Lão nằm ở đây cũng là hậu quả của việc dung túng cho con sói kia, chúng nó đều là lũ không biết báo ân mà còn hy vọng đối phương sẽ cảm nhận được thiện ý của mình.
Tịch Mộ Thành mang theo hận thù mà đến cho nên hắn chỉ hận không thể giết hết người của Thời gia.
Bác sĩ cũng không đồng ý cho chuyển viện, tình huống bây giờ của lão không phải là rất tốt, nếu như chuyển viện vào lúc này thì rất dễ xảy ra chuyện.
Trong lúc đó thì lão có mở mắt một lần, sau đó lại lâm vào hôn mê, Ninh Thư cũng chỉ có thể chuyển một ít kình khí ôn hòa vào trong người của lão để chậm rãi chữa trị cho ông ấy.
Ninh Thư kiên quyết muốn chuyển viện, và cô cũng đã ký hết những giấy tờ liên quan.
Lão được đưa lên xe và người hầu kia cũng đi theo.
Khi chuyển đến bệnh viện mới thì Ninh Thư yêu cầu bệnh viện phải giữ bí mật về tình hình của lão già, bí mật điều trị, trong hệ thống của bệnh viện không được lưu trữ hồ sơ của ông ấy.
Khi làm xong mọi việc thì trời cũng sắp sáng rồi, làm việc cả đêm, Ninh Thư cũng khẽ cử động phần cổ, nếu không có Tuyệt Thế Võ Công thì chắc cô sẽ không chịu nổi khi thức đêm như vậy mất.
Lão già có bác sĩ, y tá lại còn có thêm một người hầu nữa để chăm sóc nên tình hình cũng đã ổn định, không tốt cũng không xấu.
Tuổi của lão cũng đã lớn, cơ thể cũng không thể so với những người trẻ tuổi, gặp phải lần tai nạn giao thông này lại càng là họa vô đơn chí.
Ninh Thư có chút lo lắng, sợ ông ấy sẽ không tỉnh lại.
Cô chuyển một ít linh khí vào trong cơ thể của lão, giờ ông không thể có chuyện gì được, ông ấy còn chưa viết di chúc phân chia số cổ phần và bất động sản ở trong tay, nếu như lão có mệnh hệ gì thì đứa con trai trên pháp luật như Tịch Mộ Thành cũng có quyền thừa kế.
Tịch Mộ Thành đừng mong có thể lấy được một đồng nào của Thời gia, Thời gia cũng không nợ hắn thứ gì cả.
Ninh Thư nhận được điện thoại của đồn công an, họ nói là gã tài xế kia đã thừa nhận việc hắn nhận tiền để gây tai nạn giao thông.
Ninh Thư không nói gì cả mà trực tiếp tìm luật sư hình sự để kiện người kia, khiến cho hắn không kiếm được năm trăm ngàn tệ mà còn phải vào tù.
Cho dù là vào tù thì cô cũng sẽ không để cho hắn sống tốt.
Cô sẽ khiến cho hắn chịu hết sự dằn vặt ở trong đó.
Bây giờ thì trên lưng của gã tài xế này đeo hai mạng người, một là Lệ Na, một là người lái xe của lão già.
Năm trăm nghìn tệ này được tòa án phán cho người nhà của người lái xe cho lão già, đồng thời gã tài xế kia còn phải đền bù tiền tổn thất tinh thần cho họ.
Gã tài xế kia bị xử chung thân, và bị tước đoạt mọi quyền công dân.
Ninh Thư còn bỏ tiền ra để mua chuộc mấy tên đầu gấu cùng phòng với gã tài xế để bọn họ có thể chăm sóc tốt cho hắn.
Người nhà của chú lái xe cho lão già cũng được bồi thường thêm một khoản kha khá, nếu tính thêm cả tiền bồi thường của Ninh Thư thì bọn họ cũng có được khoảng một triệu tệ.
Ninh Thư giúp bọn họ rời khỏi thành phố này, tuy trong tay có tiền là chuyện tốt, thế nhưng cô không dám đảm bảo là Tịch Mộ Thành sẽ không đối phó với bọn họ khi biết chuyện.
Một triệu cũng không phải là con số nhỏ.
