Ca phẫu thuật của Bạch Hiểu Niên chính là Phó Kiến Văn mời Bạch Cẩn Du tới làm, rất thành công
Cửa phòng phẫu phẫu vừa mở ra, Lục Tân Nam là thứ nhất đứng lên, lại bị Tố Tâm đẩy ra, anh ta bất động đứng ở đó, cổ họng trượt
Phó Kiến Văn nhìn qua dáng dấp chật vật của Lục Tân Nam, bàn tay cắm ở trong túi quần của anh nhẹ nhàng nắm chặt
Tố Tâm cùng Lục Tân Bắc vây quanh Bạch Cẩn Du truy hỏi tình huống
Thấy viền mắt Tố Tâm đỏ bừng, Bạch Cẩn Du biết Tố Tâm lo lắng, cho nên Bạch Cẩn Du tỏ ra nhẹ nhõm cười nói với Tố Tâm: "Chị dâu, bạn của cô không có việc gì, tay nghề của tôi cô yên tâm, chỉ là lỗ tai cùng trên mặt có một vệt xước, tôi đã giải quyết rất sạch sẽ, coi như là lưu lại vết tích cũng không dễ bị người phát hiện"
Tố Tâm nhìn thấy Bạch Hiểu Niên bị đẩy ra, không nhịn được nghĩ muốn xông lên nắm chặt tay của Bạch Hiểu Niên, nhưng lại nóng lòng muốn biết thêm tình hình của Bạch Hiểu Niên từ trong miệng của Bạch Cẩn Du
Bạch Cẩn Du nhìn vào mắt Tố Tâm, mở miệng: "Chị dâu, cô đưa bạn của mình vào phòng hồi sức trước đi, tôi đi thay quần áo xong sẽ quay lại đây nói chuyện tỉ mỉ với mọi người!"
Tố Tâm nói cám ơn sau đó cùng Lục Tân Bắc đưa Bạch Hiểu Niên vào phòng hồi sức, Bạch Cẩn Du cởi áo khoác xuống, nhìn xem gương mặt đần thối của Lục Tân Nam, khóe môi nổi lên ý cười: "A Mình nói này lão Lục, không ngờ cậu cũng có ngày nhà nha! Cậu cũng thật là đủ lợi hại, lần thứ nhất của người ta mà cậu đem người ta dằn vặt thành như vậy, có phải cậu dũng mãnh mới bức người ta phải nhảy lầu không!"
Lục Tân Nam banh gương mặt, nhìn về phía Bạch Cẩn Du, ánh mắt lạnh khiến người ta lạnh cả sống lưng
Bạch Cẩn Du bận bịu nhấc tay, cười cười: "Được được được Không đùa giỡn không đùa giỡn! Cậu yên tâm, Bạch Hiểu Niên không có chuyện gì, cục máu đọng đã được lấy ra ngoài, bây giờ kỹ thuật đều rất tiên tiến, đều sẽ không để lại di chứng, chân hơi gãy xương một chút, cũng không tính là vấn đề gì lớn, mình bảo đảm không tới một hai tháng sẽ trả lại cho cậu một Bạch Hiểu Niên hoạt bát như thường!"
Trong đám bạn này, ai cũng đều biết rõ tính cách của Lục Tân Nam, nếu như Lục Tân Nam không thật sự yêu thích Bạch Hiểu Niên, thì sẽ tuyệt đối sẽ không đụng
Lục Tân Nam người này, bình thường hơi miệng độc một chút, tác phong nhìn qua cũng phóng đãng một chút, nhưng tại rất tình cảm, Lục Tân Nam so với bất cứ người nào luôn thích sạch sẽ
"Cậu thay quần áo khác, sau đó nói cho Tố Tố tường tận một chút về tình huống của Bạch Hiểu Niên, đừng dọa cô ấy!" Phó Kiến Văn biết bệnh viện có quy định, bác sĩ nhất định phải đem khả năng phát sinh cùng kết quả xấu nhất nói cho người nhà bệnh nhân biết
"Mình biết! Mình còn có thể hù dọa người nhà sao! Rồi lại nói Mình họ Bạch, người bạn kia của chị dâu cũng họ Bạch, nói không chừng mấy trăm năm trước mình với cô ấy còn là người một nhà, bạn của chị dâu cũng tính là em gái của mình, mình có thể hù dọa nói nguyền rủa em gái của mình sao!" Bạch Cẩn Du liếc mắt nhìn Lục Tân Nam đang cau mày, anh rút găng tay ra đút vào túi, "Mình đi thay quần áo trước!"
