795 đỏ mặt, trông rất kích động: Người làm nhiệm vụ như chúng ta cũng có nghiệp chướng, nếu có vật này, không chỉ có thể cứu mạng, còn có thể tránh được tội nghiệt rơi xuống đầu.
Có được vật này, trong đá có bao nhiêu linh hồn, thì tương đương với có bấy nhiêu cái mạng, cho dù là giết người, giết người vô tội, trên người cũng sẽ không mảy may có một chút nghiệp chướng.
Ta quỳ, đồ vật nghịch thiên như vậy tại sao lại tồn tại?
Nếu như người làm nhiệm vụ chiếm được thứ này, chẳng những không sợ bị loại bỏ, dù sao bên trong còn có linh hồn, bị loại thay người làm nhiệm vụ.
Ninh Thư bắt đầu ngứa ngáy, nhìn ánh sáng từ viên đá càng cảm thấy xán lạn loá mắt, vô cùng muốn có được vật này.
Đối mặt với đồ vật hiếm thấy như vậy, lòng tham bị phóng đại vô hạn.
Ninh Thư siết chặt nắm tay, móng tay cào vào lòng bàn tay, mang theo một chút đau đớn, Ninh Thư tỉnh táo một cái, lướt mắt nhìn đại thúc vẻ mặt hờ hững, trong lòng nhất thời thở dài một hơi.
Cơ hội cô đạt được vật này quả là xa vời, có được vật này, người làm nhiệm vụ hầu như có thể muốn làm gì thì làm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thực tế.
Ba ba ba... Một hồi tiếng vỗ tay vang lên, còn có từng đợt tiếng vọng quẩn quanh.
Mọi người nhìn về phía kẻ vỗ tay, chỉ thấy Phan Thìn mặc một thân trang phục tế ti màu trắng, váy dài màu thẫm, rất phù hợp với gương mặt thanh tú nhã nhặn, giống như thư sinh cổ đại nho nhã có học.
Phan Thìn...
Cậu không phải đã chết sao?
Phan Thìn nhã nhặn nói: Hoan nghênh đến làm khách ở thần thạch điện của tôi.
Phan Thìn, những người đó đều là cậu giết sao? Có người không nhịn được hỏi.
Phan Thìn gật đầu: Cũng không phải đều là tôi giết.
Phan Thìn cúi đầu xem xét đầu ngón tay của mình: Vài người là Phàn Tuấn Dương giết, có mấy người là tôi giết, còn có vài người thừa dịp giết lung tung.
Người cưỡi ngựa gỗ là bà cụ giết, người bị cưa là Tiểu Lan động thủ. Phan Thìn oán giận nói rằng: Tiểu Lan thật là vô dụng, cho một đôi Thiên nhãn, lại chết như vậy.
Cặp mắt kia là Thiên nhãn?
Rõ ràng là đôi mắt cá chết bị đục thủy tinh thể được không?
Cậu còn là người hay không, chúng ta đều là bạn học, tại sao lại giết bọn họ? Có người phẫn hận hét lên với Phan Thìn.
Phan Thìn hỏi ngược lại: Tôi vì sao không thể giết bọn họ?
Lẽ nào cậu không áy náy sao?
Tất nhiên là không, lại nói không phải tất cả mọi người đều là tôi giết, tôi chỉ đưa một ít phương tiện mà thôi. Phan Thìn lúc nói trên khuôn mặt còn mang theo vẻ ngượng ngùng.
Chứng kiến bộ dạng của Phan Thìn, mọi người cũng không nhịn được mà sởn gai ốc, hắn nói chuyện giết người cứ như đang nói chuyện ăn cơm vậy.
Các người đã tới, tôi phải tặng các người một chút lễ vật. Phan Thìn ôn hòa nói.
Hắn vừa dứt lời, viên đá trên cây cột phát ra tia sáng chói mắt.
