Liễu Khê ôm ngực, có vòng tay giảm đau đớn, lúc chùy thủ đâm vào ngực, nàng không thấy đau.
Nghĩ tới lúc Hàn Chỉ ngã vào lòng nàng còn nói câu đừng lo lắng, cẩn thận, đợi ta. Tất cả chỉ là những chữ đơn giản. Vì vậy lúc đó nàng không dùng nước không gian còn thừa.
Cứu sống Hàn Chỉ thì sao? Nàng biết hắn không có năng lực ngăn cản hệ thống chuyển cảnh, không lẽ để Hàn Chỉ nhìn nàng chết trước mặt hắn lần nữa sao?
Quan hệ của Hàn Chỉ và hệ thống là bug kiềm chế lẫn nhau, hệ thống không thể tiêu diệt hắn mà hắn hình như không thể rời khỏi hệ thống. Lòng Liễu Khê nhảy một cái, hai tay ôm lấy bả vai của mình, cắn môi, nàng có chút sợ hãi.
Quan trọng là, hai chữ cẩn thận kia nghĩa là gì?
Vì sao lại là Hàn Chỉ chết đi? Liễu Khê có chút nghi ngờ, lần nào hệ thống cũng để cô chết, bởi vì cô là người chơi, cho nên luôn bị hệ thống khống chế ở một mức độ nào đó. Lần chết này của Hàn Chỉ chắc chắn là điều ngoài ý muốn, giống như cơn gió lốc vậy, do mấy kiểu kém âm kém dương tạo ra.
Mỗi lần nhìn tới quyền hạn không đủ, hệ thống cảm thấy buồn bực, nó cũng bị cái tên đó kiềm chế, ai bảo nó chỉ là người quản lý mà không phải là người sáng tạo chi. Thân phận của Hàn Chỉ giống như một loại virus, loại virus này tuân theo một tuần hoàn xảo diệu, hệ thống không có cách nào để giết chết nó, bởi vì cái vi diệu đó là sự cân bằng. Về phần trình tự cấp cao, xin lỗi, hệ thống không đủ quyền hạn.
“Không thể tin tưởng cô lại gả cho Hàn Chỉ, cái cảm giác bị đám nữ nhân đó nhìn với ánh mắt dao găm thế nào?” Nữ phụ xuất hiện trước mặt Liễu Khê, thấy bộ dạng khó chịu của nàng thì nói “Cô tự tử, không nghĩ tới cô lại là người thâm tình”
Liễu Khê ngẩng đầu, cười nói “Cộng hai điểm”
“Nhiệm vụ lần này cho cô 90 điểm, cộng thêm 5 điểm ấn tượng, tổng cộng 95 điểm” Nữ phụ cười yếu ớt, cho điểm rất rộng rãi.
Sau khi chấm điểm xong, nữ phụ biến mất.
[Căn cứ vào điểm của nữ phụ chấm, hệ thống bắt đầu đổi điểm. Người chơi hoàn thành nhiệm vụ thứ năm với danh hiệu vĩ đại, thưởng 4000 điểm, đạt mười ngày nghỉ, có thể dùng đổi đồ, tăng 1 điểm thuộc tính, tặng thêm một quả trứng vật nuôi sói trắng]
Âm thanh cứng nhắc máy móc của hệ thống vang lên, có điều Liễu Khê bỗng dưng cảm thấy có mùi vị của sự uể oải.
Liễu Khê lắc đầu, trước mắt xuất hiện một tầng khói trắng, sau khi khói tan hết thì con sói lông trắng xuất hiện trước mặt cô.
Vật nuôi? Vì sao hệ thống lại chấp nhất với nó thế? Thậm chí còn dùng mọi cách để đưa nó tới cạnh cô.
“Hệ thống, con vật nuôi này có lợi ích gì?” Liễu Khê ngồi xổm xuống nhìn con sói nhỏ mập mạp, xoay người bế lên, ánh mắt nó rất lớn, ngập nước, không giống sói mạnh mẽ, hai lỗ tai nho nhỏ chuyển động, ngay cả móng vuốt cũng toàn là thịt, nhìn thế nào cũng không ra công dụng.
