Từng tờ rồi lại từng tờ một, đều khiến cho Tố Tâm khiếp sợ. . .
Nếu như Phó lão phu nhân đã có nhiều tài sản riêng như vậy, thì tại sao lại muốn để ý một cái tập đoàn Khải Đức nho nhỏ này !
Tuy rằng Tố Tâm không rõ ràng tập đoàn Khải Đức đến cùng là có giá trị bao nhiêu, chẳng lẽ tầm mắt của cô quá nông cạn. . .
Tố Tâm luôn cảm thấy rằng những người đã ở tuổi như Phó lão phu nhân, giá trị bản thân lại cao như vậy, tâm thái hẳn là không tranh với đời, cứ an nhàn mà hưởng tuổi già mới phải.
Phó lão phu nhân nhìn xem Tố Tâm, khoé môi mỉm cười, trong giọng nói vẫn hòa ái như trước, giữa lông mày cũng đều là ý cười ôn hoà: "Như thế nào, ta đã nói rồi. . . Sẽ không để cho cháu chịu thiệt."
Điều kiện của Phó lão phu nhân, không chỉ vẻn vẹn là Tố Tâm không chịu thiệt, hơn thế nữa, Tố Tâm còn chiếm lợi ích to.
Tố Tâm sắp xếp lại văn kiện kia cho gọn gàng, để lại vào kẹp tài liệu, đẩy kẹp tài liệu đến trước mặt Phó lão phu nhân.
"Cháu chỉ là một người bình thường, nhìn thấy những tài sản riêng trong kẹp tài liệu này, xác thực tim đập nhanh hơn, cũng bị chấn động tâm lý không nhẹ. . ." Tố Tâm từ từ nói, biểu lộ rất thành khẩn, "Nhưng, là của cháu thì cháu lấy, còn không phải của cháu, cháu sẽ không lấy."
Phó lão phu nhân nghe câu nói phía trước của Tố Tâm tưởng cô đã đồng ý, nhưng câu nói kế tiếp lại làm cho Phó lão phu nhân bất ngờ, bất ngờ bởi vì gương mặt Tố Tâm rất thành khẩn chứ không phải làm cao, nên bà lại có nhiều hơn mấy phần thưởng thức Tố Tâm.
Phó lão phu nhân gật đầu: "Không sao, ngày sau còn dài, cháu có thể suy nghĩ thêm, hôm nay ta tới tìm cháu, chỉ là muốn cháu cùng Kiến Văn đừng công bố chuyện kết hôn ra bên ngoài chứ không còn ý gì khác! Đã đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn cơm trước!"
Bữa cơm kia, Tố Tâm ăn nhạt như nước ốc.
Nếu như là người bên ngoài, Tố Tâm đại khái có thể thoải mái mà nói một câu, xin lỗi tôi không đói bụng, sau đó mang theo túi xách xoay người rời đi.
Nhưng đối phương lại chính là bà ngoại của Phó Kiến Văn, cho nên Tố Tâm phải nhẫn nại cùng bà tiếp tục ngồi ăn cơm, ăn xong, cô nói tạm biệt rồi ra ngoài.
Nếu như Phó lão phu nhân đã có nhiều tài sản riêng như vậy, thì tại sao lại muốn để ý một cái tập đoàn Khải Đức nho nhỏ này !
Tuy rằng Tố Tâm không rõ ràng tập đoàn Khải Đức đến cùng là có giá trị bao nhiêu, chẳng lẽ tầm mắt của cô quá nông cạn. . .
Tố Tâm luôn cảm thấy rằng những người đã ở tuổi như Phó lão phu nhân, giá trị bản thân lại cao như vậy, tâm thái hẳn là không tranh với đời, cứ an nhàn mà hưởng tuổi già mới phải.
Phó lão phu nhân nhìn xem Tố Tâm, khoé môi mỉm cười, trong giọng nói vẫn hòa ái như trước, giữa lông mày cũng đều là ý cười ôn hoà: "Như thế nào, ta đã nói rồi. . . Sẽ không để cho cháu chịu thiệt."
Điều kiện của Phó lão phu nhân, không chỉ vẻn vẹn là Tố Tâm không chịu thiệt, hơn thế nữa, Tố Tâm còn chiếm lợi ích to.
Tố Tâm sắp xếp lại văn kiện kia cho gọn gàng, để lại vào kẹp tài liệu, đẩy kẹp tài liệu đến trước mặt Phó lão phu nhân.
"Cháu chỉ là một người bình thường, nhìn thấy những tài sản riêng trong kẹp tài liệu này, xác thực tim đập nhanh hơn, cũng bị chấn động tâm lý không nhẹ. . ." Tố Tâm từ từ nói, biểu lộ rất thành khẩn, "Nhưng, là của cháu thì cháu lấy, còn không phải của cháu, cháu sẽ không lấy."
Phó lão phu nhân nghe câu nói phía trước của Tố Tâm tưởng cô đã đồng ý, nhưng câu nói kế tiếp lại làm cho Phó lão phu nhân bất ngờ, bất ngờ bởi vì gương mặt Tố Tâm rất thành khẩn chứ không phải làm cao, nên bà lại có nhiều hơn mấy phần thưởng thức Tố Tâm.
Phó lão phu nhân gật đầu: "Không sao, ngày sau còn dài, cháu có thể suy nghĩ thêm, hôm nay ta tới tìm cháu, chỉ là muốn cháu cùng Kiến Văn đừng công bố chuyện kết hôn ra bên ngoài chứ không còn ý gì khác! Đã đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ăn cơm trước!"
Bữa cơm kia, Tố Tâm ăn nhạt như nước ốc.
Nếu như là người bên ngoài, Tố Tâm đại khái có thể thoải mái mà nói một câu, xin lỗi tôi không đói bụng, sau đó mang theo túi xách xoay người rời đi.
Nhưng đối phương lại chính là bà ngoại của Phó Kiến Văn, cho nên Tố Tâm phải nhẫn nại cùng bà tiếp tục ngồi ăn cơm, ăn xong, cô nói tạm biệt rồi ra ngoài.
/1500
|