Ninh Thư lập tức cảm giác linh hồn của mình sắp rời khỏi thân xác, một lực hút mạnh mẽ muốn hút lấy thân thể cô.
Tất cả mọi người đều ôm đầu thống khổ kêu rên, linh hồn cứng rắn bị ép phải tách ra khỏi thân thể rất đau đớn.
Đại thúc cầm súng nheo mắt, hướng về phía viên đá nã một phát súng, ánh sáng từ viên đá có vẻ mờ đi một chút, sức mạnh muốn hút linh hồn ra khỏi thân thể đã không còn.
Phan Thìn nhìn khẩu súng trong tay đại thúc, cau mày hỏi: Đây là súng gì?
Đại thúc vừa chuyển cánh tay, hướng về phía Phan Thìn nổ hai phát súng, thân thể Phan Thìn lay động hai cái, thân hình mờ đi một chút.
Súng này của ông có thể tiêu diệt linh hồn? Phan Thìn cảnh giác.
Phan Thìn là loại quỷ gì?
Vì sao đánh không chết.
Phan Thìn là thể linh hồn?
Ninh Thư hỏi 795: Hắn là thứ gì.
795 cả người cũng không ổn, vỗ ngực: Gay to, tên này không biết đã hấp thu bao nhiêu linh hồn, đã hình thành linh thể.
Vốn tưởng rằng có thể may mắn chiếm được viên đá kia, xem ra nó đã có ý thức của mình rồi.
Coi như triệt để dập tắt ý định này, chưa kể đến đại thúc, linh hồn ở đây mạnh hơn cô, làm sao có thể đạt được, ngược lại sẽ bị đối phương cắn nuốt linh hồn.
Ninh Thư và 795 ôm ngực, trái tim không chịu nổi.
Vậy tại sao cứ một lần lại một lần luân hồi? Ninh Thư hỏi.
Khiến người ta từng lần trải qua tử vong, càng thống khổ, càng căm hận, càng sợ hãi, thất tình lục dục phóng đại vô biên, sức mạnh linh hồn lại càng lớn. 795 nói.
Trương Gia Sâm chăm chú nhìn Phan Thìn, đôi mắt híp lại, sóng ngầm dưới đáy mắt bắt đầu khởi động.
Mọi người lui lại. Đại thúc lạnh nhạt nói, mọi người lập tức lui lại.
Đại thúc vẫy vẫy tay với Phan Thìn: Ngoan ngoãn qua đây.
Phan Thìn lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn khẩu súng trong tay đại thúc, trên mặt thanh tú mang vẻ nghi hoặc: Ông có thể nói cho tôi biết vật trong tay ông là cái gì không?
Đại thúc mặt không chút thay đổi: Thực sự là không nghe lời.
Lại nổ hai phát súng về phía Phan Thìn, linh thể của Phan Thìn lại mờ đi một ít, vẻ mặt hắn bắt đầu nghiêm túc lên, hóa thành một vệt sáng chui vào trong đá.
Đại thúc nổ súng vào viên đá kia, viên đá hơi rung nhẹ, toàn bộ kiến trúc trong lòng đất cũng bắt đầu rung lắc.
Viên đá lại phát ra lực hút khổng lồ, muốn đem linh hồn của tất cả mọi người đều hút vào trong đá.
Đại thúc nhíu mày một cái: Cố gắng chống chọi.
Đại thúc kéo chốt an toàn của súng, thân thể hơi nghiêng ngả, thân thể và súng tạo thành một đường thẳng, hướng về phía viên đá nã một phát súng.
Ninh Thư ôm đầu, chứng kiến không gian vặn vẹo, một sức mạnh khổng lồ ập vào viên đá đó.
Viên đá bạo phát ra ánh sáng chói lóa, chống lại luồng sức mạnh này, nhưng kết quả rất rõ ràng.
Mọi người đi đi, tôi không muốn làm khó dễ các người. Trong đá truyền đến giọng nói của Phan Thìn, một tia sáng bắn ra từ trong đá hướng đến mặt đại thúc.
