Trải qua chuyện Bạch Y Xảo nháo như thế, quan hệ Trần gia và Phương gia xấu đến mức đóng băng luôn, Trần gia tổn thất một trăm lượng, Phương gia tổn thất 70 lượng.
Nha dịch vừa đi, người hai nhà quay đầu bước đi luôn.
Bạch Y Xảo cúi đầu đi theo phía sau Phương Dũng, chốc chốc ngẩng đầu nhìn Phương Dũng, muốn nói cùng Phương Dũng, nhưng cảm nhận được uy thế trên người Phương Dũng, làm cho Bạch Y Xảo không dám nói tiếp nữa.
Bạch Y Xảo hối hận trong lòng, sớm biết đã không nói rồi.
Nàng lúc đó trong lòng nghĩ là, nàng thì có tiền, mà Trần gia nếu như không có tiền bán nhân sâm, thì chỉ có thể rơi vào cảnh khốn đốn.
Bớt đi mấy chục một trăm lượng đối với nàng không có gì tổn thất, nửa tháng một tháng là kiếm lại được, nhưng nếu như Trần gia không có số tiền này, chỉ e không sống nổi.
Trước khi làm bất cứ chuyện gì, Bạch Y Xảo đều nghĩ rất rõ ràng, thật sự là căm phẫn Trần Nhị Muội, nhìn thấy Trần Nhị Muội, trong lòng nàng như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm.
Phương Dũng không phải một nam nhân nhỏ mọn, nhưng bây giờ một câu cũng không nói với nàng, rõ ràng là tức giận.
Bạch Y Xảo thấp thỏm lo âu, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Nghe tiếng nức nở phía sau, Phương Dũng dừng bước, xoay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Bạch Y Xảo: Còn khóc hả?
Bạch Y Xảo thấy Phương Dũng để ý đến mình rồi, trong lòng cảm thấy càng ấm ức, khóc ngày càng to, muốn xả ra hết những bức xúc trong lòng.
Phương Dũng thở dài một hơi, nhìn Bạch Y Xảo khóc đến nấc luôn: Về sau có chuyện gì, trước đó thương lượng với ta một chút, để ta chuẩn bị, ngày hôm nay nàng làm vậy rất không đúng, tặng không quan phủ 70 lượng, còn đóng băng luôn quan hệ hai nhà.
Thiếp biết lỗi rồi, Phương Dũng chàng tha thứ cho thiếp, 70 lượng thiếp sẽ nghĩ biện pháp. Bạch Y Xảo lau nước mắt nói.
Phương Dũng thở dài một hơi: Tiền là chuyện nhỏ.
Bạch Y Xảo lau nước mắt mỉm cười, vươn tay lôi y phục Phương Dũng, hai vợ chồng dắt tay nhau về.
Bạch Y Xảo kia dáng dấp xinh đẹp, trông thì có học, không ngờ tâm tư ác độc như vậy. Vừa về đến nhà, Trần Lực đã cắn răng nghiến lợi nói.
Lý thị cũng nói: Làm sao biết được cô ta là người như vậy, lần trước thì châm ngòi thổi gió nói Nhị Muội và Lý cẩu tử có tư tình, đồ xấu xa.
Ninh Thư lấy cốc uống nước, không nói gì.
Nhiều bạc như vậy, trăm lượng là năm cân bạc đó. Trần Lực đau lòng da mặt run rẩy.
Coi như là dùng tiền tiêu trừ tai họa. Cha Trần nói rằng: Thành thật mà nói trong nhà có nhiều tiền như vậy, trong lòng ta cũng thấy không yên tâm.
Tiền đi rồi đổi lấy người yên vui.
Ninh Thư cũng có ý này, nếu nha dịch biết chuyện này, bạc trong nhà nhất định không giữ được, còn phải đút cho nha dịch ăn no, không phải mười hai mươi lượng là có thể đả động được.
Nếu như không giao ra tiền, chỉ sợ cả người cả của đều không còn, nha dịch trở mặt vào nhà lục soát tiền, lương thực trong nhà cũng không giữ được, đến lúc đó sẽ thực sự sống không nổi nữa.
