Giới thiệu nhân vật nha:
-Trần Phương Anh 14 tuổi (nó –còn 1 số tên khác nữa Chibi giới thiệu sau nha còn 1 số bất ngờ khác đang đợi hehe) chỉ số IQ cũng tương đối cao cho mọi người thoải mãi mà nghĩ nha nhưng hiện tại bây giờ đầu óc có vấn đề tí.Nó là chuyên gia mơ mộng ,có những ý nghĩ rất chi điên rồ ,hậu đậu nhưng không đến nỗi như Nôbita đâu nha . Gia đình bình thường sống ở một vùng quê với những hạnh phúc vui vẻ nhiều khó khăn trong cuộc sống mà cũng không hẳn.
-Hoàng Minh Long 16 tuổi (hắn ) con trai giám đốc công ty UK đứng đầu thế giới tuy tuổi còn nhỏ nhưng IQ tương đối cao nên bỏ học 2 năm theo cha làm việc Long là người gốc Việt Nam nhưng 10 tuổi chuyển đến Anh sống. Hắn là một playboy thì đương nhiên đẹp trai rồi.
Chương 1: Tình cờ
Trong 1 lần tình cờ hay có thể coi là định mệnh .Trời hôm nay quang đãng và mọi thứ dần trở lên trán nản đang đi à nói đúng hơn là đang cắm đầu cắm cổ chạy thì* rầm huỵch* làm cho ly cafê trên tay 1 tên rất tri đẹp trai đổ hết lên người và mặt tên đó bắt đầu tối dần ,cơn thịnh nộ của tên đó đã lên :
-cô kia cô đi đứng cái kiểu gì vậy hả ? Con gái con đứa .
Nó vội vàng cúi đầu lia lịa và nói :
- tôi sorry sorry , rồi lấy khăn tay lau nhưng vết bẩn trên áo cho cái tên đó.
Nó vừa dương cái ánh mắt cún con ra vừa nói :
-cho tôi xin lỗi ,tôi … tôi đang còn chút việc bận lên gấp quá …tôi .
Mặt hắn lúc này nhìn kinh khủng hơn :
-Bây giờ làm sao đây áo tôi bẩn hết rồi . Sao gặp đối tác đây... AAAA điên với cô mất.
Nó mắt chữ A mồm chữ O :
- Cái anh kia tôi đã xin lỗi rồi mà còn bắt bẻ . Anh nói đi gặp bạn tôi còn tin đằng này anh hơn tôi mấy tuổi mà nói đi gặp đối tác hừ. (Chibi: “chị ơi anh yk nói đúng mà” nó : im mi biết gì mà nói - Chibi :dạ em sợ < chuần ko chết>)
Hắn nhìn đồng hồ của mình rồi nói :
- Cô không tin thì kệ cô , coi như hôm nay tôi gặp sui ,chào cô mong sao lần sau không gặp đồ sao chổi cô, à mà mong không có lần sau thì đúng hơn.
Hắn nhìn nó cái cuối cùng rồi hừ 1 tiếng và quay đi với sắc mặt lạnh lùng vốn có .
Chị Phương Anh nhà ta thì cứ đứng cười ha hả rồi lè lưỡi trêu cái tên đang bực mình bỏ đi như chốn trại về (nó: mi nói gì ai chốn trại nói lại ta nghe coi – Chibi chối bay : dạ không em có nói gì đâu , chị ơi chị có quên chuyện gì không * ánh mắt cún con chơm chớp nhìn* - nó: thôi chết chị có hẹn đi đây bye nhóc – Chibi chề mỏ : xí hơn Chibi là mấy , Chibi đã kêu là chị là đã lể lắm rồi còn bày đặt )
Nó bắt đầu dùng hết sức cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi : ‘‘hộc ...hộc ...phù may quá cuối cùng cũng đến’’ .Không biết con bạn nó ngồi chỗ nào không biết nữa .
