Hắc Muội rốt cục cùng Tú Cô về thôn .
Trước khi đi Bạch tiểu thư còn đưa nhiều trang sức cùng vải cũ cho nàng, trang sức rất quý giá nàng từ chối , vải cũ lại nhận, định đem về làm quần áo cho tỷ muội.
Thời điểm đón nương nàng lên xe ngựa Trình Lão có chút lo lắng nói với Hắc Muội về tình trạng của Tú Cô.
Xe ngựa là Bạch gia phái đi, nàng nghĩ nương nàng không chịu nổi xóc nảy cũng liền vui vẻ tiếp nhận.
Ở trên xe ngựa Hắc Muội một bên cùng nương nàng nói một ít chuyện mới mẻ chọc cho bà vui vẻ một bên hồi tưởng lời Trình Lão nói.
Trình Lão ý tứ rất rõ, sức khoẻ Tú Cô không thể mang thai , lúc tuổi trẻ bị thương trụ cột, hơn nữa bà lại lo lắng suy tư quá nặng, không thể chịu kích thích, cần giải sầu an dưỡng lâu dào.
“Nương, Trình Lão nói nương cần tĩnh dưỡng, con có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì?”Tú Cô buồn cười nhìn Hắc Muội hỏi, đứa con gái này có tài và mưu ma chước quỷ nhiều nhất .
“Con đinh mua một cái sân ở trấn, để nương ở trấn tĩnh dưỡng.”Hắc Muội nghĩ làm như vậy đơn giản là không muốn Tú Cô về thôn Đại Diệp đối mặt áp lực sinh con trai.
Tú Cô sao không biết chứ, vội vàng xua tay nói, “Nói bừa, một mình nương ở lại trấn không tốt, hơn nữa, ở trấn có chỗ nào ta mua được.”
“Nương, chuyện tiền bạc nương đừng lo lắng, con nghĩ như thế này, ở trấn có một tiểu viện nương yên tâm tĩnh dưỡng, không bị quấy rầy, hơn nữa, trước tháng bốn tháng năm trong nhà không có bận việc nhà nông , cha con cũng có thể đến ở với nương, hai người sống những ngày thanh tĩnh.”
Hắc Muội vừa nói như vậy Tú Cô có chút động tâm , trước kia bà gả cho Phùng Quý còn không có ở riêng, trong nhà một đống người không nói, mẹ chồng luôn nhìn chằm chằm mình.
Sau đó thật vất vả ở riêng , lại một đứa con tiếp một đứa con sinh ra , nếu có thể vào những ngày dưỡng bệnh cùng trượng phu một mình ở chung thật đúng là bà tha thiết ước mơ .
Hắc Muội thấy Tú Cô do dự vội vàng thuyết phục, “Nương, nương cũng biết, lần này con cùng Bạch gia định tới đoan ngọ làm việc cũng cần chuyên tâm, nương ở nhà con sợ không ai hầu hạ!”
Tú Cô vành mắt đều đỏ, trong lòng mềm nhũn , khuê nữ thật tri kỷ a.
“Vậy chúng ta thuê cái sân đi, con kiếm bạc đều tiêu tốn trên người nương, nên cất giữ làm đồ cưới cho bản thân!”
“Nương, con cách xuất giá còn nhiều năm, nói sau tiền không có con lại kiếm, chuyện tiền bạc nương đừng bận tâm!”
Hắc Muội vỗ ngực cam đoan , Tú Cô nhìn thấy nín khóc mà cười.
Đến trấn, Hắc Muội liền kêu xe ngựa Bạch gia, trực tiếp đi cửa hàng tạp hóa của Lâm thúc.
“Các ngươi tới thật sự là khéo , hôm qua cái sân cách vách ta mới nói muốn bán .”Lâm thúc nói.
“Sân đó thế nào?”Hắc Muội hỏi.
“Ngươi xem a, “Lâm thúc nói xong trực tiếp chỉ một cái sân phía sau nhà hắn, “So với sân ta lớn hơn, sương phòng cũng mới tu sửa năm ngoái, chỉ không sát đường không có mặt tiền thôi.”
Hắc Muội trèo lên cây táo nhà Lâm thúc vừa thấy, quả nhiên sân đó gần gấp đôi sân nhà Lâm thúc, sương phòng cũng có bốn năm gian, nhất là trong viện trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ , còn có một giá tường vi, hiện tại đã bắt đầu lục ý dạt dào , Hắc Muội có thể tưởng tượng đến tháng Sáu hoa tường vi kiều diễm sẽ bò lên giàn.
