Ninh Thư cười khẩy, kiên quyết không cho bọn họ chạm mặt, Ninh Thư bấm khẩu quyết, dán một lá bùa trước ngực mình, sau đó lại dán một lá bùa nữa lên trán.
Đồng thời lại sử dụng một ít công đức.
Tấn công hai đầu, toàn thân Ninh Thư tỏa ra khí âm sát màu đen, trong đầu là tiếng gào thét đầy đau khổ của Anh Túc: Phượng Thanh Thiển, ta sẽ không bỏ qua đâu, ta phải phá hủy thân thể này, ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
Ninh Thư cười khẩy: Được thôi, quyết sống mái cơ.
Mũi Ninh Thư động đậy, ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, hơn nữa lại có một mùi khí sát phạt nữa.
Ninh Thư vận động kình khí trong cơ thể, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cô vốn dĩ cũng không muốn chạm mặt Tín Vương.
Kẻ nào đó? Lính tuần nhìn về phía Ninh Thư quát to.
Ninh Thư bước ra từ dưới bóng cây, nói: Là ta, ta muốn đi tìm phụ thân, các ngươi tuần tra cho tốt vào.
Ninh Thư đi về phía chủ viện, lúc này đã là nửa đêm, Phượng phủ rất tĩnh lặng, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc Ninh Thư đi tìm Phượng Xương, Phượng Xương rất bất ngờ: Phát bệnh lúc nửa đêm sao?
Phụ thân, có người đột nhập vào phủ của chúng ta. Ninh Thư nói.
Phượng Xương mặc áo choàng vào: Không được làm ầm lên, cho dù có người đột nhập vào phủ hay không, cũng không được lan truyền ra ngoài.
Đúng vậy, nếu như bị hoàng đế phát giác ra chuyện bọn họ đang giấu Tín Vương bị thương ở trong phủ, sẽ không tránh khỏi việc bị hoài nghi là Phượng gia đang cấu kết với Tín Vương.
Phượng Xương dẫn theo đội quân tuần tra, đến Lan Uyển nơi Ninh Thư đang ở, châm đèn lên, thì phát hiện ra có vết máu trên mặt đất.
Phượng Xương phất tay, cho người lục soát căn phòng.
Tín Vương đang ôm lấy vết thương nhíu chặt mày, nghiến răng chạy thoát khỏi Phượng phủ.
Phía sau có rất nhiều người đang truy đuổi Tín Vương, Tín Vương tính chạy ra phía ngoài thành, tụ họp cùng với đội quân của mình, nhưng hiện tại cổng thành đã đóng, chỉ có thể chạy vào trong nhà dân, bắt một cô gái trị thương cho mình.
Theo như kịch bản, thì Anh Túc sẽ xử lý vết thương cho Tín Vương, vốn là sát thủ nên chắc chắn biết cách xử lý miệng vết thương, cuối cùng Anh Túc mặt không đổi sắc đi xử lý vết máu ở trong phòng.
Chính sự điềm tĩnh này, cùng dáng vẻ không chút yếu thế nào khi đối mặt với hắn, đã hấp dẫn Tín Vương.
Nhưng cô gái đang bị Tín Vương uy hiếp này, chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, sợ đến ngây người, cũng không biết làm sao để xử lý miệng vết thương cho hắn.
Sắc mặt Tín Vương càng lúc càng trắng bệch, hơn nữa ở miệng vết thương có độc, chất độc này khiến cho vết thương của hắn liên tục chảy máu, hoàng đế quả đúng là độc ác.
Tín Vương nhìn cô gái đang sợ đến phát run, tức muốn chết, chỉ còn cách chạy trốn thêm một lần nữa.
Phượng Xương sai người xử lý vết máu ở trong phòng, tất cả đều được giải quyết một cách lặng lẽ, không làm kinh động đến những người khác trong phủ.
Phượng Xương quay ra hỏi Ninh Thư: Làm sao con biết có người đột nhập vào phủ?
Nửa đêm con thấy khát nước, nên đứng dậy đi uống nước, nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy cái bóng lướt qua, con sợ quá nên liền đi tìm phụ thân ngay. Ninh Thư nửa thật nửa giả nói, Phụ thân, con có thể chuyển sang nơi khác ở được không, con sợ.
