Trần Lực cũng không tin bí tịch võ công gì, ngược lại nói với Ninh Thư rằng: Ta sẽ bảo vệ muội.
Ninh Thư thấy Trần Lực không tin mình, điều động kình khí trong thân thể, đạp tường lộn ra ngoài, động tác ung dung lanh lẹ.
Nhị Muội. Trần Lực mở cửa sân, khiếp sợ nhìn Ninh Thư: Muội làm như thế nào?
Không phải nói ta tu luyện bí tịch hiệp khách cho à, huynh muốn tu luyện không? Ninh Thư vỗ bụi một cái.
Muốn, muốn...
Ninh Thư đem tâm pháp của Tuyệt Thế Võ Công và phương pháp tu luyện nói cho Trần Lực, sau đó tay nắm tay chỉ hắn tu luyện thế nào.
Lý thị thức đêm làm y phục cho Ninh Thư và Trần Lực, một bên khóc một bên may quần áo, cha Trần cũng cả đêm ngủ không được, cả đêm hút thuốc, trong phòng đều là khói thuốc lượn lờ không nhìn rõ cả người.
Đến hai ngày sau, Ninh Thư mặc y phục Lý thị may cho mình, lại rất vừa người, thắt dây lưng lên.
Lý thị chải tóc Ninh Thư lên, ghim thành một búi tóc của nam, Ninh Thư đem hoa tai làm bằng cuống lá trà trên lỗ tai mình lấy xuống.
Sau đó cầm bọc, trong cái bọc có lương khô Lý thị chuẩn bị cho nàng và Trần Lực, từng cái bánh tiểu mạch màu trắng.
Một nhà bốn người đến cửa thôn, cửa thôn có người của huyện nha đang đăng ký danh sách trưng dụng, nhà nhà đều rất buồn, cực kỳ bi thương, chuyến đi này, không biết ngày nào mới về, không biết còn có thể trở về hay không.
Nhiễm chung loại không khí này, Lý thị cũng ôm Ninh Thư và Trần Lực khóc lên, khóc đến đau đớn.
Ninh Thư vỗ vai Lý thị an ủi: Mẹ, người yên tâm, con và ca ca nhất định sống trở lại thăm mẹ.
Con của ta. Lý thị ôm Ninh Thư và Trần Lực không buông tay.
Cha Trần kéo Lý thị ra, cắn răng, âm thanh có chút nghẹn ngào, nói với Ninh Thư rằng: Nhất định phải để ca ca con sống.
Ninh Thư gật đầu: Con biết rồi.
Ninh Thư trong lòng cũng không có cái gì không cam lòng, ở thời đại này, con gái sẽ không quan trọng như đàn ông.
Nửa ngày kiểm lại sĩ số, quan phủ phái một đội quan binh áp giải những người này tới điểm đến.
Ninh Thư quay đầu nhìn thoáng qua cửa thôn càng ngày càng xa, chuyến này sợ là đi rồi không biết vận mệnh như thế nào.
Thà làm chó thời thái bình, không làm người thời loạn thế.
Nhị Muội, đừng sợ, có ca ca ở đây, muội nhất định không có việc gì. Trần Lực thấy Ninh Thư cúi đầu, cho rằng Ninh Thư sợ, vội vã an ủi cô.
Ninh Thư cười cười, nói sang chuyện khác: Tu luyện như thế nào rồi?
Trên người tê tê dại dại, chỉ là nhanh đói bụng. Trần Lực nói.
Đây là tế bào đang hấp thu năng lượng.
Lải nhải cái gì đi nhanh lên. Một quan binh cầm roi da quất vào người.
Quan binh thái độ vô cùng ác liệt, động một chút là quất người, trong đội ngũ có người lớn tuổi, một roi quất trên người, sẽ không bò dậy nổi.
Không bò dậy nổi quan binh liền dùng sức quất tiếp.