Dân không đấu với quan, nha dịch chỉ có hai, trong thôn nhiều người như vậy lẽ nào vẫn không đánh thắng hai người sao, bách tính sợ là sợ triều đình.
Tán tiền đi, cũng miễn cho những người khác cứ nhớ mãi, không thấy người cả thôn nhìn họ với ánh mắt đỏ bừng sao?
Cho nên tiền này từng ở trong tay một lần, lại chạy mất, cũng may còn có chút tiền dư, có thể chống đỡ một thời gian.
Con vợ kia của thằng Phương Dũng! Thời điểm cha Trần nói đến Bạch Y Xảo, vẻ mặt khó chịu: Về sau đừng lui tới với người nhà đó nữa, thời điểm mấu chốt có thể nhìn ra nhân phẩm một người.
Ninh Thư mím môi một cái, Bạch Y Xảo muốn Trần gia phá sản, thì để nàng phá sản trước đi.
Nửa đêm, Ninh Thư đến nhà Lý cẩu tử, Lý cẩu tử vẫn không ở trong nhà, toàn bộ căn nhà rách rưới, không có sức sống con người.
Bên trong còn kết mạng nhện, trong tủ treo quần áo cũ nát quần áo dơ vứt loạn xạ.
Người như Lý cẩu tử không phải là người có thể sống cùng được, Trần Nhị Muội gả cho nam nhân như vậy, chịu nhiều đau khổ, bị mài mòn đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lý cẩu tử sẽ không thương yêu người khác, không thương tiếc người thì thôi, còn muốn đánh phụ nữ, gây bạo lực, chuyện gì cũng không làm, còn muốn nữ nhân nuôi.
Loại cặn bã không bằng súc sinh.
Không thấy Lý cẩu tử, Ninh Thư xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư liền nói với người Trần gia mình đến trấn trên đi mua một ít đồ đạc.
Bây giờ trong nhà không có tiền gì, cha Trần chỉ dặn Ninh Thư dùng ít đi chút, đừng mua cái gì không dùng tới.
Ninh Thư vác giỏ ngồi lên xe bò đến trấn trên.
Ninh Thư phải đi tìm Lý cẩu tử, Bạch Y Xảo dùng Lý cẩu tử để hủy cả đời Trần Nhị Muội, vậy cô sẽ dùng Lý cẩu tử để đối phó với Bạch Y Xảo.
Hiện tại Phương gia vẫn rất bình tĩnh là biết Bạch Y Xảo định sống chết che giấu chuyện này, còn muốn sống chung với Phương Dũng như không hề có chuyện gì.
Ninh Thư cũng sẽ không nhiều miệng đi theo Phương Dũng nói gì mà vợ của ngươi tằng tịu rồi, phải để chó cắn chó mới thích mắt, hơn nữa trên tay mình còn không dính máu tanh.
Ninh Thư đến trấn trên, đến cửa hàng mỹ phẩm mua một chút đồ trang điểm, hoá trang dịch dung đơn giản một lần, trên mặt đầy rỗ, chuẩn bị đến sòng bạc tìm Lý cẩu tử.
Lý cẩu tử có tiền trên người, nhất định sẽ đi đánh bạc.
Dù sao Lý cẩu tử cũng không làm chuyện đàng hoàng, không phải ở ngõ hẻm chơi gái, thì chính là đang đi đánh bạc, hoặc là đi nhậu nhẹt.
Ninh Thư đi vào một sòng bạc, trong sòng bạc không khí ô hợp, ầm ĩ vô cùng, người đẩy người, nam nhân đều ở trần, mồ hôi đầm đìa, cộng thêm trời nóng, trong không khí mùi này quả thực kinh tởm, Ninh Thư lấy tay cầm khăn che mũi, tìm Lý cẩu tử khắp nơi.
Thấy Lý cẩu tử ở một chiếu bạc, Lý cẩu tử nhìn chằm chằm viên xúc xắc, ánh mắt của hắn đỏ đậm, sắc mặt cực kì tối, hiển nhiên là đã đánh bạc cả đêm.