Vết máu đã xử lý sạch sẽ rồi, có lẽ sẽ không quay trở lại nữa đâu, cứ yên tâm đi ngủ đi. Phượng Xương phất phất tay: Chuyện này phải giữ kín trong lòng, hiểu không?
Vâng. Ninh Thư liên tục gật đầu: Nhưng chẳng may bọn chúng lại quay trở lại thì sao?
Phượng Xương nói thẳng: Nếu như con thật sự cảm thấy sợ, vậy thì cứ ở trong sảnh trước cả đêm đi, dù sao thì trời cũng sắp sáng rồi.
Ninh Thư:...
Phượng Xương cũng không đi ngủ, mà cầm chén trà lên uống, giữa hai lông mày có chút lo lắng, ngược lại làm ầm lên lại càng dễ xảy ra chuyện.
Ninh Thư ngồi trên ghế, nhìn Phượng Xương.Phượng Xương nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Ninh Thư, hỏi: Người con dạo gần đây cảm thấy thế nào?
Còn cáu kỉnh nữa không?
Vẫn tốt, không còn cáu kỉnh như trước kia nữa, chắc chỉ hai ngày nữa là sẽ tốt thôi. Ninh Thư cười nhăn răng nói.
Phượng Xương gật đầu, đặt chén trà xuống: Có muốn đi tìm cậu của con không, con đã biết được thân thế của mình rồi, đã nghĩ đến chuyện quay trở về nước Xích Viêm chưa?
Nhưng con gái không quen biết cậu, không quen người nước Xích Viêm. Ninh Thư nói.
Nước Xích Viêm xa như vậy, nếu phải quay trở về, cũng phải đợi người mẹ Công chúa vùng dậy quay lại tìm cô, còn nếu cô cứ thế mà chạy đến, không chừng ngay cả mặt hoàng đế cũng không nhìn thấy được.
Cứ chạy đến mà nói thẳng ra rằng ta là con gái của Công chúa, có khi mọi người lại nghĩ cô là người thần kinh.
Phụ thân, nữ nhi muốn ở lại Phượng gia. Ninh Thư nói.
Phượng Xương gật đầu: Ở lại thì ở lại, lúc không có chuyện gì thì cứ đến thăm mẫu thân con một chút, nhận sai với mẫu thân con, những chuyện này vốn dĩ đều là chuyện giữa phụ nữ với nhau, con trực tiếp đi tìm ta, đã khiến cho mẫu thân con không vừa lòng.
Tất nhiên Ninh Thư biết mình làm không đúng, nhưng Phượng phu nhân lại không muốn gặp mình, đi tìm bà ấy, bà ấy cũng không để ý đến, nên đành phải đi tìm Phượng Xương.
Ninh Thư gật đầu: Con biết rồi ạ.
Ai, trong lòng Phượng phu nhân không có vướng mắc mới là lạ, chỉ hy vọng sau khi mình đi rồi, vị công chúa nương nương theo đuổi tình yêu đi tìm chồng kia có thể xuất hiện, đưa nguyên chủ đi.
Phượng phu nhân là chủ của nội trạch, tùy tiện ngáng đường, cũng có thể khiến cho người khác khổ sở không nói lên lời.
Tốt nhất vẫn là nói lời xin lỗi mẫu thân, về thân thế của con ta nhất định sẽ lựa thời cơ nói với bà ấy, bà ấy sẽ không tính toán với con nữa đâu, sau này đừng động một tý là nổi nóng, chuyện gì cũng vậy, suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, hiện tại con là con gái của Phượng gia, nhất cử nhất động đều có liên quan đến gia tộc. Phượng Xương nói.
Ninh Thư gật đầu: Con sẽ cố gắng sau này ít nóng nảy hơn.
Phượng Xương đặt chén trà xuống: Con cứ ở lại đây, cha đi chợp mắt một chút, ngày mai còn phải tiến cung chúc thọ Thái hậu nương nương, đúng rồi, con là nữ nhi của Đỗ quý phi, cung phải dự yến hội, đã có y phục chưa?
Mẹ ôi, không nói sớm, Minh Thư mỉm cười: Con không có, thưa phụ thân.
Nguyên chủ không có y phục nào đẹp.