Người lái xe của lão là người vô tội bị dính vào cuộc tranh đấu trong Thời gia, khi nghĩ đến gã tài xế kia lấy tiền hại người thì người nhà của tài xế cho lão cũng vội vàng cầm tiền rời khỏi thành phố.
Xử lý xong việc này thì Ninh Thư lại bận rộn đến công ty để mở cuộc họp hội đồng quản trị, việc lão già bị tai nạn giao thông không thể giấu được, giá cổ phiếu của công ty cũng giảm xuống, bây giờ mọi người trong ban quản trị đều có chút dao động.
Ninh Thư nhất định phải cam đoan công ty sẽ vận hành bình thường, sẽ có lợi nhuận và sẽ không khiến cho bọn họ phải chịu thiệt.
Mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Ninh Thư hỏi thăm thư ký xem Mộ Tịch Thành có đến công ty hay không thì thư ký lắc đầu, nói phó tổng giám đốc mấy ngày rồi chưa đến công ty.
Ninh Thư bĩu môi, cô đoán là hắn và Thời Tư Nam còn đang dính lấy nhau.
Mấy ngày rồi cô đều chưa về biệt thự, còn Thời Tư Nam cũng không thấy gọi điện hỏi thăm tình hình của ông ngoại giờ ra sao rồi?
Có đứa con gái như vậy thì đúng là ác mộng mà.
Ninh Thư vô cùng chán ghét loại người lúc nào cũng đơn thuần, không biết đến thế tục như vậy.
Ninh Thư mua một bộ ngân châm rồi về biệt thự, cô còn mua thêm loại thuốc khiến tăng cân, nhưng vì có thể kiểm tra ra loại thuốc này cho nên cô chỉ có thể dùng một lượng rất nhỏ.
Phối hợp với châm cứu thì nhất định sẽ có hiệu quả.
Khi cô vào đến phòng thì không thấy ai cả, vô cùng yên tĩnh, ngay cả người hầu cũng không có.
“Mọi người đâu hết rồi?” Ninh Thư gọi.
Một lúc lâu sau mới có người giúp việc xuất hiện, Ninh Thư hỏi: “Những người khác đâu cả rồi?”
“Mọi người đều ở bên ngoài hoặc là trong phòng, Tịch tiên sinh nói nếu như không được gọi thì chúng tôi không được phép vào phòng khác và đi lung tung.” Người hầu nói.
Ninh Thư: →_→
Chắc là sợ bị người khác phát hiện giống như lần trước đây mà.
Đúng là biết chơi mà, nào là bàn ăn, sô pha, phòng tắm, sân thượng, trêm thảm...
“Tịch Mộ Thanh đâu?” Ninh Thư hỏi.
“Tịch tiên sinh đã đi ra ngoài.” Người giúp việc nói.
“Tư Nam thì sao.”
“Cô ấy còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Ninh Thư nhếch khóe miệng, đúng là cơ hội tốt, cô phất tay ra hiệu cho người giúp việc rời khỏi.
Ninh Thư đi vào trong nhà bếp, thấy trên bếp đang đun một nồi canh gà.
Ninh Thư đổ ít thuốc tăng cân vào, sau đó dùng muôi để khuấy tan thuốc rồi mang một bát canh lên lầu.
Cô mở cửa phòng của Tư Nam, Thời Tư Nam đang ngủ say giấc trên giường, khuôn mặt đã không phải quấn vải nữa rồi, tuy mũi còn hơi sưng và thâm đen nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Khuôn mặt của Thời Tư Nam đỏ bừng, mái tóc rối tung trên giường, trên cổ còn có chút dấu vết, hiển nhiên là do Tịch Mộ Thành để lại.
Thời Tư Nam giống như một bông hoa tươi được chăm sóc tỉ mỉ vậy, vừa có sự ngây thơ của thiếu nữ, lại vừa có nét quyến rũ của một người phụ nữ, vô cùng xinh đẹp.
Đều đã xế chiều mà còn đang ngủ, sao giờ không cố gắng học tập để thi đậu đại học nữa rồi, hừ?
Ninh Thư bưng bát canh gà đến bên giường, khẽ lay Thời Tư Nam, thế nhưng đối phương cũng không mở mắt mà chỉ lẩm bẩm: “Cậu, cho con ngủ một lát, chỉ một lát thôi, con mệt lắm rồi.”
