Trần Lực có chút lo lắng, mỗi lần chứng kiến muội muội mình ăn có tí như mèo, lại không nhịn được nói rằng: Kỳ thực muội không cần chia cho ta.
À, ta không đói bụng. Ninh Thư đứng lên, chuẩn bị đi dạo xung quanh một chút, nơi này là quân doanh ở Đạt Châu, có các loại vũ khí, còn có một chút áo giáp.
Ninh Thư thấy Phương Dũng đang lau cung tên, suy nghĩ một chút rồi đi tới, nói rằng: Cám ơn ngươi ra tay cứu ta.
Lúc đó mũi tên kia bắn tới phía cô, chỉ có Phương Dũng mới có thể bắn trúng mũi tên kia như vậy.
Phương Dũng mở miệng nói: Không cần, nếu là cùng một quân đội, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Bầu không khí giữa Phương Dũng và Ninh Thư khá xấu hổ, trước đây hai nhà mâu thuẫn, nếu nói trong lòng nhau không có vướng mắc là điều không thể.
Ninh Thư lại cảm ơn Phương Dũng lần nữa rồi xoay người rời đi, lần sau trả lại ơn cứu mạng của hắn là được.
Lưu tướng quân mang theo quân đội đến các nhà giàu trong Đạt Châu đòi lương thực, lấy mỹ danh là tài trợ cho những người này, ủng hộ việc làm của hắn.
Nếu như không cho, vậy khám nhà diệt tộc luôn.
Lưu tướng quân chỉ nhằm vào một ít nhà giàu, thành phá xong, cũng không trắng trợn tàn sát dân chúng trong thành, trước hết nói chuyện với những thương nhân trong thành.
Nếu như thương nhân muốn lũng đoạn thị trường hoặc là lên giá lương thực ào ào, Lưu tướng quân sẽ trực tiếp chém cho máu chảy thành sông, sau đó mới chậm rãi khoan thai thu lương thực về.
Sắt thép tạo ra chính quyền, trong tay có binh có người, dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện, dù sao không trả tiền không cho lương thực thì đánh đến lúc ngươi cho.
Bách tính Đạt Châu ban đầu cũng rất căng thẳng, sau lại thấy quân khởi nghĩa không động đến người thường, lá gan cũng lớn hơn.
Lưu tướng quân muốn đi thu tiền, Ninh Thư khuyến khích Trần Lực mang theo đội ngũ cùng đi theo sau kiểu gì cũng có cái tốt.
Công thành Đạt Châu xong, cuộc sống của bọn họ tốt hơn nhiều, mặc dù không phải luôn được ăn thịt, nhưng cũng không phải bánh cao lương cứng ngắc như trước đây, bánh màn thầu thêm chút canh thịt cũng vẫn được.
Hơn nữa còn được chia ít binh khí, những binh khí này đều là đồ của quân doanh Đạt Châu.
Ninh Thư xử lý chỗ dược liệu Lưu tướng quân đưa tới, hiển nhiên Lưu tướng quân muốn đem cô trở thành đại phu miễn phí, Ninh Thư làm ít kim sang dược để cầm máu.
Lưu tướng quân xử lí thành Đạt Châu một lượt, sau đó triệu tập mấy người thủ lĩnh, bao gồm cả Ninh Thư, mở miệng liền nói: Bản tướng quân quyết định xưng đế.
Trần Lực theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư nhưng thật ra lại không nói gì, dù sao sớm muộn gì hắn cũng là người sẽ lên làm hoàng đế.
Một quốc gia hai hoàng đế, quốc gia trong quốc gia!
Chỉ sợ triều đình bên kia sẽ đánh tới, đây là thách thức trắng trợn mà, chỉ là bạo động của bách tính thông thường, triều đình cùng lắm thì phái binh trấn áp, nhưng bây giờ ngươi lại xưng đế, triều đình có thể nhịn được mới là chuyện lạ.
Nói không chừng sẽ dẫn tới việc triều đình điên cuồng phản công, không chắc bọn họ có thể chịu đựng được.
