“Các cậu còn dám đụng đến một ngón tay của em trai tôi, thì lần tới tôi sẽ đâm vào mắt, khuôn mặt còn có thể phục hồi được, để tôi xem những người nhiều tiền như các cậu có thể phục hồi lại đôi mắt cho cậu ta hay không?” Biểu cảm của Ninh Thư lạnh lùng một cách lạ thường, lè lưỡi ra liếm vết máu trên cổ của Ấu Hạo Hiên.
“Mùi vị cũng không tồi.” Ninh Thư cười díu mắt và nói.
Để xem ai biến thái hơn ai.
Mẫn Hạo Sơ díu mắt, hơi cau mày, Mục Dạ Diệu nhấc chân lên, không dám dẫm lên tay của Dịch Hiểu Đông nữa.
Mẫn Hạo Sơ tỉ mỉ quan sát Ninh Thư: “Cô có biết mình đang làm gì không, cô không gánh chịu nổi hậu quả đâu.”
“Cùng lắm là chết chứ gì, tôi sợ điều gì chứ.” Ninh Thư vẫn bình tĩnh nói.
“Chết, cô quá ngây thơ.” Mẫn Hạo Sơ cười với vẻ mặt rất gian xảo: “Xảy ra chuyện tày trời như vậy, cô nghĩ mình có thể chết dễ dàng được không?”
Ninh Thư không thèm quan tâm: “Cho dù tôi chết không toàn thây, thì kéo theo mấy người cùng xuống hoàng tuyền cũng đủ mãn nguyện rồi.”
Ninh Thư vừa nói vừa cầm cành cây di chuyển lên phía khuôn mặt của Ấu Hạo Hiên: “Chính các người biến tôi thành như thế này, các người đừng mong sẽ sống tốt.”
Mẫn Hạo Sơ hơi rụt lại, dáng vẻ trêu chọc và có vẻ hèn mọn: “Thật là ngây thơ.”
Người đến sân vận động càng ngày càng nhiều, bị bao nhiêu người nhìn thấy mình bị uy hiếp, Ấu Hạo Hiên càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng sức mạnh của người con gái này quả thật rất lớn, cho dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
“Yên lặng chút.” Ninh Thư đạp một phát vào chân của Ấu Hạo Hiên, Ấu Hạo Hiên cảm giác như chân hắn bị nứt gãy.
Ninh Thư nhẹ nhàng nói với Dịch Hiểu Đông: “Hiểu Đông, hãy chạy sang chỗ chị, đừng sợ, có chị đây rồi.”
Dịch Hiểu Đông mặt mày tèm nhem vì nước mắt nước mũi, nghe thấy mấy câu an ủi của Ninh Thư, bèn cố bò dậy, bước qua chỗ Ninh Thư.
Mục Dạ Diệu muốn đánh chết Dịch Hiểu Đông nhưng lại bị Mẫn Hạo Sơ ngăn lại.
Dịch Hiểu Đông đi tới bên cạnh Ninh Thư, lập tức nắm lấy cổ áo của Ninh Thư.
“Em trai cô đã chạy sang bên đó rồi, cô cũng nên thả Ấu Hạo Hiên ra.” Mẫn Hạo Sơ nói.
Ninh Thư cười híp cả mắt: “Làm sao dễ dàng như vậy, tôi thả hắn ra, chúng tôi có được sống yên ổn không?”
“Vậy cô nghĩ rằng cô gây ra chuyện này, sau này cô sẽ được sống yên ổn ư?” Mục Dạ Diệu bật cười một tiếng: “Hãy thả cậu ấy ra, chúng ta cùng nhau thử vài chiêu.”
“Cậu có bị bệnh không đấy, ai muốn thử vài chiêu với cậu chứ.” Ninh Thư nói không chút khách sáo.
“Hiểu Đồng, hãy thả Ấu thiếu gia ra.” Hiệu trưởng cùng với mấy cảnh vệ của trường chạy tới, nhìn thấy vết máu trên mặt Ấu Hạo Hiên, gương mặt tối sầm lại.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, hãy thả cậu ấy ra.” Giọng của hiệu trưởng cũng thay đổi, thiếu gia nhà họ Ấu mà xảy ra chuyện gì ở trường học, thì ông ta cũng không thoát được trách nhiệm, hơn nữa, Dịch Hiểu Đồng còn là do ông ấy đưa đến đây học.
