Giờ phút này thôn Đại Diệp đúng vào ngày mùa, thôn dân người người vội vàng cày ruộng cấy mạ tháo nước bón phân .
Trước kia đều là thượng thôn xong sớm, hạ thôn người họ Diệp bởi vì ruộng nhiều vẫn bận rộn đến giữa tháng bảy mới xong, nhưng năm nay thượng thôn người họ Phùng so với người hạ thôn bận rộn hơn , đối với người họ Phùng năm nay mà nói vui mừng bận rộn năm phần, bởi vì nhà nhà có ruộng .
Béo Nha làm chủ nhà cơ bản có thể hình dung hai chữ, “Thoải mái”, nhà mình vốn có mười hai mẫu ruộng lúc trước Hắc Muội và Tam Mộc đã chia cho tá điền.
Vậy không cần quan tâm, mặt khác lúc Ngô địa chủ gần đi đưa cho hơn mười mẫu ruộng tốt, Hắc Muội trước khi đi đã trực tiếp giao cho Béo Nha, không tới hai ngày nàng đã trả lại cho Ngô Bảo Nhi bảo quản.
Nhưng Ngô Bảo Nhi trước kia cũng chỉ lo đọc sách ăn cơm, hoặc tìm Béo Nha chơi đùa .
Hiện tại thành thân ngoại trừ ôm nàng dâu cái gì cũng không muốn làm, còn trông cậy vào hắn quản việc nhà, đó là không có khả năng.
Béo Nha đưa cho cha nàng Phùng Quý quản, gặp một chút là giảng đạo thuyết giáo , Phùng Quý hiện tại cao tuổi càng ngày càng thích lải nhải , đặc biệt đối với Béo Nha, vài lần suýt đem Béo Nha nói hôn mê, xám xịt bận chuyện ruộng đất.
Cuối cùng vì bớt việc, trực tiếp giao cho người họ Phùng ở thượng thôn không có ruộng, mỗi người cao hứng .
Như vậy khá tốt , thời tiết ngày mùa từng nhà bận tối mày tối mặt, vì tránh cho ban ngày ban mặt ánh nắng độc hại chiếu xạ, trời tờ mờ sáng, trong ruộng đã có người bắt đầu làm việc rất náo nhiệt.
Thẳng đến mặt trời lên cao , người trong ruộng nước cấy mạ, mồ hôi thẳng rơi, phía sau lưng phơi nắng nóng lên, nhưng Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi ngủ còn chưa có rời giường.
“Béo Nha, dậy đi!”Ngô Bảo Nhi vừa cảm giác tỉnh lại nhìn mặt trời lên cao , ngoài sân tiếng Tứ Nha cho heo ăn rõ ràng lọt vào tai, cái này cho thấy trong nhà điểm tâm đều ăn qua , vừa thấy thật sự là càng ngày càng dậy trễ .
Bên tai Ngô Bảo Nhi thúc giục Béo Nha phiền không chịu nổi, than thở xoay người sang chỗ khác tiếp tục ngủ, mặt trứng ngỗng tròn trịa đỏ bừng như da thịt trên người.
Ngô Bảo Nhi nhìn thấy lòng tràn đầy vui vẻ, thật sự nhịn không được, giở trò sờ tới sờ lui.
Béo Nha cau mày ngủ mơ mơ hồ hồ bị người quấy nhiễu không khỏi thực mất hứng, nâng tay liền đánh, Ngô Bảo Nhi cười cười, lúc nàng thực sự tức giận liền chuồn đi.
Ngô Bảo Nhi vừa ra cửa liền thấy Phùng Quý vui tươi hớn hở nói, “Bảo Nhi rời giường , mau rửa mặt ăn điểm tâm, cha làm mì trứng gà cho con.”
Chính mình dậy trễ như vậy cha vợ chẳng những không nói còn vô cùng thân thiết Ngô Bảo Nhi thực sự ngượng ngùng , vội vàng đi rửa mặt, vừa gánh nước xong, bỗng nhiên nghe được trong phòng có tiếng động, không xong, Béo Nha còn chưa dậy, cha đối với Béo Nha cũng sẽ không khách khí như mình a, vội vàng chạy tới.
Quả nhiên Phùng Quý đứng ở trước giường Béo Nha nói, “Thật không nết na gì cả, Tứ Nha sáng sớm đã làm việc , nhị tỷ con không ở nhà hiện tại con càng vô pháp vô thiên —— “
Kỳ thực Phùng Quý không tính quát lớn, nhiều lắm cũng chỉ than thở bất mãn vài câu, Béo Nha còn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh, Phùng Quý tức giận thở dài, trong lòng buồn bực, trong bốn đứa con gái thì ba đứa kia luôn chịu khó, thế nào chỉ có lão tam lười không chịu nổi, hiện tại Hắc Muội không ở nhà thật đúng liền lộ rõ nguyên hình .
Ngô Bảo Nhi vội vàng chạy tới đối với Phùng Quý nói, “Cha, cha đừng trách Béo Nha, hôm qua —— tối —— tối hôm qua chúng con ngủ hơi muộn!”
Phùng Quý vừa thấy Ngô Bảo Nhi tới giải thích lại định nói gì đó, liếc mắt thoáng nhìn Béo Nha xoay người tiếp tục ngủ, lộ ra bã vai bóng loáng, phía trên rõ ràng có dấu vết xanh tím, nhất thời không biết nói gì.
Ông cũng là người từng trải , dấu vết trên người con gái vừa thấy đã biết tình hình chiến đấu của vợ chồng son tối qua , lại có chút xấu hổ , trên nét mặt già nua hồng một mảnh, vội vàng ra ngoài, không kêu Béo Nha rời giường nữa.
Béo Nha thức dậy đã là nửa buổi sáng , cũng không có người quản nàng, Tứ Nha sớm không ở nhà , có lẽ lại đi nhà Đại Thụ hỗ trợ .
Béo Nha bĩu môi lầm bầm lầu bầu nói, “Thật sự là mệnh lao lực!”
Đối với Tứ Nha có phúc không hưởng mỗi ngày chạy tới nhà Đại Thụ hỗ trợ Béo Nha thật sự khó lý giải.
