Phan Thìn là một tảng đá, không phải hắn đã bị đại thúc lấy rồi ư, sao bây giờ vẫn còn lang thang ở đây?
Đôi mắt xanh biếc kia hận không thể hấp thu hết toàn bộ linh hồn.
Dường như nó đang sợ hãi điều gì đó, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm người nhận nhiệm vụ đến nhỏ cả dãi.
Ninh Thư và Mai Tử Khanh nhìn nhau, họ định lặng lẽ rút khỏi quán rượu.
Hai mỹ nhân. Phan Thìn nhìn thấy Ninh Thư và Mai Tử Khanh, mắt hắn sáng rực lên, sau đó chạy đến trước mặt hai người họ.
Ăn cơm thôi mà, tôi không có điểm tích lũy, các cô có thể mời tôi ăn một bữa không? Sắc mặt Phan Thìn có chút ngượng ngùng: Tôi muốn nến thử xem thứ các cô ăn có mùi vị như thế nào.
Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Phan Thìn, họ lại nhớ đến cảnh hắn giết người rồi hút linh hồn của họ, thật sự rất đáng sợ, hơn nữa tên này giết người không hề bận tâm đến nguyên nhân và hậu quả, có nghiệp chướng hay không.
Cho dù là hủy diệt cả một thế giới cũng cảm thấy không đủ.
Dựa vào cái gì mà lại hống hách như thế?
Phan Thìn mặt dày ngồi cùng với Ninh Thư và Mai Tử Khanh, hắn cầm lấy thực đơn gọi một bàn đầy đồ ăn, sau đó ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Ninh Thư và Mai Tử Khanh.
Ánh mắt của hắn nhìn họ y như nhìn đồ ăn vâỵ.
Ninh Thư hỏi: Sao anh lại ở đây?
Ném hắn vào không gian ảo thật sự tốt sao?
Giống như kiểu sói trà trộn vào bầy cừu vậy.
Tôi đi ngao du một chút. Phan Thìn cười híp mắt nói, hắn có một khuôn mặt rất thanh tú, nhìn giống như một sinh viên đại học lịch sự nhã nhặn, không hề có chút ác ý nào, thậm chí nói hơn hai câu là đỏ hết cả mặt rồi.
Thế nhưng những thứ này đều chỉ là vẻ bề ngoài.
Những món ăn Phan Thìn chọn đã được đưa lên, hắn cầm đũa nếm thử rồi chép miệng: Ngon lắm, các cô cũng ăn đi.
Ninh Thư cầm đũa lên ăn, bữa cơm này là cô trả tiền, không thể không ăn được.
Ninh Thư không nhìn Phan Thìn đang ngồi bên cạnh mà hỏi: Cô có biết ai đang nắm giữ căn nguyên của thế giới không?
Mai Tử Khanh lắc đầu: Nếu như có thứ này trong tay họ cũng sẽ không gióng trống khua chiêng mà lan truyền tin tức khắp nơi, đây là thứ rất khó đoạt được cơ mà?
Cũng đúng.
Phan Thìn ngồi ăn thức ăn, hắn nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn Mai Tử Khanh, sau đó hỏi: Các người đang nói gì đấy?
Không có gì. Ninh Thư trả lời.
Phan Thìn vươn bàn tay thon dài đặt lên vai Ninh Thư, còn vỗ vỗ trên vai cô, dường như hắn đang thăm dò linh lực của Ninh Thư như thế nào.
Ninh Thư hất vai tránh khỏi bàn tay của Phan Thìn: Anh nhất định phải làm như thế ư?
Muốn hấp thụ sức mạnh linh hồn cũng phải nhìn xem bản thân có chạy được không.
Linh hồn của cô rất tốt. Phan Thìn lịch sự tán dương Ninh Thư như kiểu khen mùi vị của gan ngỗng rất ngon vậy.
Da mặt Ninh Thư run lên, cô đang nghĩ nếu như chống lại tên này thì cô nắm bao nhiêu phần thắng.
Có vẻ như tỷ lệ thắng không đáng kể.
Sao anh lại ở đây? Mai Tử Khanh hỏi Phan Thìn.
Phan Thìn cười ngượng ngùng: Ở đây có rất nhiều linh hồn.
Mai Tử Khanh:...
