Hắc Muội ở bên đợi một lát, hai người lăn xong nàng nhanh chóng đi lên trói rơm rạ, kêu Phùng Quý gánh về trước, Thuỷ Sinh hỗ trợ gom lúa sang một bên, hắn rốt cục có thể dùng sân .
Hắc Muội ở một bên giương lúa, lúc này hiển nhiên không còn giương cao được như trước , cánh tay sưng lợi hại.
Phùng Quý rất mau trở lại , ông không ăn cơm muốn gánh toàn bộ lúa về nhà mới an tâm ngồi xuống ăn cơm
Rốt cục tại mặt trời hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, hoàng hôn tiến đến hai cha con một tay gánh một gánh lúa nặng, một tay cầm rất nhiều công cụ một trước một sau về nhà , cả người đầy mồ hôi, toàn thân vừa thối vừa bẩn nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười hạnh phúc.
Cho tới hôm nay nhà Hắc Muội rốt cục thu hoạch xong, tất cả lúa đều được chuyển về nhà .
Nhìn nhà chính chồng chất lúa Phùng Quý và Hắc Muội giờ phút này còn không có cảm giác được mệt mỏi.
Ăn qua cơm chiều cả nhà đã sớm tắm rửa đi ngủ, lúc này Hắc Muội mới cảm giác được toàn thân rã rời mệt mỏi, nghĩ đến cả người cha nàng Phùng Quý khẳng định rất đau nhức, vì thế lặng lẽ đối với Béo Nha cùng Tứ Nha nói chút chuyện.
Phùng Quý trở lại phòng đặt xuống giường, Tú Cô nhìn trên vai ông kéo trục lăn lúa hiện ra dấu dây thừng nước mắt đều rơi xuống , “Nếu ta sớm có thể sinh một đứa con trai cho chàng, có người hỗ trợ chàng sẽ không đến mức vất vả như vậy.”
“Nói gì vậy, Hắc Muội cũng không kém con trai, khả năng làm —— “
Béo Nha cùng Tứ Nha tiến vào nói muốn xoa bóp cho cha, Tú Cô mới nín khóc mà cười.
Trong phòng bên kia, Hắc Muội động cũng không muốn động, hai tay như bị rút nước, thắt lưng cũng mỏi lợi hại, loại cảm giác này nàng tuyệt không xa lạ, kiếp trước nàng cũng ở cái tuổi này nếm thử loại tư vị này.
Khi đó nàng vừa mới tiến vào đội vận động cấp tỉnh, cường độ huấn luyện tăng rất nhiều, khi đó vài ngày toàn thân nàng sưng đau nhức khó chịu chính là như cảm giác bây giờ.
Kế tiếp vài ngày Hắc Muội thực thoải mái , nấu cơm là được, phơi lúa thu lúa đều do Phùng Quý làm, sau đó ông còn đi giúp Thuỷ Sinh lăn lúa gần nửa ngày .
Vài ngày kế tiếp, dần dần, ruộng rất nhiều nhà chỉ còn lại gốc lúa, càng nhiều người chen chúc ở sân phơi lúa xếp hàng đợi đập lúa.
Người hạ thôn họ Diệp tuy rằng có hai ba cái sân phơi lúa, nhưng người cũng nhiều lại sôi nổi hơn, cũng có phát sinh cải vả , cũng có đánh nhau , dù sao mấy này nay trong thôn cả ban ngày lẫn ban đêm đều rất náo nhiệt.
Phỏng chừng lúa nhà Thuỷ Sinh ca đập xong , Phùng Kim bắt đầu đập lúa , Phùng bà bà lại tới nữa, đơn giản là kêu Phùng Quý đi giúp Phùng Kim kéo trục lăn lúa.
Phùng Quý không thể cự tuyệt, nhưng Hắc Muội mặc kệ , trực tiếp ngăn cản không cho Phùng Quý đi, đối với Phùng bà bà nói, “Bà nội, nhị thúc nhị thẩm nói, về sau việc đồng áng nhà thúc ấy không cần cha con giúp bất luận chuyện gì , không tin bà đi hỏi bọn họ đi.”
