Mẹ của Trương Ninh ngồi bên giường nhìn đứa bé nằm trong nôi, bà nói với Ninh Thư: Không sao, con cố gắng giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, đến lúc đó lại sinh thêm đứa nữa.
Ninh Thư:...
Sinh con mệt đến nỗi không chịu được, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, thế mà lại còn nói chuyện sinh lần hai, đây là mẹ ruột đấy ư?
Đến lúc đó rồi nói sau. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên là thương con rồi, nhưng mà phụ nữ thì phải sinh được con trai thì mới có địa vị trong nhà. Mẹ của cô nói.
Ninh Thư thở dài một hơi, đều là phụ nữ, chẳng nhẽ không biết rằng mang thai sẽ gây tổn hại đến cơ thể ư? Giống như bị đâm một dao như bây giờ vậy, những người này nôn nóng muốn cô bị đâm một nhát tiếp như thế ư.
Ít nhất cũng phải đợi đến lúc miệng vết thương lành đã chứ, chờ đến lúc cơ thể quên đi sự đau đớn rồi hẵng nói.
Trước hoàn cảnh này, trái tim Ninh Thư như bị bóp nghẹt.
Mẹ có tiền không? Cho con mượn một ít. Ninh Thư chuyển trọng tâm câu chuyện.
Mẹ Trương nhíu mày: Con cần tiền làm gì, Kim Vĩ không có tiền, An gia không có tiền cho con ư?
Em trai con đã tìm được đối tượng rồi, nó sắp kết hôn nên mẹ lấy tiền để sửa sang phòng tân hôn cho nó rồi. Mẹ Trương nói.
Ninh Thư nhếch miệng, phụ nữ là vậy đấy, sau khi lấy chồng thì sẽ là người ngoài đối với nhà mẹ đẻ, cũng là người ngoài với nhà chồng luôn.
Không hề có chỗ dừng chân ở cả hai bên.
Con gái à, con cố gắng giữ gìn sức khỏe, muốn ăn gì thì nói với mẹ chồng con nhé. Mẹ Trương không muốn nói đến chuyện tiền nong: Ba năm nữa vết mổ hoàn toàn khép miệng thì sinh một đứa con trai cho An gia nhé.
Ninh Thư nằm trên giường không nói gì, mẹ Trương suy nghĩ một lát rồi đặt 200 tệ trên cái gối đầu giường của Ninh Thư, bà còn nói: Muốn ăn gì thì tự mua con nhé.
Cảm ơn mẹ. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Mẹ Trương nói với Ninh Thư thêm mấy câu nhưng thấy cô không trả lời nên liền rời khỏi đó, trước khi đi còn sờ vào mặt của đứa bé.
Đến tối thì An Kim Vĩ quay về, Ninh Thư thẳng thừng nói với An Kim Vĩ: Em muốn ăn canh giò heo, sữa của em không đủ cho con bú.
An Kim Vĩ không nói gì, hắn ra khỏi phòng ngủ đi nói chuyện với mẹ mình.
Mẹ của An Kim Vĩ lập tức lớn tiếng: Trong nhà không có chân heo.
Lúc sáng mẹ em mới mang trứng gà và giò heo sang, sao lại không có được chứ? Ninh Thư nói với người vừa đi vào phòng là An Kim Vĩ.
An Kim Vĩ nhíu mày, giọng nói có chút tức giận: Mẹ à, mẹ hầm cho cô ấy một chút đi, động một tí là cứ ầm ĩ hết cả lên, thực khiến người khác khó chịu, con đi làm về đã mệt lắm rồi, về đến nhà lại còn phải can dự vào mấy chuyện vặt vãnh thế này nữa.
Thực ra, An Kim Vĩ đang trách Ninh Thư lắm chuyện, thế nhưng sắc mặt của Ninh Thư vẫn không thay đổi, trong lòng cô đang cười thầm ha ha...
Đằng sau mỗi lần ha ha là vô số những lời chửi thề.
Đã sinh con cho anh rồi, bây giờ muốn ăn bát canh mà còn thế à.
Đúng là một người đàn ông bị bố mẹ chiều hư, lạnh lùng, ích kỷ, đúng là ung nhọt.