Cút sang đây. Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Phan Thìn nghe thấy giọng nói này, gương mặt lập tức suy sụp, hắn quay đầu nhìn đại thúc mặc quần áo màu đen đang đứng trước cửa.
Phan Thìn buông đũa xuống, hắn chán chường bước về phía đại thúc.
Sắc mặt hắn không được tự nhiên cho lắm, hắn không muốn quan tâm đến ông ta nhưng mà lại kiêng dè sức mạnh của đối phương, ông ta có thể giết hắn, hắn có thể có được linh trí là một việc không hề dễ dàng gì.
Ninh Thư nhìn lặng lẽ nhìn hai người họ mà tưởng tượng ra tình yêu giữa cầm thú công và ngượng ngùng thụ.
Đại thúc quét qua Ninh Thư và Mai Tử Khanh, sau đó hắn mang Phan Thìn đi, lúc rời đi Phan Thìn vẫn còn nhìn đông nhìn tây, hắn nhìn chằm chằm những người làm nhiệm vụ.
Phan Thìn vừa đi xong, Mai Tử Khanh liền thở dài một hơi: Những thứ này chỉ có những người nhận nhiệm vụ đời đầu mới có thể khống chế được, hắn đi đến đâu thì sẽ mang tai họa đến đấy.
Ninh Thư mím môi, nói cho cùng thì vẫn không đủ mạnh, đủ mạnh rồi thì có thể đập ném những tảng đá trong tay cho vui, còn phải kiêng dè gì nữa chứ.
Ninh Thư nói chuyện cùng Mai Tử Khanh một lúc cũng không hỏi được gì liên quan đến căn nguyên của thế giới, nhưng cô có thể xác nhận được rằng phòng giao dịch vốn dĩ không có thứ này, chợ đen có thể có, nhưng mà có thể phải đối mặt với tình trạng một sống một chết, không thể bảo đảm an toàn.
Thực lực của cô bây giờ vẫn chưa đủ khả năng để bảo vệ thứ này được.
Dù sao thì con đường này cũng dài dằng dặc, cô chỉ có thể chú ý xem thử ở thế giới nhiệm vụ có căn nguyên thế giới hay không.
Hơn nữa nguyên căn thế giới còn có năm loại, có thể đoạt được một cái đã không dễ dàng gì rồi, chẳng nhẽ xây dựng thế giới lại phức tạp như vậy ư.
Ăn cơm xong, Ninh Thư và Mai Tử Khanh tách nhau ra, Ninh Thư chuẩn bị đến chợ đen xem thế nào.
Tôi nghĩ bây giờ cô chưa nên đi, chờ đén khi mạnh hơn một chút rồi hẵng tính, ít nhấ chờ đến lúc trở thành người nhận nhiệm vụ bậc cao, không phải ai cũng có thể vào chợ đen nữa, ngưỡng thấp nhất có thể đi vào đó là người nhận nhiệm vụ bậc cao. Hệ thống 2333 nói.
Ninh Thư:...
Đúng là phân biệt đối xử.
Ninh Thư chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: Vậy thì không đi nữa, về không gian hệ thống thôi.
Ninh Thư hôn mê một lúc, về đến không gian hệ thống, Ninh Thư đặt hoa mà Mai Tử Khanh tặng lên bàn uống nước.
Cả không gian hệ thống tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy dễ dịu khi ngửi nó.
Ninh Thư rút một quyển sách từ giá sách ra, cô đọc chầm chậm, đến lúc đọc xong, Ninh Thư đặt lại quyển sách vào giá, cô ngồi ngay ngắn nói với hệ thống 2333: Cho ta gặp người giao nhiệm vụ.
Hệ thống 2333 ho khan một tiếng: Cô có muốn làm nhiệm vụ hệ thống sủng phi không?
Thế giới lần trước là thế giới cổ đại rồi, ta không muốn làm nhiệm vụ ở thời cổ đại nữa. Ninh Thư có chút chán nản nói: Để lần sau đi.
2333 có chút thất vọng: Được.
Ninh Thư ngồi trên sô pha chờ người giao nhiệm vụ, một người phụ nữ từ từ xuất hiện trong không gian, ngũ quan cân đối, xinh đẹp, thuộc lớp người trung lưu, sắc mặt cô ta tái nhợt, cơ thể có chút sưng phù, nhìn cô ta vẫn còn rất trẻ.
