Là con người đều sẽ có điểm yếu, hắn cũng không ngoại lệ.
Rõ ràng biết rõ Lam Chỉ Tịch không làm gì được cô, nhưng hắn vẫn sợ vạn nhất.
Vạn nhất cô chạm vào lưỡi dao một chút, vạn nhất loại dung dịch Đoàn Triết Minh nói là khắc tinh của tang thi vương, cô không thể tái sinh, cứ thế mà chết đi.
Vậy hắn làm sao bây giờ?
Trước mắt Cố Mạc tối sầm, trước lúc mất ý thức, hắn thấy cô vẫn bình an đứng đó.
Thật may quá, em ấy không sao.
Hắn, cũng an tâm rồi.
Đoàn Triết Minh âm âm trắc trắc cười, một nhát do Đoạt Hồn Kiếm đâm trúng, linh hồn của hắn sẽ càng thương tổn trầm trọng. Hiện tại chỉ cần rút Thần Ấn Thần Tử trong linh hồn của hắn ra, mục đích của hắn liền thành rồi!
“Hahaha… đúng là ông trời cũng giúp…”
Soạt!
Ầm ầm!
Đoàn Triết Minh còn chưa nói xong. Sơ Nghiên vốn đứng cách ở đó mấy mét ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, một cước đá thẳng vào gương mặt hắn. Tốc độ của cô quá nhanh, Đoàn Triết Minh hoàn toàn không kịp né tránh, bị cô đá văng ra xa, gương mặt tuấn tú bầm dập, Đoàn Triết Minh cảm giác cả trời đất điều quay cuồng.
Linh lực!? Không, Thần lực!
Hơn nữa còn là Thiên Phú Lĩnh vực! Đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể có!
Cô ta không phải nhiệm vụ giả bình thường!
Cô ta cũng đến từ Thời Không Chi Uyên!
Cô ta là ai!!?
Sơ Nghiên, Sơ Nghiên, Ở Thời Không Chi Uyên hắn xưa nay chưa từng nghe đến cái tên này!
Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Nghiên, sát ý trên gương mặt kia, đến hắn cũng phải rùng mình.
[Ngươi rốt cuộc là ai!]
Cung Tầm mở to mắt, gương mặt Sơ Nghiên lúc này vô cùng giận dữ, từ lúc hắn quen cô đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô giận dữ đến như vậy, xung quanh cô ấy tỏa ra một loại áp lực vô hình lạnh lẽo, chân hắn hoàn toàn không nghe theo mình nữa, mềm nhũn không chút sức lực.
Giờ phút này hắn đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa hai người giống như một con kiến nhỏ bé và một vị đế vương tôn quý, khoảng cách xa đến mức mấy tháng ở chung như tan thành bọt biển, hắn với cô nhỏ bé không đáng kể. Người trước mắt, xa lạ một cách kỳ lạ.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Lực lượng không phù hợp xuất hiện! Cảnh báo!]
Thiên Hoa ở trong không gian hệ thống cũng lạnh run, nó một chữ cũng không dám hé lời, mặc cho hệ thống luôn miệng cảnh báo. Hiện tại dù có bị Thiên Đạo ba ba phát hiện rồi giáng tử lôi, nó cũng chấp nhận!
Thiên a, ký chủ tức giận, nó cũng không dám nói chuyện. Nó đi theo cô qua biết bao vị diện rồi, lần đầu thấy ký chủ tức giận như vậy, đến Lĩnh Vực đều sử dụng rồi a!!!
Nguyệt Thượng Thiên Tôn rõ ràng nói tính cách ký chủ rất tốt a! Tốt thì tốt nhưng lúc nổi giận quá đáng sợ! Ô ô ô….
Sơ Nghiên đánh bay Đoàn Triết Minh xong, liền đỡ lấy Cố Mạc, ngồi xuống. Xung quanh cô lúc này hàn khí bức người, mười dặm xung quanh đều đã đóng băng, cũng chỉ có hai người đoàn Triết Minh và Cung Tầm còn giữ được ý thức mà không bị hoá băng.
Nhìn Đoạt Hồn Kiếm không ngừng hấp thụ linh hồn của hắn, cô lập tức rút nó ra, sau đó giúp hắn cầm máu.
“Cố Mạc?”
