Nhiệm vụ ẩn giấu xuất hiện, Sơ Nghiên tạm thời nắm bắt được một chút thông tin liên quan đến Phó Niên Trạch.
Phó Niên Trạch, nhị thiếu gia của Phó gia, một gia tộc cổ lâu đời ở nước Z. Hắn là con trưởng của gia chủ đường nhiệm Phó gia, thân thế lẫn thực lực, đều hoàn mỹ cho vị trí kế thừa gia tộc. Cho đến khi Phó Niên Hằng xuất hiện. Hắn là đứa con rơi của Phó gia chủ bên ngoài phong lưu để lại, lúc này được tìm về. Người này tính cách âm u, cả người như thuộc về hắc ám, vừa giao xảo lại tàn nhẫn. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm, bị người của gia tộc lăng nhục, cười nhạo, khi dễ, sống lê lết dưới hào quang của Thiếu chủ Phó Niên Trạch, thù hận bao trùm, hắn dần dần hắc hóa, từ trong tối âm thầm thâu tóm thế lực Phó gia, đến mức địa vị của Thiếu chủ như Phó Niên Trạch cũng ngày càng bị lung lai.
Lại nói, Phó Niên Trạch thế nhưng không có hứng thú kế thừa gia tộc gì đó, mặc cho phản đối của Phó Gia chủ, tự mình rời Phó gia, bỏ đi thân phận Người thừa kế, đi làm giáo viên dạy học!
Mà Phó Niên Hằng nắm thấy cái này, từng bước loại bỏ kỳ vọng của gia tộc đối với Phó Niên Trạch, nuốt trọn Phó gia. Phó gia chủ lúc này cũng chỉ còn là một gia chủ bù nhìn, mọi thực quyền thực tế đều bị Phó Niên Hằng nắm giữ. Phó Niên Hằng vốn vì từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, tính cách đã bạo ngược tàn nhẫn, lúc này quay về Phó gia sống tủi nhục, thế nhưng đều ghi hận người Phó gia. Người Phó gia từng đối xử hắn như thế nào, hắn đều gấp mười lần đáp trả. Phó gia chủ bệnh liệt giường, mẹ của Phó Niên Trạch bị chà đạp đến chết, những người của Phó gia năm đó ức hiếp hắn, từng người đều không có kết cục tốt đẹp.
Mà Phó Niên Trạch lúc này mới biết người nhà của hắn có chuyện, lập tức quay về Phó gia đối phó Phó Niên Hằng. Đáng tiếc, Phó Niên Hằng lúc này đã không phải Phó Niên Hằng của trước kia, Phó Niên Trạch dù lợi hại hơn nữa, thế lực vẫn không có, chỉ có thể chết thảm dưới tay Phó Niên Hằng. Hắn bị Phó Niên Hằng phế hết tay chân, bị đánh đập tra tấn mấy tháng trời, cuối cùng mới nhịn không nổi cắn lưỡi tự sát.
Sơ Nghiên sau khi nghe hết cuộc đời của Phó Niên Trạch ở thế giới này, hơi hơi nhíu mày. Hắn ở thế giới này… hơi ngốc.
Có thể nói kết cục của Phó Niên Trạch đều do hắn ngu ngốc mà tạo ra.
Sơ Nghiên có chút bất lực xoa xoa ấn đường, được rồi, người của cô, dù ngu ngốc một chút… cũng là người của cô.
Hiện tại nhiệm vụ của cô, chẳng lẽ khuyên hắn đừng làm giáo viên nữa, về nhà làm thiếu chủ gì đó đi?
Lần này có thể không cần công lược tên ngu ngốc này không?
[Ký chủ đại nhân, nhiệm vụ cũng không yêu cầu chị công lược nha?]
Thiên Hoa hình thú ngồi xổm trên vai Sơ Nghiên, khó hiểu gãi gãi đầu.
Sơ Nghiên: “…” cô mới lười để ý đến nó.