Trần Lực nhiều lần tức quá, đều được Ninh Thư kéo lại, Ninh Thư lắc đầu với Trần Lực, bây giờ còn chưa phải là thời cơ.
Lúc này mới vừa lên đường, mọi người đối với quan binh có oán khí, nhưng vẫn có thể chịu được, bách tính là người nhịn giỏi nhất, chỉ cần ăn no mặc ấm, sức chịu đựng rất kinh người, không đến lúc đường cùng, chắc chắn sẽ không phản kháng.
Theo thời gian, lá gan của quan binh cũng càng lúc càng lớn, động cái là đánh chửi, cơ bản không cho người ta nghỉ ngơi, không ngừng đi, chỉ cần theo không kịp đội ngũ, sẽ bị đánh cho thương tích đầy người.
Hiện tại trời rất nóng, tráng đinh áp giải cũng chính là chuyện khổ sai, cơ bản đều là người bị xa lánh trong đám đồng liêu, mới đến làm khổ sai như thế.
Những quan binh này tâm tình phiền muộn mượn những người này để xả giận, động một chút là quất người, ngay cả Ninh Thư thành thật như vậy đều bị quất mấy roi.
Chứng kiến Ninh Thư bị quất, Trần Lực sẽ tức đến mức muốn đả thương người nhưng được Ninh Thư kéo lại, chỉ là bị quất vài roi, đến lúc đó cho những người này đẹp mặt.
Còn có một vài người không nhịn được muốn chạy trốn, đều bị bắt trở lại, bị tha lôi sau ngựa đến chết.
Mà những quan binh này vẫn còn đắc ý càn rỡ cười, uy hiếp người không an phận trong đội ngũ.
Trần Lực tức muốn chết, Ninh Thư nhiều lần chứng kiến cánh tay cơ bắp để trần bên ngoài của hắn giật giật, dáng vẻ muốn giết người.
Ninh Thư tính đến chỗ sửa đê, tính toán thời gian động thủ.
Cô sẽ không đi sửa cái gì mà đê với điều đâu.
Cũng không biết đã đi bao lâu, giầy Ninh Thư đều bị mài hỏng rồi, không riêng gì người trong đội ngũ khó chịu muốn bạo động, những quan binh này cũng rất phiền não.
Mỗi ngày quản nhiều chuyện ăn và ngủ của người như vậy, những người này muốn đi nhà vệ sinh, bọn họ còn phải theo.
Những quan binh này dần dần tập trung ánh mắt vào những cô gái trong đội ngũ, muốn bắt những cô gái này để trút giận.
Trời tối, quan binh xây dựng cơ sở tạm thời, mà bọn họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài làm mồi cho muỗi, trên người Ninh Thư có thuốc, muỗi không phủ trên người cô.
Đệ đệ, cứu ta... Một giọng nữ thê lương vang lên, Ninh Thư quay đầu chứng kiến hai quan viên lôi kéo một cô gái.
Mà đệ đệ của nàng trông tuổi không lớn, trên mặt hoảng sợ, kêu tỷ tỷ.
Trần Lực chợt đứng lên, Ninh Thư lần này không ngăn cản Trần Lực, tính một chút thời gian, bọn họ đi đã được nửa tháng, cách nhà cũng rất xa rồi.
Hơn nữa dọc đường thấy rất nhiều dân chạy nạn, hiển nhiên là cách điểm đến không xa.
Nhiều dân chạy nạn như vậy không cho việc làm cho miếng cơm ăn, lại đi kéo tráng đinh xa ngoài ngàn dặm đi sửa đê, những người này là không phải đầu óc bị co giật thì là gì?
Ninh Thư kéo Trần Lực, Trần Lực lập tức nói rằng: Muội muội, không thể nhịn nữa, bọn hắn bây giờ làm nhục con gái, lần sau nói không chừng sẽ đến phiên muội.
Ninh Thư mỉm cười: Giết hết đi, kích động mọi người đem những quan binh này giết hết.