Nói đến Phùng bà bà cùng Phùng Quý đều nửa tin nửa ngờ , nhưng lại xem Hắc Muội nói cứ như thật cũng không nói gì nữa, Phùng bà bà đi rồi, Phùng Quý hỏi Hắc Muội, Hắc Muội cũng lười nói, nói thẳng, “Cha, bọn họ quả thật chính miệng nói , nếu cha không tin cũng có thể đi hỏi.”
Hắc Muội đoán nhị thúc nhị thẩm có lẽ hiểu được ý nàng, Phùng bà bà hỏi họ khẳng định không dám nói hai lời .
Ngày lại trôi qua bình tĩnh.
Lại qua vài ngày Hắc Muội đi nhà Cát Tường, nàng đơn giản là lo lắng Cát Tường lại bị mẹ chồng kéo ra ruộng sai sử, may mắn, lần này Cát Tường ở nhà nấu cơm, bất quá Diệp bà bà vẫn đau lòng con gái bà Tịch Mai, Tịch Mai ở nhà như cũ không làm việc gì, chỉ chờ ăn có sẵn .
“Tỷ, nhà tỷ nhiều ruộng như vậy đến lúc nào mới có thể đập lúa xong a?”
“Có lẽ hai ngày , ngay cả tiểu thúc của tỷ cũng đi hỗ trợ .”
Cát Tường nói tiểu thúc tên Diệp Tĩnh, là đứa con trai thứ ba của Diệp bà bà, bởi vì mới trước đây ngã bị thương chân, để lại tật, hiện tại đi đường còn khó , lắc lư lắc lư, nhưng Diệp bà bà thực đau lòng hắn, còn để hắn đọc sách biết chữ , hiện tại đã mười sáu mười bảy tuổi , rất ít ra cửa, không thích cùng người lui tới, nhưng có một đôi tay viết chữ đẹp, nhà ai có chuyện vui cần viết câu đối hoặc ngày lễ tết đều là tìm hắn viết .
“Hắn cũng giúp không được gì a, bọn họ thế nào nhanh như vậy?”Hắc Muội thực giật mình, hai ba chục mẫu đất cũng không phải làm một chút có thể xong .
“Không nhanh sao được, Ngô địa chủ yêu cầu hàng năm trễ nhất tới mười lăm tháng mười nộp lúa , hơn nữa nhà chồng tỷ có một con trâu một con la.”
Hắc Muội ngẫm lại cũng đúng, có gia súc vô luận là gánh lúa hay đập lúa đều mau hơn, lại cùng Cát Tường hàn huyên vài câu liền về nhà .
Người thượng thôn ít ruộng, thu lúa tự nhiên cũng không nhiều, cho nên mọi người gần như làm xong.
Người hạ thôn Đại Diệp cũng đều có mùa thu hoạch bội thu, người người vui sướng từng người ở nhà phơi lúa, chuẩn bị nghỉ tạm một đoạn thời gian bắt đầu vòng canh tác tiếp theo.
Hắc Muội ở nhà nghỉ ngơi hai ngày Ngô Bảo Nhi bắt đầu đến nhà tìm Béo Nha chơi, đoạn thời gian trước vẫn không có tới, nàng đoán là nhà Ngô địa chủ không cho hắn đến quấy rầy các nàng thu hoạch.
Tiếp qua năm tám ngày , sẽ có quan sai đến thu thuế má .
Theo tiêu chuẩn một mẫu ruộng nước nửa lượng bạc, một mẫu ruộng cạn hai lượng bạc, cũng có thể trực tiếp dùng lúa hoặc gạo để thay thế, một cân gạo ba văn tiền, nếu lúa thì chỉ có thể bán hai văn, cho nên có người ra vẻ kiêu ngạo lấy gạo ra nộp, cũng có người bằng long lấy lúa ra nộp .
