Liễu Khê đứng ở dưới cây bạch quả, lạnh lùng nhìn Hàn Hạ đang thất kinh, khóe miệng nâng lên nhàn nhạt, nở ra nụ cười châm chọc.
Thật ra nàng đã sớm phát hiện ra Phương Như, tất cả đều nhờ vật phẩm trên tay này, âm thanh kia rất rõ ràng. Chẳng qua nàng muốn xem Hàn Hạ này sẽ làm thế nào, không nghĩ tới lại làm trò này.
Người như vậy, không xứng làm đàn ông, dối trá, xảo yếu đuối.
Phương Như cũng vậy.
Nhìn Hàn Hạ không ngừng giải thích, nàng cảm thấy vô cùng phiền chán. Nàng thật sự rất thích Hàn Hạ, nếu không thích thì nàng sẽ không đi theo hắn về Hàn gia mà bỏ cả sơn trại lại như vậy.
Đối với biểu muội đơn thuần, hiền lành mà Hàn Hạ luôn nói, nàng luôn mang theo sự hi vọng về tình cảm tỷ muội. Huống chi, biểu muội này không khiến nàng thất vọng, bộ dạng dịu dàng mê người, mỗi cử động đều khiến người khác yêu thương.
Lúc nàng thấy người mà mình thích ôm biểu muội trong lòng, cảm giác của nàng lúc đó là muốn giết người! Để tay lên roi bên hông, nắm chặt, cắn chặt răng.
Nàng thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Liễu Khê bị đánh hỏng, đến lúc đó, coi nàng ta quyến rũ người khác như thế nào. Về phần Hàn Hạ, Phương Như không cho rằng hắn vô tội, cho dù là Liễu Khê quyến rũ đi chăng nữa, hắn cũng không thể làm như thế.
Lúc một cô gái lâm vào thời kỳ yêu đương, chỉ số thông minh luôn giảm xuống. Đối với người đàn ông mình yêu, luôn khoan dung mấy phần, mà người sai luôn là người con gái khác không chịu được sự tịch mịch.
Phương Như đúng là loại người này, nàng ta cố gắng giải thích cho Hàn Hạ, nhìn Liễu Khê không thuận mắt.
Rõ ràng mọi thứ đều rất tốt, chỉ cần Liễu Khê không cướp Hàn Hạ của nàng thì nàng sẽ yêu thương Liễu Khê như muội muội, Liễu Khê, vì sao cô phụ sự kỳ vọng của tôi?
Ánh mắt Phương Như như con gao nhỏ, nhìn Liễu Khê ai oán, may mà nàng ta còn nhớ đây là Hàn gia, không phải là sơn trại kia của nàng ta, nếu không phải là có Hàn Hạ thì nàng ta đã sớm dùng roi đánh người rồi.
Bước từng bước tới gần Liễu Khê, ánh mắt của Phương Như rất lạnh, đây là lân đầu Liễu Khê thấy loại ánh mắt chứa sát khí và máu tanh này, cả người run lên, cái ánh mắt không xem mạng người là gì này thật sự khiến người khác phải rét run.
Thậm chí, trong một giây, Liễu Khê cảm thấy Phương Như đem đầu của nàng kéo ra khỏi cổ cũng là chuyện dĩ nhiên.
Phương Như nâng tay lấy chiếc lá xanh biếc rơi rụng trên đầu Liễu Khê, động tác này khiến người Liễu Khê cứng lại, hoảng sợ nhìn Phương Như đang ở sát mình.
Nàng ta nhẹ nhàng sờ hai má của Liễu Khê, âm thanh của Phương Như rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm cho Liễu Khê nổi hết cả da gà “Mặc kệ là hắn trêu chọc ngươi hay ngươi quyến rũ hắn, ngươi nghe kỹ cho to, nếu để ta thấy một lần nữa, ta sẽ lấy một lớp da trên khuôn mặt nhỏ nhắn này xuống”
Giọng nói nhẹ như mây kia giống như đang khen trời hôm nay rất đẹp vậy, nhưng Liễu Khê tin rằng, những lời này đều là lời thật lòng của Phương Như.
Bỏ lại mấy câu đó, Phương Như cầm tay Hàn Hạ kéo đi. Trước khi đi, Hàn Hạ tặng cho Liễu Khê một ánh mắt áy náy.
Liễu Khê không thèm để ý Hàn Hạ, bây giờ nàng đã hiểu tại sao Hàn Hạ lại sợ Phương Như như vậy.
Đây mới là chủ nhân của trại cường đạo, quyết đoán sát phạt, cả người đầy máu tanh và sát khí, bởi vì có thực lực nên Phương Như không sợ cái gì cả.
“Tiểu thư, sao cô lại đứng nơi này?” Nha hoàn Thước Nhi hầu hạ bên người thấy Liễu Khê đã lâu không về, đi tới Phật đường tìm. Nha hoàn Thúy Nhi bên người đã bị Hàn phu nhân dùng cớ điều đi, tìm một nha hoàn mới đem tới đây.