Bất quá lúc này Tứ Nha cũng vui vẻ , buổi sáng làm xong chuyện nhà liền đi ra ruộng xem, trước kia mảnh ruộng này là của nhà mình, hiện tại cho nhà Đại Thụ thuê, một nhà bốn người Đại Bàn tẩu tử đều ở trong ruộng nước.
Nàng cũng muốn xuống hỗ trợ, nói thật nàng không cảm thấy xuống ruộng cấy mạ là việc mệt nhọc, cũng không như Béo Nha sợ mặt trợi , ngược lại cảm thấy nhiều người cùng nhau cấy mạ thực thú vị.
Nhưng Đại Bàn tẩu tử cương quyết không cho nàng xuống ruộng, trong lòng vẫn đau lòng Tứ Nha gầy yếu .
Thấy Tứ Nha không xuống ruộng cũng không quay về ngồi ở bờ ruộng phơi nắng , đợi đến khi Đại Thụ đứng dậy hướng về phía hắn cười, đón hắn lên bờ uống nước, Đại Bàn tẩu tử và Thuỷ Sinh ca nhìn thấy vừa vui mừng lại đau lòng , biết Tứ Nha đây là muốn cùng Đại Thụ chịu khổ .
Đợi cho mặt trời lên cao chút nói với Đại Thụ, “Đại Thụ , con về nhà nấu cơm trước đi!” Trong ruộng có hai vợ chồng bọn họ cùng ca ca Đại Thụ làm tới giữa trưa có lẽ sẽ xong .
“Để con cấy mạ, con không biết nấu ăn, ca nói con nấu không thể ăn!”
Đại Thụ nói, nhìn thấy nương nàng lại nhìn Tứ Nha .
“Con trai ngốc, kêu Tứ Nha giúp con làm. ” Đại Bàn tẩu tử nói, quay đầu đối với Tứ Nha nói, “Được không Tứ Nha!”
Bên cạnh có người trêu ghẹo, “A, Đại Bàn, con dâu còn chưa vào cửa đã hỗ trợ làm việc nha !”
Tứ Nha quay đầu đáp, “Toàn bộ thượng thôn đều giúp nhà chúng ta làm việc vậy bọn họ không phải là con dâu nhà ta sao!”
Lời này vừa dí dỏm vừa thông minh , khiến người nghe bị chọc cười ha ha.
Tứ Nha thoải mái hô, “Đại Thụ, đi, chúng ta về nấu cơm!”Nói xong giơ tay phải Đại Thụ đi, tuyệt không nhăn nhó , thật đúng là rất có khí khái của nhị tỷ nàng .
Phía sau ruộng nước mọi người đang cấy mạ đều nói Đại Bàn tẩu tử cùng Thuỷ Sinh thật có phúc , con trai Đại Thụ và Tứ Nha tình cảm tốt như vậy , còn là thanh mai trúc mã ——
Béo Nha ngồi ở trước bàn, một mình ăn xong điểm tâm, dọn dẹp một chút, an vị ở trên giường xe chỉ luồn kim khâu may đồ.
Đến giữa trưa bởi vì Phùng Quý chủ động yêu cầu nấu cơm , nàng cũng vô tâm không phế chờ cha nàng nấu cơm Ngô Bảo Nhi ở dưới bếp làm trợ thủ .
Nói đến cũng buồn cười, Ngô Bảo Nhi trước kia ở nhà mình là một bảo bối, hiện tại xem chính mình là cọng cỏ, dám đi theo cả nhà Phùng Quý làm công , thích nhất nhóm lửa chẻ củi , thậm chí đi theo Béo Nha chăm sóc vườn rau.
Tứ Nha về nhà vô cùng hưng phấn, mặc dù bộ dạng nhìn qua mệt muốn chết.
Béo Nha khẽ mắng, “Tuổi còn nhỏ chỉ biết nhà chồng !”
Phùng Quý trừng mắt nhìn nàng một cái mới câm miệng .
Tứ Nha cũng không thèm để ý , “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi liền giúp Đại Bàn tẩu tử làm cơm, sao vậy, ai như tỷ a, thành thân càng lười!”
Tứ Nha hiện tại mồm mép lanh lợi , nói khiến Béo Nha không hề có lực chống đỡ, Phùng Quý và Ngô Bảo Nhi đem mặt chôn ở trong bát cười không ngừng.
Nhưng Béo Nha da mặt dày hơn so với nhị tỷ nàng Hắc Muội , xì xì cơm nước xong nói thẳng, “Người nhàn rỗi đi rửa bát, người lười đi ngủ trưa !”
Nói xong thật sự vô tâm không phế đi vào phòng ngủ trưa.
Phùng Quý ở phía sau chẳng những không nói cái gì còn đối với Ngô Bảo Nhi nói, “Bảo Nhi, con cũng ngủ một lát đi!”
Ngô Bảo Nhi vừa nghe cười tủm tỉm đi, lại có thể ôm vợ ngủ ngon .
Sau giữa trưa ngày hè oi bức không gió, mặc dù mở cửa sổ, trên người cũng dần dần ra mồ hôi.
Bỗng nhiên sau lưng gió lạnh thổi tới, nàng kinh ngạc xoay người xem, chỉ thấy Ngô Bảo Nhi nằm nghiêng phía sau nàng, trong tay phe phẩy quạt lớn, cười nhìn nàng, “Vợ à, ta quạt mát cho nàng ngủ, dưỡng tinh thần thoải mái nha!”
Ánh mắt hắn trong suốt mỉm cười, kết hợp ngũ quan thanh tú, trong mắt là tràn đầy đơn thuần lại nhiệt liệt tình ý, Béo Nha chỉ cảm thấy tim đập như sắp nhảy ra, bối rối gục đầu xuống, không dám lại nhìn hắn, mỗi lần hắn kêu nàng là vợ nàng đã biết hắn muốn làm gì . Vì thế vội vàng tiếp tục ngủ, trong đầu lại luôn hiện lên ánh mắt tuấn tú của hắn, lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được.
