Ninh Thư hơi kinh ngạc, Bạch Y Xảo lại muốn đài thọ cô, muốn mời khách, mặt trời nay có phải mọc đằng tây rồi không.
Ninh Thư cự tuyệt: Chuyện này không tốt lắm đâu, tự ta trả tiền đi. Ninh Thư đem tiền đặt ở trên quầy.
Bạch Y Xảo thấy tiền đồng trên quầy, giữa hai lông mày hiện lên ý khinh miệt, cầm lấy tiền đồng, kéo tay Ninh Thư, đem tiền đồng đặt trong tay Ninh Thư: Ta nói ta mời khách là ta mời khách, không cần khách khí, ta quen biết chủ quán này.
Ninh Thư:...
Ồ, ra là đang ra vẻ à, ra vẻ trá hình là trí mạng nhất, rõ ràng mình chính là chủ quán này.
Ninh Thư đem tiền thu vào, món ăn đặt trong giỏ xách, nói với Bạch Y Xảo rằng: Vậy thì cám ơn.
Không cần. Bạch Y Xảo khuôn mặt hồng hào, cảm giác trên cao nhìn xuống bố thí cho người này thực sự rất thoải mái.
Bạch Y Xảo cảm thấy đã rửa được nỗi nhục kiếp trước Trần Nhị Muội quăng tiền đồng vào trong bát nàng.
Ninh Thư đột nhiên nói rằng: Chỉ có một mình cô tới trấn trên sao? Phương Dũng sao không đi cùng?
Vẻ mặt Bạch Y Xảo lập tức cảnh giác, nửa cảnh giác nửa lấy le nói rằng: Dũng ca ở trong núi phát hiện một con bạch hổ một mắt, định lùng giết nó.
Bạch hổ sao?
Da hổ xương hổ không chỉ có thể bán lấy tiền, còn có thể làm cho Phương Dũng tăng danh tiếng, đến quân đội rồi nói, từng giết hổ, trâu bò chưa.
Hán tử chân chính, đến khi Phương Dũng lên như diều gặp gió, lại là một câu chuyện để mọi người ca tụng.
Ninh Thư cầm đồ rồi đi, Bạch Y Xảo thấy bóng lưng Ninh Thư, thực sự lo lắng, cho dù Trần Nhị Muội chỉ tùy ý nhắc tới Phương Dũng, Bạch Y Xảo đều cảm thấy có vấn đề.
Bạch Y Xảo nói với tiểu nhị: Ta đi trước, nói với Ôn Ngọc một tiếng.
Ôn Ngọc là công tử nhà thương nhân trấn trên, cùng Bạch Y Xảo kết hợp mở quán này.
Bạch Y Xảo cũng không muốn mình ở trấn trên, Trần Nhị Muội ở trong thôn dụ mất trượng phu của nàng.
Ninh Thư ra khỏi thành đến chỗ đậu xe bò, Trần Lực khiêng một túi lương thực, là một ít lương thực còn thô.
Ninh Thư mới vừa ngồi trên xe bò, Bạch Y Xảo đã vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi trên xe bò thở mạnh.
Xe bò chậm rãi rời đi.
Bạch Y Xảo nhìn Ninh Thư, làm bộ vô ý mà hỏi thăm: Trần Nhị Muội, cô hình như cũng 15 tuổi rồi, nhà cô có nói với cô việc hôn nhân chưa?
Ninh Thư vẫn không nói gì, Trần Lực nói rằng: Cha nói đợi Nhị Muội mười sáu tuổi lại nói.
Bạch Y Xảo ồ một tiếng, lại hỏi: Trần Nhị Muội cô muốn vị hôn phu tương lai như thế nào.
Ninh Thư trong lòng muốn kích thích Bạch Y Xảo mà nói, kiểu như Phương Dũng đó, nhưng ngẫm lại sướng mồm một lúc không tính là thắng, truyền ra còn làm cho danh tiếng của mình thành khó nghe.
Ở nơi này danh tiếng lớn hơn trời, trinh tiết đè chết người, phải cố kỵ đến gia tộc, dòng họ, ngay cả thân nhân của mình cũng không tha cho người bị tổn hại danh tiếng, huống chi là những người khác.
Làm nữ nhân thật khổ mà.