Liễu Khê giật giật mình, thân thể của nàng lúc này thật sự không còn chút sức lực nào, hai chân mềm như không đứng được.
Thước Nhi đỡ tay nàng, đỡ Liễu Khê về phòng.
Từ nhỏ tới lớn, Liễu Khê chưa từng lâm vào tình cảnh như vậy, đến lúc này mới biết nhận thức của nàng rất ít. Từ lúc bắt đầu kịch bản đầu tiên, nàng luôn cho rằng đây chỉ là một trò chơi. Trò chơi là cái gì? Nó là một thứ mà muốn thì chơi, không muốn thì bỏ đi.
Từ lần đầu nàng chết, lúc mở mắt ra nàng đã sống lại. Là nhân vật tham gia trò chơi này, nàng đối đãi với mọi người như NPC, không bỏ vào quá nhiều cảm tình, ngoài người kia.
Liễu Khê căng thẳng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng chỉ nghĩ nếu như chết, khi sống lại sẽ gặp lại hắn nhưng nàng đã quên, nếu không gặp được hắn, thì làm sao?
Liễu Khê càng nghĩ càng rét lạnh, có chút đau đầu khó chịu.
“Thước Nhi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, em lui ra trước đi” Liễu Khê nhịn xuống không hét lên để phát tiết tất cả, tất cả mọi thứ biến thành tiếng thở dài vô lực.
Đem cả người vùi vào trong chăn dày, Liễu Khê ôm chặt mình, cả người lạnh đến run rẩy.
Nàng sợ hãi, không phải nàng sợ Phương Như, mà chết nhiều như vậy nàng đã quá quen với việc chết rồi. Nhưng mà, nàng đột nhiên phát hiện, nếu như không tìm thấy người kia thì nàng nên làm gì đây?
Suy nghĩ miên man, Liễu Khê bị dọa sợ ngủ thiếp đi, cau mày, cảm thấy cả người không khỏe chút nào.
Thước Nhi canh ở cửa, thấy tới giờ dùng bữa nhưng không thấy Liễu Khê dậy, nhịn không được đi vào, phát hiện trán Liễu Khê nóng, choáng váng mê mang nằm trên giường. Hai mắt Liễu Khê nhắm nghiền, ngay cả đôi môi phấn nộn như đóa hoa nở rộ cũng mất đi sinh khí.
Thước Nhi lo lắng báo với Hàn phu nhân, sau đó canh giữ bên người Liễu Khê, không rời đi, thỉnh thoảng thay khăn ướt cho Liễu Khê.
Liễu Khê cũng không hiểu tại sao lại không có sực lực như bình thường, vì sao nàng phải chơi trò chơi này? Nói không chừng, nàng chết thì có thể về nhà.
“Khê Nhi sao vậy?” Hàn phu nhân được nha hoàn đỡ vào phòng ngủ của Liễu Khê, thấy Thước Nhi tính hành lễ thì khoát tay áo. Bà ta biết chuyện gì đã xảy ra, cũng thầm mắng Hàn Hạ ngu ngốc, làm trò lại bị Phương Như bắt gặp.
Đối với chuyện Liễu Khê bị bệnh, Hàn phu nhân cũng khó chịu, không nghĩ tới đứa cháu gái này lại là một kẻ vô dụng, bị Phương Như dọa một chút đã sợ tới mức ốm đau thế này.
“Đại phu bảo thân thể của tiểu thư vốn đã yếu, lại bị dọa sợ, đây là tâm bệnh, phải điều trị từ từ” Thước Nhi ở cạnh cẩn thận lau mồ hôi cho Liễu Khê, thấy Hàn phu nhân vào cửa thì cung kính đứng một bên.
Hàn phu nhân gật đầu, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng, dặn dò cẩn thận “Ngươi hầu hạ Khê Nhi cho tốt, thiếu cái gì thì nói”
“Nô tì biết rồi ạ!” Thước Nhi lên tiếng, nhìn bóng đi xa của Hàn phu nhân.
Nhìn Liễu Khê nằm trên giường, thở dài một cái, không nghĩ Hàn phu nhân phải một hồi lâu mới tới thăm biểu tiểu thư, mà chỉ dừng lại một lát rồi đi mất. Đến đây, ngay cả ly trà nhỏ cũng không uống, chẳng qua chỉ là đối xử ngoài mặt thôi.
Không biết biểu tiểu thư này có thể sống qua ngày thú vào cửa hay không.
Bên Liễu Khê thì bị bệnh nặng, mà Phương Như cũng đã nghe ý kiến của Hàn Hạ, chuẩn bị trở về trại, cùng các huynh đệ thương lượng chuyện chiêu hàng của triều đình.