Phó Niên Trạch giới thiệu qua xong, các học sinh cũng nhao nhao bắt đầu tự giới thiệu. Đến lượt Sơ Nghiên, cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt thuần tĩnh đảo qua, dừng trên người Phó Niên Trạch. Từ lúc bước vào, hắn vẫn luôn duy trì mỉm cười, nhìn qua ôn hòa nho nhã. Nhưng Sơ Nghiên lại nhìn ra, ý cười kia hoàn toàn không đạt đáy mắt.
“Ngôn Chỉ, tên của em.”
Có chút khác với dữ liệu của Thiên Hoa.
Phó Niên Trạch mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều chú ý đến cô.
Sơ Nghiên cũng chỉ ngắn gọn nói một câu, sau đó liền ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống xong, liền nghe được một giọng lạnh nhạt phía sau truyền đến.
“Cố Bắc Minh.”
Người này nói so với cô còn ngắn gọn, thậm chí đến đứng cũng không thèm.
Nhưng điều này không phải thứ làm Sơ Nghiên chú ý đến, cái cô chú ý đến là giọng điệu của người này lúc nói ra tên, còn mang theo một chút ý vị không rõ. Cô quay đầu nhìn lại, nam sinh vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn Phó Niên Trạch, loại ánh mắt đó, hưng phấn giống như thợ săn bắt được con mồi.
Hắn phát hiện ánh mắt Sơ Nghiên, ánh mắt kia lập tức biến mất, khôi phục bộ dạng lười biếng ngáy ngủ, liếc mắt qua Sơ Nghiên một cái, liền nằm sấp xuống bàn muốn ngủ.
Cô không biết, trong lớp lúc nào có nhân vật này?
Ngồi bên cạnh Sơ Nghiên là một nữ sinh, hình như tên là Bạch Mộng Nhiên, người giống như tên, đơn thuần lại xinh đẹp, cũng không cuồng Ninh Mặc như mấy nữ sinh khác rồi ghen ghét nguyên chủ. Bạch Mộng Nhiên cũng coi như người bạn thân nhất của Ngôn Chỉ trong lớp.
Cô quay sang liền thấy Sơ Nghiên quay về sau, không khỏi nổi tính tò mò trêu chọc.
“Cậu sao vậy? Cậu nhìn Cố thiếu như vậy, không phải có ý với cậu ta đó chứ?”
“Cố Thiếu?”
Sơ Nghiên nhíu mày, hình như trong lớp đúng là có một vị đại thiếu gia, thường thường hắn rất hiếm đến lớp, nguyên chủ còn chưa gặp qua người này, không biến hắn là đúng.
“Tiểu Hoa, cho ta thông tin của Cố Bắc Minh.”
[Cố Bắc Minh nha, là một nam phụ si tình á. Hắn là một học tra của lớp nguyên chủ, luôn giành vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp, bất quá cũng không phải hắn ngu ngốc hay sao, là cố tình nha. Hắn kỳ thật thực giỏi, sớm đã đem chương trình cấp 3 tiếp thu hết, hằng ngày rất ít đến trường. Hắn thích Tô Tinh Thần từ nhỏ, cô ấy chính là Bạch nguyệt quang trong lòng hắn, về sau phát hiện Tô Tinh Thần là tiểu tỷ tỷ lúc nhỏ, liền truy vô cùng cuồng nhiệt, cũng trong tối ngoài sáng giúp đỡ Tô Tinh Thần không ít lần. Đáng tiếc, Cố gia là thế gia Hắc đạo, cuối cùng hắn chung quy không có kết cục tốt, hình như là Cố gia tán gia bại sản, hắn thì mất tích.]
Nam phụ đáng thương?
Hết tranh đấu trong hào môn, bây giờ là hắc đạo thiếu chủ.
“Tiểu Hoa, ta nghi ngờ ngươi đưa nhầm kịch bản.”
[A?]