Nói thật, thế giới này hủy diệt đi cũng không sao cả.
Ninh Thư nói rằng: Nghe lệnh của cha mẹ, lời của bà mối.
Bạch Y Xảo gật đầu, không nói chuyện, quay đầu nhìn cảnh sắc ven đường.
Ninh Thư về tới trong nhà, lấy ra dược liệu mua được, chậm rãi xay nghiền thành bột phấn, quả thực cổ đại không có máy nghiền phấn, mài ra bột phấn có hơi to.
Thực sự không được nữa thì cứ cứng rắn đút cho Lý cẩu tử là xong.
Đến chạng vạng tối, Lý cẩu tử không có tiền rốt cuộc về nhà, lúc trở lại cửa trên người bị thương, hiển nhiên là vào lầu xanh mà không có tiền, bị người đánh.
Bị đánh thì thôi, còn bị ép ấn vân tay cho vay nặng lãi, nếu không sẽ không ra khỏi thanh lâu nổi, hơn nữa quy định thời gian trả lại tiền, nếu như không trả tiền sẽ chém tay chân của hắn.
Lý cẩu tử trong lòng khổ sở, hắn rõ ràng có tiền, nhưng túi tiền đã không thấy tăm hơi, người nào khốn nạn trộm tiền của hắn, tên mù mắt nào.
Bị đánh sưng mặt sưng mũi, Lý cẩu tử về nhà nằm ở trên giường rên hừ hừ.
Nửa đêm, Ninh Thư cầm thuốc bột đến nhà Lý cẩu tử, thấy Lý cẩu tử ngủ như lợn chết.
Trong phòng ngay cả một ngọn đèn cũng không thắp, Ninh Thư đến nhà bếp múc nước, đem thuốc bột đổ vào trong bát, sau đó đợi thuốc lắng đọng xuống, rót vào trong một cái chén khác.
Ninh Thư bưng bát nhẹ nhàng vào phòng, đem bát đặt trên đầu giường, sau đó ra khỏi gian phòng, từ cửa sổ ngoài phòng nhìn Lý cẩu tử.
Lại sợ Lý cẩu tử không uống nước, Ninh Thư lấy ra thuốc bột, dùng hộp quẹt châm lửa, bột phấn của dược liệu hơi dày, toát ra từng luồng khói đặc.
Ninh Thư dùng khăn che mũi, thuốc lá bay vào trong phòng, đợi đến lúc đủ rồi thì nhanh chóng dập bỏ.
Buổi tối sáng trăng như vậy rất bắt mắt, tuy là đã ngủ, nhưng chưa biết chừng có người đi tiểu đêm thấy được thì sao.
Sống tại thời kì như vậy, phải cực kì cảnh giác.
Ninh Thư chờ ở bên ngoài, trên giường Lý cẩu tử bắt đầu lăn qua lộn lại, cuối cùng từ trên giường ngồi dậy.
Lý cẩu tử cảm giác miệng khô lưỡi khô, chuẩn bị uống miếng nước, mơ hồ thấy đầu giường có bát, bưng lên nếm thử một miếng, sau đó ừng ực uống hết.
Sau khi uống xong, Lý cẩu tử lại nằm xuống ngủ tiếp.
Có điều lần này cảm giác làm sao cũng ngủ không được, Lý cẩu tử cảm giác trên người nóng lên cả người toát mồ hôi, bèn rời giường ra khỏi phòng hít gió.
Lý cẩu tử hít một hơi thật sâu, sức ép của việc cho vay nặng lãi trên người của hắn, không có tiền sẽ chặt tay chân của hắn.
Lý cẩu tử sợ chết lắm, hơn nữa chém đứt tay chân rất đau, bình thường Lý cẩu tử trầy chút da đã kêu rên nửa ngày.
Lý cẩu tử lau mồ hôi, vẫn quyết định đi tìm Bạch Y Xảo, chính mình giúp nàng làm việc, lần trước đều đưa tiền, lần này chút chuyện này dù sao cũng phải thay hắn giải quyết chứ.
Lý cẩu tử thừa dịp trời tối đến nhà Phương Dũng.
Ninh Thư đi theo phía sau Lý cẩu tử, thấy Lý cẩu tử đến gần nhà Phương Dũng, học ba tiếng chó sủa.