Sơ Nghiên ném Đoạt Hồn Kiếm sang một bên, nhỏ giọng kêu một tiếng. Không có tiếng đáp lại. Cơ thể người trong lòng từ từ lạnh đi, sắc mặt hắn cũng đã tái nhợt.
Cô im lặng một chút, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, tự đâm vào ngực mình. Cô lấy máu đầu tim làm dẫn, khẽ lẩm bẩm niệm chú. Giọt máu rơi vào miệng của Cố mạc, trên trán hai người sáng lên, hình thành một loại ấn ký màu vàng óng đẹp mắt.
Thiên Hoa trừng mắt, không nhịn được nữa lập tức hiện ra ngăn cản.
[Ký chủ! Không được! Đây là cấm thuật! Linh hồn của chị còn bị tổn thương, miễn cưỡng dùng nó sẽ rất nguy hiểm a!! Chị quen biết hắn mới bao lâu, có đáng không a!]
Trói buộc linh hồn sẽ giúp Cố Mạc bảo vệ được hồn phách và từ từ chữa trị, nhưng cùng lúc đó ký chủ cũng sẽ chịu tổn thương tương tự!
Ta quen biết hắn, rất lâu rồi.
Qua rất nhiều vị diện, sống rất nhiều đời, mỗi lần đều bỏ lỡ hắn.
Sơ Nghiên không thèm nghe nó, đợi ánh sáng biến mất, đồ án trên trán lập tức lưu chuyển, ở bên cổ hai người đồng thời xuất hiện một vết bớt hoa anh túc màu trắng.
Huhu ký chủ, chị làm như vậy nó biết ăn nói với Nguyệt Thượng thiên tôn như thế nào đây a!!!!
Nhưng hiện tại khế ước cũng đã thành, nó cũng không có cách nào khác.
Trói buộc hoàn thành, sắc mặt Sơ Nghiên liền không tốt lắm.
Cô để Cố Mạc nằm xuống, có thể cứu được thần hồn của hắn, nhưng cơ thể hiện tại của Cố Mạc đã chết.
Vậy thì để tên kia bồi táng cùng hắn đi.
Xoẹt!
Sơ Nghiên xuất hiện trước mặt Đoàn Triết Minh, một chân đạp thẳng lên bụng hắn, thần lực nghiền ép xuống, khiến băng dưới chân cũng vỡ vụn. Đoàn Triết Minh hộc máu, thống khổ kêu lớn.
"Ngươi…"
Đoàn Triết Minh nheo mắt, thật sâu ghi nhớ ánh mắt kia. Kim sắc… đồng tử kim sắc…
Giống như hắn đã từng thấy nó ở đâu rồi.
"Ngươi có thể đi chết được rồi."
Sơ Nghiên lạnh lùng lên tiếng, thật mạnh giẫm xuống. Một đốm sáng vụt đi, ánh mắt Sơ Nghiên lãnh đạm vô cùng, nhẹ nhàng mở miệng:
"Muốn chạy?"
Chỉ thấy đốm sáng kia tựa hồ va phải cái gì, đã bị nhốt lại giữa không trung.
Ý niệm Sơ Nghiên vừa động, Đoạt Hồn Kiếm vẫn nằm bất động bên cạnh cơ thể Cố Mạc đột nhiên động, tiếng kiếm xé gió xẹt qua, đâm thẳng vào hồn phách kia.
Aaaa!!
Tiếng hét lớn vang lên, hồn phách của Đoàn Triết Minh liền nháy mắt bị Đoạt Hồn Kiếm đánh tan.
Sơ Nghiên nhíu mày, ánh mắt lóe lên sát khí.
Chỉ là một phân hồn.
Đợi bổn quân quay về, nhất định sẽ đem ngươi phây thây vạn đoạn.
Dám động vào người của ta ngay trước mặt ta, tuyệt đối không thể tha thứ!
Lúc này, phía Cố Mạc lại có dị động. Linh hồn hắn từ từ rời thể, Sơ Nghiên lập tức tiến đến, Linh hồn của hắn cực kỳ tinh thuần. Mặc dù có chút yếu ớt. Sơ Nghiên còn chưa đến gần, cũng chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của hắn, một trận sấm sét từ trên cao đánh xuống.
Ầm!
Xẹt xẹt!
[Ký chủ cẩn thận! Thiên Đạo phát hiện chị là kẻ không phù hợp, đang muốn loại bỏ chị! Chúng ta phải lập tức rời đi!]