Hệ thống ngây ra, hoài nghi nhìn Sơ Nghiên. Cô nhìn nó, rất nghiêm túc đạo:
“Nhiệm vụ ngươi phát, cái nào giống thanh xuân vườn trường?” Nhìn giống tranh đấu hào môn thì hơn đó.
Thiên Hoa: […] Cái này, nó cũng cảm thấy có chút sai… Bất quá Thiên Hoa vẫn cố gắng xảo biện:
[Ký chủ đại nhân, thanh xuân vườn trường là lúc đầu, ai rồi cũng phải tốt nghiệp, lại trưởng thành nha. Tôi tin chị có thể xuất sắc làm xong nhiệm vụ này.]
Dù là cầm sai kịch bản!
Sơ Nghiên: “…” Nó thật sự đã theo mẫu thần đi qua 3000 thế giới lớn nhỏ à? Nó xuẩn như vậy, Mẫu Thần có biết không?
__________
Thanh niên Phó Niên Trạch chăm chú giảng bài, Sơ Nghiên kỳ thật cũng chẳng buồn để ý, đống sách vở này với cô chả có ý nghĩa gì cả. Tiếp thu loại kiến thức phổ thông này với cô mà nói, quá dễ dàng.
Mục tiêu của cô là bảo hộ Phó Niên Trạch, còn chuyện làm học bá gì đó, không cần thiết. Học lực của nguyên chủ không tồi, cô vẫn cứ giữ nguyên học lực như vậy là được rồi.
Buổi học hôm nay của Sơ Nghiên trôi qua một cái đạm nhiên, cô cũng không cố tình gây chú ý gì với Phó Niên Trạch.
Được rồi, trong số các nhân vật chủ chốt, đúng là chỉ có Nguyên chủ là học sinh nghèo vượt khó, còn từ nam nữ chủ đến nam nữ phụ, ai cũng đều thiếu gia tiểu thư nhà giàu được không.
Thật sầu, đây không phải thiết lập của nữ chủ sao? Sao lại thành một tiểu pháo hôi đảm nhiệm vậy?
Tan học, Sơ Nghiên lúc này đang đi trên một đoạn đường có chút vắng, trạm xe buýt vốn dĩ bên ngoài cổng trường, cô bước ra khỏi cổng trường liền có thể đón xe. Bất quá vừa rồi vừa ra khỏi cổng trường, có một nữ sinh chạy đến nói với cô học trưởng Ninh Mặc hẹn gặp cô ở quán net bên kia đường, Sơ Nghiên đương nhiên biết, nam chủ không thể nào hẹn cô ở đó, có người đang muốn lừa cô qua đó.
Bạo lực học đường sao, a, làm học bá không thú vị, nhưng làm giáo bá… cũng không tồi.
Sơ Nghiên ung dung đi theo nữ sinh kia, nữ sinh đó dẫn đường đi trước, lúc gần đến liền kiếm cớ chuồn đi trước, bảo cô tự mình qua.
Sơ Nghiên không tỏ thái độ gì, xách ba lô trên vai, không nhanh không chậm bước qua hẻm nhỏ trước mặt. Cô vừa bước vào hẻm, lập tức hai đầu ra đã bị chặn lại.
Là một đám nam nữ sinh. Số lượng.. ân, cũng gần mười người. Xem trọng cô quá.
“Ngôn Chỉ, đồ đê tiện nhà mày, lần này xem tao làm sao giáo huấn mày!”
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt nữ sinh này nhìn cô vô cùng độc ác, quả thật ánh mắt này không nên xuất hiện trên người một nữ sinh chưa đến 18 tuổi. Chỉ là nữ sinh này nhìn có chút quen mắt.
À, được rồi, là bạn cùng lớp của cô. Tên là gì ấy nhỉ? Hình như trong cốt truyện không đề cập đến.
Mà thôi, người qua đường, không có tên cũng không quan trọng lắm.