Bất quá tạo ra gạo là việc thực cố sức, bình thường rất ít nhà cam lòng lấy gạo ra trực tiếp thay thế, Phùng Quý trực tiếp nộp lúa, giống nhà ông tổng cộng phải nộp một lượng sáu văn tiền, đổi thành lúa tương đương với phải nộp hai trăm cân lúa, cơ hồ là một phần ba thu nhập.
Nếu gặp trưng binh hoặc trưng lao động phải nộp hơn ba lượng bạc , nông nhân còn dư lại chỉ là khẩu phần lương thực.
Mà không may, nghe nói năm nay triều đình dự tính sau mùa thu hoạch sẽ trưng binh , trong thôn cũng nghe được tiếng gió .
Hắc Muội không nghĩ nhiều như vậy, nàng hiện tại chỉ muốn lợi dụng hai ngày này lại làm rau trộn vào thành đổi bạc, vì thế hai ngày này trừ bỏ một ngày ba bữa cơm ra đều ở nhà một lòng làm rau trộn.
Sáng sớm hôm nay lão bộc nhà Ngô địa chủ đến , Hắc Muội thấy kỳ quái, lão bộc này không có việc gì rất ít rời đi bên cạnh Ngô phu nhân, trừ phi là tới đón Ngô Bảo Nhi, nhưng sáng sớm Ngô Bảo Nhi khẳng định phải đi học đường , không ở nhà nàng a.
Đợi cho lão bộc lấy ra một tấm thiếp đỏ tươi Hắc Muội mới hiểu được, thì ra ngày mai là sinh nhật mười một tuổi của Ngô Bảo Nhi.
Người nhà bình thường rất coi trọng sinh nhật con trai bảo bối trước khi thành vị thành niên đều tổ chức trước một ngày, ngụ ý cát tường.
Cho nên lão bộc đại diện cho Ngô lão gia Ngô phu nhân mời ba tỷ muội Hắc Muội buổi tối đến nhà bà dự tiệc sinh nhật Ngô Bảo Nhi.
Hắc Muội xem kỹ thiếp mời quả nhiên có tên Béo Nha cùng Tứ Nha, tên của nàng vẫn là tên thật Phùng Như Ý.
Hắc Muội không thể tưởng tượng được cuộc đời nàng lần đầu tiên nhận được thiệp mời lại là tiệc sinh nhật của tiểu thí hài, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ , ít nhất Ngô lão gia Ngô phu nhân thừa nhận cũng cổ vũ quan hệ của các nàng cùng Ngô Bảo Nhi.
Hôm nay cả một buổi chiều, Hắc Muội đều dạy Béo Nha và Tứ Nha quy củ đến nhà Ngô địa chủ tham gia tiệc sinh nhật, từ vừa vào cửa hành lễ nói cát tường, đến lên bàn cơm kiêng kị gắp thức ăn, mặc dù nhà nàng nghèo còn sinh trưởng ở nông thôn, nhưng ở trước mặt nhà giàu nàng cũng không muốn rất chật vật.
Béo Nha và Tứ Nha bởi vì một lòng muốn đi tham gia cho nên học vô cùng dụng tâm, cuối cùng Hắc Muội còn tập luyện một lần, thấy không có vấn đề gì lớn thế này mới yên tâm .
Sớm đem đồ ăn cho cha mẹ chuẩn bị tốt, ba người các nàng chờ đến giờ Tuất xuất phát.
Đến giờ ba tỷ muội Hắc Muội cầm theo lễ vật nhỏ đi tới nhà Ngô địa chủ.
Ba người được lão bộc dẫn vào sân, trước sân cảnh sắc vô cùng tươi mát, đều là cây nhãn cao lớn cùng cây hoa quế.
Kỳ thực cảnh sắc này ở thôn Đại Diệp ít nhiều gì khiến người ta tò mò một phen, nhưng trừ bỏ người trong thôn ra thật đúng là không ai tiến vào hậu viện nhà Ngô địa chủ.
Xuyên qua tiền viện nhà chính trực tiếp đi qua chính là hậu viện, bên trong nhất thời có cảnh trí khác.
