Triệu Húc đứng ở cửa nhà lao, bên cạnh hắn còn có một người mặc đồ đạo sĩ, cầm lấy cái phất trần của đạo sĩ.
Triệu Húc nghe được Chu quý nhân nói liên tục ở bên trong nhưng không biết là đang cùng người nào nói chuyện. Triệu Húc nhìn xung quanh toàn bộ nhà lao, chỉ thấy có một mình Chu quý nhân mà thôi, nhưng mà hiện tại Chu quý nhân rõ ràng là đang cùng người nào nói chuyện.
Ánh mắt sắc bén củaTriệu Húc nhìn chằm chằm vào Chu quý nhân. Nữ nhân này quả nhiên có bí mật, trái tim Triệu Húc bỗng đập nhanh hơn, trong lòng có chút khẩn trương cùng chờ mong.
Chu quý nhân. Triệu Húc lên tiếng hô, Chu quý nhân chậm chạp quay người lại, nhìn thấy Triệu Húc thì lập tức xông lại phía hắn, nhưng mà lại bị song sắt ngăn cản.
Chu quý nhân cầm lấy song sắt hô: Hoàng thượng, xin người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp thật sự không hạ độc hại người, càng không phải là thích khách gì cả. Hoàng thượng, người phải như thế nào thì mới bằng lòng tin tưởng thần thiếp.
Chu quý nhân vô cùng sợ hãi, hệ thống nói muốn vứt bỏ nàng, hiện tại lại bị gán tội danh hành thích vua, nếu như Triệu Húc không tin nàng thì nàng chết chắc rồi!
Cô ta đến cổ đại này mới được một thời gian, cái gì mà đế vương cực hạn sủng ái, cưng chiều vô điều kiện, độc sủng hậu cung, cái gì mà một đời một kiếp chỉ có hai người. Chu quý nhân lúc này đều đã quên, cô ta chỉ muốn sống, muốn tiếp tục sống, cô ta chỉ muốn là mình của lúc đầu thôi, là Chu Ninh Ninh thôi.
Sự tình phát triển không giống với những gì cô ta tưởng tượng, cũng không giống với kế hoạch hệ thống đưa ra.
Đem bí mật của ngươi đều nói hết ra cho trẫm, trẫm liền tin tưởng ngươi, nói đi. Triệu Húc cách song sắt nhìn Chu quý nhân.
Bí mật, bí mật gì? Ánh mắt Chu quý nhân có chút chột dạ.
Triệu Húc cười lạnh một tiếng: Một chút cũng không muốn thành thật?
Đạo trưởng, ngươi xem nữ nhân này... Triệu Húc hướng về đạo trưởng bên cạnh hỏi: Nhìn xem nàng ta rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì.
Vị đạo trưởng râu dài nhìn Chu quý nhân một hồi, hỏi: Ngày sinh tháng đẻ của Chu quý nhân đây là khi nào?
Triệu Húc hất cằm về phía công công bên cạnh, công công liền lấy ra một trang giấy đưa cho đạo sĩ.
Vị đạo sĩ này nhìn ngày sinh tháng đẻ trên tờ giấy rồi bấm đốt ngón tay một phen, hướng Triệu Húc chắp tay nói: Hoàng thượng, Chu quý nhân thực sự đã chết, Chu quý nhân này chỉ là mượn xác hoàn hồn, thân thể bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ mà thôi.
Chu quý nhân nghe xong, thân thể mềm nhũn ngồi dưới đất, ánh mắt hoang mang, lập tức kinh hoảng mà hô: Hoàng thượng, thần thiếp không phải cô hồn dã quỷ, nô tì đúng Chu Ninh Ninh mà, nô tì thật sự là Chu Ninh Ninh.
Nói đi, ngươi đến cùng là có bí mật gì. Triệu Húc nhàn nhạt hỏi: Trẫm đã kêu cung nữ ở lãnh cung miêu tả lại vẻ ngoài của Chu quý nhân rồi lại để cho họa sĩ vẽ ra. Chu Ninh Ninh căn bản không phải là bộ dạng như ngươi.
Tuy rằng lớn lên giống nhau, nhưng không phải là cùng một người. Triệu Húc nhìn chằm chằm vào Chu quý nhân: Ngươi như thế nào lại biến thành như vậy?