[Ký chủ đại nhân, đám nam nữ sinh này đều là những người trực tiếp gián tiếp gây ra thương tổn đối với tinh thần của nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị bạo lực học đường dẫn đến trầm cảm.]
Ngôn Chỉ muốn đám người này phải trả giá. Nhưng mà trả giá cỡ nào là được?
“Vậy trả thù bọn chúng, là khiến chúng cảm nhận được cảm giác bị bạo lực học đường đúng không?”
Thiên Hoa từ chối cho ý kiến, nó cảm giác chỉ cần nó ủng hộ cô một cái, đám người này hôm nay không chết cũng tàn phế. Thiên Hoa nhìn gương mặt có vẻ vô hại của Sơ Nghiên, nuốt nuốt nước bọt, vẫn là đề nghị.
[Ký chủ đại nhân, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị, là mầm non tương lai của đất nước, chúng ta đem giá trị quan của chúng bẻ thẳng lại là được, không cần dùng vũ lực, thật sự không cần.]
Sơ Nghiên suy tư một chút, nhưng mà làm giáo bá không phải phải giỏi đánh nhau sao? Nếu không đánh, như thế nào làm giáo bá?
Thiên Hoa có chút muốn khóc thét, ký chủ đại nhân, chị trước đây không như vậy!!!
Nó thực muốn đem ký chủ lúc mất ký ức trước kia quay lại, dễ mang hơn nhiều a!!
[Ký chủ đại nhân, Nguyên chủ là một người tốt bụng, sẽ không có nguyện vọng biến thái như vậy đâu.]
Sơ Nghiên: “…” Cô cảm giác nó đang mắng cô, có cần đổi cái hệ thống không?
Sơ Nghiên nhìn hệ thống một bộ rèn sắt không thành thép, cũng lười so đo với nó. Bỏ đi, dù sao tuổi đời của nó tính ra còn lớn hơn cô, miễn cưỡng coi như trưởng bối của cô đi. Sơ Nghiên suy tư một chút, vẫn là đưa mắt nhìn đám người:
“Các cậu đây là muốn đánh hội đồng à?”
“Sao hả? Hiện tại biết sợ rồi? Lúc mày hại t bị viết kiểm điểm và bồi thường, có từng nghĩ đến kết quả chưa?”
Nữ sinh cười lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên không để ý, coi như làm theo ý của Thiên Hoa, muốn đem đám hài tử này dạy lại.
“Chúng ta đều là học sinh có văn hóa, không thể tùy tiện động tay động chân, có gì có thể ngồi xuống tâm sự một chút.”
Đám học sinh nghe lời này, haha cười lớn, một nam sinh lên tiếng:
“Nè tụi bây, con nhỏ này không phải là sợ đến điên rồi đi? Nó nói cái gì vậy? Hahaha…”
“Đúng là buồn cười mà, tâm sự? Haha… nó còn chưa rõ tình hình của bản thân đâu.”
Tiếng cười nhạo vang lên khắp hẻm vắng, Sơ Nghiên rũ rũ mi, không nói nữa. Cô cởi cặp sách xuống, chậm rãi đặt sang một bên, thanh âm hờ hững nói với hệ thống:
“Vẫn là đánh một trận, lại giáo dục văn hóa sao đi.”
Nam sinh cười lên đầu tiên còn chưa phản ứng lại đây, một nắm đấm liền giáng xuống mặt mắt. Giây tiếng theo, cả con hẻm vang lên tiếng kêu la thất thanh.
Thiên Hoa che mắt, quay về không gian hệ thống giả chết.
Hy vọng ký chủ đại nhân xuống tay có chừng mực một chút, chết người rồi không tốt lắm đâu.
Nó yên lặng thắp một nén nhang, chợt nhớ lại lần đầu dẫn ký chủ đi vào vị diện đầu tiên. Lúc đó ký chủ còn chưa có chút thất tình lục dục nào, hơn nữa còn chưa mất ký ức, chợt rùng mình một chút.