Ngoài công việc ra thì ở nhà hắn hoàn toàn không biết làm một thứ gì, quả thực có thể xem như há miệng chờ sung, chính vì công việc mà dường như tất cả mọi người đều phải nhường hắn, như kiểu là nhiều việc thì giỏi lắm đấy.
Để anh ở nhà chăm con, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, còn tôi sẽ đi làm xem thử anh có trụ nổi một ngày không.
Trước đây làm gì có những thứ này chứ, tao vừa đẻ được 3 ngày thì đã phải làm việc, nó bây giờ cứ nằm trên giường rồi lại còn đòi ăn cái này cái kia. Mẹ của An Kim Vĩ bất mãn nói.
An Kim Vĩ nhíu mày tức giận, rõ ràng là hắn không hài lòng với mức độ gây sự của Ninh Thư, đã bận cả ngày rồi bây giờ cô lại còn đòi đủ thứ.
Người vợ trong lòng An Kim Vĩ phải là người có thể xử lý tốt mọi việc, khiến hắn đi làm mà không vướng bận gì đến chuyện ở nhà, về đến nhà thì có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Ninh Thư không nhìn An Kim Vĩ mà quay qua dỗ đứa bé.
Chỉ có tâm trạng của bản thân ổn định thì mới có thể khiến đứa bé cảm thấy an toàn, sẽ không khóc lóc ầm ĩ mỗi ngày nữa, lúc đó cô cũng sẽ thoải mái hơn.
Bữa tối đúng là có một bát canh giò heo nhưng mà không có chút thịt nào cả, một chút da heo hay thịt nạc gì cũng không hề có.
Ninh Thư mỉm cười, cô bưng bát canh ra khỏi phòng, đến bàn ăn thì cô nhìn thấy ở giữa đặt một đĩa thịt chân giò.
Ninh Thư đổ thẳng bát canh vào trong chậu, sau đó múc một bát thịt.
Người nhà họ An đang ngồi trên bàn ăn đều sững sờ nhìn Ninh Thư, cô lấy tay bốc mấy miếng thịt bỏ vào mồm.
An Kim Vĩ nhíu mày: Em đang làm gì thế hả?
Em ăn cơm, làm gì có đạo lý nào nói rằng các anh ăn thịt còn em thì ăn nước, nếu không phải thì cả nhà cũng đừng đùa nữa. Ninh Thư liếm mỡ trên ngón tay.
Em đúng là... An Kim Vĩ nhìn khuôn mặt ăn đến nỗi mặt mũi toàn là dầu mỡ của Ninh Thư một cách chán ghét, hắn không hài lòng chút nào với người hay gây chuyện như Ninh Thư.
Trương Ninh, người lớn vẫn còn ngồi trên bàn ăn đấy, sao cô có thể làm như thế chứ. Khuôn mặt của mẹ Trần Kim Vĩ không vừa lòng chút nào: Nếu như có khách đến mà cô cũng như thế thì mặt mũi An gia biết để vào đâu hả, cô không sợ mất mặt nhưng An gia thì có.
Ninh Thư không cần đũa, cô dùng tay bốc thịt ăn, cô nghe thấy những lời mẹ chồng nói: Tin con đi, nhìn mọi người thịt cá đầy đủ thế này mà con chỉ ăn mỗi canh, quả thực là con muốn nhấc cả cái bàn ăn này lên luôn đấy, lần sau con nhất định sẽ lật tung nó lên.
Trương Ninh, có phải cô điên rồi không, lại còn dám ăn nói như thế. Mẹ của An Kim Vĩ tức giận đến mức cả người run bần bật lên, bà ta cảm thấy uy nghiêm của mình bị thách thức.
Thực ra con có bệnh đấy, mọi người có biết không? Khuôn mặt Ninh Thư mang theo vẻ quỷ dị: Con mắc chứng trầm cảm sau sinh, có lẽ con sẽ làm ra những chuyện mà mình không thể khống chế nổi.
Thực ra lật bàn là chuyện nhỏ, con chỉ sợ mình sẽ làm ra những chuyện hại người cơ. Ninh Thư nghiêng đầu sang vừa cười vừa nói.
Ninh Thư cười cười nhìn An Kim Vĩ, nụ cười của cô chứa đầy sự lạnh nhạt, mặc dù cô cười rất rạng rỡ nhưng An Kim Vĩ lại cảm thấy thấp thỏm, trong lòng hắn tự nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.