Ninh Thư đoán rằng cô ta khoảng tầm 25 tuổi.
Ánh mắt của cô ta vừa ảm đạm lại vừa đờ đẫn, hai tay vòng ra phía trước như đang bế trẻ con, nhưng mà trước mặt cô ta không hề có gì cả.
Ninh Thư hắng giọng nói: Chào cô.
Nhưng mà đối phương không hề có phản ứng gì cả, Ninh Thư không nhịn được mà nhíu mày: Chào cô.
Đối phương lúc này mới nhìn về phía Ninh Thư, nhưng mà cô ta không nói gì cả.
Lần đầu tiên Ninh Thư gặp một người ủy thác như vậy, trước đây cô toàn gặp những người mang hận thù, bi thương hoặc là ân hận chứ chưa bao giờ gặp một người ủy thác mất hết hy vọng như cô ta.
Cả người cô ta không có chút sức sống nào, không biết cô ta đã trải qua chuyện gì?
Ninh Thư hỏi: Cô muốn trả thù ư?
Không phải, tại sao tôi chết rồi mà còn phải mang theo những thứ đó chứ? Trương Ninh nói, từ đầu tới cuối cô ta không hề cử động cánh tay, cô ta luôn giữ động tác đang bế một đứa bé.
Trả thù gì chứ, tôi không có ý muốn trả thù, trả thù thì có thể thay đổi được gì chứ? Trương Ninh cau mày nói.
Ninh Thư ê răng hít một hơi, cô quyết định xem câu chuyện của thế giới này trước đã.
Người trước mặt cô tên là Trương Ninh, cô ta là một người phụ nữ bình thường, không hề có tài cán gì đáng kinh ngạc cả, chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.
Thế nhưng tuổi tác của cô ta lớn hơn Ninh Thư nghĩ một chút, cô ta đã 28 tuổi, cô ta quen biết chồng mình là An Kim Vĩ qua một người thân.
An Kim Vĩ là một công chức nhà nước, hắn đã có nhà riêng, xem ra điều kiện cũng không tồi, tuổi của Trương Ninh hơi lớn rồi, bố mẹ cô cũng coi trọng An Kim Vĩ nên họ đã nhận sính lễ là 10 vạn tiền mặt rồi gả cô cho hắn
Đôi mắt xanh biếc kia hận không thể hấp thu hết toàn bộ linh hồn.
Dường như nó đang sợ hãi điều gì đó, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm người nhận nhiệm vụ đến nhỏ cả dãi.
Ninh Thư và Mai Tử Khanh nhìn nhau, họ định lặng lẽ rút khỏi quán rượu.
Hai mỹ nhân. Phan Thìn nhìn thấy Ninh Thư và Mai Tử Khanh, mắt hắn sáng rực lên, sau đó chạy đến trước mặt hai người họ.
Ăn cơm thôi mà, tôi không có điểm tích lũy, các cô có thể mời tôi ăn một bữa không? Sắc mặt Phan Thìn có chút ngượng ngùng: Tôi muốn nến thử xem thứ các cô ăn có mùi vị như thế nào.
Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Phan Thìn, họ lại nhớ đến cảnh hắn giết người rồi hút linh hồn của họ, thật sự rất đáng sợ, hơn nữa tên này giết người không hề bận tâm đến nguyên nhân và hậu quả, có nghiệp chướng hay không.
Cho dù là hủy diệt cả một thế giới cũng cảm thấy không đủ.
Dựa vào cái gì mà lại hống hách như thế?
Phan Thìn mặt dày ngồi cùng với Ninh Thư và Mai Tử Khanh, hắn cầm lấy thực đơn gọi một bàn đầy đồ ăn, sau đó ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Ninh Thư và Mai Tử Khanh.
Ánh mắt của hắn nhìn họ y như nhìn đồ ăn vâỵ.
Ninh Thư hỏi: Sao anh lại ở đây?
Ném hắn vào không gian ảo thật sự tốt sao?
Giống như kiểu sói trà trộn vào bầy cừu vậy.
Tôi đi ngao du một chút. Phan Thìn cười híp mắt nói, hắn có một khuôn mặt rất thanh tú, nhìn giống như một sinh viên đại học lịch sự nhã nhặn, không hề có chút ác ý nào, thậm chí nói hơn hai câu là đỏ hết cả mặt rồi.
