Phó Thanh Tuyền một bộ không thể tin nhìn qua khóe miệng đang chảy ròng ròng máu, còn mạnh miệng quật cường của Phó Thiên Tứ, gân xanh trên thái dương của ông ta đều nổi hết lên.
"Thiên Tứ con đừng nói nữa! Con câm miệng!" Mẹ của Phó Thiên Tứ lại vội vàng bịt miệng Phó Thiên Tứ lại.
Nhưng Phó Thiên Tứ một chút đều không cảm kích, đẩy mẹ của mình ra, tiếp tục nói: "Tôi chính là không muốn tập đoàn Khải Đức của ông! Tôi chính là không muốn tranh giành cùng Phó Kiến Văn! Tôi chính là không có tiền đồ như vậy! Đời này hoặc là tôi làm một Phó Thiên Tứ con nhà giàu ăn no chờ chết, hoặc là làm một Lô Thiên Tứ có thể theo đuổi ước mơ của mình! Dù sao tập đoàn Khải Đức... Coi như là ông đưa cho tôi, qua tay tôi rồi tôi cũng đưa cho Phó Kiến Văn! Tôi nói được là làm được!"
"Câm miệng! Con câm miệng cho mẹ!" Mẹ của Phó Thiên Tứ cho Phó Thiên Tứ một cái bạt tai.
Một cái bạt tai kia, đánh Phó Thiên Tứ đang bị thương đánh đến nỗi hồ đồ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mẹ của Phó Thiên Tứ động thủ đánh Phó Thiên Tứ.
Phó Thanh Tuyền bị tức đến run rẩy cả người, ngay cả bàn tay đang nắm gậy đánh golf cũng run rẩy.
Sợ Phó Thanh Tuyền thật sự bị tức làm ra cái gì về sau phải hối hận, thư ký Tống giục Phó Kiến Văn một tiếng: "Phó tổng! cậu có thể nhanh lên không, không sợ trong cơn tức giận chủ tịch sẽ đánh chết tiểu thiếu gia mất!"
Môi mỏng của Phó Kiến Văn mím chặt, gương mặt tuấn tú lộ ra lạnh lẽo, nhấc chân, thân ảnh cao lớn đi vào trong nhà, thư ký Tống vội vàng đuổi theo.
Có người giúp việc mới đến cho nên không biết Phó Kiến Văn là ai, chỉ thấy một người thân hình cao lớn mặc tây trang màu đen, hai chân thon dài đang bước đến, khí tràng mạnh mẽ nặng nề bức người, cho nên nhỏ giọng hỏi người ở bên cạnh: "Đây là ai!"
"Người này chính là cháu ngoại của Phó gia..."
Người giúp việc nghe được người khác giải thích, lúc này mới tỉnh ngộ, gật gật đầu: "Người này chính là Phó Kiến Văn sao! Chẳng lẽ là đến chế giễu!"
"Chớ nói chuyện lung tung!" Người kia thấp giọng cảnh cáo người mới tới.
Phó Kiến Văn nhấc chân đạp lên bạc thang, nghiêng đầu hướng về đám người giúp việc đang bàn tán to nhỏ nhìn tới, trong nháy mắt nơi đó yên lặng như tờ.
Tia sáng như ban ngày ở trong nhà soi sáng bóng người của Phó Kiến Văn, càng ngày càng nổi bật lên đôi tròng mắt tĩnh như hồ sâu, không nhìn ra một chút ý vị hả hê nào mà là vô cùng nghiêm túc, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó Phó Kiến Văn liền rời tầm mắt đi chỗ khác.
Thư ký Tống căng thẳng đi theo ở sau lưng Phó Kiến Văn.
Vừa vào nhà, chân của Phó Kiến Văn đã dẫm phải một chiếc bình gốm bị vỡ vụn...
Bên trong phòng tiếp khách tàn tạ giống như chiến trường vừa bị càn quét qua.
Phó Kiến Văn dời đi chân, nhìn xem bình gốm bị vỡ nát không ra hình dạng ở dưới đất, mơ hồ có thể nhìn ra đây là chiếc bình cổ thời Tống.
Thư ký Tống thấy sắc mặt của Phó Thanh Tuyền trắng bệch, bàn tay đang siết chặt cây gậy đánh golf đang không ngừng run rẩy, chỉ lo Phó Thanh Tuyền vì tức giận mà cao huyết áp, thư ký Tống vội vàng lên tiếng: "Chủ tịch, Phó tổng đến rồi!"
