Liễu Khê không nhìn thấy khuôn mặt của người ở phía sau lưng, nhưng thân thể không khống chế được run rẩy vì lạnh, uy lực mạnh mẽ kia khiến cho người cô bất động.
Người nọ giống như cảm nhận được Liễu Khê sợ hãi, xoay cô lại, mặt đối mặt, Liễu Khê có thể cảm nhận được hơi ấm do hô hấp phả lên mặt mình.
Người trước mắt rất đen, đen tới mức không thấy được chút ánh sáng, nhìn kỹ một chút, dáng người tuấn mỹ khiến người khác phải rung động, con ngươi đen sâu thẳm làm người thở không nổi, đây quả thật là một người đàn ông khiến bao nhiêu cô gái phải hét lên khi thấy hắn. Sự vui sướng và sợ hãi giao nhau tại một chỗ, Liễu Khê không thể nói nên lời.
“Sao lại run rẩy như vậy? Lạnh sao?” Người nọ nghi ngờ vuốt ve cánh môi run run của Liễu Khê, tay kia chế trụ cái cằm khéo léo của cô, hôn lên môi mềm mại của Liễu Khê hỏi.
Lạnh cái đầu, Liễu Khê gần như muốn chửi ầm lên, chỉ hận không thể cắn hắn một cái, không nghĩ tới trường hợp gặp nhau của hai người lại là như vầy, sự chênh lệch cấp bậc giữa hai người quá lớn, bản năng thân thể khiến cô không thể nói nên lời, chỉ có thể run không ngừng.
Miệng mở ra, đầu lưỡi của người nọ chui vào, liếm mút, hút, cắn cắn, hấp thu lấy hơi thở trong cái miệng nhỏ của Liễu Khê, hai cái lưỡi giao triền với nhau mang theo sự đói khát, xâm nhập bừa bãi trong khoang miệng mềm mại, thân thể lạnh như băng xuất hiện lửa nóng, ngay cả máu cũng sôi trào.
Liễu Khê ngửa đầu nhận lấy sự xâm chiếm của người nọ, dục vọng bị người nọ khêu lên, những cảm xúc sợ hãi, kích tình và nhớ nhung thay phiên nhau xuất hiện làm cho người Liễu Khê mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý hắn bày bố.
Nhẹ nhàng đặt Liễu Khê lên giường, cô cũng không nhúc nhích, trong con mắt người nọ chỉ có một mình Liễu Khê. Bàn tay vuốt từ hai mái xuống dưới cổ, xương quai xanh, thâm nhập vào trong quần áo, cẩn thận linh hoạt vuốt ve bộ ngực no đủ của Liễu Khê, hắn kìm không được nắn vuốt bộ ngực làm cho Liễu Khê run rẩy sung sướng, cô vặn vẹo thân hình đang dấy lên dục vọng, ma sát thân thể người đàn ông, miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Người nọ ôm lấy Liễu Khê, cởi quần áo của cô ra, lộ ra thân thể tuyết trắng, kề sát thân thể mang theo lửa nóng, hung khí nóng rực đã sớm ngẩng đầu, từ từ tiến vào thân thể của Liễu Khê, đợi sau khi bị từng tầng trong cơ thể cô bao vây, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
“A” Chỗ ẩm ướt kia của Liễu Khê bị lửa nóng của người nọ xoay tròn, ma sát, ra vào, lúc hắn mới vào cô cảm thấy đau đớn, thân thể nhịn không được co rút lại, gắt gao bắt lấy cự vật của người nọ, khiến cho người nọ cảm nhận được loại cảm giác điên cuồng, ham muốn tới mức suýt nhịn không được mà bắn ra.
Toàn bộ thân thể của Liễu Khê đổi thành màu hồng mê người, hai mắt đã xuất hiện một tầng nước mắt mê ly, loại quyến rũ động lòng người này khiến người khác điên cuồng vô cùng.
Người nọ gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại dưới cơ thể mình, trên trán bắt đầu có mồ hôi, hai mắt tối đen biến thành ruby màu đỏ, hạ thân ra vào mãnh liệt.
Đôi mắt mê người chảy một giọt nước mắt, người nọ cúi người, liếm giọt nước mắt kia, sau đó hôn lên môi Liễu Khê.
Cảm giác như thủy triều tập kích khiến lý trí của hai người bị đốt sạch, thân thể Liễu Khê mềm nhũn, trong đầu giống như có pháo hoa bắn vậy, cả người đạt tới cao triều.
Người nọ thấy vậy, dùng sức đâm vào rút ra, sau đó bắn ra trong sung sướng.