Phó Kiến Văn gật đầu, nói với Lục Tân Nam: "Đi ra bên ngoài hút điếu thuốc"
Cửa phòng phẫu phẫu vừa mở ra, Lục Tân Nam là thứ nhất đứng lên, lại bị Tố Tâm đẩy ra, anh ta bất động đứng ở đó, cổ họng trượt
Phó Kiến Văn nhìn qua dáng dấp chật vật của Lục Tân Nam, bàn tay cắm ở trong túi quần của anh nhẹ nhàng nắm chặt
Tố Tâm cùng Lục Tân Bắc vây quanh Bạch Cẩn Du truy hỏi tình huống
Thấy viền mắt Tố Tâm đỏ bừng, Bạch Cẩn Du biết Tố Tâm lo lắng, cho nên Bạch Cẩn Du tỏ ra nhẹ nhõm cười nói với Tố Tâm: "Chị dâu, bạn của cô không có việc gì, tay nghề của tôi cô yên tâm, chỉ là lỗ tai cùng trên mặt có một vệt xước, tôi đã giải quyết rất sạch sẽ, coi như là lưu lại vết tích cũng không dễ bị người phát hiện"
Tố Tâm nhìn thấy Bạch Hiểu Niên bị đẩy ra, không nhịn được nghĩ muốn xông lên nắm chặt tay của Bạch Hiểu Niên, nhưng lại nóng lòng muốn biết thêm tình hình của Bạch Hiểu Niên từ trong miệng của Bạch Cẩn Du
Bạch Cẩn Du nhìn vào mắt Tố Tâm, mở miệng: "Chị dâu, cô đưa bạn của mình vào phòng hồi sức trước đi, tôi đi thay quần áo xong sẽ quay lại đây nói chuyện tỉ mỉ với mọi người!"
Tố Tâm nói cám ơn sau đó cùng Lục Tân Bắc đưa Bạch Hiểu Niên vào phòng hồi sức, Bạch Cẩn Du cởi áo khoác xuống, nhìn xem gương mặt đần thối của Lục Tân Nam, khóe môi nổi lên ý cười: "A Mình nói này lão Lục, không ngờ cậu cũng có ngày nhà nha! Cậu cũng thật là đủ lợi hại, lần thứ nhất của người ta mà cậu đem người ta dằn vặt thành như vậy, có phải cậu dũng mãnh mới bức người ta phải nhảy lầu không!"
Lục Tân Nam banh gương mặt, nhìn về phía Bạch Cẩn Du, ánh mắt lạnh khiến người ta lạnh cả sống lưng
Bạch Cẩn Du bận bịu nhấc tay, cười cười: "Được được được Không đùa giỡn không đùa giỡn! Cậu yên tâm, Bạch Hiểu Niên không có chuyện gì, cục máu đọng đã được lấy ra ngoài, bây giờ kỹ thuật đều rất tiên tiến, đều sẽ không để lại di chứng, chân hơi gãy xương một chút, cũng không tính là vấn đề gì lớn, mình bảo đảm không tới một hai tháng sẽ trả lại cho cậu một Bạch Hiểu Niên hoạt bát như thường!"
Trong đám bạn này, ai cũng đều biết rõ tính cách của Lục Tân Nam, nếu như Lục Tân Nam không thật sự yêu thích Bạch Hiểu Niên, thì sẽ tuyệt đối sẽ không đụng
Lục Tân Nam người này, bình thường hơi miệng độc một chút, tác phong nhìn qua cũng phóng đãng một chút, nhưng tại rất tình cảm, Lục Tân Nam so với bất cứ người nào luôn thích sạch sẽ
"Cậu thay quần áo khác, sau đó nói cho Tố Tố tường tận một chút về tình huống của Bạch Hiểu Niên, đừng dọa cô ấy!" Phó Kiến Văn biết bệnh viện có quy định, bác sĩ nhất định phải đem khả năng phát sinh cùng kết quả xấu nhất nói cho người nhà bệnh nhân biết
"Mình biết! Mình còn có thể hù dọa người nhà sao! Rồi lại nói Mình họ Bạch, người bạn kia của chị dâu cũng họ Bạch, nói không chừng mấy trăm năm trước mình với cô ấy còn là người một nhà, bạn của chị dâu cũng tính là em gái của mình, mình có thể hù dọa nói nguyền rủa em gái của mình sao!" Bạch Cẩn Du liếc mắt nhìn Lục Tân Nam đang cau mày, anh rút găng tay ra đút vào túi, "Mình đi thay quần áo trước!"
Phó Kiến Văn gật đầu, nói với Lục Tân Nam: "Đi ra bên ngoài hút điếu thuốc"
/1500
|