Sơ Nghiên không phòng bị, bị tử lôi đánh trúng, phun ra một ngụm máu. Cô nâng mắt nhìn lôi vân tụ lại trên đầu, tử sắc điện quang không ngừng lưu chuyển không ngừng. Tử lôi nháy mắt hướng về phía cô đánh xuống, Sơ Nghiên mở mắt, kim sắc đồng tử trừ ngược lại vân lôi, tinh thần lực của cô phóng ra, bẻ cong Tử điện.
"Một lôi vân nho nhỏ cũng dám đánh bổn Quân?"
Xung quanh Sơ Nghiên đột nhiên nổi gió lên, Tử lôi dữ dội đánh xuống, đánh thẳng vào cơ thể Sơ Nghiên.
Thiên Hoa nhìn động thái của ký chủ nhà nó, tựa hồ chuẩn bị đánh trả, thầm kêu không xong!
Nó quan sát xung quanh, không gian chấn động mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy, vị diện này chắc chắn sẽ sụp đổ!
[Ký chủ!]
Hiện tại cũng chỉ còn có mình nó, Cung Tầm cũng bị chấn động không gian mà ngất đi rồi.
[Tích, cưỡng chế rút khỏi vị diện…]
Trước mắt Sơ Nghiên một mảnh tối sầm, trước khi ngất đi vẫn không thể đưa mắt nhìn qua thi thể Cố Mạc một chút.
________
Ở một nơi khác lúc này
Thời Không Chi Uyên, Hỗn Độn Giới.
Hàm Băng Trì, điện chủ của Điện Quang Minh.
Giữa hồ, một nam tử lơ lửng ngồi xếp bằng, xung quanh hắn bạch quang lưu động. Hai mắt hắn nhắm nghiền, lộ ra hàng mi dài cong. Dung mạo hắn tuấn mỹ, mỗi đường nét trên gương mặt đều tựa như thiên địa tạo hoá tỉ mỉ điêu khắc mà thành, đường nét mang theo sự ôn hoà nhã nhặn. Sống mũi thẳng tắp, làn da tựa bạch ngọc, mày kiếm rậm mà sắt bén. Hắn mặc một bộ thanh y đường nét trên y phục được thêu dệt hết sức tỉ mỉ tinh xảo, tôn lên dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Nam tử đột nhiên mở mắt, đồng tử loé lên huyết quang, hắn than nhẹ một tiếng.
Nhanh như vậy đã tìm được đệ rồi, Thiên Mặc.
Không ngờ phân hồn của hắn lại bị người khác đánh tan. Kẻ này rốt cuộc là ai đây?
Là trùng hợp, hay kẻ này đang bảo vệ Thiên Mặc?
Xem ra lần này hắn vẫn là đích thân đi mới yên tâm được.
"Người đến."
________
[Tổng hợp dữ liệu, bắt đầu….]
[Báo cáo, thiệt hại gây ra tại vị diện Mạt thế số 95 là 50%, bắt đầu khấu hao tích phân…]
[Ting, khấu hao thành công, tích phân còn -1000.]
[Hệ thống 000, Thiên Hoa bị phạt 10000 tích phân, giáng ba cấp, bảng xếp hạng hiện tại, đứng vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng hệ thống.]
[Phần thưởng nhận được từ vị diện còn 0. Hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, hồn lực bổ sung nhân đôi!]
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Phát hiện nhiệm vụ giả vi phạm quy tắc của Trung Tâm Quản lý Thời không, cưỡng chế tiến vào vị diện trừng phạt...]
_____________
Thút thít!
Sơ Nghiên ngủ một giấc thật lâu, đến lúc tỉnh lại đã nghe tiếng khóc thút thít và tiếng lầm bầm bên tai.
Cô hơi nhíu mi, ồn quá.
Ai đang khóc vậy?
Sơ Nghiên hơi mở mắt, nhìn xung quanh một lượt. Cô hiện tại đang nằm trên một chiếc giường gỗ. Bốn phía là lụa mỏng đỏ rực rũ xuống, chăn giường cũng đều là màu đỏ. Mà tiếng khóc thút thít kia truyền đến từ trên người cô. Sơ Nghiên ngồi dậy, làm vật nhỏ trên người cô lộn nhào một vòng lăn xuống giường.
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn nó, là một cục bông tròn tròn mềm mại màu trắng.
Nó thấy cô tỉnh lại, lập tức dùng móng vuốt nhỏ lao lao nước mắt, hai mắt màu tím long lanh nhìn cô.