Trước mặt hắn đã không còn bao nhiêu tiền, chỉ có hai khối bạc vụn.
Nhà cái lắc lắc hộp xúc xắc, mở hộp là đại, mà Lý cẩu tử đặt là tiểu.
Lý cẩu tử vô cùng ảo não, tức giận đến xanh mặt, con mắt đỏ lên, nhưng vẫn tiếp tục chơi, đem tiền trước mặt đều đặt hết.
Ninh Thư che mũi liền đi ra ngoài, ở cửa sòng bạc chờ Lý cẩu tử, dù sao Lý cẩu tử không có tiền tự khắc sẽ ra.
Ninh Thư dùng tay áo quạt gió, thời tiết quá nóng, cái nóng đều đem không khí bốc hơi hết cả.
Cũng không lâu sau, Lý cẩu tử đã bị tay chân của sòng bạc ném ra, Lý cẩu tử bị ném xuống đất, đau đến hít sâu một cái.
Lý cẩu tử hùng hùng hổ hổ từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên y phục, cảm giác đói bụng, chuẩn bị đến tiệm ăn đi ăn gì đó, sau đó lại phải nghĩ biện pháp lấy tiền.
Nói đến tiền, Lý cẩu tử liền nghĩ đến Bạch Y Xảo, cũng không biết Bạch Y Xảo từ đâu mà có tiền.
Tổng cộng cho hắn bốn trăm lượng, trả lại hơn hai trăm hai tiền cho vay nặng lãi, tiền còn lại đều bị hắn phung phí hết rồi.
Thấy dáng vẻ thoải mái lấy tiền ra của Bạch Y Xảo, trên người hẳn vẫn còn có tiền.
Lý cẩu tử cảm giác mình được vận may lớn, Bạch Y Xảo nữ nhân này xinh đẹp lại có tiền, nửa đời sau không lo rồi.
Lý cẩu tử khẽ ngâm nga và đến quán mì ăn điểm tâm, Ninh Thư đi theo phía sau Lý cẩu tử, thấy Lý cẩu tử vào quán mì.
Ninh Thư tìm hai nam nhân, cho ít tiền, để bọn họ lát nữa vào quán mì nói mấy câu.
Nha dịch vừa đi, người hai nhà quay đầu bước đi luôn.
Bạch Y Xảo cúi đầu đi theo phía sau Phương Dũng, chốc chốc ngẩng đầu nhìn Phương Dũng, muốn nói cùng Phương Dũng, nhưng cảm nhận được uy thế trên người Phương Dũng, làm cho Bạch Y Xảo không dám nói tiếp nữa.
Bạch Y Xảo hối hận trong lòng, sớm biết đã không nói rồi.
Nàng lúc đó trong lòng nghĩ là, nàng thì có tiền, mà Trần gia nếu như không có tiền bán nhân sâm, thì chỉ có thể rơi vào cảnh khốn đốn.
Bớt đi mấy chục một trăm lượng đối với nàng không có gì tổn thất, nửa tháng một tháng là kiếm lại được, nhưng nếu như Trần gia không có số tiền này, chỉ e không sống nổi.
Trước khi làm bất cứ chuyện gì, Bạch Y Xảo đều nghĩ rất rõ ràng, thật sự là căm phẫn Trần Nhị Muội, nhìn thấy Trần Nhị Muội, trong lòng nàng như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm.
Phương Dũng không phải một nam nhân nhỏ mọn, nhưng bây giờ một câu cũng không nói với nàng, rõ ràng là tức giận.
Bạch Y Xảo thấp thỏm lo âu, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Nghe tiếng nức nở phía sau, Phương Dũng dừng bước, xoay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Bạch Y Xảo: Còn khóc hả?
Bạch Y Xảo thấy Phương Dũng để ý đến mình rồi, trong lòng cảm thấy càng ấm ức, khóc ngày càng to, muốn xả ra hết những bức xúc trong lòng.
Phương Dũng thở dài một hơi, nhìn Bạch Y Xảo khóc đến nấc luôn: Về sau có chuyện gì, trước đó thương lượng với ta một chút, để ta chuẩn bị, ngày hôm nay nàng làm vậy rất không đúng, tặng không quan phủ 70 lượng, còn đóng băng luôn quan hệ hai nhà.