Lập tức nàng liền vô cùng vừa lòng , nghĩ nếu nương và cha nàng ở dưới giàn hoa tường vi chàng chàng thiếp thiếp sẽ thật đẹp!
Hắc Muội nói, “Giá bao nhiêu?!”
“Nhà đó người ta nói sáu mươi lượng không được thương lượng .”
Kỳ thực cái giá này không tính rất cao nhưng không thấp , nói sau lui tới trấn bình thường đều là tiểu thị dân (dân thành thị) với tiểu thương, một gia đình bình thường một năm thu nhập có thể có mười lăm lượng bạc đã coi như là không tệ .
Như vậy một cửa hàng không có mặt tiền nói cái giá này không tính là rẻ.
Cho nên sáu mươi lượng xem như một số tiềng rất lớn.
“Sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng, Lâm thúc, thúc dẫn chúng ta tìm chủ nhà xem nhà đi!”Hắc Muội trong tay có tiền nói chuyện cũng có sức mạnh .
Tú Cô lưu ở nhà nghỉ ngơi, Hắc Muội cùng Lâm thúc đi gặp chủ nhà.
Qua sân Lâm thúc đến bên đường nhỏ chính là cửa lớn của sân đó, có thể nhìn ra được chủ nhân đối với cái sân này để ý thập phần tinh tế, càng ngoài ý muốn là trong sương phòng vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, gia cụ tuy rằng không mới nhưng đều đầy đủ hết.
Chủ nhà thấy Hắc Muội cùng Lâm thúc quan hệ thân cận như vậy, lại không trả giá, trả thù lao cũng thống khoái, liền đưa gia cụ cho Hắc Muội .
Lúc xế chiều Lâm thúc giúp đỡ Hắc Muội đem Tú Cô dàn xếp đi vào.
Quần áo tắm rửa lúc trước có mang theo vào thành , Hắc Muội mua thêm một vài thứ nữa, lại mua vài thứ chuẩn bị mang về nhà .
Hắc Muội nhờ Lâm thúc tìm một bà bà ở trấn mỗi ngày tới nấu cơm giặt giũ sắc thuốc , tiền công một tháng là hai đồng bạc .
Hắc Muội lại sợ Tú Cô lạ chỗ không thích ứng, liền quyết định bồi nương nàng ngủ trong sân mới một đêm.
Buổi tối mẹ con ngủ trên một cái giường tâm sự, Hắc Muội chọc cho Tú Cô tâm tình sáng sủa rất nhiều, mà Tú Cô thấy Hắc Muội tri kỷ hiếu thuận như vậy cũng an ủi, vui vẻ ở lại viện này .
Sáng sớm hôm sau Hắc Muội tạm biệt nương nàng trở về nhà.
Nàng rời đi chưa tới một tháng hiện tại về nhà cảm giác thật có chút kích động , nghĩ hai muội muội, cha nàng, vườn rau, còn có bầy gà con, con la!
Đi tại về nhà đều thượng mãn nhãn đều là thanh sơn nước biếc , nhìn đều thư thái.
Thời điểm đi qua hạ thôn Hắc Muội vòng đến nhà chồng Cát Tường một chuyến.
Một tháng trước ai cũng biết xe ngựa Bạch gia đến đón nàng đi , hiện tại về thôn , người trong thôn ai ai cũng nịnh bợ, gặp mặt thật xa đã thét to, “A, Hắc Muội trở về, lại phát tài rồi!”
“Đâu đâu, con người ta kiếm tiền vất vả a!”
Nhìn thấy Cát Tường Hắc Muội cũng không đi vào, trực tiếp đứng ở cửa cho chút điểm tâm bánh mứt, lại cùng nàng nói tình huống của nương, Cát Tường muốn đi thăm Tú Cô.
Lúc này Tịch Mai cũng đi ra , từ lúc Hắc Muội cùng tam ca nàng Diệp Tĩnh đính hôn , thái độ Tịch Mai rõ ràng tốt rất nhiều, cũng không bắt nạt Cát Tường , nói sau chuyện Cát Tường lưu sản Tịch Mai cũng có chút đồng tình , cho nên Hắc Muội suy nghĩ, từ trong bao quần áo rút ra một khối vải, có in hoa thược dược diễm lệ, rất xinh đẹp.