Ấu gia có cổ phần trong trường, ban giám đốc biết chuyện chắc chắn sẽ bãi nhiệm chức vụ hiệu trưởng của ông.
Hiệu trưởng giống như chiếc bánh bích quy bị kẹp nhân kem, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy hối hận vì đã đưa hai chị em họ đến trường này học tập.
“Hiểu Đồng, đừng làm lớn chuyện lên, mau thả Ấu thiếu gia ra.” Hiệu trưởng hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Hiệu trưởng, tôi thả hắn ra, tôi sẽ không sống sót được.”
“Cho dù hậu quả thế nào, cứ thả thiếu gia ra trước.” Hiệu trưởng lo lắng nói với Ninh Thư, gương mặt của ông lộ vẻ lo lắng và hối hận.
“Dịch Hiểu Đồng, hãy thả Ấu Hạo Hiên ra, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mẫn Hạo Sơ nói.
Ninh Thư vòng tay qua cổ Ấu Hạo Hiên, kéo hắn đến trước cửa trường, Dịch Hiểu Đông nắm lấy vạt áo của Ninh Thư, chầm chậm bước phía sau cô.
Ấu Hạo Hiên cười nhạt, bị một đứa con gái uy hiếp, lại còn là đứa mà hắn từng khinh miệt, coi như thứ đồ chơi.
Ấu Hạo Hiên cảm giác gương mặt mình đau rát, chỗ vết thương hơi nóng ran, đoán chắc là đã bị nhiễm trùng, cái cành cây bẩn thỉu kia rạch vào mặt hắn, cái người cầm cành cây thì ngày ngày đi bới rác.
Đôi tay này thật bẩn thỉu.
Cơ thể phía sau dính chặt vào người hắn, Ấu Hạo Hiên cảm thấy mình bị bao vây bởi một đống phân, thật là kinh tởm.
Điều đầu tiên hắn làm là tắm rửa khử trùng.
Ninh Thư dự định sẽ đưa Hiểu Đông đi trước, ở lại nơi này chỉ còn đường chết.
Chưa đi được bao xa, liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát, sắc mặt Ninh Thư vẫn không thay đổi, cánh tay càng ôm chặt hơn, siết mạnh cổ của Ấu Hạo Hiên, cánh tay còn lại vẫn cầm cành cây dí vào cổ Ấu Hạo Hiên.
Ấu Hạo Hiên bị Ninh Thư siết chặt cổ, hô hấp có chút khó khăn ho khan lên vài tiếng.
Xe cảnh sát dừng lại ở trước cửa trường, cảnh sát bước từ trong xe ra, bao vây xung quanh thành một đoàn, không ít tay súng bắn tỉa tìm vị trí tốt để hạ gục Ninh Thư.
“Nhìn xem, tôi đã nói rồi, cô không gánh nổi hậu quả đâu.” Mẫn Hạo Sơ nhún vai, vẫy vẫy tay: “Ở đây toàn là các tay súng tinh nhuệ, ai cũng là tay súng thiện xạ cả.”
“Chị ơi, em sợ.” Dịch Hiểu Đông sợ hãi khóc lóc, nắm chặt vạt áo của Ninh Thư.
Ninh Thư an ủi Dịch Hiểu Đông: “Hiểu Đông đừng sợ, có chị ở bên cạnh em.”
Ninh Thư nhìn bao quát xung quanh, có rất nhiều nòng súng đang chĩa về phía cô, có cảm giác cô là kẻ thù của cả thế giới, thảo nào…thảo nào Dịch Hiểu Đồng phải nhẫn nhịn chịu đựng, không dám có chút phản kháng.
Những học sinh của ngôi trường này, hầu như đều là tài nguyên của quốc gia, của xã hội, người giàu mất đi một con chó, thì trở thành chuyện lớn, còn người dân thường chết đi lại chỉ là chuyện bình thường.
Hiện thực chính là như vậy.