Thần thiếp vẫn luôn là như vậy mà. Chu quý nhân kinh hoảng mà lắc đầu: Thần thiếp không hề thay đổi.
Triệu Húc thở ra một hơi, rồi lên tiếng: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lôi ra dùng hình.
Hoàng thượng… Chu quý nhân biểu tình ngơ ngác bị thị vệ kéo ra, bị trói trên thập tự giá.
Chu quý nhân dùng sức giãy giụa, biểu lộ càng lúc càng sợ hãi.
Nói đi, nói rồi sẽ ít phải chịu khổ. Triệu Húc quét mắt qua các loại hình cụ bên trong hình thất, vươn tay cầm lấy bàn ủi bên trong chậu than, gẩy gẩy miếng than đã bị nung đỏ.
Một mặt thép của bàn ủi đã bị nung đỏ rồi.
Chu quý nhân toàn thân mồ hôi rơi ra như mưa, cổ họng phát ra từng tiếng nuốt nước bọt, sững sờ nhìn gương mặt không cảm xúc của Triệu Húc. Người nam nhân này thật quá tàn nhẫn, lúc trước còn ôm nàng đắm say, hiện tại liền đối với cô ta tàn nhẫn như vậy.
Những lời tâm tình say đắm vẫn còn quanh quẩn bên tai cô ta, làm cho người ta xấu hổ tim đập, nhưng mà hiện tại trời còn chưa sáng mà người nam nhân này đã trở mặt vô tình rồi.
Triệu Húc là thiên tử, không người nào có thể so sánh được với thân phận của hắn, lớn lên càng là mày kiếm mắt ưng, dáng vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ.
Người nam nhân này tràn đầy mị lực, có đôi khi Chu quý nhân cũng sa mình vào trong đó, có quyền thế, lớn lên còn đẹp như vậy. Có thể có nam nhân như vậy làm trượng phu, là một nữ nhân thì trong lòng đều tràn đầy tự hào.
Nhưng mà hiện tại lại là chính người đó dùng hình với cô ta.
Hoàng thượng… Chu quý nhân nước mắt như mưa nhìn Triệu Húc, trong ánh mắt tràn đầy bị thương cùng khổ sở, còn có cả sự thâm tình đối với Triệu Húc.
Triệu Húc lạnh nhạt: Miệng vết thương phía sau lưng ngươi đã tốt rồi, vậy mà lại không có để lại một vết sẹo nào. Trẫm muốn thử xem bị bàn ủi phỏng qua một lần thì còn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu hay không?
Triệu Húc cầm lấy bàn ủi đi về phía Chu quý nhân, Chu quý nhân lúc này sắc mặt đã như tro tàn, đồng tử run rẩy nhìn bàn ủi đỏ bừng, theo từng bước đi của Triệu Húc, nhiệt độ của bàn ủi đều rơi vào trên người của nàng.
Triệu Húc giơ bàn ủi lên: Trẫm muốn thử in lại một chút dấu ấn trên đó, trẫm tin rằng với thể chất của Chu quý nhân thì nhất định sẽ làm cho mặt của ngươi khôi phục lại như lúc ban đầu đấy.
Không, đừng mà… Chu quý nhân quay đầu, cảm nhận được độ nóng của cái miếng sắt nóng rực, còn chưa áp vào trên da của nàng, cũng đã có cảm giác như bị phỏng rồi.
Đừng, ta nói hết, ta nói… Chu quý nhân vội vàng nói, cô ta không cách nào tưởng tượng được nếu cái miếng sắt này ấn vào trên mặt của cô ta, thì làn da của cô ta sẽ phải thừa nhận loại thống khổ gì đây.
Chu quý nhân đến từ xã hội hiện đại, làm gì đã được tận mắt trông thấy loại hình phạt tàn khốc như vậy chứ. Lúc thấy cái này trên TV chỉ cảm thấy thờ ơ, hiện tại đến phiên mình bị cột vào trên kệ, cái loại thống khổ, dày vò này...
Nói đi, nếu như có một chữ là giả, kết quả của ngươi tiếp theo sẽ rất thảm đó. Triệu Húc bình tĩnh, tựa hồ như chuyện này căn bản không phải là chuyện gì lớn cả.