“Tặng cho ta?” Tịch Mai vừa thấy khúc vải dệt ánh mắt sáng lên , không thể tin được Hắc Muội sẽ cho nàng .
“Đúng vậy, trước đó vài ngày đính hôn ta cũng không đưa cái gì cho ngươi, khúc vải này coi như là lễ vật tam tẩu tặng ngươi!”
Tịch Mai nghe không có gì, Cát Tường lại nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh đứng xa xa bên cạnh xì cười, “Còn chưa có thành hôn, đã tam tẩu , không biết xấu hổ!”
Hắc Muội lúc này mới nhìn thấy Diệp Tĩnh đứng bên kia, cũng không dám nhìn Hắc Muội.
Quả nhiên vừa rồi nàng nói hai chữ tam tẩu rõ ràng đã vào trong tai hắn, khiến lòng hắn tràn đầy vui sướng xấu hổ đến bên tai đều đỏ.
“Tam tẩu, tẩu thật tốt!” Tịch Mai có vải vóc xinh đẹp kêu một tiếng nịnh bợ, kỳ thực nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi thôi.
Bởi vì có khúc vải này nàng đã hoàn toàn đối với Hắc Muội có hảo cảm , cảm thấy Hắc Muội là người hào phóng.
Về đến nhà đã là buổi trưa , trong sân Béo Nha cùng Tứ Nha đang cắt hoa ngũ vị.
Hắc Muội cố ý lặng lẽ đẩy cửa ra, đi đến trong viện mới kêu các nàng.
“Nhị tỷ!”Hai người quay đầu nhìn thấy thật đúng là nhị tỷ nhà mình đã trở lại, kêu một cái kích động, hai người lập tức đứng lên chạy tới ôm nàng, Béo Nha vành mắt đều đỏ Tứ Nha trực tiếp khóc nhè .
Các nàng từ bé chính là do Hắc Muội nuôi lớn , tựa như Hắc Muội được Cát Tường nuôi lớn một dạng.
“Tứ Nha, thế nào khóc, nhớ nhị tỷ sao?”
Ba tỷ muội cùng một chỗ vừa khóc vừa cười , Hắc Muội thấy các nàng cắt hoa ngũ vị, vừa hỏi mới biết được, cha nàng mua một con lợn nhỏ về nuôi .
Nàng đem đồ ăn vặt chia cho hai người lại hỏi một ít chuyện trong nhà, mới biết được Vân Ca ngày ngày vẫn giúp Hắc Muội trông coi vườn rau!
Nàng ra vườn rau xem, quả nhiên, chăm sóc rất tốt a.
Còn nghĩ Vân Ca thật sự là đứa hiếu thuận , vì giúp nương hắn lấy thuốc rất kiên nhẫn cùng quyết tâm!
Hắc Muội lại tính toán thời gian, Cúc Trân thẩm và hai đứa nhỏ nhà nhị thúc nàng bị câm điếc đã hai tháng , xem như chịu giáo huấn .
Nàng đi xuống bếp quét dọn hốt ra hai túi tro.
Bởi vì nàng mua thịt và mì về nhà, giữa trưa liền làm mì xào thịt , Phùng Quý về nhà thấy Hắc Muội thập phần cao hứng, hỏi thăm Tú Cô, Hắc Muội đem ý tưởng nói ra Phùng Quý cũng cười toe tóe .
“Cha, cha ăn cơm xong đi trấn, miễn cho buổi tối nương ở một mình lẻ loi trong viện lớn ! Đợi tới tháng bốn tháng năm cắt hạt cải dầu hả trở về!”
Hắc Muội nói xong lại lấy ra hai mươi lượng bạc cho cha nàng đi trấn tiêu dùng.
Cơm nước xong Phùng Quý liền xuất phát đi trấn .
Vân Ca vừa biết Hắc Muội về liền chạy tới.
Hắc Muội hai lời chưa nói trực tiếp cho hắn một gói bụi, nói là thuốc xin được từ Bạch gia, “Thả vào trong nước, chỉ cần một chút là được, mỗi ngày uống một chút, kiên trì uống mười ngày sẽ khỏi.”
Lúc xế chiều Phùng bà bà Vương Kiều Nga Phùng Kim theo sát sau tới cửa , hiển nhiên các nàng đã biết Hắc Muội có thuốc trị câm điếc, Hắc Muội cũng không cùng các nàng vô nghĩa, trực tiếp đối với bọn họ nói muốn mẹ con Vương Kiều Nga gánh phân cho vườn rau nhà mười ngày.