Núi giả hoa cỏ lờ mờ, cây tường vi như trước nở hoa oanh oanh liệt liệt.
Béo Nha cùng Tứ Nha đều nhìn xem , Hắc Muội kéo kéo tay hai người lôi kéo theo sát lão bộc đi vào bên phải cổng vòng làm bằng tiêu trúc tương phi, một đầu khác là đường nhỏ âm u yên tĩnh, có đình hóng mát có mái cong màu hồng.
Giống một tiểu đài cao, hai bên dán câu đối, “Thu thủy tiếp thiên trường, nhất võng thu lai ngư mãn tái. Đông phong xuy địa noãn, thiên sừ chủng hạ cốc doanh thương”.
(Mình chỉ edit đại khái thôi không sát nghĩa lắm : nước mùa thu kéo dài, một lưới thu đầy cá. Gió đông thổi ấm áp, ngàn cuốc đầy kho thóc.)
Nhìn thấy Ngô lão gia đối với bữa tiệc sinh nhật hôm nay bố trí, Hắc Muội trong lòng thật sự rất cảm động, bởi vì khắp nơi biểu lộ tình yêu của vợ chồng Ngô lão gia dành cho Ngô Bảo Nhi, không cần hắn đại phú đại quý chỉ hy vọng hắn bình an khỏe mạnh khoái hoạt cả đời, ở cổ đại, cha mẹ có thể có giác ngộ như vậy thật sự là hiếm thấy, trong lòng không khỏi đối với vợ chồng Ngô lão gia càng kính trọng .
Trên đài cao treo một loạt đèn lồng màu đỏ, mặc dù hoàng hôn đã dần dần dày nhưng nơi này vẫn là đèn đuốc sáng trưng.
Dưới đài có một bàn tròn lớn, phía sau bàn tròn đối diện đài cao có một loạt ghế bành, phong cách cổ xưa.
Ngồi ở giữa chính là Ngô Bảo Nhi, một thân áo bào đỏ thẫm tinh xảo càng tôn lên mi thanh mục tú của hắn, khuôn mặt tiểu béo phấn đô đô .
Hắn trông thấy ba người Hắc Muội đến, thay đổi bộ dáng tiểu đại nhân, lập tức nhảy xuống nghênh đón gọi vào, “Hắc Muội tỷ, Béo Nha, Tứ Nha.”
Hắc Muội vội vàng nói chúc phúc Ngô Bảo Nhi, Béo Nha lấy lễ vật ra, là Béo Nha tự tay dùng cỏ đuôi chó tết thành một con vật nhỏ, vô cùng đáng yêu, Ngô Bảo Nhi rất thích.
Hắn nhận lễ vật liền muốn dẫn Béo Nha cùng Tứ Nha đi đến bàn trà ăn điểm tâm, hai người nhìn Hắc Muội trưng cầu ánh mắt.
Bỗng nhiên phía sau nghe được tiếng Ngô phu nhân.
“Để tụi nó ăn đi, tùy ý chút, chúng ta không nhiều quy củ như vậy.”
Hắc Muội quay lại vừa thấy Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân đi ra , chạy nhanh hành lễ, Béo Nha cùng Tứ Nha phản ứng lại đi theo hành lễ, trăm miệng một lời nói xong cát tường, nghe được ngay cả Ngô lão gia vẻ mặt nghiêm túc cũng nở nụ cười.
Hắc Muội hướng các nàng gật đầu, Béo Nha cùng Tứ Nha thế này mới đi theo Ngô Bảo Nhi sang bên kia ăn điểm tâm.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân đều hướng Hắc Muội cho ánh mắt tán dương, lại khách khí dẫn nàng vào ngồi.
Rất nhanh có người dâng trà, vừa ngửi chính là trà ngon , Hắc Muội đến cổ đại này bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu năm không có uống qua , nàng mở nửa cái nắp đặt dưới mũi khe khẽ ngửi, rồi mới nhấp một ngụm, vừa nói chuyện vừa uống trà, vẫn kiên trì cái miệng nhỏ cẩn thận nhấm nháp, không phát ra âm thanh gì.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân nhìn Hắc Muội, hai người đối diện mỉm cười liếc mắt một cái.