Chu quý nhân nhìn Triệu Húc như vậy, thì không tiếp nhận được, đau khổ nói: Hoàng thượng, chẳng lẽ người sẽ không niệm một chút tình cảm phu thê nào sao, một đêm làm phu thê cả đời ân ái. Hoàng thượng, người tuyệt tình như vậy sao?
Ngươi căn bản cũng không phải là Chu Ninh Ninh, cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ thôi. Triệu Húc lạnh nhạt nói, một chút cũng không để sự bi thương khổ sở của Chu quý nhân trong lòng.
Chu quý nhân nhịn không được nở một nụ cười khổ: Chu Ninh Ninh đã chết, lúc ở lãnh cung đã chết rồi, thế nhưng người mà ngày đêm làm bạn với người là ta nha. Ta không là cô hồn dã quỷ gì cả, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà phải đến nơi này mà thôi.
Trẫm không muốn nghe những lời này, nói cho trẫm biết, vết thương sau lưng ngươi như thế nào có thể tốt như vậy, thật sự là có tiên đơn sao? Triệu Húc ngữ khí có chút vội vàng: Lúc trước ngươi là đang nói chuyện với người nào?
Hoàng thượng… Chu quý nhân thê lương nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc rất không kiên nhẫn, cho nàng ta một chút sắc mặt thì nàng ta lại quên mình là ai rồi, hắn liền trực tiếp phất tay về phía thị vệ, thị vệ cầm cây roi trong tay lên vung thẳng về phía Chu quý nhân.
A… Chu quý nhân thoáng cái hét lên, cây roi quất vào trên thân thể vừa đau vừa nóng rát, nhất là còn đánh trúng chỗ đó, đau đến mức tinh thần của Chu quý nhân đều hoảng hốt.
Trong miệng Chu quý nhân lầm bầm hô: Cứu...cứu ta, cứu...cứu ta…
Nói đi. Nếu không nói thì cái roi dính tiêu nóng này sẽ trực tiếp quất vào trên người ngươi. Triệu Húc sắc mặt lạnh lẽo: Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của trẫm.
Triệu Húc nghe được Chu quý nhân nói liên tục ở bên trong nhưng không biết là đang cùng người nào nói chuyện. Triệu Húc nhìn xung quanh toàn bộ nhà lao, chỉ thấy có một mình Chu quý nhân mà thôi, nhưng mà hiện tại Chu quý nhân rõ ràng là đang cùng người nào nói chuyện.
Ánh mắt sắc bén củaTriệu Húc nhìn chằm chằm vào Chu quý nhân. Nữ nhân này quả nhiên có bí mật, trái tim Triệu Húc bỗng đập nhanh hơn, trong lòng có chút khẩn trương cùng chờ mong.
Chu quý nhân. Triệu Húc lên tiếng hô, Chu quý nhân chậm chạp quay người lại, nhìn thấy Triệu Húc thì lập tức xông lại phía hắn, nhưng mà lại bị song sắt ngăn cản.
Chu quý nhân cầm lấy song sắt hô: Hoàng thượng, xin người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp thật sự không hạ độc hại người, càng không phải là thích khách gì cả. Hoàng thượng, người phải như thế nào thì mới bằng lòng tin tưởng thần thiếp.
Chu quý nhân vô cùng sợ hãi, hệ thống nói muốn vứt bỏ nàng, hiện tại lại bị gán tội danh hành thích vua, nếu như Triệu Húc không tin nàng thì nàng chết chắc rồi!
Cô ta đến cổ đại này mới được một thời gian, cái gì mà đế vương cực hạn sủng ái, cưng chiều vô điều kiện, độc sủng hậu cung, cái gì mà một đời một kiếp chỉ có hai người. Chu quý nhân lúc này đều đã quên, cô ta chỉ muốn sống, muốn tiếp tục sống, cô ta chỉ muốn là mình của lúc đầu thôi, là Chu Ninh Ninh thôi.
Sự tình phát triển không giống với những gì cô ta tưởng tượng, cũng không giống với kế hoạch hệ thống đưa ra.