Thiếp biết lỗi rồi, Phương Dũng chàng tha thứ cho thiếp, 70 lượng thiếp sẽ nghĩ biện pháp. Bạch Y Xảo lau nước mắt nói.
Phương Dũng thở dài một hơi: Tiền là chuyện nhỏ.
Bạch Y Xảo lau nước mắt mỉm cười, vươn tay lôi y phục Phương Dũng, hai vợ chồng dắt tay nhau về.
Bạch Y Xảo kia dáng dấp xinh đẹp, trông thì có học, không ngờ tâm tư ác độc như vậy. Vừa về đến nhà, Trần Lực đã cắn răng nghiến lợi nói.
Lý thị cũng nói: Làm sao biết được cô ta là người như vậy, lần trước thì châm ngòi thổi gió nói Nhị Muội và Lý cẩu tử có tư tình, đồ xấu xa.
Ninh Thư lấy cốc uống nước, không nói gì.
Nhiều bạc như vậy, trăm lượng là năm cân bạc đó. Trần Lực đau lòng da mặt run rẩy.
Coi như là dùng tiền tiêu trừ tai họa. Cha Trần nói rằng: Thành thật mà nói trong nhà có nhiều tiền như vậy, trong lòng ta cũng thấy không yên tâm.
Tiền đi rồi đổi lấy người yên vui.
Ninh Thư cũng có ý này, nếu nha dịch biết chuyện này, bạc trong nhà nhất định không giữ được, còn phải đút cho nha dịch ăn no, không phải mười hai mươi lượng là có thể đả động được.
Nếu như không giao ra tiền, chỉ sợ cả người cả của đều không còn, nha dịch trở mặt vào nhà lục soát tiền, lương thực trong nhà cũng không giữ được, đến lúc đó sẽ thực sự sống không nổi nữa.
Dân không đấu với quan, nha dịch chỉ có hai, trong thôn nhiều người như vậy lẽ nào vẫn không đánh thắng hai người sao, bách tính sợ là sợ triều đình.
Tán tiền đi, cũng miễn cho những người khác cứ nhớ mãi, không thấy người cả thôn nhìn họ với ánh mắt đỏ bừng sao?
Cho nên tiền này từng ở trong tay một lần, lại chạy mất, cũng may còn có chút tiền dư, có thể chống đỡ một thời gian.
Con vợ kia của thằng Phương Dũng! Thời điểm cha Trần nói đến Bạch Y Xảo, vẻ mặt khó chịu: Về sau đừng lui tới với người nhà đó nữa, thời điểm mấu chốt có thể nhìn ra nhân phẩm một người.
Ninh Thư mím môi một cái, Bạch Y Xảo muốn Trần gia phá sản, thì để nàng phá sản trước đi.
Nửa đêm, Ninh Thư đến nhà Lý cẩu tử, Lý cẩu tử vẫn không ở trong nhà, toàn bộ căn nhà rách rưới, không có sức sống con người.
Bên trong còn kết mạng nhện, trong tủ treo quần áo cũ nát quần áo dơ vứt loạn xạ.
Người như Lý cẩu tử không phải là người có thể sống cùng được, Trần Nhị Muội gả cho nam nhân như vậy, chịu nhiều đau khổ, bị mài mòn đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lý cẩu tử sẽ không thương yêu người khác, không thương tiếc người thì thôi, còn muốn đánh phụ nữ, gây bạo lực, chuyện gì cũng không làm, còn muốn nữ nhân nuôi.
Loại cặn bã không bằng súc sinh.
Không thấy Lý cẩu tử, Ninh Thư xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư liền nói với người Trần gia mình đến trấn trên đi mua một ít đồ đạc.
Bây giờ trong nhà không có tiền gì, cha Trần chỉ dặn Ninh Thư dùng ít đi chút, đừng mua cái gì không dùng tới.
Ninh Thư vác giỏ ngồi lên xe bò đến trấn trên.