[Đây không phải là sói trắng bình thường, móng vuốt của nó có thể so với đao, ngay cả vàng cũng có thể chặt đứt, đợi tới khi nó lớn lên, răng nanh có thể cắn vỡ kim loại, là một đồ tốt lúc đem đi lẫn để ở nhà giữ nhà]
“Ồ, lợi hại như thế có thể dùng làm đao không?” Liễu Khê cúi đầu nhìn con sói trong lòng, tay vuốt ve lưng sói nhỏ, lúc nghe được mấy lời khoác lác của hệ thống thì tay hơi dừng một chút.
【… 】
Hình như lúc nãy cô thấy ánh mắt sáng rực của nó trở nên ảm đạm khi hệ thống nói, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng không tránh được ánh mắt của Liễu Khê.
Con sói nhỏ này…
Liễu Khê nhíu mày, không lẽ điều hắn nói cẩn thận là hệ thống sao? Bàn tay tiếp tục vuốt ve con sói không dừng lại, lực đạo không nặng không nhẹ khiến con sói nhỏ thoải mái, ngẩng đầu cọ vào tay cô, đuôi nhỏ quẩy lên, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.
“Hệ thống, nuôi con vật nhỏ này thế nào? Để nó trong phòng được chứ?” Liễu Khê không thay đổi mặt mày, trong lòng có chút phiền muộn, nếu con sói nhỏ này là hệ thống thì có chút phiền toái.
[Người chơi thân mến, con vật nuôi này có thể coi như là như hình như bóng với chủ nhân, năng lực của nó rất lợi hại, lúc người chơi nguy hiểm nó có thể quên mình mà bảo vệ người chơi. Nếu nó rời khỏi người chơi một thời gian dài thì mạng của nó gặp nguy hiểm]
Bảo vệ em gái mày, Liễu Khê thật sự muốn chửi người. Nghĩ tới cảnh tượng ở chung với hệ thống sau này, Liễu Khê cảm thấy khó chịu vô cùng, cái loại bị giám thị trực tiếp này rất khó chịu.
Hệ thống, cậu là tên thích rình coi à?
Lần này Liễu Khê thật sự oan uổng hệ thống rồi, cách để hệ thống tham gia vào trò chơi đó là trở thành vật nuôi, nói thật, hệ thống cũng không vui khi trở thành con sói ngu ngốc bên cạnh Liễu Khê.
Cố nén áp lực và khó chịu xuống, Liễu Khê nghĩ nên đối phó với hệ thống thế nào nhưng nhìn đôi mắt màu đen của con sói trong lòng, cảm thấy lòng mềm đi hai phần. Nhưng mà cô sẽ tìm ra cách thôi.
“Vậy nói kịch bản lần này đi” Liễu Khê không nói nhiều, ngồi trên sofa mềm mại, tuy rằng Hàn Chỉ bảo cô đừng lo nhưng sao cô có thể không lo đây?
[Đinh! Người chơi thân mến, lần này xuyên vào tiểu thuyết mạt thế, mời xem kịch bản]
Qủa nhiên, tiểu thuyết mạt thế có không gian tùy thân đều có bàn tay vàng, cô cũng không ngoại lệ.
Nữ chính lần này là Tịch Ấu Vân, vào ngày bước vào thời mạt thế, nữ chính vì tránh zombie mà cánh tay bị thương, máu dính vào trên ngọc bội mà cô hay mang bên người, nữ chính tới một không gian. Trong không gian đó có một cái hồ, trong hồ có cá sống, bên hồ là nhà ở, ngoài ra còn có đất trồng lương thật, có núi rừng, trong núi rừng có cây ăn quả, có chim bay cá nhảy.
Tóm lại, ngoài việc không có người thì tất cả đều có. Vì vậy nữ chính trở thành người không bao giờ đói ở mạt thế. Đương nhiên nó chưa có đủ, ở một phòng trong nhà có một cái hồ, trong đó có nước suối có thể tẩy đi chất xấu.