Ninh Thư thấy những người khác không nói gì, tự nhiên cũng không mở miệng, chuyện gì cũng đập thằng đầu lên tiếng, bản thân mình là nữ tử mà ngồi đây, đã khiến người ta rất ý kiến rồi.
Trần Lực thấy Ninh Thư cúi đầu như đang mất hồn đi đâu, cũng liền ngậm miệng không nói.
Trong lúc nhất thời cả phòng đều yên tĩnh, Lưu tướng quân nói rằng: Mọi người có gì muốn nói, có thể nói một chút xem.
Thuộc hạ tán thành việc tướng quân xưng đế. Một người nam nhân đứng lên nói, sau đó lại có hai người đứng lên.
Nếu như Lưu tướng quân xưng đế, sẽ tiến hành phong thưởng đối với bọn họ, nói thế nào cũng là một quan, làm rạng rỡ tổ tông.
Phương Dũng không nói gì, gương mặt bình tĩnh, cũng không biết hắn có ý kiến gì.
Trần Lực nhíu mày, nếu xưng đế có gì tốt có gì không tốt.
Trần Nhị Muội, cô nói xem. Lưu tướng quân nhìn về phía Ninh Thư.
Mọi người đưa mắt về phía Ninh Thư, ngay cả Phương Dũng cũng không nhịn được nhìn về phía Ninh Thư, có chút kinh ngạc Lưu tướng quân tại sao lại hỏi cô.
Mẹ nhà nó, hơi không chú ý đã đắc tội người rồi!
Cô có ý kiến gì, có thể nói ra xem, đến cùng có nên xưng đế hay không. Lưu tướng quân nói.
Ninh Thư đứng lên chắp tay một cái: Thuộc hạ kỳ thực cũng tán thành xưng đế, xưng đế có thể làm cho sĩ khí quân ta được củng cố mạnh, tất cả mọi người đều mong có thể phong quan phong tước, nhưng có một vấn đề là, chúng ta bây giờ có thể chống lại được quân triều đình chính quy hay không?
Nếu như xưng đế, triều đình nhất định sẽ phái càng nhiều binh mã tới tiêu diệt chúng ta. Ninh Thư nói rằng: Chúng ta muốn từ từ đi lên, hay là giờ đã đối kháng cùng triều đình?
Lưu tướng quân nhíu mày một cái, đè tay Ninh Thư xuống, Ninh Thư chắp tay ngồi xuống.
Những người khác cũng là vẻ mặt xoắn xuýt, nên nói xưng đế có lợi cũng có hại, hơi không chú ý thôi quân khởi nghĩa của bọn họ sẽ giống như pháo hoa bị tiêu diệt, chỉ còn là mấy hàng chữ trong sách sử.
Tướng quân, thuộc hạ cảm thấy xưng đế không nên gấp gáp nhất thời, đến khi tướng quân dẫn dắt chúng ta công chiếm càng nhiều đất đai hơn, được lòng càng nhiều người dân hơn, đến lúc đó thuận theo mệnh trời, xưng đế sẽ càng nổi bật hơn so với hiện tại. Phương Dũng đứng lên nói.
Lưu tướng quân suy nghĩ một chút, gật đầu: Chuyện này trước cứ ép xuống đã, đợi thời cơ chín muồi lại nói.
Ra khỏi phòng, Ninh Thư thở dài một cái, Trần Lực nói với Ninh Thư rằng: Muội muội, muội thật lợi hại, ta cái gì cũng không biết.
Từ từ sẽ quen. Ninh Thư nói.
Hai ngày sau công chiếm Bình trấn, muội có muốn đi hay không? Trần Lực nói với Ninh Thư.
Trải qua một trận máu tươi, hiện tại thủ hạ dưới trướng Trần Lực cũng bắt đầu chậm rãi mạnh lên, cộng thêm Trần Lực để cho bọn họ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, bây giờ binh sĩ cũng khác với trước kia.
Sách lược của Lưu tướng quân là công phá xung quanh thành Đạt Châu, công chiếm một số trấn nhỏ, thôn nhỏ, Lưu tướng quân về cơ bản sẽ không đi, chỉ phái người đi thôi.
