Bút ký sáu kiếp làm người

Chương 3

/3



Chương 3

Trước khi Liên Vân Mặc rời khỏi vương phủ (đã thủ sẵn thêm vài vò rượu) cũng đã mỉm cười Tu Ngâm hỏi một câu:

“Ngâm nhi, muội xác định muốn gả cho Lãm vương sao?” Hắn hỏi là thực sự muốn gả, hay chỉ đơn thuần là chuyển chỗ ngủ theo phong cách nghĩ của Tu Ngâm.

Khiến cho nàng trong nháy mắt sững sờ, không trả lời.

Sống sáu kiếp người, chưa từng có ai hỏi nàng như vậy.

Mà nàng, cũng không biết nên trả lời nó như thế nào.

Xác định gả sao? Tu Ngâm không biết.

Cố gắng hồi tưởng một chút, nhưng trong trí nhớ của Tu Ngâm, hình ảnh của Lãm vương chỉ dừng lại ở ngày bóng dáng thiếu niên một thân ngân giáp cưỡi trên lưng chiến mã, trong ánh hừng đông cùng cha anh lãnh binh ra trận. Thậm chí ngay cả hình ảnh ấy cũng không thật sự rõ ràng, nàng chỉ nhớ được, dáng vẻ của thiếu niên lúc ấy chính là tuổi trẻ khí thịnh, hào quang sáng rực, tựa như ánh mặt trời chói lòa giữa độ ban trưa.

Tu Ngâm cười nhạt, “Muội không biết.” Thiếu niên toàn thân quang hoa rực rỡ như thế, không thích hợp với nàng. Nàng, chính là muốn dùng tài trí của mình để đổi lấy một đời tiêu dao, muốn dùng đôi mắt bình thản đối mặt với nhân tình ấm lạnh, giống như một đại dương mênh mông sâu thẳm, mặt nước yên lặng che giấu vô số sóng ngầm…

Hoặc có thể, ấn tượng mà Cung Diên Túc để lại trong đầu Tu Ngâm, cũng chỉ là đồng môn sư đệ của ca ca nàng mà thôi.

Coi như miễn cưỡng, hẳn là nàng cũng nên gọi một tiếng tiểu sư huynh đi…



Sau khi Liên Vân Mặc rời đi, Cảnh thân vương phủ nhất thời cùng im lặng xuống. Triển Tu Ngâm xoay người trở về thư phòng của mình, khóe môi vẫn treo nụ cười nhạt không đổi, có chút ma mãnh, cũng có chút phiền muộn. Phiền muộn bởi vì cuối cùng vẫn không thoát khỏi vòng xoáy tranh chấp triều chính đầy mưu mô quỷ kế này, vẫn như cũ không thể thực hiện mong ước một đời bình yên.

Nhưng ma mãnh, chính là bởi vì… nàng vốn là một con báo săn mạnh mẽ đang ngủ say, một khi bị đánh thức, không một con mồi nào nàng nhắm vào lại có thể thoát khỏi móng vuốt sắc bén ẩn giấu trong lớp đệm thịt mềm mại xinh đẹp ấy.

Thở dài, là phúc hay là họa, là họa thì tránh không khỏi, vậy thì cứ đến đây đi, cấp cho nàng chút giải trí trong thế giới bình thản đã lâu lắm của nàng. Tất nhiên, nàng là người tốt, chỉ là giải trí thôi, nhưng nàng cũng đảm bảo sẽ tuyệt đối công bằng, chỉ cần không động đến giới hạn của nàng là được.

Nếu là Liên Vân Mặc nghe được điều này, hẳn sẽ lắc đầu cười, đều nói người xấu như hắn không dễ chọc, kỳ thật người tốt như Ngâm nhi lại càng không dễ chọc hơn. Nhưng đó cũng chính là lý do mà Ngâm nhi lại là niềm kiêu ngạo của Liên gia và của cả Cảnh thân vương phủ.

Tu Ngâm phóng bút viết trên giấy, nét chữ cũng không phải rồng bay phượng múa hay phong lưu phóng khoáng gì đó; chữ nàng xinh đẹp uyển chuyển mềm mại như nước, nhưng tận trong xương lại lộ ra một cỗ hương vị trầm ổn mạnh mẽ của quân nhân. Từng nét dứt khoát mang đậm tác phong quyết đoán, lạc khoản chỉ đề hai chữ ‘Cảnh Duy’.

Gấp mảnh giấy lại, Tu Ngâm nhàn nhạt gọi, “Người đâu.”

“Chủ nhân.” Bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng nàng.

Đưa phong thư đã gập cẩn thận kín kẽ cho hắn, nàng chỉ lạnh nhạt phân phó, tư thái nghiêm nghị giống như một tướng quân đã trải qua vô số trận chiến đang thong thả chỉ huy thuộc hạ, “Đưa tận tay Lãm vương gia. Nói là Cảnh Duy kính thư sư huynh.” Còn về phần hắn làm thế nào thực hiện lệnh của nàng, nàng không cần biết. Đặc công dưới tay của nàng, ngay cả chuyện đơn giản như vậy còn không làm được, vậy mấy năm huấn luyện của đệ nhất chấp pháp trưởng lão một thời của Thượng cổ gia tộc đế quốc như nàng coi là cái gì?