Hắc Muội ở một bên giương lúa, lúc này hiển nhiên không còn giương cao được như trước , cánh tay sưng lợi hại.
Phùng Quý rất mau trở lại , ông không ăn cơm muốn gánh toàn bộ lúa về nhà mới an tâm ngồi xuống ăn cơm
Rốt cục tại mặt trời hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, hoàng hôn tiến đến hai cha con một tay gánh một gánh lúa nặng, một tay cầm rất nhiều công cụ một trước một sau về nhà , cả người đầy mồ hôi, toàn thân vừa thối vừa bẩn nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười hạnh phúc.
Cho tới hôm nay nhà Hắc Muội rốt cục thu hoạch xong, tất cả lúa đều được chuyển về nhà .
Nhìn nhà chính chồng chất lúa Phùng Quý và Hắc Muội giờ phút này còn không có cảm giác được mệt mỏi.
Ăn qua cơm chiều cả nhà đã sớm tắm rửa đi ngủ, lúc này Hắc Muội mới cảm giác được toàn thân rã rời mệt mỏi, nghĩ đến cả người cha nàng Phùng Quý khẳng định rất đau nhức, vì thế lặng lẽ đối với Béo Nha cùng Tứ Nha nói chút chuyện.
Phùng Quý trở lại phòng đặt xuống giường, Tú Cô nhìn trên vai ông kéo trục lăn lúa hiện ra dấu dây thừng nước mắt đều rơi xuống , “Nếu ta sớm có thể sinh một đứa con trai cho chàng, có người hỗ trợ chàng sẽ không đến mức vất vả như vậy.”
“Nói gì vậy, Hắc Muội cũng không kém con trai, khả năng làm —— “
Béo Nha cùng Tứ Nha tiến vào nói muốn xoa bóp cho cha, Tú Cô mới nín khóc mà cười.
Trong phòng bên kia, Hắc Muội động cũng không muốn động, hai tay như bị rút nước, thắt lưng cũng mỏi lợi hại, loại cảm giác này nàng tuyệt không xa lạ, kiếp trước nàng cũng ở cái tuổi này nếm thử loại tư vị này.
Khi đó nàng vừa mới tiến vào đội vận động cấp tỉnh, cường độ huấn luyện tăng rất nhiều, khi đó vài ngày toàn thân nàng sưng đau nhức khó chịu chính là như cảm giác bây giờ.
Kế tiếp vài ngày Hắc Muội thực thoải mái , nấu cơm là được, phơi lúa thu lúa đều do Phùng Quý làm, sau đó ông còn đi giúp Thuỷ Sinh lăn lúa gần nửa ngày .
Vài ngày kế tiếp, dần dần, ruộng rất nhiều nhà chỉ còn lại gốc lúa, càng nhiều người chen chúc ở sân phơi lúa xếp hàng đợi đập lúa.
Người hạ thôn họ Diệp tuy rằng có hai ba cái sân phơi lúa, nhưng người cũng nhiều lại sôi nổi hơn, cũng có phát sinh cải vả , cũng có đánh nhau , dù sao mấy này nay trong thôn cả ban ngày lẫn ban đêm đều rất náo nhiệt.
Phỏng chừng lúa nhà Thuỷ Sinh ca đập xong , Phùng Kim bắt đầu đập lúa , Phùng bà bà lại tới nữa, đơn giản là kêu Phùng Quý đi giúp Phùng Kim kéo trục lăn lúa.
Phùng Quý không thể cự tuyệt, nhưng Hắc Muội mặc kệ , trực tiếp ngăn cản không cho Phùng Quý đi, đối với Phùng bà bà nói, “Bà nội, nhị thúc nhị thẩm nói, về sau việc đồng áng nhà thúc ấy không cần cha con giúp bất luận chuyện gì , không tin bà đi hỏi bọn họ đi.”