Phùng Kim vội vàng nói hắn gánh, Hắc Muội chỉ muốn Vương Kiều Nga cùng Hương Thảo gánh, vì lấy được thuốc một đôi nữ nhân hiện tại rất ngoan ngoãn , đừng nói là gánh phân mười ngày dù một trăm ngày nàng cũng phải gánh !
Quy củ ở thôn quê khuê nữ gánh phân không dễ lập gia đình , hiện tại Hương Thảo hai đầu khó xử, y y nha nha khoa tay múa chân , nhưng làm sao bây giờ chứ, cuối cùng kiên trì mỗi người gánh một thùng, chiều nào Hương Thảo cũng đều là một thân phân – nước tiểu , Béo Nha cùng Tứ Nha nhìn thấy đều vui vẻ như điên.
Hương Thảo tiểu thư ác độc rốt cuộc mùi hôi vang trời .
Hắc Muội trong lòng sảng khoái , mỗi ngày ngâm nga điệu hát dân gian ở trong sân lắc lư , chờ vườn rau lớn lên tươi tốt.
Bởi vì rất nhàn rỗi nên định làm rau trộn.
Thời tiết này đồ ăn xuất sắc nhất đương nhiên là măng núi.
Trong rừng trúc nhà nàng đã mọc lên vài bụi măng, Hắc Muội thấy bọn nó còn nhỏ cũng không đào, liền giữ lại, lợn con nhốt ở trong chuồng cũng không thể cắn măng , nàng thực yên tâm.
Sáng sớm hôm sau ba tỷ muội ăn điểm tâm lại cho lợn cho gà ăn , liền khóa cửa viện dắt con la ra, mang theo một đống sọt, cuốc, cung tiễn ,đi lên núi, mãi cho đến buổi chiều mới trở về, đào đầy một sọt măng để con la vác về.
Liền măng tươi xào thịt khô, canh xương , còn đi nhà Diệp bà bà kêu Cát Tường về nhà ăn thịt hầm.
Cuộc sống cho dù khó khăn, vẫn luôn có hoan ca tiếu ngữ.
Trước khi đi Bạch tiểu thư còn đưa nhiều trang sức cùng vải cũ cho nàng, trang sức rất quý giá nàng từ chối , vải cũ lại nhận, định đem về làm quần áo cho tỷ muội.
Thời điểm đón nương nàng lên xe ngựa Trình Lão có chút lo lắng nói với Hắc Muội về tình trạng của Tú Cô.
Xe ngựa là Bạch gia phái đi, nàng nghĩ nương nàng không chịu nổi xóc nảy cũng liền vui vẻ tiếp nhận.
Ở trên xe ngựa Hắc Muội một bên cùng nương nàng nói một ít chuyện mới mẻ chọc cho bà vui vẻ một bên hồi tưởng lời Trình Lão nói.
Trình Lão ý tứ rất rõ, sức khoẻ Tú Cô không thể mang thai , lúc tuổi trẻ bị thương trụ cột, hơn nữa bà lại lo lắng suy tư quá nặng, không thể chịu kích thích, cần giải sầu an dưỡng lâu dào.
“Nương, Trình Lão nói nương cần tĩnh dưỡng, con có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì?”Tú Cô buồn cười nhìn Hắc Muội hỏi, đứa con gái này có tài và mưu ma chước quỷ nhiều nhất .
“Con đinh mua một cái sân ở trấn, để nương ở trấn tĩnh dưỡng.”Hắc Muội nghĩ làm như vậy đơn giản là không muốn Tú Cô về thôn Đại Diệp đối mặt áp lực sinh con trai.
Tú Cô sao không biết chứ, vội vàng xua tay nói, “Nói bừa, một mình nương ở lại trấn không tốt, hơn nữa, ở trấn có chỗ nào ta mua được.”
“Nương, chuyện tiền bạc nương đừng lo lắng, con nghĩ như thế này, ở trấn có một tiểu viện nương yên tâm tĩnh dưỡng, không bị quấy rầy, hơn nữa, trước tháng bốn tháng năm trong nhà không có bận việc nhà nông , cha con cũng có thể đến ở với nương, hai người sống những ngày thanh tĩnh.”