Ninh Thư phải đi tìm Lý cẩu tử, Bạch Y Xảo dùng Lý cẩu tử để hủy cả đời Trần Nhị Muội, vậy cô sẽ dùng Lý cẩu tử để đối phó với Bạch Y Xảo.
Hiện tại Phương gia vẫn rất bình tĩnh là biết Bạch Y Xảo định sống chết che giấu chuyện này, còn muốn sống chung với Phương Dũng như không hề có chuyện gì.
Ninh Thư cũng sẽ không nhiều miệng đi theo Phương Dũng nói gì mà vợ của ngươi tằng tịu rồi, phải để chó cắn chó mới thích mắt, hơn nữa trên tay mình còn không dính máu tanh.
Ninh Thư đến trấn trên, đến cửa hàng mỹ phẩm mua một chút đồ trang điểm, hoá trang dịch dung đơn giản một lần, trên mặt đầy rỗ, chuẩn bị đến sòng bạc tìm Lý cẩu tử.
Lý cẩu tử có tiền trên người, nhất định sẽ đi đánh bạc.
Dù sao Lý cẩu tử cũng không làm chuyện đàng hoàng, không phải ở ngõ hẻm chơi gái, thì chính là đang đi đánh bạc, hoặc là đi nhậu nhẹt.
Ninh Thư đi vào một sòng bạc, trong sòng bạc không khí ô hợp, ầm ĩ vô cùng, người đẩy người, nam nhân đều ở trần, mồ hôi đầm đìa, cộng thêm trời nóng, trong không khí mùi này quả thực kinh tởm, Ninh Thư lấy tay cầm khăn che mũi, tìm Lý cẩu tử khắp nơi.
Thấy Lý cẩu tử ở một chiếu bạc, Lý cẩu tử nhìn chằm chằm viên xúc xắc, ánh mắt của hắn đỏ đậm, sắc mặt cực kì tối, hiển nhiên là đã đánh bạc cả đêm.
Trước mặt hắn đã không còn bao nhiêu tiền, chỉ có hai khối bạc vụn.
Nhà cái lắc lắc hộp xúc xắc, mở hộp là đại, mà Lý cẩu tử đặt là tiểu.
Lý cẩu tử vô cùng ảo não, tức giận đến xanh mặt, con mắt đỏ lên, nhưng vẫn tiếp tục chơi, đem tiền trước mặt đều đặt hết.
Ninh Thư che mũi liền đi ra ngoài, ở cửa sòng bạc chờ Lý cẩu tử, dù sao Lý cẩu tử không có tiền tự khắc sẽ ra.
Ninh Thư dùng tay áo quạt gió, thời tiết quá nóng, cái nóng đều đem không khí bốc hơi hết cả.
Cũng không lâu sau, Lý cẩu tử đã bị tay chân của sòng bạc ném ra, Lý cẩu tử bị ném xuống đất, đau đến hít sâu một cái.
Lý cẩu tử hùng hùng hổ hổ từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên y phục, cảm giác đói bụng, chuẩn bị đến tiệm ăn đi ăn gì đó, sau đó lại phải nghĩ biện pháp lấy tiền.
Nói đến tiền, Lý cẩu tử liền nghĩ đến Bạch Y Xảo, cũng không biết Bạch Y Xảo từ đâu mà có tiền.
Tổng cộng cho hắn bốn trăm lượng, trả lại hơn hai trăm hai tiền cho vay nặng lãi, tiền còn lại đều bị hắn phung phí hết rồi.
Thấy dáng vẻ thoải mái lấy tiền ra của Bạch Y Xảo, trên người hẳn vẫn còn có tiền.
Lý cẩu tử cảm giác mình được vận may lớn, Bạch Y Xảo nữ nhân này xinh đẹp lại có tiền, nửa đời sau không lo rồi.
Lý cẩu tử khẽ ngâm nga và đến quán mì ăn điểm tâm, Ninh Thư đi theo phía sau Lý cẩu tử, thấy Lý cẩu tử vào quán mì.
Ninh Thư tìm hai nam nhân, cho ít tiền, để bọn họ lát nữa vào quán mì nói mấy câu.
/1471
|