ nói như vậy, Phó Kiến Văn gật đầu: "Vậy ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi nghỉ ngơi..."
Kỳ thực Phó Thiên Tứ có một bụng lời nói muốn nói cùng Phó Kiến Văn về chuyện liên quan đến tập đoàn Khải Đức!
Nhưng, Tố Tâm ở nơi này, Phó Thiên Tứ cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu ăn cơm trong chén.
Tố Tâm làm món ăn kỳ thực không có cách nào so sánh với đầu bếp nổi tiếng của khách sạn 5 sao, nhưng lại đặc biệt có mùi vị cơm nhà, khiến cho người ta ăn đặc biệt thoải mái.
Bữa cơm kia đã gần ăn xong...
"Kingg konggg -- "
Chuông cửa vừa vang, Tố Tâm vô cùng kinh ngạc, đã ở cái giờ này rồi, sẽ có người nào đến!
Hỏng rồi! Vừa nãy giận hờn cho nên Phó Thiên Tứ đã quên huỷ đơn đặt hàng rồi, sẽ không phải là giao hàng đưa đến chứ! Hôm nay làm sao đưa nhanh như vậy!
/1500
|