Nói đến Phùng bà bà cùng Phùng Quý đều nửa tin nửa ngờ , nhưng lại xem Hắc Muội nói cứ như thật cũng không nói gì nữa, Phùng bà bà đi rồi, Phùng Quý hỏi Hắc Muội, Hắc Muội cũng lười nói, nói thẳng, “Cha, bọn họ quả thật chính miệng nói , nếu cha không tin cũng có thể đi hỏi.”
Hắc Muội đoán nhị thúc nhị thẩm có lẽ hiểu được ý nàng, Phùng bà bà hỏi họ khẳng định không dám nói hai lời .
Ngày lại trôi qua bình tĩnh.
Lại qua vài ngày Hắc Muội đi nhà Cát Tường, nàng đơn giản là lo lắng Cát Tường lại bị mẹ chồng kéo ra ruộng sai sử, may mắn, lần này Cát Tường ở nhà nấu cơm, bất quá Diệp bà bà vẫn đau lòng con gái bà Tịch Mai, Tịch Mai ở nhà như cũ không làm việc gì, chỉ chờ ăn có sẵn .
“Tỷ, nhà tỷ nhiều ruộng như vậy đến lúc nào mới có thể đập lúa xong a?”
“Có lẽ hai ngày , ngay cả tiểu thúc của tỷ cũng đi hỗ trợ .”
Cát Tường nói tiểu thúc tên Diệp Tĩnh, là đứa con trai thứ ba của Diệp bà bà, bởi vì mới trước đây ngã bị thương chân, để lại tật, hiện tại đi đường còn khó , lắc lư lắc lư, nhưng Diệp bà bà thực đau lòng hắn, còn để hắn đọc sách biết chữ , hiện tại đã mười sáu mười bảy tuổi , rất ít ra cửa, không thích cùng người lui tới, nhưng có một đôi tay viết chữ đẹp, nhà ai có chuyện vui cần viết câu đối hoặc ngày lễ tết đều là tìm hắn viết .
“Hắn cũng giúp không được gì a, bọn họ thế nào nhanh như vậy?”Hắc Muội thực giật mình, hai ba chục mẫu đất cũng không phải làm một chút có thể xong .
“Không nhanh sao được, Ngô địa chủ yêu cầu hàng năm trễ nhất tới mười lăm tháng mười nộp lúa , hơn nữa nhà chồng tỷ có một con trâu một con la.”
Hắc Muội ngẫm lại cũng đúng, có gia súc vô luận là gánh lúa hay đập lúa đều mau hơn, lại cùng Cát Tường hàn huyên vài câu liền về nhà .
Người thượng thôn ít ruộng, thu lúa tự nhiên cũng không nhiều, cho nên mọi người gần như làm xong.
Người hạ thôn Đại Diệp cũng đều có mùa thu hoạch bội thu, người người vui sướng từng người ở nhà phơi lúa, chuẩn bị nghỉ tạm một đoạn thời gian bắt đầu vòng canh tác tiếp theo.
Hắc Muội ở nhà nghỉ ngơi hai ngày Ngô Bảo Nhi bắt đầu đến nhà tìm Béo Nha chơi, đoạn thời gian trước vẫn không có tới, nàng đoán là nhà Ngô địa chủ không cho hắn đến quấy rầy các nàng thu hoạch.
Tiếp qua năm tám ngày , sẽ có quan sai đến thu thuế má .
Theo tiêu chuẩn một mẫu ruộng nước nửa lượng bạc, một mẫu ruộng cạn hai lượng bạc, cũng có thể trực tiếp dùng lúa hoặc gạo để thay thế, một cân gạo ba văn tiền, nếu lúa thì chỉ có thể bán hai văn, cho nên có người ra vẻ kiêu ngạo lấy gạo ra nộp, cũng có người bằng long lấy lúa ra nộp .
Bất quá tạo ra gạo là việc thực cố sức, bình thường rất ít nhà cam lòng lấy gạo ra trực tiếp thay thế, Phùng Quý trực tiếp nộp lúa, giống nhà ông tổng cộng phải nộp một lượng sáu văn tiền, đổi thành lúa tương đương với phải nộp hai trăm cân lúa, cơ hồ là một phần ba thu nhập.
