Đứng dậy, đun một ấm nước.
Từ trong tủ lạnh cô lấy ra một lọ chanh mật ong, cô pha một chén lớn, uống xong, yết hầu khó chịu không những không hết mà ngược lại càng ngày càng khó chịu hơn, cả người cô đều hỗn loạn.
Trong nhà không tìm được thuốc cảm cúm, Tố Tâm cân nhắc đến buổi chiều còn phải cùng bạn của Phó Kiến Văn ăn cơm, không thể cứ để khó chịu như vậy mà đi, cô mặc thêm cái áo khoác, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, cầm ô đi ra ngoài.
...
Bên ngoài thang máy lầu một, cửa mở ra, Tố Tâm vừa ngẩng đầu lên liền ngẩn người ra.
Bên ngoài thang máy, chính là Phó Kiến Văn một thân tây trang giày da đứng ở đó, một tay anh nắm chặt điện thoại, như là vừa nói chuyện xong với ai đó còn chưa kịp cất điện thoại đi.
"Sao... anh lại tới đây!"
Đáy mắt Tố Tân có chút ngoài ý muốn cũng có chút vui mừng, cô lấy khẩu trang xuống, vừa mở miệng, giọng nói vì có đờm mà có mấy phần khàn khàn.
Phó Kiến Văn đem điện thoại di động cất vào trong túi áo âu phục, nhìn mũi cùng hai gò má của Tố Tâm đã ửng hồng, mi tâm lo lắng, bàn tay lớn sờ lên cái trán của cô, rất nóng.
Vừa nãy ở trong điện thoại, Phó Kiến Văn nghe ra giọng nói của Tố Tâm có chút không đúng, không yên lòng để cô một thân một mình ở trong nhà, anh bỏ công việc xuống, vội vã lái xe tới đây.
"Em không sao, chỉ là cảm cúm một chút!" Tố Tâm nắm lấy cổ tay của Phó Kiến Văn bỏ ra khỏi trán của mình, nắm lấy, rồi từ trong thang máy bước ra.
"Đi bệnh viện." Ngữ khí của Phó Kiến Văn không cho người khác từ chối.
"Không cần phiền phức như vậy, em không muốn đi bệnh viện, em chỉ là bị cảm một chút, ăn chút gì rồi uống thuốc là tốt rồi..." Tố Tâm cười cười, sắc mặt bởi vì bị sốt mà có vẻ hồng hào.
Lòng bàn tay của Phó Kiến Văn bị Tố Tâm nắm lấy, chỗ bị nắm nóng bỏng, anh thấy Tố Tâm mặc ít áo, cho nên cởi áo khoác âu phục của mình ra, khoác lên cho cô...
Bả vai hơi nặng xuống, cả người Tố Tâm được áo của Phó Kiến Văn bao bọc, anh nắm chặt bả vai cô, nói: "Đừng tùy hứng! Đi bệnh viện!"
...
Tố Tâm sốt cao ba mươi tám độ chín, phải ở lại truyền dịch.
Phó Kiến Văn ngồi ở bên người cô, cúi đầu xem điện thoại di động, xử lý văn kiện mà trợ lý tiểu Lục gửi đến trong email.
Nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của Phó Kiến Văn, ở trong đám người đặc biệt nổi bật, cho nên làm rất nhiều người chú ý...
Dù cho bây giờ chỉ ngồi trầm mặc không nói gì, nhưng khí chất cũng khó làm người khác lơ là.
Vừa nhìn đã biết là người nhiều tiền, tướng mạo càng không phải nói đến, ăn mặc lại sang trọng, đối với phụ nữ mà nói chính là cực kỳ có mị lực!
Đặc biệt là lúc này, Phó Kiến Văn ngồi cùng bên cạnh Tố Tâm đang truyền nước, khiến cho người ta cảm thấy anh vừa biết săn sóc lại ôn nhu, làm cho phụ nữ khó tránh khỏi hâm mộ.
"Nếu như anh bận thì cứ đi trước đi, không cần ở nơi này trông chừng em đâu..." Tố Tâm mang theo khẩu trang, thấp giọng nói.
Cái bụng cô đọt nhiên ùng ục ùng ục một tiếng...
Tố Tâm lúng túng giơ tay che bụng.
Buổi trưa không ăn cơm đã đi ngủ, đến bây giờ cho dù không đói bụng, nhưng dạ dày vẫn là khó chịu vô cùng.
"Muốn ăn cái gì!" Phó Kiến Văn khóa màn hình điện thoại di động hỏi.
"Muốn uống một chút sữa."
Phó Kiến Văn gật đầu, đem điện thoại di động cất vào trong túi, đứng dậy rời đi.
Phó Kiến Văn không dám đi xa, sợ Tố Tâm một mình truyền dịch cần giúp đỡ mà bên người lại không ai, Phó Kiến Văn liền mua bánh và sữa ở trong căng tin bệnh viện, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng đun nóng giúp.
Mười phút sau, Phó Kiến Văn mang theo sữa nóng cùng bánh trở về.