Thế nhưng những thứ này đều chỉ là vẻ bề ngoài.
Những món ăn Phan Thìn chọn đã được đưa lên, hắn cầm đũa nếm thử rồi chép miệng: Ngon lắm, các cô cũng ăn đi.
Ninh Thư cầm đũa lên ăn, bữa cơm này là cô trả tiền, không thể không ăn được.
Ninh Thư không nhìn Phan Thìn đang ngồi bên cạnh mà hỏi: Cô có biết ai đang nắm giữ căn nguyên của thế giới không?
Mai Tử Khanh lắc đầu: Nếu như có thứ này trong tay họ cũng sẽ không gióng trống khua chiêng mà lan truyền tin tức khắp nơi, đây là thứ rất khó đoạt được cơ mà?
Cũng đúng.
Phan Thìn ngồi ăn thức ăn, hắn nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn Mai Tử Khanh, sau đó hỏi: Các người đang nói gì đấy?
Không có gì. Ninh Thư trả lời.
Phan Thìn vươn bàn tay thon dài đặt lên vai Ninh Thư, còn vỗ vỗ trên vai cô, dường như hắn đang thăm dò linh lực của Ninh Thư như thế nào.
Ninh Thư hất vai tránh khỏi bàn tay của Phan Thìn: Anh nhất định phải làm như thế ư?
Muốn hấp thụ sức mạnh linh hồn cũng phải nhìn xem bản thân có chạy được không.
Linh hồn của cô rất tốt. Phan Thìn lịch sự tán dương Ninh Thư như kiểu khen mùi vị của gan ngỗng rất ngon vậy.
Da mặt Ninh Thư run lên, cô đang nghĩ nếu như chống lại tên này thì cô nắm bao nhiêu phần thắng.
Có vẻ như tỷ lệ thắng không đáng kể.
Sao anh lại ở đây? Mai Tử Khanh hỏi Phan Thìn.
Phan Thìn cười ngượng ngùng: Ở đây có rất nhiều linh hồn.
Mai Tử Khanh:...
Cút sang đây. Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Phan Thìn nghe thấy giọng nói này, gương mặt lập tức suy sụp, hắn quay đầu nhìn đại thúc mặc quần áo màu đen đang đứng trước cửa.
Phan Thìn buông đũa xuống, hắn chán chường bước về phía đại thúc.
Sắc mặt hắn không được tự nhiên cho lắm, hắn không muốn quan tâm đến ông ta nhưng mà lại kiêng dè sức mạnh của đối phương, ông ta có thể giết hắn, hắn có thể có được linh trí là một việc không hề dễ dàng gì.
Ninh Thư nhìn lặng lẽ nhìn hai người họ mà tưởng tượng ra tình yêu giữa cầm thú công và ngượng ngùng thụ.
Đại thúc quét qua Ninh Thư và Mai Tử Khanh, sau đó hắn mang Phan Thìn đi, lúc rời đi Phan Thìn vẫn còn nhìn đông nhìn tây, hắn nhìn chằm chằm những người làm nhiệm vụ.
Phan Thìn vừa đi xong, Mai Tử Khanh liền thở dài một hơi: Những thứ này chỉ có những người nhận nhiệm vụ đời đầu mới có thể khống chế được, hắn đi đến đâu thì sẽ mang tai họa đến đấy.
Ninh Thư mím môi, nói cho cùng thì vẫn không đủ mạnh, đủ mạnh rồi thì có thể đập ném những tảng đá trong tay cho vui, còn phải kiêng dè gì nữa chứ.
Ninh Thư nói chuyện cùng Mai Tử Khanh một lúc cũng không hỏi được gì liên quan đến căn nguyên của thế giới, nhưng cô có thể xác nhận được rằng phòng giao dịch vốn dĩ không có thứ này, chợ đen có thể có, nhưng mà có thể phải đối mặt với tình trạng một sống một chết, không thể bảo đảm an toàn.
Thực lực của cô bây giờ vẫn chưa đủ khả năng để bảo vệ thứ này được.
Dù sao thì con đường này cũng dài dằng dặc, cô chỉ có thể chú ý xem thử ở thế giới nhiệm vụ có căn nguyên thế giới hay không.
Hơn nữa nguyên căn thế giới còn có năm loại, có thể đoạt được một cái đã không dễ dàng gì rồi, chẳng nhẽ xây dựng thế giới lại phức tạp như vậy ư.