Nếu gặp trưng binh hoặc trưng lao động phải nộp hơn ba lượng bạc , nông nhân còn dư lại chỉ là khẩu phần lương thực.
Mà không may, nghe nói năm nay triều đình dự tính sau mùa thu hoạch sẽ trưng binh , trong thôn cũng nghe được tiếng gió .
Hắc Muội không nghĩ nhiều như vậy, nàng hiện tại chỉ muốn lợi dụng hai ngày này lại làm rau trộn vào thành đổi bạc, vì thế hai ngày này trừ bỏ một ngày ba bữa cơm ra đều ở nhà một lòng làm rau trộn.
Sáng sớm hôm nay lão bộc nhà Ngô địa chủ đến , Hắc Muội thấy kỳ quái, lão bộc này không có việc gì rất ít rời đi bên cạnh Ngô phu nhân, trừ phi là tới đón Ngô Bảo Nhi, nhưng sáng sớm Ngô Bảo Nhi khẳng định phải đi học đường , không ở nhà nàng a.
Đợi cho lão bộc lấy ra một tấm thiếp đỏ tươi Hắc Muội mới hiểu được, thì ra ngày mai là sinh nhật mười một tuổi của Ngô Bảo Nhi.
Người nhà bình thường rất coi trọng sinh nhật con trai bảo bối trước khi thành vị thành niên đều tổ chức trước một ngày, ngụ ý cát tường.
Cho nên lão bộc đại diện cho Ngô lão gia Ngô phu nhân mời ba tỷ muội Hắc Muội buổi tối đến nhà bà dự tiệc sinh nhật Ngô Bảo Nhi.
Hắc Muội xem kỹ thiếp mời quả nhiên có tên Béo Nha cùng Tứ Nha, tên của nàng vẫn là tên thật Phùng Như Ý.
Hắc Muội không thể tưởng tượng được cuộc đời nàng lần đầu tiên nhận được thiệp mời lại là tiệc sinh nhật của tiểu thí hài, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ , ít nhất Ngô lão gia Ngô phu nhân thừa nhận cũng cổ vũ quan hệ của các nàng cùng Ngô Bảo Nhi.
Hôm nay cả một buổi chiều, Hắc Muội đều dạy Béo Nha và Tứ Nha quy củ đến nhà Ngô địa chủ tham gia tiệc sinh nhật, từ vừa vào cửa hành lễ nói cát tường, đến lên bàn cơm kiêng kị gắp thức ăn, mặc dù nhà nàng nghèo còn sinh trưởng ở nông thôn, nhưng ở trước mặt nhà giàu nàng cũng không muốn rất chật vật.
Béo Nha và Tứ Nha bởi vì một lòng muốn đi tham gia cho nên học vô cùng dụng tâm, cuối cùng Hắc Muội còn tập luyện một lần, thấy không có vấn đề gì lớn thế này mới yên tâm .
Sớm đem đồ ăn cho cha mẹ chuẩn bị tốt, ba người các nàng chờ đến giờ Tuất xuất phát.
Đến giờ ba tỷ muội Hắc Muội cầm theo lễ vật nhỏ đi tới nhà Ngô địa chủ.
Ba người được lão bộc dẫn vào sân, trước sân cảnh sắc vô cùng tươi mát, đều là cây nhãn cao lớn cùng cây hoa quế.
Kỳ thực cảnh sắc này ở thôn Đại Diệp ít nhiều gì khiến người ta tò mò một phen, nhưng trừ bỏ người trong thôn ra thật đúng là không ai tiến vào hậu viện nhà Ngô địa chủ.
Xuyên qua tiền viện nhà chính trực tiếp đi qua chính là hậu viện, bên trong nhất thời có cảnh trí khác.
Núi giả hoa cỏ lờ mờ, cây tường vi như trước nở hoa oanh oanh liệt liệt.