Những chuyện như vậy có người tranh nhau làm, vừa có công lao, lại có lương thực, công chiếm xong có thể được nhiều chỗ tốt lắm.
Trần Lực lấy được nhiệm vụ công chiếm Bình trấn, bèn hỏi Ninh Thư có đi không.
Ninh Thư gật đầu: Đi, đương nhiên đi rồi.
Trần Lực thở dài một hơi, hắn bây giờ còn cần muội muội ở bên cạnh chỉ điểm, mặc dù không biết vì sao cùng một mẫu thân sinh ra nhưng lại khác biệt như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư và Trần Lực mặc áo giáp vào, thả người lên lưng ngựa, phía sau đội ngũ xấp xỉ hai trăm người đi theo, một người cầm cờ lớn, thật ra cũng khá ra dáng.
Trần Lực lớn tiếng hô xuất phát, đi về phía Bình trấn.
Đội ngũ vừa tới cửa thành, đã gặp một đội ngũ khá hoảng loạn, đang khiêng một người trên cáng.
Sao vậy? Trần Lực hỏi.
Trần thủ lĩnh, Phương thủ lĩnh trúng tên rồi. Một binh sĩ nói.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, với bản lĩnh của Phương Dũng, còn có thể trúng tên sao.
Ninh Thư tung người xuống ngựa, thấy Phương Dũng trên cáng đã hôn mê, một mũi tên xuyên vào lồng ngực Phương Dũng, lúc này đang ứa máu lã chã.
Đặt xuống, ta xem một chút. Ninh Thư lấy thuốc và dao găm trong túi ra.
Trần cô nương, mũi tên này có gai. Binh sĩ nói, bọn họ không dám động vào.
Ninh Thư mím môi một cái, mũi tên có gai, nếu như cứng rắn rút ra, dính cả da lẫn thịt, nói không chừng sẽ tổn thương tới kinh mạch, người thường căn bản sống không nổi, nếu như tùy ý để tên trong thân thể, thân thể sẽ bài trừ dị vật, mà nhiễm trùng hư thối, cũng sống không được.
À, ta không đói bụng. Ninh Thư đứng lên, chuẩn bị đi dạo xung quanh một chút, nơi này là quân doanh ở Đạt Châu, có các loại vũ khí, còn có một chút áo giáp.
Ninh Thư thấy Phương Dũng đang lau cung tên, suy nghĩ một chút rồi đi tới, nói rằng: Cám ơn ngươi ra tay cứu ta.
Lúc đó mũi tên kia bắn tới phía cô, chỉ có Phương Dũng mới có thể bắn trúng mũi tên kia như vậy.
Phương Dũng mở miệng nói: Không cần, nếu là cùng một quân đội, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Bầu không khí giữa Phương Dũng và Ninh Thư khá xấu hổ, trước đây hai nhà mâu thuẫn, nếu nói trong lòng nhau không có vướng mắc là điều không thể.
Ninh Thư lại cảm ơn Phương Dũng lần nữa rồi xoay người rời đi, lần sau trả lại ơn cứu mạng của hắn là được.
Lưu tướng quân mang theo quân đội đến các nhà giàu trong Đạt Châu đòi lương thực, lấy mỹ danh là tài trợ cho những người này, ủng hộ việc làm của hắn.
Nếu như không cho, vậy khám nhà diệt tộc luôn.
Lưu tướng quân chỉ nhằm vào một ít nhà giàu, thành phá xong, cũng không trắng trợn tàn sát dân chúng trong thành, trước hết nói chuyện với những thương nhân trong thành.
Nếu như thương nhân muốn lũng đoạn thị trường hoặc là lên giá lương thực ào ào, Lưu tướng quân sẽ trực tiếp chém cho máu chảy thành sông, sau đó mới chậm rãi khoan thai thu lương thực về.
Sắt thép tạo ra chính quyền, trong tay có binh có người, dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện, dù sao không trả tiền không cho lương thực thì đánh đến lúc ngươi cho.