Nghe được chó sủa Bạch Y Xảo tỉnh lại, sửng sốt một chút, hơi nghi hoặc một chút, sau đó lại nghe được ba tiếng chó sủa, nhẹ nhàng từ trên giường ngồi xuống.
Phương Dũng ngủ nông, trong lòng rất cảnh giác, dù cho Bạch Y Xảo động tác nhẹ hơn nữa, vẫn đánh thức Phương Dũng.
Sao vậy? Phương Dũng hỏi Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo nhỏ giọng nói rằng: Không có việc gì, trong bụng thiếp hơi không thoải mái muốn đi nhà xí, chàng ngủ tiếp đi.
Phương Dũng hỏi: Có muốn ta cùng nàng đi nhà vệ sinh hay không?
Không cần.
Bạch Y Xảo ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại rồi đi ra sân, nhìn chung quanh.
Chị dâu Bạch. Lý cẩu tử đột nhiên xuất hiện, làm Bạch Y Xảo lại càng hoảng sợ, nhẹ giọng nói: Ngươi làm gì?
Chị Bạch, lần này cô phải giúp ta, lần trước ta giúp cô giải quyết Trần Nhị Muội. Lý cẩu tử nói với Bạch Y Xảo.
Ngươi còn không biết ngại mà nói à, ngươi căn bản không làm bẩn Trần Nhị Muội, chính mình ngủ như chết ở trong phòng, ngươi còn dám nói chuyện này, ta đều bị ngươi liên lụy chết mất thôi. Bạch Y Xảo tức muốn chết.
Cũng vì giờ là Phương Dũng, nếu như đổi thành công tử nhà giàu thích mặt hoa da phấn kia, có người đàn ông ở nhà, chỉ sợ hiện tại nàng đã bị ngâm lồng heo rồi, bị đương gia chủ mẫu dọn dẹp.
Chuyện này xem như một điểm đen, cũng không biết trong lòng Phương Dũng có phải thật sự không thèm để ý hay không, Bạch Y Xảo chỉ sợ nó sẽ là cây gai đâm vào lòng Phương Dũng, không chừng lúc nào đó sẽ bạo phát.
Ninh Thư cự tuyệt: Chuyện này không tốt lắm đâu, tự ta trả tiền đi. Ninh Thư đem tiền đặt ở trên quầy.
Bạch Y Xảo thấy tiền đồng trên quầy, giữa hai lông mày hiện lên ý khinh miệt, cầm lấy tiền đồng, kéo tay Ninh Thư, đem tiền đồng đặt trong tay Ninh Thư: Ta nói ta mời khách là ta mời khách, không cần khách khí, ta quen biết chủ quán này.
Ninh Thư:...
Ồ, ra là đang ra vẻ à, ra vẻ trá hình là trí mạng nhất, rõ ràng mình chính là chủ quán này.
Ninh Thư đem tiền thu vào, món ăn đặt trong giỏ xách, nói với Bạch Y Xảo rằng: Vậy thì cám ơn.
Không cần. Bạch Y Xảo khuôn mặt hồng hào, cảm giác trên cao nhìn xuống bố thí cho người này thực sự rất thoải mái.
Bạch Y Xảo cảm thấy đã rửa được nỗi nhục kiếp trước Trần Nhị Muội quăng tiền đồng vào trong bát nàng.
Ninh Thư đột nhiên nói rằng: Chỉ có một mình cô tới trấn trên sao? Phương Dũng sao không đi cùng?
Vẻ mặt Bạch Y Xảo lập tức cảnh giác, nửa cảnh giác nửa lấy le nói rằng: Dũng ca ở trong núi phát hiện một con bạch hổ một mắt, định lùng giết nó.
Bạch hổ sao?
Da hổ xương hổ không chỉ có thể bán lấy tiền, còn có thể làm cho Phương Dũng tăng danh tiếng, đến quân đội rồi nói, từng giết hổ, trâu bò chưa.
Hán tử chân chính, đến khi Phương Dũng lên như diều gặp gió, lại là một câu chuyện để mọi người ca tụng.