Béo Nha cùng Tứ Nha đều nhìn xem , Hắc Muội kéo kéo tay hai người lôi kéo theo sát lão bộc đi vào bên phải cổng vòng làm bằng tiêu trúc tương phi, một đầu khác là đường nhỏ âm u yên tĩnh, có đình hóng mát có mái cong màu hồng.
Giống một tiểu đài cao, hai bên dán câu đối, “Thu thủy tiếp thiên trường, nhất võng thu lai ngư mãn tái. Đông phong xuy địa noãn, thiên sừ chủng hạ cốc doanh thương”.
(Mình chỉ edit đại khái thôi không sát nghĩa lắm : nước mùa thu kéo dài, một lưới thu đầy cá. Gió đông thổi ấm áp, ngàn cuốc đầy kho thóc.)
Nhìn thấy Ngô lão gia đối với bữa tiệc sinh nhật hôm nay bố trí, Hắc Muội trong lòng thật sự rất cảm động, bởi vì khắp nơi biểu lộ tình yêu của vợ chồng Ngô lão gia dành cho Ngô Bảo Nhi, không cần hắn đại phú đại quý chỉ hy vọng hắn bình an khỏe mạnh khoái hoạt cả đời, ở cổ đại, cha mẹ có thể có giác ngộ như vậy thật sự là hiếm thấy, trong lòng không khỏi đối với vợ chồng Ngô lão gia càng kính trọng .
Trên đài cao treo một loạt đèn lồng màu đỏ, mặc dù hoàng hôn đã dần dần dày nhưng nơi này vẫn là đèn đuốc sáng trưng.
Dưới đài có một bàn tròn lớn, phía sau bàn tròn đối diện đài cao có một loạt ghế bành, phong cách cổ xưa.
Ngồi ở giữa chính là Ngô Bảo Nhi, một thân áo bào đỏ thẫm tinh xảo càng tôn lên mi thanh mục tú của hắn, khuôn mặt tiểu béo phấn đô đô .
Hắn trông thấy ba người Hắc Muội đến, thay đổi bộ dáng tiểu đại nhân, lập tức nhảy xuống nghênh đón gọi vào, “Hắc Muội tỷ, Béo Nha, Tứ Nha.”
Hắc Muội vội vàng nói chúc phúc Ngô Bảo Nhi, Béo Nha lấy lễ vật ra, là Béo Nha tự tay dùng cỏ đuôi chó tết thành một con vật nhỏ, vô cùng đáng yêu, Ngô Bảo Nhi rất thích.
Hắn nhận lễ vật liền muốn dẫn Béo Nha cùng Tứ Nha đi đến bàn trà ăn điểm tâm, hai người nhìn Hắc Muội trưng cầu ánh mắt.
Bỗng nhiên phía sau nghe được tiếng Ngô phu nhân.
“Để tụi nó ăn đi, tùy ý chút, chúng ta không nhiều quy củ như vậy.”
Hắc Muội quay lại vừa thấy Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân đi ra , chạy nhanh hành lễ, Béo Nha cùng Tứ Nha phản ứng lại đi theo hành lễ, trăm miệng một lời nói xong cát tường, nghe được ngay cả Ngô lão gia vẻ mặt nghiêm túc cũng nở nụ cười.
Hắc Muội hướng các nàng gật đầu, Béo Nha cùng Tứ Nha thế này mới đi theo Ngô Bảo Nhi sang bên kia ăn điểm tâm.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân đều hướng Hắc Muội cho ánh mắt tán dương, lại khách khí dẫn nàng vào ngồi.
Rất nhanh có người dâng trà, vừa ngửi chính là trà ngon , Hắc Muội đến cổ đại này bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu năm không có uống qua , nàng mở nửa cái nắp đặt dưới mũi khe khẽ ngửi, rồi mới nhấp một ngụm, vừa nói chuyện vừa uống trà, vẫn kiên trì cái miệng nhỏ cẩn thận nhấm nháp, không phát ra âm thanh gì.
Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân nhìn Hắc Muội, hai người đối diện mỉm cười liếc mắt một cái.
/109
|