“Vợ à!”Phía sau Ngô Bảo Nhi ôm sát nàng, khàn khàn giọng, “Có phải nàng ngủ không được hay không, chúng ta đây —— “Béo Nha nghiêng đầu liếc mắt nhìn cặp mắt sáng quắc của hắn.
Ánh mắt nàng ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi ướt át, xuống chút nữa, chính là một đôi đẫy đà kịch liệt nhấp nhô, quần áo mùa hè đơn bạc che lấp không được hai ngọn đồi, hắn lại muốn sờ soạng.
Nhưng nàng xoay người trốn thoát, bàn tay to của Ngô Bảo Nhi duỗi ra liền đem nàng túm chặt, thuận thế đè ép đi lên, hắn hôn lên mặt nàng, “Vợ, vợ à!”
Một tay vội vàng vói vào xiêm y của nàng, nâng đỡ một bên đẫy đà vuốt ve, một tay kia kéo xả đai lưng của nàng muốn thoát quần, nơi nào đó lại mạnh mẽ để giữa hai chân nàng va chạm, dục vọng bá đạo của hắn lớn tiếng rầm rĩ.
Tối hôm qua hắn quấn quít lấy Béo Nha mới muốn một lần nàng đã chết sống không chịu cho hắn thẳng la hét buồn ngủ, xem nàng ngủ say sưa hắn cũng nghẹn một đêm .
Béo Nha thật sự hoảng sợ, nàng vươn tay đẩy lồng ngực nóng bỏng của hắn, ý đồ gọi lý trí hắn về, “Bảo Nhi, ban ngày ban mặt a! Đừng như vậy! Chàng—— a!”
Cái lưỡi mềm dẻo của Ngô Bảo Nhi đã quấn lấy lưỡi mềm mại của nàng, hôn bất ngờ không buông.
Béo Nha hoảng sợ mở to hai mắt, ảnh ngược Ngô Bảo Nhi hiện lên rõ ràng.
Một tiếng yêu kiều làm cho Ngô Bảo Nhi vừa rồi còn có chút do dự hoàn toàn đỏ mắt, hắn hiện tại cái gì cũng không biết, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn muốn đi vào ——
Đối với tình hình hiện tại ở thôn Đại Diệp vô luận là ruộng đồng trong khí thế ngất trời, hay trong sương phòng vợ chồng Béo Nha Ngô Bảo Nhi khí thế ngất trời, Hắc Muội một mực không biết, bởi vì vội vàng chạy đi, mấy ngày nay mệt muốn chết, mãi cho đến khi xe ngựa ra khỏi phạm vi kinh thành nàng thế này mới xem như hoàn toàn an tầm, mỗi lần ngồi ở trong xe nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài nàng đều như chim sợ cành cong, sợ Tam Mộc lại bị mang về .
Lâm Tam Mộc thấy vừa đau lòng lại ngọt ngào , mấy ngày nay Hắc Muội đặc biệt như tiểu nữ nhi, như hình với bóng kề cận hắn.
Ra kinh thành Hắc Muội cuối cùng có thể ngủ một giấc thật ngon , sáng sớm rốt cục tinh thần phấn chấn lên đường.
Bởi vì tinh thần phấn chấn, Hắc Muội càng không ngừng quấy rầy Tam Mộc, một lát hỏi cuộc sống trước đây của hắn thế nào , thế nào luyện võ , sau đó lại là thế nào gia nhập Đồng Tể hội , Tam Mộc cũng không biết là cố ý chọc Hắc Muội hay không muốn nghĩ tới chuyện quá khứ, đứng đắn ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần , đem Hắc Muội chọc tức.
Một lát sau xe ngựa bắt đầu xóc nảy lên, Liễu Phượng Nhi ở bên ngoài hô gọi bọn họ cẩn thận một chút.
Thật đúng là , xe ngựa lắc qua lắc lại , đầu đều sắp hôn mê, Hắc Muội còn không thành thật, kết quả lập tức đầu liền đụng vào vách tường xe ngựa, ánh mắt nhỏ giọt, bộ dạng đau đớn nhếch miệng.
Tam Mộc xem nàng tề mi lộng nhãn muốn chọc hắn đau lòng, trong lòng buồn cười, trên mặt cũng không biểu lộ, nghiêm mặt nói, “Ai kêu nàng không ngoan ngoãn ngồi yên, hiện tại biết đau !”
“Nha —— “Hắc Muội chính ở chỗ này ôm đầu giả vờ bị thương.
“Lại đây!”Tam Mộc khe khẽ nói, duỗi cánh tay ra kéo nàng vào lòng, “Ta xoa xoa cho nàng!”
Hắc Muội nằm ở trên gối Tam Mộc , hắn trên người mang mát , trong xe oi bức phảng phất có một trận gió lạnh thổi qua, “Trên người chàng thực lạnh!”Hắc Muội híp mắt ghé vào hai đầu gối hắn, lắc lắc đầu híp mắt nhìn hắn.
Tam Mộc cười cười, “Nóng ?”
“Đúng vậy, hiện tại là tháng bảy khẳng định nóng a!”Hắc Muội tùy ý nói, lại không chú ý tới ánh mắt Tam Mộc tà mị.
“Ta thấy nàng cũng thực khô nóng, vậy đem quần áo cỡi ra đi!”Nói xong liền lưu loát cỡi quần áo nàng.
Hắc Muội kinh hoảng túm quần áo trên người khẽ hô, “Chàng điên rồi!”
Nhưng nàng sao có thể mau bằng Tam Mộc, vài cái đã bị lột sạch, chỉ sót lại tấm lụa quấn ngực cùng tiểu khố trắng thuần, lăn lộn tràn ra hương nữ tử thơm ngát, hai quả nho run rẩy cứng lên, mê người muốn hái.
Hắn giơ tay ra, Hắc Muội cả kinh nhăn nhó né tránh, nhưng da thịt bóng loáng của nàng liền như vậy loã lồ trong xe chật hẹp, Tam Mộc không dấu vết nuốt nước miếng, bàn tay mò vào cái yếm, nâng đỡ một bên vuốt ve, một bên ở trong tay của hắn tạo thành các loại hình dạng, mà Hắc Muội rốt cục xụi lơ trong lòng hắn , trong ngực lửa càng ngày càng nóng.
