Phát hiện ra chứng trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng của Ninh Thư, bầu không khí trong nhà rơi vào tình trạng vô cùng nôn nóng và bất an.
An Kim Vĩ lại càng mất kiên nhẫn với Ninh Thư, nhìn thấy Ninh Thư thì liền nhíu mày, thậm chí còn không nói với cô một câu nào.
Không nói chuyện với Ninh Thư thì thôi, thế nhưng An Kim Vĩ cũng không thèm quan tâm đến con gái mình, từ lúc đứa bé được sinh ra đến này, chỉ có một mình Ninh Thư chăm sóc nó.
Hơn nữa, vì được Ninh Thư truyền kình khí vào người cho nên mỗi ngày đứa bé đều ăn ngoan ngủ ngoan, chỉ có những lúc khó chịu thì mới khóc thôi.
Cho nên đứa bé này hình như không có một chút cảm giác tồn tại nào trong nhà họ An.
Để đề phòng Ninh Thư nổi điên, lúc từ bệnh viện về nhà An Kim Vĩ nói với mẹ hắn: Trói cô ta lại đi mẹ.
Ninh Thư đang bế đứa bé:...
Cô chỉ không nghĩ đến chuyện bọn họ không có việc gì là không làm được.
Mẹ của An Kim Vĩ hừ một tiếng với Ninh Thư, sau đó đi tìm một sợi dây thừng, không có dây thừng, bà ta liền dùng dây điện trói cô lại.
Ninh Thư lập tức bĩu môi: An Kim Vĩ, anh có thể đối xử với em như thế này ư, em là bệnh nhân chứ không phải kẻ điên.
Cô chính là một kẻ điên. An Kim Vĩ tức giận nói, ánh mắt hắn tràn đầy sự lạnh lùng.
Ninh Thư:...
Ninh Thư ôm đứa bé, sau đó cõng nó lên lưng, chuyển một ít kình khí vào cơ thể đứa bé, khiến cho nó ngủ say, sau đó đặt vào xe nôi.
Ninh Thư nhìn chằm chằm người nhà họ An, cô lạnh lùng hỏi: Các người nhất định phải đối xử với tôi như thế này ư?
Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô cứ ầm ĩ lên như vậy khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, hằng ngày tôi còn phải đi làm, tôi không thể để cô làm loạn đến mức ngày hôm sau mệt mỏi mà không thể đi làm được. An Kim Vĩ nói.
Hiện tại An gia đều sống nhờ vào tôi, cô đã không thể chăm lo cho gia đình thì thôi, đằng này lại còn gây thêm phiền phức nữa. An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư: Cô có biết áp lực của tôi rất lớn không, ở công ty giống như một con chó, về đến nhà đối mặt với cái đống lộn xộn này, cô có thể nghĩ cho tôi một chút không.
Ninh Thư: (⊙0⊙)
Nghĩ cho anh một chút ư, Trương Ninh thật ngu ngốc khi nghĩ cho một người ích kỷ như anh.
Người ta thường nói rằng người chồng như thế sẽ không phải là người cùng chung hoạn nạn, sản phụ mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh này phải được điều hòa tâm lí, đáng lẽ hắn phải giúp cô làm những việc nhỏ nhặt như chăm sóc cô một chút, con khóc thì giúp cô dỗ nó chứ.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, An Kim Vĩ sẽ nghĩ lợi ích, sĩ diện và sự nghiệp của bản thân hắn trước.
Hơn nữa Ninh Thư cũng nhìn ra được rằng, An Kim Vĩ muốn ly hôn với cô, phụ nữ trên đời này rất nhiều, hắn lấy vợ khác là được chứ gì.
Tìm một người có thể giúp hắn sắp xếp việc trong nhà, làm tốt mọi thứ, hắn đi làm về có thể hưởng thụ như một ông hoàng.
Địa vị của Trương Ninh trong nhà này còn không bằng một người bảo mẫu, bảo mẫu còn được trả tiền, đằng này cô còn phải làm ấm giường cho An Kim Vĩ rồi lại phải sinh con, còn không phải gọi là bố mẹ của mình mà là bố mẹ người ta đó.