Đem bí mật của ngươi đều nói hết ra cho trẫm, trẫm liền tin tưởng ngươi, nói đi. Triệu Húc cách song sắt nhìn Chu quý nhân.
Bí mật, bí mật gì? Ánh mắt Chu quý nhân có chút chột dạ.
Triệu Húc cười lạnh một tiếng: Một chút cũng không muốn thành thật?
Đạo trưởng, ngươi xem nữ nhân này... Triệu Húc hướng về đạo trưởng bên cạnh hỏi: Nhìn xem nàng ta rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì.
Vị đạo trưởng râu dài nhìn Chu quý nhân một hồi, hỏi: Ngày sinh tháng đẻ của Chu quý nhân đây là khi nào?
Triệu Húc hất cằm về phía công công bên cạnh, công công liền lấy ra một trang giấy đưa cho đạo sĩ.
Vị đạo sĩ này nhìn ngày sinh tháng đẻ trên tờ giấy rồi bấm đốt ngón tay một phen, hướng Triệu Húc chắp tay nói: Hoàng thượng, Chu quý nhân thực sự đã chết, Chu quý nhân này chỉ là mượn xác hoàn hồn, thân thể bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ mà thôi.
Chu quý nhân nghe xong, thân thể mềm nhũn ngồi dưới đất, ánh mắt hoang mang, lập tức kinh hoảng mà hô: Hoàng thượng, thần thiếp không phải cô hồn dã quỷ, nô tì đúng Chu Ninh Ninh mà, nô tì thật sự là Chu Ninh Ninh.
Nói đi, ngươi đến cùng là có bí mật gì. Triệu Húc nhàn nhạt hỏi: Trẫm đã kêu cung nữ ở lãnh cung miêu tả lại vẻ ngoài của Chu quý nhân rồi lại để cho họa sĩ vẽ ra. Chu Ninh Ninh căn bản không phải là bộ dạng như ngươi.
Tuy rằng lớn lên giống nhau, nhưng không phải là cùng một người. Triệu Húc nhìn chằm chằm vào Chu quý nhân: Ngươi như thế nào lại biến thành như vậy?
Thần thiếp vẫn luôn là như vậy mà. Chu quý nhân kinh hoảng mà lắc đầu: Thần thiếp không hề thay đổi.
Triệu Húc thở ra một hơi, rồi lên tiếng: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lôi ra dùng hình.
Hoàng thượng… Chu quý nhân biểu tình ngơ ngác bị thị vệ kéo ra, bị trói trên thập tự giá.
Chu quý nhân dùng sức giãy giụa, biểu lộ càng lúc càng sợ hãi.
Nói đi, nói rồi sẽ ít phải chịu khổ. Triệu Húc quét mắt qua các loại hình cụ bên trong hình thất, vươn tay cầm lấy bàn ủi bên trong chậu than, gẩy gẩy miếng than đã bị nung đỏ.
Một mặt thép của bàn ủi đã bị nung đỏ rồi.
Chu quý nhân toàn thân mồ hôi rơi ra như mưa, cổ họng phát ra từng tiếng nuốt nước bọt, sững sờ nhìn gương mặt không cảm xúc của Triệu Húc. Người nam nhân này thật quá tàn nhẫn, lúc trước còn ôm nàng đắm say, hiện tại liền đối với cô ta tàn nhẫn như vậy.
Những lời tâm tình say đắm vẫn còn quanh quẩn bên tai cô ta, làm cho người ta xấu hổ tim đập, nhưng mà hiện tại trời còn chưa sáng mà người nam nhân này đã trở mặt vô tình rồi.
Triệu Húc là thiên tử, không người nào có thể so sánh được với thân phận của hắn, lớn lên càng là mày kiếm mắt ưng, dáng vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ.
Người nam nhân này tràn đầy mị lực, có đôi khi Chu quý nhân cũng sa mình vào trong đó, có quyền thế, lớn lên còn đẹp như vậy. Có thể có nam nhân như vậy làm trượng phu, là một nữ nhân thì trong lòng đều tràn đầy tự hào.
Nhưng mà hiện tại lại là chính người đó dùng hình với cô ta.