Vì tránh đụng vào phương diện tu chân nên Liễu Khê không bỏ bí tịch tu chân trong không gian, hơn nữa không gian này phải dùng tinh thần lực để đi vào, vì thế Tịch Ấu Vân không cần lo lắng việc không gian bị lộ.
Đây là bối cảnh của chuyện xưa, về phần nữ chính Tịch Ấu Vân kia là người tư lợi, tâm ngoan thủ lạt, cô ta chia mọi người ra làm hai loại, một là có tác dụng với cô ta, còn một là không có tác dụng. Ai bảo lúc Liễu Khê viết bộ tiểu thuyết này, tâm trạng ác liệt vô cùng, vì thế trong này hoàn toàn có người không có sức mạnh.
Ban đầu Tịch Ấu Vấn ở cạnh thánh mẫu nữ phụ để trốn zombie, lúc biết mình có không gian, cô ta cố ý đưa chén nước kia cho nữ phụ, chén nước đó là nước suối và nước hồ trong không gian, cô ta có ý để cho nữ phụ thử nghiệm tác dụng của nước này.
Nếu có tác dụng thì cô ta uống vào, nếu không có tác dụng hoặc gây hại với người thì Tịch Ấu Vân không dùng.
Cũng bởi vì chén nước này mà nữ phụ có được dị năng linh lọc và chữa bệnh, chữa bệnh là có thể làm cho miệng vết thương của người được trị liệu khép lại, cấp bậc càng cao năng lực trị liệu càng mạnh, mà tinh lọc cũng kinh người, có thể tinh lọc được virus zombie, cho tới cuối truyện chỉ có mình nữ phụ có được dị năng này nên nữ phụ trở thành bánh trái thơm tho.
Dị năng của nữ chính Tịch Ấu Vân là nước, tới cuối, dị năng nước của nữ chính cao tới mức dọa người, uy lực có thể so với việc nước lũ bùng nổ.
Sau đó hai người tới một căn cứ, người cầm quyền là nam chính Phương Hàm, Phương Hàm vừa nhìn đã yêu nữ phụ, hơn nữa khi biết năng lực của nữ phụ thì càng liều mạng bảo vệ nữ phụ.
Tịch Ấu Vân coi trọng thế lực của Phương Hàm, lại cảm thấy hắn không tồi, không chút do dực cướp người, cuối cùng, vì nữ phụ là thánh mẫu, cứu một người mang ác ý đưa vào căn cứ, làm hại căn cứ bị hủy, bị người yếm khí, cuối cùng thì bị Tịch Ấu Vân thiết kế làm cho zombie cắn, zombie kia đã bị Tịch Ấu Vân cho uống nước suối nên nữ phụ không đủ cấp bậc để tinh lọc, cuối cùng trở thành zombie.
Không chỉ như vậy, nữ chính còn nghĩ cách đem nữ phụ tới phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm có thể lấy được phương pháp trị liệu virus zombie ở trên người nữ phụ, từ đó về sau nữ phụ trở thành thuốc giải độc.
Cuối cùng nữ chính gả cho Phương Hàm, hai người dựa vào thuốc giải độc mà đánh khắp toàn cầu, thành lập một đế quốc thống nhất.
Trong đó, những người bị nữ chính lợi dụng và hãm hại nhiều vô cùng, cho dù là cấp dưới trung thành hay là địch, chỉ cần không có tác dụng thì đều bị nữ chính vứt bỏ không chút do dự, nữ chính là người đạp lên thi thể mà đi lên, là một vị tướng quân đạp lên vạn cốt để xây dựng tòa thành.
Lần này vai diễn mà Liễu Khê đóng chính là nữ phụ thánh mẫu kia.
Liễu Khê khóc không nổi, không lẽ muốn cô đấu với nữ chính sao? Lần này sẽ chết người đó!
Sau khi làn khói trắng tản đi, nữ phụ thánh mẫu kia xuất hiện trước mắt Liễu Khê. Hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn Liễu Khê làm cô cảm thấy mình thấy thiên sứ xuất hiện.