[Ký chủ! Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi a!!!]
Nói, Thiên Hoa lập tức từ dưới giường bay lên, lượng quanh Sơ Nghiên mấy vòng, rồi nhào vào lồng ngực cô.
Ký chủ?
Sơ Nghiên nâng mi, đem nó bắt lấy, xách lên để trước mặt. Thiên Hoa bị treo ngược, bất mãn quơ quơ tay chân ngắn ngủn, lại không làm gì được.
“Ngươi là thứ gì?”
Thiên Hoa phồng má, nếu không phải ký chủ bị trừ hết tích phân, còn bị ném đến thế giới trừng phạt, nó mới không phải dùng bản thể như này a!
Đúng là một đám người không có mắt, mặc dù là sếp của nó, không nể mặt mũi của nó, nhưng cũng phải xem ký chủ nhà nó là ai a!!
Nó còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ném vào vị diện rồi!
Đợi nó quay về, tuyệt đối phải mượn danh ký chủ, khiến bọn họ sợ mất mật!
Hic, còn đánh nó rớt đến ba hạng! Nó đúng là thảm a!!
[Ký chủ, em là Thiên Hoa a! Là hệ thống của chị!]
Sơ Nghiên nhíu nhíu mày, đem nó xoay một vòng, lạnh nhạt lên tiếng:
"Thứ ngu ngốc này từ đâu chui vào cung của bản tôn vậy?"
Thiên Hoa: [????]
Nà ní?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
[Ký chủ chị là Sơ Nghiên a! Em là hệ thống của chị, chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ a!? Chị quên rồi sao?]
Thiên Hoa hoảng, dùng móng vuốt nhỏ túm lấy tay Sơ Nghiên, vừa lo sợ lại kích động giải thích.
Chẳng lẽ… sẽ không phải như nó nghĩ đi!!!
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn nó, trong mắt đều là xa lạ và lạnh lùng.
"Sơ Nghiên là ai? Nhiệm vụ cái gì? Vật nhỏ, ngươi đang đùa cợt với bản tôn?"
Thiên Hoa sốc.
Aaaaa!!! Cứu! Ký chủ nhà nó mất trí nhớ rồi!!!
Rõ ràng biết rõ Lam Chỉ Tịch không làm gì được cô, nhưng hắn vẫn sợ vạn nhất.
Vạn nhất cô chạm vào lưỡi dao một chút, vạn nhất loại dung dịch Đoàn Triết Minh nói là khắc tinh của tang thi vương, cô không thể tái sinh, cứ thế mà chết đi.
Vậy hắn làm sao bây giờ?
Trước mắt Cố Mạc tối sầm, trước lúc mất ý thức, hắn thấy cô vẫn bình an đứng đó.
Thật may quá, em ấy không sao.
Hắn, cũng an tâm rồi.
Đoàn Triết Minh âm âm trắc trắc cười, một nhát do Đoạt Hồn Kiếm đâm trúng, linh hồn của hắn sẽ càng thương tổn trầm trọng. Hiện tại chỉ cần rút Thần Ấn Thần Tử trong linh hồn của hắn ra, mục đích của hắn liền thành rồi!
“Hahaha… đúng là ông trời cũng giúp…”
Soạt!
Ầm ầm!
Đoàn Triết Minh còn chưa nói xong. Sơ Nghiên vốn đứng cách ở đó mấy mét ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, một cước đá thẳng vào gương mặt hắn. Tốc độ của cô quá nhanh, Đoàn Triết Minh hoàn toàn không kịp né tránh, bị cô đá văng ra xa, gương mặt tuấn tú bầm dập, Đoàn Triết Minh cảm giác cả trời đất điều quay cuồng.
Linh lực!? Không, Thần lực!
Hơn nữa còn là Thiên Phú Lĩnh vực! Đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể có!
Cô ta không phải nhiệm vụ giả bình thường!
Cô ta cũng đến từ Thời Không Chi Uyên!
Cô ta là ai!!?
Sơ Nghiên, Sơ Nghiên, Ở Thời Không Chi Uyên hắn xưa nay chưa từng nghe đến cái tên này!
Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Nghiên, sát ý trên gương mặt kia, đến hắn cũng phải rùng mình.
[Ngươi rốt cuộc là ai!]