Đây là vị diện thanh xuân vườn trường, chắc là sẽ không... sao đâu?
Phó Niên Trạch, nhị thiếu gia của Phó gia, một gia tộc cổ lâu đời ở nước Z. Hắn là con trưởng của gia chủ đường nhiệm Phó gia, thân thế lẫn thực lực, đều hoàn mỹ cho vị trí kế thừa gia tộc. Cho đến khi Phó Niên Hằng xuất hiện. Hắn là đứa con rơi của Phó gia chủ bên ngoài phong lưu để lại, lúc này được tìm về. Người này tính cách âm u, cả người như thuộc về hắc ám, vừa giao xảo lại tàn nhẫn. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm, bị người của gia tộc lăng nhục, cười nhạo, khi dễ, sống lê lết dưới hào quang của Thiếu chủ Phó Niên Trạch, thù hận bao trùm, hắn dần dần hắc hóa, từ trong tối âm thầm thâu tóm thế lực Phó gia, đến mức địa vị của Thiếu chủ như Phó Niên Trạch cũng ngày càng bị lung lai.
Lại nói, Phó Niên Trạch thế nhưng không có hứng thú kế thừa gia tộc gì đó, mặc cho phản đối của Phó Gia chủ, tự mình rời Phó gia, bỏ đi thân phận Người thừa kế, đi làm giáo viên dạy học!
Mà Phó Niên Hằng nắm thấy cái này, từng bước loại bỏ kỳ vọng của gia tộc đối với Phó Niên Trạch, nuốt trọn Phó gia. Phó gia chủ lúc này cũng chỉ còn là một gia chủ bù nhìn, mọi thực quyền thực tế đều bị Phó Niên Hằng nắm giữ. Phó Niên Hằng vốn vì từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, tính cách đã bạo ngược tàn nhẫn, lúc này quay về Phó gia sống tủi nhục, thế nhưng đều ghi hận người Phó gia. Người Phó gia từng đối xử hắn như thế nào, hắn đều gấp mười lần đáp trả. Phó gia chủ bệnh liệt giường, mẹ của Phó Niên Trạch bị chà đạp đến chết, những người của Phó gia năm đó ức hiếp hắn, từng người đều không có kết cục tốt đẹp.
Mà Phó Niên Trạch lúc này mới biết người nhà của hắn có chuyện, lập tức quay về Phó gia đối phó Phó Niên Hằng. Đáng tiếc, Phó Niên Hằng lúc này đã không phải Phó Niên Hằng của trước kia, Phó Niên Trạch dù lợi hại hơn nữa, thế lực vẫn không có, chỉ có thể chết thảm dưới tay Phó Niên Hằng. Hắn bị Phó Niên Hằng phế hết tay chân, bị đánh đập tra tấn mấy tháng trời, cuối cùng mới nhịn không nổi cắn lưỡi tự sát.
Sơ Nghiên sau khi nghe hết cuộc đời của Phó Niên Trạch ở thế giới này, hơi hơi nhíu mày. Hắn ở thế giới này… hơi ngốc.
Có thể nói kết cục của Phó Niên Trạch đều do hắn ngu ngốc mà tạo ra.
Sơ Nghiên có chút bất lực xoa xoa ấn đường, được rồi, người của cô, dù ngu ngốc một chút… cũng là người của cô.
Hiện tại nhiệm vụ của cô, chẳng lẽ khuyên hắn đừng làm giáo viên nữa, về nhà làm thiếu chủ gì đó đi?
Lần này có thể không cần công lược tên ngu ngốc này không?
[Ký chủ đại nhân, nhiệm vụ cũng không yêu cầu chị công lược nha?]
Thiên Hoa hình thú ngồi xổm trên vai Sơ Nghiên, khó hiểu gãi gãi đầu.
Sơ Nghiên: “…” cô mới lười để ý đến nó.