Liễu Khê mơ màng ôm lấy cổ người nọ, hai mắt nhắm lại, nỉ non “Nhớ anh quá!”
Hai mắt người nọ nhìn Liễu Khê đầy yêu thương, nhịn không được hôn môi cô. Cuối cùng cẩn thận lau thân thể của Liễu Khê, ôm cô ngủ.
Tiểu Bạch vốn ở trong lòng Liễu Khê đã bị ném xuống đất từ lâu, chân sau chân trước ôm lấy đầu, quyết làm bộ giả chết. Hơn nữa, khi nghe âm thanh kịch liệt trên giường thì càng không dám ngẩng đầu, thân thể mập mạp căm giận, thật quá đáng, làm như nó không có tồn tại trong phòng vậy.
“Leng keng leng keng” Có người nhấn chuông cửa, Liễu Khê đang mơ màng bừng tỉnh, cảm nhận được mình đang nằm trong lồng ngực lạnh lẽo của người nọ.
“Đợi một chút” Liễu Khê ba chân bốn cẳng đầy người nọ ra, trừng mắt nhìn hắn một cái, đồ xấu xa!
Người nọ nằm thản nhiên trên giường, lộ ra lồng ngực khiêu gợi, mái tóc màu đen rối tung, mang theo hơi thở mê người, đôi mắt hắn nhìn chăm chú thân thể của Liễu Khê, ánh mắt đó giống như mang theo lửa đốt cháy cơ thể cô vậy.
Liễu Khê bị nhìn tới mức ngượng ngùng, tay chân run rẩy mặc quần áo, sau đó tùy ý cột tóc lên, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa.
“Liễu Khê, bữa tối của cô” Binh sĩ đưa cơm nhìn thấy Liễu Khê thì đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay Liễu Khê đặc biệt xinh đẹp, sặc sỡ chói mắt khiến người ta không thể rời mắt, trước kia cảm thấy cô ấy giống như thiên sứ, bây giờ lại tản ra hương vị khiến người khác say mê.
“Cảm ơn” Trên mặt Liễu Khê còn một chút đỏ rực, nở nụ cười cảm ơn, nhận bữa tối, sau khi người đó rời đi mới xoay người đi vào.
Người nọ nằm trong phòng ngủ, trên người chỉ có một cái quần lót, lúc Liễu Khê mới vào cửa, thân thể run rẩy. Trong lòng có chút tức giận, liếc mắt nhìn người nọ.
Con ngươi của cô lúc này mang theo phần lớn phong tình, giống như đang làm nũng, khiến người nọ vui vẻ, âm thanh từ tính sau khi được thỏa mãn vang lên “Còn sợ anh sao?”
“Tên đáng ghét, cấp bậc của anh cao như vậy, cũng không thèm thu liễm làm em chịu không nổi” Liễu Khê giống như nghiến răng mà nói.
Nếu người này ở trước mặt người bình thường thì ai cũng thấy được khí thế bức người, nhưng người dị năng thì khác. Những người có dị năng đều có cảm quan sâu sắc hơn người bình thường gấp trăm lần, có thể cảm nhận được năng lượng dao động và uy áp của hắn.
Bây giờ Liễu Khê đúng là bị hắn dọa sợ, mặc dù trong lòng không sợ nhưng cơ thể và ý thức không ngừng run rẩy.
“Ngoan, tới đây để anh ôm em một lát” Người nọ cảm thấy buồn cười, lên tiếng, cánh tay hắn mở ra ôm Liễu Khê vào lòng, cằm cọ lấy bả vai của cô. Tìm được cô làm cho thân thể và linh hồn hắn bình tĩnh trở lại, tất cả những thứ này đều đáng giá.
Cả người Liễu Khê dựa vào lòng hắn, giống như con mèo nhỏ vậy, sau đó mới cảm thấy được sự khác biệt, nhịp tim của người này vô cùng thong thả, cả buổi mới đập được một cái, toàn thân mang theo sự lạnh lẽo, hơn nữa trên người mang theo tử khí rõ ràng khiến cô có chút cảm giác xấu.
“Anh là zombie?” Liễu Khê nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn hắn, làn da bóng loáng, nhìn thế nào cũng không giống zombie, nhưng mà cái cơ thể này không thể lừa người được.
“Zombie sao? Cũng xem là vậy” Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, tỏ vẻ không sao cả. Hắn chỉ biết lúc mình tiến vào mạt thế thì toàn thân đau nhức, mất hết tri giác, đợi lúc hắn có ý thức lại thì phát hiện cơ thể của mình đã mất đi nhiệt độ bình thường của con người, nhưng tim vẫn đập, có điều thong thả hơn bình thường, các zombie khác đều sợ hắn, nhìn thấy hắn thì không dám động đậy, hắn rất vui vẻ khi bản thân có được sức mạnh cường đại, chỉ có như thế hắn mới có thể bảo vệ cô thật tốt.