Cung Tầm mở to mắt, gương mặt Sơ Nghiên lúc này vô cùng giận dữ, từ lúc hắn quen cô đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô giận dữ đến như vậy, xung quanh cô ấy tỏa ra một loại áp lực vô hình lạnh lẽo, chân hắn hoàn toàn không nghe theo mình nữa, mềm nhũn không chút sức lực.
Giờ phút này hắn đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa hai người giống như một con kiến nhỏ bé và một vị đế vương tôn quý, khoảng cách xa đến mức mấy tháng ở chung như tan thành bọt biển, hắn với cô nhỏ bé không đáng kể. Người trước mắt, xa lạ một cách kỳ lạ.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Lực lượng không phù hợp xuất hiện! Cảnh báo!]
Thiên Hoa ở trong không gian hệ thống cũng lạnh run, nó một chữ cũng không dám hé lời, mặc cho hệ thống luôn miệng cảnh báo. Hiện tại dù có bị Thiên Đạo ba ba phát hiện rồi giáng tử lôi, nó cũng chấp nhận!
Thiên a, ký chủ tức giận, nó cũng không dám nói chuyện. Nó đi theo cô qua biết bao vị diện rồi, lần đầu thấy ký chủ tức giận như vậy, đến Lĩnh Vực đều sử dụng rồi a!!!
Nguyệt Thượng Thiên Tôn rõ ràng nói tính cách ký chủ rất tốt a! Tốt thì tốt nhưng lúc nổi giận quá đáng sợ! Ô ô ô….
Sơ Nghiên đánh bay Đoàn Triết Minh xong, liền đỡ lấy Cố Mạc, ngồi xuống. Xung quanh cô lúc này hàn khí bức người, mười dặm xung quanh đều đã đóng băng, cũng chỉ có hai người đoàn Triết Minh và Cung Tầm còn giữ được ý thức mà không bị hoá băng.
Nhìn Đoạt Hồn Kiếm không ngừng hấp thụ linh hồn của hắn, cô lập tức rút nó ra, sau đó giúp hắn cầm máu.
“Cố Mạc?”
Sơ Nghiên ném Đoạt Hồn Kiếm sang một bên, nhỏ giọng kêu một tiếng. Không có tiếng đáp lại. Cơ thể người trong lòng từ từ lạnh đi, sắc mặt hắn cũng đã tái nhợt.
Cô im lặng một chút, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, tự đâm vào ngực mình. Cô lấy máu đầu tim làm dẫn, khẽ lẩm bẩm niệm chú. Giọt máu rơi vào miệng của Cố mạc, trên trán hai người sáng lên, hình thành một loại ấn ký màu vàng óng đẹp mắt.
Thiên Hoa trừng mắt, không nhịn được nữa lập tức hiện ra ngăn cản.
[Ký chủ! Không được! Đây là cấm thuật! Linh hồn của chị còn bị tổn thương, miễn cưỡng dùng nó sẽ rất nguy hiểm a!! Chị quen biết hắn mới bao lâu, có đáng không a!]
Trói buộc linh hồn sẽ giúp Cố Mạc bảo vệ được hồn phách và từ từ chữa trị, nhưng cùng lúc đó ký chủ cũng sẽ chịu tổn thương tương tự!
Ta quen biết hắn, rất lâu rồi.
Qua rất nhiều vị diện, sống rất nhiều đời, mỗi lần đều bỏ lỡ hắn.
Sơ Nghiên không thèm nghe nó, đợi ánh sáng biến mất, đồ án trên trán lập tức lưu chuyển, ở bên cổ hai người đồng thời xuất hiện một vết bớt hoa anh túc màu trắng.
Huhu ký chủ, chị làm như vậy nó biết ăn nói với Nguyệt Thượng thiên tôn như thế nào đây a!!!!
Nhưng hiện tại khế ước cũng đã thành, nó cũng không có cách nào khác.
Trói buộc hoàn thành, sắc mặt Sơ Nghiên liền không tốt lắm.
Cô để Cố Mạc nằm xuống, có thể cứu được thần hồn của hắn, nhưng cơ thể hiện tại của Cố Mạc đã chết.
Vậy thì để tên kia bồi táng cùng hắn đi.
Xoẹt!
Sơ Nghiên xuất hiện trước mặt Đoàn Triết Minh, một chân đạp thẳng lên bụng hắn, thần lực nghiền ép xuống, khiến băng dưới chân cũng vỡ vụn. Đoàn Triết Minh hộc máu, thống khổ kêu lớn.