Phượng Xương ồ lên một tiếng: Cũng đúng, vừa mới từ hôn, vẫn còn phải ở trong nhà, không cần phải tham dự nữa.
Ninh Thư:...
Vậy cha nói tới làm cái gì?!
Phượng Xương đi rồi, Ninh Thư cũng quay trở về Lan Uyển, bước vào phòng, vết máu trên đất tuy đã được xử lý sạch sẽ nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi tanh.
Ninh Thư kiểm tra lại phòng một lần nữa, chắc chắn rằng trong phòng mình không có ai khác nữa, mới ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Phượng Thanh Thiển, rốt cuộc cô muốn thế nào đây? Âm thanh yếu ớt của Anh Túc vang lên, cảm giác mất mát vẫn cứ quẩn quanh trong lòng mà không tài nào diễn tả bằng lời được, tựa như bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng, cảm giác đó khiến cho Anh Túc vô cùng khó chịu.
Phượng Thanh Thiển, chúng ta có thể hợp tác, ngươi giúp ta tìm một thân thể, ta sẽ rời khỏi thân thể này, chúng ta cứ đấu qua đấu lại như vậy, thật chẳng có tích sự gì cả, chỉ khiến cả hai đều bị tổn thương mà thôi. Anh Túc bình tĩnh đàm phán vơi Ninh Thư.
Cũng không động tý là mắng mỏ Ninh Thư giống như lúc trước.
Ninh Thư hỏi lại: Sao ta lại phải giúp cô, giúp cô rồi, biết đâu cô báo thù ta thì sao, chẳng khác nào nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà, sao ta phải làm thế cơ chứ?
Anh Túc giơ tay lên thề: Anh Túc ta thề với trời, chỉ cần cô giúp ta tìm được một thân thể, ta nhất định sẽ không quay lại báo thù cô.
Ninh Thư mỉm cười, không tin một lời nào hết, Anh Túc là người hiện đại, vốn dĩ không tin chuyện trời phạt là gì, sẽ có báo ứng gì.
Bản thân Anh Túc không coi những lời thề mình nói ra là đúng thì sao, bởi vốn dĩ cô ta cũng không đặt những lời thề ấy vào trong lòng mình.
Đồng thời lại sử dụng một ít công đức.
Tấn công hai đầu, toàn thân Ninh Thư tỏa ra khí âm sát màu đen, trong đầu là tiếng gào thét đầy đau khổ của Anh Túc: Phượng Thanh Thiển, ta sẽ không bỏ qua đâu, ta phải phá hủy thân thể này, ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
Ninh Thư cười khẩy: Được thôi, quyết sống mái cơ.
Mũi Ninh Thư động đậy, ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, hơn nữa lại có một mùi khí sát phạt nữa.
Ninh Thư vận động kình khí trong cơ thể, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cô vốn dĩ cũng không muốn chạm mặt Tín Vương.
Kẻ nào đó? Lính tuần nhìn về phía Ninh Thư quát to.
Ninh Thư bước ra từ dưới bóng cây, nói: Là ta, ta muốn đi tìm phụ thân, các ngươi tuần tra cho tốt vào.
Ninh Thư đi về phía chủ viện, lúc này đã là nửa đêm, Phượng phủ rất tĩnh lặng, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc Ninh Thư đi tìm Phượng Xương, Phượng Xương rất bất ngờ: Phát bệnh lúc nửa đêm sao?
Phụ thân, có người đột nhập vào phủ của chúng ta. Ninh Thư nói.
Phượng Xương mặc áo choàng vào: Không được làm ầm lên, cho dù có người đột nhập vào phủ hay không, cũng không được lan truyền ra ngoài.
Đúng vậy, nếu như bị hoàng đế phát giác ra chuyện bọn họ đang giấu Tín Vương bị thương ở trong phủ, sẽ không tránh khỏi việc bị hoài nghi là Phượng gia đang cấu kết với Tín Vương.
Phượng Xương dẫn theo đội quân tuần tra, đến Lan Uyển nơi Ninh Thư đang ở, châm đèn lên, thì phát hiện ra có vết máu trên mặt đất.
Phượng Xương phất tay, cho người lục soát căn phòng.