Ngoài nhân tố là Hàn Hạ ra, Phương Như còn lo lắng tới con đường của huynh đệ trong sơn trại, muốn cho họ một cơ hội đi trên con đường chân chính mà không phải trốn đông trốn tây, thậm chí khi vào thành cũng phải cải trang, chỉ vì sợ thấy trên tường thành có hình truy nã mình.
Huống chi, nàng ta muốn gả cho Hàn Hạ một cách quang minh chính đại chứ không phải lén lút bắt hắn lên trại, biến hắn thành cường đạo. Hàn Hạ từng nói với nàng, hắn muốn làm một vị quan tốt để tạo phúc cho con dân.
Phương Như thổi ly trà nóng, bình tĩnh ngồi một bên nói “Về chuyện này, chi bằng Hàn Hạ đi với ta một chuyến”
Ý cười trên môi Hàn phu nhân cứng lại, thiếu chút nữa xé rách khăn tay trong tay bà, hít một hơi thật sau, thân thiết nói “Việc học của Hạ Nhi rất nặng, lúc này mà đi, đường xá xa xôi, sao ta có thể yên tâm?”
“Bằng không cả Hàn gia cùng ta về trại, vào rừng làm cướp luôn cũng được” Phương Như không thay đổi, nghe nói, hôm đó biểu tiểu thư về thì bệnh, nàng ta chưa gặp lại Hàn Hạ, nhưng mà nàng cũng không an tâm để Hàn Hạ và biểu tiểu thư kia một chỗ.
Đây là lời uy hiếp trắng trợn, Hàn Hạ và Hàn phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đành gật đầu nói “Ta sẽ đi cùng nàng”
Một câu đã quyết định đường đi của hai người.
Liễu Khê không chút hứng thú với việc nàng, mệt mỏi nằm trên giường, mở một cánh cửa sổ, nàng có thể từ trong phòng thấy màu xanh bên ngoài kia.
“Tiểu thư, nên uống thuốc” Thước Nhi bưng một chén thuốc vào, thấy bộ dạng kinh ngạc ngẩn người của Liễu Khê thì đau lòng. Rõ ràng biểu tiểu thư mới là vị hôn thê của Hàn thiếu gia, vậy mà dạo này Phương cô nương kia luôn độc chiếm nơi ở của thiếu gia, làm tiểu thư càng ngày càng u oán, cả thân thể cũng vì vậy mà yếu đi.
Liễu Khê cầm chén thuốc đông y màu đen uống sạch, sau đó nằm xuống. Chỉ cần nàng đồng ý, lấy nước không gian mà hệ thống thưởng cho thì tự dưng khỏi bệnh thôi.
Chỉ là, không hiểu sao nàng không làm thế. Chui rúc vào sừng trâu tự ngược bản thân mình, nàng không có phương hướng để đi, làm sao có tinh thần ăn hiếp người khác?
[Đinh! Người chơi thân mến, nhanh chóng khỏi bệnh, đừng quên có một con sói nhỏ đang đợi cô tới chuộc đó!]
Chắc là do không thể nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Liễu Khê lúc này làm hệ thống phải tìm cách lôi lực chú ý của cô.
“Không có hứng thú, cho dù có đem sao trên trời xuống tôi cũng chướng mắt” Liễu Khê vùi đầu vào chăn mềm, miễn cường nói.
[A! Người chơi thân mến, nếu tiếp tục thì có lẽ sẽ gặp được người nào đó]
Lần này Liễu Khê không trả lời, bây giờ cô thật sự rất sợ, người kia tồn tại thật sao?
Nếu cô thật sự thề non hẹn biển với người kia, đến lúc cô hoàn thành nhiệm vụ xong, trở về nhà thì có thể gặp người kia nữa hay không? Không lẽ tới lúc đó tách ra, bọn họ sẽ không gặp nhau nữa sao?
[Người chơi thân mến, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, bản hệ thống sẽ nói cách giải quyết cho cô]
Hệ thống nhìn không nổi cái bộ dạng này của Liễu Khê, đành ra đòn sát thủ.
“Hệ thống, tôi không tin cậu đâu!” Liễu Khê im lặng nửa ngày, nói một câu.
Hệ thống:…
Bản hệ thống đi đây, khó lắm tôi mới có một chút thiện tâm nhưng lại bị miệt thị, mặc kệ, thích làm gì đó thì làm, dù sao nhiệm vụ không hoàn thành, người chịu phạt không phải là bản hệ thống.
Tuy Liễu Khê nói như vậy nhưng vẫn đả thông tinh thần. Bây giờ cô không có người giúp đỡ, không biết làm sao để khiến cho Hàn Hạ thân bại danh liệt đây.
Ngón tay trơn bóng vuốt váy, Liễu Khê nghĩ tới Phương Như sẽ được phong làm nữ tướng quân, khóe miệng nở nụ cười nhạt, ngoài Phương Như ra, ai có thể khiến cho Hàn Hạ thân bại danh liệt đây?
/80
|