"Ngươi…"
Đoàn Triết Minh nheo mắt, thật sâu ghi nhớ ánh mắt kia. Kim sắc… đồng tử kim sắc…
Giống như hắn đã từng thấy nó ở đâu rồi.
"Ngươi có thể đi chết được rồi."
Sơ Nghiên lạnh lùng lên tiếng, thật mạnh giẫm xuống. Một đốm sáng vụt đi, ánh mắt Sơ Nghiên lãnh đạm vô cùng, nhẹ nhàng mở miệng:
"Muốn chạy?"
Chỉ thấy đốm sáng kia tựa hồ va phải cái gì, đã bị nhốt lại giữa không trung.
Ý niệm Sơ Nghiên vừa động, Đoạt Hồn Kiếm vẫn nằm bất động bên cạnh cơ thể Cố Mạc đột nhiên động, tiếng kiếm xé gió xẹt qua, đâm thẳng vào hồn phách kia.
Aaaa!!
Tiếng hét lớn vang lên, hồn phách của Đoàn Triết Minh liền nháy mắt bị Đoạt Hồn Kiếm đánh tan.
Sơ Nghiên nhíu mày, ánh mắt lóe lên sát khí.
Chỉ là một phân hồn.
Đợi bổn quân quay về, nhất định sẽ đem ngươi phây thây vạn đoạn.
Dám động vào người của ta ngay trước mặt ta, tuyệt đối không thể tha thứ!
Lúc này, phía Cố Mạc lại có dị động. Linh hồn hắn từ từ rời thể, Sơ Nghiên lập tức tiến đến, Linh hồn của hắn cực kỳ tinh thuần. Mặc dù có chút yếu ớt. Sơ Nghiên còn chưa đến gần, cũng chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của hắn, một trận sấm sét từ trên cao đánh xuống.
Ầm!
Xẹt xẹt!
[Ký chủ cẩn thận! Thiên Đạo phát hiện chị là kẻ không phù hợp, đang muốn loại bỏ chị! Chúng ta phải lập tức rời đi!]
Sơ Nghiên không phòng bị, bị tử lôi đánh trúng, phun ra một ngụm máu. Cô nâng mắt nhìn lôi vân tụ lại trên đầu, tử sắc điện quang không ngừng lưu chuyển không ngừng. Tử lôi nháy mắt hướng về phía cô đánh xuống, Sơ Nghiên mở mắt, kim sắc đồng tử trừ ngược lại vân lôi, tinh thần lực của cô phóng ra, bẻ cong Tử điện.
"Một lôi vân nho nhỏ cũng dám đánh bổn Quân?"
Xung quanh Sơ Nghiên đột nhiên nổi gió lên, Tử lôi dữ dội đánh xuống, đánh thẳng vào cơ thể Sơ Nghiên.
Thiên Hoa nhìn động thái của ký chủ nhà nó, tựa hồ chuẩn bị đánh trả, thầm kêu không xong!
Nó quan sát xung quanh, không gian chấn động mạnh, nếu còn tiếp tục như vậy, vị diện này chắc chắn sẽ sụp đổ!
[Ký chủ!]
Hiện tại cũng chỉ còn có mình nó, Cung Tầm cũng bị chấn động không gian mà ngất đi rồi.
[Tích, cưỡng chế rút khỏi vị diện…]
Trước mắt Sơ Nghiên một mảnh tối sầm, trước khi ngất đi vẫn không thể đưa mắt nhìn qua thi thể Cố Mạc một chút.
________
Ở một nơi khác lúc này
Thời Không Chi Uyên, Hỗn Độn Giới.
Hàm Băng Trì, điện chủ của Điện Quang Minh.
Giữa hồ, một nam tử lơ lửng ngồi xếp bằng, xung quanh hắn bạch quang lưu động. Hai mắt hắn nhắm nghiền, lộ ra hàng mi dài cong. Dung mạo hắn tuấn mỹ, mỗi đường nét trên gương mặt đều tựa như thiên địa tạo hoá tỉ mỉ điêu khắc mà thành, đường nét mang theo sự ôn hoà nhã nhặn. Sống mũi thẳng tắp, làn da tựa bạch ngọc, mày kiếm rậm mà sắt bén. Hắn mặc một bộ thanh y đường nét trên y phục được thêu dệt hết sức tỉ mỉ tinh xảo, tôn lên dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Nam tử đột nhiên mở mắt, đồng tử loé lên huyết quang, hắn than nhẹ một tiếng.