Phó Thiên Tứ nghe nói như thế, quay đầu...
"Thiên Tứ con đừng nói nữa! Con câm miệng!" Mẹ của Phó Thiên Tứ lại vội vàng bịt miệng Phó Thiên Tứ lại.
Nhưng Phó Thiên Tứ một chút đều không cảm kích, đẩy mẹ của mình ra, tiếp tục nói: "Tôi chính là không muốn tập đoàn Khải Đức của ông! Tôi chính là không muốn tranh giành cùng Phó Kiến Văn! Tôi chính là không có tiền đồ như vậy! Đời này hoặc là tôi làm một Phó Thiên Tứ con nhà giàu ăn no chờ chết, hoặc là làm một Lô Thiên Tứ có thể theo đuổi ước mơ của mình! Dù sao tập đoàn Khải Đức... Coi như là ông đưa cho tôi, qua tay tôi rồi tôi cũng đưa cho Phó Kiến Văn! Tôi nói được là làm được!"
"Câm miệng! Con câm miệng cho mẹ!" Mẹ của Phó Thiên Tứ cho Phó Thiên Tứ một cái bạt tai.
Một cái bạt tai kia, đánh Phó Thiên Tứ đang bị thương đánh đến nỗi hồ đồ.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mẹ của Phó Thiên Tứ động thủ đánh Phó Thiên Tứ.
Phó Thanh Tuyền bị tức đến run rẩy cả người, ngay cả bàn tay đang nắm gậy đánh golf cũng run rẩy.
Sợ Phó Thanh Tuyền thật sự bị tức làm ra cái gì về sau phải hối hận, thư ký Tống giục Phó Kiến Văn một tiếng: "Phó tổng! cậu có thể nhanh lên không, không sợ trong cơn tức giận chủ tịch sẽ đánh chết tiểu thiếu gia mất!"
Môi mỏng của Phó Kiến Văn mím chặt, gương mặt tuấn tú lộ ra lạnh lẽo, nhấc chân, thân ảnh cao lớn đi vào trong nhà, thư ký Tống vội vàng đuổi theo.
Có người giúp việc mới đến cho nên không biết Phó Kiến Văn là ai, chỉ thấy một người thân hình cao lớn mặc tây trang màu đen, hai chân thon dài đang bước đến, khí tràng mạnh mẽ nặng nề bức người, cho nên nhỏ giọng hỏi người ở bên cạnh: "Đây là ai!"
"Người này chính là cháu ngoại của Phó gia..."
Người giúp việc nghe được người khác giải thích, lúc này mới tỉnh ngộ, gật gật đầu: "Người này chính là Phó Kiến Văn sao! Chẳng lẽ là đến chế giễu!"
"Chớ nói chuyện lung tung!" Người kia thấp giọng cảnh cáo người mới tới.
Phó Kiến Văn nhấc chân đạp lên bạc thang, nghiêng đầu hướng về đám người giúp việc đang bàn tán to nhỏ nhìn tới, trong nháy mắt nơi đó yên lặng như tờ.
Tia sáng như ban ngày ở trong nhà soi sáng bóng người của Phó Kiến Văn, càng ngày càng nổi bật lên đôi tròng mắt tĩnh như hồ sâu, không nhìn ra một chút ý vị hả hê nào mà là vô cùng nghiêm túc, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó Phó Kiến Văn liền rời tầm mắt đi chỗ khác.
Thư ký Tống căng thẳng đi theo ở sau lưng Phó Kiến Văn.
Vừa vào nhà, chân của Phó Kiến Văn đã dẫm phải một chiếc bình gốm bị vỡ vụn...
Bên trong phòng tiếp khách tàn tạ giống như chiến trường vừa bị càn quét qua.
Phó Kiến Văn dời đi chân, nhìn xem bình gốm bị vỡ nát không ra hình dạng ở dưới đất, mơ hồ có thể nhìn ra đây là chiếc bình cổ thời Tống.
Thư ký Tống thấy sắc mặt của Phó Thanh Tuyền trắng bệch, bàn tay đang siết chặt cây gậy đánh golf đang không ngừng run rẩy, chỉ lo Phó Thanh Tuyền vì tức giận mà cao huyết áp, thư ký Tống vội vàng lên tiếng: "Chủ tịch, Phó tổng đến rồi!"
Phó Thiên Tứ nghe nói như thế, quay đầu...
/1500
|