Hắc Muội vừa nói như vậy Tú Cô có chút động tâm , trước kia bà gả cho Phùng Quý còn không có ở riêng, trong nhà một đống người không nói, mẹ chồng luôn nhìn chằm chằm mình.
Sau đó thật vất vả ở riêng , lại một đứa con tiếp một đứa con sinh ra , nếu có thể vào những ngày dưỡng bệnh cùng trượng phu một mình ở chung thật đúng là bà tha thiết ước mơ .
Hắc Muội thấy Tú Cô do dự vội vàng thuyết phục, “Nương, nương cũng biết, lần này con cùng Bạch gia định tới đoan ngọ làm việc cũng cần chuyên tâm, nương ở nhà con sợ không ai hầu hạ!”
Tú Cô vành mắt đều đỏ, trong lòng mềm nhũn , khuê nữ thật tri kỷ a.
“Vậy chúng ta thuê cái sân đi, con kiếm bạc đều tiêu tốn trên người nương, nên cất giữ làm đồ cưới cho bản thân!”
“Nương, con cách xuất giá còn nhiều năm, nói sau tiền không có con lại kiếm, chuyện tiền bạc nương đừng bận tâm!”
Hắc Muội vỗ ngực cam đoan , Tú Cô nhìn thấy nín khóc mà cười.
Đến trấn, Hắc Muội liền kêu xe ngựa Bạch gia, trực tiếp đi cửa hàng tạp hóa của Lâm thúc.
“Các ngươi tới thật sự là khéo , hôm qua cái sân cách vách ta mới nói muốn bán .”Lâm thúc nói.
“Sân đó thế nào?”Hắc Muội hỏi.
“Ngươi xem a, “Lâm thúc nói xong trực tiếp chỉ một cái sân phía sau nhà hắn, “So với sân ta lớn hơn, sương phòng cũng mới tu sửa năm ngoái, chỉ không sát đường không có mặt tiền thôi.”
Hắc Muội trèo lên cây táo nhà Lâm thúc vừa thấy, quả nhiên sân đó gần gấp đôi sân nhà Lâm thúc, sương phòng cũng có bốn năm gian, nhất là trong viện trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ , còn có một giá tường vi, hiện tại đã bắt đầu lục ý dạt dào , Hắc Muội có thể tưởng tượng đến tháng Sáu hoa tường vi kiều diễm sẽ bò lên giàn.
Lập tức nàng liền vô cùng vừa lòng , nghĩ nếu nương và cha nàng ở dưới giàn hoa tường vi chàng chàng thiếp thiếp sẽ thật đẹp!
Hắc Muội nói, “Giá bao nhiêu?!”
“Nhà đó người ta nói sáu mươi lượng không được thương lượng .”
Kỳ thực cái giá này không tính rất cao nhưng không thấp , nói sau lui tới trấn bình thường đều là tiểu thị dân (dân thành thị) với tiểu thương, một gia đình bình thường một năm thu nhập có thể có mười lăm lượng bạc đã coi như là không tệ .
Như vậy một cửa hàng không có mặt tiền nói cái giá này không tính là rẻ.
Cho nên sáu mươi lượng xem như một số tiềng rất lớn.
“Sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng, Lâm thúc, thúc dẫn chúng ta tìm chủ nhà xem nhà đi!”Hắc Muội trong tay có tiền nói chuyện cũng có sức mạnh .
Tú Cô lưu ở nhà nghỉ ngơi, Hắc Muội cùng Lâm thúc đi gặp chủ nhà.
Qua sân Lâm thúc đến bên đường nhỏ chính là cửa lớn của sân đó, có thể nhìn ra được chủ nhân đối với cái sân này để ý thập phần tinh tế, càng ngoài ý muốn là trong sương phòng vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, gia cụ tuy rằng không mới nhưng đều đầy đủ hết.
Chủ nhà thấy Hắc Muội cùng Lâm thúc quan hệ thân cận như vậy, lại không trả giá, trả thù lao cũng thống khoái, liền đưa gia cụ cho Hắc Muội .
Lúc xế chiều Lâm thúc giúp đỡ Hắc Muội đem Tú Cô dàn xếp đi vào.
Quần áo tắm rửa lúc trước có mang theo vào thành , Hắc Muội mua thêm một vài thứ nữa, lại mua vài thứ chuẩn bị mang về nhà .
Hắc Muội nhờ Lâm thúc tìm một bà bà ở trấn mỗi ngày tới nấu cơm giặt giũ sắc thuốc , tiền công một tháng là hai đồng bạc .
