Sơ Nghiên quay lại vũ hội, mọi hoạt động đều trở lại như thường, chuyện huyên náo vừa rồi tựa như chưa từng xảy ra, Phó Niên Hằng có lẽ đã rời khỏi hội trường. Cô lẳng lặng nhìn một vòng, âm thầm theo dõi người được Phó Niên Hằng giao dịch- Tô tổng.
Tô tổng là một nam nhân trung niên, mặc dù tuổi qua bốn mươi, nhưng dung mạo vẫn ẩn hiện nét cương nghị trầm ổn, vẻ đẹp thành thục của người đàn ông trưởng thành, trên gương mặt kia có thể đoán thời niên thiếu cũng là một thiếu niên phong thần tuấn lãng.
Tô tổng lúc này đang một tay ôm eo một người phụ nữ, một tay cầm ly rượu vang, nói nói cười cười, bộ dạng có lẽ đã hơi say.
Sơ Nghiên lấy một ly rượu trên bàn, lặng lẽ lướt qua chỗ Tô tổng. Cô vừa đi ngang qua, Tô tổng vừa đúng lúc đưa tay, vì thế, ly rượu trên tay Sơ Nghiên bị đánh đổ, cố ý vô tình đổ lên quần và giày của Tô tổng.
“A.”
Sơ Nghiên kêu một tiếng, thân mình lảo đảo lùi lại vài bước, trùng hợp tránh được rượu văng trúng người. Tô tổng khẽ nhíu mày, thế nhưng không phát cáo, liếc qua Sơ Nghiên một cái. Sơ Nghiên lúng túng cúi đầu, vội vàng nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi lau giúp ngài.”
Sơ Nghiên tiến tới, muốn lấy khăn lau rượu cho Tô tổng, ông ta hơi nhíu mày, khoác tay, đẩy tay Sơ Nghiên trở về, không biết cố ý vô tình chạm vào tay cô một chút, rồi nói:
“Không cần, là tôi có lỗi trước.”
Dứt lời, liền quay sang người phụ nữ bên cạnh, không mạnh không nhẹ vỗ vào mông người phụ nữ kia một cái, nhẹ giọng nói:
“Ngoan, chờ ở đây, anh vào nhà vệ sinh một chút.”
Người phụ nữ kia cũng e lệ đẩy ông ta một cái, vứt cái mị nhãn qua, nũng nịu nói “vâng”. Tô tổng hướng phòng riêng rời đi, Sơ Nghiên im lặng lui qua một bên, chờ một chút liền hướng phòng Tô tổng đi theo.
Sơ Nghiên nhìn Tô tổng bước vào phòng, thay một bộ lễ phục khác rồi bước ra. Chờ người đi rồi, Sơ nghiên đi đến cửa phòng.
[Thế mà khóa vân tay a, chắc là phòng chuyên dụng.]
Thiên Hoa ngồi xổm trên vai Sơ Nghiên, chớp chớp mắt tròn xoe nhìn khóa cửa, lại nhìn nhìn Sơ Nghiên. Sơ Nghiên liếc nhìn nó một cái, nhàn nhạt nói:
“A Hoa, phân tích vân tay.”
Thiên Hoa: !!!!
Ký chủ đại nhân, chị đặt loạn biệt anh cái gì a, phi phi ! Ai là A Hoa, cái gì mà A Hoa, quê mùa chết đi được !
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài tiểu hệ thống không thể không vui vẻ thỏa hiệp.
[Vâng ký chủ đại nhân, tiến hành phân tích vân tay Tô Quyền lưu lại trên tay ký chủ, phân tích bắt đầu,…30%...50%...70%...95%...100% ! Phân tích thành công, mời ký chủ sử dụng quyền lợi hệ thống !]
“Ừ.”
Sơ Nghiên đưa tay đặt vào mặt cảm ứng, chỉ nghe soạt một tiếng, cánh cửa khóa đã được mở ra, trước khi đẩy cửa ra, Sơ Nghiên mở miệng:
[A Hoa, vô hiệu hóa hệ thống camera.]
[Đã rõ.]
Đợi Thiên Hoa lên tiếng lần nữa, Sơ Nghiên mới đẩy cửa bước vào, rồi cẩn thận đóng cửa lại, cô đi vào trong, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên tập hồ sơ trên bàn, bình thản bước qua, cầm hồ sơ lên.
“Niêm phong rồi ?”
Lấy hồ sơ thì dễ, bất quá khiến cho chủ nhân của nó không phát giác được...
Sơ Nghiên quét mắt qua một lượt bàn làm việc, rơi vào con dao rọc giấy trong hộp bút, đưa tay cầm lấy.