Chờ đến lúc nào cô khỏi bệnh, chúng tôi sẽ không nhốt cô, trói cô lại nữa.
Ninh Thư đờ đẫn không biết nói gì, họ nỡ đối xử với con dâu như vậy ư, bệnh thì có thể khỏi ư, Ninh Thư thật khâm phục họ.
Ninh Thư bước nhanh tới trước mặt An Kim Vĩ, cô giơ chân lên đá vào chân hắn, cô quả thực đã chịu đựng người đàn ông ích kỷ này đủ lắm rồi.
Đàn ông là loại người hay tính toán, thứ phụ nữ tính toán đều là những thứ lặt vặt, còn thứ đàn ông tính toán thì có thể đủ để giết một người.
Á... An Kim Vĩ bị Ninh Thư đá vào chân, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch mà ngã xuống sàn nhà, hắn cuộn người lại như con tôm, miệng kêu a a liên tục.
Kim Vĩ, sao anh có thể đối xử với em như thế, em đau lòng quá, em buồn quá... Ninh Thư bóp lấy mặt An Kim Vĩ.
Gân xanh trên trán An Kim Vĩ nổi hết cả lên, miệng hắn không thể nói được một câu hoàn chỉnh nào, hắn thở hổn hển.
Đồ tiện nhân, cô dám đánh con trai tôi ư. Mẹ của An Kim Vĩ cầm dây điện đánh vào người Ninh Thư, Ninh Thư vội tránh ra, kết quả là dây điện đánh lên người của An Kim Vĩ.
An Kim Vĩ đau đớn hét lên, khuôn mặt hắn trở nên hung dữ, mặt mũi đầy nộ khí mà giơ tay bắt lấy cổ chân Ninh Thư, hắn kéo một cái, cả cơ thể Ninh Thư liền ngã xuống sàn nhà tạo nên một tiếng bành rất lớn.
Ninh Thư rên khe khẽ một tiếng, cô cảm thấy rất đau ở chỗ vết mổ.
An Kim Vĩ nắm chặt lấy cổ chân Ninh Thư: Cho cô chút sĩ diện mà lại không cần, loại phụ nữ như cô đúng là không biết hưởng thụ, tôi sẽ bắt cô trả giá thật đắt.
Nhanh trói cô ta lại, cô ta lại phát điên lên rồi. An Kim Vĩ quát lên với mẹ hắn.
Mẹ của An Kim Vĩ lập tức lấy dây điện trói người Ninh Thư lại, Ninh Thư đấm một phát lên mắt của bà ta khiến cho bà ta cứ kêu ai ya liên tục.
An Kim Vĩ tức giận vô cùng, thân dưới của hắn lại nhói đau, hắn lôi cổ chân Ninh Thư, hắn cùng móng tay cái cắm sâu vào thịt của cô, hơn nữa hắn còn dùng sức làm rách da của cô, chân của Ninh Thư lập tức chảy máu tươi.
Vẻ mặt của An Kim Vĩ đặc biệt dữ tợn rồi lại mang cả hận thù.
An Kim Vĩ vốn dĩ không có tình cảm gì đối với Trương Ninh, hai người kết hôn là vì sự sắp đặt của bố mẹ hai bên, vậy mà bây giờ người phụ nữ này lại không biết điều như vậy.
An Kim Vĩ vừa chán ghét lại còn căm hận Ninh Thư nữa, một người phụ nữ như vậy không biết sẽ phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt khác thường nữa.
Chỉ trong giây lát mà An Kim Vĩ muốn khiến người phụ nữ này biến mất.
Ninh Thư dùng cái chân còn lại dẫm lên tay An Kim Vĩ, tay của hắn ta bị cô dẫm đến rách cả da.
Người luôn ngồi ở chỗ vách tường là bố của An Kim Vĩ cũng ra tay khống chế cô, Ninh Thư tập trung kình khí trong cơ thể, cô dùng sức đạp một cái thật mạnh vào tay của An Kim Vĩ, tay của hắn lập tức phát ra tiếng rắc rắc vì gãy xương rất nhỏ.