Nhanh như vậy đã tìm được đệ rồi, Thiên Mặc.
Không ngờ phân hồn của hắn lại bị người khác đánh tan. Kẻ này rốt cuộc là ai đây?
Là trùng hợp, hay kẻ này đang bảo vệ Thiên Mặc?
Xem ra lần này hắn vẫn là đích thân đi mới yên tâm được.
"Người đến."
________
[Tổng hợp dữ liệu, bắt đầu….]
[Báo cáo, thiệt hại gây ra tại vị diện Mạt thế số 95 là 50%, bắt đầu khấu hao tích phân…]
[Ting, khấu hao thành công, tích phân còn -1000.]
[Hệ thống 000, Thiên Hoa bị phạt 10000 tích phân, giáng ba cấp, bảng xếp hạng hiện tại, đứng vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng hệ thống.]
[Phần thưởng nhận được từ vị diện còn 0. Hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, hồn lực bổ sung nhân đôi!]
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Phát hiện nhiệm vụ giả vi phạm quy tắc của Trung Tâm Quản lý Thời không, cưỡng chế tiến vào vị diện trừng phạt...]
_____________
Thút thít!
Sơ Nghiên ngủ một giấc thật lâu, đến lúc tỉnh lại đã nghe tiếng khóc thút thít và tiếng lầm bầm bên tai.
Cô hơi nhíu mi, ồn quá.
Ai đang khóc vậy?
Sơ Nghiên hơi mở mắt, nhìn xung quanh một lượt. Cô hiện tại đang nằm trên một chiếc giường gỗ. Bốn phía là lụa mỏng đỏ rực rũ xuống, chăn giường cũng đều là màu đỏ. Mà tiếng khóc thút thít kia truyền đến từ trên người cô. Sơ Nghiên ngồi dậy, làm vật nhỏ trên người cô lộn nhào một vòng lăn xuống giường.
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn nó, là một cục bông tròn tròn mềm mại màu trắng.
Nó thấy cô tỉnh lại, lập tức dùng móng vuốt nhỏ lao lao nước mắt, hai mắt màu tím long lanh nhìn cô.
[Ký chủ! Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi a!!!]
Nói, Thiên Hoa lập tức từ dưới giường bay lên, lượng quanh Sơ Nghiên mấy vòng, rồi nhào vào lồng ngực cô.
Ký chủ?
Sơ Nghiên nâng mi, đem nó bắt lấy, xách lên để trước mặt. Thiên Hoa bị treo ngược, bất mãn quơ quơ tay chân ngắn ngủn, lại không làm gì được.
“Ngươi là thứ gì?”
Thiên Hoa phồng má, nếu không phải ký chủ bị trừ hết tích phân, còn bị ném đến thế giới trừng phạt, nó mới không phải dùng bản thể như này a!
Đúng là một đám người không có mắt, mặc dù là sếp của nó, không nể mặt mũi của nó, nhưng cũng phải xem ký chủ nhà nó là ai a!!
Nó còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ném vào vị diện rồi!
Đợi nó quay về, tuyệt đối phải mượn danh ký chủ, khiến bọn họ sợ mất mật!
Hic, còn đánh nó rớt đến ba hạng! Nó đúng là thảm a!!
[Ký chủ, em là Thiên Hoa a! Là hệ thống của chị!]
Sơ Nghiên nhíu nhíu mày, đem nó xoay một vòng, lạnh nhạt lên tiếng:
"Thứ ngu ngốc này từ đâu chui vào cung của bản tôn vậy?"
Thiên Hoa: [????]
Nà ní?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
[Ký chủ chị là Sơ Nghiên a! Em là hệ thống của chị, chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ a!? Chị quên rồi sao?]
Thiên Hoa hoảng, dùng móng vuốt nhỏ túm lấy tay Sơ Nghiên, vừa lo sợ lại kích động giải thích.
Chẳng lẽ… sẽ không phải như nó nghĩ đi!!!
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn nó, trong mắt đều là xa lạ và lạnh lùng.
"Sơ Nghiên là ai? Nhiệm vụ cái gì? Vật nhỏ, ngươi đang đùa cợt với bản tôn?"
Thiên Hoa sốc.
Aaaaa!!! Cứu! Ký chủ nhà nó mất trí nhớ rồi!!!
/145
|