Hắc Muội thấy lạ tay người này như mang theo ma lực, những chỗ đi qua đều như nhũn ra, một cỗ sóng nhiệt run rẫy dọc theo ngực bụng đi xuống, làm cho nàng toàn thân mềm nhũn không hề có lực chống cự, trên người không có nửa điểm khí lực, mang theo cầu xin nói, “Tam Mộc, ta sai rồi, chàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta thực sự không quấy rầy chàng nữa!”
“Muộn!”Lâm Tam Mộc hung tợn nói, cùng ánh mắt nàng giao nhau, Hắc Muội chỉ cảm thấy chính mình thực không tiền đồ, vừa nhìn vào ánh mắt ái muội thiêu đốt của hắn nàng liền nhịn không được tâm hoảng ý loạn, thanh danh bưu hãn ở thôn Đại Diệp đứng trước mặt hắn đánh tơi bời.
Hắn duỗi ngón tay vuốt mặt nàng, nói, “Có phải muốn hay không?”
Một câu nói khiến sắc mặt Hắc Muội hồng thấu một mảnh, xấu hổ vô cùng, mà Tam Mộc như đoán được tâm tư của nàng, “Chúng ta đã là vợ chồng , tối qua không ngủ cùng nàng, chỉ là sợ nàng mệt nhọc —— “
Nói xong hắn bỗng nhiên ngượng ngùng hé miệng cười, nghĩ đến tối hôm qua Hắc Muội thất vọng nhìn hắn an bài các nàng mỗi người một giường tắt đèn ngủ.
“Ta không có —— “Cứ như vậy bị hắn trực tiếp vạch trần nàng thẹn quá thành giận, “Ta ước gì chàng cách ta xa một chút, ta không dám trêu vào huyết thống sang quý nha! Nếu không chúng ta một người đi một xe ngựa đi!”
Một câu làm cho Tam Mộc cười lạnh một tiếng, quét nhìn nàng từ trên xuống dưới nhìn, “Nàng nhất định đi cùng xe với người khác thích thú hơn đi với ta đi!”
Hắc Muội vừa nghe đã biết hắn ám chỉ chuyện nàng và Vương Minh đi cùng xe ngựa vào thành, cũng nghiêm túc, tránh hắn, cũng lười đi mặc áo khoác , cứ như vậy miễn cưỡng dựa vào trong góc nhìn hắn nói, “Người ta cái gì cũng nói với ta, tướng mạo lại anh tuấn, càng sáng sủa hoạt bát, đi chung quả thật thích ý —— “
Còn chưa nói hết, rùng mình một cái, lưỡi Lâm Tam Mộc trượt vào ánh mắt lạnh lùng, “Đúng là tâm tâm niệm niệm người ta a!”
Hắc Muội khiêu khích còn muốn trêu chọc, nào ngờ Lâm Tam Mộc nhanh chóng ra chiêu, một phen kéo nàng qua, đem hay tay nàng bắt chéo sau lưng, dùng quần áo vừa rồi cỡi ra trói nàng lại, Hắc Muội ăn đau nhíu mày, lại nhịn xuống không dám kêu to cầu xin tha thứ.
“Còn dám lén ta cùng nam nhân khác nói chuyện trời đất , hôm nay ta khiến nàng biết cái gì là phu quân!”
Nói xong nhắc thắt lưng Hắc Muội lên, tách hai chân nàng ra, đem nàng đặt trên hai đầu gối mình, một tay siết chặt thắt lưng nàng, một tay tháo đai lưng của chính mình, hắn lấy vật kia ra rõ như ban ngày, nhất trụ kình thiên vận sức chờ phát động, Hắc Muội vừa thấy nhất thời mặt hồng thấu khôn cùng, mặt như sắp bấm ra máu, nàng khó có thể tin một khắc trước Tam Mộc còn kiêu ngạo thanh cao, nhìn ánh mắt hắn, cả kinh nói không ra lời, “Chàng muốn —— “
Nàng quả thực không thể tin được hắn muốn giữa ban ngày ban mặt trong xe ngựa chật hẹp này ——
Lâm Tam Mộc ấn vòng eo của anngf, dùng miệng một phen triệt hạ cái yếm của nàng, da thịt hoàn mỹ của nàng lộ rõ, tinh thuần như một khúc vải sa tanh, ôn hương nhuyễn ngọc hơi hơi run.
Hắn chỉ dùng ánh mắt xem, trong mắt như có sợi tơ, vòng lấy ngực nàng, nghĩ cũng không nghĩ liền vùi đầu cắn mút một phen.
Hai má Hắc Muội đỏ ửng, lông mi khẽ run, vặn vẹo thân mình nhưng hai tay bị trói, cứ như vậy ưỡn ngực xấu hổ vô cùng.
Miệng lung tung nói, “Tam Mộc, Tam Mộc cởi trói, ta muốn ôm chàng!”
Lâm Tam Mộc thế này mới vươn một tay ra sau giúp nàng cởi trói, hai tay vừa tự do đã lắc lắc thân mình muốn chạy trốn, Tam Mộc sớm kéo thắt lưng nàng, nắm chặt không buống, sắc mặt dính chặt vào ngực trắng nõn của nàng, hôn môi di động. Cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, tứ chi vô lực.
“Cỡi quần áo cho ta!”Hắn ra lệnh.
Hắc Muội ma xui quỷ khiến vâng lời cỡi bỏ y bào cho hắn, da thịt cứng cáp trắng nõn của hắn loã lồ, trong ngực trơn bóng tuyết trắng phập phồng, truyền đến nhịp tim kiên định của hắn.
Xe ngựa run lên, hắn thuận thế nâng hạ thân nàng lên, nhắm ngay đi xuống, theo Hắc Muội ẩn nhẫn kinh hô, ánh mắt hắn tối đen sâu thẳm, một tay ổn định thắt lưng của nàng, một tay không ngừng vuốt ve ngực nàng.
Sóng nhiệt mang theo tê dại chạy khắp cơ thể, theo hắn va chạm, nơi cửa khẩu ngưng tụ run run , kịch liệt nóng bỏng , theo xe ngựa xóc nảy, một vòng một vòng đè ép càng sâu vào nơi ấy.