Ninh Thư trợn tròn mắt, sau đó lớn tiếng nói: “Là mẹ.”
Thời Tư Nam lập tức mắt, khi nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức ngồi dậy, biểu cảm có chút ảo não, sau đó chào Ninh Thư: “Mẹ.”
Ninh Thư ừ một tiếng rồi đưa bát canh gà cho Thời Tư Nam: “Uống đi.”
Thời Tư Nam cũng rất chột dạ, nó cầm lấy bát canh gà rồi từ từ uống, chẳng mấy chốc mà uống hết một bát.
Ninh Thư yên lặng mà nhìn Thời Tư Nam, còn ánh mắt của Thời Tư Nam thì cứ nhìn sang những chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư.
“Trên cổ con có vết gì vậy?” Ninh Thư giơ tay muốn kéo cổ áo của Thời Tư Nam xuống.
Thời Tư Nam vội vàng giữ chặt cổ áo, nói: “Không có gì cả, chỉ là vì con bị muỗi đốt thôi, không có gì đâu, thật sự là không sao cả.”
Rõ ràng là bị người dùng miệng hút, vậy mà cứ nói là bị muỗi cắn.
Ninh Thư ừ một tiếng: “Mẹ bôi ít thuốc chống muỗi cho con.”
Thời Tư Nam khẩn trương đến mức mồ hôi vã ra như tắm, lúc mà Ninh Thư cầm thuốc mỡ lại gần nó thì trong tay cũng đã cầm sẵn ngân châm, nhanh chóng đâm vào huyệt vị trên đầu của Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam chỉ cảm thấy hơi tê ở vùng đầu, giống như là có cái gì đó đâm vào da đầu, nhịn không được đưa tay lên sờ thì lại không thấy gì cả.
Ninh Thư đâm kim vào, rồi ném tuýp thuốc mỡ cho Thời Tư Nam: “Con tự bôi đi, mẹ phải đến bệnh viện để chăm ông ngoại rồi.”
Thời Tư Nam hỏi Ninh Thư: “Ông ngoại có khỏe không?”
Ninh Thư:...
Từ đầu đến giờ chưa từng chủ động gọi điện thoại hỏi thăm một câu, lúc này mới hỏi, không biết khi ông già biết được thì sẽ thấy thế nào.
Tịch Mộ Thành mang theo hận thù mà đến cho nên hắn chỉ hận không thể giết hết người của Thời gia.
Bác sĩ cũng không đồng ý cho chuyển viện, tình huống bây giờ của lão không phải là rất tốt, nếu như chuyển viện vào lúc này thì rất dễ xảy ra chuyện.
Trong lúc đó thì lão có mở mắt một lần, sau đó lại lâm vào hôn mê, Ninh Thư cũng chỉ có thể chuyển một ít kình khí ôn hòa vào trong người của lão để chậm rãi chữa trị cho ông ấy.
Ninh Thư kiên quyết muốn chuyển viện, và cô cũng đã ký hết những giấy tờ liên quan.
Lão được đưa lên xe và người hầu kia cũng đi theo.
Khi chuyển đến bệnh viện mới thì Ninh Thư yêu cầu bệnh viện phải giữ bí mật về tình hình của lão già, bí mật điều trị, trong hệ thống của bệnh viện không được lưu trữ hồ sơ của ông ấy.
Khi làm xong mọi việc thì trời cũng sắp sáng rồi, làm việc cả đêm, Ninh Thư cũng khẽ cử động phần cổ, nếu không có Tuyệt Thế Võ Công thì chắc cô sẽ không chịu nổi khi thức đêm như vậy mất.
Lão già có bác sĩ, y tá lại còn có thêm một người hầu nữa để chăm sóc nên tình hình cũng đã ổn định, không tốt cũng không xấu.
Tuổi của lão cũng đã lớn, cơ thể cũng không thể so với những người trẻ tuổi, gặp phải lần tai nạn giao thông này lại càng là họa vô đơn chí.
Ninh Thư có chút lo lắng, sợ ông ấy sẽ không tỉnh lại.
Cô chuyển một ít linh khí vào trong cơ thể của lão, giờ ông không thể có chuyện gì được, ông ấy còn chưa viết di chúc phân chia số cổ phần và bất động sản ở trong tay, nếu như lão có mệnh hệ gì thì đứa con trai trên pháp luật như Tịch Mộ Thành cũng có quyền thừa kế.