Bách tính Đạt Châu ban đầu cũng rất căng thẳng, sau lại thấy quân khởi nghĩa không động đến người thường, lá gan cũng lớn hơn.
Lưu tướng quân muốn đi thu tiền, Ninh Thư khuyến khích Trần Lực mang theo đội ngũ cùng đi theo sau kiểu gì cũng có cái tốt.
Công thành Đạt Châu xong, cuộc sống của bọn họ tốt hơn nhiều, mặc dù không phải luôn được ăn thịt, nhưng cũng không phải bánh cao lương cứng ngắc như trước đây, bánh màn thầu thêm chút canh thịt cũng vẫn được.
Hơn nữa còn được chia ít binh khí, những binh khí này đều là đồ của quân doanh Đạt Châu.
Ninh Thư xử lý chỗ dược liệu Lưu tướng quân đưa tới, hiển nhiên Lưu tướng quân muốn đem cô trở thành đại phu miễn phí, Ninh Thư làm ít kim sang dược để cầm máu.
Lưu tướng quân xử lí thành Đạt Châu một lượt, sau đó triệu tập mấy người thủ lĩnh, bao gồm cả Ninh Thư, mở miệng liền nói: Bản tướng quân quyết định xưng đế.
Trần Lực theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư nhưng thật ra lại không nói gì, dù sao sớm muộn gì hắn cũng là người sẽ lên làm hoàng đế.
Một quốc gia hai hoàng đế, quốc gia trong quốc gia!
Chỉ sợ triều đình bên kia sẽ đánh tới, đây là thách thức trắng trợn mà, chỉ là bạo động của bách tính thông thường, triều đình cùng lắm thì phái binh trấn áp, nhưng bây giờ ngươi lại xưng đế, triều đình có thể nhịn được mới là chuyện lạ.
Nói không chừng sẽ dẫn tới việc triều đình điên cuồng phản công, không chắc bọn họ có thể chịu đựng được.
Ninh Thư thấy những người khác không nói gì, tự nhiên cũng không mở miệng, chuyện gì cũng đập thằng đầu lên tiếng, bản thân mình là nữ tử mà ngồi đây, đã khiến người ta rất ý kiến rồi.
Trần Lực thấy Ninh Thư cúi đầu như đang mất hồn đi đâu, cũng liền ngậm miệng không nói.
Trong lúc nhất thời cả phòng đều yên tĩnh, Lưu tướng quân nói rằng: Mọi người có gì muốn nói, có thể nói một chút xem.
Thuộc hạ tán thành việc tướng quân xưng đế. Một người nam nhân đứng lên nói, sau đó lại có hai người đứng lên.
Nếu như Lưu tướng quân xưng đế, sẽ tiến hành phong thưởng đối với bọn họ, nói thế nào cũng là một quan, làm rạng rỡ tổ tông.
Phương Dũng không nói gì, gương mặt bình tĩnh, cũng không biết hắn có ý kiến gì.
Trần Lực nhíu mày, nếu xưng đế có gì tốt có gì không tốt.
Trần Nhị Muội, cô nói xem. Lưu tướng quân nhìn về phía Ninh Thư.
Mọi người đưa mắt về phía Ninh Thư, ngay cả Phương Dũng cũng không nhịn được nhìn về phía Ninh Thư, có chút kinh ngạc Lưu tướng quân tại sao lại hỏi cô.
Mẹ nhà nó, hơi không chú ý đã đắc tội người rồi!
Cô có ý kiến gì, có thể nói ra xem, đến cùng có nên xưng đế hay không. Lưu tướng quân nói.
Ninh Thư đứng lên chắp tay một cái: Thuộc hạ kỳ thực cũng tán thành xưng đế, xưng đế có thể làm cho sĩ khí quân ta được củng cố mạnh, tất cả mọi người đều mong có thể phong quan phong tước, nhưng có một vấn đề là, chúng ta bây giờ có thể chống lại được quân triều đình chính quy hay không?
Nếu như xưng đế, triều đình nhất định sẽ phái càng nhiều binh mã tới tiêu diệt chúng ta. Ninh Thư nói rằng: Chúng ta muốn từ từ đi lên, hay là giờ đã đối kháng cùng triều đình?