Phó Niên Trạch giới thiệu qua xong, các học sinh cũng nhao nhao bắt đầu tự giới thiệu. Đến lượt Sơ Nghiên, cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt thuần tĩnh đảo qua, dừng trên người Phó Niên Trạch. Từ lúc bước vào, hắn vẫn luôn duy trì mỉm cười, nhìn qua ôn hòa nho nhã. Nhưng Sơ Nghiên lại nhìn ra, ý cười kia hoàn toàn không đạt đáy mắt.
“Ngôn Chỉ, tên của em.”
Có chút khác với dữ liệu của Thiên Hoa.
Phó Niên Trạch mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều chú ý đến cô.
Sơ Nghiên cũng chỉ ngắn gọn nói một câu, sau đó liền ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống xong, liền nghe được một giọng lạnh nhạt phía sau truyền đến.
“Cố Bắc Minh.”
Người này nói so với cô còn ngắn gọn, thậm chí đến đứng cũng không thèm.
Nhưng điều này không phải thứ làm Sơ Nghiên chú ý đến, cái cô chú ý đến là giọng điệu của người này lúc nói ra tên, còn mang theo một chút ý vị không rõ. Cô quay đầu nhìn lại, nam sinh vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn Phó Niên Trạch, loại ánh mắt đó, hưng phấn giống như thợ săn bắt được con mồi.
Hắn phát hiện ánh mắt Sơ Nghiên, ánh mắt kia lập tức biến mất, khôi phục bộ dạng lười biếng ngáy ngủ, liếc mắt qua Sơ Nghiên một cái, liền nằm sấp xuống bàn muốn ngủ.
Cô không biết, trong lớp lúc nào có nhân vật này?
Ngồi bên cạnh Sơ Nghiên là một nữ sinh, hình như tên là Bạch Mộng Nhiên, người giống như tên, đơn thuần lại xinh đẹp, cũng không cuồng Ninh Mặc như mấy nữ sinh khác rồi ghen ghét nguyên chủ. Bạch Mộng Nhiên cũng coi như người bạn thân nhất của Ngôn Chỉ trong lớp.
Cô quay sang liền thấy Sơ Nghiên quay về sau, không khỏi nổi tính tò mò trêu chọc.
“Cậu sao vậy? Cậu nhìn Cố thiếu như vậy, không phải có ý với cậu ta đó chứ?”
“Cố Thiếu?”
Sơ Nghiên nhíu mày, hình như trong lớp đúng là có một vị đại thiếu gia, thường thường hắn rất hiếm đến lớp, nguyên chủ còn chưa gặp qua người này, không biến hắn là đúng.
“Tiểu Hoa, cho ta thông tin của Cố Bắc Minh.”
[Cố Bắc Minh nha, là một nam phụ si tình á. Hắn là một học tra của lớp nguyên chủ, luôn giành vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp, bất quá cũng không phải hắn ngu ngốc hay sao, là cố tình nha. Hắn kỳ thật thực giỏi, sớm đã đem chương trình cấp 3 tiếp thu hết, hằng ngày rất ít đến trường. Hắn thích Tô Tinh Thần từ nhỏ, cô ấy chính là Bạch nguyệt quang trong lòng hắn, về sau phát hiện Tô Tinh Thần là tiểu tỷ tỷ lúc nhỏ, liền truy vô cùng cuồng nhiệt, cũng trong tối ngoài sáng giúp đỡ Tô Tinh Thần không ít lần. Đáng tiếc, Cố gia là thế gia Hắc đạo, cuối cùng hắn chung quy không có kết cục tốt, hình như là Cố gia tán gia bại sản, hắn thì mất tích.]
Nam phụ đáng thương?
Hết tranh đấu trong hào môn, bây giờ là hắc đạo thiếu chủ.
“Tiểu Hoa, ta nghi ngờ ngươi đưa nhầm kịch bản.”
[A?]