Phần miệng hồ sơ bị phong bằng sáp, vậy thì ra tay với phần đáy hồ sơ.
Sơ Nghiên dùng dao cẩn thận mở phần đáy dán keo của túi hồ sơ, đem tài liệu bên trong lấy ra, nhìn một lượt rồi lấy điện thoại chụp lại.
Một loạt động tác nhanh chóng cẩn thận, sau khi xong việc, Sơ Nghiên đem túi hồ sơ hoàn mỹ như lúc ban đầu đặt lại đúng vị trí cũ, nếu nhìn kỹ đúng là một ly cũng không lệch.
Đợi Sơ Nghiên quay lại chỗ của Phó Niên Trạch, hắn vẫn đứng đó, cả người lười nhác tựa vào ban công, nhìn khoảng không trước mặt mà xuất thần, cũng không biết nghĩ cái gì, đến mức cô đứng bên cạnh vẫn chưa phát hiện ra.
“Nhìn cái gì ?”
Sơ Nghiên mở lời, Phó Niên Trạch mới thu hồi tầm mắt, quay qua nhìn cô, hỏi:
“Em đi làm gì ?”
Sơ Nghiên mở điện thoại ra, thao tác một chút, điện thoại của Phó Niên Trạch liền vang lên tiếng thông báo nhắc nhở. Sơ Nghiên nhìn ra hiệu hắn mở điện thoại, Phó Niên Trạch hơi khó hiểu lấy điện thoại trong túi ra, mở lên. Hắn nhìn chằm chằm thật lâu, một chữ cũng không nói, Sơ nghiên cũng không nói chuyện trước.
Thật lâu sau, Phó Niên Trạch tắt điện thoại, bỏ vào túi, bắt lấy tay Sơ Nghiên kéo người đi về phía thang máy. Thang máy mở ra, hắn liền kéo cô vào, ấn một loạt các tầng rồi ấn nút đóng cửa. Sơ Nghiên bị vòng tay hắn giam lại một góc, cả người nhỏ bé bị bóng ma của hắn bao phủ, Sơ Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn.
“Phó Niên Trạch.”
Thanh âm mềm mại của thiên hạ trong lòng vang lên, tất cả tức giận trong lòng Phó Niên Trạch đều biến thành bất đắc dĩ. Hắn ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít lấy hơi thở độc nhất thuộc về cô, nhỏ giọng rầu rĩ:
“Không biết lớn nhỏ, ai lại giống em gọi cả họ tên thầy giáo của mình như vậy không.”
Sơ Nghiên hơi chớp mắt, cũng không đẩy người ra, để mặc cho hắn ôm cô lảm nhảm.
“Ai nói cho em những chuyện này ? Làm sao em biết Phó niên Trạch và Tô Quyền đang bí mật hợp tác ? Sao em lại làm những chuyện nguy hiểm như vậy hả ? Lỡ như em bị bắt được thì phải làm sao ? Lỡ như em có chuyện gì thì thầy phải làm sao ? Em làm như vậy, thầy lấy gì báo đáp em hả ?”
Sơ Nghiên nghe tới đây, đưa tay vòng qua ôm lại hắn, chân thật đáng tin nói:
“Lấy thân báo đáp.”
Phó Niên Trạch: “…”
Hắn há miệng, cắn một cái thật mạnh trên vai Sơ Nghiên, cô bị đau mà nhíu mày, nhưng cũng không đẩy người ra.
Phó Niên Trạch buông ra, nhìn dấu răng đỏ tươi bản thân để lại, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, hắn luyến tiếc vuốt ve, nhẹ giọng hỏi:
“Đau không ?”
Cũng không đợi Sơ Nghiên trả lời, hắn lại tiếp tục nói:
“Đau mới nhớ rõ, là em bước vào thế giới của tôi, tôi đã cho em cơ hội rời đi, là quyết định của em, không được hối hận, sau này có hối hận cũng muộn rồi.”
Sơ Nghiên hơi trầm mặc chốc lát, nhìn Phó Niên Trạch một cái thật sâu, mới trả lời:
“Không hối hận, Phó Niên Trạch, anh cũng không được hối hận.”
“Ừ, không hối hận.”
Hắn lại ôm lấy cô, giống như nói với cô, lại giống như nói với bản thân.
##Ngoài lề:
Sơ Nghiên: A Hoa, ta cảm giác nhóc con thay đổi, cũng không ôn hòa như ta tưởng tượng.
Thiên Hoa: Ký chủ đại nhân, thiết lập nhân vật chính là ôn hòa lễ độ, là quân tử như lan, chị không cần suy nghĩ nhiều.