Nữ phụ chính là loại người khiến người khác phải say mê, trên người mang theo mùi vị thánh khiết, cả người tản ra khí chất tinh thuần.
Qủa nhiên là thuộc tính của thánh mẫu, ngay cả ngoại hình cũng khiến người khác phải rung động.
“Nhiệm vụ lần này là gì? Xử lý nữ chính? Tôi nhớ cô ta đã hại cô biến thành zombie, còn mang cô quăng vào phòng thí nghiệm để chịu tra tấn” Liễu Khê xoa mắt, mở miệng hỏi, biến thành zombie không tri giác cho nên tra tấn chắc không đâu.
Không ngờ nữ phụ ở đối diện mở to mắt nhìn Liễu Khê giống như cô là người có tội ác gì đó vậy “Trời ạ, sao cô lại có suy nghĩ như vậy hả? Đó là suy nghĩ sai lầm. Ấu Vân vì cứu vớt nhân loại khắp thế giới nên mới làm như thế, những điều này tôi có thể hiểu, lúc Ấu Vân làm điều đó chắc chắn rất đau lòng”
“Bởi vậy, vì tình yêu và hòa bình, vì toàn thể nhân loại, tôi mong cô có thể cứu vớt mọi người trên thế giới này, cô nhất định làm được!” Sau khi dùng lời lẽ chính nghĩa chỉ trích Liễu Khê xong, nữ phụ cầm lấy hai tay, vẻ mặt thánh khiết khẩn cầu Liễu Khê, nói nhiệm vụ của cô.
Liễu Khê im lặng ôm dạ dày, cô sai rồi, cô thật sự rất xấu hổ, sao cô có thể dùng những ý nghĩ ti bỉ kia để đoán suy nghĩ của thánh mẫu? Hơn nữa người này còn là thánh mẫu trong thánh mẫu đó.
Thánh mẫu là cái gì? Đó là người mà bị người khác đánh mặt trái cũng sẽ đưa mặt phải, sau đó áy náy nhìn người đánh mình, tỏ vẻ mặt mình quá dày làm cho tay người kia đau.
Zombie là cái gì chứ? Thánh mẫu mới là tuyệt sắc!
Nghĩ tới lúc Hàn Chỉ ngã vào lòng nàng còn nói câu đừng lo lắng, cẩn thận, đợi ta. Tất cả chỉ là những chữ đơn giản. Vì vậy lúc đó nàng không dùng nước không gian còn thừa.
Cứu sống Hàn Chỉ thì sao? Nàng biết hắn không có năng lực ngăn cản hệ thống chuyển cảnh, không lẽ để Hàn Chỉ nhìn nàng chết trước mặt hắn lần nữa sao?
Quan hệ của Hàn Chỉ và hệ thống là bug kiềm chế lẫn nhau, hệ thống không thể tiêu diệt hắn mà hắn hình như không thể rời khỏi hệ thống. Lòng Liễu Khê nhảy một cái, hai tay ôm lấy bả vai của mình, cắn môi, nàng có chút sợ hãi.
Quan trọng là, hai chữ cẩn thận kia nghĩa là gì?
Vì sao lại là Hàn Chỉ chết đi? Liễu Khê có chút nghi ngờ, lần nào hệ thống cũng để cô chết, bởi vì cô là người chơi, cho nên luôn bị hệ thống khống chế ở một mức độ nào đó. Lần chết này của Hàn Chỉ chắc chắn là điều ngoài ý muốn, giống như cơn gió lốc vậy, do mấy kiểu kém âm kém dương tạo ra.
Mỗi lần nhìn tới quyền hạn không đủ, hệ thống cảm thấy buồn bực, nó cũng bị cái tên đó kiềm chế, ai bảo nó chỉ là người quản lý mà không phải là người sáng tạo chi. Thân phận của Hàn Chỉ giống như một loại virus, loại virus này tuân theo một tuần hoàn xảo diệu, hệ thống không có cách nào để giết chết nó, bởi vì cái vi diệu đó là sự cân bằng. Về phần trình tự cấp cao, xin lỗi, hệ thống không đủ quyền hạn.