Trần Lực lại càng hoảng sợ: Muội muội.
Hắn chỉ là muốn dạy dỗ quan binh một chút, không ngờ muội muội so với hắn còn ngoan độc hơn.
Ninh Thư đưa dao găm cho Trần Lực, nói rằng: Ca ca, không phản kháng thì người chết chính là chúng ta, đến đê, chúng ta cũng sống không nổi.
Đợi giết hết những quan binh này, chúng ta phải đi tụ họp cùng quân khởi nghĩa. Ninh Thư nói rằng: Chúng ta đi ra khỏi nhà đã một thời gian, tốc độ đi đường cũng không chậm, cách nhà ước chừng cũng vài trăm dặm rồi.
Cổ đại tin tức cực kì lạc hậu, cho dù dọc đường xảy ra chuyện gì, phải qua thời gian rất dài mới có thể phát hiện.
Bên này đã cho là đến đê rồi, mà người bên kia lại tưởng còn đang lên đường, bọn họ phải tranh thủ chính thời gian này.
Hơn nữa những người này căn bản cũng không đáng giá, đã không còn thì lại có thể trưng dụng.
Muội muội, ta... Trần Lực giãy giụa trên mặt, da mặt run rẩy kịch liệt.
Trần Lực đầu đầy mồ hôi, nếu quả thật làm như vậy, tiền đồ mông lung sẽ đặt trước mặt, có điều có thể khẳng định là đang đi bên bờ vực.
Huynh không phải muốn đánh nhau sao? Ninh Thư nói.
Trần Lực co cứng thân thể, giống như một cây cung kéo đến mức tận cùng, trầm thấp nói rằng: Nhưng, đây là tạo phản.
Ninh Thư nói rằng: Bây giờ triều đình giống như một con mối đục rỗng cây, bất luận thế nào đều không thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt, hiện tại trật tự hỗn loạn, đến thời điểm không phá thì không xây được, phải đẩy ngã một lần nữa để thành lập trật tự mới rồi.
Ninh Thư thấy Trần Lực không tin mình, điều động kình khí trong thân thể, đạp tường lộn ra ngoài, động tác ung dung lanh lẹ.
Nhị Muội. Trần Lực mở cửa sân, khiếp sợ nhìn Ninh Thư: Muội làm như thế nào?
Không phải nói ta tu luyện bí tịch hiệp khách cho à, huynh muốn tu luyện không? Ninh Thư vỗ bụi một cái.
Muốn, muốn...
Ninh Thư đem tâm pháp của Tuyệt Thế Võ Công và phương pháp tu luyện nói cho Trần Lực, sau đó tay nắm tay chỉ hắn tu luyện thế nào.
Lý thị thức đêm làm y phục cho Ninh Thư và Trần Lực, một bên khóc một bên may quần áo, cha Trần cũng cả đêm ngủ không được, cả đêm hút thuốc, trong phòng đều là khói thuốc lượn lờ không nhìn rõ cả người.
Đến hai ngày sau, Ninh Thư mặc y phục Lý thị may cho mình, lại rất vừa người, thắt dây lưng lên.
Lý thị chải tóc Ninh Thư lên, ghim thành một búi tóc của nam, Ninh Thư đem hoa tai làm bằng cuống lá trà trên lỗ tai mình lấy xuống.
Sau đó cầm bọc, trong cái bọc có lương khô Lý thị chuẩn bị cho nàng và Trần Lực, từng cái bánh tiểu mạch màu trắng.
Một nhà bốn người đến cửa thôn, cửa thôn có người của huyện nha đang đăng ký danh sách trưng dụng, nhà nhà đều rất buồn, cực kỳ bi thương, chuyến đi này, không biết ngày nào mới về, không biết còn có thể trở về hay không.
Nhiễm chung loại không khí này, Lý thị cũng ôm Ninh Thư và Trần Lực khóc lên, khóc đến đau đớn.