Tín Vương đang ôm lấy vết thương nhíu chặt mày, nghiến răng chạy thoát khỏi Phượng phủ.
Phía sau có rất nhiều người đang truy đuổi Tín Vương, Tín Vương tính chạy ra phía ngoài thành, tụ họp cùng với đội quân của mình, nhưng hiện tại cổng thành đã đóng, chỉ có thể chạy vào trong nhà dân, bắt một cô gái trị thương cho mình.
Theo như kịch bản, thì Anh Túc sẽ xử lý vết thương cho Tín Vương, vốn là sát thủ nên chắc chắn biết cách xử lý miệng vết thương, cuối cùng Anh Túc mặt không đổi sắc đi xử lý vết máu ở trong phòng.
Chính sự điềm tĩnh này, cùng dáng vẻ không chút yếu thế nào khi đối mặt với hắn, đã hấp dẫn Tín Vương.
Nhưng cô gái đang bị Tín Vương uy hiếp này, chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, sợ đến ngây người, cũng không biết làm sao để xử lý miệng vết thương cho hắn.
Sắc mặt Tín Vương càng lúc càng trắng bệch, hơn nữa ở miệng vết thương có độc, chất độc này khiến cho vết thương của hắn liên tục chảy máu, hoàng đế quả đúng là độc ác.
Tín Vương nhìn cô gái đang sợ đến phát run, tức muốn chết, chỉ còn cách chạy trốn thêm một lần nữa.
Phượng Xương sai người xử lý vết máu ở trong phòng, tất cả đều được giải quyết một cách lặng lẽ, không làm kinh động đến những người khác trong phủ.
Phượng Xương quay ra hỏi Ninh Thư: Làm sao con biết có người đột nhập vào phủ?
Nửa đêm con thấy khát nước, nên đứng dậy đi uống nước, nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy cái bóng lướt qua, con sợ quá nên liền đi tìm phụ thân ngay. Ninh Thư nửa thật nửa giả nói, Phụ thân, con có thể chuyển sang nơi khác ở được không, con sợ.
Vết máu đã xử lý sạch sẽ rồi, có lẽ sẽ không quay trở lại nữa đâu, cứ yên tâm đi ngủ đi. Phượng Xương phất phất tay: Chuyện này phải giữ kín trong lòng, hiểu không?
Vâng. Ninh Thư liên tục gật đầu: Nhưng chẳng may bọn chúng lại quay trở lại thì sao?
Phượng Xương nói thẳng: Nếu như con thật sự cảm thấy sợ, vậy thì cứ ở trong sảnh trước cả đêm đi, dù sao thì trời cũng sắp sáng rồi.
Ninh Thư:...
Phượng Xương cũng không đi ngủ, mà cầm chén trà lên uống, giữa hai lông mày có chút lo lắng, ngược lại làm ầm lên lại càng dễ xảy ra chuyện.
Ninh Thư ngồi trên ghế, nhìn Phượng Xương.Phượng Xương nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Ninh Thư, hỏi: Người con dạo gần đây cảm thấy thế nào?
Còn cáu kỉnh nữa không?
Vẫn tốt, không còn cáu kỉnh như trước kia nữa, chắc chỉ hai ngày nữa là sẽ tốt thôi. Ninh Thư cười nhăn răng nói.
Phượng Xương gật đầu, đặt chén trà xuống: Có muốn đi tìm cậu của con không, con đã biết được thân thế của mình rồi, đã nghĩ đến chuyện quay trở về nước Xích Viêm chưa?
Nhưng con gái không quen biết cậu, không quen người nước Xích Viêm. Ninh Thư nói.
Nước Xích Viêm xa như vậy, nếu phải quay trở về, cũng phải đợi người mẹ Công chúa vùng dậy quay lại tìm cô, còn nếu cô cứ thế mà chạy đến, không chừng ngay cả mặt hoàng đế cũng không nhìn thấy được.
Cứ chạy đến mà nói thẳng ra rằng ta là con gái của Công chúa, có khi mọi người lại nghĩ cô là người thần kinh.
Phụ thân, nữ nhi muốn ở lại Phượng gia. Ninh Thư nói.