Vợ của hắn đúng là có bệnh thật rồi.
Ầm ĩ gì chứ, muốn làm cả nhà náo loạn lên thì mới được ư? Người bố chồng bình thường chẳng quan tâm đến việc gì đột nhiên nói, ông ta nhìn Ninh Thư: Con dâu thì phải ra dáng con dâu, phải cố gắng tạo ra một gia đình hoà bình, yên ấm chứ.
Ninh Thư nhếch môi cười mà không nói gì cả, bắt người khác phải chịu uất ức để duy trì sự hòa bình, yên ấm này ư, bắt người khác làm vật hy sinh à.
Chỉ một chút đòi hỏi thôi mà cũng trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của cả gia đình ư.
Hai cha con nhà này có cùng một kiểu tính cách, họ chỉ mong người khác xử lí mọi chuyện thật tốt, có uất ức gì cũng nhịn hết, bọn họ chính là hoàng đế.
Sự hòa bình này được duy trì là nhờ vào sự hy sinh của một số người khác, trong gia đình này Trương Ninh chính là người phải hy sinh.
Dâng hiến và hy sinh vẫn không thể có được sự tôn trọng, bọn họ đều cho rằng đây là việc mà bạn cần phải làm, bảo vệ là cái thứ gì chứ.
Ninh Thư ôm ngực: Trong lòng con rất khó chịu, con rất tức giận, con muốn lật tung cả cái bàn này lên.
Ninh Thư vừa nói vừa cầm lấy góc bàn, sau đó cô nhấc tay lên, bát và đũa trên bàn bị dồn về một phía.
Bố mẹ của An Kim Vĩ tái xanh, An Kim Vĩ thì kéo lấy tay Ninh Thư, cô buông chiếc bàn xuống, chiếc bàn động đậy một chút, canh ở phía trên bắn tung tóe ra ngoài, khiến cho đồ ăn trên bàn trở thành một đống hỗn độn.
Mẹ của An Kim Vĩ ngồi khá gần bát canh, Ninh Thư giơ chiếc bàn lên rồi đặt nó xuống khiến cho canh trong bát bắn tung tóe lên người bà ta, bà ta lập tức nhảy lên, sau đó vội vàng rút giấy ăn lau nước canh trên người.
Ninh Thư:...
Sinh con mệt đến nỗi không chịu được, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, thế mà lại còn nói chuyện sinh lần hai, đây là mẹ ruột đấy ư?
Đến lúc đó rồi nói sau. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên là thương con rồi, nhưng mà phụ nữ thì phải sinh được con trai thì mới có địa vị trong nhà. Mẹ của cô nói.
Ninh Thư thở dài một hơi, đều là phụ nữ, chẳng nhẽ không biết rằng mang thai sẽ gây tổn hại đến cơ thể ư? Giống như bị đâm một dao như bây giờ vậy, những người này nôn nóng muốn cô bị đâm một nhát tiếp như thế ư.
Ít nhất cũng phải đợi đến lúc miệng vết thương lành đã chứ, chờ đến lúc cơ thể quên đi sự đau đớn rồi hẵng nói.
Trước hoàn cảnh này, trái tim Ninh Thư như bị bóp nghẹt.
Mẹ có tiền không? Cho con mượn một ít. Ninh Thư chuyển trọng tâm câu chuyện.
Mẹ Trương nhíu mày: Con cần tiền làm gì, Kim Vĩ không có tiền, An gia không có tiền cho con ư?
Em trai con đã tìm được đối tượng rồi, nó sắp kết hôn nên mẹ lấy tiền để sửa sang phòng tân hôn cho nó rồi. Mẹ Trương nói.
Ninh Thư nhếch miệng, phụ nữ là vậy đấy, sau khi lấy chồng thì sẽ là người ngoài đối với nhà mẹ đẻ, cũng là người ngoài với nhà chồng luôn.
Không hề có chỗ dừng chân ở cả hai bên.
Con gái à, con cố gắng giữ gìn sức khỏe, muốn ăn gì thì nói với mẹ chồng con nhé. Mẹ Trương không muốn nói đến chuyện tiền nong: Ba năm nữa vết mổ hoàn toàn khép miệng thì sinh một đứa con trai cho An gia nhé.