Liễu Khê nghe được tiếng gió thổi qua tai, cho dù cô yêu đường thì zombie và người hơi thuộc loại khẩu vị nặng rồi. Bây giờ cô mới nhớ tới boss lớn trong sách, zombie kia là vua của các zombie, là người duy nhất có thể làm đối thủ với căn cứ, người duy nhất thống lĩnh tất cả các zombie.
Đây chắc không phải hắn chứ? Bởi vì trong sách có nói bề ngoài của zombie này rất giống người.
“Quên đi, ai bảo em thích anh làm gì” Liễu Khê rầu rĩ cắn hắn một cái, da cứng như sát, đau răng muốn chết mà dấu răng chả có.
“Ừ” Người đàn ông cười cười, cảm nhận có người khác tới gần, biết được hành tung của mình bị người khác phát hiện, hôn lên môi Liễu Khê một cái rồi nói “Đợi anh”
Đợi tới khi hắn tiến hoa thêm một cấp nữa thì có thể che dấu mùi zombie trên cơ thể, tới lúc đó hắn có thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ với cô, hắn có thể cảm nhận được cô rất thích nơi này, nếu cô thích thì hắn ở đây với cô.
“Tốt” Liễu Khê gật đầu, chưa kịp nói gì thì người nọ đã đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, lúc Liễu Khê chạy tới cạnh cửa sổ thì không thấy bóng dáng của hắn.
Lòng Liễu Khê có chút phiền muộn, cô biết hắn đang tìm cách che dấu thân phận bản thân, cô cũng suy nghĩ, nên dùng cách gì để che dấu mùi vị của zombie đây?
Nước không gian được không? Nước không gian cô có không còn nhiều, có điều nếu như không đủ thì lừa một ít từ chỗ của Tịch Ấu Vân cũng được.
Tịch Ấu Vân mệt mỏi chạy tới căn cứ, thấy được tường thành cao ngất thì thở nhẹ một cái.
Từ sau khi cô ả bỏ Liễu Khê lại đi một mình, trên đường gặp không ít khó khăn, không phải zombie thì cũng là đám người thích giết những người có dị năng.
Sau đó gặp một cặp vợ chồng, ba người bọn họ kết thành một nhóm đi chung, khó khăn lắm mới tới được căn cứ. Trong lúc nguy cấp người chồng đã được Tịch Ấu Vân cứu một mạng, có điều hai chân đã bị gãy. Tịch Ấu Vân vốn muốn ném hắn ở lại để tự sinh tự diệt, ai ngờ người phụ nữ kia sống chết muốn đem theo phế nhân đó theo.
Cho dù nước suối có thể trị cho người đàn ông này đi chăng nữa, cô ả cũng không muốn lấy ra, cô ả biết đạo lý giấu riêng dùng một mình là có tội, nhưng ở thế đạo này, cô ả chỉ có thể tin bản thân.
Với dị năng nước và nước suối không gian của cô ả, thì bản thân cô ả có thể tự mình trốn khỏi nguy hiểm. Sóng mắt thay đổi, thoáng nhìn người đàn ông bị tàn phế trong xe, cười lạnh một cái, người này chẳng qua là một người bình thường, nếu không phải vợ hắn là một người có dị năng thì sao cô ả có thể làm hợp tác chứ?
Bây giờ căn cứ đã ở trước mắt, cũng là lúc ai đi đường nấy. Nghe nói chủ nhân của căn cứ, Phương Hàm là một người có dị năng rất mạnh, căn cứ được hắn quản lý rất ngăn nắp, cô ả không tính bị níu chân lại.
Sau khi được thí nghiệm, cô ả đi đăng ký, dị năng nước của Tịch Ấu Vân đã đạt tới cấp hai, uy lực lớn hơn trước rất nhiều, cô ả cầm tấm thân phận màu trắng, cười chào với cặp vợ chồng kia “Anh Lý, chị Lý, em đi tìm hiểu thông tin coi có bạn em ở căn cứ này không”
“Ấu Vân, cô đi trước đi, tôi đem chồng tới phòng bệnh xem có thể chữa được chân cho hắn không” Cặp vợ chồng kia cũng là người lão luyện, năng lực quan sát rất tốt, sớm nhìn ra tính cách của Tịch Ấu Vân, không nói nhiều lời, nở nụ cười đạm bạc khách khí.