Ninh Thư vỗ vai Lý thị an ủi: Mẹ, người yên tâm, con và ca ca nhất định sống trở lại thăm mẹ.
Con của ta. Lý thị ôm Ninh Thư và Trần Lực không buông tay.
Cha Trần kéo Lý thị ra, cắn răng, âm thanh có chút nghẹn ngào, nói với Ninh Thư rằng: Nhất định phải để ca ca con sống.
Ninh Thư gật đầu: Con biết rồi.
Ninh Thư trong lòng cũng không có cái gì không cam lòng, ở thời đại này, con gái sẽ không quan trọng như đàn ông.
Nửa ngày kiểm lại sĩ số, quan phủ phái một đội quan binh áp giải những người này tới điểm đến.
Ninh Thư quay đầu nhìn thoáng qua cửa thôn càng ngày càng xa, chuyến này sợ là đi rồi không biết vận mệnh như thế nào.
Thà làm chó thời thái bình, không làm người thời loạn thế.
Nhị Muội, đừng sợ, có ca ca ở đây, muội nhất định không có việc gì. Trần Lực thấy Ninh Thư cúi đầu, cho rằng Ninh Thư sợ, vội vã an ủi cô.
Ninh Thư cười cười, nói sang chuyện khác: Tu luyện như thế nào rồi?
Trên người tê tê dại dại, chỉ là nhanh đói bụng. Trần Lực nói.
Đây là tế bào đang hấp thu năng lượng.
Lải nhải cái gì đi nhanh lên. Một quan binh cầm roi da quất vào người.
Quan binh thái độ vô cùng ác liệt, động một chút là quất người, trong đội ngũ có người lớn tuổi, một roi quất trên người, sẽ không bò dậy nổi.
Không bò dậy nổi quan binh liền dùng sức quất tiếp.
Trần Lực nhiều lần tức quá, đều được Ninh Thư kéo lại, Ninh Thư lắc đầu với Trần Lực, bây giờ còn chưa phải là thời cơ.
Lúc này mới vừa lên đường, mọi người đối với quan binh có oán khí, nhưng vẫn có thể chịu được, bách tính là người nhịn giỏi nhất, chỉ cần ăn no mặc ấm, sức chịu đựng rất kinh người, không đến lúc đường cùng, chắc chắn sẽ không phản kháng.
Theo thời gian, lá gan của quan binh cũng càng lúc càng lớn, động cái là đánh chửi, cơ bản không cho người ta nghỉ ngơi, không ngừng đi, chỉ cần theo không kịp đội ngũ, sẽ bị đánh cho thương tích đầy người.
Hiện tại trời rất nóng, tráng đinh áp giải cũng chính là chuyện khổ sai, cơ bản đều là người bị xa lánh trong đám đồng liêu, mới đến làm khổ sai như thế.
Những quan binh này tâm tình phiền muộn mượn những người này để xả giận, động một chút là quất người, ngay cả Ninh Thư thành thật như vậy đều bị quất mấy roi.
Chứng kiến Ninh Thư bị quất, Trần Lực sẽ tức đến mức muốn đả thương người nhưng được Ninh Thư kéo lại, chỉ là bị quất vài roi, đến lúc đó cho những người này đẹp mặt.
Còn có một vài người không nhịn được muốn chạy trốn, đều bị bắt trở lại, bị tha lôi sau ngựa đến chết.
Mà những quan binh này vẫn còn đắc ý càn rỡ cười, uy hiếp người không an phận trong đội ngũ.
Trần Lực tức muốn chết, Ninh Thư nhiều lần chứng kiến cánh tay cơ bắp để trần bên ngoài của hắn giật giật, dáng vẻ muốn giết người.
Ninh Thư tính đến chỗ sửa đê, tính toán thời gian động thủ.
Cô sẽ không đi sửa cái gì mà đê với điều đâu.