Ninh Thư cầm đồ rồi đi, Bạch Y Xảo thấy bóng lưng Ninh Thư, thực sự lo lắng, cho dù Trần Nhị Muội chỉ tùy ý nhắc tới Phương Dũng, Bạch Y Xảo đều cảm thấy có vấn đề.
Bạch Y Xảo nói với tiểu nhị: Ta đi trước, nói với Ôn Ngọc một tiếng.
Ôn Ngọc là công tử nhà thương nhân trấn trên, cùng Bạch Y Xảo kết hợp mở quán này.
Bạch Y Xảo cũng không muốn mình ở trấn trên, Trần Nhị Muội ở trong thôn dụ mất trượng phu của nàng.
Ninh Thư ra khỏi thành đến chỗ đậu xe bò, Trần Lực khiêng một túi lương thực, là một ít lương thực còn thô.
Ninh Thư mới vừa ngồi trên xe bò, Bạch Y Xảo đã vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi trên xe bò thở mạnh.
Xe bò chậm rãi rời đi.
Bạch Y Xảo nhìn Ninh Thư, làm bộ vô ý mà hỏi thăm: Trần Nhị Muội, cô hình như cũng 15 tuổi rồi, nhà cô có nói với cô việc hôn nhân chưa?
Ninh Thư vẫn không nói gì, Trần Lực nói rằng: Cha nói đợi Nhị Muội mười sáu tuổi lại nói.
Bạch Y Xảo ồ một tiếng, lại hỏi: Trần Nhị Muội cô muốn vị hôn phu tương lai như thế nào.
Ninh Thư trong lòng muốn kích thích Bạch Y Xảo mà nói, kiểu như Phương Dũng đó, nhưng ngẫm lại sướng mồm một lúc không tính là thắng, truyền ra còn làm cho danh tiếng của mình thành khó nghe.
Ở nơi này danh tiếng lớn hơn trời, trinh tiết đè chết người, phải cố kỵ đến gia tộc, dòng họ, ngay cả thân nhân của mình cũng không tha cho người bị tổn hại danh tiếng, huống chi là những người khác.
Làm nữ nhân thật khổ mà.
Nói thật, thế giới này hủy diệt đi cũng không sao cả.
Ninh Thư nói rằng: Nghe lệnh của cha mẹ, lời của bà mối.
Bạch Y Xảo gật đầu, không nói chuyện, quay đầu nhìn cảnh sắc ven đường.
Ninh Thư về tới trong nhà, lấy ra dược liệu mua được, chậm rãi xay nghiền thành bột phấn, quả thực cổ đại không có máy nghiền phấn, mài ra bột phấn có hơi to.
Thực sự không được nữa thì cứ cứng rắn đút cho Lý cẩu tử là xong.
Đến chạng vạng tối, Lý cẩu tử không có tiền rốt cuộc về nhà, lúc trở lại cửa trên người bị thương, hiển nhiên là vào lầu xanh mà không có tiền, bị người đánh.
Bị đánh thì thôi, còn bị ép ấn vân tay cho vay nặng lãi, nếu không sẽ không ra khỏi thanh lâu nổi, hơn nữa quy định thời gian trả lại tiền, nếu như không trả tiền sẽ chém tay chân của hắn.
Lý cẩu tử trong lòng khổ sở, hắn rõ ràng có tiền, nhưng túi tiền đã không thấy tăm hơi, người nào khốn nạn trộm tiền của hắn, tên mù mắt nào.
Bị đánh sưng mặt sưng mũi, Lý cẩu tử về nhà nằm ở trên giường rên hừ hừ.
Nửa đêm, Ninh Thư cầm thuốc bột đến nhà Lý cẩu tử, thấy Lý cẩu tử ngủ như lợn chết.
Trong phòng ngay cả một ngọn đèn cũng không thắp, Ninh Thư đến nhà bếp múc nước, đem thuốc bột đổ vào trong bát, sau đó đợi thuốc lắng đọng xuống, rót vào trong một cái chén khác.
Ninh Thư bưng bát nhẹ nhàng vào phòng, đem bát đặt trên đầu giường, sau đó ra khỏi gian phòng, từ cửa sổ ngoài phòng nhìn Lý cẩu tử.
Lại sợ Lý cẩu tử không uống nước, Ninh Thư lấy ra thuốc bột, dùng hộp quẹt châm lửa, bột phấn của dược liệu hơi dày, toát ra từng luồng khói đặc.