Đợi sau khi Tịch Ấu Vân đi khỏi đó, người phụ nữ kia khó chịu nói “Bạch nhãn lang, tách ra cũng tốt, bằng không chả biết bị bán lúc nào”
“Tiểu Tuyết, là anh làm liên lụy tới em” Người đàn ông kia áy náy cầm tay vợ mình, lúc nguy cấp, hắn sao nghĩ nhiều như thế, chỉ nghĩ tới việc cứu người quan trọng nhất, không nghĩ tới cuối cùng bản thân lại là dây trói vợ mình. Hắn vốn nghĩ tới cái chết nhưng lại bị vợ mình tát hai cái, nhìn người vợ đau lòng muốn chết, hắn sao có thể để cho cô ấy đau khổ, đành cố gắng sống qua ngày.
“Nói cái gì thế, em chỉ thấy anh cứu người như vậy chẳng đáng giá chút nào. Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết chung” Người vợ cúi người nhìn chồng mình, thở hổn hển an ủi “Lúc nãy em nghe nói trong căn cứ có một cô gái nhỏ có dị năng chữa khỏi, em đi xin cô ấy, cùng lắm đem tinh hạch của chúng ta đưa cho cô ấy, không chừng có thể chữa khỏi hai chân của anh”
Sau khi hỏi thăm chỗ ở của người có dị năng, cước chân vội vã của Tịch Ấu Vân đỡ vội hơn, ánh mắt cô ả nhanh chóng nhìn thấy cô gái mặc đồ trắng động lòng người.
Liễu Khê!! Cô ta còn sống!!
Liễu Khê vừa mới từ nguồn nước trở về, nghĩ tới việc năng lực tinh lọc của mình lại tăng lên, khuôn mặt mang theo mấy phần vui vẻ, trên đường còn thỉnh thoảng chào hỏi người khác.
Năng lực chữa bệnh của cô rất tốt, mà dược vật ngày càng ít đi, con người sao có thể không bị bệnh? Sự tồn tại của Liễu Khê ngày càng quan trọng. Hơn nữa cô luôn khách khí với người khác, đặc biệt là nụ cười thánh khiết mang theo mấy phần hi vọng kia, chỉ cần người khó chịu nhìn thấy cô cũng cảm thân tâm tình thoải mái như vừa chữa thương xong. Liễu Khê trở thành sự tồn tại vạn người mê trong căn cứ.
Híp mắt đánh giá, dáng người mảnh khảnh bây giờ mang theo sự mềm dẻo, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng và khoan khoái, ngay cả tóc cũng chỉnh tề, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, lộ ra lúm đồng tiền, hai má và cánh tay đều trắng nõn phấn nộn, vừa nhìn đã biết là người sống an nhàn sung sướng. Ở mạt thế này, người có khí sắc tốt như vậy là người được nuông chiều.
Sau lưng có hai binh lính cầm súng ống đi theo, hiển nhiên là vì bảo vệ cô, nhìn cuộc sống thoải mái của Liễu Khê ở trong căn cứ, Tịch Ấu Vân nghĩ xấu, không lẽ cô ta đã câu được Phương Hàm?
Tịch Ấu Vân nhìn quần áo dính bụi của mình, trên mặt còn có vết máu chưa khô, trên người có không ít vết thương, cánh tay và tóc mang theo không ít tro bụi, cả người bẩn thỉu như con chuột cống.
Trong lòng cô ả dâng lên sự ghen tị, bản thân khó khăn lắm mới tới căn cứ mà Liễu Khê lại được người khác nuông chiều.
Phương Hàm kia cũng chỉ là đàn ông bị sắc đẹp mê hoặc, xem ra vì Liễu Khê mà ra không ít tiền, ngay cả tiền thuê bảo vệ cũng dám bỏ ra, công phu trên giường của Liễu Khê này hẳn không tồi, làm cho Phương Hàm kia mê đảo tới điên cuồng.
Nhưng mà bản thân mình cũng không kém, nghĩ tới nước suối trong không gian có thể dưỡng nhan, khóe miệng Tịch Ấu Vân nâng lên, cô ả khinh thường việc làm đồ chơi, cô ả phải làm người vợ hợp pháp của Phương Hàm, tham gia vào việc quản lý căn cứ.
Trước đó phải làm cho bản thân sạch sẽ rồi mới nói tiếp, cô ả sẽ để cho Phương Hàm biết cô ả thích hợp với hắn hơn Liễu Khê nhiều.
Tịch Ấu Vân tràn đầy tự tin không biết, thật ra Liễu Khê chưa thấy mặt của Phương Hàm.