Hắc Muội lại sợ Tú Cô lạ chỗ không thích ứng, liền quyết định bồi nương nàng ngủ trong sân mới một đêm.
Buổi tối mẹ con ngủ trên một cái giường tâm sự, Hắc Muội chọc cho Tú Cô tâm tình sáng sủa rất nhiều, mà Tú Cô thấy Hắc Muội tri kỷ hiếu thuận như vậy cũng an ủi, vui vẻ ở lại viện này .
Sáng sớm hôm sau Hắc Muội tạm biệt nương nàng trở về nhà.
Nàng rời đi chưa tới một tháng hiện tại về nhà cảm giác thật có chút kích động , nghĩ hai muội muội, cha nàng, vườn rau, còn có bầy gà con, con la!
Đi tại về nhà đều thượng mãn nhãn đều là thanh sơn nước biếc , nhìn đều thư thái.
Thời điểm đi qua hạ thôn Hắc Muội vòng đến nhà chồng Cát Tường một chuyến.
Một tháng trước ai cũng biết xe ngựa Bạch gia đến đón nàng đi , hiện tại về thôn , người trong thôn ai ai cũng nịnh bợ, gặp mặt thật xa đã thét to, “A, Hắc Muội trở về, lại phát tài rồi!”
“Đâu đâu, con người ta kiếm tiền vất vả a!”
Nhìn thấy Cát Tường Hắc Muội cũng không đi vào, trực tiếp đứng ở cửa cho chút điểm tâm bánh mứt, lại cùng nàng nói tình huống của nương, Cát Tường muốn đi thăm Tú Cô.
Lúc này Tịch Mai cũng đi ra , từ lúc Hắc Muội cùng tam ca nàng Diệp Tĩnh đính hôn , thái độ Tịch Mai rõ ràng tốt rất nhiều, cũng không bắt nạt Cát Tường , nói sau chuyện Cát Tường lưu sản Tịch Mai cũng có chút đồng tình , cho nên Hắc Muội suy nghĩ, từ trong bao quần áo rút ra một khối vải, có in hoa thược dược diễm lệ, rất xinh đẹp.
“Tặng cho ta?” Tịch Mai vừa thấy khúc vải dệt ánh mắt sáng lên , không thể tin được Hắc Muội sẽ cho nàng .
“Đúng vậy, trước đó vài ngày đính hôn ta cũng không đưa cái gì cho ngươi, khúc vải này coi như là lễ vật tam tẩu tặng ngươi!”
Tịch Mai nghe không có gì, Cát Tường lại nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh đứng xa xa bên cạnh xì cười, “Còn chưa có thành hôn, đã tam tẩu , không biết xấu hổ!”
Hắc Muội lúc này mới nhìn thấy Diệp Tĩnh đứng bên kia, cũng không dám nhìn Hắc Muội.
Quả nhiên vừa rồi nàng nói hai chữ tam tẩu rõ ràng đã vào trong tai hắn, khiến lòng hắn tràn đầy vui sướng xấu hổ đến bên tai đều đỏ.
“Tam tẩu, tẩu thật tốt!” Tịch Mai có vải vóc xinh đẹp kêu một tiếng nịnh bợ, kỳ thực nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi thôi.
Bởi vì có khúc vải này nàng đã hoàn toàn đối với Hắc Muội có hảo cảm , cảm thấy Hắc Muội là người hào phóng.
Về đến nhà đã là buổi trưa , trong sân Béo Nha cùng Tứ Nha đang cắt hoa ngũ vị.
Hắc Muội cố ý lặng lẽ đẩy cửa ra, đi đến trong viện mới kêu các nàng.
“Nhị tỷ!”Hai người quay đầu nhìn thấy thật đúng là nhị tỷ nhà mình đã trở lại, kêu một cái kích động, hai người lập tức đứng lên chạy tới ôm nàng, Béo Nha vành mắt đều đỏ Tứ Nha trực tiếp khóc nhè .
Các nàng từ bé chính là do Hắc Muội nuôi lớn , tựa như Hắc Muội được Cát Tường nuôi lớn một dạng.
“Tứ Nha, thế nào khóc, nhớ nhị tỷ sao?”
Ba tỷ muội cùng một chỗ vừa khóc vừa cười , Hắc Muội thấy các nàng cắt hoa ngũ vị, vừa hỏi mới biết được, cha nàng mua một con lợn nhỏ về nuôi .
