Đồng hồ trên tường đã chỉ một giờ rồi, Tố Tâm nói với Đoàn Đoàn: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi..."
"Vâng!" Đoàn Đoàn hai tay chống sô pha, vểnh lên cái mông nhỏ, bò xuống ghế, xỏ vào đôi dép hình phim hoạt hình của mình, cộc cộc cộc hướng về nhà vệ sinh chạy đi.
Tố Tâm ngồi lên trên ghế, gấp lại tấm chăn, thấy Phó Kiến Văn đã đổi giày xong đang tiến vào, cô nói: "Dì Lý đã đi rồi, nói là cơm nước đã chuẩn bị, vào bàn là có thể ăn..."
Hôm nay Phó Kiến Văn đi đến công ty đơn giản làm sắp xếp nhân sự xong liền trở lại, dự định buổi trưa sẽ cùng Tố Tâm và Đoàn Đoàn đi siêu thị.
Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đang ngồi ở trên ghế, tầm mắt của anh rơi vào gò má tinh xảo trắng nõn của cô, thấy mặt mày cô nhiễm lên một tầng ngượng ngùng, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng nắm chặt bả vai gầy gò của cô, theo cánh tay nhỏ bé trượt đến cổ tay, nắm chặt cổ tay của cô, khống chế lực đạo, không nặng không nhẹ đem người ôm về hướng của mình...
Tố Tâm ngước mắt, ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn ở trên cao đang khom người nhìn xuống, thấy cổ anh càng ngày càng đến gần, hầu kết nhẹ nhàng trượt, gợi cảm vô cùng, khiến cho nhịp tim của cô đập như đánh trống.
Tố Tâm không thể không thừa nhận, Phó Kiến Văn rất đẹp, rất nam tính. Một người có thể tự xưng là không mê trai như cô mà cũng có phần trao đảo.
Hơn nữa, Tố Tâm cũng chưa từng nghĩ đến, người đàn ông hoàng kim trước mặt cô đây, lại chính là chồng của cô. Có được người đàn ông như anh làm chồng, khiến cho cô cảm thấy rất may mắn.
Nhớ tới ngày đó gặp nhau ở Iraq, anh cũng chính là ân nhân cứu mạng của cô. Có anh, thì bây giờ cô mới còn sống mà ở chỗ này. Cô yêu anh, hơn nữa trong lòng cũng thầm cảm ơn anh.
Tố Tâm đang nghĩ miên man thì bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn đã đặt ở sau cái gáy của cô, ngón tay thon dài sạch sẽ luồn sâu vào trong mái tóc, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần hơn...
Mùi vị nam tính trên người Phó Kiến Văn xông vào mũi Tố Tâm, hô của anh đảo qua chóp mũi cô, có chút ngứa.
Gương mặt đẹp trai rạng ngời của anh hiện ra trước mặt Tố Tâm, từ từ áp sát.
Lông mi Tố Tâm run lên.
Có Đoàn Đoàn ở cho nên Tố Tâm có chút căng thẳng hơn là ngượng ngùng, cặp mắt như là nai con nhìn qua Phó Kiến Văn không hề chớp, cái cổ thiên nga trắng ngần cùng lỗ tai thi nhau đỏ lên.
Đầu Phó Kiến Văn càng ngày càng thấp, mặt hai người cũng càng ngày càng gần...
Sống mũi cao ngất của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng đụng vào sống mũi tinh xảo của Tố Tâm làm cho Tố Tâm có chút khẩn trương, hô hấp trở nên thác loạn.
Hai cánh môi chạm vào nhau trong nháy mắt, Tố Tâm chỉ cảm thấy da đầu đã trở nên tê dại.
*Hôn rồi thì mình nên đi ăn cơm hay làm gì cả nhà nhỉ Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
"Vâng!" Đoàn Đoàn hai tay chống sô pha, vểnh lên cái mông nhỏ, bò xuống ghế, xỏ vào đôi dép hình phim hoạt hình của mình, cộc cộc cộc hướng về nhà vệ sinh chạy đi.
Tố Tâm ngồi lên trên ghế, gấp lại tấm chăn, thấy Phó Kiến Văn đã đổi giày xong đang tiến vào, cô nói: "Dì Lý đã đi rồi, nói là cơm nước đã chuẩn bị, vào bàn là có thể ăn..."
Hôm nay Phó Kiến Văn đi đến công ty đơn giản làm sắp xếp nhân sự xong liền trở lại, dự định buổi trưa sẽ cùng Tố Tâm và Đoàn Đoàn đi siêu thị.
Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đang ngồi ở trên ghế, tầm mắt của anh rơi vào gò má tinh xảo trắng nõn của cô, thấy mặt mày cô nhiễm lên một tầng ngượng ngùng, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng nắm chặt bả vai gầy gò của cô, theo cánh tay nhỏ bé trượt đến cổ tay, nắm chặt cổ tay của cô, khống chế lực đạo, không nặng không nhẹ đem người ôm về hướng của mình...
Tố Tâm ngước mắt, ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn ở trên cao đang khom người nhìn xuống, thấy cổ anh càng ngày càng đến gần, hầu kết nhẹ nhàng trượt, gợi cảm vô cùng, khiến cho nhịp tim của cô đập như đánh trống.
Tố Tâm không thể không thừa nhận, Phó Kiến Văn rất đẹp, rất nam tính. Một người có thể tự xưng là không mê trai như cô mà cũng có phần trao đảo.
Hơn nữa, Tố Tâm cũng chưa từng nghĩ đến, người đàn ông hoàng kim trước mặt cô đây, lại chính là chồng của cô. Có được người đàn ông như anh làm chồng, khiến cho cô cảm thấy rất may mắn.
Nhớ tới ngày đó gặp nhau ở Iraq, anh cũng chính là ân nhân cứu mạng của cô. Có anh, thì bây giờ cô mới còn sống mà ở chỗ này. Cô yêu anh, hơn nữa trong lòng cũng thầm cảm ơn anh.
Tố Tâm đang nghĩ miên man thì bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn đã đặt ở sau cái gáy của cô, ngón tay thon dài sạch sẽ luồn sâu vào trong mái tóc, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần hơn...
Mùi vị nam tính trên người Phó Kiến Văn xông vào mũi Tố Tâm, hô của anh đảo qua chóp mũi cô, có chút ngứa.
Gương mặt đẹp trai rạng ngời của anh hiện ra trước mặt Tố Tâm, từ từ áp sát.
Lông mi Tố Tâm run lên.
Có Đoàn Đoàn ở cho nên Tố Tâm có chút căng thẳng hơn là ngượng ngùng, cặp mắt như là nai con nhìn qua Phó Kiến Văn không hề chớp, cái cổ thiên nga trắng ngần cùng lỗ tai thi nhau đỏ lên.
Đầu Phó Kiến Văn càng ngày càng thấp, mặt hai người cũng càng ngày càng gần...
Sống mũi cao ngất của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng đụng vào sống mũi tinh xảo của Tố Tâm làm cho Tố Tâm có chút khẩn trương, hô hấp trở nên thác loạn.
Hai cánh môi chạm vào nhau trong nháy mắt, Tố Tâm chỉ cảm thấy da đầu đã trở nên tê dại.
*Hôn rồi thì mình nên đi ăn cơm hay làm gì cả nhà nhỉ Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
/1500
|