Ninh Thư nằm trên giường không nói gì, mẹ Trương suy nghĩ một lát rồi đặt 200 tệ trên cái gối đầu giường của Ninh Thư, bà còn nói: Muốn ăn gì thì tự mua con nhé.
Cảm ơn mẹ. Ninh Thư lạnh lùng nói.
Mẹ Trương nói với Ninh Thư thêm mấy câu nhưng thấy cô không trả lời nên liền rời khỏi đó, trước khi đi còn sờ vào mặt của đứa bé.
Đến tối thì An Kim Vĩ quay về, Ninh Thư thẳng thừng nói với An Kim Vĩ: Em muốn ăn canh giò heo, sữa của em không đủ cho con bú.
An Kim Vĩ không nói gì, hắn ra khỏi phòng ngủ đi nói chuyện với mẹ mình.
Mẹ của An Kim Vĩ lập tức lớn tiếng: Trong nhà không có chân heo.
Lúc sáng mẹ em mới mang trứng gà và giò heo sang, sao lại không có được chứ? Ninh Thư nói với người vừa đi vào phòng là An Kim Vĩ.
An Kim Vĩ nhíu mày, giọng nói có chút tức giận: Mẹ à, mẹ hầm cho cô ấy một chút đi, động một tí là cứ ầm ĩ hết cả lên, thực khiến người khác khó chịu, con đi làm về đã mệt lắm rồi, về đến nhà lại còn phải can dự vào mấy chuyện vặt vãnh thế này nữa.
Thực ra, An Kim Vĩ đang trách Ninh Thư lắm chuyện, thế nhưng sắc mặt của Ninh Thư vẫn không thay đổi, trong lòng cô đang cười thầm ha ha...
Đằng sau mỗi lần ha ha là vô số những lời chửi thề.
Đã sinh con cho anh rồi, bây giờ muốn ăn bát canh mà còn thế à.
Đúng là một người đàn ông bị bố mẹ chiều hư, lạnh lùng, ích kỷ, đúng là ung nhọt.
Ngoài công việc ra thì ở nhà hắn hoàn toàn không biết làm một thứ gì, quả thực có thể xem như há miệng chờ sung, chính vì công việc mà dường như tất cả mọi người đều phải nhường hắn, như kiểu là nhiều việc thì giỏi lắm đấy.
Để anh ở nhà chăm con, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, còn tôi sẽ đi làm xem thử anh có trụ nổi một ngày không.
Trước đây làm gì có những thứ này chứ, tao vừa đẻ được 3 ngày thì đã phải làm việc, nó bây giờ cứ nằm trên giường rồi lại còn đòi ăn cái này cái kia. Mẹ của An Kim Vĩ bất mãn nói.
An Kim Vĩ nhíu mày tức giận, rõ ràng là hắn không hài lòng với mức độ gây sự của Ninh Thư, đã bận cả ngày rồi bây giờ cô lại còn đòi đủ thứ.
Người vợ trong lòng An Kim Vĩ phải là người có thể xử lý tốt mọi việc, khiến hắn đi làm mà không vướng bận gì đến chuyện ở nhà, về đến nhà thì có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Ninh Thư không nhìn An Kim Vĩ mà quay qua dỗ đứa bé.
Chỉ có tâm trạng của bản thân ổn định thì mới có thể khiến đứa bé cảm thấy an toàn, sẽ không khóc lóc ầm ĩ mỗi ngày nữa, lúc đó cô cũng sẽ thoải mái hơn.
Bữa tối đúng là có một bát canh giò heo nhưng mà không có chút thịt nào cả, một chút da heo hay thịt nạc gì cũng không hề có.
Ninh Thư mỉm cười, cô bưng bát canh ra khỏi phòng, đến bàn ăn thì cô nhìn thấy ở giữa đặt một đĩa thịt chân giò.
Ninh Thư đổ thẳng bát canh vào trong chậu, sau đó múc một bát thịt.
Người nhà họ An đang ngồi trên bàn ăn đều sững sờ nhìn Ninh Thư, cô lấy tay bốc mấy miếng thịt bỏ vào mồm.
An Kim Vĩ nhíu mày: Em đang làm gì thế hả?
Em ăn cơm, làm gì có đạo lý nào nói rằng các anh ăn thịt còn em thì ăn nước, nếu không phải thì cả nhà cũng đừng đùa nữa. Ninh Thư liếm mỡ trên ngón tay.