Người nọ giống như cảm nhận được Liễu Khê sợ hãi, xoay cô lại, mặt đối mặt, Liễu Khê có thể cảm nhận được hơi ấm do hô hấp phả lên mặt mình.
Người trước mắt rất đen, đen tới mức không thấy được chút ánh sáng, nhìn kỹ một chút, dáng người tuấn mỹ khiến người khác phải rung động, con ngươi đen sâu thẳm làm người thở không nổi, đây quả thật là một người đàn ông khiến bao nhiêu cô gái phải hét lên khi thấy hắn. Sự vui sướng và sợ hãi giao nhau tại một chỗ, Liễu Khê không thể nói nên lời.
“Sao lại run rẩy như vậy? Lạnh sao?” Người nọ nghi ngờ vuốt ve cánh môi run run của Liễu Khê, tay kia chế trụ cái cằm khéo léo của cô, hôn lên môi mềm mại của Liễu Khê hỏi.
Lạnh cái đầu, Liễu Khê gần như muốn chửi ầm lên, chỉ hận không thể cắn hắn một cái, không nghĩ tới trường hợp gặp nhau của hai người lại là như vầy, sự chênh lệch cấp bậc giữa hai người quá lớn, bản năng thân thể khiến cô không thể nói nên lời, chỉ có thể run không ngừng.
Miệng mở ra, đầu lưỡi của người nọ chui vào, liếm mút, hút, cắn cắn, hấp thu lấy hơi thở trong cái miệng nhỏ của Liễu Khê, hai cái lưỡi giao triền với nhau mang theo sự đói khát, xâm nhập bừa bãi trong khoang miệng mềm mại, thân thể lạnh như băng xuất hiện lửa nóng, ngay cả máu cũng sôi trào.
Liễu Khê ngửa đầu nhận lấy sự xâm chiếm của người nọ, dục vọng bị người nọ khêu lên, những cảm xúc sợ hãi, kích tình và nhớ nhung thay phiên nhau xuất hiện làm cho người Liễu Khê mềm nhũn, chỉ có thể tùy ý hắn bày bố.
Nhẹ nhàng đặt Liễu Khê lên giường, cô cũng không nhúc nhích, trong con mắt người nọ chỉ có một mình Liễu Khê. Bàn tay vuốt từ hai mái xuống dưới cổ, xương quai xanh, thâm nhập vào trong quần áo, cẩn thận linh hoạt vuốt ve bộ ngực no đủ của Liễu Khê, hắn kìm không được nắn vuốt bộ ngực làm cho Liễu Khê run rẩy sung sướng, cô vặn vẹo thân hình đang dấy lên dục vọng, ma sát thân thể người đàn ông, miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Người nọ ôm lấy Liễu Khê, cởi quần áo của cô ra, lộ ra thân thể tuyết trắng, kề sát thân thể mang theo lửa nóng, hung khí nóng rực đã sớm ngẩng đầu, từ từ tiến vào thân thể của Liễu Khê, đợi sau khi bị từng tầng trong cơ thể cô bao vây, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
“A” Chỗ ẩm ướt kia của Liễu Khê bị lửa nóng của người nọ xoay tròn, ma sát, ra vào, lúc hắn mới vào cô cảm thấy đau đớn, thân thể nhịn không được co rút lại, gắt gao bắt lấy cự vật của người nọ, khiến cho người nọ cảm nhận được loại cảm giác điên cuồng, ham muốn tới mức suýt nhịn không được mà bắn ra.
Toàn bộ thân thể của Liễu Khê đổi thành màu hồng mê người, hai mắt đã xuất hiện một tầng nước mắt mê ly, loại quyến rũ động lòng người này khiến người khác điên cuồng vô cùng.
Người nọ gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại dưới cơ thể mình, trên trán bắt đầu có mồ hôi, hai mắt tối đen biến thành ruby màu đỏ, hạ thân ra vào mãnh liệt.
Đôi mắt mê người chảy một giọt nước mắt, người nọ cúi người, liếm giọt nước mắt kia, sau đó hôn lên môi Liễu Khê.
Cảm giác như thủy triều tập kích khiến lý trí của hai người bị đốt sạch, thân thể Liễu Khê mềm nhũn, trong đầu giống như có pháo hoa bắn vậy, cả người đạt tới cao triều.
Người nọ thấy vậy, dùng sức đâm vào rút ra, sau đó bắn ra trong sung sướng.
Liễu Khê mơ màng ôm lấy cổ người nọ, hai mắt nhắm lại, nỉ non “Nhớ anh quá!”
