Tố Tâm nhìn xuống cuối giường chính là Phó Kiến Văn đang mặc quần áo, cô cắn cắn môi, người đàn ông này... dưới lớp âu phục chính là dã thú!
Phó Kiến Văn mặc áo sơmi, sơ vin một cách chỉnh tề, càng có vẻ là một người đàn ông đứng đắn.
Phó Kiến Vân quay đầu, thấy Tố Tâm đã tỉnh lại, cô đã lấy chăn che lại cái mặt đỏ cùng cái miệng nhỏ của mình, chỉ để lại một đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nai con trong rừng rậm.
Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn có chút sủng nịch nói: "Phó phu nhân, chào buổi sáng!"
Một câu Phó phu nhân của Phó Kiến Văn thôi cũng làm cho Tố Tâm mặt đỏ tới tận mang tai, trên đời này, chắc Tố Tâm là người duy nhất rồi...
Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn tinh thần sáng láng, không nhịn được oán thầm tinh lực của anh, lại đang mò mẫm suy đoán, phải chăng tối hôm qua Phó Kiến Văn vẫn chưa cần sử dụng hết sức!
Tối hôm qua đã là cực hạn của Tố Tâm, nếu như anh vẫn chưa sử dụng hết sức... Thì cô cũng không biết nếu như Phó Kiến Văn dùng hết sức, liệu mình có phải sẽ chết ở trong lồng ngực anh hay không.
"Dì Lý đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh xuống lầu rửa mặt trước!" Phó Kiến Văn đi tới đầu giường, cầm lấy đồng hồ, cúi người một tay chống ở trên gối đầu, cúi xuống hôn lên trán của Tố Tâm, sau đó đứng dậy đeo nốt đồng hồ đeo tay, lại hỏi một câu, "Em muốn ngủ thêm một lát, hay là muốn anh ôm em rời giường!"
Tố Tâm vội vàng lắc đầu: "Em tự dậy xong sẽ xuống..."
Chủ yếu, là lúc nữa Đoàn Đoàn sẽ tỉnh dậy.
Tối hôm qua trong căn phòng này quá kịch liệt, Tố Tâm sợ lưu lại mùi vị, trong tiềm thức không muốn để cho Đoàn Đoàn đi vào.
Sau khi rời giường, chân Tố Tâm run rẩy lợi hai, cô đỡ bồn rửa mặt rửa qua mặt mũi, sau đó thay đổi quần áo, đem rèm cửa sổ kéo ra, mở cửa sổ để thở...
Hôm nay Tố Tâm muốn đi một chuyến tới đài truyền hình một chuyến.
Chủ nhật ước hẹn sẽ có sắp xếp mới, chủ yếu là chuyện trên mạng xã hội vừa rồi của Tố Tâm, cô đã được trả lại trong sạch, nhưng giám chế Hạ vẫn muốn mở họp để nói rõ với mọi người một chút.
Dì Lý thấy Tố Tâm bước xuống lầu, chào hỏi: "Phu nhân, chào buổi sáng!"
Dì Lý biết Tố Tâm đã cùng Phó Kiến Văn lĩnh giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, mặc dù gọi phu nhân có chút già nhưng bà vẫn đặc biệt cảm thấy vui vẻ...
Lỗ tai Tố Tâm có phần đỏ, gật gật đầu trả lời một câu chào buổi sáng, một bên vuốt vuốt tóc sau đó buộc thành một cái đuôi ngựa rồi bước xuống lầu...
Dì Lý muốn tự mình chuẩn bị tất cả đồ dùng cho Tố Tâm, duy nhất lại quên chuẩn bị lược cho cô, bà giơ tay vỗ xuống cái trán: "Ai! Xem cái này trí nhớ này của tôi, xin lỗi phu nhân, tôi quên chuẩn bị lược cho cô rồi, hôm nay nhất định chuẩn bị thỏa đáng."
"Được, con cảm ơn..." Tố Tâm hiền hoà gật gật đầu.
Trong phòng ăn, Phó Kiến Văn hai chân trùng điệp ngồi ở bên bàn ăn xem báo, Tố Tâm ngồi xuốnh ở bên cạnh anh.
Dì Lý bận bịu bưng bữa sáng của Tố Tâm lên, lại lấy thêm cho cô một bát cháo.
"Mấy giờ em tới đài truyền hình?" Phó Kiến Văn đặt tờ báo xuống, quay qua nhìn Tố Tâm hỏi một câu.
"8 giờ đến là được rồi."
Phó Kiến Văn đặt bát cháo xuống gần Tố Tâm hơn, sau đó ngón tay thon dài nắm chặt cái thìa, ung dung thong thả húp cháo của mình: "Anh đưa em đi..."
Tố Tâm suy nghĩ đường đi một chút: "Em đến đài truyền hình, anh tới công ty! Không tiện đường lắm rồi, em tự bắt xe đi được..."
Không biết có phải hay không là bởi vì không hợp khẩu vị, Phó Kiến Văn để cái thìa xuống, dùng khăn ăn xoa xoa cánh môi, khóe môi cười cười: "Đưa mấy ngày là tiện đường rồi!"