Đại thúc vừa tránh được, hướng về phía tảng đá lại bắn hai phát.
Phan Thìn hiện thân, nhìn đại thúc: Ông cũng là linh hồn thể?
Chúng ta là đồng loại, tại sao ông lại làm khó tôi? Phan Thìn bất mãn nói.
Ninh Thư nhìn áo khoác ngoài của đại thúc hơi lay động, thật sự là linh hồn thể?
Không có gì khác với thân thể thật mà.
Rõ ràng là có thực thể.
795 thẳng thắn ngồi xuống đất: Chúng ta hết đất diễn rồi, nhìn là được rồi.
Ninh Thư ngồi xổm bên cạnh 795, nhỏ giọng hỏi 795: Không phải nói viên đá kia phân ra đá mẹ và đá con sao.
Ninh Thư nâng cằm hướng Trương Gia Sâm: Đá con có ích lợi gì?
795 liếc nhìn Trương Gia Sâm: Có hiệu quả giống vậy, có điều muốn ngưng tụ ý thức thì hơi khó khăn.
Cho năng lực nghịch thiên, không có khả năng cho cả trí tuệ nghịch thiên, Phan Thìn không biết có cơ duyên gì mà lại có ý thức. 795 vỗ ngực: Mẹ nó. Nhìn bảo bối ở trước mắt nhưng lại không chiếm được.
Ninh Thư so với 795 còn đau lòng hơn, cay cú Trương Gia Sâm chiếm được vật này, không biết về sau Trương Gia Sâm sẽ là dạng gì.
Kẻ thù chiếm được bảo bối càng sốt ruột hơn việc mình không chiếm được bảo bối.
Có lẽ ánh mắt Ninh Thư quá nóng, Trương Gia Sâm quay lại chạm mắt với Ninh Thư, Trương Gia Sâm khẽ cong khóe miệng với Ninh Thư.
Ninh Thư bĩu môi, đắc ý cái gì, đạt được là một chuyện, có thể giữ lại là chuyện khác.
Có được vật này, trong đá có bao nhiêu linh hồn, thì tương đương với có bấy nhiêu cái mạng, cho dù là giết người, giết người vô tội, trên người cũng sẽ không mảy may có một chút nghiệp chướng.
Ta quỳ, đồ vật nghịch thiên như vậy tại sao lại tồn tại?
Nếu như người làm nhiệm vụ chiếm được thứ này, chẳng những không sợ bị loại bỏ, dù sao bên trong còn có linh hồn, bị loại thay người làm nhiệm vụ.
Ninh Thư bắt đầu ngứa ngáy, nhìn ánh sáng từ viên đá càng cảm thấy xán lạn loá mắt, vô cùng muốn có được vật này.
Đối mặt với đồ vật hiếm thấy như vậy, lòng tham bị phóng đại vô hạn.
Ninh Thư siết chặt nắm tay, móng tay cào vào lòng bàn tay, mang theo một chút đau đớn, Ninh Thư tỉnh táo một cái, lướt mắt nhìn đại thúc vẻ mặt hờ hững, trong lòng nhất thời thở dài một hơi.
Cơ hội cô đạt được vật này quả là xa vời, có được vật này, người làm nhiệm vụ hầu như có thể muốn làm gì thì làm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thực tế.
Ba ba ba... Một hồi tiếng vỗ tay vang lên, còn có từng đợt tiếng vọng quẩn quanh.
Mọi người nhìn về phía kẻ vỗ tay, chỉ thấy Phan Thìn mặc một thân trang phục tế ti màu trắng, váy dài màu thẫm, rất phù hợp với gương mặt thanh tú nhã nhặn, giống như thư sinh cổ đại nho nhã có học.
Phan Thìn...
Cậu không phải đã chết sao?
Phan Thìn nhã nhặn nói: Hoan nghênh đến làm khách ở thần thạch điện của tôi.
