Điểm này, Phó Kiến Văn không lo lắng.
Bạch Hiểu Niên tình nguyện nhảy xuống, cũng không muốn để Lục Tân Nam mất đi một chân, làm sao sẽ đâm dao vào ngực Lục Tân Nam chứ!
Lời này trong điện thoại Phó Kiến Văn không tiện nói tỉ mỉ cùng Bạch Cẩn Du.
"Mình biết rồi, mình đến bây giờ..."
Còn chưa cúp điện thoại, Phó Kiến Văn đã thấy Tố Tâm vội vã đi ra khỏi phòng tắm, thay quần áo chuẩn bị đi.
"Cứ vậy đã, mình cúp trước..."
Phó Kiến Văn cúp điện thoại, nói với Tố Tâm một câu: "Bạch Cẩn Du nói, Bạch Hiểu Niên đã tỉnh, đã chuyển đến phòng bệnh bình thường, bệnh tình ổn định rồi."
Tố Tâm ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có mấy phần mừng rỡ: "Em lập tức tới bệnh viện!"
"Anh đưa em đi!" Phó Kiến Văn mở miệng.
Tố Tâm không có từ chối ý tốt của Phó Kiến Văn, gật đầu.
...
Trên đường, Phó Kiến Văn cũng không hề nói cái gì liên quan tới sự thật về chuyện của Bạch Hiểu Niên té lầu, cái này cần Bạch Hiểu Niên chính mồm nói với Tố Tâm mới được.
Tuy rằng Bạch Hiểu Niên đã tỉnh lại, nhưng Tố Tâm vẫn chưa nhìn thấy Bạch Hiểu Niên, cho nên cô vẫn là thấp thỏm bất an trong lòng.
Tố Tâm thậm chí không biết một lúc nữa khi thấy Bạch Hiểu Niên, cô là nên cho Bạch Hiểu Niên một cái ôm, hay là nói cái gì khác.
Chưa thấy Bạch Hiểu Niên cho nên bây giờ Tố Tâm còn có phần luống cuống, ngón tay xoắn lại với nhau cho thấy cô rất khẩn trương.
Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, một tay nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm.
Nhiệt độ theo bàn tay lớn mạnh mẽ truyền đến, xuyên thấu qua đầu ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm, khiến cho cả người cô đều ấm lên.
Ánh mắt của Tố Tâm nhìn ra bên ngoài cửa xe, cảnh vật trong thành phố không ngừng chạy ngược lại phía cô, khiến cho tâm tình cô từ từ bình tĩnh lại.
Tố Tâm cảm giác được trong lòng bàn tay mình có mồ hôi, cô nắm lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, tựa như hững hờ hỏi một câu: "Tối hôm qua anh hút thuốc lá!"
Tối hôm qua Phó Kiến Văn hút thuốc xong, sau đó đem cái gạt tàn thuốc đổ đi, sau đó còn rửa mặt qua lần nữa, không nghĩ tới vẫn bị Tố Tâm phát hiện.
Không thấy Phó Kiến Văn hé răng, Tố Tâm mở miệng: "Anh nghiện thuốc lá lâu như vậy, bắt anh cai thuốc ngay lập tức sợ là không được, anh hút thuốc lá em có thể ngửi mùi thuốc lá trên người anh, không cần vội, anh hút ít dần đi rồi một ngày nào đó sẽ bỏ được..."
Tiếng nói trong trẻo của Tố Tâm vang lên, nghe không ra tâm tình.
Phó Kiến Văn nắm thật chặt bàn tay của Tố Tâm, cùng liên kết mười ngón tay với cô: "Anh sẽ từ từ bỏ!"
Tố Tâm gật đầu, cô tin tưởng Phó Kiến Văn.
Bạch Hiểu Niên tình nguyện nhảy xuống, cũng không muốn để Lục Tân Nam mất đi một chân, làm sao sẽ đâm dao vào ngực Lục Tân Nam chứ!
Lời này trong điện thoại Phó Kiến Văn không tiện nói tỉ mỉ cùng Bạch Cẩn Du.
"Mình biết rồi, mình đến bây giờ..."
Còn chưa cúp điện thoại, Phó Kiến Văn đã thấy Tố Tâm vội vã đi ra khỏi phòng tắm, thay quần áo chuẩn bị đi.
"Cứ vậy đã, mình cúp trước..."
Phó Kiến Văn cúp điện thoại, nói với Tố Tâm một câu: "Bạch Cẩn Du nói, Bạch Hiểu Niên đã tỉnh, đã chuyển đến phòng bệnh bình thường, bệnh tình ổn định rồi."
Tố Tâm ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có mấy phần mừng rỡ: "Em lập tức tới bệnh viện!"
"Anh đưa em đi!" Phó Kiến Văn mở miệng.
Tố Tâm không có từ chối ý tốt của Phó Kiến Văn, gật đầu.
...
Trên đường, Phó Kiến Văn cũng không hề nói cái gì liên quan tới sự thật về chuyện của Bạch Hiểu Niên té lầu, cái này cần Bạch Hiểu Niên chính mồm nói với Tố Tâm mới được.
Tuy rằng Bạch Hiểu Niên đã tỉnh lại, nhưng Tố Tâm vẫn chưa nhìn thấy Bạch Hiểu Niên, cho nên cô vẫn là thấp thỏm bất an trong lòng.
Tố Tâm thậm chí không biết một lúc nữa khi thấy Bạch Hiểu Niên, cô là nên cho Bạch Hiểu Niên một cái ôm, hay là nói cái gì khác.
Chưa thấy Bạch Hiểu Niên cho nên bây giờ Tố Tâm còn có phần luống cuống, ngón tay xoắn lại với nhau cho thấy cô rất khẩn trương.
Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, một tay nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm.
Nhiệt độ theo bàn tay lớn mạnh mẽ truyền đến, xuyên thấu qua đầu ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm, khiến cho cả người cô đều ấm lên.
Ánh mắt của Tố Tâm nhìn ra bên ngoài cửa xe, cảnh vật trong thành phố không ngừng chạy ngược lại phía cô, khiến cho tâm tình cô từ từ bình tĩnh lại.
Tố Tâm cảm giác được trong lòng bàn tay mình có mồ hôi, cô nắm lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, tựa như hững hờ hỏi một câu: "Tối hôm qua anh hút thuốc lá!"
Tối hôm qua Phó Kiến Văn hút thuốc xong, sau đó đem cái gạt tàn thuốc đổ đi, sau đó còn rửa mặt qua lần nữa, không nghĩ tới vẫn bị Tố Tâm phát hiện.
Không thấy Phó Kiến Văn hé răng, Tố Tâm mở miệng: "Anh nghiện thuốc lá lâu như vậy, bắt anh cai thuốc ngay lập tức sợ là không được, anh hút thuốc lá em có thể ngửi mùi thuốc lá trên người anh, không cần vội, anh hút ít dần đi rồi một ngày nào đó sẽ bỏ được..."
Tiếng nói trong trẻo của Tố Tâm vang lên, nghe không ra tâm tình.
Phó Kiến Văn nắm thật chặt bàn tay của Tố Tâm, cùng liên kết mười ngón tay với cô: "Anh sẽ từ từ bỏ!"
Tố Tâm gật đầu, cô tin tưởng Phó Kiến Văn.
/1500
|