Hai mắt người nọ nhìn Liễu Khê đầy yêu thương, nhịn không được hôn môi cô. Cuối cùng cẩn thận lau thân thể của Liễu Khê, ôm cô ngủ.
Tiểu Bạch vốn ở trong lòng Liễu Khê đã bị ném xuống đất từ lâu, chân sau chân trước ôm lấy đầu, quyết làm bộ giả chết. Hơn nữa, khi nghe âm thanh kịch liệt trên giường thì càng không dám ngẩng đầu, thân thể mập mạp căm giận, thật quá đáng, làm như nó không có tồn tại trong phòng vậy.
“Leng keng leng keng” Có người nhấn chuông cửa, Liễu Khê đang mơ màng bừng tỉnh, cảm nhận được mình đang nằm trong lồng ngực lạnh lẽo của người nọ.
“Đợi một chút” Liễu Khê ba chân bốn cẳng đầy người nọ ra, trừng mắt nhìn hắn một cái, đồ xấu xa!
Người nọ nằm thản nhiên trên giường, lộ ra lồng ngực khiêu gợi, mái tóc màu đen rối tung, mang theo hơi thở mê người, đôi mắt hắn nhìn chăm chú thân thể của Liễu Khê, ánh mắt đó giống như mang theo lửa đốt cháy cơ thể cô vậy.
Liễu Khê bị nhìn tới mức ngượng ngùng, tay chân run rẩy mặc quần áo, sau đó tùy ý cột tóc lên, lúc này mới đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa.
“Liễu Khê, bữa tối của cô” Binh sĩ đưa cơm nhìn thấy Liễu Khê thì đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay Liễu Khê đặc biệt xinh đẹp, sặc sỡ chói mắt khiến người ta không thể rời mắt, trước kia cảm thấy cô ấy giống như thiên sứ, bây giờ lại tản ra hương vị khiến người khác say mê.
“Cảm ơn” Trên mặt Liễu Khê còn một chút đỏ rực, nở nụ cười cảm ơn, nhận bữa tối, sau khi người đó rời đi mới xoay người đi vào.
Người nọ nằm trong phòng ngủ, trên người chỉ có một cái quần lót, lúc Liễu Khê mới vào cửa, thân thể run rẩy. Trong lòng có chút tức giận, liếc mắt nhìn người nọ.
Con ngươi của cô lúc này mang theo phần lớn phong tình, giống như đang làm nũng, khiến người nọ vui vẻ, âm thanh từ tính sau khi được thỏa mãn vang lên “Còn sợ anh sao?”
“Tên đáng ghét, cấp bậc của anh cao như vậy, cũng không thèm thu liễm làm em chịu không nổi” Liễu Khê giống như nghiến răng mà nói.
Nếu người này ở trước mặt người bình thường thì ai cũng thấy được khí thế bức người, nhưng người dị năng thì khác. Những người có dị năng đều có cảm quan sâu sắc hơn người bình thường gấp trăm lần, có thể cảm nhận được năng lượng dao động và uy áp của hắn.
Bây giờ Liễu Khê đúng là bị hắn dọa sợ, mặc dù trong lòng không sợ nhưng cơ thể và ý thức không ngừng run rẩy.
“Ngoan, tới đây để anh ôm em một lát” Người nọ cảm thấy buồn cười, lên tiếng, cánh tay hắn mở ra ôm Liễu Khê vào lòng, cằm cọ lấy bả vai của cô. Tìm được cô làm cho thân thể và linh hồn hắn bình tĩnh trở lại, tất cả những thứ này đều đáng giá.
Cả người Liễu Khê dựa vào lòng hắn, giống như con mèo nhỏ vậy, sau đó mới cảm thấy được sự khác biệt, nhịp tim của người này vô cùng thong thả, cả buổi mới đập được một cái, toàn thân mang theo sự lạnh lẽo, hơn nữa trên người mang theo tử khí rõ ràng khiến cô có chút cảm giác xấu.
“Anh là zombie?” Liễu Khê nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn hắn, làn da bóng loáng, nhìn thế nào cũng không giống zombie, nhưng mà cái cơ thể này không thể lừa người được.
“Zombie sao? Cũng xem là vậy” Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, tỏ vẻ không sao cả. Hắn chỉ biết lúc mình tiến vào mạt thế thì toàn thân đau nhức, mất hết tri giác, đợi lúc hắn có ý thức lại thì phát hiện cơ thể của mình đã mất đi nhiệt độ bình thường của con người, nhưng tim vẫn đập, có điều thong thả hơn bình thường, các zombie khác đều sợ hắn, nhìn thấy hắn thì không dám động đậy, hắn rất vui vẻ khi bản thân có được sức mạnh cường đại, chỉ có như thế hắn mới có thể bảo vệ cô thật tốt.