Phan Thìn, những người đó đều là cậu giết sao? Có người không nhịn được hỏi.
Phan Thìn gật đầu: Cũng không phải đều là tôi giết.
Phan Thìn cúi đầu xem xét đầu ngón tay của mình: Vài người là Phàn Tuấn Dương giết, có mấy người là tôi giết, còn có vài người thừa dịp giết lung tung.
Người cưỡi ngựa gỗ là bà cụ giết, người bị cưa là Tiểu Lan động thủ. Phan Thìn oán giận nói rằng: Tiểu Lan thật là vô dụng, cho một đôi Thiên nhãn, lại chết như vậy.
Cặp mắt kia là Thiên nhãn?
Rõ ràng là đôi mắt cá chết bị đục thủy tinh thể được không?
Cậu còn là người hay không, chúng ta đều là bạn học, tại sao lại giết bọn họ? Có người phẫn hận hét lên với Phan Thìn.
Phan Thìn hỏi ngược lại: Tôi vì sao không thể giết bọn họ?
Lẽ nào cậu không áy náy sao?
Tất nhiên là không, lại nói không phải tất cả mọi người đều là tôi giết, tôi chỉ đưa một ít phương tiện mà thôi. Phan Thìn lúc nói trên khuôn mặt còn mang theo vẻ ngượng ngùng.
Chứng kiến bộ dạng của Phan Thìn, mọi người cũng không nhịn được mà sởn gai ốc, hắn nói chuyện giết người cứ như đang nói chuyện ăn cơm vậy.
Các người đã tới, tôi phải tặng các người một chút lễ vật. Phan Thìn ôn hòa nói.
Hắn vừa dứt lời, viên đá trên cây cột phát ra tia sáng chói mắt.
Ninh Thư lập tức cảm giác linh hồn của mình sắp rời khỏi thân xác, một lực hút mạnh mẽ muốn hút lấy thân thể cô.
Tất cả mọi người đều ôm đầu thống khổ kêu rên, linh hồn cứng rắn bị ép phải tách ra khỏi thân thể rất đau đớn.
Đại thúc cầm súng nheo mắt, hướng về phía viên đá nã một phát súng, ánh sáng từ viên đá có vẻ mờ đi một chút, sức mạnh muốn hút linh hồn ra khỏi thân thể đã không còn.
Phan Thìn nhìn khẩu súng trong tay đại thúc, cau mày hỏi: Đây là súng gì?
Đại thúc vừa chuyển cánh tay, hướng về phía Phan Thìn nổ hai phát súng, thân thể Phan Thìn lay động hai cái, thân hình mờ đi một chút.
Súng này của ông có thể tiêu diệt linh hồn? Phan Thìn cảnh giác.
Phan Thìn là loại quỷ gì?
Vì sao đánh không chết.
Phan Thìn là thể linh hồn?
Ninh Thư hỏi 795: Hắn là thứ gì.
795 cả người cũng không ổn, vỗ ngực: Gay to, tên này không biết đã hấp thu bao nhiêu linh hồn, đã hình thành linh thể.
Vốn tưởng rằng có thể may mắn chiếm được viên đá kia, xem ra nó đã có ý thức của mình rồi.
Coi như triệt để dập tắt ý định này, chưa kể đến đại thúc, linh hồn ở đây mạnh hơn cô, làm sao có thể đạt được, ngược lại sẽ bị đối phương cắn nuốt linh hồn.
Ninh Thư và 795 ôm ngực, trái tim không chịu nổi.
Vậy tại sao cứ một lần lại một lần luân hồi? Ninh Thư hỏi.
Khiến người ta từng lần trải qua tử vong, càng thống khổ, càng căm hận, càng sợ hãi, thất tình lục dục phóng đại vô biên, sức mạnh linh hồn lại càng lớn. 795 nói.