Hệ thống ngây ra, hoài nghi nhìn Sơ Nghiên. Cô nhìn nó, rất nghiêm túc đạo:
“Nhiệm vụ ngươi phát, cái nào giống thanh xuân vườn trường?” Nhìn giống tranh đấu hào môn thì hơn đó.
Thiên Hoa: […] Cái này, nó cũng cảm thấy có chút sai… Bất quá Thiên Hoa vẫn cố gắng xảo biện:
[Ký chủ đại nhân, thanh xuân vườn trường là lúc đầu, ai rồi cũng phải tốt nghiệp, lại trưởng thành nha. Tôi tin chị có thể xuất sắc làm xong nhiệm vụ này.]
Dù là cầm sai kịch bản!
Sơ Nghiên: “…” Nó thật sự đã theo mẫu thần đi qua 3000 thế giới lớn nhỏ à? Nó xuẩn như vậy, Mẫu Thần có biết không?
__________
Thanh niên Phó Niên Trạch chăm chú giảng bài, Sơ Nghiên kỳ thật cũng chẳng buồn để ý, đống sách vở này với cô chả có ý nghĩa gì cả. Tiếp thu loại kiến thức phổ thông này với cô mà nói, quá dễ dàng.
Mục tiêu của cô là bảo hộ Phó Niên Trạch, còn chuyện làm học bá gì đó, không cần thiết. Học lực của nguyên chủ không tồi, cô vẫn cứ giữ nguyên học lực như vậy là được rồi.
Buổi học hôm nay của Sơ Nghiên trôi qua một cái đạm nhiên, cô cũng không cố tình gây chú ý gì với Phó Niên Trạch.
Được rồi, trong số các nhân vật chủ chốt, đúng là chỉ có Nguyên chủ là học sinh nghèo vượt khó, còn từ nam nữ chủ đến nam nữ phụ, ai cũng đều thiếu gia tiểu thư nhà giàu được không.
Thật sầu, đây không phải thiết lập của nữ chủ sao? Sao lại thành một tiểu pháo hôi đảm nhiệm vậy?
Tan học, Sơ Nghiên lúc này đang đi trên một đoạn đường có chút vắng, trạm xe buýt vốn dĩ bên ngoài cổng trường, cô bước ra khỏi cổng trường liền có thể đón xe. Bất quá vừa rồi vừa ra khỏi cổng trường, có một nữ sinh chạy đến nói với cô học trưởng Ninh Mặc hẹn gặp cô ở quán net bên kia đường, Sơ Nghiên đương nhiên biết, nam chủ không thể nào hẹn cô ở đó, có người đang muốn lừa cô qua đó.
Bạo lực học đường sao, a, làm học bá không thú vị, nhưng làm giáo bá… cũng không tồi.
Sơ Nghiên ung dung đi theo nữ sinh kia, nữ sinh đó dẫn đường đi trước, lúc gần đến liền kiếm cớ chuồn đi trước, bảo cô tự mình qua.
Sơ Nghiên không tỏ thái độ gì, xách ba lô trên vai, không nhanh không chậm bước qua hẻm nhỏ trước mặt. Cô vừa bước vào hẻm, lập tức hai đầu ra đã bị chặn lại.
Là một đám nam nữ sinh. Số lượng.. ân, cũng gần mười người. Xem trọng cô quá.
“Ngôn Chỉ, đồ đê tiện nhà mày, lần này xem tao làm sao giáo huấn mày!”
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt nữ sinh này nhìn cô vô cùng độc ác, quả thật ánh mắt này không nên xuất hiện trên người một nữ sinh chưa đến 18 tuổi. Chỉ là nữ sinh này nhìn có chút quen mắt.
À, được rồi, là bạn cùng lớp của cô. Tên là gì ấy nhỉ? Hình như trong cốt truyện không đề cập đến.
Mà thôi, người qua đường, không có tên cũng không quan trọng lắm.
[Ký chủ đại nhân, đám nam nữ sinh này đều là những người trực tiếp gián tiếp gây ra thương tổn đối với tinh thần của nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị bạo lực học đường dẫn đến trầm cảm.]