“Không thể tin tưởng cô lại gả cho Hàn Chỉ, cái cảm giác bị đám nữ nhân đó nhìn với ánh mắt dao găm thế nào?” Nữ phụ xuất hiện trước mặt Liễu Khê, thấy bộ dạng khó chịu của nàng thì nói “Cô tự tử, không nghĩ tới cô lại là người thâm tình”
Liễu Khê ngẩng đầu, cười nói “Cộng hai điểm”
“Nhiệm vụ lần này cho cô 90 điểm, cộng thêm 5 điểm ấn tượng, tổng cộng 95 điểm” Nữ phụ cười yếu ớt, cho điểm rất rộng rãi.
Sau khi chấm điểm xong, nữ phụ biến mất.
[Căn cứ vào điểm của nữ phụ chấm, hệ thống bắt đầu đổi điểm. Người chơi hoàn thành nhiệm vụ thứ năm với danh hiệu vĩ đại, thưởng 4000 điểm, đạt mười ngày nghỉ, có thể dùng đổi đồ, tăng 1 điểm thuộc tính, tặng thêm một quả trứng vật nuôi sói trắng]
Âm thanh cứng nhắc máy móc của hệ thống vang lên, có điều Liễu Khê bỗng dưng cảm thấy có mùi vị của sự uể oải.
Liễu Khê lắc đầu, trước mắt xuất hiện một tầng khói trắng, sau khi khói tan hết thì con sói lông trắng xuất hiện trước mặt cô.
Vật nuôi? Vì sao hệ thống lại chấp nhất với nó thế? Thậm chí còn dùng mọi cách để đưa nó tới cạnh cô.
“Hệ thống, con vật nuôi này có lợi ích gì?” Liễu Khê ngồi xổm xuống nhìn con sói nhỏ mập mạp, xoay người bế lên, ánh mắt nó rất lớn, ngập nước, không giống sói mạnh mẽ, hai lỗ tai nho nhỏ chuyển động, ngay cả móng vuốt cũng toàn là thịt, nhìn thế nào cũng không ra công dụng.
[Đây không phải là sói trắng bình thường, móng vuốt của nó có thể so với đao, ngay cả vàng cũng có thể chặt đứt, đợi tới khi nó lớn lên, răng nanh có thể cắn vỡ kim loại, là một đồ tốt lúc đem đi lẫn để ở nhà giữ nhà]
“Ồ, lợi hại như thế có thể dùng làm đao không?” Liễu Khê cúi đầu nhìn con sói trong lòng, tay vuốt ve lưng sói nhỏ, lúc nghe được mấy lời khoác lác của hệ thống thì tay hơi dừng một chút.
【… 】
Hình như lúc nãy cô thấy ánh mắt sáng rực của nó trở nên ảm đạm khi hệ thống nói, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng không tránh được ánh mắt của Liễu Khê.
Con sói nhỏ này…
Liễu Khê nhíu mày, không lẽ điều hắn nói cẩn thận là hệ thống sao? Bàn tay tiếp tục vuốt ve con sói không dừng lại, lực đạo không nặng không nhẹ khiến con sói nhỏ thoải mái, ngẩng đầu cọ vào tay cô, đuôi nhỏ quẩy lên, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.
“Hệ thống, nuôi con vật nhỏ này thế nào? Để nó trong phòng được chứ?” Liễu Khê không thay đổi mặt mày, trong lòng có chút phiền muộn, nếu con sói nhỏ này là hệ thống thì có chút phiền toái.
[Người chơi thân mến, con vật nuôi này có thể coi như là như hình như bóng với chủ nhân, năng lực của nó rất lợi hại, lúc người chơi nguy hiểm nó có thể quên mình mà bảo vệ người chơi. Nếu nó rời khỏi người chơi một thời gian dài thì mạng của nó gặp nguy hiểm]
Bảo vệ em gái mày, Liễu Khê thật sự muốn chửi người. Nghĩ tới cảnh tượng ở chung với hệ thống sau này, Liễu Khê cảm thấy khó chịu vô cùng, cái loại bị giám thị trực tiếp này rất khó chịu.