Trước kia đều là thượng thôn xong sớm, hạ thôn người họ Diệp bởi vì ruộng nhiều vẫn bận rộn đến giữa tháng bảy mới xong, nhưng năm nay thượng thôn người họ Phùng so với người hạ thôn bận rộn hơn , đối với người họ Phùng năm nay mà nói vui mừng bận rộn năm phần, bởi vì nhà nhà có ruộng .
Béo Nha làm chủ nhà cơ bản có thể hình dung hai chữ, “Thoải mái”, nhà mình vốn có mười hai mẫu ruộng lúc trước Hắc Muội và Tam Mộc đã chia cho tá điền.
Vậy không cần quan tâm, mặt khác lúc Ngô địa chủ gần đi đưa cho hơn mười mẫu ruộng tốt, Hắc Muội trước khi đi đã trực tiếp giao cho Béo Nha, không tới hai ngày nàng đã trả lại cho Ngô Bảo Nhi bảo quản.
Nhưng Ngô Bảo Nhi trước kia cũng chỉ lo đọc sách ăn cơm, hoặc tìm Béo Nha chơi đùa .
Hiện tại thành thân ngoại trừ ôm nàng dâu cái gì cũng không muốn làm, còn trông cậy vào hắn quản việc nhà, đó là không có khả năng.
Béo Nha đưa cho cha nàng Phùng Quý quản, gặp một chút là giảng đạo thuyết giáo , Phùng Quý hiện tại cao tuổi càng ngày càng thích lải nhải , đặc biệt đối với Béo Nha, vài lần suýt đem Béo Nha nói hôn mê, xám xịt bận chuyện ruộng đất.
Cuối cùng vì bớt việc, trực tiếp giao cho người họ Phùng ở thượng thôn không có ruộng, mỗi người cao hứng .
Như vậy khá tốt , thời tiết ngày mùa từng nhà bận tối mày tối mặt, vì tránh cho ban ngày ban mặt ánh nắng độc hại chiếu xạ, trời tờ mờ sáng, trong ruộng đã có người bắt đầu làm việc rất náo nhiệt.
Thẳng đến mặt trời lên cao , người trong ruộng nước cấy mạ, mồ hôi thẳng rơi, phía sau lưng phơi nắng nóng lên, nhưng Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi ngủ còn chưa có rời giường.
“Béo Nha, dậy đi!”Ngô Bảo Nhi vừa cảm giác tỉnh lại nhìn mặt trời lên cao , ngoài sân tiếng Tứ Nha cho heo ăn rõ ràng lọt vào tai, cái này cho thấy trong nhà điểm tâm đều ăn qua , vừa thấy thật sự là càng ngày càng dậy trễ .
Bên tai Ngô Bảo Nhi thúc giục Béo Nha phiền không chịu nổi, than thở xoay người sang chỗ khác tiếp tục ngủ, mặt trứng ngỗng tròn trịa đỏ bừng như da thịt trên người.
Ngô Bảo Nhi nhìn thấy lòng tràn đầy vui vẻ, thật sự nhịn không được, giở trò sờ tới sờ lui.
Béo Nha cau mày ngủ mơ mơ hồ hồ bị người quấy nhiễu không khỏi thực mất hứng, nâng tay liền đánh, Ngô Bảo Nhi cười cười, lúc nàng thực sự tức giận liền chuồn đi.
Ngô Bảo Nhi vừa ra cửa liền thấy Phùng Quý vui tươi hớn hở nói, “Bảo Nhi rời giường , mau rửa mặt ăn điểm tâm, cha làm mì trứng gà cho con.”
Chính mình dậy trễ như vậy cha vợ chẳng những không nói còn vô cùng thân thiết Ngô Bảo Nhi thực sự ngượng ngùng , vội vàng đi rửa mặt, vừa gánh nước xong, bỗng nhiên nghe được trong phòng có tiếng động, không xong, Béo Nha còn chưa dậy, cha đối với Béo Nha cũng sẽ không khách khí như mình a, vội vàng chạy tới.
Quả nhiên Phùng Quý đứng ở trước giường Béo Nha nói, “Thật không nết na gì cả, Tứ Nha sáng sớm đã làm việc , nhị tỷ con không ở nhà hiện tại con càng vô pháp vô thiên —— “
Kỳ thực Phùng Quý không tính quát lớn, nhiều lắm cũng chỉ than thở bất mãn vài câu, Béo Nha còn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh, Phùng Quý tức giận thở dài, trong lòng buồn bực, trong bốn đứa con gái thì ba đứa kia luôn chịu khó, thế nào chỉ có lão tam lười không chịu nổi, hiện tại Hắc Muội không ở nhà thật đúng liền lộ rõ nguyên hình .
Ngô Bảo Nhi vội vàng chạy tới đối với Phùng Quý nói, “Cha, cha đừng trách Béo Nha, hôm qua —— tối —— tối hôm qua chúng con ngủ hơi muộn!”
Phùng Quý vừa thấy Ngô Bảo Nhi tới giải thích lại định nói gì đó, liếc mắt thoáng nhìn Béo Nha xoay người tiếp tục ngủ, lộ ra bã vai bóng loáng, phía trên rõ ràng có dấu vết xanh tím, nhất thời không biết nói gì.
Ông cũng là người từng trải , dấu vết trên người con gái vừa thấy đã biết tình hình chiến đấu của vợ chồng son tối qua , lại có chút xấu hổ , trên nét mặt già nua hồng một mảnh, vội vàng ra ngoài, không kêu Béo Nha rời giường nữa.
Béo Nha thức dậy đã là nửa buổi sáng , cũng không có người quản nàng, Tứ Nha sớm không ở nhà , có lẽ lại đi nhà Đại Thụ hỗ trợ .
Béo Nha bĩu môi lầm bầm lầu bầu nói, “Thật sự là mệnh lao lực!”
Đối với Tứ Nha có phúc không hưởng mỗi ngày chạy tới nhà Đại Thụ hỗ trợ Béo Nha thật sự khó lý giải.