“Tuân lệnh.” Quân lệnh như núi, bóng đen chớp mắt liền cầm phong thư biến mất, luôn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao bằng tốc độ nhanh nhất.

Còn lại một mình Tu Ngâm trong phòng, một tay nàng cầm cuốn sách, một tay khác lại hơi nắm lại, gõ nhè nhẹ lên bàn, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

+++

Lãm vương phủ, vẫn là cảnh sắc không khác cũ là bao, nếu có khác, chẳng qua là trong tay nam tử ngồi trên xe lăn – Lãm vương gia lại có thêm một phong thư.

Nhìn sắc mặt hơi tươi cười của Cung Diên Túc, hồng y mị hoặc Tiêu Phong Dực không nhịn được tò mò, “Trong thư viết gì vậy?” Lúc cầm phong thư đến đây, hắn cũng đã hiếu kỳ mấy lần. Vị quận chúa kia sao lại gửi thư cho vương gia lúc này đây? Phương thức gửi cũng thật đặc biệt, giống như đe dọa vậy, trực tiếp phóng mũi tên quấn thư vào cây cột ngay trước mặt vương gia.

Cẩn thận gấp phong thư lại, nhớ lại nội dung người đó viết, khóe miệng Cung Diên Túc nhịn không được lại cười ngây ngô. Hắn phảng phất giống như trở lại là một thiếu niên ấp ủ tình yêu đơn phương chớm nở ngày đó, ở dưới tán cây đào cổ thụ lơ đễnh nhìn trộm nàng múa kiếm, trái tim lại rung động thật sâu, trầm luân mê luyến…

“Tiểu sư huynh…” Cũng chỉ có nàng, trong cảnh xuân sắc đào xinh đẹp ấy, thong thả thu kiếm lại, quay đầu nhàn nhạt nở một nụ cười rạng rỡ còn hơn ánh nắng mai buổi sớm, tao nhã mà ấm áp gọi hắn một tiếng như vậy…

Nhưng mà…

Ánh mắt hắn chợt trầm xuống, thân thể này của hắn…

Không phải hắn lo sợ nàng sẽ không chấp nhận. Không hiểu tại sao, trong lòng Cung Diên Túc luôn có một cảm giác mãnh liệt, rằng Triển Tu Ngâm sẽ không hề ghét bỏ, cũng không hề thương hại đối với thân thể này của hắn. Nàng, ấm áp như ánh nắng, nhưng cũng trầm lặng như bóng đêm, bình thản dùng ánh mắt hòa nhã nhìn thấu nhân sinh.

Diên Túc vĩnh viễn nhớ rõ, lúc hắn trở về từ chiến trường, dung nhan bị hủy, hai chân tàn phế, phải nằm kiệu cho người khiêng đi. Lúc đó, hắn nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của nàng cách một màn lụa, nhìn thấy nàng đứng bên cạnh mẫu thân, trước di thể của cha anh đưa về từ nơi sa trận.

Mà cả hai người, đều không rơi một giọt nước mắt.

Không lâu sau đó, cho dù hắn triền miên ở trên giường bệnh, nhưng vẫn nghe được tin tức bá mẫu tuẫn táng, dùng phương thức quyết tuyệt nhất để đi theo bá phụ.

Mà nàng, vẫn kiên cường không rơi một giọt lệ, quỳ xuống trước bia mộ phụ mẫu huynh trưởng, kính cẩn dập đầu suốt một ngày một đêm. Sau đó, quật cường vực dậy Cảnh thân vương phủ. Lý trí đến mức đáng sợ.

Nàng, là Triển Tu Ngâm, nhu hòa mà kiên cường, tao nhã mà lý trí, là một nữ tử hoàn mỹ như vậy.

Cho dù chính Cung Diên Túc cũng biết, hắn không còn tư cách để yêu nàng – một nữ tử tuyệt thế như vậy, thậm chí tình yêu của hắn đối với nàng – một bông tuyết liên không nhiễm chút bụi trần như thế cũng là một loại khinh nhờn, nhưng hắn, vẫn không dứt được si mê…

“Tiểu sư huynh, đã chuẩn bị?”

Chỉ sáu chữ như thế, chỉ bao hàm một chút quan tâm như thế, lại làm cho hắn một lần nữa rung động, một lần nữa dâng lên khát vọng muốn chiếm giữ nàng một lần nữa. Nàng, tốt đẹp như vậy, làm hắn không muốn buông tay, cho dù có lẽ chỉ là vọng tưởng trong mơ, nhưng hắn vẫn nguyện ý đi thử.

Có chăng, chỉ bởi từ cái buổi sáng mùa xuân ấy, hắn đã trúng một loại độc. Một loại độc mang tên của một nữ tử, một loại độc hắn không thể trị được, cũng không muốn trị.

Loại độc ấy mang cái tên, Tu Ngâm… ---

+++

Tác giả sâu kín nói ra: Các tình yêu, có ai theo chủ nghĩa nữ quyền như ta a...


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status