Phượng Xương gật đầu: Ở lại thì ở lại, lúc không có chuyện gì thì cứ đến thăm mẫu thân con một chút, nhận sai với mẫu thân con, những chuyện này vốn dĩ đều là chuyện giữa phụ nữ với nhau, con trực tiếp đi tìm ta, đã khiến cho mẫu thân con không vừa lòng.
Tất nhiên Ninh Thư biết mình làm không đúng, nhưng Phượng phu nhân lại không muốn gặp mình, đi tìm bà ấy, bà ấy cũng không để ý đến, nên đành phải đi tìm Phượng Xương.
Ninh Thư gật đầu: Con biết rồi ạ.
Ai, trong lòng Phượng phu nhân không có vướng mắc mới là lạ, chỉ hy vọng sau khi mình đi rồi, vị công chúa nương nương theo đuổi tình yêu đi tìm chồng kia có thể xuất hiện, đưa nguyên chủ đi.
Phượng phu nhân là chủ của nội trạch, tùy tiện ngáng đường, cũng có thể khiến cho người khác khổ sở không nói lên lời.
Tốt nhất vẫn là nói lời xin lỗi mẫu thân, về thân thế của con ta nhất định sẽ lựa thời cơ nói với bà ấy, bà ấy sẽ không tính toán với con nữa đâu, sau này đừng động một tý là nổi nóng, chuyện gì cũng vậy, suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, hiện tại con là con gái của Phượng gia, nhất cử nhất động đều có liên quan đến gia tộc. Phượng Xương nói.
Ninh Thư gật đầu: Con sẽ cố gắng sau này ít nóng nảy hơn.
Phượng Xương đặt chén trà xuống: Con cứ ở lại đây, cha đi chợp mắt một chút, ngày mai còn phải tiến cung chúc thọ Thái hậu nương nương, đúng rồi, con là nữ nhi của Đỗ quý phi, cung phải dự yến hội, đã có y phục chưa?
Mẹ ôi, không nói sớm, Minh Thư mỉm cười: Con không có, thưa phụ thân.
Nguyên chủ không có y phục nào đẹp.
Phượng Xương ồ lên một tiếng: Cũng đúng, vừa mới từ hôn, vẫn còn phải ở trong nhà, không cần phải tham dự nữa.
Ninh Thư:...
Vậy cha nói tới làm cái gì?!
Phượng Xương đi rồi, Ninh Thư cũng quay trở về Lan Uyển, bước vào phòng, vết máu trên đất tuy đã được xử lý sạch sẽ nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi tanh.
Ninh Thư kiểm tra lại phòng một lần nữa, chắc chắn rằng trong phòng mình không có ai khác nữa, mới ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Phượng Thanh Thiển, rốt cuộc cô muốn thế nào đây? Âm thanh yếu ớt của Anh Túc vang lên, cảm giác mất mát vẫn cứ quẩn quanh trong lòng mà không tài nào diễn tả bằng lời được, tựa như bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng, cảm giác đó khiến cho Anh Túc vô cùng khó chịu.
Phượng Thanh Thiển, chúng ta có thể hợp tác, ngươi giúp ta tìm một thân thể, ta sẽ rời khỏi thân thể này, chúng ta cứ đấu qua đấu lại như vậy, thật chẳng có tích sự gì cả, chỉ khiến cả hai đều bị tổn thương mà thôi. Anh Túc bình tĩnh đàm phán vơi Ninh Thư.
Cũng không động tý là mắng mỏ Ninh Thư giống như lúc trước.
Ninh Thư hỏi lại: Sao ta lại phải giúp cô, giúp cô rồi, biết đâu cô báo thù ta thì sao, chẳng khác nào nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà, sao ta phải làm thế cơ chứ?
Anh Túc giơ tay lên thề: Anh Túc ta thề với trời, chỉ cần cô giúp ta tìm được một thân thể, ta nhất định sẽ không quay lại báo thù cô.
Ninh Thư mỉm cười, không tin một lời nào hết, Anh Túc là người hiện đại, vốn dĩ không tin chuyện trời phạt là gì, sẽ có báo ứng gì.
Bản thân Anh Túc không coi những lời thề mình nói ra là đúng thì sao, bởi vốn dĩ cô ta cũng không đặt những lời thề ấy vào trong lòng mình.
/1471
|