Bất quá lúc này Tứ Nha cũng vui vẻ , buổi sáng làm xong chuyện nhà liền đi ra ruộng xem, trước kia mảnh ruộng này là của nhà mình, hiện tại cho nhà Đại Thụ thuê, một nhà bốn người Đại Bàn tẩu tử đều ở trong ruộng nước.
Nàng cũng muốn xuống hỗ trợ, nói thật nàng không cảm thấy xuống ruộng cấy mạ là việc mệt nhọc, cũng không như Béo Nha sợ mặt trợi , ngược lại cảm thấy nhiều người cùng nhau cấy mạ thực thú vị.
Nhưng Đại Bàn tẩu tử cương quyết không cho nàng xuống ruộng, trong lòng vẫn đau lòng Tứ Nha gầy yếu .
Thấy Tứ Nha không xuống ruộng cũng không quay về ngồi ở bờ ruộng phơi nắng , đợi đến khi Đại Thụ đứng dậy hướng về phía hắn cười, đón hắn lên bờ uống nước, Đại Bàn tẩu tử và Thuỷ Sinh ca nhìn thấy vừa vui mừng lại đau lòng , biết Tứ Nha đây là muốn cùng Đại Thụ chịu khổ .
Đợi cho mặt trời lên cao chút nói với Đại Thụ, “Đại Thụ , con về nhà nấu cơm trước đi!” Trong ruộng có hai vợ chồng bọn họ cùng ca ca Đại Thụ làm tới giữa trưa có lẽ sẽ xong .
“Để con cấy mạ, con không biết nấu ăn, ca nói con nấu không thể ăn!”
Đại Thụ nói, nhìn thấy nương nàng lại nhìn Tứ Nha .
“Con trai ngốc, kêu Tứ Nha giúp con làm. ” Đại Bàn tẩu tử nói, quay đầu đối với Tứ Nha nói, “Được không Tứ Nha!”
Bên cạnh có người trêu ghẹo, “A, Đại Bàn, con dâu còn chưa vào cửa đã hỗ trợ làm việc nha !”
Tứ Nha quay đầu đáp, “Toàn bộ thượng thôn đều giúp nhà chúng ta làm việc vậy bọn họ không phải là con dâu nhà ta sao!”
Lời này vừa dí dỏm vừa thông minh , khiến người nghe bị chọc cười ha ha.
Tứ Nha thoải mái hô, “Đại Thụ, đi, chúng ta về nấu cơm!”Nói xong giơ tay phải Đại Thụ đi, tuyệt không nhăn nhó , thật đúng là rất có khí khái của nhị tỷ nàng .
Phía sau ruộng nước mọi người đang cấy mạ đều nói Đại Bàn tẩu tử cùng Thuỷ Sinh thật có phúc , con trai Đại Thụ và Tứ Nha tình cảm tốt như vậy , còn là thanh mai trúc mã ——
Béo Nha ngồi ở trước bàn, một mình ăn xong điểm tâm, dọn dẹp một chút, an vị ở trên giường xe chỉ luồn kim khâu may đồ.
Đến giữa trưa bởi vì Phùng Quý chủ động yêu cầu nấu cơm , nàng cũng vô tâm không phế chờ cha nàng nấu cơm Ngô Bảo Nhi ở dưới bếp làm trợ thủ .
Nói đến cũng buồn cười, Ngô Bảo Nhi trước kia ở nhà mình là một bảo bối, hiện tại xem chính mình là cọng cỏ, dám đi theo cả nhà Phùng Quý làm công , thích nhất nhóm lửa chẻ củi , thậm chí đi theo Béo Nha chăm sóc vườn rau.
Tứ Nha về nhà vô cùng hưng phấn, mặc dù bộ dạng nhìn qua mệt muốn chết.
Béo Nha khẽ mắng, “Tuổi còn nhỏ chỉ biết nhà chồng !”
Phùng Quý trừng mắt nhìn nàng một cái mới câm miệng .
Tứ Nha cũng không thèm để ý , “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi liền giúp Đại Bàn tẩu tử làm cơm, sao vậy, ai như tỷ a, thành thân càng lười!”
Tứ Nha hiện tại mồm mép lanh lợi , nói khiến Béo Nha không hề có lực chống đỡ, Phùng Quý và Ngô Bảo Nhi đem mặt chôn ở trong bát cười không ngừng.
Nhưng Béo Nha da mặt dày hơn so với nhị tỷ nàng Hắc Muội , xì xì cơm nước xong nói thẳng, “Người nhàn rỗi đi rửa bát, người lười đi ngủ trưa !”
Nói xong thật sự vô tâm không phế đi vào phòng ngủ trưa.
Phùng Quý ở phía sau chẳng những không nói cái gì còn đối với Ngô Bảo Nhi nói, “Bảo Nhi, con cũng ngủ một lát đi!”
Ngô Bảo Nhi vừa nghe cười tủm tỉm đi, lại có thể ôm vợ ngủ ngon .
Sau giữa trưa ngày hè oi bức không gió, mặc dù mở cửa sổ, trên người cũng dần dần ra mồ hôi.
Bỗng nhiên sau lưng gió lạnh thổi tới, nàng kinh ngạc xoay người xem, chỉ thấy Ngô Bảo Nhi nằm nghiêng phía sau nàng, trong tay phe phẩy quạt lớn, cười nhìn nàng, “Vợ à, ta quạt mát cho nàng ngủ, dưỡng tinh thần thoải mái nha!”
Ánh mắt hắn trong suốt mỉm cười, kết hợp ngũ quan thanh tú, trong mắt là tràn đầy đơn thuần lại nhiệt liệt tình ý, Béo Nha chỉ cảm thấy tim đập như sắp nhảy ra, bối rối gục đầu xuống, không dám lại nhìn hắn, mỗi lần hắn kêu nàng là vợ nàng đã biết hắn muốn làm gì . Vì thế vội vàng tiếp tục ngủ, trong đầu lại luôn hiện lên ánh mắt tuấn tú của hắn, lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được.
“Vợ à!”Phía sau Ngô Bảo Nhi ôm sát nàng, khàn khàn giọng, “Có phải nàng ngủ không được hay không, chúng ta đây —— “Béo Nha nghiêng đầu liếc mắt nhìn cặp mắt sáng quắc của hắn.