Còn nữa, ký chủ đại nhân, chị không cần mở miệng liền A Hoa, A Hoa, nó cảm thấy tên của nó đều xong rồi !!
Tô tổng là một nam nhân trung niên, mặc dù tuổi qua bốn mươi, nhưng dung mạo vẫn ẩn hiện nét cương nghị trầm ổn, vẻ đẹp thành thục của người đàn ông trưởng thành, trên gương mặt kia có thể đoán thời niên thiếu cũng là một thiếu niên phong thần tuấn lãng.
Tô tổng lúc này đang một tay ôm eo một người phụ nữ, một tay cầm ly rượu vang, nói nói cười cười, bộ dạng có lẽ đã hơi say.
Sơ Nghiên lấy một ly rượu trên bàn, lặng lẽ lướt qua chỗ Tô tổng. Cô vừa đi ngang qua, Tô tổng vừa đúng lúc đưa tay, vì thế, ly rượu trên tay Sơ Nghiên bị đánh đổ, cố ý vô tình đổ lên quần và giày của Tô tổng.
“A.”
Sơ Nghiên kêu một tiếng, thân mình lảo đảo lùi lại vài bước, trùng hợp tránh được rượu văng trúng người. Tô tổng khẽ nhíu mày, thế nhưng không phát cáo, liếc qua Sơ Nghiên một cái. Sơ Nghiên lúng túng cúi đầu, vội vàng nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi lau giúp ngài.”
Sơ Nghiên tiến tới, muốn lấy khăn lau rượu cho Tô tổng, ông ta hơi nhíu mày, khoác tay, đẩy tay Sơ Nghiên trở về, không biết cố ý vô tình chạm vào tay cô một chút, rồi nói:
“Không cần, là tôi có lỗi trước.”
Dứt lời, liền quay sang người phụ nữ bên cạnh, không mạnh không nhẹ vỗ vào mông người phụ nữ kia một cái, nhẹ giọng nói:
“Ngoan, chờ ở đây, anh vào nhà vệ sinh một chút.”
Người phụ nữ kia cũng e lệ đẩy ông ta một cái, vứt cái mị nhãn qua, nũng nịu nói “vâng”. Tô tổng hướng phòng riêng rời đi, Sơ Nghiên im lặng lui qua một bên, chờ một chút liền hướng phòng Tô tổng đi theo.
Sơ Nghiên nhìn Tô tổng bước vào phòng, thay một bộ lễ phục khác rồi bước ra. Chờ người đi rồi, Sơ nghiên đi đến cửa phòng.
[Thế mà khóa vân tay a, chắc là phòng chuyên dụng.]
Thiên Hoa ngồi xổm trên vai Sơ Nghiên, chớp chớp mắt tròn xoe nhìn khóa cửa, lại nhìn nhìn Sơ Nghiên. Sơ Nghiên liếc nhìn nó một cái, nhàn nhạt nói:
“A Hoa, phân tích vân tay.”
Thiên Hoa: !!!!
Ký chủ đại nhân, chị đặt loạn biệt anh cái gì a, phi phi ! Ai là A Hoa, cái gì mà A Hoa, quê mùa chết đi được !
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài tiểu hệ thống không thể không vui vẻ thỏa hiệp.
[Vâng ký chủ đại nhân, tiến hành phân tích vân tay Tô Quyền lưu lại trên tay ký chủ, phân tích bắt đầu,…30%...50%...70%...95%...100% ! Phân tích thành công, mời ký chủ sử dụng quyền lợi hệ thống !]
“Ừ.”
Sơ Nghiên đưa tay đặt vào mặt cảm ứng, chỉ nghe soạt một tiếng, cánh cửa khóa đã được mở ra, trước khi đẩy cửa ra, Sơ Nghiên mở miệng:
[A Hoa, vô hiệu hóa hệ thống camera.]
[Đã rõ.]
Đợi Thiên Hoa lên tiếng lần nữa, Sơ Nghiên mới đẩy cửa bước vào, rồi cẩn thận đóng cửa lại, cô đi vào trong, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên tập hồ sơ trên bàn, bình thản bước qua, cầm hồ sơ lên.
“Niêm phong rồi ?”
Lấy hồ sơ thì dễ, bất quá khiến cho chủ nhân của nó không phát giác được...
Sơ Nghiên quét mắt qua một lượt bàn làm việc, rơi vào con dao rọc giấy trong hộp bút, đưa tay cầm lấy.
Phần miệng hồ sơ bị phong bằng sáp, vậy thì ra tay với phần đáy hồ sơ.