Em đúng là... An Kim Vĩ nhìn khuôn mặt ăn đến nỗi mặt mũi toàn là dầu mỡ của Ninh Thư một cách chán ghét, hắn không hài lòng chút nào với người hay gây chuyện như Ninh Thư.
Trương Ninh, người lớn vẫn còn ngồi trên bàn ăn đấy, sao cô có thể làm như thế chứ. Khuôn mặt của mẹ Trần Kim Vĩ không vừa lòng chút nào: Nếu như có khách đến mà cô cũng như thế thì mặt mũi An gia biết để vào đâu hả, cô không sợ mất mặt nhưng An gia thì có.
Ninh Thư không cần đũa, cô dùng tay bốc thịt ăn, cô nghe thấy những lời mẹ chồng nói: Tin con đi, nhìn mọi người thịt cá đầy đủ thế này mà con chỉ ăn mỗi canh, quả thực là con muốn nhấc cả cái bàn ăn này lên luôn đấy, lần sau con nhất định sẽ lật tung nó lên.
Trương Ninh, có phải cô điên rồi không, lại còn dám ăn nói như thế. Mẹ của An Kim Vĩ tức giận đến mức cả người run bần bật lên, bà ta cảm thấy uy nghiêm của mình bị thách thức.
Thực ra con có bệnh đấy, mọi người có biết không? Khuôn mặt Ninh Thư mang theo vẻ quỷ dị: Con mắc chứng trầm cảm sau sinh, có lẽ con sẽ làm ra những chuyện mà mình không thể khống chế nổi.
Thực ra lật bàn là chuyện nhỏ, con chỉ sợ mình sẽ làm ra những chuyện hại người cơ. Ninh Thư nghiêng đầu sang vừa cười vừa nói.
Ninh Thư cười cười nhìn An Kim Vĩ, nụ cười của cô chứa đầy sự lạnh nhạt, mặc dù cô cười rất rạng rỡ nhưng An Kim Vĩ lại cảm thấy thấp thỏm, trong lòng hắn tự nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.
Vợ của hắn đúng là có bệnh thật rồi.
Ầm ĩ gì chứ, muốn làm cả nhà náo loạn lên thì mới được ư? Người bố chồng bình thường chẳng quan tâm đến việc gì đột nhiên nói, ông ta nhìn Ninh Thư: Con dâu thì phải ra dáng con dâu, phải cố gắng tạo ra một gia đình hoà bình, yên ấm chứ.
Ninh Thư nhếch môi cười mà không nói gì cả, bắt người khác phải chịu uất ức để duy trì sự hòa bình, yên ấm này ư, bắt người khác làm vật hy sinh à.
Chỉ một chút đòi hỏi thôi mà cũng trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của cả gia đình ư.
Hai cha con nhà này có cùng một kiểu tính cách, họ chỉ mong người khác xử lí mọi chuyện thật tốt, có uất ức gì cũng nhịn hết, bọn họ chính là hoàng đế.
Sự hòa bình này được duy trì là nhờ vào sự hy sinh của một số người khác, trong gia đình này Trương Ninh chính là người phải hy sinh.
Dâng hiến và hy sinh vẫn không thể có được sự tôn trọng, bọn họ đều cho rằng đây là việc mà bạn cần phải làm, bảo vệ là cái thứ gì chứ.
Ninh Thư ôm ngực: Trong lòng con rất khó chịu, con rất tức giận, con muốn lật tung cả cái bàn này lên.
Ninh Thư vừa nói vừa cầm lấy góc bàn, sau đó cô nhấc tay lên, bát và đũa trên bàn bị dồn về một phía.
Bố mẹ của An Kim Vĩ tái xanh, An Kim Vĩ thì kéo lấy tay Ninh Thư, cô buông chiếc bàn xuống, chiếc bàn động đậy một chút, canh ở phía trên bắn tung tóe ra ngoài, khiến cho đồ ăn trên bàn trở thành một đống hỗn độn.
Mẹ của An Kim Vĩ ngồi khá gần bát canh, Ninh Thư giơ chiếc bàn lên rồi đặt nó xuống khiến cho canh trong bát bắn tung tóe lên người bà ta, bà ta lập tức nhảy lên, sau đó vội vàng rút giấy ăn lau nước canh trên người.
/1471
|