*Hãy bỏ phiếu cho sữa nha *
Từ trong tủ lạnh cô lấy ra một lọ chanh mật ong, cô pha một chén lớn, uống xong, yết hầu khó chịu không những không hết mà ngược lại càng ngày càng khó chịu hơn, cả người cô đều hỗn loạn.
Trong nhà không tìm được thuốc cảm cúm, Tố Tâm cân nhắc đến buổi chiều còn phải cùng bạn của Phó Kiến Văn ăn cơm, không thể cứ để khó chịu như vậy mà đi, cô mặc thêm cái áo khoác, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, cầm ô đi ra ngoài.
...
Bên ngoài thang máy lầu một, cửa mở ra, Tố Tâm vừa ngẩng đầu lên liền ngẩn người ra.
Bên ngoài thang máy, chính là Phó Kiến Văn một thân tây trang giày da đứng ở đó, một tay anh nắm chặt điện thoại, như là vừa nói chuyện xong với ai đó còn chưa kịp cất điện thoại đi.
"Sao... anh lại tới đây!"
Đáy mắt Tố Tân có chút ngoài ý muốn cũng có chút vui mừng, cô lấy khẩu trang xuống, vừa mở miệng, giọng nói vì có đờm mà có mấy phần khàn khàn.
Phó Kiến Văn đem điện thoại di động cất vào trong túi áo âu phục, nhìn mũi cùng hai gò má của Tố Tâm đã ửng hồng, mi tâm lo lắng, bàn tay lớn sờ lên cái trán của cô, rất nóng.
Vừa nãy ở trong điện thoại, Phó Kiến Văn nghe ra giọng nói của Tố Tâm có chút không đúng, không yên lòng để cô một thân một mình ở trong nhà, anh bỏ công việc xuống, vội vã lái xe tới đây.
"Em không sao, chỉ là cảm cúm một chút!" Tố Tâm nắm lấy cổ tay của Phó Kiến Văn bỏ ra khỏi trán của mình, nắm lấy, rồi từ trong thang máy bước ra.
"Đi bệnh viện." Ngữ khí của Phó Kiến Văn không cho người khác từ chối.
"Không cần phiền phức như vậy, em không muốn đi bệnh viện, em chỉ là bị cảm một chút, ăn chút gì rồi uống thuốc là tốt rồi..." Tố Tâm cười cười, sắc mặt bởi vì bị sốt mà có vẻ hồng hào.
Lòng bàn tay của Phó Kiến Văn bị Tố Tâm nắm lấy, chỗ bị nắm nóng bỏng, anh thấy Tố Tâm mặc ít áo, cho nên cởi áo khoác âu phục của mình ra, khoác lên cho cô...
Bả vai hơi nặng xuống, cả người Tố Tâm được áo của Phó Kiến Văn bao bọc, anh nắm chặt bả vai cô, nói: "Đừng tùy hứng! Đi bệnh viện!"
...
Tố Tâm sốt cao ba mươi tám độ chín, phải ở lại truyền dịch.
Phó Kiến Văn ngồi ở bên người cô, cúi đầu xem điện thoại di động, xử lý văn kiện mà trợ lý tiểu Lục gửi đến trong email.
Nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của Phó Kiến Văn, ở trong đám người đặc biệt nổi bật, cho nên làm rất nhiều người chú ý...
Dù cho bây giờ chỉ ngồi trầm mặc không nói gì, nhưng khí chất cũng khó làm người khác lơ là.
Vừa nhìn đã biết là người nhiều tiền, tướng mạo càng không phải nói đến, ăn mặc lại sang trọng, đối với phụ nữ mà nói chính là cực kỳ có mị lực!
Đặc biệt là lúc này, Phó Kiến Văn ngồi cùng bên cạnh Tố Tâm đang truyền nước, khiến cho người ta cảm thấy anh vừa biết săn sóc lại ôn nhu, làm cho phụ nữ khó tránh khỏi hâm mộ.
"Nếu như anh bận thì cứ đi trước đi, không cần ở nơi này trông chừng em đâu..." Tố Tâm mang theo khẩu trang, thấp giọng nói.
Cái bụng cô đọt nhiên ùng ục ùng ục một tiếng...
Tố Tâm lúng túng giơ tay che bụng.
Buổi trưa không ăn cơm đã đi ngủ, đến bây giờ cho dù không đói bụng, nhưng dạ dày vẫn là khó chịu vô cùng.
"Muốn ăn cái gì!" Phó Kiến Văn khóa màn hình điện thoại di động hỏi.
"Muốn uống một chút sữa."
Phó Kiến Văn gật đầu, đem điện thoại di động cất vào trong túi, đứng dậy rời đi.
Phó Kiến Văn không dám đi xa, sợ Tố Tâm một mình truyền dịch cần giúp đỡ mà bên người lại không ai, Phó Kiến Văn liền mua bánh và sữa ở trong căng tin bệnh viện, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng đun nóng giúp.
Mười phút sau, Phó Kiến Văn mang theo sữa nóng cùng bánh trở về.
*Hãy bỏ phiếu cho sữa nha *
/1500
|