Hệ thống, cậu là tên thích rình coi à?
Lần này Liễu Khê thật sự oan uổng hệ thống rồi, cách để hệ thống tham gia vào trò chơi đó là trở thành vật nuôi, nói thật, hệ thống cũng không vui khi trở thành con sói ngu ngốc bên cạnh Liễu Khê.
Cố nén áp lực và khó chịu xuống, Liễu Khê nghĩ nên đối phó với hệ thống thế nào nhưng nhìn đôi mắt màu đen của con sói trong lòng, cảm thấy lòng mềm đi hai phần. Nhưng mà cô sẽ tìm ra cách thôi.
“Vậy nói kịch bản lần này đi” Liễu Khê không nói nhiều, ngồi trên sofa mềm mại, tuy rằng Hàn Chỉ bảo cô đừng lo nhưng sao cô có thể không lo đây?
[Đinh! Người chơi thân mến, lần này xuyên vào tiểu thuyết mạt thế, mời xem kịch bản]
Qủa nhiên, tiểu thuyết mạt thế có không gian tùy thân đều có bàn tay vàng, cô cũng không ngoại lệ.
Nữ chính lần này là Tịch Ấu Vân, vào ngày bước vào thời mạt thế, nữ chính vì tránh zombie mà cánh tay bị thương, máu dính vào trên ngọc bội mà cô hay mang bên người, nữ chính tới một không gian. Trong không gian đó có một cái hồ, trong hồ có cá sống, bên hồ là nhà ở, ngoài ra còn có đất trồng lương thật, có núi rừng, trong núi rừng có cây ăn quả, có chim bay cá nhảy.
Tóm lại, ngoài việc không có người thì tất cả đều có. Vì vậy nữ chính trở thành người không bao giờ đói ở mạt thế. Đương nhiên nó chưa có đủ, ở một phòng trong nhà có một cái hồ, trong đó có nước suối có thể tẩy đi chất xấu.
Vì tránh đụng vào phương diện tu chân nên Liễu Khê không bỏ bí tịch tu chân trong không gian, hơn nữa không gian này phải dùng tinh thần lực để đi vào, vì thế Tịch Ấu Vân không cần lo lắng việc không gian bị lộ.
Đây là bối cảnh của chuyện xưa, về phần nữ chính Tịch Ấu Vân kia là người tư lợi, tâm ngoan thủ lạt, cô ta chia mọi người ra làm hai loại, một là có tác dụng với cô ta, còn một là không có tác dụng. Ai bảo lúc Liễu Khê viết bộ tiểu thuyết này, tâm trạng ác liệt vô cùng, vì thế trong này hoàn toàn có người không có sức mạnh.
Ban đầu Tịch Ấu Vấn ở cạnh thánh mẫu nữ phụ để trốn zombie, lúc biết mình có không gian, cô ta cố ý đưa chén nước kia cho nữ phụ, chén nước đó là nước suối và nước hồ trong không gian, cô ta có ý để cho nữ phụ thử nghiệm tác dụng của nước này.
Nếu có tác dụng thì cô ta uống vào, nếu không có tác dụng hoặc gây hại với người thì Tịch Ấu Vân không dùng.
Cũng bởi vì chén nước này mà nữ phụ có được dị năng linh lọc và chữa bệnh, chữa bệnh là có thể làm cho miệng vết thương của người được trị liệu khép lại, cấp bậc càng cao năng lực trị liệu càng mạnh, mà tinh lọc cũng kinh người, có thể tinh lọc được virus zombie, cho tới cuối truyện chỉ có mình nữ phụ có được dị năng này nên nữ phụ trở thành bánh trái thơm tho.
Dị năng của nữ chính Tịch Ấu Vân là nước, tới cuối, dị năng nước của nữ chính cao tới mức dọa người, uy lực có thể so với việc nước lũ bùng nổ.
Sau đó hai người tới một căn cứ, người cầm quyền là nam chính Phương Hàm, Phương Hàm vừa nhìn đã yêu nữ phụ, hơn nữa khi biết năng lực của nữ phụ thì càng liều mạng bảo vệ nữ phụ.