Mẹ kiếp, Ninh Thư nhìn những khẩu súng đang chĩa về phía mình, nhiệm vụ này chắc không thành rồi, trước khi bản thân bị bắn chết, nhất định phải kéo theo vài người cùng chết chung.
Phải kéo theo tên Ấu Hạo Hiên chịu tội thay.
Dù sao thì bản thân cũng không thoát được tội chết.
Ninh Thư nắm chặt cành cây, đâm một vết vào cổ Ấu Hạo Hiên, Ấu Hạo Hiên đau đớn khẽ kêu lên một tiếng.
“Sao cô dám?” Ấu Hạo Hiên tức muốn chết.
Mẫn Hạo Sơ nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, cảm giác cô gái này có gì đó không đúng, có vẻ liều mạng.
“Cô hãy thả cậu ta ra.” Mẫn Hạo Sơ nói với Ninh Thư: “Nếu không thì hậu quả sẽ khó lường đấy.”
“Cậu nghĩ tôi là người thiểu năng à, cậu bảo tôi thả người là phải thả người, tôi mà buông tay ra thì người chết là tôi, cho dù tôi có chết, tôi cũng phải kéo theo một người chết cùng, dù sao thì tôi cũng không có cơ hội sống sót.” Ninh Thư trợn mắt nhìn.
Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu nhìn nhau, cảm giác người này bị điên rồi.
Khó mà tưởng tượng nổi, Dịch Hiểu Đồng dám làm chuyện như vậy.
Nếu là trước đây, thì cô ta chỉ đứng nhìn thôi đã sợ chết khiếp rồi.
“Không ai được phép sỉ nhục danh tiếng của Ấu gia, danh tiếng của Ấu gia không thể bị người như cô làm cho ô uế được.” Một người nam trung niên bước tới, đi bên cạnh ông ta có thêm vài người bảo vệ.
“Bố.” Nhìn thấy người đàn ông này, Ấu Hạo Hiên ngây cả người.
“Đồ không có tiền đồ, bị loại tiện nhân như vậy uy hiếp.” Sắc mặt của ông Ấu lạnh lùng khác lạ, điềm đạm quay sang nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Lý, ông quản lý có phần lỏng lẻo đấy, trường học cao quý thế này, sao lại xuất hiện một học sinh như vậy?”
“Mùi vị cũng không tồi.” Ninh Thư cười díu mắt và nói.
Để xem ai biến thái hơn ai.
Mẫn Hạo Sơ díu mắt, hơi cau mày, Mục Dạ Diệu nhấc chân lên, không dám dẫm lên tay của Dịch Hiểu Đông nữa.
Mẫn Hạo Sơ tỉ mỉ quan sát Ninh Thư: “Cô có biết mình đang làm gì không, cô không gánh chịu nổi hậu quả đâu.”
“Cùng lắm là chết chứ gì, tôi sợ điều gì chứ.” Ninh Thư vẫn bình tĩnh nói.
“Chết, cô quá ngây thơ.” Mẫn Hạo Sơ cười với vẻ mặt rất gian xảo: “Xảy ra chuyện tày trời như vậy, cô nghĩ mình có thể chết dễ dàng được không?”
Ninh Thư không thèm quan tâm: “Cho dù tôi chết không toàn thây, thì kéo theo mấy người cùng xuống hoàng tuyền cũng đủ mãn nguyện rồi.”
Ninh Thư vừa nói vừa cầm cành cây di chuyển lên phía khuôn mặt của Ấu Hạo Hiên: “Chính các người biến tôi thành như thế này, các người đừng mong sẽ sống tốt.”
Mẫn Hạo Sơ hơi rụt lại, dáng vẻ trêu chọc và có vẻ hèn mọn: “Thật là ngây thơ.”
Người đến sân vận động càng ngày càng nhiều, bị bao nhiêu người nhìn thấy mình bị uy hiếp, Ấu Hạo Hiên càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng sức mạnh của người con gái này quả thật rất lớn, cho dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
“Yên lặng chút.” Ninh Thư đạp một phát vào chân của Ấu Hạo Hiên, Ấu Hạo Hiên cảm giác như chân hắn bị nứt gãy.