Cũng không biết đã đi bao lâu, giầy Ninh Thư đều bị mài hỏng rồi, không riêng gì người trong đội ngũ khó chịu muốn bạo động, những quan binh này cũng rất phiền não.
Mỗi ngày quản nhiều chuyện ăn và ngủ của người như vậy, những người này muốn đi nhà vệ sinh, bọn họ còn phải theo.
Những quan binh này dần dần tập trung ánh mắt vào những cô gái trong đội ngũ, muốn bắt những cô gái này để trút giận.
Trời tối, quan binh xây dựng cơ sở tạm thời, mà bọn họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài làm mồi cho muỗi, trên người Ninh Thư có thuốc, muỗi không phủ trên người cô.
Đệ đệ, cứu ta... Một giọng nữ thê lương vang lên, Ninh Thư quay đầu chứng kiến hai quan viên lôi kéo một cô gái.
Mà đệ đệ của nàng trông tuổi không lớn, trên mặt hoảng sợ, kêu tỷ tỷ.
Trần Lực chợt đứng lên, Ninh Thư lần này không ngăn cản Trần Lực, tính một chút thời gian, bọn họ đi đã được nửa tháng, cách nhà cũng rất xa rồi.
Hơn nữa dọc đường thấy rất nhiều dân chạy nạn, hiển nhiên là cách điểm đến không xa.
Nhiều dân chạy nạn như vậy không cho việc làm cho miếng cơm ăn, lại đi kéo tráng đinh xa ngoài ngàn dặm đi sửa đê, những người này là không phải đầu óc bị co giật thì là gì?
Ninh Thư kéo Trần Lực, Trần Lực lập tức nói rằng: Muội muội, không thể nhịn nữa, bọn hắn bây giờ làm nhục con gái, lần sau nói không chừng sẽ đến phiên muội.
Ninh Thư mỉm cười: Giết hết đi, kích động mọi người đem những quan binh này giết hết.
Trần Lực lại càng hoảng sợ: Muội muội.
Hắn chỉ là muốn dạy dỗ quan binh một chút, không ngờ muội muội so với hắn còn ngoan độc hơn.
Ninh Thư đưa dao găm cho Trần Lực, nói rằng: Ca ca, không phản kháng thì người chết chính là chúng ta, đến đê, chúng ta cũng sống không nổi.
Đợi giết hết những quan binh này, chúng ta phải đi tụ họp cùng quân khởi nghĩa. Ninh Thư nói rằng: Chúng ta đi ra khỏi nhà đã một thời gian, tốc độ đi đường cũng không chậm, cách nhà ước chừng cũng vài trăm dặm rồi.
Cổ đại tin tức cực kì lạc hậu, cho dù dọc đường xảy ra chuyện gì, phải qua thời gian rất dài mới có thể phát hiện.
Bên này đã cho là đến đê rồi, mà người bên kia lại tưởng còn đang lên đường, bọn họ phải tranh thủ chính thời gian này.
Hơn nữa những người này căn bản cũng không đáng giá, đã không còn thì lại có thể trưng dụng.
Muội muội, ta... Trần Lực giãy giụa trên mặt, da mặt run rẩy kịch liệt.
Trần Lực đầu đầy mồ hôi, nếu quả thật làm như vậy, tiền đồ mông lung sẽ đặt trước mặt, có điều có thể khẳng định là đang đi bên bờ vực.
Huynh không phải muốn đánh nhau sao? Ninh Thư nói.
Trần Lực co cứng thân thể, giống như một cây cung kéo đến mức tận cùng, trầm thấp nói rằng: Nhưng, đây là tạo phản.
Ninh Thư nói rằng: Bây giờ triều đình giống như một con mối đục rỗng cây, bất luận thế nào đều không thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt, hiện tại trật tự hỗn loạn, đến thời điểm không phá thì không xây được, phải đẩy ngã một lần nữa để thành lập trật tự mới rồi.
/1471
|