Tịch Ấu Vân coi trọng thế lực của Phương Hàm, lại cảm thấy hắn không tồi, không chút do dực cướp người, cuối cùng, vì nữ phụ là thánh mẫu, cứu một người mang ác ý đưa vào căn cứ, làm hại căn cứ bị hủy, bị người yếm khí, cuối cùng thì bị Tịch Ấu Vân thiết kế làm cho zombie cắn, zombie kia đã bị Tịch Ấu Vân cho uống nước suối nên nữ phụ không đủ cấp bậc để tinh lọc, cuối cùng trở thành zombie.
Không chỉ như vậy, nữ chính còn nghĩ cách đem nữ phụ tới phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm có thể lấy được phương pháp trị liệu virus zombie ở trên người nữ phụ, từ đó về sau nữ phụ trở thành thuốc giải độc.
Cuối cùng nữ chính gả cho Phương Hàm, hai người dựa vào thuốc giải độc mà đánh khắp toàn cầu, thành lập một đế quốc thống nhất.
Trong đó, những người bị nữ chính lợi dụng và hãm hại nhiều vô cùng, cho dù là cấp dưới trung thành hay là địch, chỉ cần không có tác dụng thì đều bị nữ chính vứt bỏ không chút do dự, nữ chính là người đạp lên thi thể mà đi lên, là một vị tướng quân đạp lên vạn cốt để xây dựng tòa thành.
Lần này vai diễn mà Liễu Khê đóng chính là nữ phụ thánh mẫu kia.
Liễu Khê khóc không nổi, không lẽ muốn cô đấu với nữ chính sao? Lần này sẽ chết người đó!
Sau khi làn khói trắng tản đi, nữ phụ thánh mẫu kia xuất hiện trước mắt Liễu Khê. Hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn Liễu Khê làm cô cảm thấy mình thấy thiên sứ xuất hiện.
Nữ phụ chính là loại người khiến người khác phải say mê, trên người mang theo mùi vị thánh khiết, cả người tản ra khí chất tinh thuần.
Qủa nhiên là thuộc tính của thánh mẫu, ngay cả ngoại hình cũng khiến người khác phải rung động.
“Nhiệm vụ lần này là gì? Xử lý nữ chính? Tôi nhớ cô ta đã hại cô biến thành zombie, còn mang cô quăng vào phòng thí nghiệm để chịu tra tấn” Liễu Khê xoa mắt, mở miệng hỏi, biến thành zombie không tri giác cho nên tra tấn chắc không đâu.
Không ngờ nữ phụ ở đối diện mở to mắt nhìn Liễu Khê giống như cô là người có tội ác gì đó vậy “Trời ạ, sao cô lại có suy nghĩ như vậy hả? Đó là suy nghĩ sai lầm. Ấu Vân vì cứu vớt nhân loại khắp thế giới nên mới làm như thế, những điều này tôi có thể hiểu, lúc Ấu Vân làm điều đó chắc chắn rất đau lòng”
“Bởi vậy, vì tình yêu và hòa bình, vì toàn thể nhân loại, tôi mong cô có thể cứu vớt mọi người trên thế giới này, cô nhất định làm được!” Sau khi dùng lời lẽ chính nghĩa chỉ trích Liễu Khê xong, nữ phụ cầm lấy hai tay, vẻ mặt thánh khiết khẩn cầu Liễu Khê, nói nhiệm vụ của cô.
Liễu Khê im lặng ôm dạ dày, cô sai rồi, cô thật sự rất xấu hổ, sao cô có thể dùng những ý nghĩ ti bỉ kia để đoán suy nghĩ của thánh mẫu? Hơn nữa người này còn là thánh mẫu trong thánh mẫu đó.
Thánh mẫu là cái gì? Đó là người mà bị người khác đánh mặt trái cũng sẽ đưa mặt phải, sau đó áy náy nhìn người đánh mình, tỏ vẻ mặt mình quá dày làm cho tay người kia đau.
Zombie là cái gì chứ? Thánh mẫu mới là tuyệt sắc!
/80
|