Ăn cơm xong, Ninh Thư và Mai Tử Khanh tách nhau ra, Ninh Thư chuẩn bị đến chợ đen xem thế nào.
Tôi nghĩ bây giờ cô chưa nên đi, chờ đén khi mạnh hơn một chút rồi hẵng tính, ít nhấ chờ đến lúc trở thành người nhận nhiệm vụ bậc cao, không phải ai cũng có thể vào chợ đen nữa, ngưỡng thấp nhất có thể đi vào đó là người nhận nhiệm vụ bậc cao. Hệ thống 2333 nói.
Ninh Thư:...
Đúng là phân biệt đối xử.
Ninh Thư chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: Vậy thì không đi nữa, về không gian hệ thống thôi.
Ninh Thư hôn mê một lúc, về đến không gian hệ thống, Ninh Thư đặt hoa mà Mai Tử Khanh tặng lên bàn uống nước.
Cả không gian hệ thống tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy dễ dịu khi ngửi nó.
Ninh Thư rút một quyển sách từ giá sách ra, cô đọc chầm chậm, đến lúc đọc xong, Ninh Thư đặt lại quyển sách vào giá, cô ngồi ngay ngắn nói với hệ thống 2333: Cho ta gặp người giao nhiệm vụ.
Hệ thống 2333 ho khan một tiếng: Cô có muốn làm nhiệm vụ hệ thống sủng phi không?
Thế giới lần trước là thế giới cổ đại rồi, ta không muốn làm nhiệm vụ ở thời cổ đại nữa. Ninh Thư có chút chán nản nói: Để lần sau đi.
2333 có chút thất vọng: Được.
Ninh Thư ngồi trên sô pha chờ người giao nhiệm vụ, một người phụ nữ từ từ xuất hiện trong không gian, ngũ quan cân đối, xinh đẹp, thuộc lớp người trung lưu, sắc mặt cô ta tái nhợt, cơ thể có chút sưng phù, nhìn cô ta vẫn còn rất trẻ.
Ninh Thư đoán rằng cô ta khoảng tầm 25 tuổi.
Ánh mắt của cô ta vừa ảm đạm lại vừa đờ đẫn, hai tay vòng ra phía trước như đang bế trẻ con, nhưng mà trước mặt cô ta không hề có gì cả.
Ninh Thư hắng giọng nói: Chào cô.
Nhưng mà đối phương không hề có phản ứng gì cả, Ninh Thư không nhịn được mà nhíu mày: Chào cô.
Đối phương lúc này mới nhìn về phía Ninh Thư, nhưng mà cô ta không nói gì cả.
Lần đầu tiên Ninh Thư gặp một người ủy thác như vậy, trước đây cô toàn gặp những người mang hận thù, bi thương hoặc là ân hận chứ chưa bao giờ gặp một người ủy thác mất hết hy vọng như cô ta.
Cả người cô ta không có chút sức sống nào, không biết cô ta đã trải qua chuyện gì?
Ninh Thư hỏi: Cô muốn trả thù ư?
Không phải, tại sao tôi chết rồi mà còn phải mang theo những thứ đó chứ? Trương Ninh nói, từ đầu tới cuối cô ta không hề cử động cánh tay, cô ta luôn giữ động tác đang bế một đứa bé.
Trả thù gì chứ, tôi không có ý muốn trả thù, trả thù thì có thể thay đổi được gì chứ? Trương Ninh cau mày nói.
Ninh Thư ê răng hít một hơi, cô quyết định xem câu chuyện của thế giới này trước đã.
Người trước mặt cô tên là Trương Ninh, cô ta là một người phụ nữ bình thường, không hề có tài cán gì đáng kinh ngạc cả, chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.
Thế nhưng tuổi tác của cô ta lớn hơn Ninh Thư nghĩ một chút, cô ta đã 28 tuổi, cô ta quen biết chồng mình là An Kim Vĩ qua một người thân.
An Kim Vĩ là một công chức nhà nước, hắn đã có nhà riêng, xem ra điều kiện cũng không tồi, tuổi của Trương Ninh hơi lớn rồi, bố mẹ cô cũng coi trọng An Kim Vĩ nên họ đã nhận sính lễ là 10 vạn tiền mặt rồi gả cô cho hắn
/1471
|