Ngôn Chỉ muốn đám người này phải trả giá. Nhưng mà trả giá cỡ nào là được?
“Vậy trả thù bọn chúng, là khiến chúng cảm nhận được cảm giác bị bạo lực học đường đúng không?”
Thiên Hoa từ chối cho ý kiến, nó cảm giác chỉ cần nó ủng hộ cô một cái, đám người này hôm nay không chết cũng tàn phế. Thiên Hoa nhìn gương mặt có vẻ vô hại của Sơ Nghiên, nuốt nuốt nước bọt, vẫn là đề nghị.
[Ký chủ đại nhân, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị, là mầm non tương lai của đất nước, chúng ta đem giá trị quan của chúng bẻ thẳng lại là được, không cần dùng vũ lực, thật sự không cần.]
Sơ Nghiên suy tư một chút, nhưng mà làm giáo bá không phải phải giỏi đánh nhau sao? Nếu không đánh, như thế nào làm giáo bá?
Thiên Hoa có chút muốn khóc thét, ký chủ đại nhân, chị trước đây không như vậy!!!
Nó thực muốn đem ký chủ lúc mất ký ức trước kia quay lại, dễ mang hơn nhiều a!!
[Ký chủ đại nhân, Nguyên chủ là một người tốt bụng, sẽ không có nguyện vọng biến thái như vậy đâu.]
Sơ Nghiên: “…” Cô cảm giác nó đang mắng cô, có cần đổi cái hệ thống không?
Sơ Nghiên nhìn hệ thống một bộ rèn sắt không thành thép, cũng lười so đo với nó. Bỏ đi, dù sao tuổi đời của nó tính ra còn lớn hơn cô, miễn cưỡng coi như trưởng bối của cô đi. Sơ Nghiên suy tư một chút, vẫn là đưa mắt nhìn đám người:
“Các cậu đây là muốn đánh hội đồng à?”
“Sao hả? Hiện tại biết sợ rồi? Lúc mày hại t bị viết kiểm điểm và bồi thường, có từng nghĩ đến kết quả chưa?”
Nữ sinh cười lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên không để ý, coi như làm theo ý của Thiên Hoa, muốn đem đám hài tử này dạy lại.
“Chúng ta đều là học sinh có văn hóa, không thể tùy tiện động tay động chân, có gì có thể ngồi xuống tâm sự một chút.”
Đám học sinh nghe lời này, haha cười lớn, một nam sinh lên tiếng:
“Nè tụi bây, con nhỏ này không phải là sợ đến điên rồi đi? Nó nói cái gì vậy? Hahaha…”
“Đúng là buồn cười mà, tâm sự? Haha… nó còn chưa rõ tình hình của bản thân đâu.”
Tiếng cười nhạo vang lên khắp hẻm vắng, Sơ Nghiên rũ rũ mi, không nói nữa. Cô cởi cặp sách xuống, chậm rãi đặt sang một bên, thanh âm hờ hững nói với hệ thống:
“Vẫn là đánh một trận, lại giáo dục văn hóa sao đi.”
Nam sinh cười lên đầu tiên còn chưa phản ứng lại đây, một nắm đấm liền giáng xuống mặt mắt. Giây tiếng theo, cả con hẻm vang lên tiếng kêu la thất thanh.
Thiên Hoa che mắt, quay về không gian hệ thống giả chết.
Hy vọng ký chủ đại nhân xuống tay có chừng mực một chút, chết người rồi không tốt lắm đâu.
Nó yên lặng thắp một nén nhang, chợt nhớ lại lần đầu dẫn ký chủ đi vào vị diện đầu tiên. Lúc đó ký chủ còn chưa có chút thất tình lục dục nào, hơn nữa còn chưa mất ký ức, chợt rùng mình một chút.
Đây là vị diện thanh xuân vườn trường, chắc là sẽ không... sao đâu?
/145
|