Liễu Khê nghe được tiếng gió thổi qua tai, cho dù cô yêu đường thì zombie và người hơi thuộc loại khẩu vị nặng rồi. Bây giờ cô mới nhớ tới boss lớn trong sách, zombie kia là vua của các zombie, là người duy nhất có thể làm đối thủ với căn cứ, người duy nhất thống lĩnh tất cả các zombie.
Đây chắc không phải hắn chứ? Bởi vì trong sách có nói bề ngoài của zombie này rất giống người.
“Quên đi, ai bảo em thích anh làm gì” Liễu Khê rầu rĩ cắn hắn một cái, da cứng như sát, đau răng muốn chết mà dấu răng chả có.
“Ừ” Người đàn ông cười cười, cảm nhận có người khác tới gần, biết được hành tung của mình bị người khác phát hiện, hôn lên môi Liễu Khê một cái rồi nói “Đợi anh”
Đợi tới khi hắn tiến hoa thêm một cấp nữa thì có thể che dấu mùi zombie trên cơ thể, tới lúc đó hắn có thể quang minh chính đại đứng chung một chỗ với cô, hắn có thể cảm nhận được cô rất thích nơi này, nếu cô thích thì hắn ở đây với cô.
“Tốt” Liễu Khê gật đầu, chưa kịp nói gì thì người nọ đã đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, lúc Liễu Khê chạy tới cạnh cửa sổ thì không thấy bóng dáng của hắn.
Lòng Liễu Khê có chút phiền muộn, cô biết hắn đang tìm cách che dấu thân phận bản thân, cô cũng suy nghĩ, nên dùng cách gì để che dấu mùi vị của zombie đây?
Nước không gian được không? Nước không gian cô có không còn nhiều, có điều nếu như không đủ thì lừa một ít từ chỗ của Tịch Ấu Vân cũng được.
Tịch Ấu Vân mệt mỏi chạy tới căn cứ, thấy được tường thành cao ngất thì thở nhẹ một cái.
Từ sau khi cô ả bỏ Liễu Khê lại đi một mình, trên đường gặp không ít khó khăn, không phải zombie thì cũng là đám người thích giết những người có dị năng.
Sau đó gặp một cặp vợ chồng, ba người bọn họ kết thành một nhóm đi chung, khó khăn lắm mới tới được căn cứ. Trong lúc nguy cấp người chồng đã được Tịch Ấu Vân cứu một mạng, có điều hai chân đã bị gãy. Tịch Ấu Vân vốn muốn ném hắn ở lại để tự sinh tự diệt, ai ngờ người phụ nữ kia sống chết muốn đem theo phế nhân đó theo.
Cho dù nước suối có thể trị cho người đàn ông này đi chăng nữa, cô ả cũng không muốn lấy ra, cô ả biết đạo lý giấu riêng dùng một mình là có tội, nhưng ở thế đạo này, cô ả chỉ có thể tin bản thân.
Với dị năng nước và nước suối không gian của cô ả, thì bản thân cô ả có thể tự mình trốn khỏi nguy hiểm. Sóng mắt thay đổi, thoáng nhìn người đàn ông bị tàn phế trong xe, cười lạnh một cái, người này chẳng qua là một người bình thường, nếu không phải vợ hắn là một người có dị năng thì sao cô ả có thể làm hợp tác chứ?
Bây giờ căn cứ đã ở trước mắt, cũng là lúc ai đi đường nấy. Nghe nói chủ nhân của căn cứ, Phương Hàm là một người có dị năng rất mạnh, căn cứ được hắn quản lý rất ngăn nắp, cô ả không tính bị níu chân lại.
Sau khi được thí nghiệm, cô ả đi đăng ký, dị năng nước của Tịch Ấu Vân đã đạt tới cấp hai, uy lực lớn hơn trước rất nhiều, cô ả cầm tấm thân phận màu trắng, cười chào với cặp vợ chồng kia “Anh Lý, chị Lý, em đi tìm hiểu thông tin coi có bạn em ở căn cứ này không”
“Ấu Vân, cô đi trước đi, tôi đem chồng tới phòng bệnh xem có thể chữa được chân cho hắn không” Cặp vợ chồng kia cũng là người lão luyện, năng lực quan sát rất tốt, sớm nhìn ra tính cách của Tịch Ấu Vân, không nói nhiều lời, nở nụ cười đạm bạc khách khí.