Tịch Mộ Thành đừng mong có thể lấy được một đồng nào của Thời gia, Thời gia cũng không nợ hắn thứ gì cả.
Ninh Thư nhận được điện thoại của đồn công an, họ nói là gã tài xế kia đã thừa nhận việc hắn nhận tiền để gây tai nạn giao thông.
Ninh Thư không nói gì cả mà trực tiếp tìm luật sư hình sự để kiện người kia, khiến cho hắn không kiếm được năm trăm ngàn tệ mà còn phải vào tù.
Cho dù là vào tù thì cô cũng sẽ không để cho hắn sống tốt.
Cô sẽ khiến cho hắn chịu hết sự dằn vặt ở trong đó.
Bây giờ thì trên lưng của gã tài xế này đeo hai mạng người, một là Lệ Na, một là người lái xe của lão già.
Năm trăm nghìn tệ này được tòa án phán cho người nhà của người lái xe cho lão già, đồng thời gã tài xế kia còn phải đền bù tiền tổn thất tinh thần cho họ.
Gã tài xế kia bị xử chung thân, và bị tước đoạt mọi quyền công dân.
Ninh Thư còn bỏ tiền ra để mua chuộc mấy tên đầu gấu cùng phòng với gã tài xế để bọn họ có thể chăm sóc tốt cho hắn.
Người nhà của chú lái xe cho lão già cũng được bồi thường thêm một khoản kha khá, nếu tính thêm cả tiền bồi thường của Ninh Thư thì bọn họ cũng có được khoảng một triệu tệ.
Ninh Thư giúp bọn họ rời khỏi thành phố này, tuy trong tay có tiền là chuyện tốt, thế nhưng cô không dám đảm bảo là Tịch Mộ Thành sẽ không đối phó với bọn họ khi biết chuyện.
Một triệu cũng không phải là con số nhỏ.
Người lái xe của lão là người vô tội bị dính vào cuộc tranh đấu trong Thời gia, khi nghĩ đến gã tài xế kia lấy tiền hại người thì người nhà của tài xế cho lão cũng vội vàng cầm tiền rời khỏi thành phố.
Xử lý xong việc này thì Ninh Thư lại bận rộn đến công ty để mở cuộc họp hội đồng quản trị, việc lão già bị tai nạn giao thông không thể giấu được, giá cổ phiếu của công ty cũng giảm xuống, bây giờ mọi người trong ban quản trị đều có chút dao động.
Ninh Thư nhất định phải cam đoan công ty sẽ vận hành bình thường, sẽ có lợi nhuận và sẽ không khiến cho bọn họ phải chịu thiệt.
Mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Ninh Thư hỏi thăm thư ký xem Mộ Tịch Thành có đến công ty hay không thì thư ký lắc đầu, nói phó tổng giám đốc mấy ngày rồi chưa đến công ty.
Ninh Thư bĩu môi, cô đoán là hắn và Thời Tư Nam còn đang dính lấy nhau.
Mấy ngày rồi cô đều chưa về biệt thự, còn Thời Tư Nam cũng không thấy gọi điện hỏi thăm tình hình của ông ngoại giờ ra sao rồi?
Có đứa con gái như vậy thì đúng là ác mộng mà.
Ninh Thư vô cùng chán ghét loại người lúc nào cũng đơn thuần, không biết đến thế tục như vậy.
Ninh Thư mua một bộ ngân châm rồi về biệt thự, cô còn mua thêm loại thuốc khiến tăng cân, nhưng vì có thể kiểm tra ra loại thuốc này cho nên cô chỉ có thể dùng một lượng rất nhỏ.
Phối hợp với châm cứu thì nhất định sẽ có hiệu quả.
Khi cô vào đến phòng thì không thấy ai cả, vô cùng yên tĩnh, ngay cả người hầu cũng không có.
“Mọi người đâu hết rồi?” Ninh Thư gọi.
Một lúc lâu sau mới có người giúp việc xuất hiện, Ninh Thư hỏi: “Những người khác đâu cả rồi?”
“Mọi người đều ở bên ngoài hoặc là trong phòng, Tịch tiên sinh nói nếu như không được gọi thì chúng tôi không được phép vào phòng khác và đi lung tung.” Người hầu nói.