Sam (bạn học từ nhỏ của nó bạn thân từ năm lớp 6 và cũng là hàng xóm ) ngồi cạnh cửa sổ đúng chỗ ngồi lí tưởng mà nó thích ,Sam nhìn thấy nó liền vẫy tay ra hiệu , gọi :
-Trần Phương Anh 14 tuổi (nó –còn 1 số tên khác nữa Chibi giới thiệu sau nha còn 1 số bất ngờ khác đang đợi hehe) chỉ số IQ cũng tương đối cao cho mọi người thoải mãi mà nghĩ nha nhưng hiện tại bây giờ đầu óc có vấn đề tí.Nó là chuyên gia mơ mộng ,có những ý nghĩ rất chi điên rồ ,hậu đậu nhưng không đến nỗi như Nôbita đâu nha . Gia đình bình thường sống ở một vùng quê với những hạnh phúc vui vẻ nhiều khó khăn trong cuộc sống mà cũng không hẳn.
-Hoàng Minh Long 16 tuổi (hắn ) con trai giám đốc công ty UK đứng đầu thế giới tuy tuổi còn nhỏ nhưng IQ tương đối cao nên bỏ học 2 năm theo cha làm việc Long là người gốc Việt Nam nhưng 10 tuổi chuyển đến Anh sống. Hắn là một playboy thì đương nhiên đẹp trai rồi.
Chương 1: Tình cờ
Trong 1 lần tình cờ hay có thể coi là định mệnh .Trời hôm nay quang đãng và mọi thứ dần trở lên trán nản đang đi à nói đúng hơn là đang cắm đầu cắm cổ chạy thì* rầm huỵch* làm cho ly cafê trên tay 1 tên rất tri đẹp trai đổ hết lên người và mặt tên đó bắt đầu tối dần ,cơn thịnh nộ của tên đó đã lên :
-cô kia cô đi đứng cái kiểu gì vậy hả ? Con gái con đứa .
Nó vội vàng cúi đầu lia lịa và nói :
- tôi sorry sorry , rồi lấy khăn tay lau nhưng vết bẩn trên áo cho cái tên đó.
Nó vừa dương cái ánh mắt cún con ra vừa nói :
-cho tôi xin lỗi ,tôi … tôi đang còn chút việc bận lên gấp quá …tôi .
Mặt hắn lúc này nhìn kinh khủng hơn :
-Bây giờ làm sao đây áo tôi bẩn hết rồi . Sao gặp đối tác đây... AAAA điên với cô mất.
Nó mắt chữ A mồm chữ O :
- Cái anh kia tôi đã xin lỗi rồi mà còn bắt bẻ . Anh nói đi gặp bạn tôi còn tin đằng này anh hơn tôi mấy tuổi mà nói đi gặp đối tác hừ. (Chibi: “chị ơi anh yk nói đúng mà” nó : im mi biết gì mà nói - Chibi :dạ em sợ < chuần ko chết>)
Hắn nhìn đồng hồ của mình rồi nói :
- Cô không tin thì kệ cô , coi như hôm nay tôi gặp sui ,chào cô mong sao lần sau không gặp đồ sao chổi cô, à mà mong không có lần sau thì đúng hơn.
Hắn nhìn nó cái cuối cùng rồi hừ 1 tiếng và quay đi với sắc mặt lạnh lùng vốn có .
Chị Phương Anh nhà ta thì cứ đứng cười ha hả rồi lè lưỡi trêu cái tên đang bực mình bỏ đi như chốn trại về (nó: mi nói gì ai chốn trại nói lại ta nghe coi – Chibi chối bay : dạ không em có nói gì đâu , chị ơi chị có quên chuyện gì không * ánh mắt cún con chơm chớp nhìn* - nó: thôi chết chị có hẹn đi đây bye nhóc – Chibi chề mỏ : xí hơn Chibi là mấy , Chibi đã kêu là chị là đã lể lắm rồi còn bày đặt )
Nó bắt đầu dùng hết sức cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi : ‘‘hộc ...hộc ...phù may quá cuối cùng cũng đến’’ .Không biết con bạn nó ngồi chỗ nào không biết nữa .
Sam (bạn học từ nhỏ của nó bạn thân từ năm lớp 6 và cũng là hàng xóm ) ngồi cạnh cửa sổ đúng chỗ ngồi lí tưởng mà nó thích ,Sam nhìn thấy nó liền vẫy tay ra hiệu , gọi :
/27
|