Nàng đem đồ ăn vặt chia cho hai người lại hỏi một ít chuyện trong nhà, mới biết được Vân Ca ngày ngày vẫn giúp Hắc Muội trông coi vườn rau!
Nàng ra vườn rau xem, quả nhiên, chăm sóc rất tốt a.
Còn nghĩ Vân Ca thật sự là đứa hiếu thuận , vì giúp nương hắn lấy thuốc rất kiên nhẫn cùng quyết tâm!
Hắc Muội lại tính toán thời gian, Cúc Trân thẩm và hai đứa nhỏ nhà nhị thúc nàng bị câm điếc đã hai tháng , xem như chịu giáo huấn .
Nàng đi xuống bếp quét dọn hốt ra hai túi tro.
Bởi vì nàng mua thịt và mì về nhà, giữa trưa liền làm mì xào thịt , Phùng Quý về nhà thấy Hắc Muội thập phần cao hứng, hỏi thăm Tú Cô, Hắc Muội đem ý tưởng nói ra Phùng Quý cũng cười toe tóe .
“Cha, cha ăn cơm xong đi trấn, miễn cho buổi tối nương ở một mình lẻ loi trong viện lớn ! Đợi tới tháng bốn tháng năm cắt hạt cải dầu hả trở về!”
Hắc Muội nói xong lại lấy ra hai mươi lượng bạc cho cha nàng đi trấn tiêu dùng.
Cơm nước xong Phùng Quý liền xuất phát đi trấn .
Vân Ca vừa biết Hắc Muội về liền chạy tới.
Hắc Muội hai lời chưa nói trực tiếp cho hắn một gói bụi, nói là thuốc xin được từ Bạch gia, “Thả vào trong nước, chỉ cần một chút là được, mỗi ngày uống một chút, kiên trì uống mười ngày sẽ khỏi.”
Lúc xế chiều Phùng bà bà Vương Kiều Nga Phùng Kim theo sát sau tới cửa , hiển nhiên các nàng đã biết Hắc Muội có thuốc trị câm điếc, Hắc Muội cũng không cùng các nàng vô nghĩa, trực tiếp đối với bọn họ nói muốn mẹ con Vương Kiều Nga gánh phân cho vườn rau nhà mười ngày.
Phùng Kim vội vàng nói hắn gánh, Hắc Muội chỉ muốn Vương Kiều Nga cùng Hương Thảo gánh, vì lấy được thuốc một đôi nữ nhân hiện tại rất ngoan ngoãn , đừng nói là gánh phân mười ngày dù một trăm ngày nàng cũng phải gánh !
Quy củ ở thôn quê khuê nữ gánh phân không dễ lập gia đình , hiện tại Hương Thảo hai đầu khó xử, y y nha nha khoa tay múa chân , nhưng làm sao bây giờ chứ, cuối cùng kiên trì mỗi người gánh một thùng, chiều nào Hương Thảo cũng đều là một thân phân – nước tiểu , Béo Nha cùng Tứ Nha nhìn thấy đều vui vẻ như điên.
Hương Thảo tiểu thư ác độc rốt cuộc mùi hôi vang trời .
Hắc Muội trong lòng sảng khoái , mỗi ngày ngâm nga điệu hát dân gian ở trong sân lắc lư , chờ vườn rau lớn lên tươi tốt.
Bởi vì rất nhàn rỗi nên định làm rau trộn.
Thời tiết này đồ ăn xuất sắc nhất đương nhiên là măng núi.
Trong rừng trúc nhà nàng đã mọc lên vài bụi măng, Hắc Muội thấy bọn nó còn nhỏ cũng không đào, liền giữ lại, lợn con nhốt ở trong chuồng cũng không thể cắn măng , nàng thực yên tâm.
Sáng sớm hôm sau ba tỷ muội ăn điểm tâm lại cho lợn cho gà ăn , liền khóa cửa viện dắt con la ra, mang theo một đống sọt, cuốc, cung tiễn ,đi lên núi, mãi cho đến buổi chiều mới trở về, đào đầy một sọt măng để con la vác về.
Liền măng tươi xào thịt khô, canh xương , còn đi nhà Diệp bà bà kêu Cát Tường về nhà ăn thịt hầm.
Cuộc sống cho dù khó khăn, vẫn luôn có hoan ca tiếu ngữ.
/109
|