Trương Gia Sâm chăm chú nhìn Phan Thìn, đôi mắt híp lại, sóng ngầm dưới đáy mắt bắt đầu khởi động.
Mọi người lui lại. Đại thúc lạnh nhạt nói, mọi người lập tức lui lại.
Đại thúc vẫy vẫy tay với Phan Thìn: Ngoan ngoãn qua đây.
Phan Thìn lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn khẩu súng trong tay đại thúc, trên mặt thanh tú mang vẻ nghi hoặc: Ông có thể nói cho tôi biết vật trong tay ông là cái gì không?
Đại thúc mặt không chút thay đổi: Thực sự là không nghe lời.
Lại nổ hai phát súng về phía Phan Thìn, linh thể của Phan Thìn lại mờ đi một ít, vẻ mặt hắn bắt đầu nghiêm túc lên, hóa thành một vệt sáng chui vào trong đá.
Đại thúc nổ súng vào viên đá kia, viên đá hơi rung nhẹ, toàn bộ kiến trúc trong lòng đất cũng bắt đầu rung lắc.
Viên đá lại phát ra lực hút khổng lồ, muốn đem linh hồn của tất cả mọi người đều hút vào trong đá.
Đại thúc nhíu mày một cái: Cố gắng chống chọi.
Đại thúc kéo chốt an toàn của súng, thân thể hơi nghiêng ngả, thân thể và súng tạo thành một đường thẳng, hướng về phía viên đá nã một phát súng.
Ninh Thư ôm đầu, chứng kiến không gian vặn vẹo, một sức mạnh khổng lồ ập vào viên đá đó.
Viên đá bạo phát ra ánh sáng chói lóa, chống lại luồng sức mạnh này, nhưng kết quả rất rõ ràng.
Mọi người đi đi, tôi không muốn làm khó dễ các người. Trong đá truyền đến giọng nói của Phan Thìn, một tia sáng bắn ra từ trong đá hướng đến mặt đại thúc.
Đại thúc vừa tránh được, hướng về phía tảng đá lại bắn hai phát.
Phan Thìn hiện thân, nhìn đại thúc: Ông cũng là linh hồn thể?
Chúng ta là đồng loại, tại sao ông lại làm khó tôi? Phan Thìn bất mãn nói.
Ninh Thư nhìn áo khoác ngoài của đại thúc hơi lay động, thật sự là linh hồn thể?
Không có gì khác với thân thể thật mà.
Rõ ràng là có thực thể.
795 thẳng thắn ngồi xuống đất: Chúng ta hết đất diễn rồi, nhìn là được rồi.
Ninh Thư ngồi xổm bên cạnh 795, nhỏ giọng hỏi 795: Không phải nói viên đá kia phân ra đá mẹ và đá con sao.
Ninh Thư nâng cằm hướng Trương Gia Sâm: Đá con có ích lợi gì?
795 liếc nhìn Trương Gia Sâm: Có hiệu quả giống vậy, có điều muốn ngưng tụ ý thức thì hơi khó khăn.
Cho năng lực nghịch thiên, không có khả năng cho cả trí tuệ nghịch thiên, Phan Thìn không biết có cơ duyên gì mà lại có ý thức. 795 vỗ ngực: Mẹ nó. Nhìn bảo bối ở trước mắt nhưng lại không chiếm được.
Ninh Thư so với 795 còn đau lòng hơn, cay cú Trương Gia Sâm chiếm được vật này, không biết về sau Trương Gia Sâm sẽ là dạng gì.
Kẻ thù chiếm được bảo bối càng sốt ruột hơn việc mình không chiếm được bảo bối.
Có lẽ ánh mắt Ninh Thư quá nóng, Trương Gia Sâm quay lại chạm mắt với Ninh Thư, Trương Gia Sâm khẽ cong khóe miệng với Ninh Thư.
Ninh Thư bĩu môi, đắc ý cái gì, đạt được là một chuyện, có thể giữ lại là chuyện khác.
/1471
|