Ninh Thư: →_→
Chắc là sợ bị người khác phát hiện giống như lần trước đây mà.
Đúng là biết chơi mà, nào là bàn ăn, sô pha, phòng tắm, sân thượng, trêm thảm...
“Tịch Mộ Thanh đâu?” Ninh Thư hỏi.
“Tịch tiên sinh đã đi ra ngoài.” Người giúp việc nói.
“Tư Nam thì sao.”
“Cô ấy còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Ninh Thư nhếch khóe miệng, đúng là cơ hội tốt, cô phất tay ra hiệu cho người giúp việc rời khỏi.
Ninh Thư đi vào trong nhà bếp, thấy trên bếp đang đun một nồi canh gà.
Ninh Thư đổ ít thuốc tăng cân vào, sau đó dùng muôi để khuấy tan thuốc rồi mang một bát canh lên lầu.
Cô mở cửa phòng của Tư Nam, Thời Tư Nam đang ngủ say giấc trên giường, khuôn mặt đã không phải quấn vải nữa rồi, tuy mũi còn hơi sưng và thâm đen nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Khuôn mặt của Thời Tư Nam đỏ bừng, mái tóc rối tung trên giường, trên cổ còn có chút dấu vết, hiển nhiên là do Tịch Mộ Thành để lại.
Thời Tư Nam giống như một bông hoa tươi được chăm sóc tỉ mỉ vậy, vừa có sự ngây thơ của thiếu nữ, lại vừa có nét quyến rũ của một người phụ nữ, vô cùng xinh đẹp.
Đều đã xế chiều mà còn đang ngủ, sao giờ không cố gắng học tập để thi đậu đại học nữa rồi, hừ?
Ninh Thư bưng bát canh gà đến bên giường, khẽ lay Thời Tư Nam, thế nhưng đối phương cũng không mở mắt mà chỉ lẩm bẩm: “Cậu, cho con ngủ một lát, chỉ một lát thôi, con mệt lắm rồi.”
Ninh Thư trợn tròn mắt, sau đó lớn tiếng nói: “Là mẹ.”
Thời Tư Nam lập tức mắt, khi nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức ngồi dậy, biểu cảm có chút ảo não, sau đó chào Ninh Thư: “Mẹ.”
Ninh Thư ừ một tiếng rồi đưa bát canh gà cho Thời Tư Nam: “Uống đi.”
Thời Tư Nam cũng rất chột dạ, nó cầm lấy bát canh gà rồi từ từ uống, chẳng mấy chốc mà uống hết một bát.
Ninh Thư yên lặng mà nhìn Thời Tư Nam, còn ánh mắt của Thời Tư Nam thì cứ nhìn sang những chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư.
“Trên cổ con có vết gì vậy?” Ninh Thư giơ tay muốn kéo cổ áo của Thời Tư Nam xuống.
Thời Tư Nam vội vàng giữ chặt cổ áo, nói: “Không có gì cả, chỉ là vì con bị muỗi đốt thôi, không có gì đâu, thật sự là không sao cả.”
Rõ ràng là bị người dùng miệng hút, vậy mà cứ nói là bị muỗi cắn.
Ninh Thư ừ một tiếng: “Mẹ bôi ít thuốc chống muỗi cho con.”
Thời Tư Nam khẩn trương đến mức mồ hôi vã ra như tắm, lúc mà Ninh Thư cầm thuốc mỡ lại gần nó thì trong tay cũng đã cầm sẵn ngân châm, nhanh chóng đâm vào huyệt vị trên đầu của Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam chỉ cảm thấy hơi tê ở vùng đầu, giống như là có cái gì đó đâm vào da đầu, nhịn không được đưa tay lên sờ thì lại không thấy gì cả.
Ninh Thư đâm kim vào, rồi ném tuýp thuốc mỡ cho Thời Tư Nam: “Con tự bôi đi, mẹ phải đến bệnh viện để chăm ông ngoại rồi.”
Thời Tư Nam hỏi Ninh Thư: “Ông ngoại có khỏe không?”
Ninh Thư:...
Từ đầu đến giờ chưa từng chủ động gọi điện thoại hỏi thăm một câu, lúc này mới hỏi, không biết khi ông già biết được thì sẽ thấy thế nào.
/1471
|