Ninh Thư dùng khăn che mũi, thuốc lá bay vào trong phòng, đợi đến lúc đủ rồi thì nhanh chóng dập bỏ.
Buổi tối sáng trăng như vậy rất bắt mắt, tuy là đã ngủ, nhưng chưa biết chừng có người đi tiểu đêm thấy được thì sao.
Sống tại thời kì như vậy, phải cực kì cảnh giác.
Ninh Thư chờ ở bên ngoài, trên giường Lý cẩu tử bắt đầu lăn qua lộn lại, cuối cùng từ trên giường ngồi dậy.
Lý cẩu tử cảm giác miệng khô lưỡi khô, chuẩn bị uống miếng nước, mơ hồ thấy đầu giường có bát, bưng lên nếm thử một miếng, sau đó ừng ực uống hết.
Sau khi uống xong, Lý cẩu tử lại nằm xuống ngủ tiếp.
Có điều lần này cảm giác làm sao cũng ngủ không được, Lý cẩu tử cảm giác trên người nóng lên cả người toát mồ hôi, bèn rời giường ra khỏi phòng hít gió.
Lý cẩu tử hít một hơi thật sâu, sức ép của việc cho vay nặng lãi trên người của hắn, không có tiền sẽ chặt tay chân của hắn.
Lý cẩu tử sợ chết lắm, hơn nữa chém đứt tay chân rất đau, bình thường Lý cẩu tử trầy chút da đã kêu rên nửa ngày.
Lý cẩu tử lau mồ hôi, vẫn quyết định đi tìm Bạch Y Xảo, chính mình giúp nàng làm việc, lần trước đều đưa tiền, lần này chút chuyện này dù sao cũng phải thay hắn giải quyết chứ.
Lý cẩu tử thừa dịp trời tối đến nhà Phương Dũng.
Ninh Thư đi theo phía sau Lý cẩu tử, thấy Lý cẩu tử đến gần nhà Phương Dũng, học ba tiếng chó sủa.
Nghe được chó sủa Bạch Y Xảo tỉnh lại, sửng sốt một chút, hơi nghi hoặc một chút, sau đó lại nghe được ba tiếng chó sủa, nhẹ nhàng từ trên giường ngồi xuống.
Phương Dũng ngủ nông, trong lòng rất cảnh giác, dù cho Bạch Y Xảo động tác nhẹ hơn nữa, vẫn đánh thức Phương Dũng.
Sao vậy? Phương Dũng hỏi Bạch Y Xảo.
Bạch Y Xảo nhỏ giọng nói rằng: Không có việc gì, trong bụng thiếp hơi không thoải mái muốn đi nhà xí, chàng ngủ tiếp đi.
Phương Dũng hỏi: Có muốn ta cùng nàng đi nhà vệ sinh hay không?
Không cần.
Bạch Y Xảo ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại rồi đi ra sân, nhìn chung quanh.
Chị dâu Bạch. Lý cẩu tử đột nhiên xuất hiện, làm Bạch Y Xảo lại càng hoảng sợ, nhẹ giọng nói: Ngươi làm gì?
Chị Bạch, lần này cô phải giúp ta, lần trước ta giúp cô giải quyết Trần Nhị Muội. Lý cẩu tử nói với Bạch Y Xảo.
Ngươi còn không biết ngại mà nói à, ngươi căn bản không làm bẩn Trần Nhị Muội, chính mình ngủ như chết ở trong phòng, ngươi còn dám nói chuyện này, ta đều bị ngươi liên lụy chết mất thôi. Bạch Y Xảo tức muốn chết.
Cũng vì giờ là Phương Dũng, nếu như đổi thành công tử nhà giàu thích mặt hoa da phấn kia, có người đàn ông ở nhà, chỉ sợ hiện tại nàng đã bị ngâm lồng heo rồi, bị đương gia chủ mẫu dọn dẹp.
Chuyện này xem như một điểm đen, cũng không biết trong lòng Phương Dũng có phải thật sự không thèm để ý hay không, Bạch Y Xảo chỉ sợ nó sẽ là cây gai đâm vào lòng Phương Dũng, không chừng lúc nào đó sẽ bạo phát.
/1471
|