Đợi sau khi Tịch Ấu Vân đi khỏi đó, người phụ nữ kia khó chịu nói “Bạch nhãn lang, tách ra cũng tốt, bằng không chả biết bị bán lúc nào”
“Tiểu Tuyết, là anh làm liên lụy tới em” Người đàn ông kia áy náy cầm tay vợ mình, lúc nguy cấp, hắn sao nghĩ nhiều như thế, chỉ nghĩ tới việc cứu người quan trọng nhất, không nghĩ tới cuối cùng bản thân lại là dây trói vợ mình. Hắn vốn nghĩ tới cái chết nhưng lại bị vợ mình tát hai cái, nhìn người vợ đau lòng muốn chết, hắn sao có thể để cho cô ấy đau khổ, đành cố gắng sống qua ngày.
“Nói cái gì thế, em chỉ thấy anh cứu người như vậy chẳng đáng giá chút nào. Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết chung” Người vợ cúi người nhìn chồng mình, thở hổn hển an ủi “Lúc nãy em nghe nói trong căn cứ có một cô gái nhỏ có dị năng chữa khỏi, em đi xin cô ấy, cùng lắm đem tinh hạch của chúng ta đưa cho cô ấy, không chừng có thể chữa khỏi hai chân của anh”
Sau khi hỏi thăm chỗ ở của người có dị năng, cước chân vội vã của Tịch Ấu Vân đỡ vội hơn, ánh mắt cô ả nhanh chóng nhìn thấy cô gái mặc đồ trắng động lòng người.
Liễu Khê!! Cô ta còn sống!!
Liễu Khê vừa mới từ nguồn nước trở về, nghĩ tới việc năng lực tinh lọc của mình lại tăng lên, khuôn mặt mang theo mấy phần vui vẻ, trên đường còn thỉnh thoảng chào hỏi người khác.
Năng lực chữa bệnh của cô rất tốt, mà dược vật ngày càng ít đi, con người sao có thể không bị bệnh? Sự tồn tại của Liễu Khê ngày càng quan trọng. Hơn nữa cô luôn khách khí với người khác, đặc biệt là nụ cười thánh khiết mang theo mấy phần hi vọng kia, chỉ cần người khó chịu nhìn thấy cô cũng cảm thân tâm tình thoải mái như vừa chữa thương xong. Liễu Khê trở thành sự tồn tại vạn người mê trong căn cứ.
Híp mắt đánh giá, dáng người mảnh khảnh bây giờ mang theo sự mềm dẻo, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng và khoan khoái, ngay cả tóc cũng chỉnh tề, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, lộ ra lúm đồng tiền, hai má và cánh tay đều trắng nõn phấn nộn, vừa nhìn đã biết là người sống an nhàn sung sướng. Ở mạt thế này, người có khí sắc tốt như vậy là người được nuông chiều.
Sau lưng có hai binh lính cầm súng ống đi theo, hiển nhiên là vì bảo vệ cô, nhìn cuộc sống thoải mái của Liễu Khê ở trong căn cứ, Tịch Ấu Vân nghĩ xấu, không lẽ cô ta đã câu được Phương Hàm?
Tịch Ấu Vân nhìn quần áo dính bụi của mình, trên mặt còn có vết máu chưa khô, trên người có không ít vết thương, cánh tay và tóc mang theo không ít tro bụi, cả người bẩn thỉu như con chuột cống.
Trong lòng cô ả dâng lên sự ghen tị, bản thân khó khăn lắm mới tới căn cứ mà Liễu Khê lại được người khác nuông chiều.
Phương Hàm kia cũng chỉ là đàn ông bị sắc đẹp mê hoặc, xem ra vì Liễu Khê mà ra không ít tiền, ngay cả tiền thuê bảo vệ cũng dám bỏ ra, công phu trên giường của Liễu Khê này hẳn không tồi, làm cho Phương Hàm kia mê đảo tới điên cuồng.
Nhưng mà bản thân mình cũng không kém, nghĩ tới nước suối trong không gian có thể dưỡng nhan, khóe miệng Tịch Ấu Vân nâng lên, cô ả khinh thường việc làm đồ chơi, cô ả phải làm người vợ hợp pháp của Phương Hàm, tham gia vào việc quản lý căn cứ.
Trước đó phải làm cho bản thân sạch sẽ rồi mới nói tiếp, cô ả sẽ để cho Phương Hàm biết cô ả thích hợp với hắn hơn Liễu Khê nhiều.
Tịch Ấu Vân tràn đầy tự tin không biết, thật ra Liễu Khê chưa thấy mặt của Phương Hàm.
/80
|