Sơ Nghiên dùng dao cẩn thận mở phần đáy dán keo của túi hồ sơ, đem tài liệu bên trong lấy ra, nhìn một lượt rồi lấy điện thoại chụp lại.
Một loạt động tác nhanh chóng cẩn thận, sau khi xong việc, Sơ Nghiên đem túi hồ sơ hoàn mỹ như lúc ban đầu đặt lại đúng vị trí cũ, nếu nhìn kỹ đúng là một ly cũng không lệch.
Đợi Sơ Nghiên quay lại chỗ của Phó Niên Trạch, hắn vẫn đứng đó, cả người lười nhác tựa vào ban công, nhìn khoảng không trước mặt mà xuất thần, cũng không biết nghĩ cái gì, đến mức cô đứng bên cạnh vẫn chưa phát hiện ra.
“Nhìn cái gì ?”
Sơ Nghiên mở lời, Phó Niên Trạch mới thu hồi tầm mắt, quay qua nhìn cô, hỏi:
“Em đi làm gì ?”
Sơ Nghiên mở điện thoại ra, thao tác một chút, điện thoại của Phó Niên Trạch liền vang lên tiếng thông báo nhắc nhở. Sơ Nghiên nhìn ra hiệu hắn mở điện thoại, Phó Niên Trạch hơi khó hiểu lấy điện thoại trong túi ra, mở lên. Hắn nhìn chằm chằm thật lâu, một chữ cũng không nói, Sơ nghiên cũng không nói chuyện trước.
Thật lâu sau, Phó Niên Trạch tắt điện thoại, bỏ vào túi, bắt lấy tay Sơ Nghiên kéo người đi về phía thang máy. Thang máy mở ra, hắn liền kéo cô vào, ấn một loạt các tầng rồi ấn nút đóng cửa. Sơ Nghiên bị vòng tay hắn giam lại một góc, cả người nhỏ bé bị bóng ma của hắn bao phủ, Sơ Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn.
“Phó Niên Trạch.”
Thanh âm mềm mại của thiên hạ trong lòng vang lên, tất cả tức giận trong lòng Phó Niên Trạch đều biến thành bất đắc dĩ. Hắn ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít lấy hơi thở độc nhất thuộc về cô, nhỏ giọng rầu rĩ:
“Không biết lớn nhỏ, ai lại giống em gọi cả họ tên thầy giáo của mình như vậy không.”
Sơ Nghiên hơi chớp mắt, cũng không đẩy người ra, để mặc cho hắn ôm cô lảm nhảm.
“Ai nói cho em những chuyện này ? Làm sao em biết Phó niên Trạch và Tô Quyền đang bí mật hợp tác ? Sao em lại làm những chuyện nguy hiểm như vậy hả ? Lỡ như em bị bắt được thì phải làm sao ? Lỡ như em có chuyện gì thì thầy phải làm sao ? Em làm như vậy, thầy lấy gì báo đáp em hả ?”
Sơ Nghiên nghe tới đây, đưa tay vòng qua ôm lại hắn, chân thật đáng tin nói:
“Lấy thân báo đáp.”
Phó Niên Trạch: “…”
Hắn há miệng, cắn một cái thật mạnh trên vai Sơ Nghiên, cô bị đau mà nhíu mày, nhưng cũng không đẩy người ra.
Phó Niên Trạch buông ra, nhìn dấu răng đỏ tươi bản thân để lại, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, hắn luyến tiếc vuốt ve, nhẹ giọng hỏi:
“Đau không ?”
Cũng không đợi Sơ Nghiên trả lời, hắn lại tiếp tục nói:
“Đau mới nhớ rõ, là em bước vào thế giới của tôi, tôi đã cho em cơ hội rời đi, là quyết định của em, không được hối hận, sau này có hối hận cũng muộn rồi.”
Sơ Nghiên hơi trầm mặc chốc lát, nhìn Phó Niên Trạch một cái thật sâu, mới trả lời:
“Không hối hận, Phó Niên Trạch, anh cũng không được hối hận.”
“Ừ, không hối hận.”
Hắn lại ôm lấy cô, giống như nói với cô, lại giống như nói với bản thân.
##Ngoài lề:
Sơ Nghiên: A Hoa, ta cảm giác nhóc con thay đổi, cũng không ôn hòa như ta tưởng tượng.
Thiên Hoa: Ký chủ đại nhân, thiết lập nhân vật chính là ôn hòa lễ độ, là quân tử như lan, chị không cần suy nghĩ nhiều.
Còn nữa, ký chủ đại nhân, chị không cần mở miệng liền A Hoa, A Hoa, nó cảm thấy tên của nó đều xong rồi !!
/145
|