Ánh mắt nàng ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi ướt át, xuống chút nữa, chính là một đôi đẫy đà kịch liệt nhấp nhô, quần áo mùa hè đơn bạc che lấp không được hai ngọn đồi, hắn lại muốn sờ soạng.
Nhưng nàng xoay người trốn thoát, bàn tay to của Ngô Bảo Nhi duỗi ra liền đem nàng túm chặt, thuận thế đè ép đi lên, hắn hôn lên mặt nàng, “Vợ, vợ à!”
Một tay vội vàng vói vào xiêm y của nàng, nâng đỡ một bên đẫy đà vuốt ve, một tay kia kéo xả đai lưng của nàng muốn thoát quần, nơi nào đó lại mạnh mẽ để giữa hai chân nàng va chạm, dục vọng bá đạo của hắn lớn tiếng rầm rĩ.
Tối hôm qua hắn quấn quít lấy Béo Nha mới muốn một lần nàng đã chết sống không chịu cho hắn thẳng la hét buồn ngủ, xem nàng ngủ say sưa hắn cũng nghẹn một đêm .
Béo Nha thật sự hoảng sợ, nàng vươn tay đẩy lồng ngực nóng bỏng của hắn, ý đồ gọi lý trí hắn về, “Bảo Nhi, ban ngày ban mặt a! Đừng như vậy! Chàng—— a!”
Cái lưỡi mềm dẻo của Ngô Bảo Nhi đã quấn lấy lưỡi mềm mại của nàng, hôn bất ngờ không buông.
Béo Nha hoảng sợ mở to hai mắt, ảnh ngược Ngô Bảo Nhi hiện lên rõ ràng.
Một tiếng yêu kiều làm cho Ngô Bảo Nhi vừa rồi còn có chút do dự hoàn toàn đỏ mắt, hắn hiện tại cái gì cũng không biết, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn muốn đi vào ——
Đối với tình hình hiện tại ở thôn Đại Diệp vô luận là ruộng đồng trong khí thế ngất trời, hay trong sương phòng vợ chồng Béo Nha Ngô Bảo Nhi khí thế ngất trời, Hắc Muội một mực không biết, bởi vì vội vàng chạy đi, mấy ngày nay mệt muốn chết, mãi cho đến khi xe ngựa ra khỏi phạm vi kinh thành nàng thế này mới xem như hoàn toàn an tầm, mỗi lần ngồi ở trong xe nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài nàng đều như chim sợ cành cong, sợ Tam Mộc lại bị mang về .
Lâm Tam Mộc thấy vừa đau lòng lại ngọt ngào , mấy ngày nay Hắc Muội đặc biệt như tiểu nữ nhi, như hình với bóng kề cận hắn.
Ra kinh thành Hắc Muội cuối cùng có thể ngủ một giấc thật ngon , sáng sớm rốt cục tinh thần phấn chấn lên đường.
Bởi vì tinh thần phấn chấn, Hắc Muội càng không ngừng quấy rầy Tam Mộc, một lát hỏi cuộc sống trước đây của hắn thế nào , thế nào luyện võ , sau đó lại là thế nào gia nhập Đồng Tể hội , Tam Mộc cũng không biết là cố ý chọc Hắc Muội hay không muốn nghĩ tới chuyện quá khứ, đứng đắn ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần , đem Hắc Muội chọc tức.
Một lát sau xe ngựa bắt đầu xóc nảy lên, Liễu Phượng Nhi ở bên ngoài hô gọi bọn họ cẩn thận một chút.
Thật đúng là , xe ngựa lắc qua lắc lại , đầu đều sắp hôn mê, Hắc Muội còn không thành thật, kết quả lập tức đầu liền đụng vào vách tường xe ngựa, ánh mắt nhỏ giọt, bộ dạng đau đớn nhếch miệng.
Tam Mộc xem nàng tề mi lộng nhãn muốn chọc hắn đau lòng, trong lòng buồn cười, trên mặt cũng không biểu lộ, nghiêm mặt nói, “Ai kêu nàng không ngoan ngoãn ngồi yên, hiện tại biết đau !”
“Nha —— “Hắc Muội chính ở chỗ này ôm đầu giả vờ bị thương.
“Lại đây!”Tam Mộc khe khẽ nói, duỗi cánh tay ra kéo nàng vào lòng, “Ta xoa xoa cho nàng!”
Hắc Muội nằm ở trên gối Tam Mộc , hắn trên người mang mát , trong xe oi bức phảng phất có một trận gió lạnh thổi qua, “Trên người chàng thực lạnh!”Hắc Muội híp mắt ghé vào hai đầu gối hắn, lắc lắc đầu híp mắt nhìn hắn.
Tam Mộc cười cười, “Nóng ?”
“Đúng vậy, hiện tại là tháng bảy khẳng định nóng a!”Hắc Muội tùy ý nói, lại không chú ý tới ánh mắt Tam Mộc tà mị.
“Ta thấy nàng cũng thực khô nóng, vậy đem quần áo cỡi ra đi!”Nói xong liền lưu loát cỡi quần áo nàng.
Hắc Muội kinh hoảng túm quần áo trên người khẽ hô, “Chàng điên rồi!”
Nhưng nàng sao có thể mau bằng Tam Mộc, vài cái đã bị lột sạch, chỉ sót lại tấm lụa quấn ngực cùng tiểu khố trắng thuần, lăn lộn tràn ra hương nữ tử thơm ngát, hai quả nho run rẩy cứng lên, mê người muốn hái.
Hắn giơ tay ra, Hắc Muội cả kinh nhăn nhó né tránh, nhưng da thịt bóng loáng của nàng liền như vậy loã lồ trong xe chật hẹp, Tam Mộc không dấu vết nuốt nước miếng, bàn tay mò vào cái yếm, nâng đỡ một bên vuốt ve, một bên ở trong tay của hắn tạo thành các loại hình dạng, mà Hắc Muội rốt cục xụi lơ trong lòng hắn , trong ngực lửa càng ngày càng nóng.