Ninh Thư nhẹ nhàng nói với Dịch Hiểu Đông: “Hiểu Đông, hãy chạy sang chỗ chị, đừng sợ, có chị đây rồi.”
Dịch Hiểu Đông mặt mày tèm nhem vì nước mắt nước mũi, nghe thấy mấy câu an ủi của Ninh Thư, bèn cố bò dậy, bước qua chỗ Ninh Thư.
Mục Dạ Diệu muốn đánh chết Dịch Hiểu Đông nhưng lại bị Mẫn Hạo Sơ ngăn lại.
Dịch Hiểu Đông đi tới bên cạnh Ninh Thư, lập tức nắm lấy cổ áo của Ninh Thư.
“Em trai cô đã chạy sang bên đó rồi, cô cũng nên thả Ấu Hạo Hiên ra.” Mẫn Hạo Sơ nói.
Ninh Thư cười híp cả mắt: “Làm sao dễ dàng như vậy, tôi thả hắn ra, chúng tôi có được sống yên ổn không?”
“Vậy cô nghĩ rằng cô gây ra chuyện này, sau này cô sẽ được sống yên ổn ư?” Mục Dạ Diệu bật cười một tiếng: “Hãy thả cậu ấy ra, chúng ta cùng nhau thử vài chiêu.”
“Cậu có bị bệnh không đấy, ai muốn thử vài chiêu với cậu chứ.” Ninh Thư nói không chút khách sáo.
“Hiểu Đồng, hãy thả Ấu thiếu gia ra.” Hiệu trưởng cùng với mấy cảnh vệ của trường chạy tới, nhìn thấy vết máu trên mặt Ấu Hạo Hiên, gương mặt tối sầm lại.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, hãy thả cậu ấy ra.” Giọng của hiệu trưởng cũng thay đổi, thiếu gia nhà họ Ấu mà xảy ra chuyện gì ở trường học, thì ông ta cũng không thoát được trách nhiệm, hơn nữa, Dịch Hiểu Đồng còn là do ông ấy đưa đến đây học.
Ấu gia có cổ phần trong trường, ban giám đốc biết chuyện chắc chắn sẽ bãi nhiệm chức vụ hiệu trưởng của ông.
Hiệu trưởng giống như chiếc bánh bích quy bị kẹp nhân kem, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy hối hận vì đã đưa hai chị em họ đến trường này học tập.
“Hiểu Đồng, đừng làm lớn chuyện lên, mau thả Ấu thiếu gia ra.” Hiệu trưởng hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Hiệu trưởng, tôi thả hắn ra, tôi sẽ không sống sót được.”
“Cho dù hậu quả thế nào, cứ thả thiếu gia ra trước.” Hiệu trưởng lo lắng nói với Ninh Thư, gương mặt của ông lộ vẻ lo lắng và hối hận.
“Dịch Hiểu Đồng, hãy thả Ấu Hạo Hiên ra, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mẫn Hạo Sơ nói.
Ninh Thư vòng tay qua cổ Ấu Hạo Hiên, kéo hắn đến trước cửa trường, Dịch Hiểu Đông nắm lấy vạt áo của Ninh Thư, chầm chậm bước phía sau cô.
Ấu Hạo Hiên cười nhạt, bị một đứa con gái uy hiếp, lại còn là đứa mà hắn từng khinh miệt, coi như thứ đồ chơi.
Ấu Hạo Hiên cảm giác gương mặt mình đau rát, chỗ vết thương hơi nóng ran, đoán chắc là đã bị nhiễm trùng, cái cành cây bẩn thỉu kia rạch vào mặt hắn, cái người cầm cành cây thì ngày ngày đi bới rác.
Đôi tay này thật bẩn thỉu.
Cơ thể phía sau dính chặt vào người hắn, Ấu Hạo Hiên cảm thấy mình bị bao vây bởi một đống phân, thật là kinh tởm.
Điều đầu tiên hắn làm là tắm rửa khử trùng.
Ninh Thư dự định sẽ đưa Hiểu Đông đi trước, ở lại nơi này chỉ còn đường chết.