Lời nói của Phó Kiến Văn khiến cho trong lòng của Tố Tâm có từng tia ngọt ngào.
*Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha *
Phó Kiến Văn mặc áo sơmi, sơ vin một cách chỉnh tề, càng có vẻ là một người đàn ông đứng đắn.
Phó Kiến Vân quay đầu, thấy Tố Tâm đã tỉnh lại, cô đã lấy chăn che lại cái mặt đỏ cùng cái miệng nhỏ của mình, chỉ để lại một đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nai con trong rừng rậm.
Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn có chút sủng nịch nói: "Phó phu nhân, chào buổi sáng!"
Một câu Phó phu nhân của Phó Kiến Văn thôi cũng làm cho Tố Tâm mặt đỏ tới tận mang tai, trên đời này, chắc Tố Tâm là người duy nhất rồi...
Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn tinh thần sáng láng, không nhịn được oán thầm tinh lực của anh, lại đang mò mẫm suy đoán, phải chăng tối hôm qua Phó Kiến Văn vẫn chưa cần sử dụng hết sức!
Tối hôm qua đã là cực hạn của Tố Tâm, nếu như anh vẫn chưa sử dụng hết sức... Thì cô cũng không biết nếu như Phó Kiến Văn dùng hết sức, liệu mình có phải sẽ chết ở trong lồng ngực anh hay không.
"Dì Lý đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh xuống lầu rửa mặt trước!" Phó Kiến Văn đi tới đầu giường, cầm lấy đồng hồ, cúi người một tay chống ở trên gối đầu, cúi xuống hôn lên trán của Tố Tâm, sau đó đứng dậy đeo nốt đồng hồ đeo tay, lại hỏi một câu, "Em muốn ngủ thêm một lát, hay là muốn anh ôm em rời giường!"
Tố Tâm vội vàng lắc đầu: "Em tự dậy xong sẽ xuống..."
Chủ yếu, là lúc nữa Đoàn Đoàn sẽ tỉnh dậy.
Tối hôm qua trong căn phòng này quá kịch liệt, Tố Tâm sợ lưu lại mùi vị, trong tiềm thức không muốn để cho Đoàn Đoàn đi vào.
Sau khi rời giường, chân Tố Tâm run rẩy lợi hai, cô đỡ bồn rửa mặt rửa qua mặt mũi, sau đó thay đổi quần áo, đem rèm cửa sổ kéo ra, mở cửa sổ để thở...
Hôm nay Tố Tâm muốn đi một chuyến tới đài truyền hình một chuyến.
Chủ nhật ước hẹn sẽ có sắp xếp mới, chủ yếu là chuyện trên mạng xã hội vừa rồi của Tố Tâm, cô đã được trả lại trong sạch, nhưng giám chế Hạ vẫn muốn mở họp để nói rõ với mọi người một chút.
Dì Lý thấy Tố Tâm bước xuống lầu, chào hỏi: "Phu nhân, chào buổi sáng!"
Dì Lý biết Tố Tâm đã cùng Phó Kiến Văn lĩnh giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, mặc dù gọi phu nhân có chút già nhưng bà vẫn đặc biệt cảm thấy vui vẻ...
Lỗ tai Tố Tâm có phần đỏ, gật gật đầu trả lời một câu chào buổi sáng, một bên vuốt vuốt tóc sau đó buộc thành một cái đuôi ngựa rồi bước xuống lầu...
Dì Lý muốn tự mình chuẩn bị tất cả đồ dùng cho Tố Tâm, duy nhất lại quên chuẩn bị lược cho cô, bà giơ tay vỗ xuống cái trán: "Ai! Xem cái này trí nhớ này của tôi, xin lỗi phu nhân, tôi quên chuẩn bị lược cho cô rồi, hôm nay nhất định chuẩn bị thỏa đáng."
"Được, con cảm ơn..." Tố Tâm hiền hoà gật gật đầu.
Trong phòng ăn, Phó Kiến Văn hai chân trùng điệp ngồi ở bên bàn ăn xem báo, Tố Tâm ngồi xuốnh ở bên cạnh anh.
Dì Lý bận bịu bưng bữa sáng của Tố Tâm lên, lại lấy thêm cho cô một bát cháo.
"Mấy giờ em tới đài truyền hình?" Phó Kiến Văn đặt tờ báo xuống, quay qua nhìn Tố Tâm hỏi một câu.
"8 giờ đến là được rồi."
Phó Kiến Văn đặt bát cháo xuống gần Tố Tâm hơn, sau đó ngón tay thon dài nắm chặt cái thìa, ung dung thong thả húp cháo của mình: "Anh đưa em đi..."
Tố Tâm suy nghĩ đường đi một chút: "Em đến đài truyền hình, anh tới công ty! Không tiện đường lắm rồi, em tự bắt xe đi được..."
Không biết có phải hay không là bởi vì không hợp khẩu vị, Phó Kiến Văn để cái thìa xuống, dùng khăn ăn xoa xoa cánh môi, khóe môi cười cười: "Đưa mấy ngày là tiện đường rồi!"
Lời nói của Phó Kiến Văn khiến cho trong lòng của Tố Tâm có từng tia ngọt ngào.
*Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha *
/1500
|