Lưu tướng quân nhíu mày một cái, đè tay Ninh Thư xuống, Ninh Thư chắp tay ngồi xuống.
Những người khác cũng là vẻ mặt xoắn xuýt, nên nói xưng đế có lợi cũng có hại, hơi không chú ý thôi quân khởi nghĩa của bọn họ sẽ giống như pháo hoa bị tiêu diệt, chỉ còn là mấy hàng chữ trong sách sử.
Tướng quân, thuộc hạ cảm thấy xưng đế không nên gấp gáp nhất thời, đến khi tướng quân dẫn dắt chúng ta công chiếm càng nhiều đất đai hơn, được lòng càng nhiều người dân hơn, đến lúc đó thuận theo mệnh trời, xưng đế sẽ càng nổi bật hơn so với hiện tại. Phương Dũng đứng lên nói.
Lưu tướng quân suy nghĩ một chút, gật đầu: Chuyện này trước cứ ép xuống đã, đợi thời cơ chín muồi lại nói.
Ra khỏi phòng, Ninh Thư thở dài một cái, Trần Lực nói với Ninh Thư rằng: Muội muội, muội thật lợi hại, ta cái gì cũng không biết.
Từ từ sẽ quen. Ninh Thư nói.
Hai ngày sau công chiếm Bình trấn, muội có muốn đi hay không? Trần Lực nói với Ninh Thư.
Trải qua một trận máu tươi, hiện tại thủ hạ dưới trướng Trần Lực cũng bắt đầu chậm rãi mạnh lên, cộng thêm Trần Lực để cho bọn họ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, bây giờ binh sĩ cũng khác với trước kia.
Sách lược của Lưu tướng quân là công phá xung quanh thành Đạt Châu, công chiếm một số trấn nhỏ, thôn nhỏ, Lưu tướng quân về cơ bản sẽ không đi, chỉ phái người đi thôi.
Những chuyện như vậy có người tranh nhau làm, vừa có công lao, lại có lương thực, công chiếm xong có thể được nhiều chỗ tốt lắm.
Trần Lực lấy được nhiệm vụ công chiếm Bình trấn, bèn hỏi Ninh Thư có đi không.
Ninh Thư gật đầu: Đi, đương nhiên đi rồi.
Trần Lực thở dài một hơi, hắn bây giờ còn cần muội muội ở bên cạnh chỉ điểm, mặc dù không biết vì sao cùng một mẫu thân sinh ra nhưng lại khác biệt như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư và Trần Lực mặc áo giáp vào, thả người lên lưng ngựa, phía sau đội ngũ xấp xỉ hai trăm người đi theo, một người cầm cờ lớn, thật ra cũng khá ra dáng.
Trần Lực lớn tiếng hô xuất phát, đi về phía Bình trấn.
Đội ngũ vừa tới cửa thành, đã gặp một đội ngũ khá hoảng loạn, đang khiêng một người trên cáng.
Sao vậy? Trần Lực hỏi.
Trần thủ lĩnh, Phương thủ lĩnh trúng tên rồi. Một binh sĩ nói.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, với bản lĩnh của Phương Dũng, còn có thể trúng tên sao.
Ninh Thư tung người xuống ngựa, thấy Phương Dũng trên cáng đã hôn mê, một mũi tên xuyên vào lồng ngực Phương Dũng, lúc này đang ứa máu lã chã.
Đặt xuống, ta xem một chút. Ninh Thư lấy thuốc và dao găm trong túi ra.
Trần cô nương, mũi tên này có gai. Binh sĩ nói, bọn họ không dám động vào.
Ninh Thư mím môi một cái, mũi tên có gai, nếu như cứng rắn rút ra, dính cả da lẫn thịt, nói không chừng sẽ tổn thương tới kinh mạch, người thường căn bản sống không nổi, nếu như tùy ý để tên trong thân thể, thân thể sẽ bài trừ dị vật, mà nhiễm trùng hư thối, cũng sống không được.
/1471
|