Tay của An Kim Vĩ đau đến nỗi khiến hắn lặng người đi, hắn hoàn toàn không có sức để cầm lấy chân Ninh Thư nữa, Ninh Thư lật người bò dậy.
Cô lập tức cầm lấy đĩa hoa quả trên bàn uống trà rồi ném xuống nhà tạo ra một tiếng choang , sau đó cô hất đổ luôn cả bàn trà, bộ ấm trà bằng cẩm thạch vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô, cô đúng là... Mẹ của An Kim Vĩ chỉ tay vào mặt Ninh Thư, bà ta đau đến mức co quắp lại, viền mắt thâm sì: Đại nghịch bất đạo.
Mẹ của An Kim Vĩ liếc nhìn đứa bé ngủ say đến nỗi không biết chuyện gì, đột nhiên bà ta bước từng bước rất dài đến bên chiếc xe đẩy rồi bế Nam Nam lên, sau đó bà ta hung dữ hét lên với Ninh Thư: Cô còn dám đập phá đồ, tôi sẽ không để đứa bé ở cạnh cô nữa, tôi không muốn cháu mình ở cùng với một người mắc bệnh thần kinh như cô.
Mẹ của An Kim Vĩ ôm chặt đứa bé, đứa bé rất khó chịu nên liền khóc toáng lên.
Mẹ của An Kim Vĩ không hề dỗ dành đứa bé đang khóc đến nỗi tâm tê phế liệt, ngược lại bà ta còn tức giận hét lên: Khóc cái gì mà khóc, định đòi nợ à, hai mẹ con các người định đòi nợ ư, An gia đúng là đen đủi tám đời mới có con dâu và cháu như mẹ con cô.
Đứa bé càng khóc to hơn.
Trương Ninh, đặt bình hoa xuống. Mẹ của An Kim Vĩ hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, cô nhận thấy rõ được sự vô tình của người nhà họ An, bây giờ họ còn mang đứa bé ra làm con tin để uy hiếp cô nữa ư?
Dù sao thì đứa bé cũng mang dòng máu của cái nhà này, là con cháu của bọn họ, vậy mà chỉ vì nó là con gái mà lại khinh thường nó như vậy.
An Kim Vĩ lại càng mất kiên nhẫn với Ninh Thư, nhìn thấy Ninh Thư thì liền nhíu mày, thậm chí còn không nói với cô một câu nào.
Không nói chuyện với Ninh Thư thì thôi, thế nhưng An Kim Vĩ cũng không thèm quan tâm đến con gái mình, từ lúc đứa bé được sinh ra đến này, chỉ có một mình Ninh Thư chăm sóc nó.
Hơn nữa, vì được Ninh Thư truyền kình khí vào người cho nên mỗi ngày đứa bé đều ăn ngoan ngủ ngoan, chỉ có những lúc khó chịu thì mới khóc thôi.
Cho nên đứa bé này hình như không có một chút cảm giác tồn tại nào trong nhà họ An.
Để đề phòng Ninh Thư nổi điên, lúc từ bệnh viện về nhà An Kim Vĩ nói với mẹ hắn: Trói cô ta lại đi mẹ.
Ninh Thư đang bế đứa bé:...
Cô chỉ không nghĩ đến chuyện bọn họ không có việc gì là không làm được.
Mẹ của An Kim Vĩ hừ một tiếng với Ninh Thư, sau đó đi tìm một sợi dây thừng, không có dây thừng, bà ta liền dùng dây điện trói cô lại.
Ninh Thư lập tức bĩu môi: An Kim Vĩ, anh có thể đối xử với em như thế này ư, em là bệnh nhân chứ không phải kẻ điên.
Cô chính là một kẻ điên. An Kim Vĩ tức giận nói, ánh mắt hắn tràn đầy sự lạnh lùng.
Ninh Thư:...
Ninh Thư ôm đứa bé, sau đó cõng nó lên lưng, chuyển một ít kình khí vào cơ thể đứa bé, khiến cho nó ngủ say, sau đó đặt vào xe nôi.
Ninh Thư nhìn chằm chằm người nhà họ An, cô lạnh lùng hỏi: Các người nhất định phải đối xử với tôi như thế này ư?
Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô cứ ầm ĩ lên như vậy khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, hằng ngày tôi còn phải đi làm, tôi không thể để cô làm loạn đến mức ngày hôm sau mệt mỏi mà không thể đi làm được. An Kim Vĩ nói.
Hiện tại An gia đều sống nhờ vào tôi, cô đã không thể chăm lo cho gia đình thì thôi, đằng này lại còn gây thêm phiền phức nữa. An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư: Cô có biết áp lực của tôi rất lớn không, ở công ty giống như một con chó, về đến nhà đối mặt với cái đống lộn xộn này, cô có thể nghĩ cho tôi một chút không.
Ninh Thư: (⊙0⊙)
Nghĩ cho anh một chút ư, Trương Ninh thật ngu ngốc khi nghĩ cho một người ích kỷ như anh.
Người ta thường nói rằng người chồng như thế sẽ không phải là người cùng chung hoạn nạn, sản phụ mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh này phải được điều hòa tâm lí, đáng lẽ hắn phải giúp cô làm những việc nhỏ nhặt như chăm sóc cô một chút, con khóc thì giúp cô dỗ nó chứ.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, An Kim Vĩ sẽ nghĩ lợi ích, sĩ diện và sự nghiệp của bản thân hắn trước.
Hơn nữa Ninh Thư cũng nhìn ra được rằng, An Kim Vĩ muốn ly hôn với cô, phụ nữ trên đời này rất nhiều, hắn lấy vợ khác là được chứ gì.
Tìm một người có thể giúp hắn sắp xếp việc trong nhà, làm tốt mọi thứ, hắn đi làm về có thể hưởng thụ như một ông hoàng.
Địa vị của Trương Ninh trong nhà này còn không bằng một người bảo mẫu, bảo mẫu còn được trả tiền, đằng này cô còn phải làm ấm giường cho An Kim Vĩ rồi lại phải sinh con, còn không phải gọi là bố mẹ của mình mà là bố mẹ người ta đó.
Chờ đến lúc nào cô khỏi bệnh, chúng tôi sẽ không nhốt cô, trói cô lại nữa.
Ninh Thư đờ đẫn không biết nói gì, họ nỡ đối xử với con dâu như vậy ư, bệnh thì có thể khỏi ư, Ninh Thư thật khâm phục họ.
Ninh Thư bước nhanh tới trước mặt An Kim Vĩ, cô giơ chân lên đá vào chân hắn, cô quả thực đã chịu đựng người đàn ông ích kỷ này đủ lắm rồi.
Đàn ông là loại người hay tính toán, thứ phụ nữ tính toán đều là những thứ lặt vặt, còn thứ đàn ông tính toán thì có thể đủ để giết một người.
Á... An Kim Vĩ bị Ninh Thư đá vào chân, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch mà ngã xuống sàn nhà, hắn cuộn người lại như con tôm, miệng kêu a a liên tục.
Kim Vĩ, sao anh có thể đối xử với em như thế, em đau lòng quá, em buồn quá... Ninh Thư bóp lấy mặt An Kim Vĩ.
Gân xanh trên trán An Kim Vĩ nổi hết cả lên, miệng hắn không thể nói được một câu hoàn chỉnh nào, hắn thở hổn hển.
Đồ tiện nhân, cô dám đánh con trai tôi ư. Mẹ của An Kim Vĩ cầm dây điện đánh vào người Ninh Thư, Ninh Thư vội tránh ra, kết quả là dây điện đánh lên người của An Kim Vĩ.
An Kim Vĩ đau đớn hét lên, khuôn mặt hắn trở nên hung dữ, mặt mũi đầy nộ khí mà giơ tay bắt lấy cổ chân Ninh Thư, hắn kéo một cái, cả cơ thể Ninh Thư liền ngã xuống sàn nhà tạo nên một tiếng bành rất lớn.
Ninh Thư rên khe khẽ một tiếng, cô cảm thấy rất đau ở chỗ vết mổ.
An Kim Vĩ nắm chặt lấy cổ chân Ninh Thư: Cho cô chút sĩ diện mà lại không cần, loại phụ nữ như cô đúng là không biết hưởng thụ, tôi sẽ bắt cô trả giá thật đắt.