Hoàng thượng… Chu quý nhân nước mắt như mưa nhìn Triệu Húc, trong ánh mắt tràn đầy bị thương cùng khổ sở, còn có cả sự thâm tình đối với Triệu Húc.
Triệu Húc lạnh nhạt: Miệng vết thương phía sau lưng ngươi đã tốt rồi, vậy mà lại không có để lại một vết sẹo nào. Trẫm muốn thử xem bị bàn ủi phỏng qua một lần thì còn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu hay không?
Triệu Húc cầm lấy bàn ủi đi về phía Chu quý nhân, Chu quý nhân lúc này sắc mặt đã như tro tàn, đồng tử run rẩy nhìn bàn ủi đỏ bừng, theo từng bước đi của Triệu Húc, nhiệt độ của bàn ủi đều rơi vào trên người của nàng.
Triệu Húc giơ bàn ủi lên: Trẫm muốn thử in lại một chút dấu ấn trên đó, trẫm tin rằng với thể chất của Chu quý nhân thì nhất định sẽ làm cho mặt của ngươi khôi phục lại như lúc ban đầu đấy.
Không, đừng mà… Chu quý nhân quay đầu, cảm nhận được độ nóng của cái miếng sắt nóng rực, còn chưa áp vào trên da của nàng, cũng đã có cảm giác như bị phỏng rồi.
Đừng, ta nói hết, ta nói… Chu quý nhân vội vàng nói, cô ta không cách nào tưởng tượng được nếu cái miếng sắt này ấn vào trên mặt của cô ta, thì làn da của cô ta sẽ phải thừa nhận loại thống khổ gì đây.
Chu quý nhân đến từ xã hội hiện đại, làm gì đã được tận mắt trông thấy loại hình phạt tàn khốc như vậy chứ. Lúc thấy cái này trên TV chỉ cảm thấy thờ ơ, hiện tại đến phiên mình bị cột vào trên kệ, cái loại thống khổ, dày vò này...
Nói đi, nếu như có một chữ là giả, kết quả của ngươi tiếp theo sẽ rất thảm đó. Triệu Húc bình tĩnh, tựa hồ như chuyện này căn bản không phải là chuyện gì lớn cả.
Chu quý nhân nhìn Triệu Húc như vậy, thì không tiếp nhận được, đau khổ nói: Hoàng thượng, chẳng lẽ người sẽ không niệm một chút tình cảm phu thê nào sao, một đêm làm phu thê cả đời ân ái. Hoàng thượng, người tuyệt tình như vậy sao?
Ngươi căn bản cũng không phải là Chu Ninh Ninh, cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ thôi. Triệu Húc lạnh nhạt nói, một chút cũng không để sự bi thương khổ sở của Chu quý nhân trong lòng.
Chu quý nhân nhịn không được nở một nụ cười khổ: Chu Ninh Ninh đã chết, lúc ở lãnh cung đã chết rồi, thế nhưng người mà ngày đêm làm bạn với người là ta nha. Ta không là cô hồn dã quỷ gì cả, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà phải đến nơi này mà thôi.
Trẫm không muốn nghe những lời này, nói cho trẫm biết, vết thương sau lưng ngươi như thế nào có thể tốt như vậy, thật sự là có tiên đơn sao? Triệu Húc ngữ khí có chút vội vàng: Lúc trước ngươi là đang nói chuyện với người nào?
Hoàng thượng… Chu quý nhân thê lương nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc rất không kiên nhẫn, cho nàng ta một chút sắc mặt thì nàng ta lại quên mình là ai rồi, hắn liền trực tiếp phất tay về phía thị vệ, thị vệ cầm cây roi trong tay lên vung thẳng về phía Chu quý nhân.
A… Chu quý nhân thoáng cái hét lên, cây roi quất vào trên thân thể vừa đau vừa nóng rát, nhất là còn đánh trúng chỗ đó, đau đến mức tinh thần của Chu quý nhân đều hoảng hốt.
Trong miệng Chu quý nhân lầm bầm hô: Cứu...cứu ta, cứu...cứu ta…
Nói đi. Nếu không nói thì cái roi dính tiêu nóng này sẽ trực tiếp quất vào trên người ngươi. Triệu Húc sắc mặt lạnh lẽo: Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của trẫm.
/1471
|