Chưa đi được bao xa, liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát, sắc mặt Ninh Thư vẫn không thay đổi, cánh tay càng ôm chặt hơn, siết mạnh cổ của Ấu Hạo Hiên, cánh tay còn lại vẫn cầm cành cây dí vào cổ Ấu Hạo Hiên.
Ấu Hạo Hiên bị Ninh Thư siết chặt cổ, hô hấp có chút khó khăn ho khan lên vài tiếng.
Xe cảnh sát dừng lại ở trước cửa trường, cảnh sát bước từ trong xe ra, bao vây xung quanh thành một đoàn, không ít tay súng bắn tỉa tìm vị trí tốt để hạ gục Ninh Thư.
“Nhìn xem, tôi đã nói rồi, cô không gánh nổi hậu quả đâu.” Mẫn Hạo Sơ nhún vai, vẫy vẫy tay: “Ở đây toàn là các tay súng tinh nhuệ, ai cũng là tay súng thiện xạ cả.”
“Chị ơi, em sợ.” Dịch Hiểu Đông sợ hãi khóc lóc, nắm chặt vạt áo của Ninh Thư.
Ninh Thư an ủi Dịch Hiểu Đông: “Hiểu Đông đừng sợ, có chị ở bên cạnh em.”
Ninh Thư nhìn bao quát xung quanh, có rất nhiều nòng súng đang chĩa về phía cô, có cảm giác cô là kẻ thù của cả thế giới, thảo nào…thảo nào Dịch Hiểu Đồng phải nhẫn nhịn chịu đựng, không dám có chút phản kháng.
Những học sinh của ngôi trường này, hầu như đều là tài nguyên của quốc gia, của xã hội, người giàu mất đi một con chó, thì trở thành chuyện lớn, còn người dân thường chết đi lại chỉ là chuyện bình thường.
Hiện thực chính là như vậy.
Mẹ kiếp, Ninh Thư nhìn những khẩu súng đang chĩa về phía mình, nhiệm vụ này chắc không thành rồi, trước khi bản thân bị bắn chết, nhất định phải kéo theo vài người cùng chết chung.
Phải kéo theo tên Ấu Hạo Hiên chịu tội thay.
Dù sao thì bản thân cũng không thoát được tội chết.
Ninh Thư nắm chặt cành cây, đâm một vết vào cổ Ấu Hạo Hiên, Ấu Hạo Hiên đau đớn khẽ kêu lên một tiếng.
“Sao cô dám?” Ấu Hạo Hiên tức muốn chết.
Mẫn Hạo Sơ nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, cảm giác cô gái này có gì đó không đúng, có vẻ liều mạng.
“Cô hãy thả cậu ta ra.” Mẫn Hạo Sơ nói với Ninh Thư: “Nếu không thì hậu quả sẽ khó lường đấy.”
“Cậu nghĩ tôi là người thiểu năng à, cậu bảo tôi thả người là phải thả người, tôi mà buông tay ra thì người chết là tôi, cho dù tôi có chết, tôi cũng phải kéo theo một người chết cùng, dù sao thì tôi cũng không có cơ hội sống sót.” Ninh Thư trợn mắt nhìn.
Mẫn Hạo Sơ và Mục Dạ Diệu nhìn nhau, cảm giác người này bị điên rồi.
Khó mà tưởng tượng nổi, Dịch Hiểu Đồng dám làm chuyện như vậy.
Nếu là trước đây, thì cô ta chỉ đứng nhìn thôi đã sợ chết khiếp rồi.
“Không ai được phép sỉ nhục danh tiếng của Ấu gia, danh tiếng của Ấu gia không thể bị người như cô làm cho ô uế được.” Một người nam trung niên bước tới, đi bên cạnh ông ta có thêm vài người bảo vệ.
“Bố.” Nhìn thấy người đàn ông này, Ấu Hạo Hiên ngây cả người.
“Đồ không có tiền đồ, bị loại tiện nhân như vậy uy hiếp.” Sắc mặt của ông Ấu lạnh lùng khác lạ, điềm đạm quay sang nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Lý, ông quản lý có phần lỏng lẻo đấy, trường học cao quý thế này, sao lại xuất hiện một học sinh như vậy?”
/1471
|