Hắc Muội thấy lạ tay người này như mang theo ma lực, những chỗ đi qua đều như nhũn ra, một cỗ sóng nhiệt run rẫy dọc theo ngực bụng đi xuống, làm cho nàng toàn thân mềm nhũn không hề có lực chống cự, trên người không có nửa điểm khí lực, mang theo cầu xin nói, “Tam Mộc, ta sai rồi, chàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta thực sự không quấy rầy chàng nữa!”
“Muộn!”Lâm Tam Mộc hung tợn nói, cùng ánh mắt nàng giao nhau, Hắc Muội chỉ cảm thấy chính mình thực không tiền đồ, vừa nhìn vào ánh mắt ái muội thiêu đốt của hắn nàng liền nhịn không được tâm hoảng ý loạn, thanh danh bưu hãn ở thôn Đại Diệp đứng trước mặt hắn đánh tơi bời.
Hắn duỗi ngón tay vuốt mặt nàng, nói, “Có phải muốn hay không?”
Một câu nói khiến sắc mặt Hắc Muội hồng thấu một mảnh, xấu hổ vô cùng, mà Tam Mộc như đoán được tâm tư của nàng, “Chúng ta đã là vợ chồng , tối qua không ngủ cùng nàng, chỉ là sợ nàng mệt nhọc —— “
Nói xong hắn bỗng nhiên ngượng ngùng hé miệng cười, nghĩ đến tối hôm qua Hắc Muội thất vọng nhìn hắn an bài các nàng mỗi người một giường tắt đèn ngủ.
“Ta không có —— “Cứ như vậy bị hắn trực tiếp vạch trần nàng thẹn quá thành giận, “Ta ước gì chàng cách ta xa một chút, ta không dám trêu vào huyết thống sang quý nha! Nếu không chúng ta một người đi một xe ngựa đi!”
Một câu làm cho Tam Mộc cười lạnh một tiếng, quét nhìn nàng từ trên xuống dưới nhìn, “Nàng nhất định đi cùng xe với người khác thích thú hơn đi với ta đi!”
Hắc Muội vừa nghe đã biết hắn ám chỉ chuyện nàng và Vương Minh đi cùng xe ngựa vào thành, cũng nghiêm túc, tránh hắn, cũng lười đi mặc áo khoác , cứ như vậy miễn cưỡng dựa vào trong góc nhìn hắn nói, “Người ta cái gì cũng nói với ta, tướng mạo lại anh tuấn, càng sáng sủa hoạt bát, đi chung quả thật thích ý —— “
Còn chưa nói hết, rùng mình một cái, lưỡi Lâm Tam Mộc trượt vào ánh mắt lạnh lùng, “Đúng là tâm tâm niệm niệm người ta a!”
Hắc Muội khiêu khích còn muốn trêu chọc, nào ngờ Lâm Tam Mộc nhanh chóng ra chiêu, một phen kéo nàng qua, đem hay tay nàng bắt chéo sau lưng, dùng quần áo vừa rồi cỡi ra trói nàng lại, Hắc Muội ăn đau nhíu mày, lại nhịn xuống không dám kêu to cầu xin tha thứ.
“Còn dám lén ta cùng nam nhân khác nói chuyện trời đất , hôm nay ta khiến nàng biết cái gì là phu quân!”
Nói xong nhắc thắt lưng Hắc Muội lên, tách hai chân nàng ra, đem nàng đặt trên hai đầu gối mình, một tay siết chặt thắt lưng nàng, một tay tháo đai lưng của chính mình, hắn lấy vật kia ra rõ như ban ngày, nhất trụ kình thiên vận sức chờ phát động, Hắc Muội vừa thấy nhất thời mặt hồng thấu khôn cùng, mặt như sắp bấm ra máu, nàng khó có thể tin một khắc trước Tam Mộc còn kiêu ngạo thanh cao, nhìn ánh mắt hắn, cả kinh nói không ra lời, “Chàng muốn —— “
Nàng quả thực không thể tin được hắn muốn giữa ban ngày ban mặt trong xe ngựa chật hẹp này ——
Lâm Tam Mộc ấn vòng eo của anngf, dùng miệng một phen triệt hạ cái yếm của nàng, da thịt hoàn mỹ của nàng lộ rõ, tinh thuần như một khúc vải sa tanh, ôn hương nhuyễn ngọc hơi hơi run.
Hắn chỉ dùng ánh mắt xem, trong mắt như có sợi tơ, vòng lấy ngực nàng, nghĩ cũng không nghĩ liền vùi đầu cắn mút một phen.
Hai má Hắc Muội đỏ ửng, lông mi khẽ run, vặn vẹo thân mình nhưng hai tay bị trói, cứ như vậy ưỡn ngực xấu hổ vô cùng.
Miệng lung tung nói, “Tam Mộc, Tam Mộc cởi trói, ta muốn ôm chàng!”
Lâm Tam Mộc thế này mới vươn một tay ra sau giúp nàng cởi trói, hai tay vừa tự do đã lắc lắc thân mình muốn chạy trốn, Tam Mộc sớm kéo thắt lưng nàng, nắm chặt không buống, sắc mặt dính chặt vào ngực trắng nõn của nàng, hôn môi di động. Cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, tứ chi vô lực.
“Cỡi quần áo cho ta!”Hắn ra lệnh.
Hắc Muội ma xui quỷ khiến vâng lời cỡi bỏ y bào cho hắn, da thịt cứng cáp trắng nõn của hắn loã lồ, trong ngực trơn bóng tuyết trắng phập phồng, truyền đến nhịp tim kiên định của hắn.
Xe ngựa run lên, hắn thuận thế nâng hạ thân nàng lên, nhắm ngay đi xuống, theo Hắc Muội ẩn nhẫn kinh hô, ánh mắt hắn tối đen sâu thẳm, một tay ổn định thắt lưng của nàng, một tay không ngừng vuốt ve ngực nàng.
Sóng nhiệt mang theo tê dại chạy khắp cơ thể, theo hắn va chạm, nơi cửa khẩu ngưng tụ run run , kịch liệt nóng bỏng , theo xe ngựa xóc nảy, một vòng một vòng đè ép càng sâu vào nơi ấy.
/109
|