Nhanh trói cô ta lại, cô ta lại phát điên lên rồi. An Kim Vĩ quát lên với mẹ hắn.
Mẹ của An Kim Vĩ lập tức lấy dây điện trói người Ninh Thư lại, Ninh Thư đấm một phát lên mắt của bà ta khiến cho bà ta cứ kêu ai ya liên tục.
An Kim Vĩ tức giận vô cùng, thân dưới của hắn lại nhói đau, hắn lôi cổ chân Ninh Thư, hắn cùng móng tay cái cắm sâu vào thịt của cô, hơn nữa hắn còn dùng sức làm rách da của cô, chân của Ninh Thư lập tức chảy máu tươi.
Vẻ mặt của An Kim Vĩ đặc biệt dữ tợn rồi lại mang cả hận thù.
An Kim Vĩ vốn dĩ không có tình cảm gì đối với Trương Ninh, hai người kết hôn là vì sự sắp đặt của bố mẹ hai bên, vậy mà bây giờ người phụ nữ này lại không biết điều như vậy.
An Kim Vĩ vừa chán ghét lại còn căm hận Ninh Thư nữa, một người phụ nữ như vậy không biết sẽ phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt khác thường nữa.
Chỉ trong giây lát mà An Kim Vĩ muốn khiến người phụ nữ này biến mất.
Ninh Thư dùng cái chân còn lại dẫm lên tay An Kim Vĩ, tay của hắn ta bị cô dẫm đến rách cả da.
Người luôn ngồi ở chỗ vách tường là bố của An Kim Vĩ cũng ra tay khống chế cô, Ninh Thư tập trung kình khí trong cơ thể, cô dùng sức đạp một cái thật mạnh vào tay của An Kim Vĩ, tay của hắn lập tức phát ra tiếng rắc rắc vì gãy xương rất nhỏ.
Tay của An Kim Vĩ đau đến nỗi khiến hắn lặng người đi, hắn hoàn toàn không có sức để cầm lấy chân Ninh Thư nữa, Ninh Thư lật người bò dậy.
Cô lập tức cầm lấy đĩa hoa quả trên bàn uống trà rồi ném xuống nhà tạo ra một tiếng choang , sau đó cô hất đổ luôn cả bàn trà, bộ ấm trà bằng cẩm thạch vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô, cô đúng là... Mẹ của An Kim Vĩ chỉ tay vào mặt Ninh Thư, bà ta đau đến mức co quắp lại, viền mắt thâm sì: Đại nghịch bất đạo.
Mẹ của An Kim Vĩ liếc nhìn đứa bé ngủ say đến nỗi không biết chuyện gì, đột nhiên bà ta bước từng bước rất dài đến bên chiếc xe đẩy rồi bế Nam Nam lên, sau đó bà ta hung dữ hét lên với Ninh Thư: Cô còn dám đập phá đồ, tôi sẽ không để đứa bé ở cạnh cô nữa, tôi không muốn cháu mình ở cùng với một người mắc bệnh thần kinh như cô.
Mẹ của An Kim Vĩ ôm chặt đứa bé, đứa bé rất khó chịu nên liền khóc toáng lên.
Mẹ của An Kim Vĩ không hề dỗ dành đứa bé đang khóc đến nỗi tâm tê phế liệt, ngược lại bà ta còn tức giận hét lên: Khóc cái gì mà khóc, định đòi nợ à, hai mẹ con các người định đòi nợ ư, An gia đúng là đen đủi tám đời mới có con dâu và cháu như mẹ con cô.
Đứa bé càng khóc to hơn.
Trương Ninh, đặt bình hoa xuống. Mẹ của An Kim Vĩ hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, cô nhận thấy rõ được sự vô tình của người nhà họ An, bây giờ họ còn mang đứa bé ra làm con tin để uy hiếp cô nữa ư?
Dù sao thì đứa bé cũng mang dòng máu của cái nhà này, là con cháu của bọn họ, vậy mà chỉ vì nó là con gái mà lại khinh thường nó như vậy.
/1471
|